Đọc truyện Hỏa Long Thần Kiếm – Chương 2: Hùng Tâm Vạn Trượng
Trong lòng chàng kinh sợ vô hồi, nhưng ngoài mặt giả vờ cứng cỏi, cau mày dồn hết tâm tư, ý chí sẵn sàng nghênh địch.
Đồng thời chàng sẽ lén tuốt thanh gươm Hỏa Long thần kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi về phía trước, sẵn sàng chuẩn bị, hễ chiếc bóng đen kia quay đầu trở lại thì lập tức trỗi dậy tấn công, đặt đối phương vào tình trạng sấm sét chẳng kịp bưng tai.
Nhưng mà người áo đen đã lạnh lùng buông ra hai tiếng :
– Khoan đã!
Đường Luân giựt mình kinh hãi. Lúc bấy giờ nhìn kỹ ra Đường Luân thở phào, rú lên :
– Sư phu….
Giọng nói của người áo đen lại đổi sang sang khàn khàn như khi nãy :
– Việc tiến triển ra sao?
Đường Luân nghiêm trang trả lời :
– Sắp sửa tìm ra manh mối, nhưng mà có nhiều nguyên nhân phức tạp, sau này sự việc phát triển ra sao đệ tử không thể nào biết trước được.
Người áo đen “hừ” lên một tiếng nho nhỏ.
Đường Luân lại tiếp tục nói :
– Có một điều làm cho đệ tử suy nghĩ chẳng ra, là chẳng hiểu sao rất nhiều nhân vật võ lâm đều tề tựu tại Đông Sơn này. Mục đích của họ muốn làm gì? Đệ tử tìm chưa ra nguyên nhân.
Người áo đen cười nhạt nói :
– Giới giang hồ không tham danh thì tham lợi.
Đường Luân nhìn người áo đen :
– Đệ tử ngu si, chưa hiểu thấu… xin sư phụ chỉ dạy.
– Là thanh bá kiếm, tức thanh Hỏa Long thần kiếm ở trong tay ngươi đó!
Người áo đen mặc dầu chưa quay đầu nhìn lại, nhưng Đường Luân có cảm giác đôi mắt sáng ngời của ông ta đang chằm chặp nhìn vào thanh Hỏa Long thần kiếm.
Đường Luân vội trả lời :
– Đệ tử xin thưa rõ ràng, thanh Hỏa Long thần kiếm này đệ tử lấy ở trong Pháp Hoa Tự.
Người áo đen khoát tay, cắt ngang :
– Ta biết tất cả, vì ta có mặt tại Pháp Hoa tự.
Đường Luân nghe nói giật mình thì người áo đen đã nói tiếp :
– Hỏa Long thần kiếm vốn là lưỡi gươm có thể chém vàng, sắt, ngọc như chơi. Nhưng mà bản thân của nó còn tiềm tàng một bí ẩn.
(thiếu?)
Đường Luân lại trịnh trọng hỏi rằng :
– Đối thủ của Đông Hải Ma Quân là ai? Sư phụ có thể cho đệ tử được biết?
Người áo đen lắc đầu :
– Thật khó nói, vì những người này hành tung quái đản, công lực chẳng kém ta, đồng bọn của họ lại nhiều. Ban nãy, người dụ cha con Hải Ma đi đó chính là một trong những tay đối thủ có bản lĩnh cao siêu tuyệt diệu.
Đường Luân nghe nói giựt mình cả sợ. Không biết chàng sợ vì nhiệm vụ của mình quá ư nặng nề nguy hiểm, hay là sợ cho cha con Hải Ma gặp phải kẻ cường thù đại địch?
Cái diện mạo phi phàm của Bích Cơ đã khắc sâu vào tâm trí của Đường Luân, không sao xóa nhòa cho được.
Đường Luân cả giận mắng thầm :
– Ta có tiếng là một người sắt đá, chẳng lẽ hôm nay lụy thân vì sắc đẹp một người đàn bà à?
Thật ra trong thâm tâm của Đường Luân bấy giờ đang tranh luận với nhau kịch liệt.
