Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 88: Nhiệm Vụ


Bạn đang đọc Hoa Hồng Trao Kền Kền – Chương 88: Nhiệm Vụ


Chu Vận Ninh biết được chuyện Giang Lăng và Chu Dư Ngôn đăng ký kết hôn thì đã là ba ngày sau.
“Lăng Lăng, báo cho chị một tin tốt! Kết quả kiểm tra của em có rồi, sợ bóng gió một hồi…”
Tiếng ngâm nga im bặt ngay.
Chu Vận Ninh vừa vào cửa liền nhìn thấy Chu Dư Ngôn ngồi trên sô pha phòng khách, anh đang lạnh lùng nhìn cô ấy.
Trong lòng cô ấy đột nhiên hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện nhảy ra sau vài bước: “Chu Dư Ngôn! Sao anh lại ở đây?”
Chu Dư Ngôn bắt chéo chân, thong dong nhìn cô ấy: “Vì sao anh không thể ở đây?”
Chu Vận Ninh há mốc mồm, nhưng còn chưa nói thì lại nghe anh hỏi ——
“Còn nữa ban nãy em nói sợ bóng gió một hồi là sao?” Chu Dư Ngôn lướt mắt qua, “Em không phải nên cho anh một lời giải thích ư?”
Ánh mắt của anh rất có sức uy hiếp, Chu Vận Ninh bối rối, hoàn toàn không để ý tới đồ vật trên tay anh.
“Cái đó…thì là em đến bệnh viện, bác sĩ nói em không có thai, chỉ là mang thai giả thôi.”
Chu Dư Ngôn điềm tĩnh nghe hết, rồi hỏi: “Còn gì nữa?”
Còn nữa?
Chu Vận Ninh căng thẳng không thôi, cô ấy chỉ đành nói tiếp: “Còn nữa, em sai rồi, em không nên nói xấu anh với Lăng Lăng.”
Chu Dư Ngôn chẳng nói năng gì nhìn cô ấy.
Trong không gian lặng thinh, Chu Vận Ninh hồi hộp hỏi: “Thế, thế nào? Em đã nói hết rồi.”
“Hết rồi?” Chu Dư Ngôn nhíu mày mới chậm rãi nói, “Nhưng anh không phải nói tới những chuyện đó.”
“Không phải ——” Âm thanh của Chu Vận Ninh kẹt trong cổ họng.
Cái gì? Anh ta không phải nói tới chuyện này? Xong đời, ban nãy mình chẳng phải chưa đánh đã khai sao?
Chu Vận Ninh hối hận không thôi, hận không thể đánh chính mình của mấy phút trước một trận.
Cô ấy tỏ vẻ trấn tĩnh: “Em, em đã là người trưởng thành rồi, muốn làm gì là tự do của em, anh lo nhiều như vậy làm gì?”
“Đúng vậy, đó quả thật là tự do của em.” Nhưng mà lại nghe Chu Dư Ngôn nói tiếp, “Anh chỉ muốn hỏi em, những tiểu thuyết em viết là sao?”
Chu Vận Ninh ngẩn ra một giây, thiếu chút nữa thét ra tiếng: “Ai cho anh xem tiểu thuyết của em! Anh làm sao biết được hả? Anh xâm phạm quyền riêng tư!”
Chu Dư Ngôn hờ hững nói: “Xâm phạm quyền riêng tư? Anh chỉ mượn máy tính một chút, làm sao biết em không tắt trang web.


Em cho rằng anh muốn xem những thứ bị bắt rửa mắt sao?”
“Vậy, vậy thì thế nào?” Chu Vận Ninh cố gắng giữ bình tĩnh.
Chu Dư Ngôn cười lạnh: “Anh hình như thấy tên mình trong tiểu thuyết của em?”
Tiểu thuyết mà anh nói tới chính là câu chuyện “Nữ vương và tiểu nô lệ của nàng” mà cô phác thảo trước đó.

Đương nhiên tựa truyện không phải gọi là thế này, sau khi cô viết lung tung mấy chương thì chẳng hề suy nghĩ đăng lên trang web tiểu thuyết.

