Đọc truyện Hoa Lê Rụng Trong Sân – Chương 15: Chứng cuồng loạn
Lại nói tới lúc này Sở Thành Tường đang ở bên trong phòng ở tửu lâu Vận Châu mở tiệc đãi khách, Tuyết Trần cô nương hiền lành ngoan ngoãn ngồi sau bức bình phong ca hát, người trung niên gầy gò khác trên bàn tiệc lần này chính là mục tiêu trong hành trình Vận Châu – tổng quản thương hộ của Nguyên gia ở Vận Châu.
Nguyên tổng quản nhắm mắt khẽ lắc ly rượu trong tay, rất say mê trong tiếng ca của Lâu Tuyết Trần.
Nhị thiếu gia cực kỳ hài lòng với kết quả này, hắn nhàn nhã gắp vài món ăn tiếp tục chú ý nét mặt của thương nhân trung niên.
Không khí ở chỗ ngồi nhất thời vui vẻ hòa thuận.
Gã sai vặt Khánh Vinh ở ngoài cửa nhẹ nhàng gõ vài cái lên cánh cửa, Sở Thành Tường cảnh giác ngẩng đầu, kêu hắn đi vào, sau khi Khánh Vinh đi vào cười với Nguyên tổng quản rồi hạ thấp người nói mấy câu bên tai nhị thiếu gia.
“Thiếu phu nhân mang thai…”
Sở Thành Tường nghe vậy lập tức khiếp sợ, năm ngón tay hắn nắm chặt bình rượu, giống như đang cố kìm nén tâm tình của mình.
Khánh Vinh lưu ý sắc mặt nhị thiếu gia, tiếp tục ói: “Người của Thính Vũ các trong phủ thông báo tin tức tới đây, còn nói… còn nói ban đêm thiếu phu nhân rung chuông trong thời gian dài, khiến cho mấy vị phu nhân nửa đêm ngủ không ngon…”
“Rắc rắc…” Ly rượu vỡ tan, rượu tí tách vẩy lên người, thị nữ phục vụ bên cảnh hoảng hốt kêu khẽ một tiếng “Hả…”, cuống quýt rút khăn trong tay áo ra lau.
Sở Thành Tường xua tay áo ý bảo không cần, mà Lâu Tuyết Trần ở trong bình phong đã ngưng hát, tổng quản thương hộ die~ndan ở đối diện cũng kinh ngạc, không hiểu vì sao vừa rồi nhị thiếu gia còn cười nói yên ổn sao dột nhiên thay đổi lớn vậy.
“Nhị thiếu gia…” Lâu Tuyết Trần nhìn thấy vài giọt máu tươi theo ngón tay thon dài uốn lượn chảy xuống từ khe hở của bình phong, không khỏi dịu dàng dò hỏi: “Tay của chàng không sao chứ?”
Sở Thành Tường cười ha hả, tiện tay lấy khăn trên tay thị nữ quấn mấy vòng, sau đó làm một động tác xin mời, tao nhã cầm ly rượu lên, cười nói: “Vừa rồi nghe quá tập trung, không cẩn thận nên tay mất sức lực, không sao, chúng ta tiếp tục.”
Tuyết Trần cô nương hoài nghinhìn nhị thiếu gia, cuối cùng lại bắt đầu kiếp sống ca hát mà nàng hết sức chán ghét.
Tổng quản thương hộ của Nguyên gia cũng hơi bận tâm, nhìn trộm đánh giá hồi lâu, nhị thiếu gia vẫn khoan thai tự đắc thưởng thức món ăn, ca nhi hát tạn hứng thì hắn vỗ tay tán dương, không giống vẻ có chỗ nào đó không ổn.
Khánh Vinh ở sau lưng âm thầm lau mồ hôi lạnh, xem ra bản thân mình quá lo lắng, nhị thiếu gia không quan tâm đến vị thiếu phu nhân không vào khuôn phép kia, mặc dù trước kia quan tâm, đại khái một tấm chân tình vừa bắt đầu sinh ra đã bị một cái bạt tai hào phòng mà tan thành mây khói, lại nói vết ứ thương trên mặt phải bôi thuốc mỡ trị thương mấy ngày mới tan.