Một mặt chàng muốn vẫy khỏi vòng tình cảm của Bích Cơ, một mặt chàng hết sức binh vực người con gái diễm lệ này. Chàng cho rằng thủ đoạn của Bích Cơ quả thật có phần cay độc, nhưng tình cảm của nàng dành riêng cho Đường Luân lại rất là chân thật. Sắc đẹp của nàng lại quá ư đài các, không lộ một vẻ trần tục nào, cớ sao sư phụ lại sắp nàng vào hạng son phấn tầm thường?
Người áo đen chắp tay sau lưng đi đi lại lại, ra chiều suy nghĩ. Cả hai thầy trò mỗi người đeo đuổi theo một ý nghĩ riêng của mình. Thình lình…
Người áo đen bỗng dừng chân lại, lắng tai nghe ngóng rồi nói nhỏ rằng :
– Ngay bây giờ có một tay cao thủ cách ta bốn mươi trượng. Cứ nghe tiếng bước chân của người này, thì ngoại công của hắn hơn nội công… Hừ! Người này thân hình lùn tịt, tay chân ngắn ngủn… Hắn đang dò theo vết xe của ngươi mà theo dõi… Bây giờ nó đã cách ta hai mươi trượng… Ngươi phải cẩn thận đối phó. Thôi, chúng ta chia tay…
Câu nói chưa dứt thì người áo đen đã bắn mình vào một bụi cây rậm rạp, trong chớp mắt không còn tung tích gì nữa.
Đường Luân hớp một hơi dài dưỡng khí cho tinh thần định tĩnh. Chàng búng nhẹ vào sóng kiếm của mình, một tiếng “toong” lạnh lẽo vang lên. Chàng cúi xuống nhìn thanh Hỏa Long thần kiếm đang lóng lánh hào quang, trong lòng rất là đắc chí.
Chàng chợt giựt mình vì thấy trên mũi kiếm có khắc ba chữ thật nhỏ :
Vô Hồn Điệu.
Đường Luân cau màu, tự nhủ thầm :
– Danh từ thật đáng sợ, không biết bên trong có tiềm tàng điều bí mật gì? Nghe sư phụ nói, trong thanh kiếm này có chứa đựng một điều bí mật, hay điều bí mật này có liên quan đến ba chữ kinh rợn kia?
Còn đang suy nghĩ, thình lình trong bụi rậm có tiếng người khua động cành cây, kẽ lá, lần bước tới.
Đường Luân nín thở, nhận định vị trí của người ấy, nghĩ thầm rằng :
– Thính giác của sư phụ thật là đáng sợ!
Chàng cố giả vờ như không nghe thấy, chậm chạp trèo lên yên xe ngựa, do dự một chút rồi mới nói rằng :
– Tuấn mã, chúng ta ráng đi một đoạn đường nữa để vào huyện Đông Sơn nhé?
Nói rồi đánh lên vào khoảng không khí một roi, giục ngựa chạy tới. Con ngựa ô vừa mới chồm tới vài bước thì trong bụi rậm bay vù ra một người chắn ngang đầu ngựa.
Đường Luân giả vờ rú lên một tiếng, ghì cương lại nhưng chàng sẽ lén đá vào đùi ngựa một cái. Con ngựa ô hội ý vội vàng hí lên một tiếng vang trời, cất vó chồm tới…
Người ấy phản ứng thật nhanh, không đợi con ngựa ô xông tới, hắn đã thò tay ra, chực chộp lấy cương ngựa.
Liếc nhìn bộ điệu, Đường Luân biết ngay là người này rất giỏi ngoại công, càng thầm phục sư phụ mình có tài xét đoán. Chàng nạt :
– Tuấn mã, mi điên rồi chăng?
Đoạn giơ roi đánh sả một đường dữ dội vào đầu ngựa. Ngọn roi đi vừa tới, Đường Luân thình lình xoay chiều đổi hướng, dồn hết sức mình vào đầu roi, quấn chặt lấy mạch môn của người khách la….
Người này không ngờ Đường Luân bất thần tấn công như vậy, hự lên một tiếng, dưới chân hắn bước nhanh thoăn thoắt theo điệu Đảo âm nghịch dương, cấp tốc rút lui.
