Đọc truyện Hoa Hồng Sớm Mai – Chương 16Quyển 2 –
Vết thương trên trán đã lành để lại một vết sẹo mờ mờ ẩn dưới mái tóc,
khi gió thổi tóc bay cũng phải nhìn kĩ mới có thể thấy được. Bác sĩ nói
với Thư Sướng, nếu cô ngại khó coi thì có thể đến Thượng Hải làm phẫu
thuật thẩm mĩ cục bộ, mài vết sẹo đi, có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Thư Sướng từ chối đề nghị của bác sĩ.
Cô nhất quyết giữ lại vết sẹo này. Như vậy, dường như có thể lưu lại bóng dáng vội vàng rời đi của Thần Thần.
Cô nhớ lúc ngủ trong quan tài kính, trên trán Thần Thần cũng có một vết
sẹo, nhân viên nhà tang lễ đã khâu vết thương lại, bôi một lớp phấn dày
lên, sau đó lại quét màu đỏ nhạt, nhưng làm thế nào cũng không che được
dấu vết kim chỉ.
Cô ngồi bên cạnh với anh, cô rất muốn cầm tay Thần Thần nhưng nhân viên
nhà tang lễ không cho, thời tiết quá nóng, thi thể dễ bị thối rữa nếu
tiếp xúc với nhiệt độ bên ngoài.
Thần Thần nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt không khác gì lúc
ngủ trước đây. Trên người anh mặc một bộ âu phục đắt tiền, không được
vừa vặn cho lắm. Cô nói với bố mẹ nên thay một bộ đồ thể thao cho Thần
Thần, tốt nhất là kèm theo cả một quả bóng rổ nhưng bố mẹ cô lắc đầu.
Thần Thần đã ba mươi tám tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành, nên có một bộ đồ nghiêm chỉnh để anh mặc lên đường.
Thư Sướng thở dài. Lúc Thần Thần còn sống chỉ có Bùi Địch Văn đối xử với anh như một người đàn ông trưởng thành, bắt tay, chào hỏi, hẹn lần sau
cùng đi uống nước ngọt. Cô và bố mẹ coi Thần Thần như trẻ con, còn người khác đều coi Thần Thần là thằng ngu.
Thần Thần nhát gan, đi đường đều phải cầm tay cô, nhìn thấy người lạ liền sợ hãi trốn phía sau cô.
Bây giờ, rốt cục anh đã dũng cảm như một người đàn ông thực thụ, một mình lên đường đi về thế giới bên kia.
Thư Sướng nhắm mắt lại, không làm sao quên được tình cảnh buổi chiều tối hôm đó. Trời nhá nhem tối, máu Thần Thần chảy đầy đường, gần như nhuộm
đỏ cả con đường, chưa kịp đến bệnh viện đã trút hơi thở cuối cùng. Trước khi nhắm mắt lại, anh bắt được tay cô, muốn cho cô một nụ cười cuối
cùng nhưng lại không thành công.
“Xướng…” Chữ Xướng còn lại bị bóp chết trên khóe miệng anh, bàn tay anh trượt xuống khỏi bàn tay cô.
Một viên kẹo sữa Alpenliebe run rẩy trong lòng bàn tay Thư Sướng.
Bác sĩ Ngô đến phòng cấp cứu nhìn anh rồi nói một câu: Đây cũng có thể là một loại giải thoát.
Giải thoát! Đúng vậy, Thần Thần đã dùng cách đó để tự giải thoát cho
mình, cũng giải thoát cho tất cả mọi người quan tâm đến anh. Anh không
cần phải đau đớn vì tật bệnh nữa, bố mẹ và cô cũng không cần bận tâm vì
anh, không cần rầu rĩ vì tiền nữa.
Nếu Thần Thần là một đám mây thì đám mây này đã bay đi rồi, không trung lộ ra màu sắc vốn dĩ của nó, vẫn cứ chỉ có một màu u ám.
