Đọc truyện Hóa Huyết Thần Công – Chương 111: Lúc nguy nan gặp vương hồng phạm
A Liệt ngó lại Âu Dương Tinh quả nhiên thấy nàng không có dáng đã gặp tai họa. Chàng cũng định thần lại nói mấy câu khiêm nhường.
Chàng nhân lúc mọi người kiểm tra thi thể Lục Minh Vũ, hỏi nàng :
– Cô nương có việc gì không?
Âu Dương Tinh đáp :
– Xuýt nữa tiểu muội bị hắn bức bách đến chết. Ai bảo không việc gì ?
A Liệt liền vặn hỏi :
– Nhưng cô không bị thương hại gì chứ ?
Âu Dương Tinh đáp :
– Dĩ nhiên là không….
A Liệt thở phào một cái, lên giọng trách móc :
– Nhưng lúc tại hạ đuổi tới nơi, cô nương lại nói….
Âu Dương Tinh ngắt lời :
– Tiểu muội bị hắn làm tình tội khổ sở mà thôi, không có chuyện gì đáng nói nữa.
A Liệt xoay chuyển ý nghĩ rồi nói :
– Tại hạ xảy chuyện hiểu lầm âu cũng là một chuyện may. Nếu tại hạ không nóng giận thì nhát đao vừa rồi cũng không đạt được đến trình độ tối cao của nói. Cô nương nên biết người Hóa Huyết Môn của bọn ta ai cũng cầu khẩn đạt được chiêu đó. Tiêu Dao lão nhân kỳ vọng ở nơi ta, nay ta cảm thấy mình có thể tự hào.
Âu Dương Tinh nói :
– Tiểu muôi đi coi Lý Tuệ Tâm….
Bao nhiêu người trong gian nhà này đều trong lòng khoan khoái, nhưng cách đây ngoài mười dặm ở hai nơi có hai người tâm tình khác xa với chốn này một trời một vực.
Trong hai người đó một là Ngô Đinh Hương. Hiện nàng lâm vào tình trạng hoặc thất thân hoặc bị diệt vong. Cả hai trường hợp đều đáng bi thảm cho nàng.
Còn người nữa là Lý Ích. Sau khi gã chia tay Ngô Đinh Hương lên xe ngựa ra đi trong bóng đêm đen tối. Tâm tình gã cực kỳ trầm trọng không bút nào tả xiết.
Gã biết rò Ngô Đinh Hương phải hy sinh để gã thoát khỏi hang cọp. Vụ này khiến tâm hồn gã như đeo một gánh nặng. Gã cho là mình nên ở lại cùng Ngô Đinh Hương cùng chịu chung số kiếp mới phải.
Lý Ích lòng dạ rối bời, xuýt nữa đi lạc đường.
Bánh xe đụng vào khối đá đánh “sầm” một tiếng. Xe rung chuyển mạnh khiến gã bừng tỉnh lại. Gã định thần tạm thời kiềm chế nỗi phẫn uất trong lòng, để tìm phương hướng.
Lý Ích ở vùng này từ nhỏ đến lớn nên gã nhận ra ngay, liền cho xe chạy về phía gần nhất để đi tới đường lớn.
Ngoài ra gã còn biết trang viện của Tiền Như Mạnh ở bên kia rừng cây cách đây không xa mấy.
Lý Ích tuy đã dong xe chạy khá nhiều đường đất, nhưng chạy quanh chạy quẩn vẫn chỉ cách trang viện của Tiền Như Mạnh chừng hơn một dặm.
Gã giơ tay lê gõ vào đầu tự nói một mình :
– Ta làm sao thế này? Ngày thường ta vẫn tự hào là kẻ tài trí mà bây giờ mới đụng phải một việc nan giải đã hoang mang thất thố. Ta cần phải bình tĩnh lại mới được.
