Đọc truyện Hoa Hồng Sớm Mai – Chương 32Quyển 3 –
Thắng Nam vẫn kéo Thư Sướng cùng đến công ty bất động sản Trí Viễn, dù
sao cũng là vì Thư Sướng nên người ta mới nhiệt tình như vậy.
Công ty bất động sản Trí Viễn thuê tầng sáu một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố làm trụ sở, trang trí không hề huênh hoang mà rất tao
nhã. Nữ nhân viên phụ trách tiếp đón ngoài cửa tòa nhà vừa gọi điện
thoại lên văn phòng Ninh Trí thì anh ta đã lập tức đi xuống.
Ba người đi hai chiếc xe một trước một sau tới Tụ Hiền Uyển. Xuống xe,
ba người đi qua công trường, qua vườn hoa, qua một khu nhà tập thể, cuối cùng tới chỗ bán căn hộ.
Các nhân viên bán hàng ai cũng xinh đẹp đáng yêu, lại rất khéo ăn nói,
thấy là khách do Tổng giám đốc dẫn đến nên càng khéo mồm khéo miệng hơn.
Ninh Trí xua tay ra hiệu cho họ yên tĩnh một hồi, “Đưa chìa khóa phòng 302 tòa nhà số 6 cho tôi”.
Các cô gái vội im tiếng tìm chìa khóa đưa cho Ninh Trí.
Phong cảnh trước tòa nhà số 6 rất đẹp, một đám công nhân đang trồng một
cây hòe lâu năm mua từ trong núi sâu đến xuống hố sâu. Phóng viên mảng
nhà đất của Hoa Đông buổi chiều đang phỏng vấn hiện trường, giới thiệu
cây này đã có một trăm tuổi, to chừng hai người ôm, chuẩn bị viết một
bản tin đó đây về cây hoa hòe cổ thụ trăm năm tuổi đâm rễ tại Tụ Hiền
Uyển. Đây là một mánh lới tuyên truyền của công ty bất động sản, Thư
Sướng biết vị đồng nghiệp này chắc chắn đã nhận được phong bì của công
ty Trí Viễn.
Trong Hoa Đông buổi chiều, hai mảng dễ kiếm được tiền nhất chính là nhà
đất và xe hơi, nhưng cũng chỉ có số tiền nhỏ. Phòng quảng cáo thì phải
có kĩ xảo, đã có kĩ xảo thì sẽ kiếm được nhiều tiền. Mảng Thư Sướng đang làm là một mảng rất chuyên nghiệp nhưng nước rất trong, còn phải đi
công tác thường xuyên, có điều cũng dễ đạt được thành tích.
Thắng Nam vừa nhìn đã thích căn hộ này, độ cao vừa phải, hai phòng ngủ
hai sảnh, phòng khách và hai phòng ngủ đều quay ra ngoài, lấy ánh sáng
rất tốt, phong cách trang trí đơn giản hào phóng. Cô đứng trong phòng
gọi điện thoại cho bố, chỉ dăm ba câu đã quyết định lấy luôn căn hộ này.
Ninh Trí lại dẫn hai người về chỗ bán hàng làm thủ tục, vừa nghe Ninh Trí nói giá cả, cô nàng lễ tân đã ngẩng đầu sửng sốt.
“Tổng giám đốc Ninh, anh có thể nói lại lần nữa được không? Em không nghe rõ”.
“Tôi nghĩ cô không hề nghe lầm”. Ninh Trí nghiêm nghị nhìn quét một lượt, các cô gái lập tức cúi đầu lo việc của mình.
Thắng Nam đang bận gọi cho bố bảo mang tiền tới nên không chú ý đến chuyện bên này, nhưng Thư Sướng lại nhìn rất rõ.
Cô hơi nhíu mày.
