Đọc truyện Hóa Huyết Thần Công – Chương 33: A liệt lại vào cung ất mộc
A Liệt hỏi về nội thương của Âu Dương Tinh mới biết là muốn cho hoàn toàn bình phục không phải chuyện dễ dàng và sau khi bình phục phải nghỉ ngơi một ngày hay ít ra là nửa ngày mới có thể hoạt động như trước.
Lúc Trương lão trở lại bên bàn chàng đưa ra lời thỉnh cầu muốn gửi Âu Dương Tinh tạm thời để chàng đi mướn xe.
Trương lão ưng ngay. A Liệt vẫn còn tự thẹn trong lòng, chàng hấp tấp không kịp tạ Ơn Trương lão, vội vã ra đi.
Chàng ra khỏi cửa quay đầu nhìn lại thấy Âu Dương Tinh đứng bên cửa, nét mặt còn ra chiều ai oán khiến chàng phải động tâm.
Dường như nàng có đến trăm ngàn câu muốn căn dặn, nhưng A Liệt đã nói đi mướn xe chứ không phải vĩnh biệt nên nàng rụt rè.
A Liệt cắm đầu đi. Chỉ trong khoảnh khắc chàng đã ra khỏi thôn trang. Đi được một đoạn, trong lòng ngờ vực nghĩ thầm:
– Nàng lộ ra xúc động, nhưng ta không thể coi đó là vì nàng nghĩ tới sự yên nguy cho ta..
Rồi chàng rảo bước chạy mau.
A Liệt vượt qua khu đồng ruộng tiến vào vùng hoang dã đầy cỏ dại. Chàng đi một lúc nữa thì đến khu rừng rậm rạp mà người ta kêu bằng rừng Mê hồn.
A Liệt vừa đi vừa nghĩ, bất gíac đã xuyên qua khu rừng không biết bao nhiêu dặm đường. Đột nhiến chàng giật nẩy mình lên, tự nghĩ:
– Không được rồi! Nếu hai con báo chết kia bị người Cực Lạc giáo phát gíac lập tức họ đoán được có người trốn ra đường này. Dĩ nhiên họ phái nhiều người theo phương hướng mà truy tầm. Họ ra khỏi khu rừng rậm nhìn thấy thôn trang ở phía xa xa. Như vậy Âu Dương Tinh làm sao thoát được?
Bây giờ chàng mới nghĩ tới thì muộn mất rồI, vì đối phượng chắc đã phát động cuộc truy nã. Những dấu vết mà hai người còn để lại tất bị đối phương tìm ra.
A Liệt chỉ còn chút by vọng duy nhất là đối phương chưa phát gíac hai con báo bị đập chết. Chàng muốn tới nơi để nghĩ cách tiêu trừ mọi dấu vết hoặc bố trí cách nào để đánh lạc đường đối phương.
A Liệt ngẫm nghĩ không tìm ra được biện pháp nào khác, chàng đành liều mạo hiểm thử coi. Chẳng bao lâu đi hết khu rừng, chàng nhẩy lên bờ tường đảo mắt nhìn vào thì thấy trong chuồng thú khá rộng, hai con kim tiền báo hãy còn nguyên chỗ, chưa ai đụng đến.
A Liệt nghĩ bụng:
– Bất luận đối phương cao minh đến đâu cũng quyết không nghĩ tới là ta còn trở lại chốn này. Vì thế bọn chúng dù có xét nghiệm xác chết hai con báo thì vị trí và tư thế nhật định đã thay đổi. Cứ tình hình này thì chưa ai phát giác. Nhưng trong chớp mắt không chừng có người tiến vào. Như vậy khi ta động thủ phải cho thiệt lẹ mới được.
A Liệt nghĩ thế nhưng không xuống ngay. Chàng ẩn nấp vào chỗ kín rồi nghĩ cách bố trí cho cẩn thận.
May ở chỗ A Liệt đã trải qua những cơn sóng gió và đã hiểu biết biết thủ đoạn trên chốn giang hồ, nên kế hoạch của chàng cao hơn người một bậc.