Gã vừa trấn tĩnh tâm thần vừa giục ngựa tiến về phía trước, bụng nghĩ thầm :
– “Ngô Đinh Hương hiện đã lọt vào tay Tiền Như Mạnh. Đối phương đã ỷ võ công ghê gớm để lấn áp kẻ khác. Ta chỉ còn có cách đi tìm người võ công cao thâm hơn mụ mới cứu đặng Ngô Đinh Hương….
Gã nghĩ ngay tới Cao Thanh Vân rồi không ngần ngừ gì nữa, cho xe chạy gấp.
Lý Ích cho xe ngựa chạy xa chừng một tầm tên bắn, chuyển qua góc rừng chợt thấy bên đường có căn nhà tranh, ánh đèn trong nhà lọt ra ngoài.
Lúc này đêm đã sang canh ba, nếu người trong nhà chưa ngủ thì dĩ nhiên phải thắp đèn mới nhìn thấy sự vật. Nhưng nơi đây ở chốn hoang vu, sao lại có chuyện người ta chật vật đến nửa đêm còn có công tác ?
Nếu ở nơi thành thị thì nửa đêm còn đèn sáng là thường. Dù chẳng có công tác, nhưng người ngoài thành thị không quen chịu tối tăm, nên thường thắp đèn rất khuya.
Ở chốn hương thôn mà thắp đèn khuya tất là có chuyện.
Lý Ích thấy ánh đèn trong lòng rất lấy làm kỳ, nhưng mình đang có việc gấp, gã không rảnh để truy cứu.
Cỗ xe ngựa lướt qua phía trước căn nhà tranh, bất giác gã liếc mắt nhìn vào thì thấy cánh cửa nửa khép nửa mở.
Mục quang gã nhìn trúng vào cái giường đặt giữa nhà. Trên giường có một người nằm. Ngoài ra dường như không còn ai.
Lý Ích kinh ngạc tự hỏi :
– Người này ngủ rồi sao không tắt đèn mà cửa lại bỏ ngỏ để gió lạnh thổi vào? Hơn nữa giường thường kê ở góc nhà hay sát vách, vì lẽ gì cái giường này lại đưa ra giữa nhà ?
Gã còn đang ngẫm nghĩ thì cỗ xe đã đi qua hơn trượng.
Bỗng có tiếng kêu bi ai từ trong nhà vọng ra.
Tuy gã đang nóng nãy vì việc gấp, nhưng tiếng rú bi ai dường như người mắc bịnh đến lúc đau khổ vô cùng.
Lý Ích là người dầy công tu dưỡng, lại từng độc nhiều sách thánh hiền. Sách dạy rằng phải nghĩ đến cái đau khổ của người khác trước rồi hãy nghĩ tới vấn đề của mình.
Gã liền quay đầu lại lắng tai nghe thì quả nhiên trong căn nhà tranh, những tiếng rên la vọng lên từng hồi. Gã lập tức xuống xe tiến về phía căn nhà tranh, vừa đi vừa nghĩ thầm:
– “Giả tỷ người này lâm trọng bịnh thì hay dở gì mình tiện có xe cũng phải đưa họ vào thành tìm thầy điều trị….” Gã đi tới trước cửa thấy chính giữa nhà đặt một cái giường cũ nát, trên giải manh chiếu rách, người nằm trên giường không cử động.
Lý Ích hô lên một tiếng vẫn không thấy người kia phản ứng, nhưng tiếng rên la vẫn không ngớt lọt vào tai.
Lý Ích tiến vào trong nhà, dừng bước lại, ngó người kia một cách kinh dị.
Nguyên gã vào nhà lập tức phát giác ra hai điều không hợp tình lý.
Điều thứ nhất là toàn thân người này từ đầu xuống đến gót chân kể cả môi miệng đều chẳng có chỗ nào động đậy, thì tiếng rên la chẳng phải do người này phát ra.
Điểm thứ hai là người nằm trên giường mặc áo nho sinh. Y phục rất sạch sẽ và tề chỉnh.
