Hòa Ly

Chương 24: Ai Mà Chẳng Có Thể Hồi Xuân


Bạn đang đọc Hòa Ly FULL – Chương 24: Ai Mà Chẳng Có Thể Hồi Xuân


Sau khi liên hệ với Hạ Hạ, ta bắt đầu căng não suy nghĩ, lục tìm mọi ngóc ngách trong trí nhớ để hồi tưởng chi tiết về cuộc gặp gỡ năm đó cùng Tạ Trạc.
Ta bày cho nàng, ngày mai mang theo giỏ tre đến chỗ nào tìm măng, nàng sẽ gặp được Tạ Huyền Thanh người đầy máu, sau đó sẽ có một luồng sáng bạc công kích bọn họ, Tạ Huyền Thanh sẽ ngay lúc này bảo vệ nàng, ta chỉ Hạ Hạ diễn làm sao phối hợp thật tốt với Tạ Huyền Thanh, rúc vào ngực hắn, chờ hắn ngất đi rồi khiêng hắn đến sơn động bên cạnh.
Trong trí nhớ của ta, Tạ Huyền Thanh sẽ hôn mê mười ngày, thời gian này vừa hay giúp ta và Hạ Hạ lên kế hoạch tiếp theo.
Ngày mai, chỉ cần làm theo những chuyện đã xảy ra là xong.
Nhưng ta cũng không thể không tính đến một biến số — Tạ Trạc.
Để ngăn cản ta và Tạ Huyền Thanh gặp nhau, hắn nhất định sẽ giở trò gì đó.

Hắn không có cá âm dương nên không thể liên lạc với bản thân ở quá khứ, theo lý mà nói hắn nên đến tìm Hạ Hạ, nhưng ta canh chừng Hạ Hạ suốt đêm cũng không thấy Tạ Trạc xuất hiện…
Chỉ sợ hắn có âm mưu khác.
Xuất phát từ sự đề phòng đối với Tạ Trạc, ta bắt Hạ Hạ mở cá âm dương cả đêm.
Nhưng đến tận ngày hôm sau vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Tạ Trạc chẳng làm gì Hạ Hạ hết.
Càng bình yên càng khiến lòng người bất an, ta càng thêm cẩn trọng, từng giây từng khắc đều chú ý nhất cử nhất động bên phía Hạ Hạ.
Mới sáng sớm ta đã thúc giục Hạ Hạ mau ra ngoài, tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai.
Ta bảo Hạ Hạ “án binh bất động” cách vị trí Tạ Huyền Thanh xuất hiện khoảng hai dặm.


Chỉ chờ “ngày tốt giờ lành” sẽ lập tức xuất phát đến chỗ Tạ Huyền Thanh.
Tuyết Trúc Lâm rộng như vậy, con mèo Hạ Hạ im lặng đợi một góc, con chó Cửu Hạ lặng im trong góc khác.

Tạ Trạc khả năng cũng đang trốn trong xó xỉnh nào đó, không biết đang ủ mưu cái gì.
Hạ Hạ vừa chờ vừa lặng lẽ thông qua cá âm dương nói chuyện với ta:
“Nói thật, ta cảm thấy việc độ kiếp không nhất thiết phải dựa vào ngụm máu tí tẹo của Tạ Huyền Thanh.

Chỉ cần ta chăm chỉ tu hành, dựa vào chính bản thân mình vượt qua kiếp số, chẳng phải là ổn rồi sao?”
Ta lại không nhịn được mắng nàng:
“Đầu ngươi chỉ dùng để trồng cây à? Sao ngươi vẫn chưa hiểu nhỉ? Vấn đề mấu chốt hiện giờ, không phải ngươi có thể độ kiếp thành công hay không, mà là ngươi có uống được máu của Tạ Huyền Thanh hay không.