Thoạt tiên chàng thị sát chỗ mình đặt chân xuống xem gần đó có điều gì khác lạ không.
Lập tức chàng nhờ tia mắt sắc bén ngó thấy dấu vết mà người khác không thể nhận ra được.
Trên đầu tượng rêu xanh bị mất đi một chút và cát đá còn vết tích chuyển động. Chàng không có cách nào để bổ xung vào chỗ đó, liền nghĩ tới biện phát làm rối loạn tai mắt địch nhân.
Bỗng thấy A Liệt đứng lên cất bước lưu vết chân chii chít trên mặt tường một quãng dài hơn ba trượng rồi mới dừng lại.
Tiếp theo chàng ngẫm nghĩ cách đối phó với hai con báo ròi quết tâm đem xác chúng ra chỗ khác. Nếu đối phương không kiếm thấy là tuyệt diệu, bằng kiếm thấy thì cũng phải nghi ngờ.
A Liệt nhẩy xuống trong viện đi ẹ vào chuồng báo.
Lần đầu chàng đem xác một con dấu vào bụi cỏ rậm trong rừng và hết sức giữ cho không để lại vết tích gì.
Xác con thứ hai chàng đem ra cũng toan làm như vậy. Bỗng chàng xoay chuyển ý nghĩ căn cứ vào lúc đến đây lần đầu, chàng đã có một ấn tượng đi quanh một vòng, chàng vội đến mặt sau cung Ất Mộc.
Mấy hồi trước đã nói mặt sau cung này có hai tầng lầu chia thành nhiều phòng và trổ nhiều cửa sổ, mấy nơi cánh cửa nửa khép nửa mở có thể lẻn vào được.
Tầng lầu cao khó trèo chàng liền lựa một phòng ở dưới nhà. Khi gần tới nơi chàng thấy phòng này bỏ trống, dường như chẳng có điều chi khả nghi. Chàng không ngần ngừ gì lữa, liệng con báo vào phòng đánh ” huỵch ” một tiếng.
A Liệt một mặt chú ý xem có ai bị kinh động không, một mặt khảo sát trong phòng xem có biến chuyển gì khác lạ.
Chỉ trong nháy mắt chàng phát gíac ra vấn đề thử hai. Phòng này đặc biệt ở chỗ ngoài cửa sổ có một làn mù rất mỏng cơ hồ không trông thấy phun ra.
Vì chàng thò đầu vào phòng nên gặp phải mùi hương thoang thoảng xông vào lỗ mũi, khiến chàng mê man xuýt nữa ngất đi.
A Liệt kinh hãi không biết đến thế nào mà nói. Bản năng thiên nhiên thúc đẩy luồng chân khí từ huyệt đan điền xông lên. Chỉ trong chớp mắt luồng nhiệt khí đã chuyển đi khắp kinh mạch trong người, chàng tỉnh táo lại và cảm giác ngất xỉu cũng bị tiêu tan.
A Liệt kinh hãi thò tay vào túi lấy ra một vật. Đây là cánh hoa tiên đàm ngũ sắc. Theo lời Ngôn lão bá thì vật này có công hiệu giải được những chất kỳ độc trong thiên hạ.
Nhưng tiếp theo chàng bật cười cất cánh hoa đi, tự nhủ:
– Ta đã uống nước sương tiên đàn thì chẳng cần nhờ vật gì khác cũng đủ chống các chất độc rồi.
Bây giờ chàng càng hiểu rõ gian phòng trống không nây lại là nơi bố trí mai phục rất ghê gớm.
Những luồng mù mỏng này có thể làm cho những tay cao thủ bất cứ hạng nào đều phải té xỉu. Giả tỷ chàng không có nhiệt lực tuyệt vời thì cũng không khám phá ra được cách bố trí lợi hại này.
A Liệt nhẩy vào phòng ra cửa trông ra ngoài thấy có dãy hành lang mà trên đầu là lối lên tầng lầu hai.
Dãy hành lang men theo một cái sân hình vuông. Hai bên đều có cửa. Một bên chẳng hiểu tình hình ra sao, còn bên sân thì trăm hoa đua nở. Áp chân tường còn có những khóm cây rậm rạp. Phong cảnh coi rất ưa nhìn.