Không hiểu nổi thật sự không hiểu nổi, nữ nhân yểu điệu sao có thể có sức lực lớn như vậy, liếc nhìn Tuyết Trần cô nương người ta, mọi cử động đều vô cùng xinh đẹp, ngất ngây mất hồn…
Chỉ có điều trong giây phút đó, Sở Thành Tường đang uống rượu nhếch miệng lên mỉm cười lạnh lùng, trong con ngươi đen nhánh lóe ra ánh sáng của dã thú, “Bạch Thiên Thiên, nàng chính là người không tĩnh tâm, ta mới rời khỏi mấy ngày nàng đã bị người ta làm cho lớn bụng, nàng lại còn rất dã man với ta…” Nhị thiếu gia càng nghĩ càng giận, dứt khoát ừng ực uống một ngụm lớn ly rượu đầy ắp, gõ nhịp khen: “Tuyết Trần, ca rất hay, lại thêm một khúc…”
Thật ra hắn vốn không biết Tuyết Trần cô nương thâm tình mà u oán của chúng ta hát những gì.
Tiệc rượu tiến hành trong không khí nhìn giống như hòa hợp cho đến cùng, trước khi tiệc tan, tổng quản Nguyên gia lưu luyến nhìn Tuyết Trần cô nương, có dáng vẻ muốn bỏ Lâu Tuyết Trần vào trong túi xách mang đi.
Sở Thành Tường chỉ lướt qua đã thấy đầu mối, hắn dịu dàng kéo Lâu Tuyết Trần sang, nhỏ giọng dò hỏi: “Mệt không? Trở về kêu nha hoàn nấu cháo tổ yến đường phèn cho nàng nhuận giọng.” Khóe môi nhị thiếu gia nhếch lên một nụ cười ôn hòa, trong mắt tràn đầy yêu thương, vì vậy vị tổng quản Nguyên gia rất thức thời thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng mà đi.
Mà Lâu Tuyết Trần đột nhiên nghe lời quan tâm như thế, lập tức thụ sủng nhược kinh *, dưới chân giống như lơ đãng giẫm lên đám mây, “Không mệt, không mệt, ta…”
(*) thụ sủng nhược kinh: được tâng bốc mà run cả người, vui quá hóa sợ, được sủng ái mà lo sợ.
“Khánh Vinh, chuẩn bị ngựa!” Nhị thiếu gia giống như không thèm để ý đến câu trả lời của Tuyết Trần cô nương, hắn ngẩng đầu cất giọng phân phó gã sai vặt ở cửa hông, sau đó nói với Lâu Tuyết Trần: “Những ngày này ngươi ở lại Vận Châu, nếu Nguyên tổng quản thích nghe ca, ngươi ngày ngày hát cho hắn nghe, hát cho đến khi hắn nghe thấy người hát thì nôn mửa…”
“Hả…” Lâu Tuyết Trần kinh ngạc, nhất thời chưa thể tỉnh táo lại từ trong dịu dàng.
“Yên tâm, vừa rồi ta đã ám chỉ, hắn không dám mưu đồ bất chính với ngươi, huống chi ta sẽ phái thêm người bảo vệ ngươi.” Sở Thành Tường dặn dò một tiếng nhạt nhẽo, xoay người đi ra bên ngoài, dáng vẻ vội vã, so với vẻ bình tĩnh thong dong vừa rồi giống như hai người.
Lúc cửa phòng mở ra, hơi lạnh dlqd phía ngoài thổi vào, Lâu Tuyết Trần nắm chặt váy cuống quýt đuổi theo, vội vã hỏi: “Nhị thiếu gia, chàng định đi đâu?”
Bước chân Sở Thành Tường không ngừng, giọng buồn bực đáp: “Trở về Hoa Đình!”
“Trong phủ đã xảy ra chuyện?” Lâu Tuyết Trần bước nhanh hơn đi theo phía sau hắn, nàng cảm giác hôm nay nhị thiếu gia đặc biệt kỳ quái.
“Không phải!” Sở Thành Tường nghiêm mặt bác bỏ, “Chỗ buôn bán bên Hoa Đình xảy ra chuyện, cần ta trở về.” Ít ra bây giờ nhị thiếu gia không muốn thừa nhận, bởi vì Bạch Thiên Thiên đánh chuông đồng lớn nên hắn mới vội vàng trở về, trong lòng hắn đã hận Bạch Thiên Thiên đến cắn răng nghiến lợi, tạm thời không đề cập đến đánh chửi mình, sao lại mang thai chứ, đứa bé là của ai…
Gió đêm trên đường hơi to, thổi vạt áo trắng như tuyết của nhị thiếu gia lên, hắn buông lỏng băng bó trên tay, lúc này Lâu Tuyết Trần mới thấy rõ, lòng bàn tay hắn có vết thương rất lớn, đến bây giờ vẫn có máu từ từ rỉ ra.
