Đọc truyện Họa Kiếp Hồng Nhan – Chương 17
Đêm trầm như nước.
Trong phủ tam vương nữ, hơn mười cái bóng nhanh nhẹn nhảy ra, chạy dọc theo mép tường từ tây viện nối sang đông viện.
Tây viện vốn là nơi ở dành riêng cho mưu sĩ nội phủ, có đến mười mấy phòng, hơn ba mươi mưu sĩ trú ngụ.
Thế nhưng mười mấy bóng đen này lặng yên không tiếng động, giống như hòa vào bóng tối vô tận của đêm canh ba, mà tam vương nữ có thấy được, chắc cũng sẽ kinh hãi không thôi. Người đi đầu kia, chính là một trong ba mưu sĩ được kính nể nhất, có địa vị cao nhất Hứa Hiên.
Chỉ thấy trên gương mặt vốn hòa ái dễ gần bình thường đã thay thế bằng biểu tình nghiêm túc dọa người, cảnh giác băng qua từng lớp thủ vệ trong phủ. Cũng may trước giờ Cố Hàm Yên luôn trọng văn khinh võ quá thể, ngay cả cảnh giới trong phủ cũng khá lỏng lẻo. Nếu không phải ám vệ hoàng thất thời thời khắc khắc bảo vệ bên mình, không biết vị tam vương nữ này còn sống được đến nay hay không.
Nhưng cho dù là vậy, thì việc cài được nhân thủ vào phủ cũng không dễ. Hạ nhân vẩy nước quét nhà không thiếu, nhưng khách khanh, mưu sĩ có tiếng nói thì không nhiều lắm. Hơn ba năm, Hứa Hiên hắn bò được đến địa vị này cũng là do nhiều lần lập công lớn.
Mà nay việc đã sắp thành, hắn nhận được lệnh bí mật dẫn người vào phủ, mục đích chính là kho lương dưới lòng đất. Hắn vốn là một quân nhân, sức hơi yếu hơn đám mãng phu kia, nhưng được nhìn trúng ở đầu óc linh hoạt, ngay từ ba năm trước khi tiểu thư còn ở kinh thành đã được bí mật điều động vào phủ tam vương nữ.
Thế nhưng dù sao tiền thân hắn cũng là thủ vệ biên cương mấy năm ròng, cuộc sống khắc khổ ở đó không phải chưa từng trải qua. Mấy hôm trước mạo hiểm tình cờ phát hiện kho lương, ngay cả con mắt hắn cũng hiện lục quang.
Phải biết, chừng đó thạch lương thực, cũng đủ để mỗi tên bọn họ nằm trong gạo chừng một vài tháng đi? Kho lương sâu trong lòng đất, trải rộng vượt quá diện tích phủ tam vương nữ, kéo tận ra ngoài đường. Không biết đó là tác phẩm của ai nữa, kiên nhẫn tạo ra nơi to lớn như vậy.
Đi đằng sau hắn là một tổ nhỏ của đội số mười hai, vốn là đám bộ binh tiên phong sức lớn lực mạnh, lần này bí mật ẩn nấp trong phủ quan sát kho lương, đồng thời cũng chờ đánh úp cho trận chiến mấy hôm nữa.
Thị vệ gác đêm ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi con mắt. Hắn lơ đãng nhìn quanh quất, chợt thấy gần đông viện có gì đó không đúng, giống như có vật chuyển động. Thế nhưng khi nheo con mắt lại nhìn kĩ thì không còn thấy gì nữa.
Cứ như vậy, mỗi ngày phủ tam vương nữ rút đi vài gương mặt que thuộc, thêm lên vài khuôn mặt xa lạ mà không ai hay biết.
Sở Phong uống một ngùm trà lớn, cười toét miệng:
– Tiểu, à, công tử nghĩ ra kế này thật hay! Bất tri bất giác túm gọn cả phủ trong tay, không mất một binh một tốt nào cả.
Sở Yến lườn hắn một cái, không nói chuyện. Khinh Nguyệt nghịch nghịch ngọc bội tím treo bên hông, cười nhẹ:
– Kế này chỉ dùng được một lần thôi. Thứ nhất, tam vương nữ sắp không còn giá trị gì nữa. Thứ hai, cũng chỉ có tam vương nữ mới hồ đồ đến vậy, con mắt đều dán chặt lên đám khách khanh, ngay cả hạ nhân bên mình chưa chắc đã nhớ mặt nhớ tên. Mấy vị kia không dễ đối phó thế đâu.
Sở Yến bóc trái vải đặt lên đĩa ngay tầm tay với cho nàng, tò mò:
– Công tử, nhân thủ cũng đủ rồi, sao còn chưa cướp luôn kho lương chuyển ra tiền tuyến?
Nàng thở dài, A Yến cũng ngày một bạo lực hơn rồi.
– Rút dây động rừng.
Sở Hàn vẫn trầm mặc đứng sau lưng Khinh Nguyệt bấy giờ mới phun ra một câu. Nàng gật gật đầu cười.
– Đã lấy thì phải lấy sạch không chừa lại thứ gì. Chúng ta còn mấy chục xe binh khí đang vậy gọi nữa kìa.
Lỗ tai hơi động, nàng cười yếu ớt lẩm bẩm: “ Khách tới rồi.”
Nghe vậy Sở Phong vội vàng nghiêm túc chỉnh đốn lại, gương mặt rút đi nụ cười phóng khoáng, nhiều thêm một phần lạnh lẽo, quy củ đứng sau lưng Khinh Nguyệt.