A Liệt tự nghĩ:
– Nơi đây vắng vẻ không người. Giả tỷ có địch nhân vào té xỉu trong phòng dễ thường cũng ít người biết. Nhưng không có lý. Cách trang trí trong phòng này đã cực kỳ tinh xảo thì đủ rõ mỗi phòng tuyến của đối phương đều mất nhiều công phu. Vậy khi có người bước chân vào phòng thì nhất định ai có trách nhiệm tuần phòng nơi đây phải biết ngay⬦ Ý nghỉ này vừa phát sinh, chính chàng cũng không hiểu tại sao mình lại minh mẫn đến thế được? Chàng lập tức coi lại xác con báo thì phát giác ra đây là con bị chàng ấn xuống đất nghẹt thở mà chết.
Trong mình nó chẳng có thương tích chi hết.
A Liệt vội lau những đất cát nơi mũi miệng con vật không để dấu vết nào rồi cũng lập tức chạy ra khỏi phòng, ẩn mình trong bụi cây dậm.
A Liệt vừa ẩn xong đã thấy hai ả thị nữ áo xanh chạy vào. Hai cô này cũng xinh đẹp phi thường mà dáng người tha thướt coi thật đáng yêu. Cả hai cô cùng đeo trường kiếm.
A Liệt bụng bảo dạ:
– May mà ta đã khám phá ra cơ quan kịp thời. Cứ xem chúng không ngơ ngác ngần chờ chạy thẳng ngay vào căn phòng kia thì đã biết chúng đã được tin cảnh cáo xác thực đúng căn phòng phát sinh diễn biến.
A Liệt khoan khoái vô cũng, nở một nụ cười rồi nghĩ tiếp:
– Giả tỷ ta chạm trán bọn họ mà họ vung kiếm giết ta ta cũng. chẳng thể đâm chết những cô gái tươi đẹp như thế này.
Hai mỹ nữ áo xanh phát giác ra điều kinh dị khẽ cất tiếng la vì hai cô đã nhìn thấy con kim tiền báo nằm úp sắp dưới đất không nhúc nhích.
Một cô hỏi:
– Lạ thiệt! Sao con báo này…
Cô kia ngắt lời:
– Trân châu! Ngươi đi bẩm báo cùng Liễu tiên tử. Ta ở lại đây tra xét xem xao.
Trân Châu bỉu môi đáp:
– Sao tỷ tỷ không đi? Tiểu muội không biết bẩm ở đâu.
Thị lùi ại mấy bước rồi nói tiếp:
– Mai Côi! Ngươi quên còn một con nửa rồi ư? Thằng cha nào đó dữ quá r Cả hai cô cùng lộ vẻ úy kỵ.
Nguyên hai cô này đã được biết đôi kim tiền báo từng xé xác những tay võ lâm rất cao cường mà chính mắt các cô được ngó thấy. Các cô sợ hãi thất sắc.
Hai thiếu nữ đứng liền vào nhau ngó quanh tả hửu. Trân Châu nói:
– Được rồi! Để tiểu muội đi báo cáo Liễu tiên tử.
Mai Côi đáp:
– Không được! Ngươi phải ở lại đây với ta.
Rồi hai cô đứng yên không cất bước. A Liệt thấy vậy rất đổi hoài nghi chẳng hiểu ra thế nào?
Sau một lúc Trân Châu lại nói:
– Hỡi ôi! Tiểu muội tưởng chúng ta nên đi báo cáo với vị cung phụng nào khác. Hiện giờ Liễu tiên tử đang đối phó với lão đạo. Nghe nói lão đó đạo tâm rất kiên quyết, Liễu tiên tử không thắng được hắn, tức muốn chết người.
Mai Côi nói:
– Chúng ta hãy vào thạch lao coi xem nếu lão đạo lại đem giam vào đó rồi thì Liễu tiên tử bây giờ nhàn rỗi. Ta phải báo cáo với Liễu cung phụng mới được.
