Bạn đang đọc Hòa Ly FULL – Chương 56
#Vy
Thời gian ta trú ngụ bên trong đóa hoa đã đạt kỷ lục mới!
Sau khi nhặt được đóa hoa, Tạ Trạc đem ta về lều của hắn, kiếm một cái chậu trồng ta bên trong, giống như muốn giữ lại may mắn ngày ấy.
Mỗi ngày Tạ Trạc ra ngoài đều ôm theo chậu hoa.
Có lẽ là vì thích hoa, thích may mắn mà nó mang lại, cũng có lẽ, là vì muốn người xung quanh thông qua đóa hoa nhìn thấy hắn.
Nhìn xem, hắn cũng là một đứa trẻ may mắn.
Chỉ tiếc, không ai nói với hắn, trồng hoa thì phải tưới nước.
Vừa buồn cười, lại vừa đáng thương…
Ta dùng hết sức bình sinh hấp thụ tinh hoa đất trời, muốn giữ lại “sinh mệnh” lâu nhất có thể, giúp Tạ Trạc giữ lại may mắn, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy ta đang dần khô héo.
Tiểu Tạ Trạc hình như cũng biết ta sắp tàn.
Tới thời không này đã lâu, cũng đã ở bên Tiểu Tạ Trạc nhiều ngày, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn sốt ruột đến vậy.
Lúc hắn ôm chậu ra ngoài thấy những tộc nhân cùng nhặt hoa hôm ấy, hoa của họ đều còn tươi, hắn tiến lên muốn hỏi nhưng không ai chịu bắt lời hắn, đa phần hắn vừa đi đến, mọi người đã vội tản đi.
Ta cho rằng Tạ Trạc sẽ không tìm ra cách giải quyết.
Tối hôm đó, Tiểu Tạ Trạc không ngủ mà luôn nhìn chằm chằm ta, sang đến ngày thứ hai, khi tộc nhân đến dâng hồn lực, hắn liền mở miệng hỏi: “Hoa khô rồi, phải làm sao bây giờ?”
Người trong lều đều bất ngờ.
Nhưng họ sớm đã tạo thành thói quen lảng tránh, không ai trả lời Tạ Trạc, chỉ im lặng dâng hồn lực rồi rời đi.
Tiểu Tạ Trạc thấy vậy không nhịn được mà lặp lại, “Hoa khô rồi, phải làm sao bây giờ?”
Chỉ đổi lại là sự trầm mặc.
Tiểu Tạ Trạc có vẻ mất bình tĩnh hơn, mỗi người đến trước mặt hắn đều bị hỏi câu này.
“Hoa khô rồi, phải làm sao bây giờ?”
Một câu lại một câu, ai nấy đều cố ý phớt lờ hắn.
Tuyết lang tộc cung cấp hồn lực cho hắn là vì họ sợ Tà Thần, mà Tà Thần chỉ cần thân xác hắn, không cần hắn vui vẻ.
Người trong tộc dùng cách thức im lặng lạnh lẽo này để biểu đạt ác ý dồn nén từng ngày.
Ác ý của họ ta cảm nhận được, Tạ Trạc chắc cũng vậy.
Thế nên, tiếng hắn càng lúc càng nhỏ, vì mất mát mà trở nên tuyệt vọng, từng câu hỏi “Hoa khô rồi, phải làm sao bây giờ” tựa hồ chứa đựng cả tủi hờn, “Có phải các người đều chán ghét ta?”
Mỗi một sự trầm mặc đều là một cái tát đau điếng.
“Đúng vậy.”
“Chúng ta đều chán ghét ngươi.”
Câu trả lời đó ta đã nghe thấy, Tạ Trạc hẳn là…!cũng vậy.
“Tưới nước.”
Hai chữ, phá vỡ sự trầm mặc.
Tiểu Tạ Trạc ngẩng phắt đầu dậy.
Trước mặt là Tạ Linh đang dâng hồn lực.
Nàng không nhìn Tạ Trạc, giống như hai chữ vừa rồi không phải nàng nói.
Hồn lực bay vào trong cơ thể Tiểu Tạ Trạc phát ra ánh sáng yếu ớt, như thắp lên ngọn đuốc trong đôi mắt đen của hắn.
