Đọc truyện Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào – Chương 65: Trăng Sáng Đi Qua An Sơn
Áo ngủ bằng gấm bị người nhấc lên, kéo xuống một chút trùm lên trên vai nàng, không khí mới mẻ chen lẫn mùi thơm ngát hoa lê nhàn nhạt đột nhiên hút vào miệng mũi, nín thở, nàng vẫn lưu luyến cái mùi vị này, nhưng những cái này đều là giả, so với mây khói còn muốn phiêu diêu hơn.
Không mấy chốc, thái hậu thì đứng dậy rời đi.
Cửa điện lần nữa bị nhẹ nhàng đóng lại, Mục Vân Khanh lật ngồi dậy, buồn ngủ không còn.
Ngoài cửa sổ ánh trăng mênh mông chiếu vào, hai con mắt phản chiếu một vầng minh nguyệt, phong cảnh tốt đẹp như thế, nàng lại không có lòng ngắm cảnh.
Bên ngoài cửa điện nhất định là Hồng Cừ canh giữ ở nơi đó, nàng không muốn quấy rầy người nàng, đạp chân liền nhảy ra khỏi cửa sổ.
Tình cảm phức tạp, nàng cũng không biết nên đi nơi nào, một người một ảnh theo cung đạo đi về phía trước, đầu ngón tay chạm vào trên tường đỏ lạnh lẽo, một tấc một tấc thẩm thấu da thịt ấm áp đến nội tâm.
Nàng không muốn chịu ràng buộc của cung đình, nhưng vì thái hậu nàng cam nguyện ở lại trong cung, vứt bỏ đi tâm nguyện du đãng giang hồ, nhưng sự xuất hiện của Mục Tịnh Huyên đêm nay kích phá hết thảy ảo tưởng của nàng.
Mục Tịnh Huyên hạ độc, mà thái hậu không chút nào tính toán, trong lòng cô chứa đầy chắc đều là Mục Tịnh Huyên.
Mà chính mình chẳng qua cùng cô có một tia huyết thống, thái hậu đối với nàng là tình hổ thẹn, ân cứu mạng.
Sớm chiều ở chung mười năm của thái hậu cùng Mục Tịnh Huyên, mới là nàng bất luận đều không thay thế được.
Nàng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, dựa vào thành cung ngồi ở chỗ đó, ngước đầu nhìn lên trăng tròn đêm nay.
Cần cổ đột nhiên ướt, nàng giơ tay xoa, nước mắt nóng bỏng nhỏ xuống bên trên mu bàn tay lạnh lẽo, bên dưới ánh trăng nhàn nhạt, khóe môi tràn ra một chút nụ cười thê lương trào phúng, bên tai vang lên lời trước khi A Vũ lâm chung, đừng theo đuổi tình cảm không thuộc về mình.
Mà nàng lại đang làm cái gì, nàng đột nhiên nở nụ cười..
* * *
Núi xa trùng điệp, mùa thu lá phong đỏ như lửa, khắp núi mà nhìn tươi đẹp vạn mảnh.
Đến An Sơn, đã là hoàng hôn, gió tây thổi vài lần, Mục Vân Khanh sau khi hồi cung vẫn chưa lập tức đi Lạc Vân cung, trái lại đi tới Thượng Cung cục của Nguyễn Nguyệt.
Nguyễn Nguyệt đang cùng thuộc hạ thương thảo sự vụ, Mục Vân Khanh đi vào tất nhiên là không ai dám cản, nàng đúng là lấy làm kinh hãi, Mục Vân Khanh mặc kệ ánh mắt kinh ngạc người khác, tiến lên lôi kéo nàng hì hì cười nói: “Nguyễn cô cô, ta đến rồi có có bữa tối không?”
Công chúa một triều chạy đến Thượng Cung cục nho nhỏ la hét hỏi có cơm ăn chưa, chưa từng nghe thấy.
Mọi người bị dáng dấp buồn cười của nàng chọc đến che miệng cười khẽ.
