Đọc truyện Hoa Lê Rụng Trong Sân – Chương 12: Tiếp xúc thân mật
Một đêm này, Bạch Thiên Thiên ngủ rất yên lành, hôm sau khi tỉnh lại còn gặp Lâu Tuyết Trần muốn đi Vận Châu, giúp nàng ta dọn dẹp bọc quần áo mới biết, lần này đi chính là mười ngày nửa tháng, Tuyết Trần cô nương tất nhiên vui mừng nhướng mày, phải biết, nửa tháng chuyện gì cũng có thể phát sinh, giải quyết một thiếu gia ngây thơ tử tế càng không nói chơi.
Da đầu Bạch Thiên Thiên cũng bắt đầu tê dại, sao hôm qua lại nóng đầu kín đáo đưa nữ tử hung hãn như vậy cho Sở Thành Tường, nửa tháng… Mười lăm ngày đó… Sợ rằng khi trở về ngay cả mảnh xương vụn của nhị thiếu gia cũng không còn.
“Tuyết Trần tỷ…” Bạch Thiên Thiên cầm một cái yếm hấp dẫn trong bọc lên nhìn trái phải trên dưới, chần chừ gọi một tiếng.
“Hả?” Lâu Tuyết Trần vẫn còn đang vẽ lông mày trước bàn trang điểm, đầu cũng không quay lại.
“Không có việc gì…” Bạch Thiên Thiên nhét cái yếm lại, tiếp tục dọn dẹp đồ khác, chỉ có điều trong đầu không duyên không cớ hiện ra vẻ mặt đỏ ửng của Sở Thành Tường, hắn sẽ xấu hổ, hắn nhất định xấu hổ, Bạch Thiên Thiên chắc chắn sẽ như thế, nhưng trong lòng tê dại đến chua xót.
Hành lý thu dọn thỏa đáng thì xe ngựa cũng trùng hợp đến cửa phủ, Lâu Tuyết Trần lại trang điểm nhẹ rồi vui mừng chạy ra ngoài, thấy sắc vong nghĩa ném Bạch Thiên Thiên lại Tư Khanh các.
Vị trí Tư Khanh các rất đẹp, chính diện ánh mặt trời, bên trái là hậu hoa viên, xuyên qua cửa sổ có thể dieendanleequuydonn nhìn thấy cảnh trí trong sân, lúc này, ánh mặt trời đầu mùa xuân hiền hòa chiếu vào trong nhà, giống như dát lên một tầng ánh sáng vàng lên người đang ngồi thư giãn bên cửa sổ, giống như pho tượng.
Bạch Thiên Thiên cứ miễn cưỡng phơi nắng như vậy, đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân thưa thớt, vốn tưởng rằng Lâu Tuyết Trần quên thứ gì đó về lấy, nhưng chờ đã lâu, vẫn không thấy ai đi vào, vì vậy nàng hoài nghi mở cửa sổ thò đầu nhìn ra ngoài, trong vườn trống rỗng, cũng không có ai, chỉ có điều trong nháy mắt khi nàng thu hồi ánh mắt, giống như thấy một bóng đen chợt lóe lên ở bụi hoa trước sân, chợt lóe lên rồi biến mất tích.
Bạch Thiên Thiên ngẩn ra, bước nhanh đuổi theo, mới ra cửa lầu các đã thấy một bức phong thư trắng như tuyết đặt trên bậc thang, hiển nhiên vừa có người để lên, nàng chần chừ tiến lên nhặt, trên lá thư không ký tên, Bạch Thiên Thiên hơi run, một tờ giấy nhẹ nhàng rơi ra: “Cẩn thận Sở Thành Tường.”
Cẩn thận Sở Thành Tường…
Bạch Thiên Thiên hoàn toàn ngây người.
Nhưng mà, khi nàng còn chưa hoàn hồn, Sở Thành Tường với vẻ mặt giận dữ đi vào Tư Khanh các, hắn đi rất vội, vạt áo trắng như tuyết dính một mảnh lá xanh, xanh mơn mởn rất đáng chú ý.
