Bạn đang đọc Hoa Hồng Là Em: chương II
Sáng sớm ai ai cũng tấp nập đi làm thì bên vệ đường lại xuất hiện 1 cô gái với mái tóc màu nhung đỏ,thân hình chuẩn với bộ váy đen đang đứng dưới gốc cây cổ thụ thì thầm.
– Ngươi còn đau không? Ta xin lỗi vì đã đến trễ không giúp gì được cho ngươi. Ta sẽ truyền năng lượng cho ngươi để giảm bớt cơn đau này được không?
Nhận được sự đồng ý.Một luồng ánh sáng xanh từ tay cô gái truyền vào thân cây,tiếng gió xào xạc lướt qua chỗ cô gái làm cho khung cảnh trở nên đẹp đến huyền ảo. 3 tiếng trôi qua cuối cùng cô gái cũng từ biệt cây cổ thụ rời đi.
Vừa rời đi một lúc, thì cô gái bị một chàng trai kéo tay lại . Cậu ta tạo ra một khung cảnh như 2 người đang kiss nhau để lừa bọn đầu gấu kia. Khoảng cách quá gần làm cho cả hai nghe cả được hơi thở của người đối diện làm không khí khá ngượng ngập.
– Tụi bây đi theo hướng kia còn lại theo tao,chắc chắn nó chưa đi đuợc xa đâu.
Cho đến khi không còn nghe bước chân nữa thìcậu ta mới thả cô ra: Đi đi..tuy hơi ngại vì đã lôi cô gái vô tội vào chuyện này cậu ta chỉ có thể nói được bấy nhiêu thôi. Cô gái trợn tròn mắt vì ngạc nhiên nhưng vẫn quay lưng đi. Cả hai đều k biết được cuộc chạm mặt này sẽ làm cho họ thay đổi.
Hôm nay là ngày khai giảng của trường FM. Đây là trường do tập đoàn ANO xây dựng nên. Ngôi trường dành cho những công tử ,tiểu thư có quyền lực, có mối quan hệ rộng rãi hoặc dành học bổng toàn phần đặc biệt thì mới vào được . Trường gồm 4 dãy: dãy phía nam là dãy dành cho khối 10,phía đông là dành cho khối 11, tây là dành cho khối 12. Phía sau dãy đông là 1 vườn hồng nhưng k ai được bước vào khi không có sự đồng ý của hắn. Dãy còn lại thì nằm sau khối 12 dành cho thầy cô và căn tin. Ngoài ra còn có sân tập bóng chuyền, bóng rổ,.. và hồ bơi rộng.
Những chiếc xe của những tập đoàn lớn đưa những vị tiểu thư,công tử đến. Sân trường ngày càng nhộn nhịp hơn khi bọn họ gặp nhau nói về thời trang,các hotboy hotgirl hay đại loại về các bar….đa số họ giao tiếp với nhau để mở rộng quan hệ để giúp công ty của mình thôi. Thật sự họ sống 2 mặt làm những việc có lợi cho bản thân thôi.
– Oa…..anh Phong ơi…..em yêu anh
– đẹp trai quá em yêu anh Phong ơi…
– Anh Khánh …. I love Khánh
– aaaaaaa…anh Nam …anh Nam kìa
…….
– Nhìn em đi anh ơi ….á á aaaa ôi hoàng tử lòng em…..
Trước cổng trường 3 siêu xe vừa đỗ xịch là tiếng la hét cũng vang lên. Hắn từ chiếc lamborghini đỏ bước ra. Liếc nhìn xung quanh rồi bỏ tay vào túi quần đi thẳng bỏ mặt đằng sau những lời khen và hâm mộ.
Khánh thì bước ra từ Ferrari trắng còn Nam thì từ chiếc Zenvo đen. Cả 2 đều nở nụ cười làm cho tất cả fan đổ rầm ngay trước vẻ đẹp của họ.
Sau khi làm lễ xong tất cả học sinh trở vào lớp của mình. Cùng lúc ấy có một cô gái bước vào trường với bộ váy xanh dương và mái tóc màu nhung đỏ.
– cô ấy là ai vậy? Đẹp quá..
