Hóa Huyết Thần Công

Chương 113: Vương hồng phạm là nhân vật thế nào?


Đọc truyện Hóa Huyết Thần Công – Chương 113: Vương hồng phạm là nhân vật thế nào?

Vương Hồng Phạm nói :

– Có thể được !

Trương Quân không lên tiếng. Hắn chờ Vương Hồng Phạm thắp đèn lên rồi và sắp giải huyệt đạo cho Ngô Đinh Hương, mới cất tiếng hỏi :

– Tôn giá bằng cứ vào điều chi để ưng thuận lời thỉnh cầu của nàng ?

Vương Hồng Phạm đáp :

– Bản nhân đứng trên lập trường bảo vệ cho Ngô cô nương. Cô đã yêu cầu dĩ nhiên tại hạ ưng chịu mà giúp đỡ cho cô đạt được tâm nguyện, nên tại hạ ưng thuận liền. Ít ra tại hạ cũng tỏ thái độ đồng ý với cô.

Trương Quân xoay chuyển ý nghĩ trong lòng :

“Thằng cha này võ công cực kỳ tinh thâm, nếu ta ra mặt chống đối thì mình nhất định không thỏa mãn được tình dục. Giả sử ta có thể làm cho nàng không tín nhiệm hoặc trừ diệt hắn thì Ngô Đinh Hương có bị cấm chế huyệt đạo hay không nàng vẫn là miếng thịt trên cái thớt của ta….” Hắn phân tích như vậy thì việc giải khai huyệt đạo Ngô Đinh Hương chỉ có lợi chứ chẳng có hại gì. Hắn liền thản nhiên đáp :

– Chính bản nhân cũng đồng ý, bất quá bản nhân hỏi vậy để hiểu rõ ý tứ của tôn giá cho khỏi lầm lẩn mà thôi.

Hắn khoát tay ra hiệu cho đối phương lui ra.

Quả nhiên, Vương Hồng Phạm lùi lại đến bên bàn khêu đèn cho sáng tỏ thêm.

Trương Quân vỗ vào người Ngô Đinh Hương mấy cái. Lập tức nàng khôi phục được tự do.

Ngô Đinh Hương ngồi dậy, nhờ ánh đèn sáng tỏ, nàng nhìn rõ thái độ hai người đàn ông.

Bây giờ nàng thấy rõ Vương Hồng Phạm là một hán tử đứng tuổi, ngôn ngữ cùng cử chỉ đầy vẻ ôn nhu văn nhã. Vừa trông đã nhận ra ngay tuyệt đối y chẳng phải con người tồi bại.

Còn Trương Quân đại khái trong vòng từ ba chục đến bốn chục tuổi. Diện mạo hắn có vẻ xấu xa quê mùa, nhưng là một hán tử kiên cường cả quyết.

Vương Hồng Phạm tiến gần thêm một chút hỏi :

– Cô nương còn điều yêu cầu gì nữa?

Ngô Đinh Hương đáp :

– Tiện thiếp muốn hỏi các hạ mấy câu !

Vương Hồng Phạm nói :

– Xin cô nương hỏi đi !

Ngô Đinh Hương hỏi :

– Các hạ chuẩn bị bảo vệ tiện thiếp về phương diện nào?

Vương Hồng Phạm đáp :

– Tại hạ đến đây cốt nhất là để bảo vệ danh tiết cho cô.

Cả Ngô Đinh Hương lẫn Trương Quân đều không khỏi ngạc nhiên.

Trương Quân cười nói :

– Lão huynh ! Lão huynh đừng lầm lẫn. Hiện giờ nàng không còn danh phâ/ngươi quản thúc về điểm này.

Vương Hồng Phạm nhìn Ngô Đinh Hương hỏi :

– Hắn nói vậy có đúng không?

Ngô Đinh Hương đáp :

– Đúng thế !

Vương Hồng Phạm hỏi :

– Vậy làm sao Lý Ích lại nói với tại hạ là y có điều hối hận với Ngô cô nương, y cần phải liều mạng để bảo toàn danh tiết cho cô?

Ngô Đinh Hương không khỏi ngẩn người. Lòng nàng nổi lên mối tri kỷ sâu xa. Nàng lẩm nhẩm :

– Té ra chàng đã hiểu rõ tâm ý của ta. Nếu vậy ta có phải chết vì chàng cũng đáng lắm.

Trương Quân nói :

– Lý Ích nghĩ thế nào là chuyện riêng cá nhân của gã. Nhưng trên sự thực nàng không cần bảo toàn trinh tiết vì gã nữa.