“Nàng thật sự không hề để ý?” Hắn đi nhanh tới trước mặt nữ tử, trầm giọng hỏi một câu.
“A!?” Bạch Thiên Thiên hoảng hốt hô ra tiếng, đồng thời theo bản năng bước một bước về phía trước dẫm lên tờ giấy trên đất, lại cắm đầu vào trong ngực Sở Thành Tường, hơi thở thanh nhã bao quanh thân, khiến cho nàng hoảng hốt trong chốc lát, nhưng tin tức dưới lòng bàn chân dẫm lên lại giống như lửa in dấu.
Có nên tin hắn không? Hắn đã từng nói sẽ không làm tổn thương mình, rốt cuộc nên tin hắn không…
Mà nhị thiếu gia vốn trước mặt nữ tử vô cùng dễ dàng xấu hổ cuối cùng cũng đỏ mặt, hắn chỉ không nhịn được muốn tới chất vấn Bạch Thiên Thiên, không ngờ lại gặp nhiệt tình như lửa đối đãi, có mỹ nhân trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương, cả người Sở Thành Tường hoàn toàn mềm nhũn rồi, mới vừa rồi còn tràn đầy tức giận đã lập tức tan thành mây khói, lần đầu tiên hắn khám phá thân thể nữ tử ở khoảng cách gần như vậy, quả nhiên không biết xuống tay như thế nào.
Đầu tiên, run rẩy đưa tay ôm nàng thật chặt vào trong ngực, sợi tóc thơm ngát của nàng trêu chọc cánh mũi hắn, tứ chi mềm mại kích thích giác quan của hắn, ngay cả hình dáng tuyệt vời của cái cổ cũng giống như lông vũ lướt qua đáy lòng hắn.
Thật lâu sau, cuối cùng nhị thiếu gia của chúng ta không thỏa mãn khi chỉ ôm, hắn quyết định tiến thêm một bước, vì vậy, ngón tay thon dài nâng cằm mảnh khảnh của Bạch Thiên Thiên lên, hơi thở ấm áp phun lên gò má đối phương, Sở Thành Tường chỉ liếc mắt nhìn đã ngây dại.
Bốn mắt nhìn nhau gần như thế khiến Bạch Thiên Thiên hơi không thích, nàng khẽ nhíu mày, rốt cuộc có nên tin hắn hay không, dường như hắn biết điều gì đó, nhưng không tiết lộ, ngược lại nhiều lần chiếu cố, như vậy…
“Ngươi…” Bạch Thiên Thiên quyết định nói bóng nói gió hỏi ra, nhưng vừa mới há mồm nói một chữ, đôi môi Sở Thành Tường đã che kín, môi của hắn mềm mại mang theo chút lạnh lẽo, tiếng thở dốc khẽ phát ra nhẹ nhàng từ trong cổ họng, trừ nó ra chính là tiếng tim đập kịch liệt…
“Thịch thịch thịch thịch…” Không biết ai đập lợi lại hơn, hơi thở đều hòa quyện vào nhau.
Đầu lưỡi mềm mại thử dò xét cánh môi anh đào của nữ tử, chẳng bao lâu đã ngập ngừng trúc trắc.
Vốn Bạch Thiên Thiên suy nghĩ lung tung thiên mã hành không * cuối cùng giật mình tỉnh lại, vì vậy hành động trước ý thức, bàn tay trắng như tuyết “Bốp” một cái lên mặt Sở Thành Tường.
(*) Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây. Ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.
Vì vậy nụ hôn đầu ngượng ngùng của nhị thiếu gia Sở gia kết thúc trong một tiếng tát tai vang dội thanh thúy.
Dấu tay đỏ sậm hiện rõ trên gương mặt anh tuấn, Sở Thành Tường không thể tưởng tượng nổi trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Thiên Thiên, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể tỉnh táo lại từ kịch tính lớn như thế.