Làm thủ tục rất phiền phức, phải cung cấp rất nhiều giấy chứng nhận,
phải kí một đống chữ kí. Thắng Nam bảo Thư Sướng về trước, chiếc Chery
của Thư Sướng vẫn đang để ở nhà, cô đến đây cùng với Thắng Nam, Ninh Trí nói anh ta cũng phải đi trước nên Thư Sướng liền đi nhờ xe anh ta.
Trên đường, hai người chỉ trò chuyện qua loa vài câu.
Lúc xuống xe, Thư Sướng móc một chiếc phong bì từ trong túi xách ra đặt xuống bên cạnh tay lái.
“Đây là cái gì?” Vẻ mặt vốn đã lạnh như băng của Ninh Trí lúc này hạ xuống dưới không độ.
Thư Sướng hơi mất tự nhiên nhìn anh ta, “Thắng Nam nhờ tôi chuyển cho anh, chỉ là một chút lòng biết ơn mà thôi”.
Ninh Trí đập tay vào tay lái, khẽ chửi một câu rồi hất đầu lên.
“Thư Sướng, đây là ý kiến của em phải không? Em chỉ sợ phải nợ ơn anh,
sợ phải có quan hệ với anh, không, sợ anh lại có ý đồ với gia đình em
đúng không? Vì vậy em mới đưa một chút lễ mọn để có thể an tâm đúng
không?”
“Anh nghĩ quá nhiều rồi đấy!” Thư Sướng khắc chế sự xấu hổ trong lòng,
thực ra cô cũng rất ghét làm việc này. Nhưng đúng như Ninh Trí nói, chỉ
cần anh ta nhận là cô sẽ có thể thản nhiên, như hai bên mua bán, trả
tiền, nhận hàng. Cô không muốn có gì dính dáng dây dưa với vị Tổng giám
đốc Ninh này với lí do vì chuyện của Thần Thần nữa.
Anh ta tốt, tốt quá mức làm cô cảm thấy sợ hãi. Bố mẹ cô đều là người
tầm thường, cô cũng không phải nhân vật hiển hách, thứ duy nhất có thể
khiến người ngoài chú ý chính là tòa nhà đó. Anh ta lại làm bất động
sản, sao có thể không suy nghĩ theo hướng này được?
“Người nghĩ nhiều là em, tại sao em lại trở nên tầm thường như vậy?”
Thư Sướng hết kiên nhẫn, “Coi như anh nói đúng, chúng ta quả thật không phải một loại người, sau này qua lại ít thôi”.
Cô đẩy cửa định xuống xe.
Ninh Trí đưa tay giữ chắc cô lại, “Không cho phép đi. Nói với em, Thư
Sướng, giảm giá nhà không phải là vì thể diện của em mà là vì anh không
muốn kiếm tiền của Thắng Nam”.
“Ơ?”
“Thắng Nam là bạn của anh khi còn nhỏ, có điều cô ấy không nhớ anh cho
nên anh mới lấy cớ là bạn em để giúp cô ấy chứ thực ra không có bất cứ
quan hệ gì với em cả”. Sợ Thư Sướng nghe không rõ nên Ninh Trí nói rất
chậm từng chữ từng câu.
Thư Sướng nhắc nhở mình không được quá kinh ngạc nhưng miệng cô vẫn há
hốc, sau đó trái tim cô như vừa buông được một tảng đá lớn, cô thoải mái thở phào một hơi.
Thảo nào anh ta khiến cô có cảm giác quen thuộc, thì ra là bạn của Thắng Nam. Trong ấn tượng của cô, khi còn bé Thắng Nam chỉ có fan nữ, không
có người khác giới mến mộ!
Lẽ nào đàn ông ngoài hai mươi tuổi bắt đầu thay hình đổi dạng triệt để?
“Tại sao tôi không nhớ đã gặp anh?” Cô nhìn anh ta vài lần từ trên xuống dưới nhưng vẫn không không nhịn được hỏi câu này.
Ninh Trí lạnh lùng mở cửa xe nhét phong bì vào trong túi xách của cô rồi nói với vẻ tức giận, “Chuyện em không nhớ được đâu chỉ có việc này!”