Vương Hồng Phạm lạnh lùng nói :

– Cái đó còn phải nghe ý tứ của Ngô cô nương. Nếu cô nguyện ý toàn tiết vóji Lý Ích thì người khác phải tôn trọng ý kiến của cô, chẳng nên đem chuyện thực chất mà xâm phạm tới cô, vì làm thế thì có khác gì cưỡng gian một thiếu nữ ?

Rồi y quay lại hỏi Ngô Đinh Hương :

– Ngô cô nương nghĩ sao? Có phải cô muốn thủ tiết với Lý Ích?

Ngô Đinh Hương không ngần ngừ gì đáp ngay :

– Phải rồi ! Tiện thiếp nguyện ý thủ tiết với chàng.

Trong mắt Trương Quân chiếu ra những tia hàn quang vừa phẫn nộ vừa ghen tức. Nhưng hắn kiềm chế được ngay. Ánh hung quang chỉ thoáng qua một cái rồi mất biến.

Vương Hồng Phạm nói :

– Đã vậy thì ông bạn đây không xâm phạm đến cô chẳng nói làm chi. Nếu ông bạn có điều vô lễ, tại hạ chẳng thể buông tha được.

Trương Quân hỏi :


– Ngô Đinh Hương ! Người này có phải do Lý Ích mời đến không? Nàng đã gặp hắn bao giờ chưa?

Ngô Đinh Hương tuy cảm thấy Vương Hồng Phạm là người tốt, nhưng vẫn thiếu bằng chứng xác thực. Nàng cũng muốn biết lai lịch y liền đáp :

– Tại hạ chưa từng gặp y lần nào.

Trương Quân nói ngay :

– Thế thì phải rồi ! Có thể hắn là một tên thủ hạ của Tiền Như Mạnh giả vờ đến đây giúp nàng bức bách ta phải chạy đi để Tiền Như Mạnh thừa cơ hội đối phó với ta….

Ngô Đinh Hương ngắt lời :

– Quả nhiên có thể như vậy. Nhưng y không có vẻ con người tồi bại.

Trương Quân cười nói :

– Những kẻ đại gian ác trên đời thường khó mà trông nét mặt để xét đoán.

Ngô Đinh Hương vốn người lịch quyệt phong phú, dĩ nhiên nàng hiểu đạo lý này, nên nàng lẳng lặng không nói gì.

Vương Hồng Phạm nói :

– Tại hạ đã nghĩ tới làm cách nào để cô nương tin tưởng. Nhưng xin lỗi cô nương, tại hạ không thể đưa ra được chứng cứ nào hết, trừ khi cô nương đi theo tại hạ đến gặp Lý Ích là tự nhiên cô sẽ tin ngay.

Trương Quân nói :

– Ngô Đinh Hương ! Nàng mà đi theo hắn tất lọt vào tay Tiền Như Mạnh. Mặt khác, ta cũng nhất định theo ý nàng là quyết không xâm phạm đến nàng….

Vương Hồng Phạm ngắt lời :

– Nếu các hạ không định xâm phạm Ngô cô nương thì buông tha cho cô đi có phải hay hơn không?

Trương Quân đáp :

– Nhưng bản nhân cần nàng giúp đỡ để đối phó với Tiền Như Mạnh.

Ngô Đinh Hương nói :

– Nếu Trương Quân hứa lời không xâm phạm đến tiện thiếp, thì tiện thiếp có nghĩa vụ phải giúp y.

Vương Hồng Phạm nói :

– Nhưng tại hạ bỏ đi rồi, hắn nuốt lời hứa thì cô đừng hối hận.

Trương Quân vội nói ngay :

– Ngô Đinh Hương ! Nàng cứ yên lòng. Ta đâu phải là kẻ nói lời rồi lại ăn lời? Nhất định hắn là người của Tiền Như Mạnh rồi….

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên tràng cười. Tiếp theo có tiếng người nói :

– Ngô Đinh Hương ! Người này không phải là thủ hạ của ta.

Tiếng nói vừa dứt đã thấy mấy người thắp đuốc lên. Bên ngoài viện cũng sáng rực Tiếng nói của Tiền Như Mạnh cách xa chừng bốn, năm trượng. Mọi người đều lấy làm kỳ, chẳng hiểu tại sao mụ đứng xa như vậy mà tiếng nói nghe rõ như đứng ở trong nhà.

Trương Quân chạy ra cửa sổ trước tiên để dòm ngó.