Đường Luân nghiến răng kèn kẹt, có bao nhiêu hơi sức thảy đều dồn thẳng ra ngọn roi, một tiếng “chát” vang lên, ngọn roi đã đánh một đường dữ dội lên bàn tay của người ấy, làm cho hắn loạng choạng thối lui…
Đường Luân thấy đòn mình trúng đích, lại kêu lên một tiếng, ghìm xe lại. Nhưng con ngựa ô đang ngon trớn, kéo chiếc xe đi tới ba trượng nữa, làm cho cát bụi bốc lên mù mịt.
Xe dừng lại rồi, Đường Luân quay đầu nhìn lại mới thấy người này là một trong chúng anh hùng hào kiệt vừa có mặt trong chùa Pháp Hoa.
Vì vậy nên Đường Luân thay đổi ngay thái độ, cung kính xá chào rằng :
– Tôi sơ ý, không thấy các hạ qua đường nên mới mạo phạm, vậy xin thứ lỗi cho.
Đó là một người mặc chiếc áo gấm thật đẹp, hắn vội trả lời :
– Công Tôn lão đệ! Xin đừng khách sáo, thật ra cũng vì tôi quá đường đột mà ra…
Nói rồi y cười ồ ồ, tiến sát đến bên Đường Luân. Chàng ngắm kỹ, thấy người này mặc dầu ăn mặc thật đẹp nhưng đôi chân mày chữ bát, cặp mắt hình thoi, bộ điệu cực kỳ đê tiện. Trong lòng chàng không thích nhưng ngoài mặt gượng cười, cung tay nói rằng :
– Độc thư sinh này là người ma đạo, chẳng rõ nhân vật đất Trung nguyên. Chẳng hay huynh đài cao danh quí tánh?
Người áo gấm cười ròn rã trả lời :
– Tôi tên Dịch Y Thanh, biệt hiệu Sách hồn tiễn.
Đường Luân xá chào thêm cái nữa rồi nói rằng :
– Té ra huynh đài đây là Dịch đại hiệp.
Dịch Y Thanh đưa cặp mắt thèm thuồng nhìn thanh Hỏa Long thần kiếm, lấy làm lạ hỏi rằng :
– Thiên Độc Nhất Phẩm sao chẳng đi chung với lão đệ? Lão tiền bối chắc yên lành, mạnh giỏi?
Đường Luân bình thản gật đầu nói rằng :
– Cảm ơn, huynh đài khi dời Pháp Hoa Tự có thấy gia sư có vẽ bất an chăng?
Dịch Y Thanh giựt mình trả lời bằng một cái cười gượng. Lão đưa tay sờ chòm râu dưới cằm, rẽ lần tới sát bên Đường Luân nở một nụ cười quái đản nói rằng :
– Tôi đến đây để chờ đợi yết kiến Thiên Độc Nhất Phẩm lão tiền bối cho thỏa lòng ước ao, đồng thời chúc mừnh lão tiền bối đã được bảo vật của Pháp Hoa tư….
Đường Luân liếc mắt nhìn xuống, thấy trong ống tay áo của hắn có thấp thoáng giấu mấy mũi tên đen ngòm đang chĩa thẳng vào mình, chàng cười sắc lạnh trả lời :
– Cảm ơn lòng tốt của Dịch đại hiệp, Độc thư sinh này chẳng có gì báo đáp, vậy xin huynh đài hãy thưởng thức thanh Hỏa Long thần kiếm.
Dịch Y Thanh nghe nói giựt mình, Đường Luân tay cầm thanh Hỏa Long thần kiếm đã dâng lên trước mặt. Cử chỉ đột ngột này làm cho Dịch Y Thanh bàng hoàng, ngơ ngác.
Lão ta không hiểu được Độc thư sinh có mục đích gì khác hay chăng. Lão ta giương cặp mắt nghi ngờ nhìn Đường Luân không chớp.
Đường Luân đã đọc thấu tâm tư của lão, mỉm cười mà rằng :
– Độc thư sinh vốn nổi tiếng là con người cay độc, nhưng đối với bằng hữu, lại không bao giờ có ác ý.
Dịch Y Thanh sượng sùng, gắng gượng đưa tay ra đón lấy thanh Hỏa Long thần kiếm, trong lòng nửa mừng nửa sợ. Toàn thân lưỡi gươm lóng lánh sáng ngời, lão giương to cặp mắt tham lam, thèm thuồng nhìn thanh báu kiếm không chớp mắt. Thình lình một tiếng “kẻng” vang lên, mũi gươm trờ tới một chút kề sát vào yết hầu của lão.
