Đọc truyện Hoa Hồng Nhỏ Của Anh – Chương 42
Edit: Nhân
Tiếp tục đi vòng quanh lại thấy một quầy bán kem, Kiều Gia Thuần mua một phần, Lục Cảnh Hành không thích ăn đồ ngọt, ngồi bên cạnh xem tin nhắn văn kiện công việc.
Bỗng nhiên, khóe miệng có cảm giác lành lạnh, Lục Cảnh Hành theo bản năng lui về phía sau né tránh một chút.
Anh hướng mắt nhìn lên, là Kiều Gia Thuần đưa một thìa kem đến miệng anh.
Kiều Gia Thuần thấy anh né tránh, định thu tay về.
Hai người nhìn nhau.
Lục Cảnh Hành kịp phản ứng nhanh, khẽ nhếch miệng.
Kiều Gia Thuần hiểu ý, lại đưa thìa kem cho anh.
Lục Cảnh Hành ăn thìa kem matcha, phát hiện hương vị không giống như anh tưởng tượng, là vị ngọt mang lại cảm giác tươi mát, vị matcha vừa phải.
Kiều Gia Thuần múc thìa kem vào miệng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang nhìn cô, cô liền ngậm thìa, nhìn anh nở một nụ cười.
Giữa ban ngày, Lục Cảnh Hành nghĩ một chút sai lệch, vội vàng cúi đầu xem điện thoại tiếp.
Lúc hai người từ quầy bán kem đi ra, Lục Cảnh Hành kéo Kiều Gia Thuần qua, sau đó ngón tay theo cánh tay Kiều Gia Thuần, thuận thế cầm tay Kiều Gia Thuần, bàn tay lớn của anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Lục Cảnh Hành làm động tác cực kỳ tự nhiên.
Kiều Gia Thuần giả vờ lơ đãng liếc mắt nhìn tay cô và anh, dùng tay kia che miệng cười.
Hì hì.
Lục Cảnh Hành đưa Kiều Gia Thuần đến chỗ bà nội.
Bác gái đi vắng, chỉ có bà nội ở nhà, đang ở trong sân hái hành.
Đi một lúc, Kiều Gia Thuần nhìn thấy mảnh sân đầy hoa cỏ, nhìn xem cái này, lại ngửi ngửi cái kia.
Bà nội giới thiệu từng thứ cho cô, đây là hoa dâm bụt, đây là cỏ huyên…
Bình hoa ở phòng khách còn cắm đầy bông tú cầu màu tím.
Lục Cảnh Hành nấu cơm, Kiều Gia Thuần làm bánh quy cho bà nội. Bà nội khen tay nghề của rất tốt.
Ăn cơm xong, bà nội đưa ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một vòng ngọc tử.
Kiều Gia Thuần nghe Lục Cảnh Hành nói bà nội rất thích sưu tầm ngọc, Kiều Gia Thuần cảm thấy rất qúy giá không dám nhận, liền ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Hành.
Lục Cảnh Hành nói: “Cầm đi.”
Bà nội nhìn Lục Cảnh Hành nói: “Gia Thuần là một đứa trẻ ngoan.”
Kiều Gia Thuần đang cắm hoa vào một cái bình.
Từ phía sau Lục Cảnh Hành đưa tới vài nhánh hoa hồng.
Kiều Gia Thuần quay đầu lại, chỉ là nhìn thấy Lục Cảnh Hành, nhưng không nhận hoa.
Lục Cảnh Hành hỏi: “Không cần sao?”
Kiều Gia Thuần nhìn xung quanh, nói: “Bà nội sẽ không vui mất.”
“Sẽ không.” Lục Cảnh Hành nói: “Anh đã nói với bà chính mình lấy rồi.”
Kiều Gia Thuần cười khúc khích, nhận lấy, ngửi ngửi một chút, thoảng qua một chút mùi hương.