Dường như đây lại là một bộ quần áo vừa mới thay đổi, chứ không phải mặc từ trước. Y có dáng người đang nằm ngủ trên giường.
Ngoài hai điểm trọng yếu này, Lý Ích còn thấy người nằm đó dáng điệu thanh tú tựa hồ không phải ở địa phương này.
Căn nhà quê kịch hủ lậu cũng là một lý do không hợp với chủ nhân của nó.
Bất giác Lý Ích tự hỏi :
– Hay là người này chết rồi nên mặc quần áo chỉnh tề để chuẩn bị nhập liệm ?
Nhưng ý kiến này lập tức bị lật đổ, vì trước ngực người nằm trên giường vẫn còn thoi thóp.
Hiển nhiên chẳng phải người chết.
Tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp, chợt gần chợt xa, quanh quẩn trong nhà.
Lý Ích định thần cất bước đến bên giường cúi xuống nhìn.
Gã thấy hai mái tóc người này đã đốm bạc, rồi không nhịn được gã cất tiếng hỏi :
– Tiên sinh ngủ đấy ư?
Người trên giường không phản ứng, Lý Ích cũng không mong đối phương trả lời. Gã đưa tay lên sờ trán người kia thì thấy ôn độ bình thường chứ không lạnh toát như xác chết mà cũng không phát nóng như người mắc bịnh.
Lý Ích trong lòng phiền muộn. Gã chỉ mong người này không bị cấp bệnh để khỏi mất thì giờ đưa đi điều trị. Bây giờ gã có thể lên xe ngựa vào thành ngay được.
Lúc gã xoay mình trở gót, người kia vẫn nằm yên không nhúc nhích. Nhưng gã vừa ra đến cửa liền phát giác một người đứng ngoài cản lối.
Người này hai mái tóc đốm bạc, diện mạo thanh tú, đúng là người vừa nằm trên giường trong nhà.
Lý Ích không quay đầu lại, chắp tay nói :
– Tiên sinh đùa kiểu này kể cũng hơi kỳ.
Người đứng tuổi mặt mũi thanh tú cười hỏi lại :
– Phải chăng ông bạn tưởng người nằm trên giường chính là tại hạ ?
Hiển nhiên y ám thị Lý Ích mình không phải là người nằm trên giường.
Lý Ích nhẫn nại không quay đầu lại nhìn vào, đáp :
– Phải hay không cũng chẳng quan hệ gì. Hiện giờ tại hạ có việc gấp cần phải đi ngay. Sau này tiện dịp sẽ đến bái phỏng.
Nhưng đối phương vẫn chấn đường không có ý để Lý Ích ra đi. Y đứng yên không nhúc nhích, nét mặt vẫn mỉm cười.
Lý Ích trong lòng nóng nãy, vẻ bồn chồn lộ ra ngoài mặt. Những tiếng rên rỉ từ lúc người này xuất hiện tự nhiên đình lại.
Lý Ích chắp tay nói :
– Mong tiên sinh đừng làm lỡ thời giờ của tại hạ. Thực tình tại hạ đang có việc gấp lắm.
Người kia thủng thẳng tự giới thiệu :
– Tại hạ họ Vương tên gọi Hồng Phạm.
Lý Ích đành nói đưa đà :
– Té ra là Vương tiên sinh. Tại hạ tên gọi Lý Ích, gặp tiên sinh thật là may mắn.
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Tại hạ thỉnh giáo Lý huynh một câu :
– Lý huynh có việc gấp trong mình, sao còn quanh vào đây?
Lý Ích đáp :
– Tại hạ nghe tiếng rên xiết bi thảm, lại tưởng có người mắc bịnh, nên phải chạy vào xem sao mà thôi.
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Lý huynh có hiểu y đạo ư?
Lý Ích đáp :
– Tại hạ không hiểu, nhưng định đưa người mắc bịnh nếu có vào thành tìm thuốc điều trị thì tiện cả đôi đường.