Lão giựt mình, buông tay ra trao trả lưỡi kiếm cho Đường Luân. Chàng mỉm cười nói :
– Xin Dịch đại hiệp cứ tự tiện xem cho…
Nói đoạn, chàng bình thản kê lưỡi gươm vào chòm râu bạc của Dịch Y Thanh thổi mạnh một cái. Trong chớp mắt, chòm râu bạc đứt lìa bay lả tả…
Đường Luân hạ thấp lưỡi kiếm một chút, lạnh nhạt nói rằng :
– Thật là kiếm quí, thổi râu còn đứt.
Dịch Y Thanh toát mồ hôi lạnh, nở một nụ cười phụ họa. Đường Luân thong thả tra gươm vào vỏ, thần sắc uy nghi mà bình thản. Gươm vừa tra vào một nửa, bất chợt dừng tay lại, tuốt kiếm ra, gác ngang trên gối của mình, một tay dằn kiếm, một tay thò vào túi nói rằng :
– Lòng tốt của Dịch đại hiệp, Thiên Độc môn chúng tôi lấy làm cảm kích, không chừng Chưởng môn Thiên Độc Nhất Phẩm sẽ đưa huynh đài đi một chặng đường…
Bề ngoài câu nói xem có vẻ lễ độ lắm, nhưng Dịch Y Thanh cũng biết Đường Luân nói móc. Vì ban nãy, Dịch Y Thanh trở lại Pháp Hoa tự, biết Thiên Độc Nhất Phẩm đã hóa thi rồi, nên vội vã đuổi theo Độc thư sinh, có lòng tham lam, muốn đoạt thanh báu kiếm…
Thình lình Dịch Y Thanh thèm thuồng nhìn lưỡi Hỏa Long thần kiếm đang nằm trước mắt, nghĩ rằng mình chiếm đoạt được nó thì trong vòng năm ba hôm, có thể nắm lấy tất cả chúng anh hùng hào kiệt trong võ lâm.
Nghĩ đến đó, lòng tham càng nổi lên mãnh liệt, chiến thắng lòng sợ hãi của ông ta.
Sắc mặt của lão thình lình trở nên cực kỳ hung ác…
Thừa lúc Đường Luân phân tâm, lão nạt lên một tiếng, bất thần tung ra song chưởng, tả chưởng róc một tiếng cực kỳ mạnh bạo vào má của Đường Luân, hữu chưởng thì xỉa ra đúng vào mạch máu trên cườm tay của chàng.
Dịch Y Thanh thật là độc ác, ông ta muốn dùng một miếng ác liệt nhứt để đè bẹp đối phương ngõ hầu chiếm đoạt lấy thanh bảo kiếm quí báu nhứt đời.
Đường Luân thình lình ngẩng phắt đầu dậy, mắt đổ hào quang, nạt lên một tiếng, bàn tay trong túi của chàng rút phắt ra, hào quang sáng ngời, ngăn đón đòn đối thủ.
Dịch Y Thanh tung ra một đòn ác liệt, ngỡ là tức khắc thành công, nào ngờ chưởng lực của mình bị ngăn chặn bất ngờ. Một lưỡi đao bén nhọn thình lình rạch ngang cườm tay của lão…
Trong chớp mắt, thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay của Đường Luân lại vung ra.
Dịch Y Thanh thu tay trở về không kịp bị bảo kiếm cắt nhằm, hai tia máu đào lập tức bắn vọt ra.
Đường Luân reo lên một tiếng cười trong trẻo, lưỡi đoản kiếm Thủy Vân trong tay hữu của chàng kề sát vào mạch máu của đối phương, và tay tả của chàng bình thản tra Hỏa Long thần kiếm vào vỏ.
Đường Luân gằn giọng nói :
– Khá khen cho Dịch Y Thanh. Ta đã biết trước ngươi thế nào cũng bất thần tấn công, vì vậy mới lấy lưỡi Thủy Vân này để đưa mi lên đường vào cõi chết.