– ôi thiên thần của tôi…
– xấu xí thật vậy mà cũng kêu đẹp tôi đẹp hơn nhìu
– chả đẹp xí nào cả
Có rất nhiều lời bàn tán về cô gái đấy. Lờ đi những lời đó cô gái tiến lại một người và hỏi: phòng hiệu trưởng ở đâu?
Sau câu hỏi đó tất cả các nam sinh trừ bọn hắn đều hồn lìa khỏi xác. “Giọng nói này sao mà lạnh đến thế chủ nhân nó là ai ” Khánh và Nam đồng thời nghĩ và quay lại. Cả 2 đều đứng hình trước cô gái với nước da trắng được tôn thêm bởi chiếc váy xanh đơn giản. Mái tóc đỏ nhung và đặc biệt là giọng nói lạnh đến tim. Cho đến khi hắn kêu:
– Đủ rồi đi thôi. Ngắn gọn nhưng đủ uy lực để thức tỉnh cả 2.
Định ngắm nhìn thêm nhưng cô gái ấy đã đi từ lâu rồi.
Phòng hiệu trưởng.
Cốc…cốc…cốc
Mời vào. Giọng nói khàn khàn nhưng rất uy nghiêm của ông hiệu trưởng.
– Chào em.
– chào. Lớp nào?
– À, em học lớp 11A1 đó. Thấy sẽ kêu cô chủ nhiệm đến đưa em vào.
“Gọi Thùy Chi vào đây giúp tôi”. Hiệu trưởng nhấc điện thoại gọi cho ai đó. Một lát sau ,một người phụ nữ khoảng tầm 26 bước vào: Thầy gọi em.
– Em hãy đưa học sinh này về lớp của mình đi giúp thầy nha.
Ông đẩy gọng kính lên nói.
-Dạ chào thầy em đi. Cô trò mình đi nào. Thùy Chi chào thầy rồi quay sang nó cười hiền.
Sau khoảng 20 phút nó đang đứng trước lớp. Thùy Chi chính là GVCN của lớp nó nên đã vào lớp trước.
– hôm nay lớp mình có bạn mới chuyển vô… chưa nói hết câu cả lớp bắt đầu nhốn nháo lên. Là nam hay nữ, là con của tập đoàn nào,….những câu hỏi được cất lên mà chưa câu trả lời.
RẦM….CÁC EM TRẬT TỰ CHO TÔI… em vào lớp đi. Cô chủ nhiệm thay đổi giọng 180 độ.
Nó bước vào trong lớp những cặp mắt nam dính chặt vào nó hình trái tim còn nữ thì hình viên đạn bắn tứ tung lên. Vì quá lạnh nên không mấy quan tâm đến.
– Em hãy giới thiệu về mình để lớp biết rõ hơn đi.
– Vũ Hoàng Bảo Anh từ Mĩ chuyển về. Chỗ ngồi.? Nó giới thiệu xong quay sang cô hỏi nhanh, vì nó bắt đầu khó chịu vì nói quá nhìu và nhận khá nhiều sự «ưu ái». – À em hãy xuống ngồi với bạn nam kia được không? Cô Chi chỉ tay xuống chỗ có người con trai đang ngủ. Chính là hắn-La lập Phong đấy.
Khi nghe cô nói vậy,lớp ai cũng ngạc nhiên hết không ai dám ngồi với hắn cả. sao cô lại đưa ra ý kiến như vậy chứ,chẳng khác nào muốn đuổi nó ra khỏi trường. Không nói gì nhiều nó đi thẳng xuống chỉ vào bàn của hắn và hỏi cô Chi: Đây?
-À…ừ đúng rồi em ngồi vào chúng ta bắt đầu học thôi.
Nó ngồi xuống thì cô bạn ngồi bàn trên quay xuống giơ tay trước mặt nó và nói:
– Xin chào bạn, mình là Lâm Phương Tuyết. Mình làm bạn với nhau được không?
Nó không trả lời chỉ nhìn Tuyết rồi gục xuống bàn và ngủ. Tuyết hơi buồn vì thái độ này nhưng như vậy làm Tuyết thích thú hơn.Nó không biết rằng mọi hành động của nó từ lúc vào lớp đã được thu vào 2 đôi mắt, không ai khác đó chính là Nam và Khánh.
