Hoa hồng giấy

Chương 7.1


Bạn đang đọc Hoa hồng giấy – Chương 7.1

Chương 3: Sóng ở đáy sông
“Phụt”, âm thanh vang lên, pháo hoa rực rỡ nổ trên đầu Bạch Nhạn, giấy vụn và cánh hoa như cơn mưa hoa tầng tầng lớp lớp rơi xuống. Cô giật mình nép vào lòng Khang Kiếm, ánh đèn trong hội trường quét sáng mặt đất. Tiếng vỗ tay, tiếng cười nói rộn rã khắp nơi.
Khang Kiếm mỉm cười gật đầu chào mọi người, dắt Bạch Nhạn bước qua cổng hoa, bước lên sân khấu.
Ông Khang Vân Lâm đại diện gia đình cô dâu chú rể nói lời cảm ơn quan khách.
Trước đám cưới, Khang Kiếm đưa Bạch Nhạn lên tỉnh gặp người nhà anh. Trước bố mẹ chồng ngôi cao chót vót, Bạch Nhạn ít nhiều có chút dè dặt, dù trên mặt không thể hiện gì. Khang Kiếm không đưa cô về nhà mà đưa cô tới văn phòng của ông Khang Vân Lâm ở Tỉnh ủy. Ông đang tiếp một đoàn khách từ New Zealand tới, buổi trưa phải ăn cơm cùng họ. Nghe nói Bạch Nhạn đến, ông liền bảo thư ký đi thay mình.
Ông Khang Vân Lâm hơi phát tướng, tóc rụng khá nhiều, nói chuyện hào sảng, trên gương mặt đầy đặn vẫn thấp thoáng dấu vết của vẻ tuấn tú năm xưa. Khang Kiếm không giống ông lắm, nhưng điệu bộ cử chỉ phảng phất hình bóng của ông.
Bữa trưa đặt ở nhà khách nhỏ của Tỉnh ủy, ông Khang Vân Lâm chọn món. Ông hiền từ gắp thức ăn cho Bạch Nhạn, hỏi chuyện công việc của cô và tình hình của bà Bạch Mộ Mai, thân thiết như một vị trưởng bối đức cao vọng trọng. Những lo lắng lúc trước của Bạch Nhạn tan biến thành mây khói.
Ăn cơm trưa xong, ông Khang Vân Lâm bảo Khang Kiếm đưa Bạch Nhạn về nhà ở mấy hôm, Khang Kiếm nói thành phố nhiều việc, mẹ lại không có nhà, ở khách sạn một đêm rồi mai về luôn.
Buổi tối, ông Khang Vân Lâm cùng bọn họ đi xem kịch nói. Lúc ra về, đi ngang qua tiệm trang sức Lão Phượng Tường, ông vào đó mua cho Bạch Nhạn một cái lắc tay bằng đá quý. Lại lấy trong túi ra một bao lì xì đỏ, coi như quà cho lần đầu gặp mặt. Tất cả mọi thứ đều hết sức truyền thống.
Chỉ tiếc không gặp được mẹ của Khang Kiếm – bà Lý Tâm Hà, nghe nói bà không được khỏe, đi dưỡng bệnh ở Bắc Kinh.
Bạch Nhạn hỏi Khang Kiếm là bệnh gì, Khang Kiếm lúc đó đang nghe điện thoại, không nghe rõ cô hỏi nên cũng không trả lời.
Bạch Nhạn thầm nghĩ bệnh này chắc chắn không nhẹ, bởi vì bà vắng mặt trong lễ cưới của đứa con trai duy nhất.
Lại một tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Nhạn. Ông Khang Vân Lâm đã phát biểu xong, tiếp đó người chủ hôn mời bà Bạch Mộ Mai cùng lên sân khấu.
Bạch Nhạn hít sâu theo thói quen, cánh tay đang khoác tay Khang Kiếm thoáng run rẩy.
Tiếng người huyên náo bỗng im bặt như thủy triều vừa rút, cả hội trường tĩnh lặng như đêm khuya. Bà Bạch Mộ Mai mặc một bộ sườn xám nhung màu đen hở vai, choàng một chiếc khăn san màu đen đính kim tuyến, tóc búi sau gáy, cài một cây trâm vàng kiểu cổ, bước đi uyển chuyển, thoáng mỉm cười bước lên sân khấu.
Tới trước mặt Bạch Nhạn, bà dừng bước, ân cần vuốt nhẹ má cô, sau đó ôm lấy cô như không nỡ rời xa, đôi mắt phượng lấp lánh ánh lệ.
