Bạn đang đọc Hoa Lệ Mạo Hiểm – Chương 18
Buổi tối, Tiêu Tử Uý kết thúc công việc liền muốn nhanh chân chạy về nhà, nhìn thấy và được ôm cô gái hắn yêu dù một ngày làm việc mệt mỏi cũng rất đáng giá.
Khi hắn trở lại”Di viên”, bọn họ đang dùng bữa tối.
“Thiếu gia, cậu đã về!” Dì dung nói.
“Ừ.”
Khi hắn đi vào phòng ăn nhìn thấy bố hắn ngồi đối diện Vũ Thần vui vẻ dùng bữa tối, trong lòng không khỏi đau nhói.
Một người là bố hắn, một người là cô gái hắn cả đời này yêu nhất.
Một màn thiêu đốt mắt hắn, nhưng hắn bất lực không thể thay đổi, bởi vì cô gái hắn yêu là vị hôn thê của bố hắn.
“Tử Úy, ăn cơm đi! Dì dung, phiền dì lấy một phần cơm cho thiếu gia.” Hạ Vũ Thần vui vẻ nói.Đợi cả ngày cuối cùng có thể gặp mặt.
“Không cần, dì Dung, tôi không đói bụng.”
“Tử Úy, anh không khỏe chỗ nào? Có phải người không khỏe?” Cô để xuống bát đũa, đang muốn đi tới phía hắn, nhưng thấy hắn đã chạy lên lầu.
“Anh không sao.”
“Con rốt cuộc xem nơi này là nơi nào? Muốn về thì về, không muốn trở lại thì ở bên ngoài làm bừa!” Tiêu lão tiên sinh đột nhiên lên tiếng nói chuyện, làm hai cha con không vui.
Tiêu Tử Uý làm bộ không nghe thấy, vừa mới bước lên bậc thang, bố hắn lại mắng.
“Con xem nơi này là khách sạn sao! Trở về cũng không lên tiếng gọi, ngay cả cơm cũng không chịu ngồi ăn cùng ta, trong mắt con có còn người ba này không?”
“Tiêu bá bá, Tử Úy chẳng qua làm việc quá mệt, có lẽ anh ấy chỉ muốn nghỉ ngơi.” Hạ Vũ Thần vội vả tìm lý do thay Tiêu Tử Uý, cô sợ nhất chính là hai cha con bọn họ ầm ĩ.
“Vũ Thần, con không cần nói tốt thay nói, con của bác tính tình bướng bỉnh thế nào bác biết chứ.” Ý ông không phải như thế, sao biết vừa mở miệng lại biến thành thế này.
“Vậy thì ông nên biết, tôi trở lại căn nhà này không phải vì ông!” Tiêu Tử Uý rốt cục không thể nhịn được nữa, rống lớn trở lại.
“Vậy con vì ai?!” Tiêu lão tiên sinh cũng rống.
Tiêu Tử Uý nhất thời ngơ ngẩn, “Tôi…… Tôi vì mẹ của mình.”
“Nói thật dễ nghe! Nếu như con thật có lòng cũng không đợi đến bây giờ mới trở về!”
Trả lời ông chính là tiếng đóng cửa “Rầm” của Tiêu Tử Uý.
“Hừ! Thằng nhóc hỗn láo này!”
“Tiêu bá bá……”
“Đừng để ý đến nó! Chúng ta ăn.”
Cá tính hai cha con vừa quật cường vừa không chịu thua, ai cũng không chịu cúi đầu trước.Hạ Vũ Thần thật không còn cách với hai bố con này.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời trở nên ấm áp, Tiêu lão tiên sinh cùng Hạ Vũ Thần ngồi trong nhà ấm vừa uống trà vừa thưởng hoa, thuận tiện nói chuyện trước kia xảy ra trong”Di Viên”, nói nhiều nhất vẫn là Tiêu Tử Uý.
“Tiêu bá bá, Tử Úy khi còn bé như thế nào?” Cô cũng rất có hứng thú biết.
“Tử Úy là thằng nhóc rất biết nghe lời.” Tiêu lão tiên sinh thở dài, “Nếu như không phải bởi vì ông, nó sẽ không biến thành bộ dạng như hiện tại.”
“Tại sao nha?”
