Hoa Khai

Chương 2


Bạn đang đọc Hoa Khai: Chương 2


Sau tân hôn mấy ngày, Thượng Quan Vũ Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với thê tử của mình – ban đầu hắn nghĩ rằng sẽ cưới một Thiên kim điển hình, không nghĩ đến tính tình của tiểu nương tử lại hòa nhã đến không ngờ.
Hắn tưởng chính mình thức dậy đủ sớm, không ngờ nàng còn dậy sớm hơn.
Hắn gà gáy thức dậy, còn nàng gà chưa gáy đã dậy rồi.
Mỗi sáng sớm, tươi cười hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, nhẹ nhàng xuống giường thay quần áo, chưa bao giờ đánh thức hắn, đương nhiên chuyện y phục giày dép cũng không cầm hắn phí tâm.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đã quen được hầu hạ, nhưng ngày đầu tiên nhìn thấy nàng tự mình bưng chậu nước và khắn vải vẫn có chút kinh ngạc.
“Công việc này cứ để cho hạ nhân làm là được”
“Không quan hệ, lão…” Ý thức chính mình suýt nữa thốt ra lão gia phu nhân, vội vàng sửa miệng, “Nương nói với ta, chăm sóc trượng phu là trách nhiệm của thê tử.”
Hắn nghi ngờ nhìn cái bồn gốm sứ đặt trên kệ miêu hoa, “Nàng đặt lên sao?”
“Đúng vậy a.”
“Một mình?”
“Đúng thế.” Trên mặt tiểu nương tử xuất hiện vẻ nghi hoặc, “Sao vậy? Ta hỏi Vương tẩu, bà nói chàng trước kia vẫn dùng cái chậu lớn như vậy mà, ta lấy nhầm sao?”
“Không, đúng nó.” Hắn chỉ thấy hơi ngạc nhiên mà thôi.
Cái chậu kia lớn hơn so với chậu thường, mặc dù không đến mức không nâng nổi, nhưng muốn một đường từ giếng bê lên lầu hai, thật sự rất tốn sức.
Nàng là thiên kim chi nữ, sao có sức lực như vậy?
Chưa kịp nghĩ nhiều, cái khăn đã được đưa tới trước mặt hắn.
“Phu quân mời dùng.”
Khăn vải rõ ràng còn ấm.
Thật sự kì quái, lại liếc nhìn tiểu nương tử một cái, cảm thấy được ánh mắt của hắn, nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười với hắn.
Nụ cười kia thật đơn thuần lại đáng yêu, Thượng Quan Vũ Nguyệt nhịn không được hỏi nàng, “Không lo lắng nữa sao?”
Hắn nhớ rõ đêm qua, nàng vô cùng lo lắng, cô cùng sợ hãi, giống như tiểu bạch thỏ, vô tội không biết làm sao, còn hành đại lễ với hắn… Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không cảm thấy sự lo lắng ấy.
Cảm giác giống như hai người khác nhau.
“Lo lắng đương nhiên là lo lắng, nhưng sáng nay ta suy nghĩ lại, có lo lắng cũng vô ích.” Hoa Khai lại mỉm cười với hắn. “Thế nào cũng vậy, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Nàng vốn không phải là người đa sầu đa cảm, ngày hôm qua lo lắng sợ hãi như vậy thật ra còn có nhiều nguyên nhân – đột nhiên phải gả thay, sau khi vào tân phòng, Trương ma ma lại ân cần dạy bảo từ chuyện vén khăn hỉ đến chu công chi lễ, nhìn đến hắn một thân anh khí, trong đầu liền không tự chủ nhớ lại những lời Trương ma ma nói, khiến nàng hoàn toàn không bình tĩnh được, ngay cả nhìn cũng không dám.
Ngủ một giấc tỉnh lại, nàng liền cảm thấy thanh tỉnh hơn.
Nếu ván đã đóng thuyền, vậy… chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Thượng Quan Vũ Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười, “Thuận theo tự nhiên?”
Bao nhiêu người muốn kết hôn cùng thiên kim của Hà gia tú phường, bao nhiêu người muốn gả cho con trai độc nhất của Giang Nam tơ hồ trang, nàng lại có thể giải thích tất cả thành “ Thế nào cũng vậy”, rồi kết luận “Vậy cứ thuận theo tự nhiên”?