Lúc trở về, mới vừa lên xe, Lục Cảnh Hành đã nói: “Ngày mai phải đi nơi khác công tác, chờ anh trở về rồi đi lãnh chứng, được không?”
Kiều Gia Thuần lo lắng một chút, sau đó nhìn về Lục Cảnh Hành, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lục Cảnh Hành thăm dò một chút, hôn cô một cái, cảm thấy vừa lòng.
Sau đó thắt dây an toàn, lái xe đi.
Kiều Gia Thuần đang xem sách, dì đến nói: “GiaThuần, dì ra ngoài mua thức ăn.”
Kiều Gia Thuần ngẩng đầu lên: “Vâng.”
Điện thoại vang lên âm thanh có tin nhắn, kiều Gia Thuần mở ra xem.
Lục Cảnh Hành: đang làm gì vậy?
Kiều Gia Thuần chụp bìa sách cho anh xem.
Lục Cảnh Hành: học hành tốt lắm.
Kiều Gia Thuần: anh đã đến nơi chưa?
Lục Cảnh Hành: ân, em có ăn cơm không vậy?
Kiều Gia Thuần: có ăn.
Lục Cảnh Hành: ăn bao nhiêu?
Kiều Gia Thuần: một chén.
Lục Cảnh Hành: thật không?
Kiều Gia Thuần: … Được rồi, ăn nửa chén [ mèo con cúi đầu suy nghĩ. jpg]
Lục Cảnh Hành: không có gì muốn ăn sao?
Kiều Gia Thuần: muốn ăn bánh ngọt hoa quế, nhưng mà bánh ngọt trong tiệm bánh lại quá ngọt, không thể ăn a.
Lục Cảnh Hành: ở đây có một cửa hiệu bánh lâu đời, anh sẽ qua xem một chút.
Kiều Gia Thuần: [ gật đầu. jpg]
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Kiều Gia Thuần đi mở cửa.
Vương Đệ mang một túi lớn sau lưng, đầu tóc hơi lộn xộn, nhìn qua có chút tiều tụy.
Cô vừa vào cửa liền hỏi: “Mẹ có nhà không?”
“Đi ra ngoài làm tóc, tìm bà ấy có việc?”
“Tìm em cũng được.” Vương Đệ nói: “Gia Thuần, em bây giờ có bao nhiêu tiền mặt?”
“Hình như như hơn một ngàn a.” Kiều Gia Thuần hỏi: “Làm sao vậy?”
Bây giờ đa số là dùng thẻ thanh toán, rất ít dùng tiền mặt.
“Em cho chị mượn ít tiền, chị cần phải lấy ngay bây giờ.”
“Khoảng bao nhiêu?” Kiều Gia Thuần hỏi.
“Mười vạn.” Vương Đệ suy nghĩ một chút, lập tức nói lại: “Không, là hai mươi vạn, có thể nhiều càng nhiều càng tốt.”
“Nếu hơn mười vạn chị phải nói trước a.” Kiều Gia Thuần nói.
“Vậy em dùng chi phiếu a, góp từng chút đi.” Biểu tỷ nói.
Kiều Gia Thuần cảm thấy có điểm kỳ lạ, hỏi: “Chị, làm sao vậy, vì sao lập tức cần nhiều tiền như vậy a?”
Lại còn là tiền mặt.
“Em không cần phải xen vào, dù sao chị sẽ trả lại cho em a, em nhanh một chút.” Vương Đệ thúc giục.
“Chị không nói nguyên nhân, em sẽ không cho mượn.” Kiều Gia Thuần kiên trì.
Vương Đệ đích tầm mắt lơ đãng nhìn thấy quyển sách trên ghế sa lon, cô cảm giác bị đau đớn, cảm giác mình giống như lập tức không còn một chút khí lực.
Cô không có dũng khí để chạy.
Hơn nữa, trốn? Cô có thể trốn ở đâu đây?
