Họa Mi

Chương 1


Đọc truyện Họa Mi – Chương 1

Nam Quốc Phượng Thành.

Ngọn lửa chiến tranh đang đến gần, giống như một tảng đá đè nặng trong lòng mỗi người.

Chỉ là, trận chiến này thật sự đánh đã lâu lắm, lâu làm cho người ta
chết lặng, lâu làm cho người ta dần dần quen với việc trong lòng đè nặng một tảng đá.

Cho dù đang đánh giặc, bách tính* vẫn sống, củi gạo, dầu mỡ, muối
tương, dấm chua, trà mọi thứ đều chuẩn bị. Mà các quan lớn phần lớn là
sa lầy vào nhàn hạ, hàng đêm xướng ca, choáng ngợp trong vàng son xa hoa đồi trụy.

Trong Phượng thành, các ngành nghề càng lúc càng lộ vẻ phồn vinh hưng thịnh. Mọi người hưởng thụ tơ lụa, lá trà, đồ sứ cùng với đủ loại kiểu dáng, món ăn mỹ vị quý hiếm, kỳ trân dị bảo từ phía Nam vận chuyển đến.

Thành này hiện đang đứng ở cảnh hưng thịnh, phồn hoa xưa nay chưa từng có.

Giống như là một đóa mẫu đơn nở rộ hoàn toàn, bởi vì gần đến thời kì
héo tàn, cho nên giờ khắc này nhan sắc có vẻ hết sức diễm lệ, hương khí
đặc biệt nồng nàn.

Mọi người như là đều đã quên, ngọn lửa chiến tranh tại biên giới đất nước đã cháy lan ra đồng cỏ, không hề ngừng lại . . . . . .

Tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng đến, gót sắt chiến mã đạp trên phiến đá cũng như là đập vào tảng đá trong lòng mỗi người. Nơi chiến mã hướng đến, mọi người trên đường bất giác dừng lại động tác, nhìn chăm chú vào con chiến mã cùng với một nam nhân thô kệch mặc quân trang trên chiến
mã.

Gót sắt phi đạp, không coi ai ra gì, thẳng đến trước một gian cổng và sân rộng lớn là lương hành*, quân nhân mới xả cương dừng ngựa, gọn lẹ
nhảy xuống lưng ngựa.

Trước lương hành chật ních các đoàn xe, mọi người hò hét dỡ xuống
từng túi ngũ cốc hoa màu. Các loại ngũ cốc lương thực được tiểu nhị kiểm nhận, kiểm tra chất lượng thật sự, xác nhận cùng ghi chép số lượng.

Đây là lương hành lớn nhất Phượng thành, xét về quy mô khắp thiên hạ, cũng là số một số hai, cốc lương giao dịch trong một ngày, liền đủ để
uy ăn no một đám quân đội.

Thóc, lúa, tắc*, lúc mì, đậu, mạch, các loại ngũ cốc, cùng với đại
lượng hoa màu, như gạo, tiểu mạch, cây yến mạch, lúa mạch, kiều mạch,
khoa mạch, tiểu mễ, cao lương, nhân bobo, gạo nếp, đậu tương, đậu đỏ,
đậu đen, đậu phụ, cây đậu cô-ve, đậu tương, hoa sinh, hạch đào, cây
điều, hạt vừng, hạt thông vân vân… những người chuyên trách có trách
nhiệm trong một ngày xuất nhập hàng hóa đều ghi lại rõ ràng, cuối cùng
sẽ do lương hành quản sự thu thập thỏa đáng, sau khi mặt trời lặn sẽ
tiến vào phòng chủ nhân, giao cho chủ nhân xem qua.

Quân nhân đi vào lương hành, nhìn lương thực chồng chất như núi, một bên mắt nheo lại.

Quản sự lập tức đặt quyển sách trong tay xuống, đi ra quầy, tự mình
tiến đến đón tiếp, thân thiện tiếp đón : “Tào quân gia, đã lâu không
thấy, khó được gặp ngài đại giá quang lâm ──”

Hắn nói còn chưa dứt lời, Tào Duẫn liền nhíu mày, thô lỗ đẩy ra
chưởng quầy, xoảy bước đi nhanh tự hướng lối hẹp trong phòng đi đến.
“Người khác ở nơi nào?”

“Tào Quân Gia nói là Hổ gia sao?” Quản sự thái độ vẫn là cung kính.
“Hổ gia đang ở trong phòng bàn bạc, cùng đội buôn vận chuyển lương thực
bàn bạc lộ tuyến mới. Lúc này chắc là thảo luận xong rồi.”

Tào Duẫn bước chân không dừng, xuyên qua cửa lương hành rồi bước vào
phòng chính đi thẳng đến phía sau lương hành, gặp một tòa đại sảnh ba
gian rộng rãi.