“Đúng vậy, buổi sáng hôm nay ta luôn nghĩ đến chuyện này.” Hoa Khai lấy khăn hắn đã lau qua đặt trên miệng chậu, rồi mới giúp hắn thay áo khoác, tay chân lưu loát gúp hắn mặc vào,: Trước kia đi dâng hương, ta vẫn cảm thấy lão hòa thượng nói “ Trong lòng thanh thản, thuận theo tự nhiên “ là lừa người, hiện tại ta mới biết được, thuận theo tự nhiên thật sự khiến trong lòng thanh thản, hóa ra những điều lão hòa thượng nói đều là sự thật”

Thượng Quan Vũ Nguyệt lại ngẩn ra, lão, lão hòa thượng?
Nên nói là “Sư phụ” chứ.
Bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt hắn, “Ngươi sao vậy?”
“Vô sự”
“Ngồi sang bên này đi, ta giúp ngươi chải tóc” Tiểu nương tử từ trong hòm lấy ra một chiếc lược gỗ, bắt đầu giúp hắn chải tóc, “Ta chưa bao giờ bới tóc cho nam tử, có lẽ sẽ hơi lâu, ngươi nhẫn nại một chút.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt mỉm cười – lại gọi hắn là “Ngươi”, Rõ ràng nên gọi hắn là “Phu quân” không phải sao?
Thê tử của hắn thật sự… có chút… không giống.
Hắn nghĩ lại, bà mối nói như thế nào –
“Hà Thược Ước dung mạo thiên hạ vô song.” Ngô, tiểu nương tử hai mắt to tròn, đôi mày cong cong, trang phục hồng phấn nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn, mặc dù sinh đẹp thanh tú động lòng người, nhưng tuyệt không đến mức thiên hạ vô song.
“Kim chi ngọc diệp, châu bàn dưỡng đại” (là ngọc cành vàng, lớn lên trong châu ngọc), Có cái kim chi ngọc diệp nào lại có thể tự mình bê một chậu nước lớn đi từ ngoài vườn lên lầu hai?
“Bác lãm quần thư, thiện từ thi công” (học rộng hiểu nhiều, văn chương lai láng). Một chút gọi lão hòa thượng, một chút lại ngươi a của ngươi, không nói đến bác lãm quần thư, thiện từ thi công, hắn nghi ngờ nàng cả “nữ giới” cũng chưa đọc hết.
Nhìn ngang ngó dọc, đều cảm thấy bà mối khen thái quá.
Hắn… lại có chút vui vẻ.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng,
Trương ma ma đã quay về Hà phủ, nha đầu đang giúp Hoa Khai búi tóc, rồi dùng hết khả năng muốn đem tất cả lễ vật của trưởng bối đều cài lên đầu.
Đây là biểu hiện lễ phép, nhưng mà trưởng bối của Thượng Quan gia nhiều lắm, mà đầu nàng cũng lớn ra tương ứng, sau khi cài đến cây trâm thứ tư thì nàng bắt đầu cảm thấy đầu mình giống như cái mông Khổng tước (con công) vậy, thật sự nở ra.
“Thiếu phu nhân, cái này muốn cài vào đâu?”
Nha đầu Tiểu Đông lấy ra một cây kim kê trâm nghe nói tượng trưng cho sự chăm chỉ, Hoa Khai lờ mờ nhớ rằng đó hình như là lễ vật của Thượng Quan đại tỷ.
Đại tỷ ngang hàng, huống gì tiệc mừng đã qua mười ngày, chắc sắp về nhà chồng, không cài cũng không sao.
Nãi nãi và di nãi nãi là siêu cấp đại trưởng bối, Kim ngọc mãn đường đối trâm các bà đưa chắc chắn phải có trên đầu, địa vị của cô cô trong nhà cũng cao, cũng phải lưu lại.
Hiện tại chỉ còn lại một vị trí, nhưng trước mắt còn có tặng phẩm của ba vị bà bà… Nàng thật không muốn đắc tội ai.
Cũng nói, quy củ của Thượng Quan gia thật kỳ diệu.
Đối với người bình thường, trâm cài tóc là vật đính ước, ở đây thế nào lại biến thành lễ gặp mặt của trưởng bối cho tân nương? Còn có, ở nhà người khác, nha đầu hoặc ma ma bồi gả cũng có thể ở lại, còn ở đây, chỉ có thể bồi gả mười ngày, thật là có điểm không hợp tình hợp lý.
