Bạn đang đọc Hoa Lửa – Chương 17: Q.1 – Chương 17
Không có công không thể nhận lộc, con người sống trong xã hội luôn phải đề phòng với những cạm bẫy rình rập.
“Tôi muốn giới thiệu cho chị chính là công ty này, chị có thể coi nó như ngân hàng hay công ty đầu tư đều được, những chuyện mà ngân hàng không làm được thì ở chỗ này cũng đều có thể giải quyết ổn thỏa!” Nguyệt Nguyệt ở đầu bên kia tích cực giới thiệu, còn Duy Đóa đang đứng trước cửa công ty đầu tư.
Nói thực, công ty đầu tư này bề ngoài thoạt nhìn cũng bình thường, tuy nó nằm ở đoạn đường buôn bán sầm uất, nhưng công ty lại thuê ba tầng trong nhà dân, vách tường loang lổ, cũ kỹ, hơn nữa cô không nhìn thấy bảng hiệu của công ty ở cửa.
Quả nhiên là mịt mờ treo đầu dê bán thịt chó.
Cô nhiều lần xác nhận địa chỉ trong điện thoại, rồi lại đối chiếu với số nhà trên cửa, cuối cùng, cô hạ quyết tâm đẩy cửa kính đi vào.
“Xin chào, tôi tìm Trần tiểu thư, xin hỏi cô ấy có ở đây không?” Cô hỏi cô gái thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi ở chỗ lễ tân.
Công ty kinh doanh này cũng không lớn, chỉ khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông mà thôi, hơn nữa phòng làm việc cũng vắng vẻ, ngoài cô gái có dáng dấp giống sinh viên làm part-time, dường như cũng không thấy bất cứ viên chức nào khác.
“Chị Ôn Ngọc ạ? Ông chủ đã sai chị ấy đến ngân hàng giải quyết chút chuyện rồi, trong vòng nửa tiếng chưa chắc chị ấy đã về đây.” Cô gái làm part-time trả lời.
Không phải Nguyệt Nguyệt nói đã liên hệ xong rồi sao, bảo cô mười giờ đến đây là được?
“Không sao, tôi có thể chờ cô ấy.” Hiện tại cô đang cầu xin người ta, cho nên không thể vội vàng nóng nảy.
Cô tìm vị trí ngồi xuống.
Thời gian tích tắc trôi qua.
“Đợi chút, để tôi kiểm tra, đúng đúng đúng, hôm nay là ngày nhận tiền lãi của ngài, yên tâm, tôi sẽ nhắc chị Ôn Ngọc, buổi chiều ngài nhất định sẽ nhận được tiền chuyển khoản!”
“Nghiêm tổng, ngài yên tâm, chị Ôn Ngọc đã đi ngân hàng chuyển khoản cho ngài rồi!”
“Ngân hàng XX ư? Chị Ôn Ngọc chắc đang ở ngân hàng của mọi người đấy, tôi sẽ gọi điện cho chị ấy!”
Cô gái làm part-time dường như bận rộn nhiều việc, điện thoại không ngừng vang lên, nhiều lúc cô gái làm part-time đều ứng phó không nổi, phân thân cũng vô ích.
“Chị Ôn Ngọc đúng là nữ cường nhân, sao chị ấy lại giỏi giang đến thế chứ? Chị ấy vừa đi ra ngoài, tôi liền thở không nổi!” Cô gái làm part-time lẩm bẩm, luống cuống tay chân đến mức khóc không ra nước mắt.
Trong lúc chờ đợi cũng thật là rảnh rỗi, Duy Đóa lên tiếng hỏi:
“Muốn photo à?” Cô gái làm part-time đang xếp tài liệu thành một chồng, Duy Đóa vừa nhìn đã đoán ra được công việc tiếp theo của cô ấy.
Điện thoại trên bàn lại không ngừng vang lên.
Dưới ánh mắt cảm kích của cô gái làm part-time, Duy Đóa tiếp nhận văn kiện trong tay cô ấy, đứng dậy đi đến máy photo hỗ trợ.
