Hòa Ly

Chương 67


Bạn đang đọc Hòa Ly FULL – Chương 67


#Vy
Tạ Trạc cuộn chặt ngón tay dính mực vào lòng bàn tay, tựa hồ muốn cất giấu vết mực cùng cái tên này thật kỹ.
Trông thấy hành động của hắn, trái tim ta cũng đau xót thắt lại.
Quá khứ ta đã chứng kiến, hắn rất hiếm khi nhận được những ấm áp thiện chí giống vậy.
Trong lúc cảm xúc lẫn lộn, ta còn nghĩ nếu ta không thay đổi lịch sử, không chạm đến điểm mấu chốt, thì liệu ta có thể ngẫu nhiên đem đến cho hắn những sự ấm áp nhỏ bé, giống như đóa hoa hay chó nhỏ!
Hơn nữa, giờ ta còn có cơ thể con người, lại càng thể hiện rõ ràng và trực tiếp hơn…
“Này!”
Có người tóm lấy tay ta.
Ta cúi xuống xem, là tiên sinh phụ trách báo danh qua thành.
Hắn trừng ta, vẻ mặt cau có: “Tên ngươi đâu? Ngươi tưởng ngươi cướp bút viết tên người khác là có thể lừa ta qua cổng hả?” Hắn tức giận dí cây bút vừa lấy về vào tay ta, “Viết! Tên của ngươi!”
Ta choàng tỉnh, hóa ra vừa rồi trong lúc thất thần ta đã định theo Tạ Trạc vào thành.
Tiếng của tiên sinh ghi sổ khiến Tạ Trạc cũng phải quay lại nhìn ta.
Ta cười cười nhìn xung quanh, quân sĩ đều dùng thái độ đề phòng nhìn ta, xem ta như phần tử khả nghi.
Ta không dám lỗ mãng nữa, thành thật nhận bút, viết một chữ “Phục” dưới tên Tạ Trạc, sau đó dừng bút.
“Phục? Phục gì?” Tiên sinh ghi sổ hỏi ta.
Ta có chút không tình nguyện, nhưng vẫn viết tiếp chữ “A”, đột nhiên một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu ta, ta đặt bút viết nốt chữ “Cẩu”.
*Hạ Hạ dùng chữ “枸”, nghĩa là cây cẩu kỷ (quả dùng làm thuốc), thay vì CHÓ =))*
Ta đắc ý nhìn cái tên vừa nghĩ ra, trong lòng thầm thán phục trí thông minh của mình.
“Phục A Cẩu?” Sau lưng truyền đến giọng nói ôn hòa của Chủ Thần Tễ, “Hóa ra là chữ “Cẩu” này.”
Ta quay lại nhìn Chủ Thần Tễ, thái độ hắn rất thản nhiên, không hề cảm thấy lời mình nói có gì không đúng.
Vậy nên ta cũng đúng mực buông bút, lễ độ đáp: “Đúng vậy thần quân, là chữ “Cẩu” này.”
“A Cẩu cô nương, mời qua bên này, còn phải kiểm tra một chút nữa.” Chủ Thần Tễ giơ tay dẫn đường.

Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện hai quân sĩ đang giữ một tấm gương lớn.
Phàm là người vào thành, đều phải đi qua trước gương này.
Ta nhìn cái gương, nó có điểm tương đồng với thạch kính trong mật điện của Tây Vương Mẫu.
Xem ra đây cũng là một thần khí của các Chủ Thần, ngày thường không dễ gì để người khác trông thấy.
Ta có chút lo lắng.
Thần kính của Tây Vương Mẫu có thể soi ra quá khứ ta không nhớ rõ, thông qua nó, ta mới thấy được hình ảnh Tạ Trạc trước khi chết, chân thực đến nỗi khiến trái tim ta tan vỡ.
Còn cái gương này…
Sẽ soi ra thứ gì?
Suy cho cùng ta cũng không phải linh phách vốn có của cơ thể này.