A Liệt bây giờ mới biết bọn chúng ngần ngừ không hoạt động là vì lẽ đó. Chàng chờ cho bọn chúng đi rồi mới dời đi khỏi bụi cây chuyển vào một gian thạch thất cao lớn.
A Liệt ẩn ở bên ngoài tìm cách điều tra tình hình bên trong.
Chỉ trong khoảnh khắc hai tiểu nữ mặt buồn rười rượi trở ra đứng bên cửa thương nghị với nhau, Mai Côi nói:
– Không được rồi! Liễu tiên tử đang đối phó với lão đạo mà chúng ta đến gặp tiên tử la rước lấy cái đau khổ vào mình…
Trân Châu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Không cần! Cùng lắm là tiên tử bắt chúng ta cho bọn ác hán hưởng thụ mấy ngày còn hơn là phạm tôi để lỡ công việc.
A Liệt nghe rõ ràng, chàng hiểu câu chúng nói để cho bọn ác hán hưởng thụ, thì không khỏi sinh lòng lân tuất không muốn để mình ngọc cho ngâu vầy.
Mai Côi hỏi:
– Chúng ta làm gì nên tội? Hỡi ôi! Theo ý ta thì chẳng thà mình chịu tội còn hơn để lọt vào tay bọn ác hán.
Trân Châu nói:
– Tỷ tỷ chớ nói cứng. Tiễu muội e rằng đến lúc tối hậu tỷ tỷ lại tình nguyện muốn sống.
Mai Côi nói:
– Để cho bọn bọn ác hắn dằm dặt thì còn chịu đựng nổi, nhưng nếu như bọn Linh Chi Thanh Nang chỉ trong một đêm mặt mũi biến thành xấu như quỉ sứ mà trong người lại tiết ra mùi hôi hám thì ta nhất định chết chứ không sống nửa.
Trân Châu thở dài nói:
– Dĩ nhiên là thế. Ai mà chịu nỗi cực hình đó?
Đột nhiên cô kinh hãi nói tiếp:
– Không xong rồi chúng ta chẳng thể chần chờ được nửa, mau mau đi báo tin cho tiên tử biết là hơn.
Hai cô lập tức chạy đi. A Liệt nhìn phương hướng đã biết rồi. Chàng liền mạo hiểm chuồn vào trong thạch thất, tìm chỗ ẩn thân.
Bỗng thấy bên trong là một tòa sảnh đường. Cách bố trí cực kỳ nghiêm ngặt chẳng khác gì tổ quỉ. Hai bên đều có đường thông đạo. A Liệt vừa trông đã biết ngay trong hai đường này tất có những phòng giam.
Một đại hán áo xanh hung dữ xấu xa chồng kiếm đứng đó. Ngẫu nhiên gã tiến ra trước thềm.
A Liệt tự hỏi:
– Có người canh gác ở đây, mình làm thế nào mà đi qua được?
Xem chừng chỉ có cách giết gã hay đánh cho ngất đi. Trước nay ta chưa từng động thủ đánh ai, chẳng hiểu có làm được không hay lại bị gã đánh té?
Đây là phản ứng về bản năng của chàng. Vì chàng mới biến thành người khác nên trong tiềm thức chưa thành tập quán. Ngoài ra chàng mới học được vài môn quyền thô sơ mà những người mắt thấy tai nghe lại toàn là những nhân vật ghê gớm, trách người nào chàng chẳng nẩy ra cảm gíac khó lòng địch nỗi.
Sau chàng nhớ lại hồi trước một vị tiêu sư dạy quyền cho chàng có nói đến một thủ pháp đánh trúng sau gáy làm cho đối phương chết giấc.
Chàng liền nhận định địa thế chờ cơ hội. Ác hán vừa xoay mình chàng đã nhẩy ra xổ lại vung chưởng đánh vào sau gáy.
Động tác của chàng nhanh như điện chớp. Chưởng thế sắp hạ xuống dường như ác hán nghe thấy chưởng phong. nhưng gã chưa kịp xoay mình lại đã rê lên một tiếng, chúi về phía trước, té huỵch xuống đất không nhúc nhích được nữa.