Trước phòng có bậc thềm đá, thềm đá là tảng đá tạc ra, cửa phòng rộng lớn thoáng mát, trong phòng nghị sự dường đã muốn bàn bạc xong, một vài người trung niên đứng dậy cáo lui, lúc rời đi còn nhìn Tào Duẫn liếc
mắt một cái.

Trong phòng nghị sự chỉ còn lại có một người nam nhân mặc lam bào.

Hắn hơn ba mươi tuổi, dung nhan tuấn lãng, lúc nào cũng mang theo một chút ý cười, con ngươi đen nội liễm mà lại ôn hòa, nhìn vẻ bề ngoài
chính là thương nhân tầm thường, không mang theo bất cứ lực sát thương
nào. Chỉ có dưới thân mình mặc lam bào rộng thùng thình, khi giơ tay
nhấc chân, ngẫu nhiên kéo căng hai vai rộng lớn hoặc là cánh tay, tiết
lộ giấu ở dưới quần áo kỳ thật là một nam nhân tuy gầy nhưng hữu lực.

Hạ Hầu Dần cầm tinh loài hổ, mỗi người đều xưng hắn một tiếng Hổ gia. Hắn là thương nhân lương thực lớn nhất Phượng thành, tính cách sâu rộng khó lường, tin tức linh thông, thủ đoạn kinh doanh lại tuyệt diệu, mặc
dù là ở thời buổi loạn lạc cũng có thể thông thương khắp nơi, đem lương
hành kinh doanh sinh động.

Nhìn thấy Tào Duẫn bước đi đến, ý cười của hắn không giảm, khóe miệng khẽ nhếch, thần thái thong dong.

“Tào huynh, gần đây khỏe không?” Hắn nhướng mày hỏi.

Tào Duẫn vung bàn tay to lên.

“Giản lược bớt đi, ta không có thời gian khách sáo với ngươi.” Hắn tự hướng đến ghế ngồi xuống.

Hạ Hầu Dần thấy thế mới ngồi xuống hỏi: “Có việc gấp?”

“Đúng vậy.”

“Tào huynh cứ việc nói thẳng.”

Tào duẫn hít sâu một hơi.

“Ta cần một số lương thảo.” Hắn nhìn thẳng Hạ Hầu Dần. “Càng mau càng tốt.”

Bạc môi ý cười không giảm.

“Quân đội lương thảo không phải đều từ triều đình cung ứng sao?” Hạ
Hầu Dần hỏi, vẻ ung dung nhưng bên trong lại rất tinh anh, ẩn sâu dưới
đáy mắt những ngọn nguồn suy nghĩ đích thực, làm cho người ta khó có thể phỏng đoán tâm tư của hắn.

Tào Duẫn cắn răng, tay nắm thành quả đấm đấm mạnh một quyền lên bàn.

“Mẹ nó, bọn nó đưa đến lương thảo ngay cả nhét cũng không đủ để nhét
kẽ răng!” Hắn lớn tiếng chửi bới rít gào, lại liên tục đập mạnh xuống
mắt bàn, phát ra ầm ầm tiếng vang. “Càng con mẹ nó là lương thảo còn
chưa chuyển đến, tin tức đã bị lộ, đều bị người của Bắc Quốc phái tới
chặn ngang hỏa thiêu toàn bộ!”


“Tào huynh muốn nói hiện nay tiền tuyến không còn nửa điểm quân lương?”

“Quân lương?” Tào Duẫn cười lạnh. “Các huynh đệ của ta hiện tại là ăn vỏ cây, là gặm rể cây, gạo từ ba ngày trước đã không có.”

Hạ Hầu Dần vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, con ngươi đen thâm u nhìn thẳng Tào Duẫn. “Tào huynh cần ta hỗ trợ cái gì?”

“Đem lương thảo bán cho ta.”

Tào Duẫn nói một hơi, thần sắc ngưng trọng, từ trong ngực móc ra một bao đồ vật để trên bàn.

“Đây là ta bán toàn bộ gia sản đổi thành ngân lượng, ước chừng hơn
sáu trăm lượng, muốn cùng ngươi mua ba tháng lương thảo cho năm ngàn
binh mã.” Hắn nhìn thẳng Hạ Hầu Dần.

Theo lý mà nói, quân lương bị đốt là nên hồi báo triều đình, thỉnh
triều đình lại chuyển một lần lương thảo xuống đó. Thế nhưng chờ đợi,
phải đợi thêm quan viên thương lượng, thực ra là muốn ở giữa vơ vét lợi
ích, tầng tầng lớp lớp khấu trừ rườm rà, trì hoãn đưa xuống, các huynh
đệ tiền tuyến không biết phải đói chết bao nhiêu.

Chờ không kịp triều đình phái lương, Tào Duẫn kiếm bạc trực tiếp đến Hạ Hầu phủ.

Hắn từng có nhiều lần kinh nghiệm đau thương, biết rõ thay vì trông
chờ vào những quan viên không biết tình hình chiến đấu nguy cấp tiếp tế, còn không bằng hậu trứ kiểm bì trực tiếp hướng Hạ Hầu Dần cầu viện.