– Khang Kiếm, con hãy chăm sóc Nhạn Nhạn thật tốt. – Tiếp đó, bà quay sang dặn dò Khang Kiếm.
Nói xong, bà tao nhã xoay người, đứng bên cạnh ông Khang Vân Lâm như một chú chim nhỏ e ấp.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Ánh mắt sắc bén của ông Khang Vân Lâm như mặt hồ rộng lăn tăn gợn sóng, sự xao động lâu ngày không gặp không cách nào che giấu được sóng nước bồng bềnh ấy.
Bạch Nhạn cảm thấy vai diễn đã thay đổi, nhân vật chính tối nay là ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai, cô và Khang Kiếm chẳng qua chỉ là phù dâu và phù rể của bọn họ mà thôi.
Không biết Khang Kiếm thế nào, dù gì cô cũng đã quá quen với tình huống này. Bà Bạch Mộ Mai xuất hiện ở đâu thì sẽ thành tâm điểm ở nơi đó, những người khác đều trở thành một cái ghế, một cái bàn, một bông hoa, một cái cây, một ngọn cỏ làm nền cho bà mà thôi.
Bạch Nhạn hơi đảo mắt liếc Khang Kiếm. Khang Kiếm nhếch mép, nét mặt không lộ cảm xúc gì, không phát hiện được là vui hay buồn.
– Nhạn, mẹ cậu chính là Trương Mạn Ngọc trong phim Tâm trạng khi yêu, không, là Đặng Tú Văn trong phim Trường hận ca, giai nhân tuyệt sắc đấy! Bà ấy đứng ở đó, bọn mình còn có thể sống được sao?
Liễu Tinh đi với Bạch Nhạn tới phòng thay đồ, xúc động than thở.
– Cậu ngưỡng mộ không? – Bạch Nhạn quay người lại, để Liễu Tinh kéo khóa chiếc váy dài sau lưng mình.
Liễu Tinh ngây người, lắc đầu, thành thật đáp:
– Mình vẫn thích mẹ mình hơn, mẹ cậu không ra dáng bà mẹ.
Cô không nghĩ ra từ nào khác.
Bạch Nhạn cong khóe miệng, ngẩng đầu lên, thợ trang điểm dặm phấn giúp cô.
Điện thoại trong túi xách mà Liễu Tinh đang cầm phát ra chuông tin nhắn, cô mở túi, lấy điện thoại đưa cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn mở máy, là số máy ở phương xa: “Tiểu Nhạn, hôm nay chắc chắn em rất xinh đẹp, tiếc là anh không được nhìn thấy”.
Bàn tay cầm điện thoại của Bạch Nhạn khẽ run lên.
– Liễu Tinh, chụp cho mình kiểu ảnh, có một người bạn muốn nhìn thấy mình lúc này.
Liễu Tinh lẩm bẩm:
– Mấy người bạn ít ỏi của cậu chẳng phải đều đến dự hết rồi sao?

Bạch Nhạn không trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ hạnh phúc để Liễu Tinh chụp ảnh, sau đó gửi cho số máy vừa rồi. Một lát sau, chuông tin nhắn lại reo, không có chữ nào, không có biểu tượng nào, chỉ có một hàng dấu chấm.
Thay váy xong, hai người đi về phía hội trường, trên hành lang treo một chiếc tivi, trên đó đang phát chương trình dự báo thời tiết. Bạch Nhạn dừng bước, lẩm bẩm:
– Hôm nay Thành Đô 24 độ, ẩm hơn Tân Giang.
– Định đi hưởng tuần trăng mật ở Thành Đô à? – Liễu Tinh hỏi.
Bạch Nhạn lắc đầu:
– Không đi hưởng trăng mật, ngày kia Khang Kiếm phải họp về việc dỡ bỏ bức tường thành cũ, không có thời gian rỗi.
Liễu Tinh bĩu môi:
– Không có thời gian thì kết hôn làm gì? Đem sức lực ấy mà cống hiến cho Đảng luôn đi.
Bạch Nhạn đỏ mặt, quay lại cấu Liễu Tinh:
– Tiểu thư à, hình tượng, hình tượng…
Liễu Tinh lè lưỡi, cười nghịch ngợm, ghé sát vào tai Bạch Nhạn, hơi thở thơm mát:
– Nhạn, mình và mấy chị em tặng cậu một món quà, lát nữa vào động phòng hẵng bóc ra nhé.
Bạch Nhạn thẹn thùng cười, biết đó chắc chắn là trò mèo gì rồi.
Đến tận mười giờ tối tiệc cưới mới kết thúc, tiễn hết khách khứa, Bạch Nhạn cảm thấy đôi chân đã không còn thuộc về mình nữa. Bà Bạch Mộ Mai đã ngà ngà say, cũng may mà ở ngay tại khách sạn này, không cần người đưa về.