A Liệt vội cắp ác hán ra tựa vào ghế. Đầu ngửa về phía sau, tựa hồ người đang ngủ.
Sau đó chàng chạy lẹ vào mé hữu đường thông đạo.
Quả nhiên đúng như lời chàng đoán. Trong đường thông đạo này toàn những phòng giam, cửa sắt đen ngòm và tường là những phiến đá lớn xếp lên đến tận nóc, khiến người ta cơ hồ nghẹt thở.
Số phòng giam có đến tám căn, may mà cửa sắt còn có một lỗ vuông chừng một thước mới thở được. Lỗ vuông cũng có song sắt để tù phạm hết đường chui qua.
A Liệt coi gian thứ nhất thấy không có tù nhân, gian thứ hai có một người nằm trên ván cỏ.
A Liệt trông quần áo người này nhận ra chính là Quỷ yếm thần tăng Tăng Lão Tam. Sau Chàng lại trông thấy cái đầu trọc óc vì hắn đã uống nhầm thuốc độc, khi trục được chất độc ra, đầu tóc lại rụng hết. Người vào không biết đầu đuôi tưởng hắn hói đầu ngay từ thủa sơ sinh.
A Liệt đang lúc khẩn trương, trong đầu óc chợt thoảng qua một ý nghĩ:
– Giả tỷ ta muốn người khác khỏi nhận ra mình thì cứ coi bài học của lần này là làm cho tóc rụng hết đi. Ha ha!
Chàng vừa nghĩ vừa cúi đầu xuống nhìn cánh cửa thì thấy khóa chỉ mốc vào nhưng chưa khóa lại.
Dĩ nhiên lão Tăng Lão Tam đang phải bệnh nặng sắp chết, nên họ không đề phòng cẩn mật.
Chàng lại nghiêng đầu nhìn vào qua lỗ vuông thì thấy Tăng Lão Tam nằm đờ người ra không nhúc nhích. Tuy trong phòng ánh sáng yếu ớt nhưng cũng nhìn thấy sắc mặt lão vàng lợt không còn chút sinh khí nào nữa.
A Liệt sửng sốt nghĩ thầm:
– Hắn chỉ còn thoi thóp thở, mình có nên hạ độc thủ nữa hay thôi? Mình mà không động thủ thì về trả lời Âu Dương Tinh thế nào? Bằng cứ hạ thủ trong trường hợp này thì đâu phải là hành vi của anh hùng hảo hán?
Chàng chưa biết tính thế nào. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc chàng quyết lâm rời khỏi căn phòng này tiến vào phía trong.
Bây giờ chàng muốn kiếm Chiêu Thế Ẩn vì gã có mối liên quan với Trình chân nhân.
Chàng cảm thấy cần phải cứu gã mới được.
Đi tới phòng thứ ba, A Liệt đã nhìn thấy Chiêu Thế Ẩn đầu tóc rối bời, áo quần nhiều chỗ rách nát để lộ những vết thương tím bầm. Khí sắc gã cực kỳ suy nhược.
A Liệt cả mừng cất tiếng gọi:
– Chiêu Thế Ẩn! Các hạ cảm thấy thế nào?
Nên biết A Liệt là người rất cẩn thận. Chàng đã tính toán trước nên kêu rõ danh tự để khỏi tiết lộ thân phận của mình.
Chiêu Thế Ẩn từ từ ngửng đầu lên nhìn nhưng không nói gì.
A Liệt lại nói:
– Các hạ đừng nghi ngờ gì nữa. Tại hạ là bạn với Hà huyền thúc tiên sinh.
Trong con mắt đối phương bỗng lộ ra một tia hy vọng, gã cất bước lại hỏi:
– Tôn tính đại danh là gì?
A Liệt đáp:
– Tại hạ là Bạch Phi Khanh. Trình chân nhân có quen tại hạ.
Chàng thò tay vào then cửa có đặt khóa rồi nói:
– Tại hạ tìm cách mở khóa này.
Chiêu Thế Ẩn ngạc nhiên nghĩ bụng:
– Đây là nơi đầm rồng hang cọp mà y còn vào nổi thì cái khóa kia ngăn trở thế nào được?
