Bạn đang đọc Hoa Hồng Là Em: Chương V
Dậy nhanh…đi Như. Chúng ta phải đi học nữa.
– Cho em ngủ thêm một xíu nữa thôi mà anh.
– Em nói câu này từ nữa tiếng trước ấy em biết k. Anh kêu em dậy ngay lập tức hoặc là cúp phần ăn trưa nay.
Quả thực là Khánh đã kêu Như dậy rất lâu rồi mà cô đều lêu một xíu nữa và giờ đã nữa tiếng. Cuối cùng cậu cũng phải dùng cách cũ . Không ngờ vẫn còn sử dụng được sau bao năm. – Em vẫn còn con nít quá, cô bé ngốc của anh. Cậu thấy cô đang làm vscn nên k làm phiền nữa .
Về phòng mình cậu thay đồ và xuống làm bữa sáng cho 2 anh em ăn cùng đi học.
– woa..thơm qua đi à. Hì hì hai luôn là nhất.
– Thôi k cần khen thế đâu anh rõ em quá mà ăn nhanh rồi còn đi.
– ..ạ.. Miệng cô vừa nhai vừa dạ làm cậu phải cười lớn vì độ con nít háu ăn của cô.
Sau đó 2 người cùng đi chung một xe đến trường. Bước xuống xe cô bắt gặp hắn và Nam vừa mới đến.
– Chào em. Nam cất lời nói chuyện với cô nhưng đáp lại là sự hờ hững vì cô đang rất khó chịu những lời nói của những người kia.
– Anh em muốn lên phòng hiệu trưởng trước.
Cậu dường như đã hiểu sự khí chịu trong người cô, cậu gật đầu rồi chỉ đường cho cô.
Như và khánh là anh em sinh đôi nên khuôn mặt giống nhau như 2 giọt nước nên mọi người ai cũng tò mò về cô.
Cốc…cốc…cốc…
Mời vào. Thầy hiệu trưởng mời.
– Chào tiểu thư. Thấy cúi rạp người xuống lập tức cô chạy lại đỡ thầy. Cô rất ghét nghi lễ.
– Thầy k cần làm như vậy đâu. À thầy cho em hỏi em học lớp nào vậy ạ.
– Vậy em học lớp 11 A1 cùng với Khánh nha.
– Dạ em chào thầy em đi ạ.
Giờ học cũng đã đến ai cũng vào chỗ ngồi của mình chờ GVCN vào phổ biến tình hình. Từ lúc vô đến giờ hắn cứ nhìn nó k rời mắt một giây nào cả làm nó rất chi khó chịu .
– Mệt không tôi mệt nên đừng nhìn nữa.
– ồ….. cô cũng biết nói chuyện nữa à, tôi tưởng cô bị câm chứ. Nói xong hắn nhết mép làm cho nó rất chi là chướng mắt.
– Chả có lý do gì để tôi nói chuyện cả để tôi yên đi.
– Không có lý do gì vậy tại sao cô mở miệng nói trước.
– ngươi…. nó định nói điều gì nữa thì cô Thùy Chi bước vào.
– Hôm nay lớp mình có thêm một thành viên mới. Em vào đi.
Cô mới bước vào thì ai cũng trầm trồ khen và cũng có lời chê của đầy đủ nam nữ trong lớp trừ nó Tuyết và bọn hắn.
– Em hãy giới thiệu về mình đi.
– Mình tên Lam Tố Như em gái của Anh Khánh . Là du học sinh ở Nhật mới về mong các bạn giúp đỡ nhiều.
Nói xong cô nở nụ cười duyên lộ chiếc răng khễnh cực duyên của mình làm cho tất cả con trai trong lớp chết ngất. Nó quay sang cô Chi: cô ơi em có thể ngồi với anh Khánh được không cô?
– Nhưng chỗ đó đã có Nam ngồi rồi em ạ.
-Nam cậu có thể chuyển chỗ khác ình ngồi với anh Khánh không? Vừa nói cô vừa trưng ra cái mặt cún rất chi dễ thương làm cho anh chàng không suy nghĩ nhiều mà đồng ý chuyển liền. Khi được đồng ý cô chạy xuống đẩy Nam té nhào xuống nền còn cô chạy lại chỗ ngồi ngay ngắn. Cú té đó làm cho Nam thức tỉnh và cảm thấy hối hận vì đã đồng ý. Nam đành lầm lũi ôm cặp chuyển xuống bàn dưới trong tức tối. Từ lúc cô Chi vô nó đã gục xuống bàn ngủ mặc kệ hắn cứ nói bên tai. Khánh ở dưới rất khó chịu khi thấy cảnh đó, Như nhìn vào ánh mắt của anh mình dường như hiểu ra điều gì nên cô rất muốn kết bạn với nó để tìm hiểu nhiều hơn. Nghĩ là làm cô vỗ vai nó, cảm giác có người kêu nên nó trở người lại quay xuống thấy Như đang cười với mình. Nó nheo mắt lại và chờ đợi. Cuối cùng Như đã lên tiếng:
-Chào bạn mình là Như chúng ta làm bạn của nhau nha. Bạn tên gì?