Reng…reng…reng giờ giải lao đến. Nó ngủ dậy sau 3 tiết học dài thì thấy hắn đang nhìn mình bằng cặp mắt giận dữ.
– Tại sao cô lại ngồi đây?
– Thích.
– Đứng dậy và biến khỏi đây nhanh.
– Không
– Cô……
Đúng lúc đó Tuyết chạy vào và rủ nó xuống căn tin ăn thì gặp cảnh này nên vào giải thích:
– Cô Chi nói Anh vô chỗ này ngồi đó,cậu đừng làm khó Anh nữa. Anh cậu đi với tớ xuống căn tin nha.
Không đợi nó trả lời,Tuyết đã kéo nó đi rồi. Tới căn tin , nó quay sang chỉ vào,hỏi:
– Đây? Làm gì?
– đây là căn tin trường đến đây để ăn chứ làm gì.
Tuyết cảm thấy khá thú vị về nó với những câu hỏi không đầu đuôi. Cô thật sự muốn làm bạn và muốn thay đổi con người lạnh lùng, vô phép này ngay từ lần gặp đầu tiên.
– Không đói.
– Vậy thì vô uống nước cũng được mà.
Câu nói như đánh trúng nó.Quả thật từ sáng đến giờ nó chưa uống nước,nếu một ngày nó không nạp đủ 3 lít nước thì cơ thể sẽ yếu dần vì vậy nó đã đồng ý.
Bước vào căn tin ,nó dường như trở thành trung tâm của những lời bàn tán khen có, chê có nhưng nó cũng mặc kệ. Nó chọn một chiếc bàn ở góc khuất căn tin ngồi xuống, chờ Tuyết mua nước về. Lát sau, nó thấy Tuyết mồ hôi nhễ nhại chạy đến, miệng vẫn cười tươi với nó. Không một lời cảm ơn thì nó đã cầm chai nước và tu một hơi dài trước bao con mắt ngạc nhiên.
– Cậu khát lắm hả? Câu hỏi làm cho nó thức tỉnh ,nhìn xung quanh ai ai cũng nhìn nó với ánh mắt lạ lùng và nó bỏ chai nước xuống gật đầu nhằm trả lời câu hỏi của cô bạn. Hai người ngồi dưới căn tin rất lâu,đa phần chỉ có mình Tuyết nói còn nó thì ậm ừ cho qua thôi.
Reng….reng…reng…
– chúng ta vào thôi giờ học đến rồi. Vừa đi Tuyết vừa hát câu” giờ học đến rồi” làm ai cũng cười vì mức độ ngây thơ của nhỏ. Tới lớp,nó tiến thẳng tới chỗ của mình lướt qua bao ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
-Cô là ai?? Tôi chưa cho phép cô ngồi mà.
Bỏ qua lời nói của hắn,nó thản nhiên ngồi xuống,đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười nửa miệng.
– Tôi phải trả lời. Nó ngiêng đầu mình và chờ câu trả lời từ hắn. – Phải. Cô là ai? Không bị dao động trước ánh nhìn của nó hắn trả lời ngay.- Lấy quyền gì? Hắn dường như k hiểu được câu nói này có nghĩa là gì cả , trong đầu hắn bây giờ chỉ có câu hỏi của nó vừa rồi.
Thấy tình hình căng thẳng nên. Khánh và Nam cùng nhảy vào giải thích:
– Phong à, đây là Bảo Anh từ Mĩ chuyển về. Chào em, anh là Lam Khánh cứ gọi anh là Khánh cũng được. Và đây là Trần Huy Nam các anh là bạn thân của nhau. Rất vui được làm quen với em.
Khánh giơ tay đề nghị làm quen nhưng nó ngó lơ và gục bàn xuống ngủ tiếp. Cả 3 đều rất ngạc nhiên vì thái độ của nó nhưng sau đó là sự thích thú của Khánh và Nam đâu đó là sự tức giận của hắn và một người nữa.
Thời gian dần trôi qua cho đến khi chuông reo hết buổi học. Nó xách cặp đi rất nhanh vì nó cảm giác được rằng có người đang theo dõi nó.