Bỗng gã sinh nghi lạnh lùng hỏi:
– Bạch huynh làm sao tiến vào được? Bên ngoài không cồ người canh giữ ư?
A Liệt đáp:
– Có chứ! Tại hạ đánh gã té xỉu rồi⬦ Chiêu Thế Ẩn hỏi:
– Trong mình gã không có chìa khóa hay sao?
A Liệt nghe âm thanh biết là gã sinh lòng nghi hoặc. Đó là cử động hợp ý. Một là gã đã bị gạt trước rồi. Hai là gã biết rõ đây là đâu. Mình đã tiến vào được thì đâu phải là người không có biện pháp mở cửa. Nhưng sự thực chàng không hiểu lề luật giang hồ nên không biết giải thích thế nào.
Đầu óc vừa thoáng qua một ý nghĩ, chàng đáp ngay:
– Không có đâu. Gã đó không đeo chìa khóa bên mình. Bây giờ ta làm thế nào?
Chiêu Thế Ẩn tuy còn nhỏ tuổi nhưng là tay cao thủ từng trải việc đời, đáp ngay:
– Thử bẻ trẹo cái khóa đi coi.
Gã nói câu này đã nghĩ ngay đến nếu ngón tay đối phương không luyện nội công thượng thặng thì chẳng thể nào bẻ được cái khóa to lớn đó.
Gã còn đang ngẩm nghĩ thì bên ngoài đã vang lên mấy tiếng ” rắc rắc “. Tiếp theo then cửa lay động cửa sắt mở ra.
Chiêu Thể Ẩn trợn mắt lên ngẩn người ra mà ngón tay chàng đang cầm cái khóa lớn đã bị bẻ cong. Chàng hỏi:
– Chiêu huynh có thể đi được không thì đi trước đi. Tại hạ vào trong xem còn ai nữa không?
Chàng nói tới đây rồi cất bước chạy vào.
Chiêu Thế Ẩn phấn khởi tinh thần gắng gượng nhịn đau chạy theo A Liệt. Gã hỏi:
– Bạch huynh có biết những người phía trong là ai không?
A liệt đáp:
– Tiểu đệ không biết, nhưng tin chắc là bọn đối đầu với Cực Lạc giáo trong cung Ất Mộc, mình tha người ta ra là bất lợi cho chúng. Chiêu Thế Ẩn còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì A Liệt đã ngó được bốn gian không thấy ai. Y liền chạy vào nhìn gian thứ năm.
A Liệt điều tra đến gian thứ bảy vẫn không thấy tù nhân nào, Chiêu Thế Ẩn nóng ruột không nhịn được liền hỏi:
– Nếu những người bị cầm tù là người của cung Ất Mộc thì Bạch huynh tính sao?
A Liệt đáp ngay:
– Dĩ nhiên cũng buông tha.
Chiêu Thế Ẩn hỏi:
– Bọn chúng ra rồi tìm cách báo cáo đem công chuộc tội thì sao?
A Liệt chau mày hỏi lại:
– Bây giờ tiểu đệ để Chiêu huynh trốn ra trước được không?
Chiêu Thế Ẩn đáp:
– Hiện giờ tay họ không có ai canh giữ khu này.
A Liệt nói:
– Bên kia còn một dãy nhà lao cũng giống bên này…
Chàng còn đang nói thì đã đi tới gian thứ tám mà là gian cuối cùng. Chàng liếc mắt trông vào rồi trầm giọng nói:
– Trong phòng này có một người.
Chiêu Thế Ẩn tự mắng thầm:
– Ta thật là ngu ngốc. Dĩ nhiên gã hiểu ở gian cuối cùng còn có người. Giả tỷ gã là của địch nhân phái đến thì ta nói gì cũng bằng thừa. Sao ta lại hấp tấp vội tin người quá thế?
A Liệt nhìn vào phía cửa phòng cất tiếng hỏi:
– Này các hạ là ai? Người bị giam trong phòng râu tóc bù xù, áo quần rách tướng. Mùi hôi hám lọt qua lỗ vuông trên cửa đưa ra ngoài rất khó ngửi. Nguyên một luồng khí vị này cũng đủ biết người đó bị cầm tù nơi đây đã lâu ngày.