Thư Sướng không hiểu ra sao, nhưng Ninh Trí đã là bạn của Thắng Nam thì
sẽ không có quan hệ gì với cô nữa nên cô cũng không cần phải nghiên cứu
kĩ làm gì.
Sau đó vì bận công việc nên cô cũng quên luôn việc này.
Hôm sau cô đi công tác phỏng vấn một tổ nghiên cứu địa chất, trong mấy
ngày phải đến cả chục địa điểm khác nhau, ngày nào cũng bận đến mức
không có cả thời gian gửi tin nhắn cho Bùi Địch Văn.
Hôm phỏng vấn xong, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn bữa cơm tử tế,
cô nghĩ. Hình như hôm nay là thứ sáu, Bùi Địch Văn cũng đến lúc về rồi,
vẻ mặt mệt mỏi của Thư Sướng nở ra như hoa sau cơn mưa, khóe miệng mang
nụ cười không thể kiềm chế được. Cô cầm điện thoại trong tay, cứ ăn mấy
miếng lại nhìn điện thoại một lần.
Thôi Kiện ngồi bên phải cô ngó sang nhìn rồi khẽ hỏi, “Đợi điện thoại của ai đấy?”
“Ơ, không đợi ai cả”.
“Vậy sao cô cứ xem điện thoại suốt thế?”
“Thật à?”
“Thật chứ sao không, cứ có động tĩnh gì là cô lại nhìn, nãy giờ đã bảy
tám lần rồi. Yêu rồi à?” Thư Sướng đỏ mặt, không nỡ phủ nhận, “Sao thầy
lại thấy được?”
“Không có việc gì cứ tự nhiên lẩm bẩm, rồi có lúc lại vui mừng như trúng thưởng lớn, ngoài yêu thì không có lí do gì khác, nói xem nào, là anh
chàng thế nào?”
Thư Sướng sững sờ, nhớ lại Thôi Kiện từng nhắc nhở mình không được đến
quá gần Bùi Địch Văn, cô nói ra vẻ hời hợt, “Không có gì đặc biệt cả,
một người rất thông thường thôi”.
“Người bình thường, sống cuộc sống bình thường, thế mới tốt. Anh chàng
đi Mercedes Benz đưa cô đến tòa soạn báo hôm đó à?” Thôi Kiện cười cười.
“Thầy dám nhìn trộm em à?”
“Tôi nhìn trộm làm gì, tôi nhìn một cách quang minh chính đại chứ”.
Thư Sướng nghiêng đầu, cắn môi ghé tới hỏi nhỏ, “Có lần thầy nói Tổng biên tập Bùi là người khác chúng ta có nghĩa là sao?”
“Anh ta là Tổng biên tập lớn, cô là phóng viên quèn, bản thân điều này đã bất đồng rồi”.
“Công việc không phân biệt cấp bậc, có thể có bao nhiêu bất đồng chứ?”
“Cô thật là non nớt. Chức Tổng biên tập này chỉ là một thú vui nghiệp dư của Tổng biên tập Bùi, như một nữ ca sĩ yêu thích vẽ tranh, lúc hứng
lên cô ta có thể bỏ thời gian mấy tháng hoặc một năm đi nghiên cứu, học
tập cách vẽ tranh, nhưng có một ngày cô ta vẫn sẽ trở lại sân khấu tiếp
tục ca hát”.
“Sân khấu của Tổng biên tập Bùi là cái gì?”
Thôi Kiện đặt đũa xuống, “Cô không phải phóng viên mảng giải trí, đừng
tọc mạch như vậy. Anh ta thích ở đâu thì ở đó, dù sao khi anh ta đi thì
cũng sẽ có người khác đến làm Tổng biên tập, chúng ta vẫn cứ làm việc
như thường, nhận lương như thường, lĩnh thưởng như thường”.
