Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 17


Đọc truyện Hoa Hồng Nhỏ Của Anh – Chương 17

Edit: Meimei

Viên Mộng được Lục Cảnh Hành đỡ đi ra khỏi bệnh viện. Cô đi có chút gian nan, phía trên đầu gối của một chân có quấn băng gạc. Viên Mộng nói với Lục Cảnh Hành: “Xin lỗi, nếu như hôm nay tớ không đem đứa trẻ kia nhìn lầm thành Bối Bối, cứng rắn nói cậu dừng xe lại, chạy qua bên kia đường thì cũng sẽ không bị thương ở chân, lại càng không để cậu lỡ mất buổi hẹn với luật sư.”

Lục Cảnh Hành tâm tình rất tốt nói: “Không sao, luật sư bên kia tớ đã đổi ngày hẹn, hai ngày này cậu nhớ hảo hảo dưỡng thương, không thể vận động mạnh.”

Lục Cảnh Hành đưa Viên Mộng đi ăn cơm, đưa cô về nhà mới lái xe về chỗ ở của mình. 

Kiều Gia Thuần vừa mới tắm xong, thấy Lục Cảnh Hành vừa mới vào cửa liền hỏi: “Ăn cơm chưa?” Lục Cảnh Hành nói ăn rồi.

Lục Cảnh Hành lúc từ phòng tắm đi ra thì thấy Kiều Gia Thuần đang làm ổ trong chăn xem TV. Trên TV đang phát một bộ phim thanh xuân, trên màn ảnh là thiếu nam thiếu nữ lộ non nớt mặc đồng phục học sinh, thiếu nữ thắt đuôi ngựa, thiếu nam thì cướp được bóng đang tiến tới rổ, sau đó là thanh âm cổ vũ, có gió thổi qua, lay động tóc của thiếu nữ, từng giọt mồ hôi của thiếu nam rơi trên bộ đồng phục chơi bóng rổ, tất cả đều là mùi vị thời thanh xuân.

Lục Cảnh Hành vén chăn lên tiến vào bên cạnh Kiều Gia Thuần, anh ôm vai cô lại.

Kiều Gia Thuần mắt vẫn nhìn trên màn hình TV, bàn tay vuốt ve cằm Lục Cảnh Hành. Sáng sớm nay đã cạo râu nhưng mới qua một ngày, trên cằm anh đã lúng phúng những cọng râu nhô ra, sờ có chút đâm tay.

“Nghe chị họ nói, lúc cao trung, trong trường có rất nhiều nữ sinh thích anh?”

“Ngô, không nhớ.” Lục Cảnh Hành nằm xuống, tay đặt sau ót.

Kiều Gia Thuần ngồi trên giường cúi đầu nhìn anh: “Loại lịch sử vinh quang này sao lại không nhớ? Đó là thanh xuân của anh nha.”

Lục Cảnh Hành cho rằng mình không có thanh xuân, bất quá anh cũng không nói gì, mà hỏi Kiều Gia Thuần: “Còn em? Lúc đi học chắc có rất nhiều nam sinh theo đuổi em?”

“Đó là đương nhiên.” Kiều Gia Thuần không khỏi có chút kiêu ngạo nói.

Lục cảnh Hành khẽ cười một tiếng, có vẻ hứng thú.

Kiều Gia Thuần giống như vô ý hỏi: “Ai, nói một chút về mối tình đầu của anh đi.”

Lục Cảnh Hành đương nhiên không thích chủ đề này, anh có chuyện làm cho anh cảm thấy hứng thú hơn, tay anh vuốt ve eo của Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần tránh né một chút, Lục cảnh Hành đem cô kéo xuống, đặt cô dưới thân. Anh cúi xuống hôn ngực cô, Kiều Gia Thuần lấy tay chặn lại: “Em hôm nay hơi mệt…”

Lúc này phim vừa hết, đang chiếu dạo đoạn cuối. Lục Cảnh Hành tắt TV: “Ngủ đi.”


Hôm nay công ty liên hoan, Vương Đệ là người mới tất nhiên phải tham dự.

Lúc bữa tiệc bắt đầu, Cổ Văn Bân tới. Theo lý thuyết, cấp bậc của anh không cần phải tới nhưng bất quá mọi người đều rất hoan nghênh anh. Một nam đồng sự bảo phục vụ lấy cái ghế đến cho Cổ quản lí ngồi.

Người phục vụ đặt cái ghế vào chỗ trống bên cạnh nam đồng sự nhưng bởi vì bên cạnh nam đồng sự là chỗ ngồi của Vương Đệ cho nên người phục vụ chỉ có thể đặt ghế bên cạnh Vương Đệ. Cổ Văn Bân sau khi ngồi xuống thì tiếp mấy ly rượu của cấp dưới. Sau một vòng kính rượu, thì đến phiên Vương Đệ.

