Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 72: Tuổi Xuân Trôi Nhanh Lạc Vân Vẫn Ở Chỗ Cũ​


Đọc truyện Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào – Chương 72: Tuổi Xuân Trôi Nhanh Lạc Vân Vẫn Ở Chỗ Cũ​


“Vân Khanh,” Một tiếngkêu gọi trầm thấp, hai con mắt thanh nhã nhớ nhung rơi vào trên người Mục Vân Khanh, trầm mặc hồi lâu, thái hậu đến gần vài bước, có chút cẩn thận, có chút do dự, chậm rãi mở miệng, giọng ôn hòa: “Ngươi có khỏe không?”
Mục Vân Khanh sâu sắc thở ra một hơi, ngẩng đầu cong lên nụ cười, đón nhận hai con mắt như sông sáng của thái hậu, mặt mày cong lên: “Ta rất khỏe, ngài thì sao? Nghe sư huynh nói Bích Lạc của ngài giải rồi? Đây nên là chuyện tốt.”
Thái hậu không nghĩ tới lần nữa gặp mặt phản ứng của Mục Vân Khanh nhạt như nước, lúm đồng tiền như hoa, nhưng trong lòng nàng có cái rễ chôn thật sâu ở trong lòng, cô vốn không muốn xuất cung, nhưng người truyền tin là trưởng công chúa rời kinh, cô không biết người lần này rời đi còn có thể sẽ trở về không, cô chờ gần nửa năm mới có được tin tức của đứa trẻ, cô không đành lòng lần nữa trở lại bên trong tháng ngày chờ đợi, cho nên cô liều mạng đuổi theo ra đô thành.
“Ngươi còn đang tức giận sao? Ta biết ngày ấy ta có chút kích động, Vân Khanh, ta..”, trong lòng thái hậu trăm ngàn gúc mắt, tầm mắt mông lung không rõ rơi vào trên ngũ quan thanh tú Mục Vân Khanh, trên khuôn mặt trắng nõn ít đi chút máu, như trong biệt viện không hề có như vậy, lòng của cô bỗng nhiên bị nhéo lên.
Cô có chút bối rối mà tiến lên, muốn nhìn rõ ràng, nhưng Mục Vân Khanh liên tiếp lui về phía sau, nói thẳng: “Vân Khanh không hề tức giận, ngài là mẫu thân ta, Vân Khanh sao ganh đua cùng ngài.”
Thái hậu ngừng lại bước chân tiến lên, cô lại thấy được Mục Vân Khanh sương mù dày đặc tầng tầng xa cách, đè xuống cảm giác tàn nhẫn mà luống cuống, cô không biết làm sao, lại càng không biết trong lòng Mục Vân Khanh nghĩ là cái gì.
Tấn vương có chút giật mình, thái hậu luôn luôn ở trên triều chính quyết đoán mãnh liệt quả quyết, giờ khắc này càng bị một câu nói của nha đầu Mục Vân Khanh lấp đến một chữ không nói, hắn có chút yên lặng líu lưỡi, đứng ở nơi đó lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Mục Vân Khanh.
Thái hậu không muốn người biến mất ở trước mắt, nỗ lực giải thích: “Vân Khanh, kỳ thực đêm đó ta cũng không có..” Nhưng mà lời chưa nói xong không biết ai mãnh liệt hô một tiếng: “Vân Khanh, cẩn thận.” Một mũi tên cắt ra hàn phong thẳng tắp phóng tới, tiễn như sao băng, đuổi gió xuyên trăng.

Thời khắc vạn cân, thái hậu nghe tiếng gió nhanh chóng, nghĩ mà không nghĩ đem Mục Vân Khanh kéo vào trong lòng, hai người mất đi trọng tâm ngã về trên bụi một bên.
Mọi người hậu tri hậu giác, nhìn về phía phương hướng đứng thẳng vừa rồi của Mục Vân Khanh, nơi đó một mũi tên cắm vào bên trong đất, xuống mồ mấy tấc, cũng không tự chủ hít vào một ngụm khí lạnh.

Tô Đồng vung tay lên, ám vệ dồn dập tản ra, cảnh giác mười phần, có mấy người men theo phương hướng phóng tới tên bắn lén đuổi theo tra.
Lục Ly một đường theo tới cuống quít tiến lên, sốt sắng nói: “Vân Khanh, ngươi có bị thương chỗ nào hay không?” Thì ra một tiếng cấp thiết la lên vừa rồi kia từ trong miệng hắn.
Mục Vân Khanh có chút sợ hãi không thôi, mặc cho thái hậu nâng nàng dậy, nhưng nơi mắt cá chân truyền đến đau đớn sắc bén, một tiếng gào lên đau đớn gọi ra, quán tính nhào tới về phía trước, thái hậu tay mắt lanh lẹ nắm lấy nàng, cả kinh nói: “Vân Khanh..”
“Ta..