Dứt lời, chàng vung mạnh bàn tay hữu ra, lưỡi Thủy Vân tức khắc cắm sâu vào mạch máu của đối thủ. Thân hình của Dịch Y Thanh run lên bần bật, mặt cắt không còn chút máu. Đường Luân thu gươm trở về, nói :
– Các hạ đã lầm, Độc thư sinh không phải là người tầm thường đâu.
Nói đoạn đưa lưỡi đoản đao ra trước mặt của Dịch Y Thanh hầm hừ nói tiếp :
– Ta tha cho ngươi tội chết, mau cút đi cho rảnh.
Nói rồi, bất thần cắt mạnh hai vòng nhanh không thể tả, róc đứt ống tay áo và hai mươi bốn mũi tên đen ngòm dấu ở trong đó…
Dịch Y Thanh cười thê thảm nói rằng :
– Người anh em hãy giết ta đi cho toàn danh nghĩa!
Đường Luân cất lưỡi Thủy Vân vào áo rồi rùn vai nói :
– Bất tất!
Đoạn ném cho hắn một cái nhìn hậm hực nói nhỏ :
– Thôi! Để ta giết cho mi một nửa thôi, để mi sống sót trở về mà trình bày câu chuyện này cho đồng bọn.
Nói rồi chàng chộp ngọn roi ngựa vào tay, vung thành một vòng tròn, quấn chặt lấy Dịch Y Thanh. Nạt lên một tiếng, chàng rút mạnh ngọn roi… làm cho thân hình của Dịch Y Thanh bay vù lên giữa không trung…
– Không sao, em hãy lên xe, có ta đây nó chẳng dám làm gì em đâu.
Nói đoạn chàng nhấc bổng nó bỏ lên xe. Thằng nhỏ rên rĩ rằng :
– Cả một ngày nay tôi chưa ăn cơm.
Và gã ăn mày bắt đầu sừng sộ với Đường Luân. Lời qua, tiếng lại, thình lình gã ăn mày dùng một thế Triệu Phụng Bát Hoàng, điểm một ngón thần tốc vào yết hầu chiêu Đường Luân. Thằng nhỏ hốt hoảng kêu lên :
– Trời…
Đường Luân mỉm cười nói :
– A! Té ra là mày cũng có vài ngón…
Nói đoạn, thân hình của chàng đang im lìm bất động, thình lình vung bàn tay ra bấu chặt vào bàn tay của đối phương theo thế Ngạ Ưng Cầm Thực. Gã ăn mày bất ngờ bị Đường Luân trả một đòn ác liệt, trong lòng cả kinh, vội thu tay trở về.
Suy nghĩ một giây, hắn lại nạt lên một tiếng, rút phắt một lưỡi dao găm trong người ra, đâm vù một đường vào dạ dưới của Đường Luân.
Đường Luân vẫn không tránh né, chỉ dùng một cánh tay ra nhanh như chớp, phá vỡ đường đao của đối phương. Đòn trả nửa chừng, chàng bất thần đổi ra thành thế Ưng trảo, chộp một cái thật mạnh bạo vào bàn tay của đối thủ. Gã ăn mày rú lên một tiếng kinh hoàng, và bị Đường Luân ném ra ngoài xa trên năm trượng.
Thế rồi trong chớp mắt, vô số ăn mày không biết xuất hiện từ hồi nào, hò hét vang lừng quanh cỗ xe của Đường Luân. Đường Luân cau mày hỏi thằng nhỏ :
– Em tên gì?
– Em tên Tiểu Ngũ!
Đường Luân vò đầu nó, nói :
– Vậy thì Tiểu Ngũ ơi! Mi hãy đội chiếc hồ lô kia trên đầu, đứng trên mui xe, ta cho ngươi ba đồng bạc.
Tiểu Ngũ không biết đầu đuôi ất giáp ra sao, nhưng cũng tuân theo, xách chiếc hồ lô nhảy lên mui xe.
Lúc bấy giờ có một lão ăn mày vẹt đám đông bước ra. Đường Luân thấy trên vai lão có tới năm chiếc bị nên biết lão già này rất có địa vị trong hội ăn mày. Chàng vội hỏi :
– Chẳng hay đây là vùng thứ mấy của Cùng Gia bang? Do ai quản hạt?