Có điều hiện không phải là lúc suy nghĩ đến vật đính ước hay là nhân tình gì cả…
“Tiểu Đông, cài lại đi, 3 bên thôi.”
“Dạ, phu nhân.”
Sau khi Thượng Quan Vũ Nguyệt giải quyết xong sinh ý của tơ hồ trang, trở lại tiểu viện thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Cây trâm lớn nhỏ đều ở trên búi tóc, hơn nữa là căn cứ theo thứ tự để cài – mặc dù như vậy thật sự rất khó coi, nhưng cũng đủ bày tỏ sự tôn kính của nàng với trưởng bối.

Điều này khiến hắn rất vui vẻ.
Phụ thân qua đời sớm, lưu lại tài sản cùng một nhà toàn nữ nhân, ngoại trừ phải đối phó cạnh tranh ở bên ngoài, mấy thúc bá họ hàng xa cũng lấy lý do giúp đỡ muốn can thiệp vào sinh ý của tơ hồ trang.
Hắn nhớ trong vòng nửa năm sau khi phụ thân qua đời, trong nhà có rất nhiều thân thích chưa thấy mặt, có người đi một mình, có người quá đáng hơn đem cả gia đình đến, chỉ là cật phạn tựu đắc khai thượng hảo ki trác (ta thực sự không hiểu câu này), năm vị Thượng Quan phu nhân không biết đã phí bao nhiêu tâm tư, mới sắp xếp được việc này, bảo quản gia sản nguyên vẹn cho đến khi hắn trưởng thành, cô cô vì vậy cho nên đến giờ vẫn chưa gả đi.
Hôm nay hắn sớm xong việc trở về, thật ra muốn nhắc nhở tiểu nương tử đừng bỏ sót tâm ý của vị trưởng bối nào, không nghĩ đến hắn chưa đề cập tới, nàng đã làm được trước.
Như vậy… rất tốt.
Biển tình không tự giác cũng trở nên ôn hòa, “Được rồi sao.”
“Ừ” Hoa Khai nhìn hắn mỉm cười, “Mà ta cũng có chút lo lắng.”
“Yên tâm đi, bọn họ đều rất tốt.” hắn dừng lại, lại bổ sung thêm, “Nhị nương cũng có cãi nhau với đại nương, có mặt nãi nãi thì không dám, có điều đều là người một nhà, sớm muộn gì cũng gặp nhau, cứ vờ như không nghe không thấy là được, nếu họ làm hung quá, thì đến gọi cô cô, đừng kinh động đến nãi nãi cùng di nãi nãi.”
“Đã biết.”
“Còn có, cười nhiều lên.”
Cười nhiều, được, không vấn đề.
Hoa Khai cố gắng cười lên một chút, hi vọng chính mình nhìn khá hơn, chẳng qua là, vừa cười vừa không nhịn được nghĩ, người có tiền thật có nhiều quy định – trong mười ngày sau khi bái đường, tân nương chỉ có thể đợi tại hậu viện, gia đình bình thường sẽ không như vậy, cũng may “Tiểu viện” kì thật rất lớn, có ao nhỏ có lương đình, vài cây hoa đào, bằng không sớm muộn cũng buồn chết.
Buổi sáng ngày thứ mười, trượng phu sẽ đi tổ từ dâng hương, buổi tối là lần đầu tiên người trong nhà tập hợp ăn cơm, ngày thành thân có khăn che mặt chưa thấy, hôm nay là chính thức gặp mặt, Hoa Khai thật sự trở lo lắng, dưới áp lực phải dùng bữa cơm lớn này, nàng chỉ có thể dựa vào người trượng phu mới thành thân có mười ngày.
Ở đây mới có mười ngày, nhưng nàng đại khái cũng hiểu Thượng Quan Vũ Nguyệt – hắn dường như là sống vì sự sinh tồn của Thượng Quan gia, vì Thượng Quan làm cái này, vì Thượng Quan gia làm cái kia, hắn đối với nàng không tệ, nhưng cũng không phải là vì yêu thích, mà thuần túy là vì nghĩa vụ của trượng phu.
Đôi khi cũng sẽ cười, đôi lúc cũng ân cần một chút.
Mặc dù có lúc xuất phát từ thật tâm, nhưng Hoa Khai biết, đại bộ phận nguyên nhân đều là vì e ngại đã lãnh mạc tân hôn thê tử.
Đương nhiên, ngoại trừ trượng phu của nàng, nàng là chủ nhân trẻ tuổi có vai trò quan trọng trong Giang Nam tơ hồ trang.
