Hoa Hồng Là Em

chương VII


Bạn đang đọc Hoa Hồng Là Em: chương VII

Một khu rừng ở giữa có một cái hồ màu xanh đỏ hiện ra. Hắn đi lại gần nhưng không ngờ bị một lực kéo xuống dòng nước. Khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi cây cối um tùm và đủ sắc màu xanh, vàng, đỏ,… Ở đây là đâu nhìn rất giống một đô thị tấp nập trong rừng . Mọi người ở đây rất khác với con người. Họ như người thực vật chưa tiến hóa thành người hoàn chỉnh vậy,nửa người,nửa cây với đủ màu da khác nhau. Hắn muốn thoát khỏi nơi này và hắn thấy chỉ có một con đường rộng trước mắt. Hắn men theo con đường cho đến khi một tòa lâu đài dần xuất hiện trước mắt hắn. Hắn không biết mình đã đi được bao lâu cảm thấy đói và khát. Hắn bước lại định gõ thì cánh cửa bật mở và bước vào. Không có ai nhưng đặt vào tầm mắt hắn là cây anh đào. Cây nở hoa làm một vùng trời chỉ toàn là cánh hoa của nó. Rất lạ tại sao trong khu vườn này chỉ có duy nhất cây này. Hắn lại gần sờ nhẹ lên thân cây bất giác một luồn khí ấm tỏa ra xung quanh hắn. Bao nhiêu đau đớn nhớ nhung về mẹ đã trỗi dậy một giọt nước mắt chảy dài xuống gò má hắn chưa kịp rơi xuống đất thì đã được một chiếc lá dỡ lấy giọt nước mắt ấy. Tiếng xào xạc vang lên sau dó là tiếng thì thào:
– Mẹ xin lỗi mẹ không thể ở bên cạnh con được. Con cứ mạnh mẽ khi gặp một cô gái lạ con hãy giúp cô ấy hoàn thành mục đích thì mẹ con ta sẽ gặp lại nhau thôi. Đừng khóc nữa vì mẹ không thể bên con chăm sóc mãi được đâu.
Sau đó lời nói dần dần xa hơn và mất đi.
– Mẹ ơi mẹ ở lại đi con biết lỗi rồi . Ngày hôm đó con chạy đến bên mẹ thì 10 năm nay mẹ con ta không thể xa nhau được rồi. Con nhớ mẹ lắm. Mẹ ơi…hức ..hức…mẹ…đừng bỏ …con ….mà..con cô đơn lắm mẹ ơi..
Hắn khóc to hơn tay với lấy một khoảng không vô định.
Hắn chợt tỉnh dậy khóe mắt vẫn còn đọng lại nước và mồ hôi cứ túa ra. Tại sao không cho tôi chìm vào giấc mơ tôi muốn ở lại bên cạnh mẹ thôi.
Tiếng mẹ cứ văng vẳng bên tai” Mẹ xin lỗi mẹ không thể ở bên cạnh con được. Con cứ mạnh mẽ khi gặp một cô gái lạ con hãy giúp cô ấy hoàn thành mục đích thì mẹ con ta sẽ gặp lại nhau thôi.” Cô gái đó là ai chẳng lẽ mẹ nói người đó là nó- Vũ Hoàng Bảo Anh phải không? Đúng không mẹ. Nước mắt hắn lại rơi. ” Con hứa với mẹ von sẽ cố gắng giúp cô ấy để giúp mẹ trở về với con nha. Mẹ hãy chờ con nha”. Hắn nở nụ cười nhạt chất chứa bao nỗi buồn và khát khao.
Hắn đứng dạy vào phòng vscn thay đồ và đến trường. Hắn muốn tiếp cận nó muốn giúp nó hoàn thành xong nhiệm vụ. Nhưng hắn không biết rằng nó phải trả bằng cả tính mạng của mình để làm nhiệm vụ đó. Liệu sau này hắn biết thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây.
Hôm nay hắn đến trường rất sớm để vào vườn hồng nằm. Hắn luôn như vậy mỗi khi buồn hắn đều ra đây để giải sầu. Đang nằm thì hắn nghe thấy bước chân của ai đó. Vì hắn không cho ai tự tiện bước vào nơi đây toan đứng dậy hắn đã nhận ra đó là nó. Hắn ngã mình suy nghĩ về thân phận và mục đích nhiệm vụ của người mà mẹ hắn nói thì nghe xào xạc như gió rồi khung cảnh 10 năm trước hiện về trước mắt. Khi người đàn ông ôm thân cây mẹ hắn đang xuất hiện và đứng đối diện nó.
– Người đã điều tra được gì rồi ạ? Người có nên suy nghĩ kĩ không? Sau này người sẽ bị mất mạng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ.
– Ta đã quyết rồi người đừng cản ta . Ta có thể sống sau chuyện này mà ngươi yên tâm đi.
– Nhưng….

