Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 5: Lời đồn đại


Đọc truyện Hoa Lê Rụng Trong Sân – Chương 5: Lời đồn đại

Lúc trời sáng, Sở Thành Tường mới thản nhiên từ trong Tê Hương các đi ra, nụ cười trên mặt như tắm gió xuân, vả lại liên tiếp liếc mắt với nha hoàn gặp trên đường, vì vậy nữ tử vừa đến tuổi trong Sở phủ đều rầm rầm tan nát dưới đất.

Lớn nhỏ ăn sạch, đây là nữ nhân quá tiện nghi không tuân thủ nữ tắc.

“Nghe nói tối hôm qua nhị thiếu gia qua đêm trong phòng thiếu phu nhân…”

“Đâu chỉ dừng ở đó, buổi tối hôm kia còn nghe thiếu phu nhân đọc thơ kia mà, vừa tương tư vừa động tình, thì ra đọc cho nhị thiếu gia nghe…”

“Một cây làm chẳng nên non, nhị thiếu gia cũng sớm chứa tâm tư kia, nhìn cả vườn hoa lê trong Tê Hương các, hoa lê… Hoa ly *… Đây chẳng phải khuyên thiếu phu nhân hòa ly đại thiếu gia sống cùng nhị thiếu gia sao?!”

(*) Ly 离 và Lê 梨 có cách đọc giống nhau ‘lí’

“Một năm trước nghe nói bọn họ câu kết làm bậy thật không rõ ràng, đóng cửa suy nghĩ một năm trở lại càng thêm càn rỡ rồi…”

Lời đồn đại, thường chính là như vậy, vả lại một khi nảy sinh, thì sinh trưởng điên cuồng giống như cỏ dại.

“Gần một năm nhị thiếu gia thường không ở trong phủ, không sai thì chính là trở về nhà cũ thăm nữ nhân đó…”

“Đúng đấy, nhị thiếu gia còn chưa đội mũ quan, lão gia lại không để cho nhị thiếu gia nhúng tay vào phương diện buôn bán, nhưng nhìn dáng vẻ thì xem ra còn bận hơn đại thiếu gia, quả nhiên không có chuyện tốt…”

“Các ngươi có phát hiện thiếu phu nhân mập không?”

“Mập? Không có, ta lại cảm thấy gầy…”


“Bụng, ta nói là bụng, ngươi lưu ý quan sát một chút, hai ngày trước ta nghe tiểu Thúy tỷ trong phòng Bát di thái nói, thiếu phu nhân có thể mang thai… Xuỵt… Chuyện này ngươi tuyệt đối đừng nói với người khác…”

Có thể thấy được, trí tưởng tượng và năng lực trinh thám của nhân loại vô cùng cường đại.

Không tới chốc lát, chuyện nhị thiếu gia nghỉ đêm ở Tê Hương các đã truyền khắp phủ đệ chỉ trong nháy mắt, liên lụy đến một vườn hoa lê lớn trở thành bằng chứng gian tình đanh thép, lão thái gia khi nghe nói tin tức này đang súc miệng, không hề ổn định, phun ra xa mấy thước.

Bọn nha đầu còn chưa bao giờ thấy lão thái gia luống cuống như thế, cả sáng sớm, mặt ông cụ không rửa răng không đánh, mặt mày xám tro đi tới đi lui trong sảnh, đi một bước than thở một tiếng, đầu lắc giống như trống bỏi.

Vì vậy phu nhân chi thứ ba bốn năm bảy hé miệng cười trôm, một mặt xui khiến nha hoàn của mình đi ra ngoài diendanlequdyon quạt gió thổi lửa, lục di thái và bát di thái cửa đóng cửa mở, thờ ơ lạnh nhạt, phu nhân chi thứ hai vội đi tìm Sở Thành Dực chơi cờ, thuận tiện thăm dò chút ý tứ phu quân.

Sáng sớm tinh mơ này, cả Sở phủ rất náo nhiệt.

Bên này, Bạch Thiên Thiên hồn nhiên không biết ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao, sau khi lười biếng đánh răng rửa mặt xong bắt đầu tính toán đón lấy công việc trong phủ như thế nào, trước tiên gọi quản gia đến vặn hỏi một chút, nhưng trừ ánh mắt mập mờ nàng không thấy cái gì nữa, nàng gãi gãi đầu, không để ý tới.