Sau khi cô gái làm part-time chuyển máy vào đường dây nội bộ cho ông chủ, cuối cùng mới có thời gian bắt chuyện với Duy Đóa, “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi chị, chị tìm chị Ôn Ngọc có chuyện gì vậy? Có phải chị muốn gửi tiền vào đây không? Tiền lợi tức ở chỗ chúng tôi thực sự rất cao đấy!”
Chị Ôn Ngọc kia chính là bà chủ tương lai mà Nguyệt Nguyệt nhắc chăng?
Duy Đóa lắc đầu, “Tôi đến vay tiền.”
Vay tiền ư? Ông chủ dường như đã từng đặc biệt căn dặn.
Cô gái làm part-time mơ hồ gõ vào đầu, đầu óc hỗn loạn trong chốc lát không thể nghĩ ra được gì.
“Chị muốn mượn bao nhiêu?” Cô gái làm part-time xuất phát theo nghề nghiệp bản năng hỏi.
“Ba mươi vạn.”
Ba mươi vạn cũng chỉ là một con số nhỏ, cô gái làm part-time tiếp tục hỏi, “Chị có vật để đảm bảo không? Ý tôi là nhà hay xe ấy.”
Sắc mặt Duy Đóa hơi khó xử, lắc đầu.
Nếu có gì đó để cầm cố, cô nhất định sẽ không tìm tới chỗ này.
“Vậy còn người đáng tin để bảo đảm thì sao? Ví dụ như nhân viên chính phủ, chỉ cần tìm một người đáng tin đứng ra thay chị đảm bảo là được.” Cô gái làm part-time nói với cô.
Cô chần chờ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Một người chết vì vay nặng lãi là đủ rồi, cô không thể liên lụy đến bạn bè.
“A, cái gì chị cũng không có sao?” Cô gái làm part-time vốn quen với quy trình cho vay cũng cảm thấy khó xử .
Đúng vậy, cô là một kẻ bần cùng, không có bất cứ một thứ gì.
“Tôi sẽ nỗ lực trả tiền.” Điều duy nhất cô có thể đảm bảo là danh dự của mình.
Cô sẽ không chơi xấu, nhưng cô cũng hiểu rõ khó khăn của việc này.
“Xin hỏi, nếu tôi mượn ba mươi vạn, thì tiền lãi hàng tháng sẽ là bao nhiêu?” Nguyệt Nguyệt nói cái gì một mao, cô nghe không hiểu lắm.
“Ba mươi vạn à, bình thường tiền lãi mỗi tháng có lẽ là ba vạn, trừ phi cô là bạn thân hoặc bạn học của ông chủ may ra mới được giảm xuống.” Cô gái làm part-time nhanh chóng trả lời.
Duy Đóa nhất thời như hít phải khí lạnh.
Mỗi tháng ba vạn, cho dù cô không ăn không uống làm việc hơn 24 tiếng, ước chừng cũng khó mà kiếm được số tiền này.
Sau khi ngây người tại chỗ một lúc lâu, cô mới đứng dậy, “Đã làm phiền rồi.”
“A, không mượn sao?” Cô gái làm part-time sửng sốt.
Hiện tại bọn họ còn chưa ghét bỏ cô không có sự bảo đảm, cô đã ghét bỏ bọn họ chào giá cao sao?
Đúng vậy, không mượn, cô không dám mang mũ lớn như vậy trên đầu.
Nhưng ngoài nơi này, cô còn có thể đi nơi nào đây? Duy Đóa cảm thấy con đường phía trước vô cùng mờ mịt.
Người ta đều nói một phân tiền có thể bức chết một anh hùng hảo hán, trước kia cô không tin, sau khi đã trải qua nhiều khó khăn, cô không thể không tin.
Nhất định sẽ có biện pháp khác, cô chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Tuy nhiên chỉ còn lại có hai ngày, thật sự là có thể tìm được biện pháp khác sao?