Ta hình như trật chân rồi.” Mi tâm Mục Vân Khanh khóa lại, không đứng thẳng được, toàn bộ thân thể tựa ở trong lòng thái hậu, sau vững vàng nàng đột nhiên cảm thấy không đúng, giẫy giụa ra từ trong lòng thái hậu.
Thái hậu biết được nàng ý gì, chỉ là đỡ lấy nàng, phân phó nói: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, mau chóng rời đi,” Thấy sắc mặt Mục Vân Khanh có chút thống khổ, khom lưng bồng nàng lên, không cho nàng lên tiếng phản kháng: “Trước tiên theo ta hồi cung, ngươi rời khỏi nửa năm, giận to lớn hơn nữa cũng nên giảm rồi.”
Cứng rắn của thái hậu để Mục Vân Khanh trong lòng phát lên không cam lòng, nàng có thể không tính đến quá khứ, nhưng nàng đã không phải là Mục Vân Khanh ban sơ, sẽ có một ngày nếu một tầng giấy trắng mỏng manh mặt ngoài xốc lên, nàng sẽ vạn kiếp bất phục, thái hậu cũng sẽ đối với nàng căm ghét sâu nhất.

Lên xe ngựa, nơi mắt cá chân truyền đến thống khổ đứt quãng, nàng cắn môi dưới, ngữ khí sinh lạnh: “Ta không muốn hồi cung, nơi đó không thích hợp với ta.”
“Vậy ngươi muốn đi nơi nào, ta theo ngươi.” Thái hậu ngồi ở một bên, ý cười tràn ngập đáy lòng, không thấy vẻ thống khổ giãy dụa, vừa rồi chuyện kinh tâm động phách cô từ lâu ném ra sau đầu, người ở trước mắt, bình an thì được rồi.
Thái hậu mặt mày ấm áp, khí chất thanh hòa, thanh lịch như hoa, là dáng dấp Mục Vân Khanh rõ ràng nhất trong lòng, nàng có chút không muốn xa rời, nắm chặc tay phải trong tay áo, chán chường cảm giác nhảy lên trái tim, nàng nghiêng người đứng dậy, cự tuyệt nói: “Ngài là thái hậu, ngài thuộc về thâm cung.”
“Ngươi là trưởng công chúa, không phải cũng thuộc về thâm cung sao.” Một câu nói ba lạng nghìn cân, Mục Vân Khanh không lời trả lời, nhưng đêm đó lời cung nhân hùng hổ dọa người còn vang vọng ở bên tai, nàng không kiềm chế nổi tâm tình của chính mình, được mất chìm nổi, không cách nào bình tĩnh như vừa rồi, “Ta tính là trưởng công chúa gì, ngài một câu nói, ta chẳng là cái thá gì.”
“Vân Khanh, không phải như ngươi nghĩ,” Hai người cách rất gần, thái hậu đưa tay muốn nắm chặt tay của Mục Vân Khanh, nhưng người sau hơi né đi, cô lại sờ hụt rồi.

Trên cánh tay di dời, cô sờ sờ bộ tóc đẹp mềm mại của Mục Vân Khanh, trong lòng dù cho có chút thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt không giảm, an ủi đứa trẻ trước mắt: “Mặc kệ thế nào, đem vết thương ở chân của ngươi dưỡng cho tốt trước.”
Vẻ đẹp tuổi xuân trôi qua, cung điện tọa lạc, Lạc Vân cung cùng lúc Mục Vân Khanh rời đi, một tia chưa đổi.
Khác biệt to lớn nhất ở chỗ, Lạc Vân cung quạnh quẽ bởi vì sự trở về của Mục Vân Khanh, mang đến mấy phần khói lửa thuộc về nhân gian.

Thái y ở thời khắc nhanh nhất chạy đến, vết thương ở chân vẫn chưa quá nghiêm trọng, chỉ là mấy ngày không thể đi đường.


Thái y để lại thuốc lại dặn dò vài câu chú ý, khom người lui ra.
Lục Ly trở về Hàn Lâm viện, tấn vương một đường tuỳ tùng tiến vào Lạc Vân cung.