Lúc ăn trưa, nàng kiểm lại nha đầu cả nhà một lần, mà ánh mắt mỗi người nhìn nàng cũng đều lung lay mơ hồ, mang theo ý tứ chuồn chuồn lướt nước.

Bạch Thiên Thiên bắt đầu sinh ra nghi ngờ, ngay sau đó, mấy vị di phu nhân lại rối rít viếng thăm, cả đám tiến đến đứng trong sân cười đến mặt mày cong cong, giống như toàn bộ thế giới đều mập mờ.

Suốt một buổi chiều, Bạch Thiên Thiên thật sự không nhịn được nữa, nàng lật sổ sách trong tay, nhìn mấy tỷ muội túm năm tụm ba chỉ vào rừng hoa lê này bàn luận xôn xao, mơ hồ hiểu được một chút.

“Chỉ Vân…” Thiếu phu nhân nghiêm mặt lên tiếng: “Gọi quản gia tới, đưa toàn bộ sổ sách thu chi tài vụ tất cả các phòng trong mấy tháng gần đây tới, hôm nay thời tiết tốt, ta ngồi trong sân xử lý sự vụ.” Nói xong nàng thật sự mang một băng ghế nhỏ ngồi trong rừng hoa lê, nhàn nhã bắt đầu kiểm tra đối chiếu sổ sách.


Tháng trước phu nhân chi thứ hai siêu chi, cho nên bàn cờ ngọc bích quyết định hai ngày trước tạm thời gặp trở ngại…

Nha đầu phòng phu nhân chi thứ ba vượt quá hạn mức cho phép, điều động hai người qua phòng phu nhân chi thứ tám đang mang bầu…

Phu nhân chi thứ tư muốn ăn vải, nói giỡn, mùa xuân lấy đâu ra vải, nàng ta cho rằng mình là Dương quý phi…

Phu nhân chi thứ năm ngại thức ăn phòng bếp không hợp khẩu vị, ờ thì, vậy tự mở một bếp trong sân của nàng ta, muốn ăn gì tự mình làm…

Phu nhân chi thứ tám đã mang thai, vậy đừng hầu hạ nữa, nhiều lắm phái vài nha đầu gây ảnh hưởng xuống…

Sau khi chú giải phê chuẩn từng cái, Bạch Thiên Thiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng sảng khoái hơn, nàng vừa rảnh rỗi cắn hạt dưa, vừa âm thầm giải thích trong lòng: đây tuyệt đối không phải là mượn việc công báo thù tư, cũng không phải khích bác ly gián, chỉ điều chỉnh cần thiết một số việc trong phủ cho hợp lý.

Lúc này, rốt cuộc giữa nhị thiếu gia và thiếu phu nhân có gian tình hay không đã không quan trọng, quan trọng là tất cả các di phu nhân bắt đầu rối rít tìm phu quân mình khóc lóc kể lể sinh hoạt khó khăn và cuộc sống không nơi nương tựa.

Vì vậy, liên tục mấy ngày mấy đêm, Sở Thành Dực không kêu bất kỳ một vị thê thiếp nào vào trong phòng, chuyện này tất nhiên nói sau, lúc này, hắn đang bồi hồi ngoài cửa Tê Hương các.

Trăng tròn treo lơ lửng cuối trời, sao lốm đốm đầy trời, lời đồn đại giữa ban ngày không tạo nên bất kỳ cơn sóng lớn nào, trong đêm xung quanh đại thiếu gia không có người nào đã bộc phát bản chất của nam nhân, nữ nhân đó, mặc dù ta ruồng bỏ không muốn nữa, nhưng tuyệt đối không để cho người khác chấm mút, huống hồ người kia còn là đệ đệ tranh giành từ bé đến lớn với mình.

Sở Thành Dực cắn răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân lẳng lơ kia, hắn do dự liên tục, quyết định chiều tối đặt chân đến Tê Hương các, gần gũi thê tử mình một chút.


Bạch Thiên Thiên đang ngồi trong nhà tán gẫu với Chỉ Vân không hiểu sao lạnh lẽo, cả người run rẩy, xem ra đêm xuân vẫn thật sự lạnh, nàng vội đi ra ngoài mang chậu than, tiện thể kêu Tố di vào trong nhà cắn hạt dưa.

