Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 11: Tần Vũ Đỡ Kiếm​


Đọc truyện Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào – Chương 11: Tần Vũ Đỡ Kiếm​


Con đường thanh u, ánh mặt trời ấm áp rãi xuống, cành cây hai bên hoặc dài hoặc ngắn trở thành bóng râm lít nha lít nhít đan xen vào nhau.
Liễu Uyển Âm nhấc bằng trường kiếm, ánh mắt ác liệt, khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt, cười khẩy vài tiếng, đánh thức chim nhạn bay về phía nam nghỉ lại ở trên đầu cành của rừng cây, xòe cánh rời khỏi chỗ thị phi này.
Mục Vân Khanh rối ren lui về phía sau, vết thương trên cánh tay mang đến đau đớn đã bị bất an đột nhiên đến là tiêu hao không còn một mống.
Khi hai người đối lập muốn giao thủ, một trận tiếng vó ngựa vang lên phía sau.
Thái hậu xoay người lại nhìn qua, lông mày không tự giác nhíu chặt, cô lại có chút bất an Tịnh Huyên không phải nên chờ ở trong cung, sao xuất hiện ở đây.
A Vũ thấy được hai mắt Mục Vân Khanh hơi mở, một mặt dáng dấp mê man, bĩu môi, đem thứ nàng thấy được nói cho nàng nghe: “Quận chúa điêu ngoa kia đến rồi, còn mang đến rất nhiều người.”
Chỉ thấy Tịnh Huyên một thân trang phục màu đen, cưỡi ở trên lưng ngựa, rong ruổi mà đến, tư thế oai hùng, nhìn thái hậu trở nên hoảng hốt, dường như thấy được năm đó..

Trang phục như vậy chắc là có chuẩn bị mà đến.
Liễu Uyển Âm thấy cứu binh đến rồi, phản ứng đầu tiên là tốc chiến tốc thắng, cấp tốc đánh tới phía thái hậu, hai người ngươi tới ta đi mấy hiệp, A Vũ nhìn mà tặc lưỡi, cả kinh nói: “Thái hậu công phu làm sao tốt như vậy, chà chà, tốc độ thật nhanh.”
Mục Vân Khanh thì không có tâm tình xem cuộc vui kia của nàng, nàng từng thấy thái hậu sử dụng công phu, nàng biết Liễu Uyển Âm không chiếm được lợi ích, vì thế cũng không quá lo lắng cái này, nàng lo lắng là quận chúa không phân rõ phải trái kia..

Quả không ngoài Vân Khanh lường trước, Liễu Uyển Âm chống đỡ càng ngày càng vất vả, vốn định hạ lệnh bắn cung, nhưng mà đứa trẻ của tỷ tỷ kia thân ở trong đó, nàng không thể đưa đứa trẻ vào hiểm địa, nàng đã đáp ứng tỷ tỷ, phải bảo vệ nàng chu toàn.
Quét Mục Vân Khanh đứng yên một bên, Liễu Uyển Âm cùng đường mạt lộ kêu gọi nàng: “Mục Vân Khanh, ngươi coi là thật khoanh tay đứng nhìn sao.”
Mục Vân Khanh cũng không để ý câu nói này, nhưng trong lòng nổi lên bi thương, nguyên nhân thái hậu căm ghét nàng như vậy, nàng đã sớm biết mình là hậu thế của Liễu gia.

Không trách lời nói tựa như băng sơn trong địa lao: Mục Vân Khanh, ngươi không phải con gái của ta, ngươi và mẫu thân ngươi độc ác như nhau.
Có mấy người nghe được lời này lại không phải đều thờ ơ không động, tỷ như Tịnh Huyên rong ruổi mà đến đúng lúc nghe nói như thế, nàng trợn to mắt nhìn cái gọi là Thẩm Thanh Hàn, lạnh lùng nói: “Mục Vân Khanh, ngươi không chết.”
“Là ta, ta còn không chết,” Mục Vân Khanh bình thản đáp trả, bất an đến cuối cùng thì bình tĩnh.