Sở dĩ ta có thể tiến vào, cũng là nhờ thời khắc sinh tử kia…
Người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào ta, bao gồm cả Tạ Trạc.
Trong gương xuất hiện hình ảnh một thiếu nữ ăn vận đơn giản, trên chân còn cuốn băng nhếch nhác.
Nếu không phải ta điều động hồn lực tu bổ nội tức, thì thiếu nữ này chắc chắn không đứng nổi.
Nhưng ta đang dùng tiên pháp Côn Luân, nếu cái gương này chỉ để kiểm tra yêu tà…
Mới nghĩ đến đây, hình ảnh trong gương chợt lóe sáng!
Ngay sau đó, ta liền cảm thấy tức ngực, toàn thân trở nên vô lực.
Nhất thời ta không thể tiếp tục điều chuyển nội tức, tiên pháp Côn Luân bị vô hiệu, không có hồn lực chống đỡ, cơ thể này lập tức khuỵu xuống, ngã lăn ra đất.
Ta vừa ngã, người xung quanh lập tức nâng cao cảnh giác, quân sĩ Thước Sơn một phần tiến lên ngăn cách dân chúng, phần còn lại bao vây ta.
Chủ Thần Tễ trái lại không mấy ngạc nhiên, giống như đã sớm đoán được ta sẽ như vậy.
Tạ Trạc nhìn ta, mắt hơi mở to ra chiều kinh ngạc.
Ta há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói gì, cảm giác máu chảy tim đập thoáng chốc đã biến mất.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, điều cuối cùng ta cảm nhận được là cái lạnh thấu tim quen thuộc.
Ta, lại biến thành một linh phách…
Ta ngơ ngác bay lên không trung.
Bàng hoàng hồi lâu, ta mới dần bình tĩnh lại mà nhìn xuống dưới.
Thiếu nữ đã bất tỉnh, các quân sĩ vây xung quanh nàng càng lúc càng khẩn trương.
Tiên sinh phụ trách báo danh đang nắm chặt cây bút, run rẩy ngồi một góc lẩm bẩm: “Ta biết ngay nàng ta có vấn đề mà, ngàn vạn lần đừng nhảy lên cắn ta nha…”
Chủ Thần Tễ đứng trong vòng vây, nét mặt vẫn bình chân như vại, chăm chú quan sát thiếu nữ.
Tạ Trạc thì đứng bên ngoài.
Hắn đứng đó một lát, thế nhưng không đi tiếp như mọi người mà xuyên qua đám quân sĩ vào trong.
“Vị công tử này…”
Các quân sĩ muốn ngăn cản hắn, nhưng Chủ Thần Tễ lại nhẹ giọng nói: “Không sao, cho Tạ Trạc công tử vào.”
Tạ Trạc đứng bên cạnh thiếu nữ, hết nhìn thiếu nữ dưới đất lại nhìn mặt gương.
“Đây là gương gì?” Tạ Trạc hỏi.
“Gương này có thể soi ra…” Chủ Thần Tễ đảo mắt nhìn quanh, thấy dân chúng đã được quân sĩ đưa đi xa mới nói không thành tiếng, “Gương này có thể soi ra tà khí.”
Tạ Trạc nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn đánh giá cái gương một chút, sau đó nhìn thiếu nữ: “Nàng không phải yêu tà.”
“Yêu tà khác với trành quỷ công tử thường tiêu diệt, chúng rất giỏi che giấu thân phận.

Có lẽ chính vì vậy mà công tử chưa nhận ra thôi.”
Tạ Trạc trầm tư giây lát, sau đó lắc đầu: “Ta biết, ta từng gặp yêu tà, ta cũng biết chúng khác với trành quỷ.