Thấy Vương Đệ bất động, một người đồng nghiệp nhắc nhở: “Tiểu Vương, thế nào lại không kính Cổ quản lí một ly?” Người nọ quay đầu hướng Cổ Văn Bân nói: “Cổ quản lí, đây là đồng nghiệp mới đến của phòng chúng tôi, năng lực chuyên môn rất mạnh a.”

Cổ Văn Bân cười nói: “Nếu là nhân tài mới vào công ty của chúng ta hẳn là tôi phải mời cô ấy mới đúng.” Cổ Văn Bân giơ ly rượu lên, đối với Vương Đệ đang ngồi bên cạnh nói: “Tiểu Vương, đến, tôi mời cô.”

Trước mặt nhiều người như vậy, Vương Đệ không thể không nể mặt Cổ Văn Bân, vì vậy miễn cưỡng cười trừ, giơ ly rượu lên, cụng với Cổ Văn Bân một cái. Cổ Văn Bân trước đó uống với người khác đều là uống một ít, lần này lại uống hết ly, rất cho Vương Đệ mặt mũi.

Cổ Văn Bân uống xong thì tự gắp cho mình một miếng thịt, ăn xong đặt tay lên bàn.

Cổ Văn Bân ngồi phía bên trái Vương Đệ, lúc đặt tay trên bàn thì vô tình đụng tay của Vương Đệ. Hai người tiếp xúc da thịt, Vương Đệ ngốc lăng một chút, sau đó bất động thanh sắc đưa tay xuống đặt trên đùi mình.

Sau khi ăn xong, mọi người lại rủ nhau đi KTV. Cổ Văn Bân mời mấy nữ đồng nghiệp ngồi xe của mình, bao gồm cả Vương Đệ thế nhưng Vương Đệ cố tình không nghe thấy, cùng người khác nói chuyện, quay đầu ngồi trên xe của một nữ đồng nghiệp khác.

Trong KTV, mọi người ồn ào nói Cổ quản lý phải hát một bài, Cổ Văn Bân không từ chối, hát bài

Nếu như si ngốc chờ đợi

Một ngày cuối cùng cũng chờ được người yêu nhất trong cuộc đời

Ai lưu tâm đến em, tình yêu này của anh.

Mỗi khi gặp phải những điều bất trắc

Chưa từng nguyện ý

Trong lòng anh bởi vì yêu

Mỗi ngày đều cô đơn ngắm nhìn biển

Tình nguyện suốt đời không nói lời nào

Đều không muốn nói những lời lừa dối em


Để ý đến em, tình yêu này của anh

Em sẽ phát hiện có một chút xa cách

Không có mời yêu nào mà anh không dám nói

Nói một câu muốn cùng em đi hết cuộc đời này

Nếu như là giả

Nếu như anh có thể tự đóng vai bản thân này

Sẽ dâng hiến tất cả ôn nhu trong lòng dành cho em, tri kỉ của anh

Như mê như say

Vẫn mong em hãy biết quý trọng bản thân mình

Cho dù có ngày chia cách, anh đều nhớ em

Anh thực sự rất nhớ em

(Lời bài hát Mei tự dịch, không được hay lắm T___T)

《 一生中最爱 》

如果痴痴地等

某日终于可等到一生中最爱

谁介意你我这段情

每每碰上了意外不清楚未来


何曾愿意

我心中所爱

每天要孤单看海

宁愿一生都不说话

都不想讲假话欺骗你

留意到你我这段情

你会发觉间隔着一点点距离

无言地爱我偏不敢说

说一句想跟你一起

如真如假

如可 □□ 饰演自己

会将心中的温柔献出给你唯有的知己

如痴如醉

还盼你懂珍惜自己

有天即使分离我都想你

我真的想你

Vương Đệ nghe lời bài hát, nội tâm không bình tĩnh như biểu hiện trên nét mặt.

Năm đó, trong trường đại học, lúc Cổ Văn Bân vừa mới theo đuổi cô cũng hát bài hát này. Cô là lần đầu tiên được người ta theo đuổi, anh cũng là mối tình đầu của cô, chưa từng có người đàn ông nào như Cô Văn Bân nói lời yêu thương với cô. Cổ Văn Bân đưa cô đi ăn những quán ăn nhỏ trong trường đại học, mang cô đi chơi rất nhiều nơi còn giúp cô giải những bài toán khó. Chuyện cũ giống như đang diễn ra trước mắt vậy. Lúc tốt nghiệp đạo học, Cổ Văn Bân nói muốn cùng cô kết hôn, sinh một trai một gái, một nhà bọn họ sẽ sống cùng nhau rất hạnh phúc.