Tào Duẫn xiết chặt nắm đấm.

“Hạ Hầu, mạng người quan trọng, ta thế nào cũng phải mang lương thảo
trở về, không thể không có! Ta biết số ngân lượng này không đủ ──”

Thanh âm dễ nghe, theo phía sau bức rèm che truyền đến. “Đủ .”

Cánh tay mảnh khảnh trắng noãn vén lên bức rèm che, một thiếu phụ
xinh đẹp tinh tế tựa thiên tiên, làn da trắng nõn, bưng một chén canh
lớn ngọt ngào nóng hổi theo phòng bên đi đến, một nha hoàn theo phía
sau.

Thiếu phụ làn da trắng mịn hồng hào, trong trắng lộ hồng, hai tròng
mắt trắng đen rõ ràng, trong veo như suối, trên người mặc xiêm y thanh
lịch, tóc cài chiếc trâm hình con bướm vàng quý giá, ngoài ra không có
đồ trang sức nào khác.

Nàng nhìn trượng phu trước, ôn nhu mỉm cười rồi mới nhìn hướng Tào Duẫn.

“Đây là Tào Quân Gia vì huynh đệ tiền tuyến bôn tẩu lâu ngày, khổ tâm tính toán xuất ra ngân lượng, quý trọng hơn so với mọi thứ, sao lại
không đủ?” Hoạ Mi nhẹ giọng nói, khóe miệng hàm chứa nụ cười yếu ớt,
biểu tình dịu dàng mà nhã nhặn trầm tĩnh.

Hôm nay nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp như tiên, Tào Duẫn không được tự
nhiên nghĩ muốn đứng lên. Quân nhân thô lỗ dũng cảm nay gặp gỡ tạo hình
tựa như bạch ngọc, cử chỉ phảng phất tinh tế mong manh quả thực là chân
tay luống cuống.

“Tào Quân Gia, mời ngồi.” Nàng khẽ nói.

Đông!

Thân thể hắn có phản ứng nhanh hơn so với đầu óc, lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại.

Hoạ Mi bưng canh ngọt, đi đến bên cạnh bàn đặt xuống, cặp kia tinh xảo nhu đề, bị ánh mặt trời chiếu vào càng lộ vẻ trong suốt.

“Đã nhều ngày vào thu, trời cũng lạnh dần, thỉnh Tào Quân Gia nếm thử bát canh ngân nhĩ táo đỏ này. Ngân nhĩ nhuận phế lưu thông máu, táo đỏ
bổ ích khí, đều đối với thân mình hữu ích.” Nàng xoay người, từ nha hoàn bên cạnh mang tới một túi giấy đặt lên bàn.

Túi giấy phồng lên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra mùi hương dược liệu.

“Đây là dược chữa thương bổ khí, vốn định phái người đưa đến cho
ngài, không nghĩ tới quân gia hôm nay cái đã tới rồi. Dược này xin mời
quân gia mang về, đối với vết thương bị trúng tên của ngài ít nhiều có
thể có chút giúp ích.”

Tào Duẫn có chút kinh ngạc, sững sờ nhìn nàng.

“Ngươi biết ta bị trúng tên?”

“Hổ Gia nói qua, Tào quân gia hơn hai tháng trước bị ám toán, vai
trái trúng một tên. Chuyện này Hổ gia nhớ mãi không quên, lo lắng không
thôi từng cùng Hoạ Mi đề cập qua vài lần.” Nàng nét mặt vui cười dịu
dàng, giọng điệu ôn nhu, vừa mềm mại vừa ấm áp, giống như muốn là muốn
tiến vào sâu trong lòng người.

Tào Duẫn trong lòng nóng lên, xiết chặt nắm tay cảm động không thốt nên lời.

Hạ Hầu Dần vươn tay, bàn tay dày rộng mộc mạc cầm tay nhỏ bé của thê
tử. Hoạ Mi mềm mại dựa vào trượng phu, như chim nhỏ nép vào người, hai
người hai tay giao nhau nhau, tình cảm ân ái không thể diễn tả bằng lời.

“Tào huynh, về chuyện lương thảo, ta sẽ làm hết sức.” Hạ Hầu Dần nói.

Tào duẫn cắn răng.

“Ta biết, chuyện này căn bản là làm khó dễ ngươi.” Ngân lượng không đủ, chính là một vấn đề trong đó.

Hạ Hầu Dần danh dự tuyệt hảo, đối với ngũ cốc hoa màu thu thập vào
lại kiểm định nghiêm cẩn, tuyệt không có hỗn tạp thứ phẩm, bởi vậy rất
nhiều thương gia tranh giành nhau ký ước với Hạ Hầu gia.