Mục Vân Khanh ngồi ở trên giường, đảo mắt nhìn một bộ người nhàn hạ đến cực điểm, thuận tay cầm lên gối một bên ra sức đập tới, đáng tiếc tấn vương nhẹ nhàng dời bước thì né qua, đến gần vài bước, cười nói: “Tiểu ngũ, cũng đừng trách ta, cho dù không có ta, xe ngựa của ngươi sớm muộn sẽ bị thái hậu đuổi theo, chỉ là thời gian sớm muộn thôi.”
Mục Vân Khanh hận nghiến răng nghiến lợi, đồ vật bên cạnh đã mất có thể đập tới cho hả giận, chỉ có thể trừng mắt, thái hậu đi vào, liếc mắt nhìn Mục Vân Khanh tức giận, cúi người nhặt lên gối rơi xuống đất, quay về nói với tấn vương: “Thời gian không còn sớm, ngươi về phủ trước.”
Tấn vương thu hồi ý cười, cầm trong tay cuộn tranh trao trả thái hậu, sâu sắc chắp tay, khẩn cầu: “Thái hậu, mẫu phi nơi đó mong rằng ngài hỗ trợ một ít.”
Thái hậu đem cuộn tranh nhận lấy, cười yếu ớt nói: “Thái phi cũng là muốn tốt cho ngươi, hy vọng ngươi sớm ngày thành gia, ta nhiều nhất vì ngươi kéo dài một ít thời gian, ngươi tốt nhất vẫn là nghe lời của nàng sớm ngày cưới vương phi, an lòng của nàng.”
Tấn vương trịnh trọng gật đầu: “Vâng, thần đi về trước,” Trước khi rời đi không quên bù đắp một câu đối với Mục Vân Khanh, “Tiểu ngũ, tương lai tứ ca trở lại thăm ngươi, ta có thể dẫn ngươi xuất cung đi du ngoạn.”
Tấn vương đi rồi, tẩm điện lại chỉ còn lại yên tĩnh.

Nhất thời, hai người đều im tiếng không nói gì.

Mục Vân Khanh nhịn không được tính tình ẩn nhẫn của thái hậu, bám vào áo ngủ bằng gấm che kín trên người, mở miệng trước tiên: “Ngài lấy ta làm giao dịch?”
Hỏi đến như thế, chắc hẳn lại là hiểu lầm, tâm thần thái hậu đong đưa lên, trong điện chưa đốt lửa than, đúng là có chút lạnh giá, cô muốn dặn dò người đốt chút, nhưng ngược lại vừa nghĩ Mục Vân Khanh không thích những đồ vật lửa đốt này, lại dừng lại bước tiến muốn ra điện.


Cô chỉ đành đem áo ngủ bằng gấm phủ lên đắp một chút, tiếng nói nhạt: “Chưa từng.”
Cô cảm giác cảm giác hai chữ quá mức qua loa, Mục Vân Khanh chưa chắc sẽ tin tưởng, thích thú lại mở miệng chậm rãi giải thích: “Hắn từ chỗ ta lấy được họa tượng, nói là nếu hắn có thể tìm được ngươi, liền để ta khuyên thái phi đừng ép hắn thành gia quá sớm, ta cho là hắn nói đùa, ai biết sáng nay hắn truyền nhân vào cung nói là ở ngoài thành tìm được ngươi rồi, vì vậy mới có một màn vừa rồi.”
Tâm tình Mục Vân Khanh có chút hạ xuống, gật đầu không hề nói tiếp.
Nhưng gò má nàng không có chút hồng hào làm nổi lên hổ thẹn khó có thể đánh tan thật lâu trong lòng thái hậu, hai tay phiền muộn đan xen ở trên gối, Mục Vân Khanh đến bây giờ đối với chuyện đã xảy ra đêm đó đều một chữ không nói, thái hậu có chút không đành lòng, cô giỏi về hiểu rõ lòng người, nhưng chính mình lại chân thực không hiểu trái tim Mục Vân Khanh.
Có lúc, cô thật muốn gõ ra trái tim kia, xem thử bên trong chứa chính là cái gì.

Nỗi lòng quá phức tạp ở trong lòng tràn ra, tình cảm nhân luân thế gian vượt ra khỏi dự tính của cô, Mục Vân Khanh có thể đối với cô bỏ qua tính mạng, nhưng vì sao lại biết rõ cô chỉ còn thời gian ba năm tuổi thọ, kiên quyết rời khỏi cô.