Ngô Đinh Hương cũng nhảy vọt đến bên cửa thò đầu nhìn ra ngoài.

Hai người cùng thấy Tiền Như Mạnh quả đứng cách xa đến bốn, năm trượng. Trong viện mười mấy tên tráng hán tay cầm đuốc chia nhau ra đứng bốn mặt.

Tiền Như Mạnh mái tóc búi cao lên để lộ gương mặt trắng trẻo. Đứng ở đằng xa mà ngó, mụ hãy còn phong vân lắm.

Trương Quân lẩm bẩm :

– Lạ thiệt ! Chẳng lẽ mụ đã luyện thành thuật Thính Âm ?

Hắn vừa dứt lời, Tiền Như Mạnh lắc đầu đáp :

– Tuy ta chưa luyện thuật Thính Âm, nhưng trong bọn thủ hạ của ta có người sở trường về thuật đó, nên ta đứng ở đây đã được y nói hết cho ta biết các ngươi trò chuyện gì với nhau.

Trương Quân nói :

– Té ra là thế. Thảo nào không ai biết mụ tới đây. Mụ nên nhớ Yếm Công của mụ tuy là một đại kỳ thuật trong thiên hạ, nhưng chính nó khiến cho mụ chẳng thể ẩn dấu hành tung được.

Tiền Như Mạnh lắc đầu nhắc lại :

– Ngô Đinh Hương ! Người xuất hiện đột ngột này không phải là thủ hạ của ta. Ta phát thệ với ngươi như vậy.

Ngô Đinh Hương hỏi :

– Theo ý mụ phải chăng muốn cho ta cùng đi với y?

Tiền Như Mạnh đáp :

– Đúng thế ! Thủ hạ của ta vừa trở về báo cáo chỉ tìm thấy cỗ xe kia còn Lý công tử không hiểu đi đâu mất, chắc là người này đưa gã đi rồi.

Ngô Đinh Hương hỏi :

– Đa tạ phu nhân cho biết tin này, có điều tiện thiếp biết làm thế nào để có thể tin lời phu nhân được?

Tiền Như Mạnh đáp :

– Đó là việc riêng của ngươi, ta chỉ cần gọi được Trương Quân về.

Trương Quân lớn tiếng nói :


– Tiền Như Mạnh ! Mụ đừng quẫn dắt với ta nữa hay hơn.

Tiền Như Mạnh cười lạt đáp :

– Ta chỉ mong Ngô Đinh Hương bỏ đi là ta quyết không buông tha ngươi.

Ngô Đinh Hương chau mày nhìn Trương Quân nói :

– Bây giờ ngươi trốn lẹ đi, chắc bọn họ không thể đuổi kịp ngươi được.

Trương Quân ra chiều chán nản đáp :

– Không được. Mụ đã hạ thủ vào người ta rồi, dù ta có chạy đến bên trời góc biển cũng không thoát khỏi tay mụ.

Vương Hồng Phạm hỏi xen vào :

– Mụ ghê gớm đến thế ư? Ta không tin như vậy.

Trương Quân đáp :

– Tôn giá thử coi sẽ biết.

Vương Hồng Phạm nói :

– Tại hạ không thể đi được. Tại hạ mà ra đi thì các hạ lại sinh sự.

Trương Quân hậm hực hắng đặng một tiếng rồi hỏi :

– Ngươi tưởng ta không giết được ngươi chăng ?

Vương Hồng Phạm đáp :

– Giả tỷ ngươi nắm vững có thể làm được thì ngươi đã hạ thủ rồi.

Trương Quân tức quá xẵng giọng nói :

– Ngươi có hiểu cái đếch gì. Ta chỉ lo lúc tỷ đấy với ngươi thì mụ đàn bà khả ố kia xuất hiện đột ngột. Khi đó ta chẳng những không giết ngươi được mà còn bị mụ kiềm chế ngay tức khắc.

Vương Hồng Phạm rất cao hứng hỏi :

– Ngươi căn cứ vào đâu mà nói vậy?

Trương Quân đáp :

– Ta và ngươi mà xẫy cuộc động thủ, bản lãnh ngươi cũng là tay cao thủ hạng nhất, tất nhiên ta phải đem toàn lực đối phó với ngươi. Trường hợp này khiến ta phải phân tâm, mụ sẽ nhân cơ hội đó để thi triển Yếm Công là ta bị kiềm chế.

Tuy hắn không nói rõ phải phân tâm tức là không thể dùng dục niệm để chế ngự Yếm Công của Tiền Như Mạnh, nhưng người nghe đều hiểu như vậy.