Thế nhưng lại xảy ra chuyện kia, tất cả đều biến thành bọt nước.

Vương Đệ càng ngày càng cảm thấy không yên, trong tiếng ca của Cổ Văn Bân, cô chạy ra khỏi phòng.

Vượng Đệ chạy một hơi qua hai dãy hành lang, cuối hành lang có một khung cửa sổ, trời ban đêm đang mưa, không khí có chút lạnh và ẩm thấp. Cô ôm chặt cánh tay, một áo khoác mỏng khoác lên vai cô. Vương Đệ quay đầu lại, nhìn thấy Cổ Văn Bân. Cổ Văn Bân ôn nhu cười, giống như năm đó. 


Trong nháy mắt, Vương Đệ xông lên một tầng nước mắt.

Chân Viên Mộng bị thương khá hơn một chút liền vội vã đi gặp luật sư.

Viên Mộng nói với luật sư: “Chồng tôi hiện tại không nghe điện thoại, cũng không chịu lộ diện, tôi căn bản không biết anh ta đang ở chỗ nào.”

Luật sư nói: “Căn cứ luật tố tụng dân sự, người bị tố nếu không rõ tung tích hoặc không thể dùng phương pháp nào liên lạc được, dưới tình huống như vậy, cô có thể đưa đơn lên tòa án nhân dân yêu cầu ly hôn, tòa án sẽ tự gửi đơn cho chồng của cô.”

Viên Mộng hỏi: “Vậy nếu anh ta không thấy đơn đó thì sao?”

“Bất luận chồng cô thấy hay không thấy cũng coi như đơn đã được gửi đi. Nếu anh ta không ra tòa, tòa án vẫn có thể thẩm tra xử lý, họp phán quyết.”

“Chồng tôi ở bên ngoài,… Tòa án có thể xử đưa con cho tôi nuôi dưỡng?”

“Cô có bằng chứng chồng cô ngoại tình ở bên ngoài không? Có điều cho dù cô có chứng cứ cũng chỉ ảnh hưởng đến chuyện phân tài sản, quyền nuôi nấng đứa trẻ không ảnh hưởng lớn. Cô hiện tại có công việc ổn định không? Hoặc là bình thường cô là người chăm sóc, cùng đứa trẻ thân cận nhất?”

“Tôi là giáo viên, đứa trẻ vẫn thường thân cận với tôi nhất, chồng tôi chưa bao giờ dạy dỗ hay chăm sóc nó. Tôi lo lắng anh ta mang con đi, nó sẽ nháo khóc đòi tôi.” Viên Mộng mắt có điểm ướt.

Từ văn phòng luật sư đi ra, Viên Mộng bước xuống cầu thang rất gian nan, mỗi bước đi vết thương lại đau thêm một chút. Đột nhiên Lục Cảnh Hành ôm cô, thoáng cái Viên Mộng được nâng lên. Vì giữ vững cân bằng, cánh tay của cô vòng qua ôm lấy cổ Lục Cảnh Hành.

Viên Mộng nhẹ giọng nói: “Mau buông tớ xuống.”

Lục Cảnh Hành ôm cô đi xuống dưới: “Ngồi yên, không được nhúc nhích.”

Ngữ khí và cước bộ của anh giống nhau đều rất nhẹ nhàng, Viên Mộng không khỏi đỏ mặt, chồng cô còn chưa từng ôm cô đi qua đường như vậy.

Lục Cảnh Hành đặt Viên Mộng vào ghế phụ lái, sau đó lái xe rời đi.

Cùng lúc đó, trong quán cà phê đối diện văn phòng luật sư, trên vị trí ngồi trước cửa sổ, một cô gái lấy cái mũ fedora trên đầu xuống, cũng tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Cô cầm điện thoại di động, gửi một tin nhắn cho người nặc danh phía bên kia: “Ngươi là ai?”

Đối phương rất nhanh trả lời lại: “Tôi là ai không quan trọng.”

Cô tiếp tục nhắn lại: “Vậy tại sao ngươi lại muốn nói cho ta biết?”

“Cô ta là mối tình đầu của anh ta, cô ấy ly hôn, bọn họ sẽ hòa hợp lại nhanh thôi. Tôi chỉ không muốn cô bị lừa gạt.”

Kiều Gia Thuần lại gửi tin nhắn nhưng đối phương không trả lời lại. Đối phương dường như lúc nói xong tin tức liền giữ im lặng.

Kiều Gia Thuần tính tiền, rời khỏi quán cà phê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.