– Bảo Anh. Nói xong nó quay lên . “Bạn rất lạnh lùng và cá tính đấy Bảo Anh mình rất muốn làm bạn đấy”. Cô nghĩ rồi mỉm cười rút điện thoại 5S ra chơi game cho đến khi giải lao.
Tuyết quay xuống định kéo nó đi thì lúc đó Như cũng vậy và Tuyết với Như nhờ nó biết nhau được làm bạn với nhau. Cả 3 người con gái xinh đẹp đi cạnh nhau không ai làm chìm ai cả 3 đi chung chỉ thấy hoàn hảo hơn. Vừa bước xuống căn tin thì thấy bọn hắn cũng đã đến nên Như kéo nó và Tuyết lại bàn hắn ngồi xuống. Chiếc bàn như nổi hơn khi hotboy hotgirl đều ngồi tại đây.
-Các em ăn gì để bọn anh đi lấy cho. Khánh lên tiếng hỏi.
– Cho em 1 sandwich,1 bít tết, 1 ly coca và 1 ly kem cỡ lớn nha.
– ok còn 2 em. Khánh quay sang nó và Tuyết. Nó nói với Tuyết ” như cũ”
– Dạ anh cho em 4 chai nước lọc 2 ly kem nhỏ thôi.
Khánh gật đầu ra hiệu cho 2 người kia đi mua. Vừa đi một lúc thì có một nhóm nữ nhìn cũng tàm ổn tiến đến tụi nó.
– Chào các cô, các cô cũng gan nhỉ dám tiếp cận với ny của chúng tôi.
– Ồ ny à rất thẳng thắn định hâm dọa tụi này hả cô k có cửa đâu.
Nói xong Như cười và chỉ từng người trong nhóm đó.
– Các cô muốn mình đẹp thì đừng có trét mấy thứ hàng dởm lên mặt cả tá nhìn thấy phát kinh.
Tuyết vừa nói xong thì tiếng rộ lên càng càng to. Tức giận ả cầm đầu đi lại vung tay tát Tuyết một cái và nói:
– mày hãy tránh xa Nam ra ( à Nam chuyển bàn ngồi với Tuyết rồi).
Thêm một người nữa định bắt trước ả kia tát Như nhưng bị cô nắm chặt tát lại 2 cái: -Đụng vào tao 1 tao trả 10 nghe chưa?
Nãy giờ nó ngồi im dò xét tất cả thấy quá chướng mắt nó cất tiếng: -BIẾN ĐI.
Chỉ một lời nói thôi cũng làm cho nhóm người kia rung rẩy nhưng muốn giữ uy thế của mình . Người con gái thứ 3 bước lên xô ngã nó xuống đất. Thấy vậy cô ta nhếch mép:
-Chỉ vậy thôi hả? Hahaaa. Sau đó là tràn cườicủa đám người đó.
Bọn hắn đi mua đồ ăn thấy bàn chỗ bọn nó đông người ầm ĩ thì lật đật chạy lại thì thấy nó ngồi dưới đất còn Tuyết và Như thì mặt đỏ tức giận.
– Uyển Nhi, cô đang làm gì vậy hả? Nam lên tiếng chỉ vào ả cầm đầu nhanh chân chạy lại chỗ Như săm soi( sao Nam lại làm vậy nà)
– À còn có Ái Hy và Mỹ Kim nữa à các cô đến đây gây chuyện nữa hả? Khánh nói trong tức giận.
– Anh Khánh à em k có làm gì hết đ. Ái Hy ỏng ẹo tiến lại nắm chặt tay của cậu nhưng cậu phủ phàng gạt phăng tay làm cho ả ngã nhào xuống đất. Còn Uyển Nhi bỗng nước mắt ở đâu rơi lã chã đến bên Nam:
– Anh à ,cô ta tát em đó em không làm gì cả cô ta gây chuyện với em trước anh giải quyết giúp em đi.
Cô ta vừa khóc vừa nói tay chỉ về phía Tuyết nhưng Nam k quan tâm buông câu lạnh lùng:
– Tôi cấm các cô đụng vào các em ấy nghe chưa.