Không phải mất tiền phẫu thuật, không phải mất tiền mua thận. Chiếc xe
đâm vào Thần Thần là xe của Tổng giám đốc công ty bất động sản Trí Viễn. Khi đó Tổng giám đốc Ninh Trí đang ngồi trên xe, Thần Thần chạy vào làn xe bất ngờ, tài xế phanh lại nhưng không kịp, chiếc xe lao thẳng vào
Thần Thần. Thư Tổ Khang và Vu Phân là người biết điều, biết việc này
không trách được người ta mà lỗi thuộc về Thần Thần. Sau khi được cảnh
sát giao thông hòa giải, công ty bất động sản Trí Viễn bồi thường một
triệu nhân dân tệ, tài xế không chịu bất cứ trách nhiệm pháp luật nào.
Tang lễ của Thần Thần cũng do các nhân viên công ty Trí Viễn thực hiện.
Cả đời anh chưa được oai phong như vậy, chưa được người khác tôn trọng
như vậy bao giờ. Trước quan tài kính chất đầy hoa tươi, đủ loại kiểu
dáng câu đối phúng điếu treo khắp nơi, những người quen và không quen
lần lượt tới phúng viếng như sóng sau liền sóng trước.
Thư Sướng nghĩ nếu Thần Thần ở dưới đất có biết thì nhất định anh sẽ
ngại phiền phức. Thế giới của Thần Thần rất yên lặng, anh chỉ cần cô và
bố mẹ là được rồi.
Hôm hỏa táng, Ninh Trí dẫn trên một trăm nhân viên nam nữ mặc âu phục
đen đến tiễn đưa Thần Thần, người không biết nội tình còn tưởng rằng
Thần Thần là một nhân vật rất quan trọng.
Thư Sướng cảm thấy màn này như một vở kịch hoang đường.
May mà tất cả đều đã kết thúc.
Thần Thần thường xuyên cười ngây ngô đã trở thành một vốc tro tàn, an
táng ở nghĩa trang Tân Giang. Bia mộ bằng đá cẩm thạch, bốn phía trồng
tùng bách, ngày nào Thư Tổ Khang và Vu Phân cũng phải đến thăm anh, sợ
anh quá cô đơn.
Sau khi Thần Thần đi, Thư Tổ Khang và Vu Phân đều giống như mất hết hồn
phách, cả ngày ngơ ngẩn, nếu không nhắc nhở thì họ còn quên cả nấu cơm.
Lúc ăn cơm, Vu Phân vẫn thường lấy bốn đôi đũa theo thói quen. Ban đêm
dang ngủ say đột nhiên bà lại chạy từ trên tầng xuống, thở hổn hển hỏi,
“Thần Thần lại chạy ra ngoài chơi rồi à?”
Thư Sướng há mồm định trả lời thì Vu Phân đã đi vào phòng Thần Thần không thèm nhìn cô, nhốt cô lại bên ngoài.
Thư Sướng bất lực nhìn tất cả những chuyện này, ngôn ngữ đã mất công
hiệu, chỉ có thể cầu mong thời gian trôi qua có thể từ từ làm lành vết
thương trong lòng bố mẹ.
Dù sao trong suốt ba mươi tám năm nay đa số thời gian của họ đều dùng để chăm lo cho Thần Thần.
Thói quen không thể thay đổi trong một giờ nửa khắc.
Thư Tổ Khang còn đỡ, Vu Phân còn không muốn nói chuyện với Thư Sướng.
Thư Sướng biết, Vu Phân trách cô không nên dẫn Thần Thần ra viện, sau
khi ra viện lại không trông coi anh tử tế, vì vậy Thần Thần mới đột
nhiên rời xa nhân thế.
Khó khăn lắm mới chờ được nguồn thận, Thần Thần đã bước được một chân
vào ngày mai tươi sáng rồi, là Thư Sướng một tay đẩy anh vào trong bóng
tối.
Có hôm Vu Phân mất khống chế khóc lóc chỉ Thư Sướng, nếu mày không chịu
đựng được Thần Thần thì tại sao lúc đầu còn đòi thay thận cho Thần Thần. Kể cả không thay thận thì ít nhất Thần Thần cũng sống lâu hơn bây giờ
một chút.
Thư Tổ Khang lớn tiếng quát bảo Vu Phân dừng lại, không cho phép bà tiếp tục nói lung tung.
Thư Sướng nói, bố, cứ để mẹ nói đi, nói ra được thì trong lòng sẽ thoải mái hơn, con không sao cả.
Thư Sướng không thể ngờ được là La Ngọc Cầm và Dương Phàm lại đến thăm bố mẹ, mang theo một làn hoa quả và mấy túi đồ ăn.