Đồn đại trưởng công chúa cùng Nguyễn Thượng cung giao hảo, hôm nay nhìn qua ngược lại cũng không giả.
Nguyễn Nguyệt bên môi cũng chia ra nụ cười, nhưng nhịn một chút, giả bộ trừng mắt giận nói dặn dò cung nhân: “Sự tình đều làm xong? Còn không mau đi làm, làm không xong từng cái từng cái không cho nghỉ ngơi.”
Người ngoài sau khi đi sạch, Mục Vân Khanh càng không còn ràng buộc, ôm lấy Nguyễn Nguyệt, lúm đồng tiền như hoa, ở bên tai nàng nói tỉ mỉ: “Cô cô, ngươi đoán ta hôm nay cùng ai đi ra ngoài du ngoạn An Sơn”
Tiếng nói nhẵn nhụi như hoàng oanh bên trong Linh sơn kỳ ảo, Nguyễn Nguyệt cảm thấy buồn cười, Mục Vân Khanh giờ khắc này cực kỳ giống đứa trẻ hiến vật quý, “Chuyện ngươi đi Hàn Lâm viện cả cung đều biết, thái hậu nhất định cũng là nghe rồi, các ngươi chơi đến vui vẻ không?”
Nghe thấy thái hậu, Mục Vân Khanh bĩu môi, buông lỏng ra Nguyễn Nguyệt, trực tiếp ngồi ở chủ vị của Thượng Cung cục, tiện tay lật qua lật lại những sổ sách kia, màu ngươi lờ mờ, nói: “Là khá vui vẻ, Lục Ly ăn nói phong nhã, đối với người ngoài chân thành, Nguyễn cô cô, ta tin tưởng có một ngày hắn sẽ nhận ngươi.”
Mấy ngày qua, Nguyễn Nguyệt lần đầu mặt giãn ra, biết được Mục Vân Khanh một mảnh lòng tốt, nhưng mà sự tình không đơn giản như nàng nghĩ tới.
Chủ sự Thượng Cung cục trong điện sáng sủa sạch sẽ, không biết ai hái được hoa quế vừa nở bày ở trên bàn, hương thơm lượn lờ.
Nguyễn Nguyệt hít một hơi thật sâu mùi thơm, tất cả giọng trong lời nói đều là lo lắng: “Ngươi làm như vậy, sẽ làm người khác hiểu lầm.”
“Có cái gì hiểu lầm,” Mục Vân Khanh lấy tay nâng đầu, mí mắt nhấc lên đi nhìn Nguyễn Nguyệt, lại nói: “Coi như bạn bè xuất cung du ngoạn thôi, người trong cung đồng ý xuyên tạc liền để xuyên tạc đi.” Giang hồ đệ tử sợ gì những lời đàm tiếu này, còn nữa nàng đã nổi lên tâm ý rời cung, những cái này không thể coi là thật.
Nàng nghĩ tới dễ hiểu, Nguyễn Nguyệt lại suy nghĩ sâu, trầm tư giây lát không có kết quả, nàng cũng cười bỏ qua.
Khi ngước mắt lần nữa, Mục Vân Khanh đứng dậy tùy ý cầm lấy một cành hoa quế, từ từ nói rằng: “Cô cô, ta đói rồi.”
Nguyễn Nguyệt cười nhạo, “Muốn ăn cơm về Lạc Vân cung, Thượng Cung cục không chứa chấp ngươi.”
Mục Vân Khanh không lưu ý lắm, phản bác: “Không nhận cũng phải nhận, trời cũng tối rồi, Lạc Vân cung tám phần mười không có ăn, cô cô, ta mặc kệ.”
Hôm nay tính tình Mục Vân Khanh so với quá khứ rộng rãi rất nhiều, Nguyễn Nguyệt cũng không từng lưu ý, chỉ khi nàng tâm tình tốt.
Nhưng mấy ngày kế tiếp nàng thì không cách nào nghĩ như vậy.