Sở Thành Tường cũng không nói nữa, hắn mím chặt môi mỏng, đi nhanh đến chỗ Khánh Vinh dắt ngựa, xoay người lên ngựa, ra roi vù vù, đi mất.
Nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, Lâu Tuyết Trần hơi sững sờ, sửng sốt thật lâu, nàng quay đầu hỏi Khánh Vinh: “Vậy ta thì sao… Khi nào trở về phủ?”
Khánh Vinh nhún vai, buông tay: “Cái gì ta cũng không biết…” Chỉ có điều lấy kinh nghiệm nhiều năm hầu hạ nhị thiếu gia, không bùng phát trong trầm mặc, tức là diệt vong trong trầm mặc, nhị thiếu gia đang ở giữa biên giới của cuồng loạn, chậm nhất là trưa mai, cả Sở phủ sẽ nghe thấy tiếng dã thú kêu, còn thiếu phu nhân đang mang thai… Tự cầu phúc đi.
Mà phía Sở phủ đang tiến hành chữa trị khẩn cấp cả đêm, khi tụi nha hoàn ba chân bốn cẳng đưa đại thiếu gia và thiếu phu nhân rời khỏi giường bị sập ra thì đã gần nửa đêm.
Lại nói chân nữ nhân eo nam nhân, vô cùng may mắn, thiếu phu nhân bị thương ở eo, đại thiếu gia bị thương ở chân, khi Phùng Chí Tề chẩn bệnh cho hắn thì lão thẹn đỏ mặt, ngay cả chòm râu bạc trắng cũng lóe sáng ửng hồng.
Hoang đường, thật hoang đường… Thân thể đại thiếu gia cũng quá dữ dội, khó trách nạp di phu nhân tám phòng thay nhau ra trận, tình cảm mãnh liệt như vậy, sinh hoạt về đêm không bị cản trở vốn không phải một người có thể chịu đựng được, liếc nhìn thân thể nhỏ bé của thiếu phu nhân, đúng là nghiệp chướng…
Lúc này Bạch Thiên Thiên đã đau đến ngay cả eo cũng không thẳng lên được, nàng nằm thẳng tắp trên giường, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Sở Thành Dực ngồi bên cạnh, thật sự mà nói tình huống của đại thiếu gia cũng không khá hơn chút nào, bắp chân bên phải của hắn đã sưng tướng, bị động vào một chút mà đau đến khoan tim lạnh thấu xương.
“Đáng đời ngươi!” Bạch Thiên Thiên cắn răng.
Đại thiếu gia thờ ơ đảo qua, không nhìn đến nàng, hắn không so đo với nữ nhân, nhưng trong lòng lại thật sự định lên bóp chết nàng.
Bạch Thiên Thiên tiếp tục dùng ánh mắt càn quét Sở Thành Dực, trong mắt Phùng Chí Tề lại là ai oán không tiếng động, người trẻ tuổi trên thế giới này quá điên cuồng, lão đại phu nghe rộng nhớ dai đã dần chiêm nghiệm ra trào lưu phong nguyệt.
Rồi sau đó tới dồn dập chính là tất cả di phu nhân các phòng, họ nghe tin dữ bất ngờ lúc nửa đêm, vốn trong lòng d1enda11lequuydonn lo sợ giờ lại lo lắng, hiện tại phu quân chịu khổ, mỗi người đều bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, từng tiếng sốt ruột giống như an ủi, cuối cùng đại thiếu gia thấy phiền, hắn liếc mắt nhìn Bạch Thiên Thiên giả vờ ngủ say, trầm giọng nói: “Muộn rồi, các nàng cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Các phu nhân không chịu, Lưu Mộng Dao nâng bụng bự hơi uất ức, khóe miệng vểnh lên như muốn khóc.
Vì vậy Sở Thành Dực dứt khoát nhắm mắt, đến mức nhắm mắt làm ngơ.