Nếu ngươi không uống máu của hắn, huyết thề giữa các ngươi coi như chưa từng tồn tại, không còn huyết thề, chờ hắn dùng Rìu Bàn Cổ bổ ra thời không kéo ta trở về năm trăm năm sau, ràng buộc giữa ta và hắn cũng biến mất, ai biết hắn có tiện tay bổ một nhát tiễn ta lên đường luôn không? Nói cách khác, ngươi sẽ lập tức biết được, kết cục của ngươi, chính là chết dưới tay Tạ Trạc năm trăm năm sau!”
“Ta có thể không lập huyết thề cùng hắn, nhưng trong quãng thời gian năm trăm năm sẽ nỗ lực tu luyện, biết đâu đến lúc đó ta lại có bản lĩnh đánh bại hắn?”
“Ở Côn Luân ai có khả năng dùng Rìu Bàn Cổ nghịch chuyển thời không?”
“Tây Vương Mẫu.”
“Tây Vương Mẫu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Vài ngàn tuổi gì đó!”
“Thế mà ngươi chỉ cần năm trăm năm?”
Hạ Hạ câm nín.
Ta nhìn sắc trời: “Sắp đến giờ rồi, mau đi đi.

Nhớ kỹ, Tạ Huyền Thanh rất nhạy bén, đừng để hắn nghi ngờ.”
“Biết rồi biết rồi, sao ta lại trở nên thích lảm nhảm như ngươi nhỉ…”
Nàng vừa dứt lời, trong đầu “rầm” một tiếng, sau đó tầm mắt Hạ Hạ đột nhiên tối sầm, tiếp nữa là một tiếng “bịch”, hình như Hạ Hạ vừa ngã xuống nền tuyết.
Ta thất kinh: “Hạ Hạ!?”
Bên kia không có tiếng đáp lại.
Tạ Chó! Lão tặc! Quả nhiên một bụng đen tối! Quả nhiên vẫn vác xác tới!!!
Ta kéo tay áo, cuộn chặt nắm đấm, bộ dạng hằm hằm tưởng như sắp lôi Tạ Trạc đến đây, đi vài đường quyền vào mặt hắn, nhưng bỗng nghe một giọng nói truyền đến từ “màn hình” tối thui:
“Ngươi đánh ngất nàng như thế có ổn không?” Thanh âm mơ hồ, thật không ngờ lại là Mông Mông năm trăm năm trước!

“Đây là vì muốn tốt cho nàng.”
Một giọng nam dày và nặng truyền đến, thanh sắc này đối với ta có chút xa xăm, nhưng vẫn rất quen tai! Đây từng là phó tướng đắc lực nhất của ta – Ngô Trừng.