Chiêu Thế Ẩn liếc mắt nhìn vào thì vừa lúc người kia quay đầu ra. Mục quang sắc bén của gã nhìn người kia một chút rồi lùi lại nói:
– Bạch huynh nói gì thì nói đi.
A Liệt đáp:
– Được rồi! Chiêu huynh đi trước đi!
Chiêu Thế Ẩn hỏi:
– Còn Bạch huynh thì sao? Chúng ta không đi với nhau một lúc ư?
A Liệt đáp:
– Tiểu đệ có trốn được hay không cũng chưa biết. Chúng ta phải đi từng người một.
Sau này nếu còn cơ hội gặp nhau sẽ nói chuyện.
Chiêu Thế Ẩn thấy A Liệt nói vậy tôi sinh lòng ngờ vực nghĩ thầm:
– Gã mà không cùng đường với ta thì chẳng có chỗ nào lợi dụng ta được. Dù gã biết tên họ ta, nhưng tha ta đi trước thì có ngấm ngầm theo dõi cũng chẳng ích gì.
Gã quyết định rồi trở gót đi ngay.
A Liệt lại hỏi:
– Này! Các hạ là ai? Tại hạ không có nhiều thì giờ, xin trả lời mau.
Măt mũi người kia đầy lông lá lên không nhìn rõ tướng mạo, nhưng cặp mắt rất sắc bén.
A Liệt nghĩ thầm:
– Võ công người này chắc đã vầo hàng cao thâm khôn lường, lên bị cầm tù lâu nay mà vẫn giữ được mục quang trong suốt và sắc bén! Người kia chu ý nhìn A Liệt, lạnh lùng đáp:
Nghe khẩu khí các bạ thì dường như có ý muốn giúp ta trốn thoát?
A Liệt lại bỏi:
– Tại hạ muốn biết trước các hạ là ai?
Người kia đáp:
– Bất luật các hạ không bị thật hay giả vờ không biết ta cũng nói rõ chẳng ngại gì. Ta họ Trác tên gọi Vân Trình. Người giang hồ thường kêu bằng Thần Ưng ! Vậy các hạ đã nghe thấy bao giờ chưa?
A Liệt hàm hồ đáp:
– Cái tên này tại hạ nghe đã quen tai. Bây giờ các hạ có muốn ra hay không?
Trác Vân Trình hỏi lại:
– Tại sao các hạ lại nói ta có muốn ra hay không?Qui tích đại danh là gì?
A Liệt đáp:
– Tại hạ là Bạch Phi Khanh, người ở Lạc Dương.
Trác Vân Trình rảo bước đến bên cửa. A Liệt nắm lấy chiếc khóa.
Chàng đã có kinh nghiệm chi vặn mạnh một cái là mở ra được. Nhưng chàng sinh lòng ngờ vực bụng bảo dạ:
– Trác Vân Trình không vặn hỏi lai lịch cùng thân thế ta, bảo đi là đi chẳng úy kỵ gì.Tuy hắn nóng lòng ra khỏi lao tù, nhưng chưa biết đầu đuôi thì bất cứ là ai cũng đáng nghi ngờ.
Chàng nghĩ thế rồi chưa bẻ khóa vội.
Trác Vân Trình hắng dặng một tiếng rồi giục:
– Mở cửa ra.
A Liệt nói:
– Cái khóa này chắc quá.
Chàng tự nhủ:
– Giả tỷ hắn là người ở cung Ất Mộc vì phạm tội mà bị cầm tù hay vi họ cố ý đăm giam vào đây mà ta tha hắn, có thể hắn ra tay chụp lấy ta.
Chàng nghĩ vậy rất hợp lý rồi vừa đụng cho chiếc khóa kêu lách cách vừa hỏi:
– Tại sao các hạ bị cầm tù nơi đây?
Trắc Vân Trình đáp:
– Vì ta biết đây là một tổ chức tà giáo lại hiểu rõ thân phận một vị cung phụng trong giáo phái này.