Chủ tớ ba người đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ thì bước chân đại thiếu gia bước đi khắp nơi nhìn như trong lúc lơ đãng bước vào Tê Hương các, hắn dừng chân nhìn nhiều loại hoa nở rộ đầy sân, hương diend*andlq^eon bay bốn phía, đột nhiên cảm thấy đầu xanh mơn mởn của mình cũng bốc hơi nóng, hồ đồ, quả nhiên là hồ đồ, nữ nhân này càng thêm mạnh mẽ, ban đầu còn biết kiêng dè, bây giờ đã phát triển đến mức trắng trợn.

Tim Sở Thành Dực níu chặt, trên mặt đã thu lại nụ cười, hắn tiện tay đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng trong, mấy người trong nhà đã nghe thấy tiếng, luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn dưa và trái cây trà bánh trên bàn, đồ còn chưa thu dọn thỏa đáng, đại thiếu gia đã đi vào, hắn lạnh lùng quét qua mọi người một vòng, phất tay nói: “Các ngươi đi ra ngoài, tối nay ta ngủ ở chỗ thiếu phu nhân.”

Hắn nói qua quýt, Bạch Thiên Thiên đã ngổn ngang trong gió, Tố di và Chỉ Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng nhanh nhẹn gọn gàng bán Bạch Thiên Thiên, hai người vừa đi ra đến cửa, vẫn không quên đóng cửa phòng trong thật chặt, giống như chỉ sợ thiếu phu nhân chạy mất.

“Ngươi… Muốn làm… Gì?” Bạch Thiên Thiên lắp bắp.

Sở Thành Dực không lên tiếng, hắn chậm rãi đi tới trước bàn, “Phù” một tiếng thổi tắt cây đèn, cả nhà tối đen như mực trong nháy mắt, Bạch Thiên Thiên “A…?” một tiếng thét kinh hãi ra miệng, trong tay lục lọi tìm vũ khí phòng thân.

Thật lâu lại không có bất kỳ động tĩnh nào.

Sở Thành Dực đứng trong bóng tối, loáng thoáng có thể phân biệt rõ ràng hình dáng Sở Thiên Thiên, trong lòng lại từ từ bình thản xuống, một hồi lâu, hắn mở miệng nói: “Mạt Nhi, ngươi có biết vì sao ta muốn kết hôn với ngươi?”

Đối với vấn đề này, Bạch Thiên Thiên lựa chọn im lặng, khóe miệng Sở Thành Dực cong lên, trên mặt mang theo chút giễu cợt, “Bởi vì hai năm trước lão thái gia nói với ta, nếu ta muốn thừa kế sản nghiệp Sở gia, nhất định phải cưới ngươi, ngươi là nữ nhi cố nhân của lão thái gia, mà ta… Chỉ vì làm gia chủ Sở gia tương lai, thê tử… Con cờ…, bây giờ ngươi hiểu chứ?”

Bạch Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nàng nhìn Sở Thành Dực cách xa một cái bàn, lại có thể cảm nhận rõ ràng lạnh lùng trong đôi mắt hắn, đúng vậy, đó là ánh mắt nhìn đồ vật, mà không phải nhìn một người sống sờ sờ.

“Quân cờ cũng phải là quân cờ có đạo đức, đúng không, Mạt Nhi.” Giọng Sở Thành Dực lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào, “Ta cho ngươi thanh danh, địa vị, vinh hoa, phú quý, mà ngươi chỉ cần báo đáp ta như vậy, đó chính là trung thành.”

Trong lòng Bạch Thiên Thiên lạnh vài phần, nàng trầm mặc hồi lâu, lẳng lặng nói: “Ta và Sở Thành Tường không phát sinh chuyện gì, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.”

“Sự thật cũng được, hiểu lầm cũng được, chẳng lẽ ngươi không biết tác dụng của lời đồn có bao nhiêu sao?” Sở Thành Dực tiến gần một bước, tỉ mỉ suy nghĩ vẻ mặt của thiếu phu nhân, thời gian lặng lẽ trôi, Bạch Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, nói thản nhiên: “Lời đồn đại dừng ở trí thức, người khác thích nói thế nào thì thuận theo người ta đi, ta không thẹn với lòng.”