“Năm đó, sự nghiệp của ông vừa mới bắt đầu, kinh tế trong nhà không giàu bằng hiện tại, vợ ông cũng chính là mẹ của Tử Uý, thường xuyên gạt ông đi chung quanh nhận giúp người ta giặt quần áo lấy tiền mua đồ trong nhà.Công việc hàng ngày của ông vô cùng bận rộn, căn bản không có thời gian chú ý hai mẹ con bọn họ, cho đến có một ngày ——” Tiêu lão tiên sinh nghẹn ngào nói.
Hạ Vũ Thần quan tâm đưa ông một một chung trà nóng.
Ông run rẩy nhận lấy, hơi ấm trên tay truyền đến tim ông.
“Một năm nọ, Tử Úy lên năm hai, mẹ nó bởi vì quá cực khổ tích tụ lâu ngày, một trận cảm mạo dẫn đến viêm phổi, bệnh không dậy nổi, không bao lâu đã qua đời. Mà ông lúc ấy đang dò xét tại phía nam, không có thể trở về thấy mặt vợ mình lần cuối cùng.Vì chuyện này, Tử Úy rất tức giận, giận đến ít nói chuyện với ông.”
“Tiêu bá bá……”
Tiêu lão tiên sinh bất đắc dĩ cười khổ, ông thở dài, “Điều này cũng không trách được nó, Tử Úy từ nhỏ tựu được một tay mẹ mình nuôi lớn, hai mẹ con tình cảm rất tốt, khi vợ ông mất ông không trở về kịp, nó tức giận cũng đúng thôi.
Khi con trai còn bé cần nhất có bố bên cạnh, nhưng ông luôn vắng mặt, thậm chí ngay cả vợ bị bệnh cũng một mình con trai ở bên giường bệnh giống như lục bình không chỗ nương tựa.
Hiện tại ông chỉ muốn được Tử Úy tha thứ, những thứ khác ông đều không đệ ý cứ thuận theo tự nhiên!
“Đừng nói vậy, Tử Úy chẳng qua quá thương tâm, anh ấy cũng không có ý trách ngài, anh ấy còn rất quan tâm ngài.” Hạ Vũ Thần cầm bàn tay gầy của Tiêu lão tiên sinh, cho ông thêm khích lệ.
Mặc dù cô không nói cùng Tử Úy về đề tài này, nhưng cô thấy được Tử Úy đối với bố mình không phải hoàn toàn vô tình.
“Không cần phải an ủi bác, là hai bố con bác đương nhiên hiểu tính nó.”
“Tiêu bá bá……”
“Để cho bác nói xong.”Ông đưa tay ngăn cản cô rồi nói tiếp, “Nguyên nhân chính để ta và nó không vui là thời điểm nó thi lên đại học tự mình đề nguyện vọng.Khi đó công ty của ta có chút thay đổi, ta hi vọng nó tương lai có thể tiếp nhận công việc của ta, cho nên bắt buộc nó đi học nghành thương nhân, nhưng nó nói nó không hứng thú với làm ăn.”
“Bởi vì anh ta thích chính là chụp ảnh.” Cô biết hắn rất thích công việc chụp ảnh, mỗi tấm đều cẩn thận chọn bối cảnh.
“Không sai.Sau khi lên đại học, một mình nó chuyển ra ngoài ở, kiêm dạy kèm tại nhà kiếm tiền sinh hoạt phí, nó chưa từng giơ tay xin ta một đồng tiền, khoảng cách với bác cũng càng lúc càng xa. Sau nó lại đi làm nhiếp ảnh gia, cùng ta hoàn toàn đoạn tuyệt, từ đó trở đi nó không trở về căn nhà nhày.”
Tiêu lão tiên sinh nhẹ nhàng nói lại chuyện cũ, trong đó có đau thương có nhớ nhung tất cả đều nói hết, ông giống như có thể nhìn thấy Tiêu Tử Uý năm đó trẻ tuổi nóng tính, lớn tiếng nói”Tôi sẽ không trở về, không bao giờ … trở lại nơi này”.
“Hiện tại anh ấy đã trở lại, các người có thể bắt đầu lại từ đầu.” Hạ Vũ Thần mang theo nụ cười khích lệ nói.
“Là cháu làm cho nó trở lại.” Ông cảm kích nhìn cô.
“Cháu không có khả năng lớn thế, bác quá đề cao cháu rồi.” Cô lắc đầu.
Động lực lớn nhất thúc đẩy Tử Úy về nhà là Tiêu phu nhân, mẹ của hắn.Hắn đã nói hắn vì bảo vệ địa vị của mẹ hắn ở “Di Viên”mới về nhà.
Điểm này cô chưa từng quên.