Bạch Nhạn và Khang Kiếm ngồi xe hoa trở về nhà mới.
Trước đây Khang Kiếm vốn ở nhà khách thành phố, ba tháng trước, khi xác định quan hệ với Bạch Nhạn, anh liền mua một căn hộ. Căn hộ ở vùng ven thành phố, tiểu khu rất nhỏ, rất yên tĩnh, mười mấy tòa nhà sáu tầng tọa lạc trên thảm cỏ xanh thẫm. Nhà họ ở tầng thượng của một tòa nhà, có một gác xép, phòng khách nhìn ra con sông bảo vệ thành phố này. Bên kia sông là đồng ruộng, rất có hương vị điền viên. Bên ngoài tiểu khu có chuyến xe chạy thẳng tới bệnh viện, Bạch Nhạn đi làm cũng thuận tiện.
Tầng một của nhà mới là phòng khách, phòng ăn, bếp và nhà kho, phòng nghỉ cho khách, tầng hai ngoài phòng ngủ còn có một phòng làm việc. Khang Kiếm nối liền kho và phòng ngủ cho khách thành một phòng rộng rãi.
Lúc đầu, Bạch Nhạn còn không tin được rằng mình sẽ ở trong một căn nhà rộng lớn như vậy. Nơi này không biết lớn gấp bao nhiêu lần giấc mơ của cô. Nhưng cô là người quen giấu kĩ mọi điều, dù trong lòng vui tới nở hoa, trên mặt tuyệt đối không thể hiện vẻ xúc động vì được cưng chiều. Hai người mệt mỏi bước vào phòng, Bạch Nhạn lên lầu tẩy trang, Khang Kiếm vào bếp đun nước.
– Bạch Nhạn. – Khang Kiếm gọi cô. – Em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.
– Vâng thưa sếp!
Bạch Nhạn tươi cười quay người, ngồi cạnh anh trên sofa, mặt nũng nịu như một cô bé con.
– Đã bảo em bao nhiêu lần rồi, không được gọi anh là sếp. – Khang Kiếm cau mày.
– Hồi trước gọi anh là sếp Khang, bây giờ gọi là sếp, ý nghĩa không giống nhau đâu nhé. Sếp Khang là một người xa lạ không thể với tới còn sếp là người thân nhất thân nhất. Trước mặt anh, em chính là đứa bé vụng về, ở mặt nào anh đều có thể lãnh đạo em được, em cam tâm tình nguyện để cho anh lãnh đạo.
Cô áp sát Khang Kiếm, vòng tay qua eo anh, hơi thở ấm áp vờn qua gáy anh:
– Anh… không muốn lãnh đạo em sao?
Đôi mắt đen láy của Khang Kiếm sầm xuống, bàn tay bất giác hướng về phía khuôn mặt đang tươi cười của cô, nhưng nửa chừng bỗng rụt về.
– Bạch Nhạn, ngồi ngay ngắn, anh và em nói chuyện nghiêm túc. – Anh hắng giọng với vẻ không tự nhiên lắm.
– Dạ, – Bạch Nhạn như chú mèo con ngả vào lòng anh, ngáp nhẹ một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại – Người ta mệt rồi, cứ vậy mà nói đi.
Khang Kiếm nhìn cô một lúc:
– Bạch Nhạn, sau này không được tùy tiện đưa bạn bè và đồng nghiệp của em về nhà, càng không được nhận lời giúp đỡ người khác việc gì, tốt nhất là giữ khoảng cách với hội Liễu Tinh. Trong nhà có khách, nếu em nghe được điều gì thì không được phép nói linh tinh ra bên ngoài. Ai dò hỏi em điều gì thì phải nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời. Không phải ai gõ cửa cũng mở, nhìn kĩ trong mắt thần, hỏi rõ là việc gì rồi mới mở. Khi nói chuyện với đồng nghiệp khác giới ở cơ quan, không được quá tùy tiện… em làm gì vậy?
Bạch Nhạn đang nhắm mắt bỗng ngồi bật dậy, trợn tròn mắt, thò tay ra chọc vào mặt anh, chớp chớp mắt:
– Anh đúng là sếp nhà em sao? – Vẻ mặt cứ như người đang mộng du.
– Bạch Nhạn! – Khang Kiếm bỗng có cảm giác bất lực.
Bạch Nhạn vỗ tay, cười tươi như hoa, lúm đồng tiền đáng yêu lấp ló:
– Anh đúng là sếp của em rồi, vừa rồi em còn tưởng anh là cai tù, khẩu khí hung dữ quá, làm em giật mình!