Chỉ hai chữ, không có thêm bất cứ lời lẽ, biểu cảm hay động tác dư thừa.
Sau khi giao hồn lực, Tạ Linh lập lức rời đi.
Ánh mắt Tiểu Tạ Trạc vẫn dõi theo bóng lưng nàng thật lâu.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Tiểu Tạ Trạc đã tưới nước cho ta.
Có nước ta lại có thể chống đỡ thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhìn ta tươi tắn hơn, Tiểu Tạ Trạc cũng rất vui, nhưng ta biết, niềm vui ấy cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Sau hôm ấy, Tạ Trạc bắt đầu mọc đuôi.
Trên đầu hắn cũng xuất hiện hai cái tai lông xù.
Ở phương bắc cũng đã lâu, ta biết, đây là đặc trưng cho huyết thống của tuyết lang yêu tộc, Tạ Trạc đã chính thức bước vào thời kỳ trưởng thành.
Rất nhiều trẻ em tuyết lang tộc qua mười mấy năm, thập chí vài chục năm cũng chưa đến được giai đoạn này.
Sau khi tu luyện thành công, tai và đuôi sói sẽ biến mất, khôi phục hình dạng con người.
Trên dưới tuyết lang yêu tộc ngày ngày cung ứng hồn lực cho Tạ Trạc, khiến cho cơ thể hắn luôn phát triển nhanh hơn người bình thường, chỉ dùng thời gian vài năm đã bước vào giai đoạn trưởng thành.
Nhưng ta nghĩ, có thể khiến hắn trưởng thành sau một đêm, nhất định là do tâm trí hắn đã có sự biến đổi.
Tạ Linh đáp lại hắn một câu, dường như khiến hắn bắt đầu thực sự có mong chờ, có khát vọng và hiếu kỳ đối với thế gian.
Đó là người duy nhất “có thể” thấy hắn, trả lời câu hỏi của hắn, tuy không có cảm tình nhưng cũng không căm ghét.
Điều này đối với Tiểu Tạ Trạc đã là rất đáng quý rồi.
Bởi vậy, hắn càng muốn tới gần Tạ Linh hơn.
“Khát vọng” của hắn ngày càng lớn.
Mỗi ngày Tạ Trạc vẫn ôm ta ra cửa, từ rạng sáng tinh mơ đã “bắt gặp” Tạ Linh thu thập hồn lực trở về.
Hắn lặng lẽ lẽo đẽo theo sau Tạ Linh, chỉ là hắn đã tập thành thói quen trước khi Tạ Linh mở miệng xua đuổi sẽ kịp thời dừng bước.
Đến một ngày, hắn nhìn Tạ Linh sắp bước vào lều, mấp máy môi vài lần, rốt cuộc cũng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Tạ Linh hơi khựng lại, nàng không quay đầu, cũng không quát mắng, chỉ im lặng bước vào lều.
Hôm ấy, Tạ Trạc đợi bên ngoài lâu hơn ngày thường.
Sau đó hắn lại đến hồ băng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ,…” Hắn còn nói với ta: “Hoa ơi, người là mẹ ta.”
Ta không biết phải đáp lại Tạ Trạc thế nào, chỉ có thể nhờ gió rung rinh cánh hoa.
Ngày hôm sau, Tạ Trạc lại tới tìm Tạ Linh, vừa nhìn thấy nàng, hắn liền nhỏ giọng gọi mẹ.
Tạ Linh không đoái hoài đến hắn, làm bộ như không nghe thấy.
Ngày thứ ba, Tạ Trạc đi theo nàng, hỏi, “Mẹ, hoa có nước rồi sao vẫn héo?”
Tạ Linh phiền chán liếc hắn, “Cút!”
Ngày thứ tư, Tạ Trạc vẫn như cũ, nói càng nhiều hơn.
Ngày thứ năm…
Cánh hoa cuối cùng của ta cũng rụng xuống, dù có nước, ta vẫn là một đóa hoa không rễ.
Linh phách ta thoát ra từ đóa hoa tàn úa, ta nhìn Tạ Trạc đang ôm chậu hoa, hắn cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì, qua hồi lâu, hắn vẫn ôm chậu ra khỏi lều, ta liền bay theo hắn.
