Đọc truyện Họa Kiếp Hồng Nhan – Chương 13
Đến giữa tháng ba, khí hậu Thương quốc vốn ở gần phía nam, đã ấm dần lên.
Mưa rả rích bao nhiêu ngày cũng hết, sáng sớm nắng trong veo như thủy tinh mới ra lò, không khí cũng có chút vui mừng, đường sá nhộn nhịp hơn hẳn.
Ở bên hồ sen trong phủ, Cơ Hy một thân áo lụa mỏng nhạt màu, khoác thêm chiếc áo chẽn xanh nhạt, lười biếng nhìn gió lăn tăn thổi làm lay mặt nước. Mới hơn quá nửa tháng từ khi tế lễ mùa xuân diễn ra, vậy mà trong kinh đã có bao nhiêu thay đổi, nàng không khỏi phải tính toán lại một phen.
Mẫu tộc hoàng hậu đã đổ, ít nhất mặt ngoài chi lớn nhất là Thẩm phụ thân của hoàng hậu đã bị triệt đi. Hoàng hậu cũng chưa ngã, nhưng mới hôm kia đã xin được thanh đăng trông coi hoàng lăng tiên đế, một thế lực này cũng sẽ dần dần bị vặn ngã.
Biến số lớn nhất hiện nay chính là người kia.
Quận chúa Sở Khinh Nguyệt, phong hào Minh Thiên, quỷ dị xuất hiện trong một đêm, có sự chống lưng của hoàng thượng, mơ hồ đã đặt chân đến hàng ngũ quý tộc có quyền lực thực sự trong tay.
Nàng phiền não không thôi. Vốn là thiên chi kiêu nữ của Viễn hầu phủ, một đôi vai này nàng đã chống chọi cả cơ nghiệp to lớn như thế, luôn có thói quen coi kẻ khác dưới cơ mình. Vậy mà hôm nay nàng không thể hành động sơ suất nửa bước, chỉ vì nữ nhân kia.
Rõ ràng đôi mắt là một bất lợi cực lớn, nhưng mà không ai dám xem thường vị quận chúa họ Sở đó. Bên người nàng lúc nào cũng có thị tỳ võ công cao cường, lại thêm mười sáu hộ vệ không rời thân, muốn lặng lẽ tiếp cận tìm hiểu thực hư nông sâu cũng không thể được.
Cho người đi không được, nàng còn thuê tình báo bên ngoài, thế nhưng tất cả đều từ chối mối làm ăn này.
Rốt cuộc người này là ai? Có ảnh hưởng gì với thế cục hiện nay?
Điều duy nhất mà nàng tin chắc, đó là Sở Khinh Nguyệt có liên quan tới chủ nhân Lâm Uyên, hoặc giả, tuy hai mà một.
Có con bươm bướm cánh vàng rực rỡ bay vòng vòng qua người, Cơ Hy hơi nâng môi mỉm cười. Chút ít màu sắc đẹp đẽ thế này dù sao cũng làm tâm tình nàng khá hơn hẳn.
Ở một nới âm u trong Lâm Uyên, Khinh Nguyệt một thân hắc y gọn gàng linh hoạt, đôi mày sắc bén hơi nhíu lại, chu sa một vệt như máu rực rỡ yêu diễm trên trá, ở nơi rừng sâu mặt trời lên đến đỉnh đầu cũng ít lọt được nửa tia nắng thế này lại thêm một phần hơi lạnh lẽo.
Mười sáu thân vệ bình thường mặc giáp không rời thân, bây giờ cũng thay đồ gọn nhẹ, mỗi người lại đứng trước một cánh quân nhỏ chừng ba mươi người, lập thành bốn đội lớn.
Khí tức của hơn năm trăm người u lãnh, át hết toàn bộ cảnh xuân tươi đẹp.
Sở Yến mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen viền đỏ, đứng sát bên cạnh Khinh Nguyệt. Sở Hàn cũng đứng bên còn lại, trước mặt Khinh Nguyệt là một nam tử chừng ba mấy tuổi thấp giọng báo cáo.
Vốn Lang Nha quân nàng đem theo là năm ngàn người, để lại ba ngàn năm trăm chia ra bốn hướng ở vùng phụ cận kinh thành, một ngàn người dần dần thâm nhập trong thành, còn năm trăm binh lính tinh nhuệ này trực tiếp đưa tới Lâm Uyên tiếp tục huấn luyện.
Số binh lính tinh nhuệ thực chất hầu hết vẫn ở biên cương, năm trăm người này chỉ là một phần, có điều, chỉ riêng năm trăm nhân mã cũng đủ để làm nên chuyện ở nơi đầy rẫy văn nhân tay trói gà không chặt này. Không như biên cương, phía bắc, cả Lang nha quân và thủ vệ chính quy của Thương quốc mới đủ để khổ chiến với Bích quốc.
Ấy thế mà tin tức cầu viện gửi về, cũng chỉ mình hoàng thượng sốt ruột. Khinh Nguyệt cười lạnh, khí tức khác hẳn vẻ ôn nhã hằng ngày.
– Nhiệm vụ hôm nay là tầm bảo. Mọi người nghe kĩ, lấy vạch xuất phát là nơi ta đang đứng, chu vi năm dặm quanh đây có ba mươi hai món đồ. Mỗi tổ lấy được hai món coi như hoàn thành. Hiểu chứ?
– Rõ!
Âm thanh trầm đục khỏe mạnh vang lên, mười sáu tổ hơi nheo mắt nhìn nhau.
Khinh Nguyệt cười một tiếng.
– Phần thưởng là các món đồ mà mỗi tổ tìm được. Mọiu người chuẩn bị đi. Tất nhiên ta và Quân tướng quân, Hàn tướng quân cũng sẽ đi theo kiểm tra như mọi lần.