Hắn gánh vác gia đình này, cũng với cả ngàn công nhân.
Hắn mỗi ngày đều tới xưởng nhuộm sấy vải tại Thành Tây, buôn bán quáng thạch nhuộm màu và thuốc nhuộm thực vật, hắn cũng tự mình kiểm tra, sự tình không ít, luôn hừng đông ra ngoài, trời tối mới trở về nhà.
Ngay tại ở lối hướng đến đại đường, Thượng Quan Vũ Nguyệt như chợt nhớ ra điều gì nói: “Đúng, chút nữa quên nói cho nàng biết, còn có một biểu muội hiện đang ở đây, là cháu gái của nhị nương, mấy năm trước cha mẹ qua đời, cho nên Nhị nương sắp đón nàng tới đây ở.”
“Ta phải gọi nàng là gì đây?”
“Tú nhi, cứ gọi nàng là Tú nhi là được.”
“Tú nhi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
“Mười tám?” âm thanh Hoa Khai không dấu được sự kinh ngạc, “Sao không định thân cho nàng?”
Thượng Quan Vũ Nguyệt không nghĩ nàng lại nói ra vấn đề này, nhất thời không biết trả lời thế nào cho thỏa đáng – Cũng không thể nói với tân thê tử, bởi vì biểu muội thích ta, cho nên chậm chạp không chịu thành thân.

Dừng một chút, nàng tổng hợp lại kết luận, “Tú nhi có người trong lòng.”
Nha, có người trong lòng, nghĩ đến tiểu thư nhà mình cùng Uông đại ca, Hoa Khai vội vàng nói “Không nên miễn cưỡng gả nàng cho người nàng không thích, trượng phu là trời, gả cho người không thích cả trời đều u ám.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt nhấc mày, gả cho người không thích cả trời đều u ám?
Chỉ là…
Quay đầu nhìn nàng, không phát hiện ra trên gương mặt nhỏ của nàng một chút dáng vẻ ưu thương nào, hiển nhiên không phải là nói về bản thân mình, hắn ngoài ý muốn, tự nhiên có chút cảm giác rối rắm.
Mặc dù không phải nhân ái kết ly (do yêu mà thành hôn), nhưng hắn cũng không hy vọng trong lòng thê tử mình có người khác.
“Tựa như canh đậu đỏ cùng canh hạnh nhân cùng đặt trước mặt, mỗi người đều nói canh hạnh nhân tốt, không cho phép ta uống canh đậu đỏ, muốn ta nhất định phải uống canh hạnh nhân, rồi ngươi có biết chuyện kỳ quái nhất là gì không?” Hoa Khai nheo mắt lại, hai tay nhỏ quơ lên không thủ thế, “kỳ quái nhất chính là, mọi người đều biết ta thích uống canh đậu đỏ.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt không nhịn được nở nụ cười, tiểu hài nhi này sao lại có thể so sánh kì quái như vậy.
Nhìn mặt nàng có chút căm giận, hắn không nhịn được đùa nàng, “Ta là canh hạnh nhân sao?”
“Ngươi không phải là canh hạnh nhân.”
“Cũng không có khả năng là canh đậu đỏ đi.”
“Chúng ta trước đây chưa từng thấy mặt, làm sao là cạnh đậu đỏ được.” Hoa Khai hoàn toàn không phát hiện chính mình trở thành đối tượng bị đừa cợt, thành thật suy nghĩ, “Ngươi có biết canh ô thảo không?”
Canh ô thảo? “Chưa nghe qua”
“Ngươi là canh ô thảo.”
Mùa thu, cậy cối trong trang dần dần chuyển vàng, Hoa Khai ngồi trong lương đình, ăn trái cây, vui vẻ thưởng thức cảnh sắc trước mắt.
Thạch bích rải rác trước cầu nhỏ bên dưới là nước chảy, nước trong suốt hoàn toàn có thể nhìn thấy cá bơi bên dưới, mấy ngày trước nàng phát hiện hóa ra trong trang có Mai viên (vườn mai), chờ mùa đông tới, nhất định phải tới đó thưởng mai.
“Thiếu phu nhân, trà nóng rồi.”
“Cám ơn”
Là trà long tỉnh quế hoa, thật là thơm.
Gả vào Thượng Quan gia hơn một tháng, Hoa Khai dần hiểu được vì sao lúc đó Trương ma ma lại nói, cả Hà phủ chỉ có nàng có thể giả mạo tiểu thư.