Hắn như thường lệ, đi tìm Tạ Linh.
Nhưng hôm nay Tạ Linh vẫn chưa trở về.
Mỗi ngày khi Tạ Trạc tới, Tạ Linh đều vừa hay về đến lều của nàng.
Hắn nhìn cửa lều, có lẽ đang tự hỏi liệu có phải hôm nay hắn tới trễ nên Tạ Linh đã vào trong rồi hay không?
Hắn suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm ôm chậu hoa, phe phẩy cái đuôi xù, tiến về phía túp lều.
Linh phách ta chỉ có thể lơ lửng bên cạnh nhìn hắn.
Tạ Trạc vén rèm cửa, trong lều bài trí cực kỳ đơn giản, bàn ghế, bếp than, ấm nước, một cái giường nhỏ, trên giường có một thiếu niên đang nằm —— Chử Liên.
Hắn ho khan hai tiếng, thò đầu ra khỏi chăn.
“Mẹ?..
” Mới gọi một tiếng, Chử Liên liền im bặt.
Hắn nhìn thấy Tạ Trạc.
Đương nhiên, Tạ Trạc cũng thấy hắn.
Hai đứa trẻ lớn lên mặt mũi cũng có mấy phần tương tự, bọn họ trầm mặc nhìn nhau.
Tạ Trạc thấy mấy quyển sách bên cạnh Chử Liên, chiếc ghế sát giường cơ hồ vừa có người ngồi.
Ánh mắt Chử Liên dời đến đôi tai và cái đuôi của Tạ Trạc.
Ta đoán, trong thâm tâm bọn họ lúc này, một người muốn sự bầu bạn, một người muốn sức mạnh, đôi bên đều ngưỡng mộ những thứ không thể có được của đối phương.
Chử Liên siết chặt nắm đấm, hắn biết rất rõ người trước mặt là ai: “Tạ Trạc…” (谢浊 – xièzhuó – đục/dơ bẩn)
Mà Tạ Trạc cũng lờ mờ đoán được thân phận của Chử Liên, thấy trên bàn vẫn bày bút mực, hắn bèn hỏi Chử Liên: “Tên của ta viết thế nào? Mẹ đã dạy ngươi chưa?”
Chử Liên vươn tay lấy quyển sách trên đầu giường ném vào mặt Tạ Trạc.
Quyển sách bay tới, Tạ Trạc vẫn ôm chậu hoa đứng nguyên tại chỗ không kịp tránh, gáy sách đập mạnh vào mắt Tạ Trạc.
Ta không biết đau đến mức nào, chỉ thấy Tạ Trạc ôm chặt mắt phải.
“Cút đi!” Chử Liên gầm lên.
Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tạ Linh lập tức lao vào!
Vừa thấy tình huống trong lều, sắc mặt nàng tối sầm lại, thô bạo túm lấy tay Tạ Trạc, vừa hay là cánh tay phải đang ôm mắt.
Tạ Linh lôi Tạ Trạc ra ngoài, ném hắn như ném một bịch rác.
Cái đuôi to giúp Tạ Trạc giữ thăng bằng, hắn không ngã, chỉ khó khăn nhắm một mắt nhìn Tạ Linh.
Tạ Linh nổi cơn thịnh nộ nhìn Tạ Trạc, giống như quả bom sắp phát nổ, vậy nhưng nàng không hề hé răng nửa lời với Tạ Trạc mà xoay người đi thẳng đến hồ băng.
Tộc nhân xung quanh nghe thấy động tĩnh liền xúm đến, có người bắt đầu bàn tán: “Hình như A Vũ định đến chỗ tộc trưởng đang bế quan…”
“Linh phách Tà Thần ở trong cơ thể tộc trưởng, A Vũ liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“A Vũ tự biết chừng mực.
Tạ Trạc đáng lẽ phải bị nhốt lại.” (浊 – zhuó – đục/dơ bẩn)
“Chẳng may làm Chử Liên bị thương…”
Những lời ác ý như cơn lốc cuốn đến.
Ta hận không thể mọc ra đôi tay bịt tai Tạ Trạc lại.
Thật may Tạ Trạc dường như cũng không quá để ý, hắn chỉ dụi mắt rồi bỏ ngoài tai những lời đó mà đuổi theo Tạ Linh.