Tiền Như Mạnh cười khanh khách nói :

– A Trương ! Ngươi đừng ngụy biện vô ích. Giả tỷ Ngô Đinh Hương không đi tất thị bị ngươi dâm dục rồi cũng không thoát chết. Khi đó chẳng những ngươi vẫn bị ta kiềm chế mà đồng thời còn để một người phải thác oan. Đối với ta, thị bị dâm nhục mà chết, ta cũng không vừa dạ.

Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Giả tỷ thị đi theo người kia rời khỏi nơi đây thì hậu quả ra sao không cần phải nói nữa.

Trương Quân lớn tiếng hỏi :

– Đã thế thì hà tất ta phải đầu hàng ? Được lúc nào hay lúc ấy, bây giờ ta làm theo lời ngươi há chẳng dại lắm ư?

Tiền Như Mạnh đáp :

– Dĩ nhiên ngươi lầm rồi. Đằng nào ngươi cũng bị ta kiềm chế thì sao ngươi không nhận cơ hội này liên minh với ta? Ta sẽ giúp sức cho ngươi một tay để giết con người đã cản trở hảo sự của ngươi.

Trương Quân không nói gì nữa. Cặp mắt hắn dần dần chiếu ra những tia hung dữ.

Ngô Đinh Hương kinh hãi vội nói :

– Trương Quân ! Ngươi đừng để mụ lợi dụng.

Trương Quân lạnh lùng đáp :

– Nàng đã không chịu giúp ta thì ta đành đi giúp mụ vậy.

Vương Hồng Phạm xen vào :

– Tiền Như Mạnh đúng là người có bản lãnh. Mụ chỉ nói hai ba câu đã khiến cho cục diện trở nên hổn loạn.

Tiền Như Mạnh hỏi :

– Ngươi là ai? Hãy báo danh đi !

Vương Hồng Phạm đáp :

– Tạm thời tại hạ không tiện báo danh.

Tiền Như Mạnh hỏi :

– Tại sao vậy?


Vương Hồng Phạm đáp :

– Rồi phu nhân sẽ biết nguyên nhân.

Tiền Như Mạnh nói :

– Ta không tin được là ngươi có thể địch nổi A Trương.

Vương Hồng Phạm đáp :

– Tại hạ địch nổi hay không thì lúc động thủ mới biết. Nhưng có một điều tại hạ cần nói trước cho phu nhân hay là Yếm Công của phu nhân có thể kiềm chế bất cứ ai trong thiên hạ thì được, nhưng đối với tại hạ, nó hoàn toàn vô dụng.

Tiền Như Mạnh hỏi :

– Ủa ! Có chuyện đó ư?

Mụ tiến mau lại gần cửa sổ nhìn vào trong phòng. Lập tức Ngô Đinh Hương và Trương Quân cảm thấy toàn thân khó chịu, trong lòng nhộn nhạo muốn buồn nôn.

Vương Hồng Phạm vẻ mặt vẫn thản nhiên, dường như không cảm thấy điều chi chán ghét.

Tiền Như Mạnh đột nhiên phát giác ra người này có một luồng khí thanh linh toát ra. Thái độ ung dung của y khiến Yếm Công của mụ bị giảm bớt rất nhiều uy lực một cách vô hình.

Trong lòng kinh hãi, mụ biết Vương Hồng Phạm nói vậy không phải là lời hăm dọa vô căn cứ.

Mụ lạnh lùng nói :

– Tuy ngươi có chút đạo hạnh, nhưng nếu ngươi cùng A Trương động thủ, không giữ vững tâm thần được là nhất định bị ta thừa cơ kiềm chế.

Vương Hồng Phạm cười đáp :

– Phu nhân nói sai rồi. Khi đó người bị kiềm chế là Trương Quân chứ không phải tại hạ.

Trương Quân chấn động tâm thần hỏi :

– Vị lão huynh này đã có bản lãnh như vậy sao còn chưa ra tay giết con ác phụ kia để trừ hại cho thế gian ?

Vương Hồng Phạm đáp :

– Tôn giá nói câu này để tại hạ suy nghĩ xem sao đã….

Trương Quân lại nói tiếp :

– Nếu quả lão huynh đánh chết mụ ác phụ này thì tại hạ xin phát thệ buông tha Ngô Đinh Hương và từ đây vĩnh viễn không đặt chân đến đất Nghi Dương nữa.