– không nhưng nhị gì hết đó. À, năm đó lúc mẹ ta qua đời các ngươi đã cứu một con người đúng không?
Ngạc nhiên về câu hỏi của nó “tại sao người lại biết được chứ. Tôi đã cố gắng giấu cô ấy rồi mà”.
– Ngươi cho ta biết người đó là ai đi. Nhanh.
Lời nói của nó làm ông rùng mình.
– Bà ấy là Thái Ngọc Thảo Ly là vợ… Chưa nói xong thì ông ta có tiếng động nên lập tức biến mất. Người tạo ra tiếng động đó không ai khác chính là hắn. Khi nghe cái tên đó hắn không kìm lòng lại được mà đứng dậy xông thẳng đến nó.
– Cô có phải là người mẹ tôi đã nhắc trong giấc mơ không? Cô có quan hệ gì với họ?..
Hắn hỏi liên tiếp nhưng chỉ lặp lại nhưng câu hỏi đó thôi tay nắm lấy vai nó lắc mạnh. Hắn bây giờ trở thành con nhười bồng bột nóng nay ngược lại nó điềm nhiên hỏi:
– Đã nghe hết rồi sao?
Hắn vô thức gật đầu và chờ đợi câu trả lời của nó. Nhưng càng chờ đợi càng làm hắn thất vọng.
– Tôi sẽ xóa đi phần kí ức mà cậu đã nhìn thấy lúc nãy.
Nó tháo cặp áp tròng ,ánh mắt xanh đỏ toát lên một uy lực lớn ,nhìn thẳng vào mắt hắn . Hắn cảm nhận được sự xóa bỏ hắn cố chống cự đến cùng:
– Đừng xóa nó đi mẹ tôi nhờ tôi giúp cô thực hiện nhiệm vụ này đó.

Nó ngạc nhiên bởi câu nói của hắn. Ánh mắt lúc nãy toát lên làn hơi nóng từ mắt đỏ thì giờ đã dịu lại nhờ màu xanh êm dịu.
– Tại sao lại muốn giúp tôi. Nó hỏi hắn trong ngờ vực. Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt nó tự tin đáp lại mong rằng điều đó làm nó tin tưởng hắn hơn.
– Vì tôi muốn gặp lại mẹ của tôi.
– Nhưng cậu biết người mà ta sắp đối đầu là ai không.
– Tôi không biết nhưng tôi muốn giúp cô hoàn thành nhanh chóng.
– Được nhưng tôi mong cậu đừng hối hận và đừng nói ai nghe về thân phận của tôi được không?
– Cô yên tâm tôi biết mình nên làm gì mà.
Sau cuộc trò chuyện nó và hắn im lặng cho đến khi chuông reo. Lúc bước ra , nó bị Mĩ Kim nhìn thấy cô cười khẩy:
-Tôi nói cô không nghe mà còn bám vào anh ấy . Ngay cả nơi đó tôi chưa được vào mà cô dám được tôi sẽ cho nếm mùi đau đớn khi đã không coi lời nói của tôi ra gì.
Mỹ Kim nói rồi quay lưng đi theo hướng ngược lại nó và trong đầu đã vạch ra một kế hoạch dành cho nó.
Còn trong lớp Khánh lo lắng cho nó không yên thường thì nó đi khá sớm nhưng không trễ như vậy. Hôm qua bị tụi Uyển Nhi xô ngã không biết hôm nay có làm sao không. Cậu cứ đi qua đi lại làm Như và cả lớp chóng hết cả mặt, Như kéo cậu xuống nói nhỏ đủ 2 người nghe:

– Anh thích Bảo Anh đúng không?
Bị hỏi bất ngờ và câu hỏi đâm trúng ngay hồng tâm trái tim cậu làm cậu lắp bắp trả lời.
– Anh…anh…
Vừa lúc ấy cả nó và hắn cùng bước vào. Nhìn thấy cảnh ấy tim cậu bỗng nhói lên khuôn mặt thoáng buồn. Cậu cố gắng gượng ra nụ cười chạy đến chỗ Phong.
– Thằng kia hôm qua sao mày uống say thế hả?
Khánh chạy đến hỏi để cố gắng tránh ánh mắt dò xét từ Như. Mọi hành động của cậu đều thu vào tầm mắt của 2 người con gái Như và Tuyết . Tuyết cảm giác trái tim cứ đập loạn xạ khi ở bên cạnh Kháng và cô nhận ra mình đã thích Khánh. Nhưng hôm vụ xô xác xảy ra cô cảm giác được rằng cậu đã thích à không chính xác hơn là yêu Bảo Anh rồi. Ánh mắt đau đớn của cậu nhìn nó được hắn kéo lên che chở và lúc họ bước vài chung đã chứng tỏ rõ ràng như thế. Thấy cậu cười trong xót xa làm tim Tuyết nhói lên nhiều.
Cuộc trò chuyện ngắn ngũi của 3 chàng trai không lọt vào tai của bọn nó. Mỗi người mang mỗi suy nghĩ khác nhau không còn tâm trạng mà nghe bọn hắn nói.
Từ lúc vào lớp nó chỉ biết nhìn ra cửa sổ hướng ánh mắt vô hồn” làm sao tôi tin cậu đây chứ có thật là cậu muốn giúp tôi vì mẹ như cậu nói hay là có mục đích khác. Nếu cậu không phải con người thì tôi đã tin tưởng cậu hơn”
Nữa tiếng trôi qua trong im lặng đối với họ. Như quay sang Khánh:
– Anh hãy quyết định rõ ràng tình cảm của mình đi đừng để đến khi quá muộn sẽ hối hận không kịp đâu nha anh.
Cô nháy mắt với anh cười mỉm rồi quay qua cắm đầu vào điện thoại chơi game. Khánh thẫn thờ suy nghĩ về lời khuyên của Như. “Cô ấy có yêu mình không? Khi mình nói ra thì cô ấy có chấp nhận không? Nếu không thành cả hai có như trước nữa không?” Khánh thật sự lo lắng về những điều đó nhưng cậu vẫn quyết định tỏ tình với nó.
– Chiều nay em có bận chuyện gì không ?
Khánh vỗ vai nó hỏi.

– Rảnh. Có chuyện gì.
Tiếp xúc với Khánh đã lâu dường như nó đã bớt đề phòng cậu.
-Vậy chiều em đi ăn với anh nha. Anh sẽ đến đón em.
– Nói địa chỉ đi rồi tôi tới. Cậu không cần đón tôi đâu.
– Nhưng.. ừ thôi được rồi, em hãy đến quán cafe Love ở đường XY nha,khoảng 6h tối. Hẹn gặp em.
Nói xong Khánh nháy mắt và cười rõ tươi hướng về phía nó. Nó không nghi ngờ gì nên gật đầu mắt nhìn bóng Khánh khuất xa nó lên tiếng.
– Ra đi.
Phía sau nó có một đám người khuôn mặt bậm trợn bước ra. Phía sau họ có thấp thoáng bóng một người nào đó, với độ nhạy bén của minh nó đã cảm nhận rõ ràng người đó là ai.
– Đừng trốn nữa Mỹ Kim. Ra đi.
Bốp….bốp….bốp.
– Tốt lắm nhận ra tôi luôn hahaha. Nhưng cũng không quan trọng vì cô sắp chết rồi.
Nhìn vào khuôn mặt của nó không biến sắc , không sợ hãi mà ngược lại rất khoái chi nó nhếch mép cười làm cho Kim tức điên lên ngiến chặt răng:
– mày cũng gan nhỉ. Mày đúng là hô ly tinh bám đuôi anh Phong Mà giờ lại còn anh Khánh. Hôm nay là ngày kết thúc của m đấy. Tụi bây lên đứa nào giết được nó tao sẽ thưởng rất hậu hĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.