Hạ Hầu gia hàng hóa mặc dù nhập vào nhiều, nhưng là hàng hóa nên bán
thì từ đầu đã muốn bán ra, nếu chưa thành hàng hóa cũng sớm bị thương
gia đặt trước, có thương gia cho dù cầm ngân lượng đến cầu cũng lấy
không được hàng hóa, làm sao có thể sắp xếp lương thảo để cung cấp quân
đội.

“Tào huynh nói quá lời.” Hạ Hầu Dần cười nhẹ.”Sẽ có biện pháp giải quyết .”

“Là có biện pháp.” Mềm mại tiếng nói lại lần nữa vang lên.


Hoạ Mi dựa trượng phu, sóng mắt ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Khu vực Lĩnh
Nam, thóc lương một năm có thể gặt hái ba lần, trước đó vài ngày Hổ gia
mới cùng thương đội phía Nam bàn bạc thỏa đáng, đem thước lương Lĩnh
Nam vận chuyển về phía Bắc. Dựa theo tính toán, đợt thứ ba thước lương
đã có thể thành lương thực, nếu lấy tàu xe gấp rút vận chuyển đến phương Bắc, hẳn là tới kịp.”

Ở những nhà thương gia bình thường, nữ nhân luôn khóa kín ở khuê
phòng, không được xuất đầu lộ diện, không được lắm mồm, lại càng không
cho phép tham dự thương sự.

Nhìn khắp Phượng Thành, chỉ có Hoạ Mi là khác biệt, Hạ Hầu Dần trao
cho thê tử quyền lực là khác xa nhiều trượng phu khác nguyện ý cho. Hắn
chẳng những làm cho nàng tham dự thương sự, nguyện ý lắng nghe ý kiến
của nàng, thậm chí liên tục tham dự xã giao, cùng nàng như hình với
bóng.

Cặp mắt đen thâm liễm thật sâu nhìn chăm chú vào thê tử, trên bạc môi ý cười càng đậm.

“Như thế thật là biện pháp tốt.” Hắn tán dương gật đầu. “Như vậy, là
có thể giải trừ tiền tình trạng thiếu quân lương cấp bách ở tiền tuyến.”

Hai mắt Tào Duẫn sáng lên, mạnh mẽ nhảy dựng, đánh nghiêng chén canh ngân nhĩ táo đỏ trên bàn.

“Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật .” Hoạ mi cười yếu ớt, mắt khẽ chớp. “Hổ Gia một lời nói đáng giá ngàn vàng, nếu đã đáp ứng Tào Quân Gia thì lương thảo
trong vòng mấy ngày sẽ đưa đến tiền tuyến, tuyệt không nuốt lời. Trong
chốc lát, Hoạ Mi sẽ trước hết mời quản sự mở kho thóc, đưa ra năm xe
lương thảo đi trước thay Tào Quân Gia ngài vận chuyển để cho các huynh
đệ tạm lấp bụng.”

Tào Duẫn quả thực khó có thể tin, hắn đi lẩn quẩn ở trong phòng,
trong lòng vừa cao hứng lại vừa cảm kích, sau một lúc lâu sau mới dừng
lại bước chân, cầm giữ lại kích động cảm xúc, thận trọng nghiêm túc nhìn Hạ Hầu Dần.

“Hạ Hầu, đa tạ .”

“Nên nói lời cảm tạ là ta.” Hạ Hầu Dần nói. “Là Tào huynh ở tiền
tuyến chiến đấu hăng hái, bảo vệ cho phương Bắc chiến tuyến, Hạ Hầu một
nhà cùng cả tòa Phượng Thành, thậm chí khắp cả miền Nam dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp.”

“Đây là trách nhiệm của người quân nhân!”

“Như thế, ta cùng dân chúng cũng chỉ là cống hiến chút sức lực nhỏ mà thôi.”

Tào Huẫn hét lớn một tiếng.

“Hảo! Hạ Hầu không hổ là Hạ Hầu, phân ân tình này ta Tào Duẫn suốt
đời không quên.” Hắn hướng ngực vỗ thật mạnh. “Sau này, huynh đệ nếu cần ta giúp đỡ cứ việc mở miệng, Tào Duẫn ta dù vào nước sôi lửa bỏng, sẽ
không thoái thác!” Hắn ôm quyền vỗ tay tán thưởng, đôi mắt sáng lên,
giọng nói như chuông đồng. “Bây giờ ta chạy về tiền tuyến chuẩn bị chiến tranh, cáo từ!” Nói xong, hắn xoay người muốn đi.

“Quân gia đi thong thả.” Hoạ Mi mở miệng nhắc nhở. “Xin đừng quên dược của ngài a!”

“A, xem trí nhớ của ta này!” Tào Duẫn vuốt đầu, lại lui trở về, xấu
hổ cười cười, ôm lấy trên bàn gói thuốc.”Đa tạ tẩu tử.” Nói lời cảm tạ
sau, hắn cất túi thuốc đi nhanh ra ngoài.