Bên dưới có vài tiếng kêu rên nho nhỏ, rất nhanh mọi người đã tản ra các hướng thận trọng dò đường.
Cái quan trọng vốn không phải tìm được đồ hay không, mà là có còn mạng hay không. Lâm Uyên có rất nhiều dã thú gì đó, càng vào sâu càng khó đối phó. Nơi bọn họ đứng đã là mép ngoài của trung tâm, không cẩn thận táng thân vào miệng dã thú là chuyện vô cùng có khả năng xảy ra.
Chờ tổ cuối cùng rời đi, Quân Tĩnh cầm lên một tấm bản đồ da dê màu vàng đất mềm mại, thấp giọng:
– Công tử, bản đồ vẽ được một nửa rồi. Ở chỗ này, mới phát hiện ra một con đường.
– Đường?
Khinh Nguyệt hơi cao giọng. Một năm trước nàng dẫ cho một người thông thạo họa đồ,chịu được gian khổ đi bí mật vẽ bản đồ phía tây Bích quốc, không nghĩ hôm nay lại phát hiện. Một con đường mà thôi, nói lên điều gì?
Có đường, tức là có người.
– Đường này là men theo chân núi Ô Nhạ, ăn một phần vào lòng núi, lớn bằng một phần ba đường cái, vận chuyển khó khăn nhưng hành quân cực kì thuận lợi.
Quân Tĩnh trên gương mặt phong trần cũng có chút hưng phấn. Chính đêm qua nhận được tin tức, hắn đã thức trắng nghĩ trái nghĩ phải, thực đã hình thành khá nhiều mưu tính cho con đường bí ẩn này.
Khinh Nguyệt đưa tay nhận lấy bản đồ, nhưng cũng không nhìn, mắt nàng tuyệt đối không thể nào nhìn được một vật nhỏ như thế tại nơi thiếu ánh sáng thế này. Có điều, xúc cảm nhẵn mịn trên tay hoàn toàn đủ để nàng thỏa mãn.
Một bức bản đồ tốt, có rất nhiều lợi ích.
Cũng không biết khi nào mới xong việc ở đây, nàng còn cần trở về biên cương, Bích quốc bên kia đang có rất nhiều động thái lạ.
Thở dài một hơi, nàng kẹp phiến lá rụng trên bờ vai, hơi lướt qua mặt lá. Ở sâu trong Lâm Uyên bốn mùa như một, cây cối cũng rất tốt, rất giống với rừng nhiệt đới ở hiện đại. Có điều, nơi này rộng lớn hơn rất nhiều.
– Đi thôi, xem thành quả thế nào.
Mắt phượng hơi híp lại cười, Khinh Nguyệt phất tà áo đen nhảy lên một chạc cây. Theo sát phía sau là Sở Yến đã trút bỏ vẻ đẹp dịu dàng, khuôn mặt lãnh ngạo nghiêm túc sắc bén như cây bảo kiếm lâu năm.
Suốt cả một tuần liền, Khinh Nguyệt dành ra phần lớn thời gian của mình lăn lộn trong Lâm Uyên, sáng sớm đã đi, tối muộn mới về. Ở kinh thành rất nhiều người dò la được nơi nàng thường dừng chân, muốn đến bái phỏng nhưng đều không gặp, càng làm cái tên Minh Thiên quận chúa thêm thần bí.
Ở trên có hoàng đế chống lưng, cho dù có muốn tìm bất mãn mọi người cũng phải xem xét tình hình, đặc biệt là đêm tế lễ, một đường huyết tinh cũng làm khá nhiều thế lực phải dè chừng.
Trong phủ nhị vương tử, Cơ Mặc Lưu mím môi miễn cưỡng cười cười nhìn hộp điểm tâm tinh xảo. Tế lễ ngày đó hắn không có mặt cũng không ảnh hưởng đến việc biết được nhất thanh nhị sở những chuyện đã xảy ra. A Nguyệt trở về, mạc danh kì diệu lại thành quận chúa, hơn nữa thế lực phía sau muội ấy rất vững chắc, ít nhất, hắn thân là vương tử cũng không có lấy nổi một người có thân thủ tốt như mười sáu thân vệ mặc giáp bạc kia.
Hắn vẫn đang lưỡng lự việc cố thuyết phục A Nguyệt đầu quân cho bản thân, hay chọn đứng đối lập. Với hắn mà nói, một người vốn không nhất thiết khiến hắn phải do dự như thế, nhất là khả năng thuyết phục được cực kì thấp.
Thế nhưng mà, dù gì đó cũng là A Nguyệt…
Trước khi không thể biết trước tình hình, hắn tuyệt đối không thể đắc tội với mấy vị trung lập, tỷ như người trước mặt.
Nhiếp Cầm Nhiên, con gái nội các đại thần.
Với một quốc gia trọng văn thế này, sự tồn tại của nội các là một sự bảo đảm rất lớn.
Nhiếp Cầm Nhiên ai gò má đỏ bừng, đôi mắt hàm xuân cố gắng trấn tĩnh trái tim như con nai nhảy loạn, ngượng ngùng:
– Nhị vương tử, Cầm Nhiên có làm một ít đào tô, người xem…xem…
Cơ Mặc Lưu áo xanh thuần sắc, cười ôn hòa:
– Nhiếp cô nương có lòng,……
Còn chưa nói dứt câu, khóe mắt hoa đào đã đảo qua cửa, cả người hắn trong nháy mắt cứng đờ.
Trước cửa, bóng tử y ôm lấy khuôn mặt đẹp như vẽ, ánh mắt thản nhiên mà trống rỗng nhìn hết thảy mọi chuyện