Mặt Thư Sướng lập tức tối lại, cơm cũng chẳng muốn ăn, chỉ cúi đầu. Cùng tổ phỏng vấn lên xe, trên đường về cô vẫn nhắm mắt không nói một lời.
Nếu thật sự giống như lời sư phụ nói, Tân Giang chỉ là một điểm dừng của Bùi Địch Văn thì tình yêu này còn có thể tiếp tục sao?
Phân tích lại kĩ càng, quả thật Bùi Địch Văn có vẻ không dự định ở lại
Tân Giang lâu dài. Căn hộ ở Khế Viên là tòa soạn báo đứng ra thuê. Anh
ta không có bất động sản, không có người nhà. Mạc Tiếu đã nói mỗi tháng
anh ta sẽ có vài ngày về nhà thăm người thân, ngày lễ ngày Tết cũng sẽ
về. Nhà bọn họ hình như rất tây hóa, không những rất coi trọng ngày lễ
truyền thống mà cũng rất chú trọng các ngày lễ phương Tây như lễ tạ ơn,
lễ phục sinh hay lễ giáng sinh. Một đàn ông độc thân sẽ không có khái
niệm gì đối với ngày lễ. Kể cả như chính Thư Sướng cũng chỉ nhớ rõ hôm
nay dương lịch là ngày bao nhiêu, chưa bao giờ biết là mùng mấy tháng
mấy âm lịch, ngày lễ ngày Tết gì cũng đều là do bố mẹ nhắc nhở. Bùi Địch Văn nhớ rõ tất cả mọi ngày lễ như vậy, có nghãi là nhà anh ta nhất định là một đại gia đình, có bố mẹ, có…
Thư Sướng kinh hoàng mở mắt ra, mặt cô trắng bệch.
Khi về tới tòa soạn báo thì đã là buổi chiều. Thư Sướng bước vào tháng
máy, nghe thấy tiếng nhạc nhảy rất sôi động vang tới. Cô không khỏi nhớ
tới buổi chiều nóng bức từ Quảng Châu về nọ, cô cũng nghe thấy âm nhạc
trong thang máy, cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy Đàm Tiểu Khả. Chính
là từ hôm đó cuộc đời của cô đã rẽ sang một hướng khác.
Thư Sướng thở dài nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình phản chiếu qua thành thang máy bằng inox sáng bóng, cũng hốc hác như hôm đó.
Mọi người đều đã đến hội trường vui chơi, trên hành lang rất yên lặng.
Không biết nhận được điện thoại của ai mà Thôi Kiện nở nụ cười dịu dàng
hiếm thấy, giọng nói lộ rõ vẻ cưng chiều như dỗ dành em bé, vừa đặt túi
xuống ông ta đã vội vã đi mất.
Thư Sướng uống nước, đưa tay lên xoa mặt, lòng bàn tay toàn là bụi đất,
chắc là bụi trên đường bám vào vì cửa sổ xe vẫn mở trên đường đi về. Cô
vội lục khăn mặt đến nhà vệ sinh rửa mặt.
“Ọe, ọe…” Vừa đến cửa nhà vệ sinh Thư Sướng đã nghe thấy tiếng nôn mửa bên trong.
Thư Sướng đi vào xem, Đàm Tiểu Khả cúi sát xuống bệ rửa mặt nôn đến đỏ
bừng mặt, nước mắt nước mũi giàn giụa, trên tay còn cầm một chiếc que
thử thai.
Thư Sướng cũng không cảm thấy kinh ngạc mà chỉ nhất thời không biết làm
sao, giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn, nhìn tiếp cũng không
được, bỏ đi cũng không xong.
“Thư tỷ…” Đàm Tiểu Khả nôn khan mấy lần rồi ngẩng đầu lau miệng ngọt
ngào cười với Thư Sướng, “Hai vạch chị ạ, có nghĩa là có thai rồi đúng
không?”