Hoạ mi đứng ở trong phòng nghị sự, xuyên thấu qua cửa sổ điêu khắc,
nhìn Tào Duẫn bóng dáng dần dần đi xa, ý cười trên khóe miệng đỏ hồng
dần dần rút đi.

Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hai cánh tay tráng kiện hữu lực vây quanh eo nhỏ của nàng, lực đạo nhẹ nhàng mà ôn nhu từ phía sau ôm nàng vào lòng.

Hạ Hầu Dần ôm thê tử, tựa vào nàng bên tai, nhẹ giọng hỏi một câu: “Đau lòng sao?”

Hoạ mi gật gật đầu, tựa vào ngực trượng phu, biết cho dù không nói
một lời, hắn cũng vẫn có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.

Ba tháng lương thảo cho năm ngàn binh mã, đương nhiên không phải là
hơn năm trăm lượng có thể mua được; mà nàng còn đưa ra chủ ý từ phía Nam vận chuyển thước lương đưa đến phương Bắc chiến tuyến. Như vậy, lương
thực đừng nói là không có được một phần lợi nhuận nhỏ, ngược lại còn
phải bồi thường rất nhiều ngân lượng.

Nhưng, nàng không tiếc hận thước lương, không cần tròn và khuyết, chỉ đau lòng những người lính ở trên chiến trường, anh dũng giết địch, lại
bụng đói kêu vang, đợi không được lương thảo của binh lính.

“Chúng ta hết sức .” Hạ Hầu Dần ôm thê tử, nhẹ giọng an ủi. Vợ chồng
nhiều năm hắn rất hiểu biết nàng, biết lòng của nàng tràng so với ai
khác đều mềm yếu.

Hoạ Mi lại lần nữa thở dài, nhìn chăm chú vào bên ngoài chấn song cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được bầu trời quang đãng mùa thu.

“Rốt cuộc còn muốn bao lâu, thiên hạ mới có thái bình đây?”

Nam nhân phía sau trầm mặc không nói, chính là nắm chặt hai tay, đem
nàng vây quanh càng chặt, ôm vào lồng ngực của hắn, là chỗ an toàn.

Sau khi vào thu, đêm lạnh như nước.

Lương hành đã sớm tắt đèn, cửa chính bị đóng lại kỹ càng, phòng ốc ở phía sau cửa hàng, cũng bị bọn người hầu tắt đèn đuốc.

Bên trong Hạ Hầu phủ, theo đêm dài bên ngoài dần dần yên tĩnh.

Ở sâu trong phủ trạch, đình viện được cây mai bao phủ chung quanh
hết sức đẹp đẽ chính là nơi ở của nam nữ chủ nhân Hạ Hầu gia. Ngọn đèn
trong phòng xuyên thấu qua khung cửa điêu khắc, khiến nửa cánh cửa hiện
ra.


Sân phòng tinh xảo, chỉ mở một cánh cửa sổ, từ bên trong cửa sổ nhìn
ra có thể thấy được hình ảnh cành lá mai thanh nhã trong bóng tối ở
ngoài sân.

Hoa mai là nàng từ phương Nam mang đến .

Năm đó nàng gả tiến Hạ hầu phủ, mang theo một cành hoa mai, từ nhà của nàng đi vào nhà của hắn, như vậy lạc địa sinh căn.

Hôn nhân của bọn họ hoàn toàn là nhờ mai mối, khi vén lên hồng sa khăn voan, liếc mắt nhìn mới nhìn rõ dung mạo của đối phương.

Năm ấy, nàng mới mười sáu tuổi, ngay cả là cổng chính cũng chưa từng
ra, cổng trong chưa từng bước, thiên kim khuê tú dưỡng ở khuê phòng
nhưng cũng nghe qua Hạ Hầu Dần thanh danh hiển hách.

Về truyền kỳ của hắn liền ngay cả người phía Nam cũng tán dương không ngớt.

Nghe nói, hắn mười năm tuổi liền tham dự Hạ Hầu gia thương sự, mười
tám tuổi khi phụ thân đột nhiên qua đời, hắn hiện ra khả năng quyết đoán kinh người, trong thời gian ngắn nhất ổn định lòng người, bảo trụ việc
làm ăn của Hạ Hầu gia. Không chỉ như thế, trong khả năng kinh doanh của
hắn, Hạ hầu gia càng hưng thịnh hơn xưa, trong vòng vài năm, quy mô liền tăng gấp mấy lần.

Hai mươi ba tuổi Hạ Hầu Dần đã thành người lỗi lạc trong thương
nghiệp, là thương nhân có quyền thế rất mạnh trong Phượng Thành. Mọi
người truyền thuyết hắn ánh mắt tinh chuẩn, tâm tư kín đáo, bất luận là
việc buôn bán gì, hắn đều có thể liếc mắt một cái nhìn rõ lợi hại, tính
toán rõ ràng ra lợi nhuận gì, hàng hóa gì, thậm chí là giá trị bất luận
kẻ nào. . .

