Đọc truyện Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào – Chương 19: Không Cách Nào Tiêu Tan
Bảy ngày, ròng rã bảy ngày, từ sau khi ngày ấy đem Vân Khanh từ nhà tranh cứu trở về trôi qua bảy ngày, người đã cứu sống, lại chậm chạp không tỉnh lại.
Gió lên mây trôi bên ngoài, biến chuyển từng ngày đều không thể kêu tỉnh nàng.
Thái hậu lo lắng không ngớt, chỉ có thể ngày ngày giữ bên cạnh nàng, chờ mong nàng sớm ngày tỉnh lại.
Cây dao găm kia lệch nửa phần nữa, thì thật sự đại la thần tiên cũng không cứu lại được rồi.
Tay trắng lướt qua cái trán của nhóc con trên giường, mi mắt một trận tan rã, thái hậu lẩm bẩm nói: “Vân Khanh, bảy ngày rồi, ngươi thật sự như sư phụ của ngươi nói ngươi không muốn tỉnh lại sao.”
Ngày đó tình cảnh thế nào bây giờ nghĩ đến đều cảm thấy kinh tâm sợ hãi, thái hậu đem người mang về biệt viện trong lòng tất nhiên là hối hận đan xen, vốn cho rằng sau khi đợi được Tịnh Huyên bình an, cô liền tới tìm Vân Khanh nói ra chân tướng sự thật, ai ngờ Vân Khanh sẽ tự mình rời khỏi.
Thái hậu thở dài, ngày đó nếu không phải Nguyễn Nguyệt phát hiện Vân Khanh còn có hơi thở, chỉ sợ cô sẽ hối hận cả đời.
Dưới tình thế bất dắc dĩ, Mục Thụy Quân đi Dược Vương Cốc mời tới lão cốc chủ Thẩm Kiếm Phong.
Vân Khanh vốn là đồ đệ của hắn, hắn làm sao có lý lẽ không cứu.
Chân tướng làm sao, đã biết được.
Mục Thụy Quân đứng phía sau rèm, đem tất cả lời nói đều nghe vào.
Tô Mộng Oánh nằm mơ cũng không nghĩ đến, thái hậu sẽ tìm đến Mục Thụy Quân, trước đó, Mục Thụy Quân bị điều động tới Giang Nam, người không ở đô thành.
Kết cục của Tô Mộng Oánh làm sao, sống hay chết, tự có Mục Thụy Quân giải quyết, thái hậu căn bản không lưu ý, cô chỉ muốn ngày sau không người quấy rối các nàng, cô chỉ muốn dùng quãng đời còn lại bù đắp cho Vân Khanh, cô chỉ muốn Vân Khanh bình anvui vẻ sống trên đời, những thứ này đã đủ.
“Vân Khanh, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi không,” Thái hậu cầm lấy tay của Vân Khanh đặt ở trên mặt cảm thụ lấy nhiệt độ của nàng, lông mi rung động nhè nhẹ, hai giọt giọt nước mắt đã là từ trong mắt chảy xuống, lướt xuống bên hàm, chua chát.
Vân Khanh, trước kia ngươi có phải cũng thường thường như vậy ở bên trong góc không người mà khóc không.
Tám năm, ta không biết cuộc sống tám năm qua của ngươi là thế nào, năm đó ta thấy tận mắt ngươi ở Vực Đoạn Hồn bị người đuổi giết, khàn cả giọng kêu ta, mà ta lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Ngươi chắc không biết ta ở nơi đó, bằng không sự thù hận của ngươi đối với ta sợ là càng thêm một tầng, lần này cũng sẽ không trở lại cứu ta.
Vân Khanh, Vân Khanh, sinh ra ngươi để ta ở trong bóng tối thấy được ánh sáng, mang cho ta hi vọng lớn nhất; Biết rõ sự tồn tại của ngươi đối với ta là nguy hiểm lớn nhất, nhưng ta vẫn cứ không chùn bước lưu lại ngươi.
Nhưng cừu hận ích kỷ che mắt của ta, nổi thống khổ bất hạnh của ngươi đều do ta, ta mang ngươi đến thế gian này, lại không có cố gắng bảo vệ ngươi.
Mấy ngày trước, sư phụ ngươi lần đầu thấy ta, thì nói ta không xứng làm mẹ.
Hắn, là đúng.
Vân Khanh, ngươi vì ta từ bỏ sinh mệnh, bây giờ ngươi có thể vì ta tỉnh lại không, dù cho ngươi tỉnh lại hận ta..