Vu Phân kéo tay Dương Phàm, tay kia lau nước mắt.
La Ngọc Cầm ôm Vu Phân bảo bà không được đau buồn quá, duyên phận giữa
bố mẹ và con cái cũng có dày có mỏng, không phải bà vẫn còn có Thư Sướng sao, con gái và con trai cũng có khác gì nhau.
Thư Sướng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cô gọi Dương Phàm đến dưới giàn nho, nhìn luống hoa thược dược, thấp giọng nói, “Xin lỗi, hôm đó…”
“Anh biết”. Dương Phàm ngắt lời cô, “Thần Thần có việc nên em mới không đi được, anh cũng chờ không bao lâu”.
Thư Sướng gật đầu, cô sắp nghỉ hết phép rồi, “Hôm nào đi làm tôi sẽ gọi
điện thoại cho anh ngay. Cảm ơn anh đã giúp tôi giấu đến bây giờ, mong
anh giấu thêm mấy ngày nữa. Anh nhìn bố mẹ tôi xem, gió thổi là ngã, tôi không thể khiến họ đau lòng thêm nữa”.
Dương Phàm chăm chú nhìn cô, “Xướng Xướng, em xem, hôm nay mẹ anh cũng tới đây mà em còn nói như vậy”.
“Ơ?” Thư Sướng không hiểu.
“Anh nghĩ mẹ anh sẽ không làm khó chuyện của chúng ta nữa. Thực ra mẹ anh rất thích em”.
“Cái gì?” Thư Sướng trợn tròn mắt. Đột nhiên cô hiểu ra, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, trái tim như bị kim đâm đau nhói.
Đúng, đương nhiên không làm khó nữa.
Tảng đá lớn Thần Thần đã đi rồi. Nhà họ Thư chỉ có một đứa con gái là
cô, bao nhiêu tiền đều sẽ để lại cho cô, nhà cũng sẽ là của cô. Cô lại
có một công việc với đồng lương không thấp, miệng không méo, mắt không
mù, cũng không què không liệt, La Ngọc Cầm không có lí do gì phản đối
nàng dâu này.
“Nếu hôm đó chúng ta đã li hôn, nếu Thần Thần còn sống thì bây giờ anh còn nói như vậy không?”
“Không phải chúng ta còn chưa li hôn sao, điều này chứng tỏ chúng ta hữu duyên, đây là ý trời. Xướng Xướng, anh vẫn yêu em”.
“Tôi thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi nghe những lời này”. Thư
Sướng cố nén cảm giác buồn nôn, lui lại mấy bước như thể Dương Phàm là
ôn dịch, “Đàm Tiểu Khả thì sao? Anh định làm thế nào?”
“Xướng Xướng, anh và cô ấy không có gì”.
Nếu không chính mắt nhìn thấy anh ta và Đàm Tiểu Khả thân mật ở quán trà thì nói không chừng Thư Sướng cũng tin những gì anh ta nói.
“Cái gọi là không có gì của anh có nghĩa là hiện nay anh với cô ta mới
ôm ấp, anh anh em em, còn chưa phát triển đến mức lên giường đúng
không?” Thư Sướng cắn răng hỏi.
Mặt Dương Phàm đỏ bừng, “Xướng Xướng, anh cũng chỉ là một người đàn ông
thông thường, thời gian trước áp lực quá lớn, anh đã đánh mất chính
mình. Nhưng anh thật sự… không làm chuyện có lỗi với em”.
“Đúng là buồn cười, anh đã không phải là gì của tôi nữa, vì vậy không có chuyện có lỗi hay không có lỗi với tôi. Dương Phàm, không được để tôi
xem thường anh, mặc kệ trong lòng anh yêu ai, tôi đã tâm tàn ý lạnh với
anh từ lâu rồi, chuyện của chúng ta vĩnh viễn không thể vãn hồi”. Nói
xong cô cũng không thèm nhìn tới anh ta mà đi tới kéo Vu Phân đang nói
chuyện với La Ngọc Cầm, “Mẹ, mẹ đừng để mệt quá, đi vào ngủ sớm đi”.
“Mẹ đang nói chuyện với mẹ Dương Phàm, không mệt”. Vu Phân nói.