Có thể đặt lên cửa việc hôn nhân này, anh trai và chị dâu của nàng
cao hứng cực kỳ, bỏ qua của nàng lo lắng không yên, vì nàng chuẩn bị của hồi môn thật lớn, nở mày nở mặt đem nàng gả đi ra ngoài.

Nàng bất an , bối rối , khẩn trương , nơm nớp lo sợ, trên đường theo
phía Nam đi vào Phượng Thành, thẳng đến Hạ Hầu Dần vén lên hỉ khăn lụa
hồng, dùng đôi mắt đen nhìn nàng, đối với nàng lộ ra mỉm cười. . .

Nàng cảm thấy Nguyệt Lão đãi nàng không tệ.

Tình ý của bọn họ trong lúc đó, ngày theo ngày phát sinh, tuy rằng ôn hòa thong thả nhưng cũng kiên định. Trong việc kinh doanh, hắn có lẽ
đúng như đồn đãi như vậy cao thâm khó lường, khó có thể nắm lấy nhưng
khi đối mặt nàng hắn lại chỉ có vô tận nhu tình yêu thương.

Cành mai năm đó mang đến, dưới bàn tay chăm sóc của hắn, dần dần
trưởng thành khỏe mạnh, hàng năm nở rộ. Biết nàng yêu nhất hoa mai, hắn
còn sưu tầm các loại mai danh tiếng gieo trồng ở bốn phía trong sân,
cùng nàng hàng năm ngắm hoa.

Thành thân đến nay, nàng vẫn có thể cảm nhận được hắn ôn nhu, tận sâu trong thâm tâm hiểu được hắn đối của nàng sủng ái, che chở là vượt xa
rất nhiều so với những trượng phu khác dành cho thê tử.

Thư phòng đèn tắt, nàng nghe được âm thanh di động của cái bàn.

“Phu nhân, nước nấu tốt lắm.” Nha hoàn thấp giọng nói.

“Đổ vào là được rồi.” Hoạ Mi nói, mỉm cười. ”Đêm đã khuya, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi!”

“Dạ.”

Nha hoàn động tác nhẹ không tiếng động, đem bồn đồng đặt ở trước bàn
trang điểm bên giường, mới cúi chào cáo lui, lúc rời đi còn cẩn thận
đem cửa đóng lại.

Thân ảnh mặc lam bào rời đi thư phòng tối đen, đi qua hồ điệp thính tinh xảo, tiến vào trong phòng ngủ.

“Nàng tại sao còn chưa ngủ?” Hắn hỏi.

Hoạ Mi chỉ nở nụ cười, uyển chuyển đi ra phía trước, hai tay trắng
noãn như cánh bướm lướt trên nhành hoa, thuần thục dịu dàng vì hắn cởi
ra lam bào.

“Ta đang đợi chàng.” Nàng nói, biết rõ thói quen nghỉ ngơi của hắn.
Biết hắn sau khi tắm rửa, còn có thể nán ở thư phòng trong chốc lát, sau khi xác nhận xong việc buôn bán hôm nay mới có thể trở về phòng nghỉ
ngơi.

Hắn vẫn muốn nàng sớm đi ngủ.

Nàng cũng luôn chờ hắn, không chịu đi vào giấc ngủ.

Hoạ Mi nhẹ nhàng phụ giúp trượng phu, làm cho hắn ngồi ở cạnh giường, tiếp theo nhấc váy, dáng người nhỏ nhắn vì hắn tháo bỏ hài.

Hạ Hầu Dần cầm tay nàng chậm rãi lắc đầu, tiếng nói ấm áp: “Nàng cứ từ từ.”

Nàng cười lắc đầu.

“Không, ta muốn tự tay đến.” Nàng thay hắn bỏ đi hài, cẩn thận thu
xếp ổn thỏa rồi trở lại trước kính trang điểm đem khăn mặt thấm trong
nước ấm, vắt khô.

Nàng ôn nhu, chuyên chú vì hắn chà lau hai tay, lau sạch đầu ngón
tay dính mực đen, rồi đến lòng bàn tay thô ráp. Nàng hầu hạ hắn rửa mặt, lại dùng khăn mặt ấm áp, xoa bóp hai vai rộng lớn, cởi xuống áo khoác,
cuối cùng trên cơ thể tinh tráng chỉ còn lại có nội y đơn bạc.

Sau đó, tay nhỏ bé linh hoạt cởi bỏ mái tóc dài của hắn, nàng mang
tới cây lược chải tóc bằng gỗ mun, từng nhát từng nhát một cẩn thận tỉ
mỉ , mãi cho đến tóc đen nhánh mượt mà như da lông mãnh thú.

Tuy rằng, hết thảy những việc này đều có thể do nô bộc làm, nhưng là nàng lại kiên trì tự mình động thủ.

Nàng muốn tự tay chiếu cố hắn, hầu hạ hắn, hàng đêm đều như thế,
giống như là một nghi thức vô cùng thân mật, động tác như vậy chỉ nên
thuộc về quyền lợi của thê tử, nàng không nghĩ nhờ người khác làm giúp.