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Lý huynh làm thế chẳng lỡ việc của chính mình ư?
Lý Ích đáp :
– Tại hạ tuy cũng có việc cực kỳ gấp rút, nhưng chẳng thể thấy người mắc bịnh nguy cấp mà điềm nhiên tọa thị. Tại hạ nói vậy chẳng hiểu Vương tiên sinh có tin lời chăng ?
Vương Hồng Phạm gật đầu đáp :
– Chính tại hạ cũng đoán thế, sao lại không tin ?
Lý Ích vội nói :
– Đã vậy, tại hạ xin cáo từ để lên đường.
Vương Hồng Phạm đáp :
– Lý huynh đừng nóng nãy. Đêm nay quyết không vào thành được !
Lý Ích ngạc nhiên hỏi :
– Phải chăng tiên sinh định ngăn cản không cho tại hạ động thân ?
Vương Hồng Phạm đáp :
– Không phải thế ! Tại hạ chỉ nói là Lý huynh không về được đến Nghi Dương.
Lý Ích hỏi :
– Tại sao vậy?
Vương Hồng Phạm đáp :
– Vì Lý huynh quanh quẩn khu này mãi, tại hạ điều tra mới biết vấn đề là ở nơi đôi ngựa….
Lý Ích ngạc nhiên hỏi :
– Đôi ngựa làm sao?
Nên biết nơi đây cách thành Nghi Dương khá xa, nếu đi chân thì mất rất nhiều thì giờ, mà còn phải chờ đợi bọn Cao Thanh Vân cùng A Liệt tới nơi cũng mất công lắm.
Vương Hồng Phạm đáp :
– Hai con vật này đã được huấn luyện chỉ đi quanh quẩn bên tòa trang viện kia, không chịu bỏ đi chỗ khác.
Lý Ích cả kinh nói :
– Nếu vậy tại hạ phải lên đường ngay và bỏ xe đi bộ….
Vương Hồng Phạm nói :
– Tại hạ biết Lý huynh ở Tiền gia trang ra đây. Tiền gia trang này là nói rất cổ quái, ít có người tốt, nên ban đầu tại hạ tưởng Lý huynh cũng cùng phe với họ….
Lý Ích ngắt lời :
– Không phải ! Tại hạ là kẻ bị hại, hiện giờ quyết chạy về thành….
Gã đột nhiên cảnh giác dừng lại không dám nói chuyện kêu cứu binh tới.
Vương Hồng Phạm nói :
– Lúc Lý huynh rời khỏi trang, tại hạ rất lấy làm kỳ nên vào trang coi xem rồi nghĩ rằng Lý huynh đã không phải người võ lâm thì nhất định không phải đi trốn, huống chi lại ngồi trên xe ngựa, liền đoán ra do người ta sắp đặt để Lý huynh mắc bẫy. Khi Lý huynh phát giác ra không ổn bỏ xe đi bộ thì đã không kịp nữa. Người trong trang đuổi theo rất dễ dàng.
Lý Ích cả kinh nói :
– Tại hạ hoàn toàn không nghĩ tới điểm này.
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Tại hạ thấy trong sảnh đường nhà Tiền Như Mạnh có một thiếu phụ nhan sắc xinh đẹp. Y là người thế nào với Lý huynh ?
Lý Ích ngập ngừng đáp :
– Y là…. Hỡi ơi ! Câu chuyện khá dài một lời không hết. Tóm lại giữa tại hạ với y có mối tình cảm thân mật….
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Nhưng y lại tinh thông võ nghệ. Không hiểu vì lẽ gì Lý huynh đi đôi với y?
Lý Ích trầm ngâm một lúc hỏi lại :
– Chỗ ở của Vương tiên sinh rất gần Tiền gia trang. E rằng hai bên có mối tương quan với nhau. Có đúng thế không?
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Phải chăng Lý huynh tưởng tại hạ cùng phe với họ ?