Khang Kiếm á khẩu, gương mặt tuấn tú trắng bệch.

Bạch Nhạn dịu dàng đặt một nụ hôn lên má anh, hồn nhiên bĩu môi, ngón tay vạch vòng tròn lên lồng ngực anh:
– Sếp à, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, anh có thể nói nhớ em, yêu em, thương em, và cả… ôm em…
Cô bật dậy chạy vọt lên cầu thang như một đứa trẻ, nghịch ngợm quay đầu lại:
– Đừng có xị mặt ra, như thế chẳng đẹp trai đâu. Em đi tẩy trang, tắm rửa, mặc một bộ đồ ngủ thật đẹp cho anh xem. Sau đó vặn nước tắm cho anh. Sếp uống trà xong thì lên nhé.
Lồng ngực Khang Kiếm phập phồng, yết hầu nhấp nhô, gương mặt anh tuấn đỏ bừng.
Rõ ràng là Bạch Nhạn rất hài lòng với những gì mình nhìn thấy, miệng ngân nga hát, tung tăng đi lên lầu.
Bước vào phòng ngủ, thấy một đống quà tặng nằm trên sàn, trên cùng là quà của bọn Liễu Tinh, gói rất đẹp. Bạch Nhạn bóc ra xem, không nhịn được mà cười đến đau cả bụng.
Trong hộp có đủ các phương tiện tránh thai màu sắc sặc sỡ, đến những màu kinh dị như tím, cam, đen cũng có, nếu Khang Kiếm đeo vào… Bạch Nhạn nhắm mắt tưởng tượng, xấu hổ đỏ cả đầu ngón chân.
Tắm xong, lau khô tóc, nghiêng tai lắng nghe phía cầu thang không có tiếng động, cô thò đầu nhìn xuống dưới, phòng khách không có, phòng bếp cũng không có. Bạch Nhạn ngạc nhiên đi xuống, nghe thấy ngoài ban công có tiếng nói chuyện, lúc này mới thấy Khang Kiếm đang nghe điện thoại ở bên ngoài. Cánh cửa kính giữa ban công với phòng khách khép chặt, hình như anh đang cáu, tay cứ vung lên vung xuống.
Anh quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Bạch Nhạn thì ngẩn người ra, vội vàng cúp máy.
– Sao thế, có chuyện gì vậy anh? – Bạch Nhạn quan tâm hỏi.
Khang Kiếm do dự một lát, gật đầu:
– Ừ, chuyện công việc, anh phải… ra ngoài xử lý, Bạch Nhạn… đêm nay…
Bạch Nhạn nghiêm túc trả lơi:
– Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, nhưng đây không phải là nhiệm vụ chính, không hoàn thành cũng không trừ lương. Còn công việc là chính sự, liên quan đến tiền đồ của sếp nhà ta, em biết phân rõ cái trọng yếu và thứ yếu. Anh cứ đi đi, em sẽ khóa cửa cẩn thận, dù là sói xám hay cừu vui vẻ mò đến em cũng không mở cửa.
Nói xong, cô không nhịn được, bật cười khúc khích.
Khang Kiếm cũng cười theo, đưa tay vuốt mái tóc còn ướt của cô, nháy mắt:
– Vậy em ngủ sớm một chút, anh sẽ cố gắng về sớm.
– Đi xe cẩn thận nhé. À, anh đợi chút…
Bạch Nhạn chạy vào trong bếp, mở tủ lạnh lấy một lọ mật ong, múc một thìa cho vào tách trà, sau đó đổ đầy nước, vừa đi vừa thổi:
– Tối nay anh uống nhiều rượu, uống cái này vừa giải rượu lại vừa mát họng.
Hai lúm đồng tiền lại lấp ló trên má. Khang Kiếm nhìn cô, dường như phải dùng dũng khí cực lớn mới đón được tách trà, uống sạch không còn một giọt dưới cái nhìn chăm chú của cô.
– Vậy anh đi đây… – Giọng anh ngập ngừng như muốn Bạch Nhạn giữ anh lại.
– Vâng.
Bạch Nhạn nhón chân, dựa sát vào người anh, tấm thân mềm mại mới tắm xong tỏa ra mùi hương thiếu nữ và mùi sữa tắm. Khang Kiếm cảm thấy máu trong người mình sôi lên, dường như anh rất khó nhọc mới mở được cửa.
Lúc xuống lầu, trong đầu toàn là lúm đồng tiền của Bạch Nhạn.