Nào ngờ số liệu không tệ, còn có biên tập tìm ký kết.
“Là, là tiểu thuyết.” Chu Vận Ninh buộc phải phân bua, “Vậy thì, thì thế nào? Em viết tiểu thuyết thì làm sao? Phạm pháp hả? Tên giống nhau, không cho phép có người trùng tên họ à? Hơn nữa ——”
Chu Vận Ninh bỗng dưng phản ứng lại: “Đúng vậy, tại sao em phải giải thích với anh? Đây là nhà của Lăng Lăng, anh và Lăng Lăng chỉ là đính hôn.

Anh là một người đến làm khách, có tư cách gì dùng giọng điệu người chủ nói chuyện với em?” Nói tới đây, Chu Vận Ninh trở nên kiên cường.
Chu Dư Ngôn liếc cô ấy một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, thật có lỗi, đã quên nói với em, ba ngày trước anh đã đăng ký kết hôn.”
“Anh đăng ký kết hôn thì…” Chu Vận Ninh mở to hai mắt, “Khoan đã, anh nói gì cơ? Đăng ký kết hôn?!”
Không đợi cô ấy tiêu hóa hết những lời này, Giang Lăng kéo va ly từ trong phòng đi tới.
“Vận Ninh, em về rồi à?”
“Lăng Lăng!” Chu Vận Ninh hoàn hồn, cô ấy đi hai ba bước tới bên cạnh Giang Lăng, ánh mắt nhìn xuống va ly của cô, “Chị muốn chuyển nhà hả? Ban nãy Chu Dư Ngôn nói…”
Giang Lăng gật đầu, cười nói: “Ừm, chị và Dư Ngôn đã đăng ký kết hôn rồi, hôm nay anh ấy tới giúp chị chuyển nhà.”
“Hai người thật sự đăng ký, đăng ký kết hôn rồi?”
Trong nháy mắt Chu Vận Ninh cảm thấy trời sắp sụp rồi.

Cô ấy khó khăn giữ nụ cười trên môi: “Thật, thật sự à, vậy chúc mừng hai người.”

“Cảm ơn.” Giang Lăng mỉm cười đáp lại, cô nhìn Chu Dư Ngôn còn nói, “Chị phải tiếp tục thu dọn đồ đạc, ban nãy Dư Ngôn nói có chuyện gì muốn nói với em đấy.”
“…”
Chu Vận Ninh trơ mắt nhìn cô đi vào phòng.

Cô ấy cứng ngắc quay đầu lại, đón nhận ánh mắt cười như không cười của Chu Dư Ngôn.
Chả trách.
Đăng ký kết hôn với Giang Lăng rồi, anh hận không thể lập tức tuyên bố thiên hạ nhỉ?
Cô ấy lấy lại tinh thần, nhanh chóng dời ánh mắt: “Cái đó, em trở về phòng.”
“Chờ chút.”
Một câu giữ lại bước chân cô ở tại chỗ.
Chu Vận Ninh đành phải quay đầu: “Còn, còn có việc gì sao?”
Chu Dư Ngôn nhìn cô ấy thật sâu: “Anh có một nhiệm vụ muốn giao cho em.”
Chu Vận Ninh nghi ngờ: “Hả?”
Nhiệm vụ?
***
Khi rời khỏi tiểu khu, Giang Lăng nói: “Anh đừng bắt nạt Vận Ninh.”
Chu Dư Ngôn đeo dây an toàn, giọng điệu hờ hững: “Anh không bắt nạt nó.

Anh chỉ là nhắc nhở nó, dù sao không phải lần nào cũng có người ở phía sau giúp nó thu dọn tàn cuộc.”
Giang Lăng chỉ cười không nói gì.
Về đến nhà, Chu Dư Ngôn giúp cô bỏ hành lý vào trong phòng.


Giang Lăng ngồi trên sô pha hơi nhàm chán, cô bèn lấy tạp chí ở bên cạnh lật xem.

Lật được vài tờ, cô như là phát hiện cái gì đó, cầm lên một quyển tiểu thuyết nằm ở dưới.
Khoan đã, đây là…
Khi Chu Dư Ngôn ra khỏi phòng thì trông thấy Giang Lăng đang cầm một quyển tiểu thuyết đọc say sưa, anh ngẩn ra.
Đó không phải…
Nghe được tiếng bước chân, Giang Lăng ngẩng đầu, cười như không cười nhìn anh.
“Không phải Chu tổng nói loại tiểu thuyết này đọc nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh sao?”
Chu Dư Ngôn ho nhẹ làm như che giấu: “Anh chỉ muốn hiểu hơn về sở thích của em.”
Giang Lăng nhướn mày: “Hửm?”
“Vả lại, chẳng phải em thích…”
Lời còn chưa dứt, di động của Giang Lăng đột nhiên vang lên.