Không nói đến tuổi tác tương tự, nàng cùng ở cạnh tiểu thư làm bạn nhiều năm, tự nhiên hiểu biết hơn so với nha đầu bình thường – mặc dù sẽ không vẽ, nhưng cũng nhìn được xấu đẹp, tiểu thư thích đồ cổ vật, tựa như người già vậy, nàng tự nhiên cũng bồi dưỡng được nhãn lực, y phục của tiểu thư đều do nàng chuẩn bị, đối với vật liệu may mặc loại nào tốt vừa sờ đã biết, thậm chí đến ẩm thực trà điểm, bình thường tiểu thư ăn cái gì, nàng liềng ăn cái đó, sơn hào hải vị, danh trà tế điểm, cũng hoàn toàn không làm khó được nàng.
“Thiếu phu nhân, biểu tiểu thư đang ở kia.” Tiểu Đông lặng lẽ nói với nàng, “Mặc y phục màu tím, ở chỗ cây hạnh đó, giống như muốn đi đến đây, lại giống như đang muốn đứng đó trừng mắt nhìn ngài.”
Nhìn theo hương Tiểu Đông chỉ, quả thật nhìn thấy biểu tiểu thư mới gặp qua một lần – Tú nhi.
Thật ra sau khi nàng nghe Thượng Quan Vũ Nguyệt nói nàng bởi vì có người trong lòng nên không muốn kết hôn, thì ảm thấy có điểm đồng tình với nàng, có điều sau khi ăn xong ở đại đường, thì sự đồng đó liền biến mất không còn dấu vết.
Biểu muội thật sự không thân thiện chút nào.
Trước đó đã gọi nàng “Tú nhi biểu muội”, nàng ta cư nhiên làm như không nghe thấy, giả vờ không nghe cũng coi như xong, lại “Hừ” một tiếng quay đầu lại.
Bởi vì một tiếng hừ này, bàn tiệc chào đón tân nhân đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng.
Cũng may trưởng bối đều hài lòng với tân tức phụ như nàng, hơn nữa mọi người đều thấy lễ vật của mình ở trên đầu nàng thì bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Nãi nãi cùng di nãi nãi và cô cô cứ hỏi đi hỏi lại nàng ở có quen không? Nha đầu và ma ma có đủ dùng không?
Hoa Khai vị sợ lộ ra sơ hở, cũng không dám nói nhiều, hỏi nàng cái gì, nàng đều cười rồi quy quy củ củ trả lời, trừ bỏ lần đầu tiên nãi nãi kêu “Thược Ước” nàng phản ứng hơi chậm, vài lần cũng còn may.
Hoa Khai lại nhìn về phía Tú nhi đang đứng dưới cây hạnh, thật sự… nàng ta muốn đứng đó đến mọc rễ sao?
Sao lại động cũng không động.
Kỳ quái là ngay sau khi nàng nghĩ như vậy, thì Tú nhi thật sự đi về phía nàng.

Mặc dù nàng ta không lễ phép, hiện lại trưng ra sắc mặt khó coi, nhưng Hoa Khai vẫn quyết định trước chào hỏi nàng.
Lão gia phu nhân có dặn dò, nàng ở tơ hồ trang, nhất cử nhất động đều đại diện cho tú phường Hà gia, cho nên không thể nhỏ nhen, làm mất thể diện của lão gia phu nhân
“Tú nhi biểu muội”
“…”
Quả nhiên, vẫn không chịu gọi nàng một tiếng biểu tẩu.
“Ngồi đi, cá trong ao nhìn thật đáng yêu.”
“Ta không phải đến để ngắm cá.” Tú nhi vừa ngồi xuống, liền nhanh chóng trừng mắt nhìn Tiểu Đông một cái, “Không mời ta uống trà sao?”
Tiểu Đông cả kinh, Hoa Khai thở dài một cái, nhanh chóng lấy ra một chén sứ men xanh, tự mình rót trà, “Là trà long tỉnh quế hoa, sáng nay vừa đưa đến.”
“Nãi nãi đưa?”
“Đúng vậy a.”
Tú nhi lại “Hừ” một tiếng – nàng biết mà.
Nãi nãi thích tân tức phụ này, cho nên đen chính thứ mình thích đem qua đây một phần.