Vương Hồng Phạm nói :

– Câu đó đáng để cho tại hạ suy nghĩ.

Ngô Đinh Hương cũng nói theo :

– Trương Quân là nam tử hán, là đại trượng phu. Y đã nói ra có thể tin được.

Vương Hồng Phạm hỏi :

– Ngô cô nương cũng khuyên tại hạ giết chết Tiền Như Mạnh ư?

Ngô Đinh Hương gật đầu đáp :

– Mụ là người đáng chán ghét như vậy mà lại chết về bàn tay các hạ thì tiện thiếp quyết không theo bè với mụ.

Tiền Như Mạnh thấy tình thế bất diệu. Mụ biết rằng kẻ địch dấu tên này có thể đối phó với mình trước. Mụ còn thấy Trương Quân cũng ra chiều sợ sệt y thì đủ biết võ công y nhất định cao thâm khôn lường.

Mụ nói ngay :

– Này ! Ngươi đừng để chúng lợi dụng. Lời hứa của A Trương không tin được đâu.

Vương Hồng Phạm hờ hững hỏi :

– Sao phu nhân biết thế ?

Tiền Như Mạnh đáp :

– Vì trong mình hắn có điều bí mật trọng đại, lão thân mà nói ra là tự nhiên ngươi hiểu được vì sao chẳng thể tin lời hắn.

Vương Hồng Phạm ngạc nhiên nói :

– Vậy phu nhẫn hãy cho tại hạ nghe.

Tiền Như Mạnh đáp :

– Được lắm ! Bản nhân nói cho ngươi hay. Thực ra A Trương không phải họ Trương, mà hắn họ Phong tên Càn.

Ngô Đinh Hương run bắn người lên, tự nhủ :

– Trời ơi ! Té ra hắn là sư huynh của Lục Minh Vũ và là người chân chính đứng sau màn để giựt dây những kẻ gây đại loạn trong thiên hạ….

Phong Càn ngửa mặt lên trời, nổi tràng cười rội nói :

– Tiền Như Mạnh ! Ngươi đem vụ bí mật này tuyên bố ra ngoài tức là tự đào mả để chôn mình.

Ta nói thật cho mụ hay :

Cố nhiên ta bị Yếm Công của mụ kiềm chế, nhưng vụ bí mật này cũng là một nguyên nhân trói buộc chân tay ta. Nay mụ đã nói huỵch toẹt ra thì ta chẳng còn điều chi úy kỵ nữa, như vậy càng bắt buộc ta phải giết chết mụ cho lẹ.

Tiền Như Mạnh chấn động tâm thần vì mụ biết rõ võ công Phong Càn rất cao thâm. Nếu hắn liều lĩnh để giết mụ thì nhất định là mụ phải chết.

Tuy mụ đã thi hành thủ đoạn, lúc động thủ mụ chiếm được rất nhiều tiện nghi, nhưng Phong Càn nguyên trong lòng có luồng lửa dục bốc lên mà vãn hồi được liệt thế. Bây giờ hắn chỉ cần đưa ra lực lượng tương đương là có thể giết được mụ.

Nhưng nét mặt mụ không lộ vẻ gì hoảng sợ mà còn kiêu hãnh lớn tiếng :

– Được lắm ! Ngươi cứ thử đi coi.

Phong Càn hắng đặng một tiếng, xoay mình đi về phía cửa sổ.

Bước chân của hắn lập tức phát ra một thứ tiết tấu rất ảo diệu. Tiết tấu này chẳng những chỉ nhằm vào đối tượng Tiền Như Mạnh mà nó còn bao trùm lên cả những người trong phòng là Vương Hồng Phạm và Ngô Đinh Hương.

Tiết tấu là một tấm lưới vô hình, hễ người ở trong tấm lưới hành động gì là hắn biết ngay và phát sinh phản ứng.

Nhưng bên trong vẫn có điều phân biệt rất lớn :


Tỷ như mục tiêu đối tượng là Tiền Như Mạnh thì động tác của mụ đưa Phong Càn đến hai phản ứng :

Một là rượt theo, hai là xung kích.

Nói một cách khác thì Tiền Như Mạnh đối với hắn cũng có hai phản ứng :

một là trốn chạy, hai là ra đòn tấn công trước.

Tiết tấu này kỳ diệu ở chỗ làm cho Tiền Như Mạnh mất thế chủ động. Dù mụ tấn công trước, nhưng Phong Càn phản ứng lại nhanh hơn là mụ tấn công.