Thật lâu sau, mọi người dần lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang bên ngoài, Sở Thành Dực nghiêng tai lắng nghe, bên cạnh là thê tử mình hô hấp vững vàng, giống như đã ngủ rồi.
Nội tâm đại thiếu gia vì thế mà cực kỳ yên tĩnh lại, hắn nghiêng người dựa vào giường, ngước mắt nhìn trần nhà trơ trụi đột nhiên sinh ra cảm giác tuyệt luân hoang đường, hắn lắc đầu cười khổ, ngó ra ngoài cửa sổ.
Hương thơm thanh nhã trong vườn từ cây hoa lê trắng mộc mạc mà thanh nhã, ngẫunhiên nhìn thấy cảnh tượng di3nd4nl3quyd0n vài nha hoàn vội vã cầm dược liệu mới sắc xong, bóng đêm đen nhánh cũng không che đậy được tuyết trắng đầy sân.
Lần đầu tiên Sở Thành Dực bình tĩnh ôn hòa nhìn những hoa lê kia, đột nhiên cảm thấy thật ra không xấu xí, mặc dù hơi thô tục…
Thời gian lặng lẽ trôi, bên trong phòng yên tĩnh vang lên một tiếng trầm thấp: “Rốt cuộc chén thuốc dưỡng thai kia là sao? Nàng… Rốt cuộc có mang thai không?” Lúc hỏi lời này đại thiếu gia cũng lấy làm kinh hãi, hỏi cái này làm gì, không phải hôm qua lúc cả nhà huyên náo hắn vẫn không để trong lòng sao, lúc đó còn tính toán mượn cơ hội như thế nào để bỏ rơi nữ tử này, ngay cả tối hôm qua ngủ lại Tê Hương các cũng là vâng lệnh phụ thân, mà nay sao lại đột nhiên nảy sinh ra vấn đề như vậy…
Hồi lâu, Bạch Thiên Thiên không trả lời, Sở Thành Dực thở dài một hơi, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại nghe thấy nữ tử bên cạnh thở dài sâu xa nói: “Ngươi cho rằng tề nhân chi phúc hưởng tốt như vậy sao?!”
Đại thiếu gia vừa định hỏi kỹ, Tố di và Chỉ Vân đã bưng chén thuốc đi vào, vì vậy trong phòng lại rơi vào trầm mặc.
Một đêm nay, vượt qua trong băng bó và không ngừng dùng thuốc.
Khi trời vừa sáng, Bạch Thiên Thiên vội vàng cho gọi Phùng Chí Tề tới bắt mạch trước, vấn đề mang thai là một bệnh nặng trong lòng nàng, Hạ Mạt Nhi thật mang thai, hơn nữa mang thai đến kinh thiên động địa, có nàng là nhân tố không ổn định tồn tại, Bạch Thiên Thiên cảm thấy nên nhanh chóng giải trừ lòng nghi ngờ của mọi người trong phủ.
Nàng cũng không muốn hôm nay thì bị nhét một chén thuốc dưỡng thai vào trong phòng, ngày mai có người tới treo chuỗi xạ hương… Nói như vậy cuộc sống sẽ không thể nào trôi qua.
Chỉ trong chốc lát, Phùng Chí Tề đã tới Tê Hương các, không ngờ, lão thái gia cũng theo tới, vì vậy Bạch Thiên Thiên được Tố di đỡ nhịn đau từ từ đến phòng khách, khẽ chào Sở lão gia rồi nghiêm chỉnh ngồi trên ghế không hề nhúc nhích.
“Mạt Nhi… Tối hôm qua đã làm khó dễ con.” Sở lão thái gia phong lưu cả sọt sóng to gió lớn gì chưa từng thấy, biểu hiện của hắn có thể nói phong cách quý phái hơn lão đại phu bên cạnh, người từng trải việc đời chính là khác như vậy.
Sao Bạch Thiên Thiên lại không hiểu hàm nghĩa chân thật trong lời nói của lão thái gia, chỉ vội tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt, “Tạ lão thái gia quan tâm, con dâu không sao, chỉ có điều chuyện hỉ mạch này, mong lão gia làm chủ cho con…”
“Mạt Nhi, đừng lo lắng, nếu người khác vu tội con, ta nhất định sẽ thay con lấy lại công đạo.” Lão thái gia di.end.anle.quyd.on vừa an ủi, vừa ra hiệu ý bảo Phùng Chí Tề lên bắt mạch, lão đại phu không dám hàm hồ, mời thiếu phu nhân đưa cổ tay ra sau đó tỉ mỉ chẩn bệnh.