“Tôi không rõ chuyện này lắm”. Thư Sướng biết giọng mình rất cứng nhắc nhưng cô thật sự không cách nào làm bộ vui mừng được.
Người vui mừng nên là Dương Phàm, là La Ngọc Cầm.
Cô vẫn đang tính, cô và Dương Phàm li hôn bao giờ, mới được có bao lâu?
Đã được một tháng chưa? Không nhớ rõ lắm, nhưng chắc sẽ không quá một
tháng. Một tháng đã có thêm một tính mạng mới, cuộc đời đúng là tràn
ngập kì tích khắp nơi.
“Trời ạ!” Đàm Tiểu Khả xúc động rưng rưng nước mắt, “Em cứ thấy mấy hôm
nay ngực căng căng, không muốn ăn uống gì, không ngờ là đã có thai rồi.
Em phải nói với Dương Phàm ngay, anh ấy nhất định sẽ vui đến phát điên.
Hôm qua bọn em còn cùng đi xem nhà, anh ấy nói có một phòng là phòng trẻ con, hì hì, đúng là vừa nói đã có ngay”. Đột nhiên như nhớ ra điều gì
đó, cô ta sợ hãi kêu lên một tiếng, “Thư tỷ, em mới vào làm việc chưa
được bao lâu đã có thai rồi, tòa soạn có sa thải em không?”
“Cô đi hỏi Phòng nhân sự ấy!” Thư Sướng nghe thấy mạch máu ở hai cổ tay
mình nhảy lên thình thịch theo nhịp điệu như phá vỡ lớp da bên ngoài.
“Em nghĩ là sẽ không thể sa thải được. Công chức có thai được luật lao
động bảo vệ”, Đàm Tiểu Khả cười như một đóa hoa, “Bây giờ em sẽ nói với
Dương Phàm tin này, am và anh ấy có em bé rồi!”
Thư Sướng gạt van nước, dùng khăn mặt dấp nước lạnh buốt rồi úp mặt vào. Lớp da khô hanh vừa chạm vào nước, các lỗ chân lông đã đồng loạt co
lại, cô không khỏi rùng mình một cái.
Cô lau mặt hết lần này tới lần khác, dường như vết bẩn trên mặt rất dày, đến tận lúc cảm thấy đau đớn cô mới dừng tay lại. Vừa từ nhà vệ sinh về đến phòng làm việc cô đã thấy Tạ Lâm mang theo một làn hương thơm từ
bên ngoài lao vào, “Nhanh, lên chơi trò chơi, hôm nay Tổng biên tập Bùi
đẹp trai hạ mình tham dự, bao nhiêu cô ả háo sắc đang tìm cách tiếp xúc
thân mật với anh ta, em cũng đi thử vận may xem sao!”
“Em mệt chết đi được, không muốn làm gì cả”.
Thư Sướng bám bàn thả người xuống ghế.
“Không được!” Tạ Lâm hung hãn trừng mắt, “Cái gã có khuôn mặt như người
chết đó bị em cướp mất thì chị cam chịu, nhưng nếu là đứa khác thì chị
không chịu được. Em phải đi, không được thua chị kém em”.
“Rốt cục là chị đang nói cái gì thế?” Thư Sướng dở khóc dở cười bị Tạ Lâm vừa kéo vừa đẩy vào thang máy.
“Chị đang nói tiếng người, nghe không hiểu à?”
“Hiểu!” Thư Sướng cười khổ nhìn thang máy dần dần lên cao.
Bốn phía hội trường đứng chật người, chính giữa có một khoảng trống, nhạc mở rất to, nhịp điệu mãnh liệt, tiếng trống dồn dập.
Thư Sướng nhìn khắp toàn trường rồi thở dài, hôm nay một đám phần tử trí thức lại chơi trò buộc chân như đám nhóc trong nhà trẻ, lại còn là nam
nữ phối hợp, không trách được người nào người nấy đều hưng phấn mắt sáng như sao.