Lý Ích lắc đầu hỏi :
– Tại hạ có cảm giác phản lại vì Vương tiên sinh không giống bọn họ chút nào….
Gã nhìn nét mặt đối phương tuấn tú và đầu tóc đã đốm bạc đã sinh lòng tin cậy được một phần y là người công chính.
Vương Hồng Phạm đáp :
– Nói thực cho Lý huynh hay :
– Chẳng những tại hạ không cùng phe với họ mà còn là đối nghịch nữa. Tại hạ vẫn giám thị người đàn ông kia cùng đi với Tiền Như Mạnh, vì hắn là đệ nhất ác nhân ở thế gian.
Lý Ích thấy Vương Hồng Phạm có phong độ trang nghiêm cao quý, chẳng thể không tin lời y được. Gã nói theo :
– Người họ Trương đó chính tại hạ cũng cho là đệ nhất ác nhân.
Vương Hồng Phạm nói :
– Tại hạ theo dõi hành tung hắn từ Lạc Dương. Lúc hắn đến đây gặp Tiền Như Mạnh vì người hắn bị thương nên không có cách nào chống chọi được nên bị mụ nhân cơ hội ám toán.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Kể về võ công, Tiền Như Mạnh tuy đã liệt vào hạng cao thủ võ lâm nhưng giả tỷ ác nhân không bị thương thì mụ còn kém hắn xa lắm.
Lý Ích hỏi :
– Giả tỷ Vương tiên sinh lúc đó muốn bắt tên ác nhân kia liệu có được không?
Vương Hồng Phạm đáp :
– Dĩ nhiên có thể được.
Lý Ích nói :
– Nếu Vương tiên sinh không giải thích được vì lý do gì mà không bắt hắn thì tại hạ không thể tin được.
Lý Ích chất vấn câu này thật là hợp tình hợp lý, vì Vương Hồng Phạm đã đối nghịch với Trương Quân, theo dõi hắn từ Lạc Dương mà khi đó Trương Quân lại bị thương không có sức đề kháng thì sao y không hạ thủ, lại để hắn lọt vào tay Tiền Như Mạnh? Vậy Vương Hồng Phạm không giải thích được thỏa mãn thì những câu y vừa nói hoàn toàn giả dối.
Vương Hồng Phạm cười đáp :
– Lý huynh hoài nghi là phải lắm. Tại hạ chưa biết những lời giải thích có làm cho Lý huynh thỏa mãnh hay không, nhưng bất luận thế nào tại hạ cũng lấy hành động để chứng minh cho lập trường của mình. Tỷ như bây giờ tại hạ có thể đưa Lý huynh vào thành lập tức, còn nhanh chóng hơn ngồi xe.
Thái độ cùng cử chỉ của Vương Hồng Phạm tỏ ra chẳng những y là người có học vấn mà còn đầy vẻ tôn nghiêm khiến ai cũng tin chắc y không phải hạng người tồi bại.
Vương Hồng Phạm lại nói :
– Giữa tại hạ và tên ác nhân thiên hạ vô song kia đứng trên lập trường một tà một chính không thể dung nhau, mà muốn diệt trừ hắn đi. Nhưng còn người nữa cũng muốn giết hắn để tửa mối huyết cừu bị giết cả nhà. Vì thế mà tại hạ lưu tính mạng hắn lại và còn để hắn dưỡng thương lành mạnh khôi phục võ công đặng quyết đấu với người kia.
Lý Ích bất giác trợn hai mắt lên hỏi :
– Nếu tiên sinh có thể nói họ tên cừu nhân của Trương Quân thì không chừng tại hạ….
Vương Hồng Phạm ngắt lời :
– Sao Lý huynh lại biết được ? Tại hạ nói cho Lý huynh hay cũng chẳng hề chi. Người đó họ Tra tên gọi Tư Liệt….
Lý Ích “ồ” lên một tiếng ngắt lời :
– Quả nhiên là Tra huynh….