Lão già ăn mày nhăn răng trả lời :
– Đây là khu thứ mười tám, do già này quản hạt. Ngươi là ai? Xin cho biết!
Đường Luân ngửa mặt nhìn trời hỏi :
– Vậy thì Lưu Bất Cùng ở đâu? Kêu nó ra đây cho ta dạy việc.
Khẩu khí thật là ngạo mạn, làm cho lão ăn mày cả giận :
– Lưu bang chủ không có mặt ở đây, và vùng này đã do Hải Ma kiểm soát… cho mi biết rằng huyện Đông Sơn này không phải là chỗ để cho mi ăn bướng nói càn.
Đường Luân cả cười hô to :
– Vậy thì…
Nhưng lão già ăn mày đã khoác tay ra dấu và cả bọn ăn mày thảy đều trỗi dậy, chực tấnco. Đường Luân vội vã gằn giọng ngâm nga :
“Cô độc hương lý thiên nhiên khách…”
Trong đám người hiếu kỳ buồn chung quanh bỗng có người ứng tiếng trả lời :
“Vạn tánh mộ trung độc độc ma.”
Đường Luân nghĩ thầm :
– Quả thật có người của sư phụ đặt nơi đây.
Chàng vỗ tay nói lớn rằng :
– Người của Thiên Độc môn đâu, sao chẳng xuất hiện để nghe lời dạy của Chưởng môn.
Dứt lời, hai chiếc bóng người bay vù vù đến bên cỗ xe, và Đường Luân cũng phi thân nhảy xuống.
Lão già ăn mày nghe Đường Luân tự xưng là người của Thiên Độc môn vội vàng ra hiệu cho người đồng bọn dừng tay lại.
Hai người mới đến vội vàng thi lễ trình với Đường Luân rằng :
– Chúng tôi là Trương Chi Phi và Hàn Khuê.
Đường Luân hỏi :
– Trong huyện Đông Sơn này chỉ có hai ngươi mà thôi sao?
Trương Chi Phi trả lời :
– Còn bảy vị nữa nhưng đêm hôm qua được điều động đến Pháp Hoa tự. Sáng nay chúng tôi mới tìm được thi thể, và theo qui lệ của bản môn, chúng tôi đã hóa thi cho họ.
Đường Luân nghiêm trang truyền lệnh :
– Nay ta truyền cho hai ngươi được biết, địa phận này mặc dầu thuộc Hải Ma nhưng Hải Ma chểnh mảng, để cho người dưới tay làm nhiều điều hung bạo. Vậy từ nay trở đi, hai ngươi phải để ý mà chỉnh đốn lại những việc trái tai, gai mắt trong chốn giang hồ.
Nếu kẻ nào bất tuân thì… chết!
Hai người thảy đều cúi đầu vâng lệnh.
Đường Luân lại dặn tiếp :
– Vạn nhất mà xung đột với Hải Ma, nếu hắn có ý bênh vực người của nó thì hai ngươi tức khắc hạ chiến thư mời hắn đến tổng đàn của Thiên Độc môn, ta tự nhiên có cách giải quyết cho ổn thỏa.
Nói đoạn, chàng chỉ gã ăn mày vừa trúng đòn nằm dưới đất ban nãy, nói rằng :
– Nghe nói tên này tánh tình hung bạo, lường gạt khách qua đường? Hai ngươi cứ điều tra, nếu quả thật như vậy thì nó đáng tội chết.
Trương Chi Phi ứng tiếng, vừa muốn nhảy tới bắt lấy gã ăn mày đó thì lão già ăn mày đã thò gậy ra ngăn lại, nói rằng :
– Ta khuyên bọn ngươi một điều, vì Đông Hải Ma Quân không phải là tay vừa, bọn ngươi nên nể tình nó mà bỏ qua đi.
Hàn Khuê nạt :
– Không được!
Nói rồi nhảy tới tống cho lão ăn mày một chưởng.
Nhanh như chớp, lão già ăn mày tràn mình né tránh, thanh gậy trong tay của lão thình lình vọt qua Trung đường rồi đánh thẳng vào đầu Hàn Khuê.