“Mẹ nghỉ hưu ở nhà có nhiều thời gian, nhưng cô La còn có nhiều việc phải làm”.
“Mẹ không bận, hôm nay mẹ đến để nói chuyện với bà thông gia mà”. La Ngọc Cầm nhìn Thư Sướng với vẻ mặt hiền từ.
Thư Sướng lập tức cảm thấy như vừa lỡ nuốt một con ruồi, dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, “Đa tạ cô La, không thân không quen, mẹ con cháu đâu dám mặt dày làm phiền cô”. Cô lạnh lùng gật đầu rồi kéo Vu Phân lên tầng, sau đó lại quay lại đưa hoa quả và đồ ăn cho Dương Phàm.
“Anh với cô đến thăm là tôi đã vô cùng cảm kích rồi, không thể để hai người phải tốn kém được”.
“Xướng Xướng, đừng trẻ con thế nữa”. Dương Phàm nói.
Thư Sướng cười lạnh, “Tôi trẻ con như vậy sao? Đã rất nhiều năm tôi không còn là trẻ con nữa rồi”.
“Xướng Xướng, cô biết cháu đang giận. Trước kia là cô không tốt, người
có tuổi thỉnh thoảng vẫn hay lải nhải, miệng ác chứ tâm không ác, cháu
đừng để trong lòng! Thôi hôm nay cô và Dương Phàm về trước, hôm nào
Dương Phàm dẫn cháu về nhà cô, cô nấu mấy món ngon cho cháu tẩm bổ”.
La Ngọc Cầm kéo góc áo Dương Phàm rồi liếc quanh, hơi khó xử cáo từ ra về.
Vu Phân trách Thư Sướng không lễ phép, sao có thể đối đãi mẹ chồng tương lai như vậy được?
Thư Sướng cũng không giải thích, cả ngày mặt cô vẫn lạnh tanh.
Từ hôm đó trở đi, mối liên lạc đã nguội rất lâu giữa Dương Phàm và Thư
Sướng lại nóng lên. Có điều anh ta gọi bao nhiêu lần thì Thư Sướng cũng
ấn nút từ chối cuộc gọi bấy nhiêu lần. Sau đó anh ta đổi sang gửi tin
nhắn, Thư Sướng bực mình tắt máy, trốn ở trong phòng dùng máy bàn gọi
cho Thắng Nam phát tiết tâm tình.
Còn chưa mở miệng đã nghe thấy tiếng nói khàn khàn như đang khóc của Thắng Nam.
Hôm qua Lục Minh đã bị xử bắn.
Thư Sướng không nhắc tới tâm tình của mình nữa mà nói này nói nọ với
Thắng Nam cả tiếng, đến lúc nghe thấy giọng Thắng Nam đã trở lại bình
thường cô mới đặt điện thoại xuống.
Xóa một người ra khỏi trái tim mình, rất đau, rất khó!
Buổi tối tắm xong lên giường, trên đầu đội khăn làm khô tóc nhưng vẫn có mấy giọt nước chảy xuống dọc tai khiến cô thấy lạnh cổ. Cô bật điện
thoại lên xem có tin nhắn của tòa soạn hay không.
Vừa bật máy, điện thoại đã đổ chuông.
“Vận may của anh thật không tồi, mới gọi đến lần thứ mười mà em đã nghe
máy rồi”. Giọng nói của Bùi Địch Văn trong đêm khuya nghe có vẻ cực kì
ấm áp.
Trời đã sang thu, đêm lạnh như nước.
Bùi Địch Văn biết Thư Thần đã đi. Phóng viên mảng tổng hợp của tòa soạn
báo cũng tới phỏng vấn về vụ tai nạn xe đó, nhìn thấy Thư Sướng mặt
không còn chút máu, phóng viên giật nảy, mới biết Thư Thần anh trai cô.
Bài báo chỉ nhắc tới nạn nhân là một nam giới hơn ba mươi tuổi, không có họ tên cụ thể.
Ngay đêm đó Bùi Địch Văn đã gọi điện thoại cho Thư Sướng.
Sau khi đưa Thư Thần đi, Thư Sướng mới nhìn thấy cuộc gọi lỡ này. Cô gọi lại kể sơ qua tình hình, khi đó cô quá bận, giọng gần như khản đặc, hai người không nói chuyện gì khác.