Tiểu nhị là một cô nương mặc áo cam, khuôn mặt lạnh nhạt xa cách khẽ cúi người cung kính nhỏ giọng:
– Lang quân, người đã đến rồi.
– Vào đi.
Nam nhân đi bên cạnh mặc áo gấm vân trúc hoa lệ mà nho nhã, một đầu tóc đen búi cao, khuôn mặt sáng sủa tuấn tú hơi phức tạp liếc nhìn nữ tiểu nhị. Thực hiển nhiên, người này đi lại trầm ổn, khi nãy dưới lầu có chút rắc rối, nàng chỉ vung tay đã giải quyết xong, rõ ràng võ công không tệ. Nội tâm hắn luôn có điểm không thích võ phu, nhưng mà ngưỡng mộ thì thực sự cũng không phải không có. Một tiểu nhị thôi, công phu thế này thì có phải hơi quá không?
Cửa phòng mở ra mọt khoảng vừa đủ, tiểu nhị quy củ cúi đầu, giọng đều đều:
– Mời.
Người tới đúng là Vương Hiên tình cờ gặp trên thuyền hoa khi mới trở về.
Không khí dễ chịu trong phòng ập vào mặt, làm căng thẳng của hắn giảm đi không ít. Người đang ngồi trên ghế mềm một thân áo màu ngà, không phải gấm lụa đắt tiền mà chỉ là chất vải bình dân, thế nhưng vẫn đầy phóng khoáng. Trên gương mặt ôn hòa nhàn nhạt, vệt chu sa kéo dài nổi bật, có phần hơi yêu diễm. Ánh mắt trong trẻo chứa ý cười thản nhiên nhìn thẳng vào hắn, nếu chỉ nhìn đôi mắt đen như hắc diệu thạch này, hẳn không mấy ai có thể nghĩ nàng bị mù.
Trên thực tế, Khinh Nguyệt quả thực không phải mù, chỉ là thị lực giảm sút mà thôi, có điều giải thích nhiều lần bọn họ cũng lười.
Nhìn thoáng qua nữ tử dịu dàng đạm nhiên bên cạnh, ánh mắt Vương Hiên thoáng qua vài phần dị quang. Nữ tử này hắn thấy qua vài lần, nhưng vẫn không hết ấn tượng.
Sở Phong đứng sau lưng Khinh Nguyệt, tinh tế nhận thấy ánh mắt khách nhân hữu ý vô ý đặt lên người Sở Yến, hơi mất hứng lườm Vương Hiên, trong lòng cho hắn một dấu gạch chéo thật lớn. Nếu không phải Sở Hàn đứng cạnh ném cho ánh mắt cảnh cáo, hắn đã biểu lộ bất mãn ra mặt.
Không nhận thấy sóng ngầm giữa mấy người bọn họ, Khinh Nguyệt cười gật đầu.
– Vương công tử mời ngồi. Từ khi giã biệt trên thuyền, đến nay có dịp gặp lại, thực là tam sinh hữu hạnh.
Vương Hiên ôm tâm tình hơi thấp thỏm đến đây, nhớ tới hôm thất lễ trên thuyền, hơi đỏ mặt, phất áo ngồi xuống đối diện với nàng. Sở Yến chậm rãi bước lễ, cầm ấm tử sa rót trà. Mùi thơm thoảng qua của trà, cộng thêm hương thơm thanh nhã từ ống tay áo giai nhân làm hắn hơi thất thần.
– Vậy sao? Hiên nhớ đâu phải chỉ mới một lần gặp mặt?
Khinh Nguyệt cười không đáp, những người còn lại cũng không có phản ứng gì. Hắn hơi chán nản, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn rõ ràng trước mắt, gằn từng tiếng:
– Nếu Hiên nhớ không nhầm, ngày tế lễ mùa xuân ở trong hoàng cung, Hiên đã co dịp gặp lại cố nhân rồi, không phải sâo? Ta nên gọi người là Duy lang, hay gọi người là Minh Thiên quận chúa mới phải phép đây?
Tửu lâu dựng ven sông, cửa sổ mở ra nghe gió thổi mặt nước rì rào, Vương Hiên nói xong cảm giác lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi, trừ tiếng tim đập và tiếng gió thổi vi vút thì không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Thực ra chỉ có hắn nghĩ như thế. Trong phòng có bốn người, Sở Phong Sở Hàn vẫn im lặng không tiếng động, Khinh Nguyệt tay vẫn nghịch tử ngọc bội của mình kêu leng keng, Sở Yến pha trà vẫn pha trà, không ai có phản ứng gì với lời của hắn cả.
– Hôm nay người Vương công tử hẹn gặp, không phải là Duy sao?
Nhận được câu trả lời, Vương Hiên thở phào. Vốn vào đêm tế lễ, khi thấy Sở Yến là thị nữ bên người Duy lang kinh thành vậy mà lại cẩn trọng chu đáo dắt tay Minh Thiên quận chúa, lại hồi tưởng đôi mắt cả hai đều không nhìn được, cho dù ngoại hình không mấy giống nhau trừ đôi mắt phượng hữu thần, nhưng hắn đã to gan phỏng đoán.
Hóa ra lại là sự thật. Có điều, việc này chỉ làm bản thân hắn hơi có chút suy nghĩ, còn về gia tộc… Kết quả này chỉ lại càng tốt, như hổ thêm cánh. Nếu sớm biết, có lẽ bọn họ còn không cần đắn đo suy tính hết mấy ngày.
– Đúng vậy. Hôm nay Hiên là đại diện Vương gia muốn gặp lang quân. Vốn đã nghĩ sẽ lại bị chặn ở cửa, không ngờ lại gặp được, Hiên cảm thấy thực vinh hạnh.