Người dưng chớ về, lời nói kiên quyết, trái tim kiên quyết.
Cô có nghi hoặc cùng bất an, mấy tháng qua, mỗi khi lăn lộn khó ngủ, cô đều sẽ dậy đi tới dưới ánh trăng, một vầng minh nguyệt chiếu sáng trái tim cô tịch của cô, ánh trăng chiếu tận người trong thiên hạ, cô đang suy nghĩ một đầu của ánh trăng này, Vân Khanh có phải cũng ngửa đầu quan sát hay không.
Thời gian ở đầu ngón tay trôi qua, đảo mắt ba ngày, chân Mục Vân Khanh rơi xuống đất hơi có thể cất bước, nàng một mình ở trong điện đi mấy bước, thái hậu đẩy cửa vào, thấy nàng có thể tự mình bước đi, mặt mày tinh xảo hóa thành dòng chảy nhu hòa róc rách giữa núi, cười nói: “Đúng lúc, hôm nay bên ngoài ánh mặt trời không tệ, ta dẫn ngươi đi một nơi.”
Cô đi thẳng tới bên bên tủ lấy ra áo khoác, lại trở về bên cạnh Mục Vân Khanh, người sau thấy thế hãy còn đưa tay muốn cầm lấy xiêm y, có chút thẹn thùng: “Tự ta có thể làm.”
Thái hậu không muốn buông tay, cười khẽ: “Vì sao ngươi luôn nguyện làm ngược lại với ta, hôm nay ngươi muốn đón lấy ganh đua với ta, vậy ngươi đợi ở trong điện, chỗ nào đều không đi.”
Uy hiếp, tràn đầy uy hiếp, nhất quốc chi mẫu như đứa trẻ ba tuổi đùa bỡn vô lại lên, Mục Vân Khanh có chút ngạc nhiên là nơi nào.

Lại sợ cự tuyệt nữa coi là thật đem nàng bỏ ở trong điện, ngược lại cũng không hề từ chối, tùy ý thái hậu tròng lên áo khoác cho nàng.

Đầu ngón tay ấm áp xẹt qua cần cổ, chấn động tới hơi run rẩy.


Bỗng nhiên nàng nhớ tới tết nguyên tiêu ngày ấy cũng là như vậy, nàng mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn là cảm nhận được tâm ý ôn hòa nồng đậm của thái hậu.
Ngày gió trời trong, dưới hành lang uốn khúc thật dài, hai người chênh lệch mấy bước, thái hậu đi rất chậm, thỉnh thoảng hoàn hồn liếc mắt nhìn người rớt lại phía sau mấy bước.

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào trên đỉnh trụ màu đỏ sẫm, cô nghỉ chân không tiến lên, vui mừng nhợt nhạt ấm tận tâm phần hơi lạnh kia, chờ sau khi người kia đến gần, độ cong khóe môi cong như trăng lưỡi liềm, cười hỏi: “Như vậy không mệt mỏi sao?”
Mục Vân Khanh cũng là ngừng bước chân theo, đi được một đoạn đường, chân có chút mơ hồ đau đớn, hô hấp pha thêm gấp gáp, nàng vẫn cứ lắc đầu một cái, tay không tự giác đỡ lên vách tường một bên, “Không mệt, ngài muốn dẫn ta đi chỗ nào?”
Quật cường như vậy, thái hậu đã quen, nhưng thấy người như vậy, cô lại có chút đau lòng, liếc mắt một cái mới đi non nửa đường, hối hận hôm nay đem người dẫn ra ngoài.

Thu lại ý cười: “Vết thương ở chân ngươi chưa lành, nếu không, qua hai ngày lại đi đi.”
“Không cần, ta có thể.” Đi được gần một nửa con đường, nàng không quen bỏ dở nửa chừng.
Cứng cỏi thanh minh như mặt nước, thái hậu đi trở về nắm lên tay của nàng, nàng cực lực rút tay mình về, thái hậu chỉ đưa tay ngưng ở giữa không trung, lạnh nhạt nói: “Con đường này rất dài, một mình ngươi đi không xong, nếu ngươi kiên trì, chúng ta bây giờ liền trở về, mấy ngày nữa lại đến.

Đường này không cùng người sinh đường, còn có cơ hội lần thứ hai.”
Thái hậu rất ít thần bí như vậy, trong lòng Mục Vân Khanh hiếu kỳ quấy phá, cuộc đời của nàng trong đầu không hề có chữ từ bỏ này.

Nghiêng mặt nhìn thái hậu thong dong tao nhã, lại như ẩn như hiện có mấy phần nhu tình, nàng xem thấy thái hậu để lại tay ở trước mắt, năm ngón tay thon dài, mạch lạc rõ ràng, nàng đem tay chống vách tường của chính mình chậm rãi dời đi, ngón tay khép lại khoát lên lòng bàn tay của thái hậu, trong nháy mắt bị cầm thật chặt, ấm áp như ngọc, dẫn nàng đi về phía trước.
Dường như đi được rất lâu, ở một chỗ trước đình viện dừng bước, Mục Vân Khanh giương mắt nhìn lại, có chút quen mắt.

Thái hậu nắm lấy nàng đi vào, trước cửa đứng yên hai người ánh vào trong mắt của nàng, theo bản năng ngừng lại bước chân, sợ hãi kêu: “Nương..”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.