Nét mặt bình thản của nàng chọc giận Sở Thành Dực trong nháy mắt, hắn tiến tới trước một bước, đột nhiên nắm lấy cằm Bạch Thiên Thiên, trong mắt dần hiện ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, “Thật sự không quan tâm sao? Vậy ngươi đừng ngây thơ cho rằng Sở Thành Tường thật sự thích ngươi? Đừng quên, ngươi chỉ là một con cờ.”

Bạch Thiên Thiên kinh ngạc đến mở to hai mắt, trong mắt lấp lánh là vắng lặng và sững sờ.

“Đến nay lão thái gia vẫn không để cho hắn tiếp xúc với buôn bán, nhưng hắn lại âm thầm phát triển cửa tiệm của mình, thậm chí công khai cướp đoạt nguồn kinh doanh, ngươi đó, lúc đầu hắn chỉ khiêu khích chơi đùa với ta, mà sau một đêm, ngươi đã biến thành vũ khí lợi hại để hắn đối phó với ta, cho nên, ngươi phải lựa chọn, lựa chọn trung thành với ta, hay trung thành với hắn?” Hắn buông cằm Bạch Thiên Thiên ra, chắp tay lẳng lặng đứng trước mặt nàng.

Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Sở Thành Dực, gần như vậy, gần đến nỗi có thể nhìn thấy góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, “Sao ta có thể tin ngươi?”

“Bởi vì ngươi là thê tử của ta, ta là trượng phu của ngươi, đây là sự thật vĩnh viễn không thể nào thay đổi.” Sở Thành Dực cười.

Bạch Thiên Thiên cúi đầu không nói.

Một đêm này, Sở Thành Dực ngủ lại Tê Hương các, mà thiếu phu nhân đứng trong rừng hoa lê trọn một đêm, cho đến sáng sớm khi đóa hoa thứ nhất nở ra, khi giọt sương rơi xuống, Bạch Thiên Thiên mới ngừng ôm ấp tình cảm ngây thơ thiếu nữ, giờ phút này, nàng hiểu, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, hạnh phúc này, không phải dựa vào nằm mơ giữa ban ngày mà có thể lấy được.

Hồi lâu, nàng xoay người cười phân phó: “Tố di, đưa tiền theo quy định tháng này của thiếu phu nhân cho thím mập, phiền thím ấy lên trấn trên mời một đại phu khá một chút kiểm tra thân thể của phụ thân.” Dứt lời, nàng vươn lưng mỏi vào nhà bò lên giường, nhanh nhẹn duỗi thẳng cẳng một cước đạp Sở Thành Dực xuống, nói lẩm bẩm: “Muốn ngủ trở về phòng mình ngủ, bản tiểu thư không nợ ngươi, ngươi có bản lĩnh hưu ta đi!”

Sở Thành Dực còn buồn ngủ, vẻ mặt kinh ngạc, nữ tử trên giường đã ôm chăn bắt đầu ngủ bù.

Khi ngươi không còn cách nào để lựa chọn, vậy chọn từ bỏ, đây chính là quyết định của Bạch Thiên Thiên, không trung thành với Sở Thành Dực, cũng không trung thành với Sở Thành Tường, nàng chỉ trung thành với tim mình.

Mấy ngày sau, lão thái gia ra sắc lệnh, tất cả công việc buôn bán của đại công tử giao lại cho nhị công tử phụ trách, lại nói tiểu biệt thắng tân hôn, đại công tử ở lại trong phủ làm bạn với thê tử xa cách từ lâu, để tăng tiến tình cảm lẫn nhau, còn Sở Thành Tường – tiểu thúc chuyên ăn cỏ gần hang – thì bị mượn cơ hội này đuổi ra khỏi cửa.

Sở lão gia quyết định thật nhanh, ông kiên quyết bóp chết từ trạng thái manh nha chuyện thúc tẩu mến nhau không đúng thế tục, vì vậy đại công tử vốn bận rộn trở nên rảnh rỗi mà đến ngủ lại, còn nhị công tử càng thêm bận rộn, giống như con quay bị đánh mười roi, quay không ngừng.

Bạch Thiên Thiên hé miệng cười cười, không nói lời nào về chuyện này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.