Cái tên thô lỗ kia, sao lại ở thời điểm nước sôi lửa bỏng này mà đánh ngất ta!?
“Đành rằng ngươi nhận được mật báo nói Cửu Hạ ở Tuyết Trúc Lâm tu luyện bí thuật tà đạo, nhưng ngươi cũng chưa tìm được chứng cứ, còn chưa hỏi cho ra lẽ đã ngang nhiên đánh ngất nàng…”
“Ngươi không thấy sao, giữa thời tiết lạnh thế này, nàng một mình ở trong rừng lẩm bẩm lải nhải nửa ngày, còn nói cái gì mà huyết thế, cái gì mà Tây Vương Mẫu mấy ngàn tuổi, thế chẳng phải tẩu hỏa nhập ma thì là gì!” Ngô Trừng làm như phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, “Nàng còn chê bản thân nói nhiều, không phải tẩu hỏa nhập ma thì là đa nhân cách chắc?”
Ta: “…”
Ta không giải thích nổi.
Tiếng của ta cũng không thể thông qua cá âm dương truyền tới tai Mông Mông và Ngô Trừng.
Ta chỉ có thể bất lực nghe một loạt tiếng sột soạt nối tiếp trong đầu, ta đoán, chắc là Ngô Trừng đã vác ta lên, vị trí âm thanh thay đổi, nghe không rõ lắm, nhưng vẫn nắm được đại khái: “Trước mắt cứ vác về trạm gác cho thượng tiên xem xét đã.”
Mông Mông ngập ngừng: “Nhỡ Cửu Hạ không bị tẩu hỏa nhập ma thì sao…”
“Không bị thì càng tốt chứ sao?”
“Tỉnh lại nàng nhất định sẽ đánh chết ngươi!”
“Ha ha ha! Lão đại nhà ta nào có nhỏ mọn như vậy! Ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi mà! Mau về cho thượng tiên xem đã, tẩu hỏa nhập ma thì lập tức điều trị, nếu không phải ta cho nàng giáo huấn hai quyền cũng chẳng hề gì.”
Ta tức giận đến mức túm lấy cá âm dương trên tai ném thẳng xuống tuyết, thậm chí còn muốn đạp hai phát, nhưng ta vẫn nhịn, chỉ đau đớn chửi thầm.
Khốn kiếp Tạ Trạc! Ngươi cao tay lắm!
Nước đi này của hắn, thời gian, địa điểm, con người, tất cả đều hoàn hảo! Được! Được lắm!
Hắn mật báo cho Ngô trừng, vu khống ta bị tẩu hỏa nhập ma, Ngô Trừng là người chính trực, đầu óc đơn giản, tính tình ngay thẳng, hữu dũng vô mưu, hắn nhất định sẽ đến tìm ta.
Mà thân là phó tướng của ta, trên người hắn có quân lệnh Côn Luân, tất nhiên dễ dàng biết được vị trí của Hạ Hạ.

Ta bảo Hạ Hạ trốn đến nơi vắng vẻ trong Tuyết Trúc Lâm, Tuyết Trúc Lâm đâu đâu cũng toàn là trúc, rất khó phân biệt, Tạ Trạc có tìm mỏi mắt cũng không thấy, nhưng Ngô Trừng có thể!

Chỉ cần Ngô Trừng mang Hạ Hạ đi, Tạ Huyền Thanh hôm nay làm quái gì còn ai mà gặp!
Mặt khác ta bị quy tắc “vua không thấy vua” cản trở, không thể tự mình đi cướp Hạ Hạ về.

Bắt Hạ Hạ cũng không phải Tạ Trạc, ta có “lấy cái chết đe dọa” ép Tạ Trạc hiện thân cũng chẳng giải quyết được gì…
Ta tính ra tính vào, cuối cùng mắng một câu.
Chó má!
Ta cắn ngón tay đi qua đi lại trên nền tuyết, mặt đất phủ tuyết bị ta giày xéo kêu ken két.
Bỗng nhiên, một ý tưởng nảy ra trong đầu ta.
Hạ Hạ bị trói đi rồi, nhưng ở đây chẳng phải vẫn còn một Hạ Hạ sao!
Ta mẹ nó không phải là Hạ Hạ sao!
Ta chẳng qua chỉ già hơn năm trăm tuổi thôi mà!
Nếp nhăn của ta còn chưa dài thêm được bao nhiêu! Năm trăm năm cũng không béo thêm được mấy cân thịt!
Tình thế cấp bách, mèo hen cũng có thể thành hổ, ai mà chẳng có thể hồi xuân?
Ta lập tức đào một cái hố, làm tuyết chảy thành nước, tết tóc theo kiểu năm trăm năm trước, dùng nước tuyết vỗ vỗ lên mặt, khiến da dẻ hồng hào hơn, sau đó bấm tay niệm chú, biến ra váy áo giống hệt Hạ Hạ.
Ta nhìn về phía Tạ Trạc sắp xuất hiện, hít một hơi thật sâu, hùng dũng kiêu ngạo, hiên ngang lẫm liệt xông pha, đơn độc bước lên chiến trường chỉ thuộc về mình ta..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.