Sau một lúc lâu, khi eo Bạch Thiên Thiên nhức mỏi không có tri giác thì ngoài phòng vang lên tiếng gầm rống của Sở Thành Tường ẩn chứa tức giận: “Nha đầu ngốc, đứa bé trong bụng nàng là của ai?”
Giọng điệu chất vấn này giống như sấm sét, chấn động làm Bạch Thiên Thiên lảo đảo ngã nhào xuống đất, mặt đất lạnh cứng thiếu chút nữa làm gãy eo nàng, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy nhị thiếu gia vốn nên ở Vận Châu phong trần mệt mỏi đứng ở cửa, áo trắng hiện đầy bụi bặm, tóc buộc thật cao cũng hơi xốc xếch, hai mắt của hắn đỏ ngàu, trên mặt nổi giận đùng đùng, trong tay múa một cây trường tiên đen nhánh vun vút.
Bạch Thiên Thiên đột nhiên phát hiện, nhị thiếu gia không có thiên phú tập võ, nhưng dáng vẻ tức sùi bọt mép hiện nay của hắn lộ ra có thể hù dọa một nhóm người.
“Tường nhi…” Lão thái gia tằng hắng, thế trận này của nhi tử sao ngược lại giống như tới bắt thê tử trèo tường, không phải nó nên ở Vận Châu bàn chuyện làm ăn sao?
Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt Sở Thành Tường, sau khi hắn đẩy cửa vào thì đứng thẳng bất động tại chỗ, nữ tử trong nhà đang khóc nức nở nằm trên mặt đất, mà lão thái gia đang ngồi trên ghế chủ vị thì nghiêm mặt.
Thân phận của nàng bị nhìn thấu rồi…
Khi ý niệm này nhảy vào đầu thì đứa nhỏ của ai đã không còn quan trọng.
Trong đầu nhị thiếu gia dần hiện ra ngàn vạn phương pháp cứu người, trong nháy mắt đó, hắn không hề do dự vứt bỏ trường tiên trong tay, “Bịch…” một tiếng quỳ xuống đất, giọng nói dứt khoát: “Phụ thân, van người bỏ qua cho nàng, đứa nhỏ trong bụng nàng là của con, người nể tình nàng mang thai máu mủ Sở gia mà bỏ qua cho nàng, con… Nhi tử van người!” Hắn cúi người thật sâu, trán chạm đất, hành một đại lễ quy củ với Sở lão gia ngồi trên ghế.
Bàng hoàng, tuyệt đối bàng hoàng!
Lão thái gia giận đến thiếu chút nữ không thở nổi.
Bạch Thiên Thiên đã không còn ngọ ngoạy mà đứng dậy, nàng hoài nghi thật sâu, có lẽ đại khái có khả năng… Có lẽ mình thật sự mang thai…
Râu ria Phùng Chí Tề ngổn ngang trong gió, trong lúc nhất thời hắn không tìm ra được ngôn từ thích hợp để diễn tả nỗi phẫn uất, đây là thế giới như thế nào, trượng phu và thê tử sinh hoạt phu thê giống như ngược đãi, tiểu thúc nghĩa vô phản cố* xông tới muốn gánh trách nhiệm…
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
“Bịch…” Lại một âm thanh vang lên, đại thiếu gia chân vốn bị thương thật vất vả mới bò đến phòng khách, lời đệ đệ nói khiến cho hắn cũng đứng không vững, vì vậy gọn gàng té nhào xuống đất.
Thì ra, thân tàn chí kiên* chỉ là thần thoại…
(*) thân tàn chí kiên: thân thể tàn phế ý chí kiên định
Phùng Chí Tề nhìn tư thế ngã xuống đất không giống nhau của ba người, rốt cuộc phát hiện mình cũng không thể đứng thẳng tiếp, vì vậy hắn “Phịch…”một tiếng quỳ xuống, run rẩy nói: “Khởi bẩm lão thái gia, mạch tượng thiếu phu nhân đã vững vàng, cũng không phải hỉ mạch…”
Lời vừa nói ra, lão thái gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, thiếu phu nhân đồng loạt ngẩng đầu, giờ phút này, vẻ mặt mọi người đủ màu sắc, rất phong phú.