Nhưng…” Hắn kiên quyết khẳng định, “Nàng không phải yêu tà.”
Chủ Thần Tễ nghe vậy, có chút bất ngờ nhìn Tạ Trạc: “Chẳng lẽ công tử chỉ cần nhìn bên ngoài là có thể phát hiện ra tà khí bên trong?”
“Ta không nhìn ra, cũng thường xuyên bị yêu tà đánh lừa và bị ám toán không ít lần.”
“Thế sao công tử có thể chắc chắn đến vậy?”
Tạ Trạc đăm chiêu suy nghĩ, hắn nhìn Chủ Thần Tễ, nghiêm mặt nói: “Mắt nàng rất giống mắt chó.”
Lời vừa nói ra.
Chủ Thần Tễ câm nín.
Ta ở trên không cũng câm nín.
Mắt của ta, rất giống mắt chó…
Thế thì sao? Chó sẽ không bị nhiễm tà khí hả?
Hay là người có mắt chó liền có khả năng trừ tà?
Câu trả lời của Tạ Trạc, thật khiến ta vui không nổi…
Thấy Chủ Thần Tễ mãi không nói gì, Tạ Trạc lại bồi thêm một câu: “Nàng không phải.”
Nhưng không đưa ra được lý lẽ hay bằng chứng gì khác.
Chủ Thần Tễ khẽ thở dài:
“Thạch kính Thước Sơn của ta quả thực không thể hoàn toàn phân biệt yêu tà, nó chỉ có thể soi xem khí tức của người trước mặt có trái Thiên Đạo hay không.

Tuy không phải phương pháp toàn vẹn nhất, nhưng chuyện đến nước này, ta chỉ đành dùng nó trấn thủ cổng thành Thước Sơn, hi vọng có thể chặn yêu tà bên ngoài.

Không phải ta không tin công tử, chỉ là…”
“Yêu tà đã vào Thước Sơn.”
Tạ Trạc ngắt lời Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ ngây người.
Tạ Trạc nói thẳng: “Ta nói rồi, việc ta phải làm chính là giết Tà Thần, ta tới Thước Sơn, bởi vì hắn đang ở Thước Sơn.”
Trước đây Chủ Thần Tễ cũng đã đoán ra vài phần, nhưng nay nghe chính miệng Tạ Trạc thừa nhận, hắn vẫn có chút đau đầu day trán.
“Tạ Trạc công tử, chúng ta về tiên cung Thước Sơn rồi nói chuyện này sau nhé?”

Tạ Trạc nhíu mày: “Ta phải vào trong tìm hắn, bên trong nhiều người, không thể lãng phí thời gian.”
“Công tử, chúng ta phân tích mọi chuyện thật kỹ đã, chuẩn bị tốt sẽ không lãng phí thời gian.

Tà Thần, ta cũng muốn giết.”
Tạ Trạc cân nhắc vài giây, sau đó nhanh chóng gật đầu.
Hắn liếc thiếu nữ dưới đất một cái: “Còn Phục A Cẩu…”
Chủ Thần Tễ vẫy tay gọi một quân sĩ tới: “Doanh trại dã chiến ngoài thành đã xây xong chưa?”
“Xong rồi ạ.”
“Mang cô nương này đến đó đi.

Đợi nàng tỉnh thì tra hỏi cẩn thận.

Nếu có bất cứ điều gì khả nghi thì dùng thạch kính kiểm tra một lần nữa.”
“Vâng.”
Thiếu nữ bị quân sĩ khiêng đi, Tạ Trạc thì theo Chủ Thần Tễ vào thành.
Ta thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi theo thiếu nữ kia trước đã.
Tuy rằng hiện tại ta bị thạch kính đẩy ra, nhưng tốt xấu gì cũng đã nhập vào cơ thể này được một lần.

Thử thêm lần nữa chắc sẽ dễ hơn tìm cơ thể mới chứ?
Nghĩ vậy, ta đành lưu luyến nhìn Tạ Trạc một cái rồi bay theo hướng quân sĩ khiêng thiếu nữ đi.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Mị biết! Ngắn! Nhưng hai ngày qua rất bận!
Chờ hết việc mị sẽ đền cho các chế!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.