Loại trò chơi này là hai người một tổ, hai người đứng cạnh nhau, dùng
dây buộc chân vào nhau, một người chân trái, một người chân phải, sau đó thi chạy với mấy đôi khác. Nói ra thì dễ nhưng khi chơi lại khá khó
khăn, nhịp chân của hai người phải đều nhau, bước chạy cũng đều nhau,
nếu phối hợp không tốt thì cả hai sẽ ngã sấp xuống. Vừa có mấy đôi thi
đấu xong, một đợt chạy thi mới sắp bắt đầu. Bùi Địch Văn đứng giữa đám
đông, dáng đứng vẫn nho nhã, mỉm cười đúng mực, không ít nữ viên chức
thỉnh thoảng lại đảo mắt lúng liếng nhìn anh đầy ẩn ý. Anh cười rất bình thản nhưng vẻ mặt lại rõ ràng tỏ ra có hứng thú. Lại có mấy người ngoài cửa đi vào, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên người Thư Sướng,
lập tức đôi mắt anh trở nên dịu dàng lấp lánh.
“Còn thiếu một tổ, thêm hai người nào!” Người chủ trì là Trưởng phòng nhân sự lớn tiếng kêu lên.
“Để tôi!” Bùi Địch Văn giơ tay lên.
Hội trường thoáng cái trở nên yên lặng lạ thường, đám người đẹp chờ mong từ rất lâu căng thẳng đến mức không thở nổi.
Thư Sướng nhìn xuống, xòe tay ra, bàn tay cô ẩm ướt.
“Phóng viên Thư, tôi không giỏi chơi trò chơi, lát nữa mong cô giúp đỡ”. Bùi Địch Văn mỉm cười đưa tay về phía Thư Sướng.
Tâm hồn vô số người đẹp vỡ vụn rơi khắp mặt đất.
Thư Sướng cười cũng dè dặt, “Tổng biên tập Bùi khiếm tốn quá”.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai người đều run lên. “Thì ra tương tư
không phải một danh từ mà là một động từ”. Bùi Địch Văn khẽ nói vừa đủ
để chỉ có cô nghe thấy.
Thư Sướng vốn đã căng thẳng, lúc này lại càng như bị thôi miên, đầu óc
hoàn toàn trống rỗng. Người khác buộc dây giúp họ, Bùi Địch Văn tự nhiên vòng tay qua eo cô, “Anh đếm đến ba thì chúng ta cùng bước chân”.
Cô ngơ ngác gật gật đầu.
Trưởng phòng nhân sự thổi còi, mấy đôi cùng xuất phát.
Đám người lập tức sôi trào, có người hò reo cố lên, có người huýt sáo,
có người cười ngặt nghẽo, âm thanh ầm ĩ đến mức suýt nữa làm cả hội
trưởng nổ tung.
Thư Sướng và Bùi Địch Văn hợp tác cũng coi như ăn ý, đang chạy ở vị trí
thứ hai, nhưng khi bàn tay Bùi Địch Văn ôm bên hông cô càng ngày càng
nóng rực thì cô đột nhiên đánh mất nhịp điệu, cả người lắc lư rồi
nghiêng sang bên cạnh. Bùi Địch Văn không kéo được cô lại và cũng ngã
xuống theo, cả người đè lên trên người cô.
Lúc này cũng có hai đôi khác ngã xuống.
Hai người bọn họ khiến người khác để ý nhưng cũng không phải trường hợp
duy nhất, Thư Sướng thầm thấy vui mừng. Nhưng một giây sau cô lập tức
hoảng sợ suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Cô cảm thấy thân thể Bùi Địch Văn đang đè lên người mình đột nhiên có một chút thay đổi.
Anh nhìn cô, cười hơi bất đắc dĩ, hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn rất thản
nhiên, “Anh nghĩ đây là trường hợp không kìm nén nổi tình cảm!” Anh mỉm
cười tự giễu.