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Sao Lý huynh cũng biết y?
Lý Ích ngần ngừ chưa quyết định có nên nói rõ cho đối phương biết hay không, vì bọn A Liệt hiện giờ đang hành động ở Nghi Dương, chẳng hiểu đã thành công chưa? Nếu gã tiết lộ có thể khiến Lục Minh Vũ biết tin thì tên ác ma này tất nhiên trốn chạy, làm cho bọn A Liệt phải mất công vô ích.
Rồi thấy phong độ đàng hoàng của Vương Hồng Phạm, gã nhận ra điểm này không thành vấn đề. Gã liền làm bộ như có điều khó nói.
Vương Hồng Phạm thấy Lý Ích trầm ngâm liền hỏi sang chuyện khác :
– Bất tất phải nhắc đến vì lẽ gì, Lý huynh nhận biết Tra công tử, tại hạ chỉ muốn biết có phải thiếu phụ Ở Tiền gia trang kia sắp gặp nguy hiểm? Nếu không thế thì Lý huynh vội về thành làm gì ?
Lý Ích nghĩ tới Ngô Đinh Hương liền liên tưởng đến tình cảnh nàng bị Trương Quân dầy xéo, bất giác gã lòng đau như cắt cơ hồ chịu không nổi.
Vương Hồng Phạm nói :
– Coi vẻ mặt Lý huynh đủ biết y đang gặp cảnh nguy nan.
Lý Ích gật đầu đáp :
– Đúng thế !
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Phải chăng Tiền Như Mạnh muốn giết y?
Lý Ích không trả lời vì đây cũng là một lý do có thể như vậy.
Vương Hồng Phạm lại nói :
– Mụ đàn bà đó thật là ghê gớm ! Tại hạ chẳng thà đối diện với một cường địch khác còn dễ chịu hơn động thủ với mụ.
Lý Ích nói :
– Chính mụ nói ra đã luyện thành Yếm Công có thể làm cho người ta ngán mà bị thất bại.
Vương Hồng Phạm nói :
– Tại hạ biết rồi !
Y mỉm cười nói tiếp :
– Tuy tại hạ có thể đối phó với mụ, nhưng tại hạ đã nói trước động thủ là việc không hay, huống chi đối với người mà mình chán ngấy.
Lý Ích ngạc nhiên nhìn Vương Hồng Phạm nói :
– Nghe khẩu khí Vương tiên sinh có vẻ con người tu đạo ưa thanh tĩnh. Điểm này đối với nhân vận hào hiệp giang hồ lại càng hiếm có….
Vương Hồng Phạm ngắt lời :
– Tại hạ nguyên là kẻ tu đạo, song vì chuyện đền ơn trả nghĩa mà phải tạm thời hòa mình cùng người trần tục.
Lý Ích bây giờ nhất quyết đem lòng tin tưởng vào đối phương. Gã nói :
– Vương tiên sinh ! Tại hạ đến Nghi Dương thật là chuyện gấp rút vì Tra Tư Liệt huynh ở trong thành, nhất định sẽ giúp tiểu đệ….
Vương Hồng Phạm ngạc nhiên hỏi :
– Y tới đây từ bao giờ ?
Lý Ích đáp :
– Y tới đây chưa đầy hai ngày.
Vương Hồng Phạm trầm ngâm một chút rồi nói :
– Nếu y đã tới đây thì có thể vì tên ác nhân ở Tiền gia trang.
Lý Ích ngắt lời :
– Không phải đâu. Nghe nói ở Nghi Dương cũng còn một tên ác ma.
– Đó là Bang chúa Cái Bang tên gọi Lục Minh Vũ.
Lý Ích nói :
– Nếu Vương Tiên sinh chịu đưa tại hạ về thành thì ơn ấy xin kết cỏ ngậm vành.
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Lý huynh cứ yên tâm. Tiền Như Mạnh không giết nàng đâu. Tên nàng là gì?