Ta cũng nhanh chóng đuổi theo, lần này ta đi nhanh hơn Tạ Trạc, tìm được Tạ Linh trước hắn.
Nàng quả nhiên tới tìm tộc trưởng tuyết lang tộc, ở nơi âm u nhất trong cánh rừng sát bên hồ băng, có một điện thờ dựng hoàn toàn bằng gỗ đen, Tạ Linh đứng bên ngoài gào to: “Mau nhốt Tạ Trạc lại! Nhốt nó lại!” (浊 – zhuó – đục/dơ bẩn)
Điện thờ tối tăm không có lời hồi đáp.
Tạ Linh lửa giận bừng bừng định bước vào trong điện, nhưng trước khi nàng kịp hành động đã bị một sức mạnh vô hình hất văng.
Tạ Linh ngã xuống đất.
Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của nam tử: “Sứ mệnh của ngươi là phục tùng thân xác Tà Thần, hay hôm nay ngươi muốn trở thành vật hiến tế cho Tà Thần?”
Hoặc là phục tùng Tạ Trạc, hoặc là lập tức trở thành tế phẩm cho Tà Thần.
Tạ Linh không nói nữa, móng tay nàng cào mạnh xuống đất, cho đến khi móng tay bật hết, lưu lại vệt máu trên tuyết.
Nàng đứng dậy, không còn cơn thịnh nộ khi tới, mà giống như đã chôn chặt nỗi hận thấu xương trong lòng.
Nàng xoay người rời đi.
Ta nhìn bóng lưng nàng và cánh rừng phủ trắng tuyết, nhất thời, cảnh tượng từng gặp trong mộng ma xui quỷ khiến lại ùa về.
Giống như muốn tái hiện mộng cảnh của ta.
Bóng dáng nhỏ bé của Tạ Trạc từ đằng xa chạy lại.
Tạ Linh làm như không thấy hắn, nhanh như gió bước qua hắn.
“Mẹ.” Tạ Trạc đuổi theo Tạ Linh, “Ta không đi.” Hắn liên tục lặp lại với Tạ Linh, “Ta không đi.”
Hắn biết mình làm sai.
Có lẽ không biết sai ở đâu, nhưng hắn vẫn xin lỗi, dáng vẻ tủi thân hệt như những đứa trẻ khác.
Nhưng không giống chính là, hắn không nhận được sự tha thứ.
Tạ Linh quay lưng về phía hắn, đi rất nhanh, không đoái hoài đến hắn.
Tạ Trạc vẫn kiên trì đuổi theo, hắn ngẩng đầu hỏi Tạ Linh: “Ta chỉ muốn biết, tên của ta là chữ nào?”
Hắn muốn hiểu hơn về bản thân.
Hắn muốn biết, vì sao mình lại xuất hiện trên đời.
“Trạc (啄-zhuó-mổ)? Trạc (镯-zhuó-vòng)? Hay Trạc (灼-zhuó-bỏng/sáng rõ)? Bọn họ…!Không nói cho ta…”
Tay áo Tạ Linh tung bay trong gió.
Tạ Trạc vươn tay, muốn bắt lấy tay áo nàng.
“Bịch!”
Tay hắn bị hất phăng.
Tiếng động vang dội hơn nhiều so với giấc mộng của ta.
Nghe như đánh thẳng vào khuôn mặt non nớt của Tạ Trạc.
Trong ánh mắt Tạ Trạc là sự chán ghét và căm hận không hề che giấu trên mặt Tạ Linh.
“Cút! Ngươi là đứa trẻ dơ bẩn! Không được lại gần ta! Ngươi chỉ mang đến bất hạnh thôi.”
Tạ Trạc ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi đến khi Tạ Linh đã khuất bóng.
Ánh sáng vì được đáp lại trong mắt hắn thời khắc này đang dần tắt lụi.
Nhìn Tạ Trạc như vậy, ta rất đau lòng, cũng rất sợ hãi.
Ta sợ hắn cho rằng, cánh hoa rụng hết, may mắn của hắn cũng kết thúc.
___***___
Biết là mọi người có lý do để hận Tạ Trạc, nhưng mà bé nào có tội tình gì:(((((.