Vả lại cô căn bản không biết mình có thể thoát được bao lâu, và quan trọng hơn là cô căn bản chịu không nổi lo lắng, chua xót, đau khổ khi sống trong cảnh lưu vong.
Không trốn, cô không nghĩ sẽ chạy thoát, cùng lắm thì đi ngồi tù vài năm hoặc là mười mấy năm.
Vương Đệ hỏi Kiều Gia Thuần: “Em và Lục Cảnh Hành lãnh chứng sao?”
Kiều Gia Thuần cảm thất kỳ quái Vương Đệ như thế nào bỗng nhiên chuyển đề tài, nhưng vẫn trả lời: “Hai ngày nữa sẽ đi.”
“Đứa nhỏ là của anh ta?”
“Vâng.”
“Anh ta đối với em tốt không?”
“Tốt.”
Vương Đệ cầm quyển sách lên, ôm ở ngực.
Vì cớ gì mệnh của cô ta tốt như vậy, muốn cái gì sẽ có cái đó. Mà cô, dù cố gắng như thế nào, dốc sức như thế nào đều không có được?
Cảm giác ghen tị ngaỳ càng lớn, cô bỗng khiêu khích Kiều Gia Thuần.
“Tốt ư?” Vương Đệ nhìn về phía Kiều Gia Thuần: “Tốt đến nỗi hại em?”
“Chị, chị đang nói cái gì vậy?” Kiều Gia Thuần không rõ.
“Còn nhớ rõ em và anh ta gặp nhau như thế nào không? Ngày đó, là chị nói cho anh ta biết em đang ở đâu. Lúc mới bắt đầu em không tìm thấy anh ta, vì sao biết ở trong phòng chị nhìn thấy ảnh của anh ta? Bởi vì chị trước khi chuyện xảy ra đã chuẩn bị tốt. Vì sao anh ta ngay từ đầu không để ý tới em, bởi vì chị nói cho anh ta biết, em rất dễ theo đuổi, con ngươi sẽ rất nhanh đánh mất cảm giác hứng thú. Chuyện tiếp theo, còn muốn chị tiếp tục nói sao?”
Kiều Gia Thuần lắc đầu, nàng lờ mờ.
“Không cần giả ngu, chị biết em nghe hiểu được.”
Kiều Gia Thuần vẫn là lắc đầu, rất khó có thể tin được.
“Em cho là anh ta là thật sự thích em sao? Anh ta chính là rất chán ghét em.”
“Không phải, không phải, anh ấy sẽ không.” Kiều Gia Thuần thì thào: “Anh ấy không phải người như vậy…”
“Em muốn biết tại sao không?” Vương Đệ đoán cảm xúc của Kiều Gia Thuần không sai:
“Anh ta là vì em trai của mình, em trước kia chơi người ta xong lại vứt bỏ người ta, người ta uất ức phải vào bệnh viện. Nhạc Hành Chỉ, cái tên này em còn nhớ rõ không?”
Kiều Gia Thuần ở trong đầu lục lại cái tên này. Cô đã sớm quên cái tên này, nếu không phải Vương Đệ nói, cô sẽ không nhớ tới.
Cảnh Hành, Hành Chỉ.
“Bọn họ là anh em họ của nhau.” Đọc được suy nghĩ của Kiều Gia Thuần, Vương Đệ ở bên cạnh giải thích.
“Chị vì sao phải như vậy?” Kiều Gia Thuần không nghĩ ra, cô vẫn cho là mình và chị có mối quan hệ rất tốt.
“Tôi? Ha ha. Cô trước kia làm cái gì trong lòng rõ ràng biết.” Khóe môi Vương Đệ gợi lên một nụ cười châm biếm.
“Em không rõ lắm.” Kiều Gia Thuần khó hiểu: “Em cái gì cũng không có làm.”
“Cô vĩnh viễn đều là như vậy, ra vẻ mình vô tội.”