Đó là thế Bổng Đả Phong Cẩu, thoát thai trong miếng Ô Long Xuất Thần của phái Thiếu Lâm, do tổ sư của hội ăn mày biến chế mà đưa công vừa thủ, là một miếng võ hộ thân thứ nhất của Cái bang.
Hai bàn tay của Hàn Khuê đánh vừa mãn trớn, thình lình bị đường gậy ngăn lại. Lão già ăn mày ngỡ rằng mình đã đắc thế, nào ngờ Hàn Khuê bất thần bước xéo ra một bước, biến thế thu tay trở về bỏ chạy.
Trong chớp mắt, Trương Chi Phi đã nhảy xổ tới, vung hai bàn tay sắt thép của mình chộp vào đầu của đối phương.
Lão già ăn mày luống cuống, Trương Chi Phi lập tức buông một chuỗi cười rũ rượi, một tay vớ lấy vai của lão, một tay tước phắt thanh gậy trúc.
Bọn ăn mày đứng chung quanh thấy tình thế không xong, ó ré vang lừng, vung gậy ùa tới chực vây đánh.
Họ nhanh, Hàn Khuê còn nhanh hơn. Thừa lúc lão ăn mày thối lui một bước, Hàn Khuê tiên hạ thủ vi cường, tung đòn ra bốn phía như vũ bão, đánh vào bọn ăn mày.
Trong chớp mắt, tiếng rên la vang dậy, bọn ăn mày rần rần bỏ chạy.
Đường Luân gằn giọng nạt :
– Khoan!
Hàn Khuê và Trương Chi Phi nghe lịnh, tức khắc dừng tay. Lão già ăn mày bị bàn tay hộ pháp của Trương Chi Phi vớ phải tứ chi rũ liệt, đớ người ra không thể cục cựa.
Bọn ăn mày thấy vậy thảy đều không dám hống hách nữa. Đường Luân thong thả phán rằng :
– Không nên đánh chết bọn họ, chỉ theo qui lệ của bản môn và thi hành theo mệnh lệnh của ta mà thôi.
Bọn ngươi mau bắn hỏa châu để triệu tập người trong đồng môn lại, chờ lịnh ta điều khiển.
Hai người cúi đầu vâng lệnh.
Trương Chi Phi nắm lấy bâu áo của lão già ăn mày ném mạnh ra ngoài. Liền theo đó, Hàn Khuê cũng dùng một thủ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, giải huyệt cho chúng.
Xong đâu đấy, hai người quay trở lại vác lấy tên ăn mày gây sự với thằng bé Tiểu Ngũ ban nãy, đoạn bay mình ra phố.
Đường Luân cũng thở dài rồi nhảy lên xem người của mình. Thằng Tiểu Ngũ ôm chiếc hồ lô ngớ ngẩn nhìn Đường Luân không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao cả.
Đường Luân mỉm cười bảo nó ngồi bên cạnh mình, đoạn vung roi thúc ngựa đi thẳng.
Tiểu Ngũ thấy xe của Đường Luân đi nhanh giữa phố, vội vỗ tay cười ròn rã. Đường Luân thò tay vào túi lấy ra ba đồng trao cho Tiểu Ngũ.
Xe đi vòng quanh thành ba lượt, rồi từ từ đi chậm lại. Tiểu Ngũ ngó Đường Luân nói rằng :
– Đại thúc thật là hung dữ, đánh ngã bọn ăn mày.
Đường Luân cả cười nói rằng :
– Ta không dữ, ta gặp người ác thì ta nổi nóng, cho chúng một trận nên thân. Tiểu Ngũ! Nhà của ngươi đâu?
Thằng bé ngơ ngác nhìn Đường Luân :
– Nhà?… tôi không có nhà.
– Vậy anh em, cha mẹ của mi đâu?
Nó trả lời :
– Không có anh em, cha mẹ chi cả.
Đường Luân vò đầu nó một cách trìu mến.
Lẽ ra, trong chuyến đi này, Đường Luân phải đương đầu với biết bao nhiêu điều nguy hiểm, hoàn cảnh không cho phép chàng suy nghĩ gì hơn ngoài việc đối phó với những tay khét tiếng vang trời, đang mai phục bốn phương, tám hướng, giương bẫy chờ chàng.