Bạch Thiên Thiên nắm được cơ hội, khom lưng, nhặt tờ giấy nắm chặt trong lòng bàn tay, nhanh chóng lui về sau mười bước, tim đập thình thịch kịch liệt, mặt cũng đỏ bừng, thở dốc từng cơn hồi lâu, nàng oán hận mắng: “Sở Thành Tường, ngươi sắc lăng… Ngươi hạ lưu!”
“Ta…” Nhị thiếu gia thấy nữ tử vừa rồi còn mềm mại như nước đã nhanh chân lẹ tay tránh ra thật xa, mặt khác còn oan ức lớn tiếng tố cáo, hắn há mồm định trấn an, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói gì cho phải.
“Ngươi… Vừa rồi ngươi làm cái gì? Sao ngươi lại cợt nhả ta như thế…” Bạch Thiên Thiên há miệng to thở hổn hển, nói chuyện lại thành cà lăm.
“Ta đâu có khinh bạc nàng…” Rốt cuộc Sở Thành Tường tìm được lời, hắn giải thích: “Là nàng chủ động ôm ấp yêu thương…”
Bạch Thiên Thiên sửng sốt, thoáng cái lửa giận trong lòng lại bốc cháy rừng rực, nàng quát: “Người khác chủ động die enda.nleeq uuydonn ôm áp yêu thương ngươi lại đói bụng ăn quàng… Hả? Ngươi hèn hạ…” Trong cuộc hành trình đi Vận Châu nửa tháng , sợ rằng Lâu Tuyết Trần sẽ ngày ngày ôm ấp yêu thương, lại đụng phải thiếu gia không có nguyên tắc như vậy, đây chẳng phải củi khô lửa bốc, cho dù gió táp mưa sa cũng đốt không sai.
Từ bé đến lớn nhị thiếu gia còn chưa bao giờ bị người ta mắng như vòi phun máu chó, thêm nữa chưởng vừa nãy bắt đầu phát huy tác dụng, nửa mặt của hắn đỏ ửng sưng lên đến mức thở gấp, chút đau đớn đã gợi lên tôn nghiêm và lửa giận của nhị thiếu gia, hắn giơ tay chỉ vào Bạch Thiên Thiên, trong lòng suy nghĩ từ ngữ ác độc nhất để nhục mạ nữ tử trước mắt, thật lâu sau, rốt cuộc hắn nói ra một câu: “Nàng… Nàng không hiểu gì cả…”
“Ngươi vô sỉ, hạ lưu, không có nguyên tắc…” Bạch Thiên Thiên vén tay áo lên, chống eo, học dáng vẻ dì mập hàng xóm mắng phu quân mình.
“Nàng…” Nhị thiếu gia có giáo dục và tu dưỡng tốt đột nhiên cảm thấy ngôn từ của mình bần cùng, hắn moi ruột gan, rốt cuộc thông suốt tri thức học tập hai mươi năm qua, có đột phá to lớn: “Nàng điêu ngoa, tùy hứng, không hiểu gì…”
Trong Tư Khanh các nổi lên từng cơn gió lạnh, người thiếu phụ vốn được xưng nhã nhặn lịch sự xinh đẹp tuyệt trần và nhị thiếu gia ôn nhuận như ngọc trong truyền thuyết dùng ngôn ngữ ác liệt công kích đối phương, cuối cùng khi ngôn từ đã không thể biểu đạt phẫn nộ trong lòng thì hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, sử dụng ánh mắt tới lăng trì * đối phương.
(*) lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó chặt đầu.
Gã sai vặt Khánh Vinh núp dưới chân tường run lẩy bẩy, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị ngộ thương.
Thật lâu sau, Lâu Tuyết Trần ở trên xe ngựa bên ngoài cuối cùng không chờ được, sao trở về đổi bộ y phục mà lâu vậy, tên Khánh Vinh kia nói đi thúc giục, nhưng một đi không trở lại, giở trò quỷ gì…
Tuyết Trần cô nương thật sự vội vàng xuống xe tới Thính Vũ các của nhị thiếu gia, nhưng nha đầu quét dọn lại nói thiếu gia vốn chưa về, trong lòng Lâu Tuyết Trần sinh ra một dự cảm xấu, chẳng lẽ Sở Thành Tường đổi ý không dẫn theo mình tự đi Vận Châu rồi…
Nàng đang gấp đến mức dậm chân, nhị thiếu gia mặt lạnh vội vã vào Thính Vũ các, đi theo phía sau là Khánh Vinh co đầu rụt cổ.