Bùi Địch Văn lấy danh nghĩa cá nhân đặt cửa hàng bán hoa chuyển một bó
hoa đến, còn có cả một két nước ngọt. Trưởng phòng nhân sự thì đại diện
tòa soạn báo tới đặt vòng hoa phúng viếng, Tạ Lâm tới ngồi với Thư Sướng một lát.
“Mấy hôm nữa em có thể đi làm”. Thư Sướng vẫn báo cáo công việc.
“Không vội. Đã ngủ chưa?”
“Còn chưa, nhưng đã lên giường rồi”.
“Vậy thì mặc quần áo ấm vào rồi ra đi!”
“Ơ?”
“Anh đang đợi em ở đầu ngõ”.
“Bây giờ đã sắp mười giờ rồi”. Thư Sướng nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường.
“Ngày mai em không phải đi làm, có gì mà lo?”
“Nhưng anh phải đi làm mà?”
“Anh mới từ Mỹ về, còn đang lệch múi giờ! Nhanh lên một chút, không biết con chó nhà nào đang nhìn anh chòng chọc từ nãy đến giờ. Dạo này đang
có dịch chó dại, anh không dám đùa giỡn với thân thể mình”.
Giọng anh không hề hùng hổ dọa người nhưng lại làm mọi người có cảm giác không thể từ chối được.
Thư Sướng chần chừ một hồi rồi ngồi dậy mặc áo len, quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng.
Dưới ánh trăng, chiếc Continental Flying Spur lấp lánh, lộng lẫy và cao nhã như một quý tộc.
Bùi Địch Văn khoanh tay đứng dựa vào cửa xe.
“Tổng biên tập Bùi có việc cần nói với em à?” Nhìn thấy môi anh, Thư
Sướng đỏ mặt, không khỏi nhớ tới nụ hôn không thể gọi là vô tình trong
công viên hôm trước.
“Chỉ muốn nhìn thấy em thôi”. Bùi Địch Văn mặc áo sơ mi màu vàng nhạt,
cổ áo mở một cúc, vẻ mặt hơi mệt mỏi, quần áo hơi nhăn nhúm, tóc cũng
không chải chuốt như trước.
“Không phải anh mới từ sân bay về đấy chứ?”
“Trả lời chính xác. Mau lên xe, anh hơi mệt”. Bùi Địch Văn mở cửa xe.
Thư Sướng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô để anh đẩy lên xe, thắt dây an toàn giúp cô.
“Đi đâu đây?” Thư Sướng thấy xe ra nội thành chạy dọc bờ sông về ngoại ô phía tây, chỗ đó chính là khu mới mở rộng của Tân Giang.
Toàn nhà cửa mới, hưng thịnh phồn vinh xã hội chủ nghĩa.
“Nhà anh”.
Thư Sướng lấy làm kinh hãi, ngây ngốc một chút mới hỏi, “Vì sao?”
“Anh ngồi máy bay hai mươi tiếng, không chợp mắt, không ăn gì. Bây giờ
anh không muốn đến nhà hàng, đến đó phải chú ý lễ nghi, duy trì hình
tượng, đi đứng đàng hoàng, đợi những món ăn có thể không hề ngon miệng
hoặc uống một cốc cà phê cho tỉnh táo gì cả”.
“Vậy anh nên đi thẳng về nhà nghỉ ngơi”. Tự nhiên đi vòng đến gặp mình làm gì.
Bùi Địch Văn cười nhạt, “Anh đang về nhà”. Anh liếc cô rất nhanh rồi đưa tay sờ sờ mặt cô, “Em gầy đến mức anh sắp không nhận ra rồi”.
Viền mắt Thư Sướng ươn ướt, cô vội quay mặt đi.
Xe đi vào Khế Viên, dừng lại phía dưới một tòa nhà bốn tầng kiểu Âu.
“Anh ở tầng bốn. Nào, em xách cái này”. Bùi Địch Văn đưa một chiếc ba lô cho Thư Sướng, còn mình thì mở cốp xe xách ra một va li hành lí siêu
lớn.
Thư Sướng ngẩn người nhưng vẫn cầm lấy.
Hai người một trước một sau lên tầng, anh xách va li, cô cầm ba lô, như một đôi vợ chồng vừa đi du lịch về.