Nếu mụ trốn chạy thì tình tra/người không thay đổi. Lúc mụ cất bước, Phong Càn nhận được phản ứng rượt theo nhanh hơn và rút ngắn quãng cách dần lại.

Dĩ nhiên tiết tấu này chẳng phải là ai cũng phát hiện ra được mà chỉ những tay cao thủ hạng nhất mới cảm giác thấy.

Tiền Như Mạnh và Ngô Đinh Hương đều là những tay cao thủ trong phái nữ, nên cũng cảm giác được tiết tấu của Phong Càn.

Ngô Đinh Hương bất quá chỉ kinh ngạc mà thôi, nhưng Tiền Như Mạnh thì thật đau khổ. Trong thâm tâm mụ hiện ra cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

Mụ vội la lên :

– Phong Càn ! Ngươi mà lọt vào tay đối phương thì cũng chẳng tử tế gì đâu.

Phong Càn lạnh lùng đáp :

– Dĩ nhiên là khó chịu lắm, nhưng mụ chịu quả báo trước ta thì ta tưởng cũng là đủ vốn rồi.

Tiền Như Mạnh nói :

– Chúng ta vẫn còn có thể lập điều ước bất xâm phạm.

Phong Càn đáp :

– Không được rồi ! Mụ đã tiết lộ lai lịch ta, tức là điều bí mật này sẽ truyền bá ngay ra chốn giang hồ….

Tiền Như Mạnh ngắt lời :

– Ngươi tưởng y không biết rõ gốc gác ngươi ư?

Phong Càn hỏi lại :

– Làm sao mà y biết được ?

Hắn dừng bước lại, còn cách cửa sổ chỉ chừng bốn, năm thước. Bây giờ dù tiết tấu không còn nữa thì công lực ghê gớm của hắn cũng nắm chắc đuổi kịp Tiền Như Mạnh và dĩ nhiên hắn có thể bẻ gẫy bất cứ cuộc tấn công nào của mụ.

Tiền Như Mạnh cũng hiểu nguy cơ chưa hết, mụ vội đáp :

– Ta xem chừng nhất định y biết rõ lai lịch ngươi mới thản nhiên như không. Giả tỷ ngươi hợp lực với ta, thêm vào bọn thủ hạ của ta nữa thì có thể chế phục được bọn y.

Phong Càn lắc đầu đáp :

– Tuy mụ nói có lý nhưng ta không muốn cùng về phe với mụ, vì mụ là kẻ đáng chán ghét nhất đời, ta chỉ hận mình không giết được mụ ngay cho hả dạ.

Tiền Như Mạnh vẫn chưa chịu bỏ. Mụ hỏi :

– Tuy ngươi đắc sách được một lúc, nhưng rồi đi vào tình thế hai bên cùng chết chứ chẳng thoát nạn được đâu, thì tội gì mà ngươi chịu như vậy?

Phong Càn bỗng hỏi sang chuyện khác :

– Tiền Như Mạnh ! Người này không sợ Yếm Công của mụ thật ư?

Tiền Như Mạnh đáp :

– Đó là y nói như vậy.

Phong Càn hỏi :

– Mụ bảo thật ta :

Y có sợ Yếm Công của mụ không? Nếu mụ gạt ta thì ta sẽ liên thủ với y, mụ cũng không thắng được.

Tiền Như Mạnh hỏi :

– Tại sao vậy?

Phong Càn đáp :

– Vì lẽ ta ước lượng không trúng.

Tiền Như Mạnh nghe hắn nói vậy không dám lừa gạt, vội đáp :

– Dường như y không nói dối.

Phong Càn thở dài. Hắn không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng hỏi :

– Phải chăng nhân huynh là một cao nhân dưới trướng Tiêu Dao?

Vương Hồng Phạm đáp :

– Đúng thế. Bần đạo là Vương Hồng Phạm.

Phong Càn nói :

– Tại hạ đã được nghe danh tự của nhân huynh. Không trách nhân huynh cần giữ bí mật.

Tiền Như Mạnh hỏi xen vào :

– Phong Càn ! Ngươi có liên minh với ta không, hay ngươi coi ta là cừu địch ?

Phong Càn đáp :

– Để ta còn nghe ý kiến của Vương huynh đây xem sao đã.

Tiền Như Mạnh hỏi :

– Tại sao tự ngươi không có chủ ý ?

Phong Càn đáp :

– Giả tỷ y không muốn nhân lúc ta gặp nguy nan mà chiếm tiện nghi thì ta khỏi cần liên minh với mụ để tránh mọi sự phiền não.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.