Mục Vân Khanh ngày ngày đi bộ Thượng Cung cục, trăng lên giữa trời mới bằng lòng rời đi, mơ hồ trốn tránh người phương nào.
Tinh tế vừa nghĩ liền có thể biết người phương nào chỉ là ai.
Ngày khác, ở sau giờ ngọ nàng không nói rõ, chỉ đem người đẩy ra Thượng Cung cục, dặn dò cung nhân đưa nàng đuổi về Lạc Vân cung.
Không chỗ có thể ở, Mục Vân Khanh khá không tình nguyện đi trở về, sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, mang theo cảm giác hơi mát mẻ, phía trên cung điện tạo thành từng tầng từng tầng giấy thếp vàng, rạng ngời rực rỡ.
Âm thanh mùa thu của cây cối, giếng vàng ngô đồng, cây cỏ thưa thớt.
Tự dưng sinh lên cảnh bi thương, Lạc Vân cung ngoài dự liệu không người, hỏi qua cung nhân mới biết, hoàng hậu sinh hạ một nữ, thái hậu đi thăm hỏi.
Mục Vân Khanh dưới tình huống bất đắc dĩ ngồi bên trên bậc thang, ngồi một lát cũng thấy vô vị, đứng dậy đi tới thái y viện đi tìm Thẩm Thanh Nhiên, thương lượng một tí chuyện trước đó cùng hắn.
Có lẽ là trong cung bình an sinh nữ, bên trong thái y viện không khí vui mừng một mảnh, trên có y chính dưới có dược đồng nho nhỏ, nhìn thấy Mục Vân Khanh đều là mặt mày hớn hở, Mục Vân Khanh trong lòng tích tụ tức giận cũng tản đi hơn nửa.
Thẩm Thanh Nhiên đi tới Vị Ương cung còn chưa trở về, nàng cũng không chuyện liền ngồi ở một bên chờ hắn quay về.
Bên trong thái y viện tất cả đều là mùi dược liệu dày đặc, không giống với Dược Vương Cốc.
Trong cốc ngoại trừ phòng dược ra đều là một mảnh mùi thơm ngát, lục sư tỷ Thẩm Thanh Văn giỏi về điều hương, vài loại dược liệu thông thường phối hợp cũng là một loại vị thơm mới mẻ, thuốc đông y khó ngửi hơn nữa cũng một đi không trở lại.
Thực tại tẻ nhạt, Mục Vân Khanh bước đến bên tủ thuốc, từng cái quan sát dược liệu phía trên.
Thái y mội bên nhớ được cái gì, bỏ xuống vật trong tay, đi đến bên cạnh Mục Vân Khanh, dáng dấp đặc biệt nịnh bợ, giới thiệu từng tên dược liệu cùng tác dụng cho nàng.
Trong lòng Mục Vân Khanh cười thầm, cũng không vạch trần, nửa là nghe một câu nửa là nhìn ngoài phòng.
Sau một chén trà, thái y này thấy nàng đối với dược liệu cũng không hứng thú, cũng không nói liên miên nữa.
Thức thời thi lễ một cái về phía Mục Vân Khanh, lại trở về chỗ ngồi của hắn, cầm lấy bút lông của hắn sao chép.
Mục Vân Khanh phát hiện bất luận người nào đến lấy thuốc, tên thái y kia cũng sẽ ở trên sổ sách hắn thêm vài nét bút, nàng nổi lên hứng thú.
Tiến lên cầm lấy quyển sách kia lật ra hai trang, nghe thái y ân cần nói rằng: “Phía trên này bình thường ghi lại đều là ghi chép cung nhân tới lấy thuốc, nếu ngài cùng thái hậu cùng với các chủ cung đều là phân biệt ghi lại.