Uổng phí nàng bao nhiêu năm tận tâm, nịnh nọt nãi nãi, nhưng cuối bối cảnh vẫn là con nhà dân – Hà Thược Ước nếu không có cha mẹ tốt, sao có thể gả cho Vũ nguyện biểu ca chứ?
Tú nhi đứng dậy, “Đừng tưởng biểu ca của ta thích ngươi”
“Ta cũng không nghĩ hắn thích ta”
Không nghĩ đến vị thiên kim tiểu thư này lại nói ra đáp án đó, nàng ngây ngốc một chút, tiếp lại đả kích, “Nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi không phải là tiểu thư của tú phường Hà gia, biểu ca căn bản sẽ không thú ngươi.”
Hoa Khai cắn hạt dưa, “Ta biết.”
“Ngươi…”
Tú nhi lại trừng nàng, sau một hồi lâu, cuối cùng “Hừ” một tiếng rời đi.
Mắt thấy cái bóng tím biến mất sau dãy hành lang, Tiểu Đông không nhịn được lộ ra ánh mắt dùng bái, “Thiếu phu nhân thật lợi hại, chỉ nói có hai ba câu liền khiến cho biểu tiểu thư phải á khẩu, quả nhiên là đọc nhiều sách có khác.”
Hoa Khai há hốc mồm một chút, cái này có liên quan gì a.
Nàng không biết tại sao Tú nhi lại giống như nuốt phải hỏa dược dường như rất tức giận rời đi, cũng không biết vì sao Tiểu Đông lại sùng bái nàng như vậy.
“Có điều biểu tiểu thư cũng thật là, không dám phát hỏa đối với lão phu nhân, liền trút giận lên người tiểu thư.”
“Tú nhi vì sao lại giận nãi nãi?”
“Thiếu phu nhân không biết sao? trong nhà chỉ có lão phu nhân uống trà long tỉnh quế hoa a, biểu tiểu thư thích thiếu gia, nhiều năm nay đều nịnh bợ lão phu nhân, mà lão phu nhân cũng không đưa trà cho nàng, thế nên nàng ta mới tức giận.” Tiểu Đông nhìn bốn phía xung quanh lương đình, sác định không có ai, rất nhanh trở thành bà tám, “Biểu tiểu thư cũng lợi hại, lấy lòng thiếu gia, lấy lòng lão phu nhân, cũng lấy lòng tam phu nhân thân nương của thiếu gia, nhưng ai bảo nàng là con gái của nông gia bình thường, với xuất thân của lão phu nhân không có khả năng chấp nhận cho thiếu gia thú nàng.”
Hoa Khai trừng mắt, thật sự là… hảo bát quái.
Nhưng cuối cùng nàng cũng giải trừ được sự nghi hoặc, hóa ra Tú nhi thích Thượng Quan Vũ Nguyệt, khó trách nàng không thích mình.
Bất quá… Tiểu Đông nói Tú nhi là con gái của nông gia bình thường là như thế nào?
Nãi nãi xuất thân như thế, xuất thân của nhị phu nhân cũng không quá kém mới đúng.
“Nhị phu nhân vốn là nữ công nhuộm vải, sau này được lão gia coi trọng thu làm thiếp, sau khi vào phủ lại gây gổ với đại phu nhân, hơn nữa không sinh con, lão gia phiền lòng, cũng không đến viện của nàng, bởi vì thất sủng, nên cũng không giúp được nhà mẹ đẻ, đệ đệ vẫn ở nông thôn trồng rau. Mấy năm trước bọn họ ngoài ý muốn chết đi, mà thân biểu tiểu thư mặc dù nói thích thiếu gia, nhưng thực ra mọi người đều nói biểu tiểu thư là muốn làm thiếu phu nhân của người có tiền mà thôi.”
Tiểu Đông nói nhỏ, “Hai năm trước, lão phu nhân muốn gả biểu tiểu thư cho con trai của quản gia – Vĩnh Tề, biểu tiểu thư sống chết không chịu, lão phu nhân cũng có chút tức giận, sau này liền không nhắc đến hôn sự nữa, kỳ thật biểu tiểu thư rất là ngu, thiếu gia không có khả năng thú nàng, mà các danh môn công tử khác dũng đều biết nàng là cháu gái của nhị phu nhân, còn thiếu gia là con của tam phu nhân, hai người không có chút quan hệ nào, có vị công tử có tiền nào muốn thú con gái nhà nông tướng mạo lại bình thường chứ? Thân phận quá chênh lệch sẽ không hạnh phúc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.