Nàng biết sẽ có ngày này, không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy, nàng không thích cùng Tịnh Huyên mặt đối mặt nhìn thẳng như thế, nàng mặc dù không nhìn thấy, nhưng mà có thể cảm thụ vẻ thù hận kia của nàng, nàng đến hôm nay đều không rõ ràng, Tịnh Huyên vì sao chán ghét nàng như vậy, hai người nàng cũng không qua lại bao nhiêu.
Mục Tịnh Huyên ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống mà nhìn Mục Vân Khanh, cặp cong ngươi thâm thúy kia khinh bỉ cùng sự thù hận rõ ràng, trào phúng nở nụ cười: “Ngươi còn dám trở về, ngươi thay đổi diện mạo, không có nghĩa là ngươi không phải Mục Vân Khanh vốn đê tiện kia.”
Từ ngữ dơ bẩn lộn xộn như thế kia, mắt Mục Vân Khanh cũng không chớp một cái, tập mãi thành quen.
Nhưng mà trầm mặc của Mục Vân Khanh ở trong mắt Tịnh Huyên lại là một loại tình huống, nhưng mà thành công gia tăng cơn giận của nàng, nàng nhảy xuống ngựa, hạ thư khiêu chiến: “Mục Vân Khanh, để chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, ngươi có lá gan đó hay không,” Nàng không cam lòng, cuộc đua ngựa năm đó, Mục Vân Khanh dễ như chơi đem nàng ném xa mấy chục trượng, hôm nay nàng nhất định phải đem khuất nhục kia trả lại người trước mắt.

“Cô nương nhà ta không nhìn thấy, cái này không công bằng,” Mục Vân Khanh không nói chuyện, A Vũ giơ chân lên trước.
Mục Tịnh Huyên đem roi ngựa ném đi hướng về dưới chân Mục Vân Khanh, nhướng mày, kích động nói: “Mục Vân Khanh, ngươi khi nào loại nhát gan như vậy.”
Mục Vân Khanh gật đầu đẩy Tần Vũ lùi ra về sau vài bước, nghe tiếng gió lóe qua bén nhọn.

Tịnh Huyên không am hiểu sử dụng kiếm, nhưng roi lại sử dụng xuất thần nhập hóa, điểm này Mục Vân Khanh cũng đã sớm lĩnh giáo qua.

Chiêu thức của Tịnh Huyên tàn nhẫn, chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh, nhưng mà Mục Vân Khanh vẫn chưa phản kích, chỉ là né tránh làm chủ, Tần Vũ ở bên cạnh nhìn kinh hồn bạt vía.
Mục Vân Khanh càng không phản kích, roi của Tịnh Huyên vung đến càng tàn nhẫn, nhiều lần đánh vào trên người nàng, Tần Vũ cả kinh gọi nàng cẩn thận.
Thái hậu nhìn thấy hai đứa bé bắt đầu đấu, không có lòng tiếp tục đánh với Liễu Uyển Âm nữa, phất tay một đòn đánh trúng cổ tay nàng làm rơi trường kiếm trong tay của nàng, nhấc chân liền đạp về phía ngực Liễu Uyển Âm, đem nàng đá ngã lăn trên mặt đất, thấy nàng che ngực đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua, không rãnh bận tâm nàng nữa, nhặt lên trường kiếm rơi xuống trên đất, phi thân hướng về hai người xoay chuyển kia.
Con mắt Mục Vân Khanh không nhìn thấy nhưng thính lực hơn người bình thường, cầm chặt chủy thủ bên hông vẫn tìm kiếm lấy thời cơ thích ứng tùy thời mà ra, bên tai lại một lần nữa lóe qua một đạo kình phong, đúng lúc rút ra chủy thủ bên hông phất tay vung tới về phía trước, ngửi thấy được một tia máu tanh phả vào mặt.
“…”
Mục Tịnh Huyên một tiếng thở nhẹ, quá mức khinh địch, một chiêu không cẩn thận liền bị đâm bị thương cánh tay phải, che vết thương bị đau, roi dài trong tay cũng rơi xuống theo.

Vân Khanh đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, nhưng rõ ràng cảm giác một đạo gió kiếm ác liệt úp mặt mà đến, biết người đến là ai, trong tay nắm chặc dao găm cũng chậm rãi buông ra, nhận mệnh ngừng tay, không hề nỗ lực tránh né.
Không có đau đớn trong dự liệu, Mục Vân Khanh hơi sững sờ, một lát sau, một thân thể mềm mại ngã vào trên người mình, nàng theo tính phản xạ tiếp được thân thể kia, một vệt chất lỏng ẩm ướt phun trên mặt chính mình, cũng văng đến trong đôi mắt, khắp nơi màu đỏ.
Mục Vân Khanh đem người kia ôm vào trong ngực, cả kinh không thể tự kiềm chế, sức lực toàn thân dường như bị rút khô, hơi mở miệng ra, phí hết sức lực chậm rãi từ trong miệng đọc ra hai chữ: “A Vũ.”
A Vũ nhìn Mục Vân Khanh tay chân luống cuống, đưa tay xoa gò má của nàng, thanh âm của hơi thở mong manh, thăm thẳm đọc từng chữ: “Cố gắng sống tiếp, đem phần của ta cũng sống tiếp, đừng đi theo đuổi những tình cảm không thuộc về ngươi kia, không đáng.”
“Không muốn, ta nói rồi sẽ dẫn ngươi trở về, sống sót về cốc.”, Mục Vân Khanh nhìn A Vũ từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra bên ngoài, dùng tay lau sạch lấy, nhưng miệng kia vẫn không ngừng tuôn ra máu tươi.
Mục Vân Khanh không ngừng kêu tên của A Vũ, dùng tay đè lại khóe miệng của nàng, lượng lớn máu tươi từ khe hở bên trong tay nàng chảy ra, A Vũ như là khốn cực, con mắt dần dần thất thần.
“Ngươi mở mắt ra, A Vũ,” Mục Vân Khanh kêu tên lên, tay của A Vũ vô lực từ trên cổ Mục Vân Khanh trượt xuống, nhắm mắt lại.