Hắn nãy giờ không nói một lời nào cả từ khi bước vào hắn không hỉu tại sao khi thấy nó ngã như vậy. Hắn bất chợt chạy lại đỡ nó dậy. Khánh thấy như vậy ánh mắt thoàng buồn rồi trở lại như trước bước lại chỗ Tuyết hỏi thăm. Tuyết ngại ngùng đỏ mặt .
– Mất hứng rồi về thôi. Như nói rồi đứng dậy về lớp nhưng đi được mấy bước bất chợt nó ngã nhào ra ,rất may hắn ở phía sau chạy lại đỡ nó.
– Có thể đưa tôi đến một chỗ nào có nhiều cây xanh k? Nó thều thào nói vì lúc nãy nó chưa kịp uống nước còn gặp chuyện xung đột làm cho nó yếu dần. Ngay lập tức hắn ẵm nó ra vườn hồng nhưng tuyệt đối không cho ai biết
– Có thể mua cho 3 chai nước k? – được
Rồi hắn vội chạy đi. Thì nó trở về hình thái thật sự của mình đó chính là hoa hồng trắng nhưng một cánh lại nhuốm màu hồng. hắn mua nước đến ngay sau khi nó trở về dạng con người sau khi hút đầy đủ chất cần. Hắn chạy ngay lại bên cạnh nó. Quay mặt lại nhìn hắn, nhưng đáp lại là khuôn mặt ngạc nhiên của hắn.
– Mắt của cô sao lại là màu xanh đỏ ( vì hằng ngày nó cứ đeo kính áp tròng nên không ai biết mắt thật của nó ). Dường như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nó che đôi mắt của mình lại và đeo kính áp tròng vào. Nó không nói gì đứng đậy cầm chai nước tu hết một lần.
– Cô là ai? Cô không phải có gia thế là mồ côi và đến đây tìm cha mẹ. Cô đến đây có mục đích gì.
– Điều tra tôi hả ? Tôi tưởng rằng cậu đã bỏ ý định đó rồi chứ. Biết nhiều quá không tốt cho cậu đâu. Nói xong nó bỏ mặt hắn lại đằng sau.” Ánh mắt ấy chính là ánh mắt đã đưa mẹ tôi đi tôi nhất quyết bắt cô phải nói ra”
Quay lại 10 năm trước.
Khi mẹ hắn đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe ba ông nói chuyện:
– đã kiếm ra người đó chưa?
-………
-chính là thư kí Kim hả? Được tìm và giết cô ta
-…..
Vừa nghe xong đoạn hồi thoại đó tay bà bủn rủn làm rớt tách cà phê.
– Ai đó?
-là…là em…đây. em định đưa anh ly cà phê nhưng k may bị đổ. Em xin lỗi em dọn liền.
Bà sợ hãi lắp bắp nói.
– Được rồi để người làm dọn em về nghỉ ngơi đi.
Ông ta nhìn bà bằng ánh mắt nghi ngờ rồi quay vào phòng.
Vài ngày sau hắn chơi với đám nhóc người làm trò “ú tim”. Hắn chui vào trong cốp xe của ba hắn trốn nhưng không ngờ chiếc xe khởi động chạy ra ngoại ô đi thẳng vào rừng.
Hắn sợ hãi mở cốp xe chui ra trốn vào bụi rậm gần đó. Ba hắn nói gì với người phụ nữ nào đó rồi bắn chết bà ta. Mẹ hắn la lên níu tay ông đừng giết nhưng tàn nhẫn hạ súng lắn vào tim của bà. Ông cười lớn bỏ mặt bà thoi thóp.
Vì quá sợ hãi nên hắn không dám bước ra cho đến khi có luồn ánh sáng xuất hiện một tốp người . Họ chia ra làm hai nhóm. Một nhóm lại người phụ nữ kia lấy từ trông bụng ra một cái bọc và thần xác tiêu thành bụi . Nhóm kia thì lại mẹ của hắn làm gì đó chỉ một lát sau thấy hình bóng mẹ hắn đi vào thân cây rồi biến mất hoàn toàn. Trước khi họ đi hắn đã thấy vài giọt nước trên khóe mắt rơi ra. Trong đó có một người đàn ông ôm thân cây của mẹ nó chặt cứng như sợ nới lỏng ra sẽ bị mất đi một lần nữa. Họ đi đến một cái hồ rất lạ mặt nước tĩnh lặng nhưng có 2 màu xanh đỏ tồn tại cùng nhau nhưng không trộn lẫn được.