Cô đưa mắt nhìn biểu thị cuộc gọi đến, bắt máy trước mặt Chu Dư Ngôn.
“Giang tổng, cô còn nhớ tôi không?” Âm thanh chứa ý cười từ trong điện thoại truyền ra.
“Châu tổng, chào anh.” Giang Lăng mỉm cười nói ra tên đối phương.
Vị Châu tổng này là một nhà đầu tư trẻ tuổi, quen biết tại một buổi hội nghị doanh nhân đầu tư không bao lâu trước đây.
Người ở đầu dây bên kia nói: “Lần trước tại buổi hội nghị vội quá, chỉ để lại cách liên lạc, không biết mấy hôm nay Giang tổng rảnh không, tôi muốn…”
Động tác của Chu Dư Ngôn khựng lại, anh đột nhiên hô lên: “Lăng Lăng.”
Người ở đầu dây bên kia cũng nghe được âm thanh của anh, cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
Chu Dư Ngôn giơ tay lên lấy gì đó trên áo cô, âm thanh biếng nhác: “Áo em dính sợi tóc.”
Giang Lăng liếc nhìn anh một cái, cô không nói gì mà trả lời với đầu dây bên kia: “Châu tổng, lịch trình gần đây của tôi khá bận, vô cùng xin lỗi anh.”
Đối phương khựng lại rồi lịch sự nói: “Không sao, nếu Giang tổng còn có việc, vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Trò chuyện vài câu, Giang Lăng cúp máy rồi nhìn sang Chu Dư Ngôn: “Chu tổng, ban nãy anh có ý gì? Anh cũng muốn hẹn em ăn cơm à?”
Ánh mắt Chu Dư Ngôn nhìn cô tối thêm mấy phần: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở Giang tổng, thân phận hiện tại của em là đã kết hôn rồi.”
“Ồ?”
Chu Dư Ngôn liếc nhìn tiểu thuyết trên tay cô, lại kề sát cô, anh thấp giọng nói: “Cho nên, em có muốn thử kiểu này không?”

***
Chu Vận Ninh ngồi trên đường sắt cao tốc đi công tác, cô ấy đối diện laptop, khổ thân viết nhiệm vụ mà Chu Dư Ngôn giao cho cô ấy ——
Kịch bản cho nhiều loại vai diễn khác nhau.

Nào là tổng giám đốc bá đạo yêu thương tôi, người tình bí ẩn của bạo chúa, sau khi cùng hotboy ẩn hôn đại loại thế…
Hơn nữa, tên của nhân vật chính còn phải là Chu Dư Ngôn và Giang Lăng.
Chu Dư Ngôn thế mà bảo cô ấy viết đủ loại tiểu thuyết cho anh và Giang Lăng chơi trò đóng vai?
Anh ta…điên rồi sao?
Không ngờ Chu Dư Ngôn còn có loại sở thích này.
Lăng Lăng đáng thương…
Chu Vận Ninh vừa than phiền trong lòng vừa gõ bàn phím điên cuồng, đột nhiên một âm thanh non nớt truyền đến.
“Chị ơi, chị đang làm gì đó?”
Chu Vận Ninh sửng sốt quay đầu lại, trông thấy một cậu bé đứng bên cạnh mình.

Không đợi cô ấy phản ứng lại, đã nghe cậu bé dùng âm thanh non nớt của mình đọc nội dung trên laptop.
“Vì chữa bệnh cho mẹ, cô thỏa thuận cùng một người đàn ông thần bí, làm người tình bí mật của hắn một năm…”
“Đây là gì thế? Chị ơi chị đang viết tiểu thuyết hả? Thật là lợi hại.”
“Ơ, Tiểu Chu, đừng quấy rầy chị.” Mẹ đứa nhỏ vội vàng đi tới bồng con mình đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Chu Vận Ninh.
“…”
Chu Vận Ninh chết ngay tại chỗ.
Trong phút chốc, cô ấy hận không thể đào một cái hố chôn mình.

Ban nãy cô ấy còn cảm thấy Giang Lăng đáng thương, người đáng thương nhất nên là cô ấy mới phải.
Thật là xấu hổ quá đi!
Hu hu hu, cô ấy không dám viết lung tung nữa đâu!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.