Hắn lại đi tới trong tủ một bên cầm lấy một quyển sổ sách bìa màu xanh lam tương đồng, hai tay chống đỡ đến trước mắt Mục Vân Khanh,” Đây là ghi chép ra vào dược liệu của Lạc Vân cung, chẳng biết vì sao, gần đây khoảng thời gian này dược liệu Lạc Vân cung cần đặc biệt nhiều, hơn nữa còn là một ít hiếm có.
Mục Vân Khanh run lên không mấy chốc, tiếp nhận sổ sách trong tay thái y, một tờ tinh tế nhìn lại, một hơi từ đầu lật đến cuối, lòng ở ngay lập tức từng tấc từng tấc xuống.
Phía trên ghi chép dược liệu Lạc Vân cung cần tất cả đều là giải độc, người dùng chắc là trúng độc.
Trong Lạc Vân cung chỉ có nàng cùng thái hậu, nàng không trúng độc, vậy đã nói rõ cần những dược liệu này chính là thái hậu.
Nói cách khác..
Bích Lạc chưa giải..
Mục Vân Khanh bị cái ý niệm này cả kinh liên tiếp lui về phía sau, sổ sách trong tay cũng bị ném xuống, vậy thì có thể giải thích ngày mừng thọ thái hậu đêm đó, ám vệ bưng chén thuốc nhìn thấy nàng như thấy ôn thần tránh không kịp.
Thái y một cái giật mình cuống quít nhặt lên, coi trọng xoa xoa tro bụi dính ở phía trên, đây chính là thứ hắn ăn cơm.
Giương mắt nhìn về phía Mục Vân Khanh, sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, cả người dường như mất đi ba hồn bảy phách.
Hắn không biết sao, nhẹ nhàng kêu nàng: “Trưởng công chúa, ngài làm sao vậy.”
Mục Vân Khanh hai tay nắm chặt trong tay áo, cắn răng nói một câu: “Đi, đi Vị Ương Cung đem Thẩm Thanh Nhiên gọi trở về cho bản công chúa.”
Thái y tự giác gây họa, vội vội vã vã ném đi sổ sách trong tay, hành lễ đều không có liền vội vả đi ra ngoài tìm người.
Một chén trà chưa tới, Thẩm Thanh Nhiên một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào, một quyển sách từ trên trời giáng xuống đón đầu nện ở trên đầu của hắn, hắn xoa đầu bị đau, giận dữ hỏi: “Ai, ai không nhãn lực như thế.”
Mục Vân Khanh liếc nhìn thái y bốn phía mặt lộ vẻ ngạc nhiên cùng tiểu dược đồng có chút khủng hoảng, lạnh lùng dặn dò: “Đều đi ra ngoài, bản công chúa cùng phó y chính các ngươi có lời muốn nói.”
Trong lúc nhất thời, mọi người chuồng đi sạch sành sanh, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thẩm Thanh Nhiên có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng Mục Vân Khanh, cúi người nhặt lên thủ phạm gây vừa rồi ném hắn, thu hồi phẫn nộ trên mặt, ôn hòa cười nói: “Ai chọc trưởng công chúa chúng ta, phát hỏa khí lớn như vậy, tức giận hại đến thân thể.”
Mục Vân Khanh nhìn về phía trong ánh mắt Thẩm Thanh Nhiên có lạnh giá khó có thể dùng lời diễn tả được, sắc mặt trắng bệch, chỉ vào đồ vật trong tay của hắn, lạnh lùng nói: “Thẩm y chánh, có thể đem nội dung ghi chép trên sổ trong tay ngươi đọc tới nghe một chút hay không.”
Thẩm Thanh Nhiên cười nhẹ như mây gió như thường, quả nhiên mở ra sổ sách từng cái đọc ra, cũng không qua mấy cầu thì ngừng lại, đầu ngón tay nhanh chóng chuyển động trang sách.
Nhưng sau khoảng khắc, ngừng lại bất động.
Sách vở cũng vì thế bị người cướp đi, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Mục Vân Khanh, thất vọng nồng đậm của hai con mắt để hắn hoảng sợ.
Bốn phía rơi vào một mảnh vắng lặng..