“Này… Nhị thiếu gia, mặt của chàng?” Lâu Tuyết Trần kinh hãi kêu ra tiếng.
Sở Thành Tường cũng không trả lời, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi vào trong nhà, ngược lại Khánh Vinh cảm thấy lạnh nhạt mỹ nhân như vậy đúng là không nên, hắn nhỏ giọng giải thích: “Mèo hoang ở Sở phủ quá nhiều, nên kêu Sở quản gia bớt thời gian tóm lại, ngày xuân, không chỉ gọi là xuân phiền toái, còn biết đánh người…”
“E hèm…” Một tiếng ho khan lạnh tận tim phổi phát ra từ trong nhà, Khánh Vinh vội vàng cắn đầu lưỡi không dám nói nữa. Lâu Tuyết Trần cũng thức thời không truy hỏi, chỉ có điều trong lòng lo lắng: tướng mạo tốt như vậy mà bị mèo cào hủy mặt chẳng lẽ không đáng tiếc, đúng là trời cao đố kỵ anh tài…
Lúc này Bạch Thiên Thiên đang vô cùng căm phẫn đi về phía Tê Hương các, ánh mắt lạnh lẽo của Sở Thành Tường diee ndaanle equu ydonn lúc rời đi khiến cho nàng run rẩy, đối với chuyện bị cợt nhả này, nàng hơi tức giận, nhưng tức giận hơn chính là hắn không có nguyên tắc.
Rõ ràng mình bị bắt nạt, sao hắn lại tức thành như vậy…
Bạch Thiên Thiên xem xét mười ngón tay, quả thật đánh hơi nặng, bây giờ bàn tay trắng như tuyết vẫn còn đỏ ửng, mà tờ giấy nhăn nheo đã vo tròn trong lòng bàn tay lăn ra đất nhanh như chớp, Bạch Thiên Thiên cúi người nhặt lên, mở ra, vẫn là năm chữ đen to: “Cẩn thận Sở Thành Tường.”
Thiếu phu nhân bình tĩnh ngồi nhìn mấy chữ này đến mất hồn, đứng một hồi lâu, nàng định ngồi xuống bên hồ sen.
Rốt cuộc nên tin hay không tin hắn đây?
Bạch Thiên Thiên thở dài mấy lần, mới phát hiện không biết từ khi nào Tố di đã đi theo qua, lẳng lặng đứng phía sau nàng.
“Tố di?”
Tố di cúi đầu áy náy nói: “Bạch cô nương, ta thay tiểu thư nhà ta cảm tạ cô nương, còn có lão phu nhân…”
Bạch Thiên Thiên xua tay, đưa tờ giấy ra trước mặt Tố di nói yếu ớt: “Ngươi nhận ra kiểu chữ này không?”
Tố di ngẩng đầu, nhìn kỹ nội dung trên tờ giấy, không nói trong một thời gian dài.
Bạch Thiên Thiên ngửi không khí trong lành ở hồ sen, đột nhiên phúc chí tâm linh *, đôi tay tinh xảo của nàng gấp tờ giấy lại, một chiếc thuyền lá nhỏ màu trắng hiện ra ở trong lòng bàn tay, nàng nhẹ nhàng đẩy thuyền vào trong nước, cười hì hì: “Ta biết ngươi là cái thá gì, người truyền tờ giấy cho ta, ta tin ngươi mới lạ!”
(*) phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra, vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh hoạt hơn.
Tố di đứng sau lưng nàng, lời vừa ra tới miệng lại tạm thời nuốt xuống, nàng cũng nhìn thuyền lá nhỏ, dần dần trôi vào trong vùng lá sen.
Thật thật giả giả, thường lộn xộn, hư hư thật thật, cần gì quan tâm.