Lý Ích đáp :
– Nàng họ Ngô tên gọi Đinh Hương, ngoại hiệu là Tử Y Ngọc Tiêu….
Vương Hồng Phạm nói :
– Tại hạ đóng cửa lâu ngày nên chưa nghe ai nói đến y.
Lý Ích nói :
– Mối nguy nan của nàng không những ở chỗ Tiền Như Mạnh định hạ sát mà đáng lo hơn nữa là Trương Quân toan cùng nàng….cùng nàng….
Gã đau lòng quá không nói hết lời được.
Vương Hồng Phạm nhìn gã ra vẻ đồng tình nhưng hiển nhiên chưa quyết định hành động thế nào. Y chờ Lý Ích tập trung chú ý lực lần nữa, rồi mới nói :
– Lý huynh phong tư anh tuấn, khí vũ hiên ngang, tại hạ tưởng nên tìm đường chính xuất thân, mưu thủ công danh cho mình mà gây nên sự việc hiển hách vì nước vì dân mới phải.
Lý Ích đáp :
– Lời giáo huấn của Vương tiên sinh rất đúng. Nhưng hiện giờ chưa thể bàn tới chuyện đó.
Nếu Ngô Đinh Hương mà thất thân với ác nhân kia thì tại hạ….
Vương Hồng Phạm ngắt lời :
– Hay hơn hết là Lý huynh quyên y đi và từ nay cũng không nên qua lại với người võ lâm nữa.
Lý Ích ngần ngừ đáp :
– Cái đó không phải chuyện dễ dàng.
Vương Hồng Phạm nói :
– Ngô Đinh Hương đã là người võ lâm mà lại là tay từng trải thì dĩ nhiên không phải nội quyến của Lý huynh. Nếu đây là một đoạn duyện nghiệt thì nên nhân cơ hội này mà cắt đứt. Vậy vụ này chưa chắc đã là điều bất lợi cho Lý huynh.
Lý Ích nói :
– Tại hạ chỉ mong tiên sinh đưa giúp tại hạ vào thành để báo cáo vụ này với Tra huynh.
Vương Hồng Phạm nói :
– Nếu Tra công tử đang bận đối phó với Lục Minh Vũ thì e rằng y không rảnh để tới đây được.
Lý Ích đáp :
– Nhất định y sẽ có biện pháp.
Vương Hồng Phạm hỏi :
– Ngô Đinh Hương có góp sức vào vụ này không?
Lý Ích đáp :
– Có rồi. Nàng phát giác ra Lục Minh Vũ mà chẳng tiếc dấn thân vào vòng nguy hiểm tìm đến Lạc Dương báo tin cho Cao huynh.
Rồi gã giải thích thêm :
– Nguyên nàng là vợ Diêu Văn Thái, Chưởng môn phái Lạc Xuyên. Vì phu thê bất hòa mỗi người đi một ngã. Diêu Văn Thái giận nàng lỗi đạo phu nhân toan hại mạng nàng. Nhờ Cao Thanh Vân huynh giúp đỡ, Diêu Văn Thái tưởng nàng đã uổng mạng rồi, vậy mà nàng cứ đến Lạc Dương là mạo hiểm vô cùng !…
Vương Hồng Phạm ngắt lời :
– Nếu vậy Ngô Đinh Hương là một kỳ nữ tử biết trọng nghĩa quên mình.
Lý Ích nói :
– Giữa tại hạ với nàng tuy chưa có sự kề cận bằng thân thể, nhưng hình ảnh đã inh sâu vào trong lòng. Hai người vì mối chân tình mà chống chọi với Yếm Công của Tiền Như Mạnh. Một đằng Trương Quân cũng nhờ lòng ham muốn đối với nàng mà chống được Yếm Công của mụ. Ngô Đinh Hương hiểu điều này mới quyết định hy sinh thân mình liều dụ Trương Quân bức bách Tiền Như Mạnh buông tha tại hạ….