Bàn tay nắm lấy bỗng nhiên hơi rung động, một câu thì thầm từ trong miệng Vân Khanh thốt ra, trong lòng thái hậu vui mừng, đây là tỉnh rồi.
Khí lực trong tay cô bỏ thêm một chút, nhẹ nhàng kêu: “Vân Khanh.”
Nhãn cầu đen thui chuyển động, lông mi nhỏ dài cũng là lay động mấy phần, Vân Khanh chậm rãi mở mắt ra, đầy mặt ngây ra, hiển nhiên không biết bản thân nàng đang ở nơi nào.
Trong hô hấp, ngực đau đớn như sóng lớn mãnh liệt kéo tới, tiếng hô không kìm nén được: “Đau..”, không tự giác muốn nắm chặt ngón tay, đầu ngón tay lại bị người nắm trong tay, xúc cảm thật quen thuộc, nàng cuống quít thu tay lại, không thể chờ đợi được nữa leo dậy.
Vết thương trước ngực dường như nứt ra, đau đến sắc mặt nàng lại trắng mấy phần.
“Đừng nhúc nhích,” Dưới tình thế cấp bách tiếng nói ra miệng vẫn là lành lạnh như vậy, đem người ấn về nằm ở trên giường, cô thấy đáng dấp thấp thỏm bất an của Vân Khanh, tích tụ trong lòng, lời nói bảy ngày qua đầy bụng, giờ khắc này một chữ cũng không cách nào nói ra.
Vải vóc màu trắng trước ngực Vân Khanh ngấm ra máu tươi, cô chậm rãi giơ tay muốn mở ra quần áo nhìn vết thương, nhưng đưa đến giữa không trung thì không vươn tiếp nữa.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, mới nói: “Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì ngươi.”
Áo ngủ bằng gấm dưới tay vuốt lên vô cùng mềm mại, Mục Vân Khanh không biết mình vì sao còn có thể sống trên đời này, nàng cùng thái hậu đã mất giao tiếp, nàng không biết thái hậu vì sao phải cứu nàng, lẽ nào nàng còn có chỗ có thể dùng? Nàng kinh ngạc nói: “Vì sao ngài cứu ta?”
Vì sao? Thái hậu môi khẽ run, cơ hồ là bật thốt lên: “Ngươi là con gái của ta, cứu ngươi còn muốn lý do sao.”
Vân Khanh dường như nghe được một chuyện cười to lớn, khóe miệng là nụ cười trào phúng, môi rút sạch màu máu mở ra đóng lại: “Những lời này là một câu nói không có tính đáng tin nhất kiếp này của ta, nếu như ngài có chuyện cần ta đi làm, ta ổn thỏa làm hết sức, ngài hà tất dối gạt.”
Một câu nói miễn cưỡng đem thái hậu lấp ở trong ngõ cụt, cô không cách nào nói cho người dáng dấp gầy gò tiều tụy trước mắt biết, nói tất cả những thứ này đều là hiểu lầm, nàng vẫn là ruột thịt huyết thống của Tiêu Cẩn Hoa cô, cô không cách nào mở miệng, lo lắng rụt rè, cô càng là không mặt mũi nào nói ra sự thực này.
Mười năm, thời gian mười năm, mây đi xuân tới, chim yến bay về phía nam lại trở về, mà cô đến cùng đang làm gì, cô đã không cách biết.
Tâm trạng căng thẳng, nước mắt của khóe mắt ngưng tụ mà rơi xuống, là không nhẫn tâm nữa cũng chỉ có thể mở miệng: “Vân Khanh, ta chưa từng lừa gạt, mười năm trước ta tin sai lời nàng, ngộ nhận ngươi không phải của con của ta.
Hiện tại..
Hiện tại sự thực vạch trần, ngươi..
Ngươi.
Vẫn là con gái của ta.”
Khó xử nói không hết, không nói hết cay đắng, càng là ác mộng nói không xong, Mục Vân Khanh sửng sốt một lát, bỗng nhiên ngồi dậy, tất cả trãi qua là chân thực mà sâu sắc như vậy, nhìn phía trước không rõ, hai con mắt ửng hồng, thất thanh cười nói; “Ngài nói cái gì.
Ngài lặp lại lần nữa.”
Sự thù hận kinh niên lâu ngày đột nhiên sâu sắc thêm, là cấp thiết như vậy, bốn phía yên tĩnh, nàng cơ hồ cắn răng hỏi người trước mắt: “Trong địa lao là ai nói cho ta biết, nói ta không phải con gái ngươi là ai? Là ai? Giờ khắc này ngươi lại nói ta là con gái ngươi, có phải là lại qua mấy tháng, ngươi lại tới nói cho ta biết, nói ta cũng không phải con gái ngươi.
Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi câu nào thật câu nào giả không.”
Nhiều tiếng chất vấn, thái hậu cau mày, đứng dậy nhìn dung nhan xa lạ kia, mở mở môi, lại một chữ chưa nói.
Vân Khanh hận cô, sự thù hận như vậy như lửa mạnh thiêu đốt đem cô đốt đến thương tích đầy mình.
Sự thù hận để cô vứt đi tình cảm mẹ con năm năm, để cô rơi xuống địa ngục, vươn mình không nổi.
“Vân Khanh, ngươi nên hận ta.
Ta phá huỷ ngươi, càng phá huỷ bản thân ta.
Xin lỗi, ta sai rồi,” Nước mắt lướt xuống đầy quai hàm, thái hậu từng tiếng xin lỗi.
Từng có lúc, trong lòng Mục Vân Khanh hận ý vô cùng, chỉ vì trong lòng nàng cho rằng nàng không phải con gái của Tiêu Cẩn Hoa, nàng không có quyền chất vấn Tiêu Cẩn Hoa đối xử nàng như vậy.
Lấy tay chống mạn giường, nàng không biết là đau lòng hay là vết thương đau, nàng càng không nhận rõ nước mắt là đau đớn hay là vui vẻ, nàng quyết tuyệt trả lời: “Ngài là sai rồi, ngài nhận sai người rồi.
Mục Vân Khanh từ lúc một năm trước thì chết ở trong trận hỏa hoạn của địa lao, là ngài phóng hỏa thiêu chết nàng.
Mà ta, ta chỉ là Thẩm Thanh Hàn, đệ tử Dược Vương Cốc, cùng thái hậu cao cao tại thượng ngài đây không hề liên quan.”
Đánh đòn cảnh cáo, thái hậu đã không biết nên trả lời như thế nào, mặt mũi tiều tụy càng có vẻ tang thương.
Hối hận cũng được, hận cũng được, cô đều không có cách nào thắng được sự lượng thứ của người trước mắt.
Cô tuy là thái hậu một triều, nhưng quyền thế không cách nào mua lại lòng người.
Cô đứng vững thân thể, lẳng lặng nhìn Vân Khanh, hai con mắt như đầm nước chết, hết cách ngữ điệu cũng nhẹ: “Vân Khanh ngươi có thể hận ta, nhưng sự thực này ngươi là không cách nào phủ nhận, huyết thống không phải ngươi muốn cắt dứt là có thể cắt đứt.”
Muốn cắt đứt không cách cắt đứt, trong lòng Mục Vân Khanh càng là không cách nào tiêu tan, nhớ đến chuyện cũ, khoang ngực tích tụ, miễn cưỡng nôn ra một ngụm máu, lòng bàn tay gắt gao che lấy môi ho khan, vết máu đầy tay.
Thái hậu bỗng nhiên giật mình, tiến lên muốn ôm lấy nàng, Mục Vân Khanh cũng không nguyện tiếp nhận, phất tay đẩy cô ra.
Khổ sở giãy dụa, thái hậu cuối cùng không đành lòng, làm ra thỏa hiệp.
Gọi Nguyễn Nguyệt, Thẩm Kiếm Phong cũng theo đến, hắn tiến lên đưa tay thăm dò mạch đập của tiểu đồ đệ, một lát, khe khẽ thở dài: “Thanh Hàn, tuổi còn nhỏ, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì.”
Hai mắt lại như hồ nước không gợn sóng, trợn tròn mắt thẫn thờ, hai hàng lệ chậm rãi trượt xuống, ngữ khí bình tĩnh: “Sư phụ, ta lại không nhìn thấy rồi.”
Đúng, nàng vừa mở mắt liền biết nàng lại mù rồi, bóng tối đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, một năm qua bất luận mặt trời chói chang, hay là đêm tối như mực, đối với nàng mà nói không có gì khác nhau.
Thẩm Kiếm Phong nhìn lướt qua thái hậu phía sau vẫn là giật mình, tiếp nhận khăn mặt trong tay Nguyễn Nguyệt, thay Vân Khanh lau đi vết máu khóe miệng, an ủi nói: “Không sao, trước đó ngươi trúng độc, độc kia đúng lúc hóa giải phần độc Bích Lạc lưu lại bên trong người ngươi, vì vậy ngươi mới có thể nhìn thấy.
Ta đã thay ngươi giải độc rồi, ngươi sẽ ngắn ngủi mấy ngày không nhìn thấy, tin tưởng sư phụ, tất cả sẽ tốt.”.