Ngay khi cô sắp sửa ra khỏi cửa, điện thoại trên bàn làm việc của cô gái làm part-time vang lên, cô gái làm part-time sau khi tiếp điện thoại vội vàng đuổi theo cô, “Kiều tiểu thư, xem trí nhớ của tôi này, hóa ra cô chính là người hẹn lúc 10 giờ của ông chủ!”
Cô quả thật đã bảo Nguyệt Nguyệt hẹn người quản lý lúc 10 giờ, nhưng không ngờ người Nguyệt Nguyệt hẹn lại là ông chủ.
“Cô nhanh lên một chút,ông chủ của chúng tôi đã chờ cô lâu rồi đấy!” Cô gái làm part-time không ngừng thanh minh đưa cô lên lầu.
Thật là kì lạ, bình thường ông chủ đâu phải là người nhẫn nại, vậy mà hôm nay đợi đến một giờ cũng không lên tiếng, hơn nữa, cô ấy vừa đi ra, điện thoại lại trùng hợp vang lên như vậy.
Đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng lại vang lên, cô gái làm part-time mau chóng chạy ra nghe, vừa bận rộn tiếp điện thoại vừa phất tay ý bảo cô trực tiếp lên lầu.
Đã như vậy, thì Duy Đóa chỉ có thể tự mình lên lầu.
Cầu thang được làm từ gỗ, cô bước giày cao gót đến đâu thì đều tạo ra tiếng kẽo kẹt trên sàn làm cho tâm trạng của cô càng thêm khẩn trương.
Nghe nói ông chủ công ty này họ Hình, có quan hệ làm ăn với cả hai giới hắc bạch.
Đến lầu hai, cô lịch sự gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp đáp lại cô.
Hít sâu một hơi, cô lấy dũng khí đẩy cửa ra.
Một người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô, mở tủ lạnh, lấy một lon coca.
“Bóc” tiếng bọt khí nổi lên bốn phía.
Mí mắt Duy Đóa đột nhiên mấp máy dữ dội.
“Mượn bao nhiêu?” Người đàn ông không lập tức quay đầu, hắn chậm rãi uống coca, nhàn nhạt hỏi.
Giọng nói của người đàn ông này rất có uy nghiêm, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy có chút áp lực.
“Ba mươi vạn.” Duy Đóa trả lời.
Tại sao chỉ là một bóng lưng mà thôi đã khiến cô cảm thấy vô cùng bị áp bức?
“Cô khẳng định như vậy là đủ?” Hắn hỏi.
“Tôi khẳng định.” Cô cúi xuống, thành thật thừa nhận, “Nhưng tôi không khẳng định mỗi tháng sẽ trả đủ được tiền lãi.”
“Tôi cho vay dài hạn ở bên ngoài thu hai phần tiền lãi, ngắn hạn là ba, hoặc bốn phần, tính cô năm phần là được rồi.” Người
đàn ông nói rõ ràng.
“Năm phần tiền lãi là bao nhiêu?” Cô không xác định hỏi.
“Mỗi tháng là mười lăm ngàn.” Hắn trầm giọng trả lời.
Mỗi tháng mười lăm ngàn ư? Tiền lương mỗi tháng của cô ở cửa hàng quần áo khoảng từ bảy đến tám ngàn, còn có tiền từ câu lạc bộ yoga, cùng với cô chuẩn bị tìm thêm một hai công việc làm thêm nữa. Chỉ cần cô không trả trước tiền lãi cho ngân hàng, vậy thì cô có thể trả được mười lăm ngàn tiền lãi mỗi tháng này.
Tuy nhiên cô lại không có cảm giác mây mù thấy được trời xanh.
“Tại sao lại cho tôi giá ưu đãi như vậy?” Nếu không phải vừa nãy ở dưới lầu hỏi thăm qua giá, có lẽ giờ cô cũng cảm thấy hồ đồ.
Không có công không thể nhận lộc, con người sống trong xã hội luôn phải đề phòng với những cạm bẫy rình rập.
“Bởi vì …” hắn từ từ xoay người lại, đối mặt với cô, “Chúng ta là bạn học.”