Nhưng Đường Luân không nỡ nhẫn tâm, thản nhiên trước cảnh đói rét của thằng Tiểu Ngũ. Chàng nhảy xuống xe, vào một tiệm quần áo, mua cho nó một bộ đồ vừa vặn.
Đoạn chàng đánh xe đến một ngôi tửu lầu lớn nhất trong thành, chọn một chỗ ngồi đẹp đẽ, cao sang nhất bên cạnh cửa sổ. Hai thầy trò ngồi xuống ăn uống no say.
Thình lình, có tiếng đối thoại nho nhỏ đập vào màng tai chàng. Đường Luân vội vã nín hơi, dùng phép Nội thính đại pháp lắng tai nghe kỹ :
– … trong địa hạt của thằng Đông Hải Ma Quân có ba món bảo vật…
– Ba món bảo vật gì đó?
– … Món thứ nhất là một thanh kiếm cổ, quí báu nhất đời tên là Hỏa Long thần kiếm… hiện để trong chùa Pháp Hoa…
Đường Luân giật mình, sờ lại thanh bảo kiếm trên lưng mình.
– … Trăm năm về trước… Vô Hồn tông… điều động… việc không thành, tự đánh vào Thiên linh cái của mình… làng võ Trung nguyên không có ai công thể đối địch…
Giọng nói của người đối thoại thật thấp, nên Đường Luân nghe tiếng được tiếng mất :
– Món thứ hai… là pho sách Đa Tâm thánh kinh… cất… Thiên La Nham… có thể dùng âm thanh ma quái mà…
Một người thình lình cất cao giọng, nói một cách xúc động :
– Thủ đoạn của thằng Hải Ma thật là cay độc.
Giọng nói của người thứ hai bấy giờ cũng cất cao lên :
– Hiền đệ, còn một bảo vật thứ ba nữa là Nga Mi nữ đã hạ sanh cho thằng Hải Ma một người con gái đẹp tuyệt trần, thân hình mềm mại, lại có điều kỳ quặc, là thiếu nữ này từ nhỏ sống trong cảnh hoa thơm, cỏ lạ, không uống nước mà chỉ uống những chất mật hoa, vì vậy mà thân hình nàng tỏa ra một mùi thoang thoảng, dễ làm cho người ta đê mê ngây ngất. Thằng Hải Ma lại dùng người đẹp tuyệt trần này làm một miếng mồi ngon để câu thiên hạ, hà hà hà…
– Hiền đệ, ta chúc mi mã đáo thành công, bắt được con bé này để tha hồ hưởng lạc.
Tiếp theo đó, hai người cười ồ ồ, ra vẻ thích thú lắm.
Đường Luân không lấy đó làm lạ, chỉ có mấy người thực khách thì ngạc nhiên trố mắt ra nhìn.
Trong lòng Đường Luân bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn man mác. Rất nhiều nghi vấn quay cuồng trong khối óc của chàng, và rốt cuộc chàng hết sức căm tức vì những lời lẽ khiếm nhã của hai người họ đối với Bích Cơ.
Tuy vậy, ngoài mặt chàng vẫn giữ thái độ ung dung, thư thái. Nhưng một nguồn tiềm lực không biết từ đâu đưa đến truyền vào cánh tay của chàng, trong lúc ấy bàn tay của chàng đang cầm đôi đũa, và đôi đũa vô tri kia từ từ cắm phập vào mặt bàn…
Tiểu Ngũ đôi mắt trợn trừng lấy làm kinh dị vì thái độ bất thường của Đường Luân.
Bất chợt chàng bắt gặp cặp mắt kinh dị của nó, vội vàng thu hồi nội lực, vừa muốn rút chiếc đũa thì… phía cầu thang bỗng có tiếng chân người vang dậy.
Tiếng chân người vừa dứt, tiếp theo đó là một giọng người con gái vang lên :
– Ủa! Độc thư sinh cũng có mặt tại đây sao?
Tiếp theo đó là có tiếng đẩy mạnh chiếc bàn, và có tiếng của một người con gái khác :
– Chính nó là thằng vong tình bội nghĩa Độc thư sinh.
Đường Luân giựt mình. Bàn tay run rẫy và đôi đũa kia gãy ngang nghe một tiếng “rốp”.