Sau khi chà lau cơ thể trượng phu xong, Hoạ Mi đi trở về trước gương
trang điểm, đem khăn mặt thả lại vào bồn đồng, rồi cất cây lược chải tóc bằng gỗ mun.

“Hổ Ca, chàng nhớ rõ ngày mai là ngày gì sao?” Nàng hỏi, xoay người
lại khẽ nháy hai mắt nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu lại thông minh nghịch
ngợm.

Mỗi người đều xưng hắn Hổ Gia, ở trước mặt người khác, nàng cũng gọi
hắn Hổ Gia. Chỉ có vào khuê phòng, vợ chồng hai người một chỗ, nàng mới
có thể sửa lại xưng hô, vô cùng thân thiết gọi hắn Hổ Ca.

“Ngày mấy?” Hạ Hầu Dần nheo lại ánh mắt, trong lòng suy nghĩ .”Mười hai tháng chín.”

Nàng khẽ cười một tiếng.

“Ta là hỏi chàng, có nhớ mười hai tháng chín là ngày gì hay không?”

“Sau sinh nhật của nàng bốn tháng hai ngày.”

Khuôn mặt non mềm hơi đỏ lên. Hoạ Mi cắn môi, giận dỗi liếc mắt nhìn hắn, hai má mịn màng đỏ ửng. “Ai hỏi chàng chuyện này đâu?”

Hắn nhìn nàng, uể oải nằm ở trên giường, thân mình khoan khoái, vẻ mặt mãn nguyện.


“Bằng không là ngày gì?”

“Biết chàng không nhớ rõ.” Nàng cười, đi trở về cạnh giường.

Cách giường còn có vài bước, một cánh tay mạnh mẽ cường tráng lập tức vươn ra dễ dàng bắt lấy nàng, như là mãnh thú bắt lấy con mồi, nháy mắt đã đem nàng kéo đến trên giường.

Hắn động tác rất mau, tao nhã, nhanh chóng, lại còn mang theo một
chút mệt mỏi. Thành thân đến nay nàng vẫn là không thể thích ứng hắn
ngẫu nhiên lộ ra thân thủ mau lẹ.

Nàng biết hắn từ nhỏ luyện võ, bất luận là thể lực hoặc là thân thủ,
chẳng những hơn thương nhân tầm thường, mà so với võ tướng trường chinh
quán chiến cũng không chút nào thua kém.

Nhưng hắn ngụy trang nho nhã yếu ớt, làm cho bản thân nàng là thê tử, thỉnh thoảng vẫn bị lừa gạt.

Trừ phi là giống hiện tại, hắn vô cùng thân thiết chặt chẽ dán vào
nàng, thân hình cường kiện đem nàng đè ép vào giường, khí lực rắn chắc
chỉ cách mấy lớp vải dệt dán chặt vào đường cong của nàng, nàng mới có
thể rõ ràng “thể nghiệm” được thân mình hắn thật sự có bao nhiêu tinh
tráng.

“Là ngày gì? Ân?” Hạ Hầu Dần cười hỏi, hơi thở khẽ chạm vào mái tóc thê tử.

Khuôn mặt của nàng bị hơi thở hắn khẽ chạm càng đỏ bừng .

Hoạ Mi trấn định nỗi lòng, lông mi buông xuống cố ý không nhìn tới
hắn.”Mười hai tháng chín là sinh nhật quý nữ của thương nhân tàu thuyền
Trần lão gia.”

“Ồ?” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, đối mặt với khuôn mặt đỏ hồng của nàng
so với lời nói phát ra từ miệng nàng càng cảm thấy hứng thú.

“Trần cô nương năm nay mười hai, say mê viết văn, Trần lão gia luôn
kiêu ngạo nói, trong nhà không chừng có nữ Trạng Nguyên.” Nàng chuyển
khai khuôn mặt nhỏ nhắn, tránh đi hắn quấy rầy.”Ta chuẩn bị tốt một bộ
sách đóng buộc chỉ kinh, sử, tử, tập (Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập), ngày đó, khi chàng đi nhớ mang theo làm lễ vật chúc mừng Trần cô nương.”

“Ân.”

“Còn có, ngày mai thành Bắc Vương lão bản muốn tới. Hắn lần trước đến uống là Thiết Quan Âm, nhưng hắn có nói hoa cúc mùa thu nhập trà rất
thơm cho nên ta đã chuẩn bị cúc hoa phổ nhị.”

Nàng suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ, nên có thể nhớ rõ ngày nào nên tặng lễ
vật gì, thậm chí còn nhớ rõ, từng người khách đến chơi uống trà nào, ăn
trà bánh gì, những việc nhỏ không quan trọng, thì không cần Hạ Hầu Dần
lo lắng toàn do nàng để ý xử lý thỏa đáng.