Tảng lớn đỏ tươi kia đâm đau con mắt Mục Vân Khanh, đồng thời cũng đâm trái tim nàng.
“Ta tên Tần Vũ, bọn họ đều gọi ta A Vũ, ngươi tên gì.”
“Sau này ta chăm sóc ngươi, đi theo ngươi.”
“Công tử làm sao như đứa trẻ, hoa tuyết này lạnh như vậy, đừng đến khi đó lại chịu phong hàn náo loạn thuốc đắng không chịu uống.”
Uổng cho Mục Vân Khanh ta tự xưng là y thuật cao minh, lại trơ mắt nhìn A Vũ ngã vào ngực mình mà không còn cách xoay chuyển đất trời, chính mình cứu bao nhiêu người, nhưng bây giờ người mình quan tâm lại cứu không được, trào phúng biết bao nhiêu, Mục Vân Khanh lần đầu tiên cảm thấy vô lực cùng thất bại lớn như vậy, ôm chặt A Vũ, trước mắt tất cả đều là màu đỏ tươi quỷ dị, hai con mắt tràn đầy đau thương nồng đậm, ngữ khí như hai người tán gẫu bình thường: “A Vũ, ngươi đi rồi, ngươi để ta phải làm sao.”
“Mục Vân Khanh, ta đã sớm nói, ngươi chính là sao chổi, người bên cạnh ngươi đều sẽ bởi vì ngươi mà gặp xui xẻo, mẹ ngươi bởi vì ngươi mà chết, Nghiêm Thần thân là con trai thừa tướng, bởi vì ngươi có nhà không được về, hiện tại người theo ngươi nhiều năm cũng bởi vì ngươi chết rồi,” Tịnh Huyên cười lạnh nói, ghét bỏ lửa không đủ lớn, lại bỏ thêm củi.

Nghiêm Thân, Nghiêm Thần, Mục Vân Khanh nghe được cái tên này, trong con ngươi âm u lóe qua một chút ánh sáng, cúi đầu nhìn thấy trường kiếm xuyên nơi ngực A Vũ, nàng chậm rãi rút ra thanh kiếm kia, đem A Vũ để nằm ngang dưới đất.
Nàng ngước mắt nhìn thẳng Tiêu Cẩn Hoa, dưới ánh mặt trời vẫn cứ thẳng đứng, tất cả những thứ này cơ hồ đem nàng vùi vào trong gió tuyết thấu xương, diệt hết tất cả sinh cơ xung quanh, càng diệt sạch trái tim nhảy lên của nàng.

Âm thanh càng khàn khàn, toàn cảnh là lạnh lẽo, cúi mắt nhìn người trong vũng máu, quyết tuyệt mở miệng: “Tiêu Cẩn Hoa, công ơn nuôi dưỡng năm năm, ta cứu ngươi một mạng, từ này trả sạch.

Mặc kệ ngươi và ta ngày xưa tình cảm làm sao, hôm nay ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày khác tương phùng như người qua đường.”
Không để lại một tia chỗ trống.
Tâm trạng thái hậu sững sờ, người trước mắt lạnh như sương tuyết, để cô miễn cưỡng dừng lại, trước mắt vực sâu vạn kiếp bất phục cô đã nhảy xuống, không nhìn thấy đường rút lui rồi.

Lời kế tiếp càng làm cho cô nghe mà kinh tâm: “Tiêu Cẩn Hoa, Mục Vân Khanh ta cũng không phải người lương thiện, tất cả ngươi làm đối với ta, ta chưa bao giờ lưu ý.

Nhưng hôm nay ngươi giết Tần Vũ, món nợ này ta nhất định phải thanh toán cùng ngươi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.