Thủ đoạn làm ăn của hắn cùng suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ của nàng, những năm gần đây luôn phối hợp không chê vào đâu được.

Chính là, giờ này khắc này Hạ Hầu Dần trong lòng cũng không phải là đặt ở việc buôn bán.

Bạc môi nóng hổi, lúc gần lúc xa chạm khẽ, cùng hình dáng xinh đẹp, mái tóc thơm ngát của nàng chỉ còn cách một hơi thở.

“Chỉ như vậy sao?” Hắn hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.

Khuôn mặt Họa Mi càng hồng, từ giọng điệu hắn nghe ra bầu không khí
đặc biệt vô cùng thân thiết của vợ chồng. Nàng nhận ra được ngữ khí như
vậy, ánh mắt như vậy liền biết hắn kế tiếp sẽ đối nàng làm chuyện gì. . . . Nàng hiện tại nếu nếu không mở miệng đem sự tình nói rõ ràng, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ không mở miệng được .

“Đợi chút.” Nàng vội vàng đưa tay vào gối nằm lấy ra một vật, nhét vào hắn trong lòng. “Này cho chàng.”

“Đây là cái gì?”

“Hà bao.” Nàng khẽ nháy mắt, bổ sung một câu. “Ta thêu .”

Bản thân là thê tử, nàng biết trong ngực hắn chỉ mang theo một cái hà bao cũ kỹ. Nhưng thật ra cái đó đã dùng trong rất nhiều năm, đã sớm
rách, hắn luyến tiếc lưỡng lự không chịu vứt bỏ, nên mấy tháng trước,
nàng liền thừa dịp không có hắn, tự tay thêu hai cái hà bao thật đẹp.

Hạ Hầu Dần mở ra lòng bàn tay, thấy hà bao có hoa văn hổ đen vô cùng
tinh xảo. Trong đôi mắt đen thâm u hiện lên một chút ánh sáng nhu hòa,
hắn tầm mắt di chuyển nhìn thấy trong gối đầu còn có một cái hà bao
khác, cũng thêu hoa văn hình con hổ, nhưng dùng chỉ thêu màu đỏ.

“Đây là của ta.” Hoạ Mi dùng tay nhỏ bé lấy cái hà bao đó, hai má lại đỏ.

Nàng thêu giống nhau hổ văn chỉ có chỉ thêu khác màu, để cho ai liếc mắt nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ thuộc loại lẫn nhau.

Hạ Hầu Dần ánh mắt càng dịu dàng, nghiêng người sát lại đem cơ thể
nhỏ nhắn của nàng ôm vào trong lòng, bàn tay to nắm tay nhỏ bé, lòng bàn tay hai người giữ chặt hai cái hà bao kia.

“Cám ơn nàng.” Hắn nhẹ giọng nói, hôn hôn tóc nàng.

Hoạ Mi đỏ mặt, không biết nên trả lời cái gì, chỉ lẳng lặng nằm ở
trong lòng hắn, quyến luyến hơi thở, nhiệt độ cơ thể, tiếng tim đập của
hắn.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, nàng nằm trong vòng tay ôm ấp
của trượng phu chỉ cảm thấy trong lòng ấm ngọt, tình nguyện như vậy
không muốn xa rời hắn, kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa. . .

“Có lạnh không?” Tiếng nói trầm thấp tựa vào bên tai nàng hỏi, hai
tay to lớn ấp tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay, đến khi tay nhỏ bé lạnh như băng dần dần trở nên ấm áp.

“Không có.” Nàng nhẹ giọng trả lời.

Nàng sinh ở phía Nam, lớn lên ở phía Nam, thói quen bốn mùa như khí
hậu mùa xuân, sau mùa đông gả đến Phượng Thành lần đầu tiên mới nhìn
thấy tuyết. Mùa đông khắc nghiệt đối với nàng mà nói thật sự là tra tấn.

Nhưng mà đêm đông nơi này tuy rằng lạnh, nhưng chỉ cần có hắn ôm ấp,
thân thể của nàng, tứ chi, thậm chí còn giấc mộng của nàng vẫn là ấm áp .

Nàng tựa sát vào ngực trượng phu, nhắm hai mắt mỉm cười thở ra, chỉ
cảm thấy cuộc đời này rốt cuộc không còn bất cứ ước nguyện nào khác.

Nội trướng xuân ý nồng đậm, nụ hôn của hắn rơi xuống miệng nàng, nàng mềm mại đáp lại, thừa nhận hắn trao cho hết thảy, ở trong lòng hắn thở
gấp, khẽ rên rỉ .

Đêm, càng sâu .

bách tính: dân chúng

hậu trứ kiểm bì : mặt dày mày dạn

kinh, sử, tử, tập :cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.

Thước lương : thóc

Tắc :thời xưa được coi là loài chúa của các loại ngũ cốc, nên được gọi là cốc thần.

lương hành: cửa hàng lương thực


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.