Còn Bạch Nhạn ở trong phòng, không hiểu sao lại nhớ tới bộ phim Đèn lồng đỏ treo cao của Trương Nghệ Mưu, lúc lão gia mới lấy bà Tư, đang lúc động phòng, con hầu ở ngoài bẩm báo:
– Lão gia, bà Ba lâm bệnh rồi!
– Bệnh gì?
– Bệnh cũ, đau tim!
Bà Tư khôn khéo hỏi:
– Bệnh này có nghiêm trọng không?
Lão gia cáu kỉnh làu bàu:

– Đúng thật là, chẳng có ngày nào để người ta được yên.
Giận vậy, nhưng vẫn khoác áo vào, đi cùng với con hầu.
Bà Tư nhìn ánh nến đỏ chập chờn lay động khắp phòng, thần trí ngơ ngẩn.
Bạch Nhạn nhìn ánh mắt mông lung của mình trong gương, vỗ mặt, sao lại suy nghĩ tới chuyện này chứ? Chậc, nhất định là uống nhiều quá nên suy nghĩ lung tung.
Cô le lưỡi với người trong gương, ngáp dài, nằm xuống chiếc giường cưới rộng rãi.
Ngoài cửa sổ, trăng nấp sau tầng mây, sao trời ảm đạm, đêm dần về khuya.
Tận đến lúc trời sáng, Khang Kiếm vẫn không quay về.
Bạch Nhạn dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, lê từng bước xuống lầu, nhìn căn phòng trống trải, bỗng cảm thấy có một căn hộ lớn như vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Không khỏi nhớ tới căn hộ nhỏ cô thuê trước kia, mấy chục mét vuông, đứng ngoài cửa có thể nhìn thấy hết mọi ngóc ngách trong nhà. Cười một cái, niềm vui ngập tràn căn phòng. Rớt một giọt nước mắt, cả phòng chìm đắm trong bi thương. Bây giờ, cô ho một tiếng, phải một lúc sau mới nghe thấy tiếng vọng, không khéo còn giật mình.
Tiếc là căn hộ đó sếp Khang đã giục cô trả lại rồi.
Bạch Nhạn từng này tuổi, không bị coi là lấy chồng muộn, nhưng bệnh viện vẫn cho cô nghỉ theo chế độ kết hôn muộn. Trước khi cưới, mua sắm này nọ, cô đã nghỉ mất một tuần, tính cả ngày hôm nay thì cô vẫn còn được nghỉ một tuần nữa.
Sếp Khang bận rộn, kết hôn rồi vẫn còn phải tranh thủ thời gian, tiếp đó là họp hành này nọ, chưa biết chừng còn phải đi công tác.
Bạch Nhạn nghĩ, hay là đến bệnh viện làm cho xong, một mình ở nhà mũi dòm mồm, mồm dòm ngực, làm bạn với cái bóng cũng chán.
Lười nhác mò vào bếp rót cho mình ly nước, mở tủ lạnh định nấu gì đó, nghe thấy điện thoại bàn trong phòng khách kêu mãi như đang gọi hồn.
Cô đặt ly nước xuống, vội chạy ra nghe.
– Nhạn Nhạn, con dậy chưa?
Ở đầu dây bên kia, ông Khang Vân Lâm hiền từ hỏi.
Bạch Nhạn nhắm mắt, tiêu rồi, cô quên mất ở khách sạn vẫn còn có hai vị phụ huynh, đã hẹn hôm nay sẽ tới đó ăn sáng với họ.
– Bố… bố. – Tiếng bố này khiến Bạch Nhạn toát mồ hôi, bất giác đứng bật dậy, quay đầu sang một bên, hít sâu, hít sâu, cảm thấy đã bình tĩnh hơn một chút – Con sẽ tới ngay ạ.
– Đừng vội, đi từ từ thôi, bố và mẹ con uống trà trước.
– Vâng ạ, vâng ạ.
Bạch Nhạn vội vàng gật đầu, cúp điện thoại, chạy thẳng lên lầu. Vì đám cưới, cô đã sắm thêm mấy cái váy không hề rẻ. Tháng Năm tiết trời mát mẻ, một bộ váy liền là được rồi. Cô chỉ trang điểm nhẹ, chải tóc cho thẳng rồi đi ra ngoài.
Ra khỏi tiểu khu, cô vẫy một chiếc taxi. Lên xe, Bạch Nhạn vội gọi điện cho Khang Kiếm.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không ở trong vùng phủ sóng”.
Bạch Nhạn ngây ngẩn nhìn điện thoại, chẳng lẽ là sếp Khang đã ra nước ngoài ngay trong đêm?
Chẳng mấy chốc xe đã tới khách sạn, Bạch Nhạn đi vào sảnh, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, tám giờ mười. Cô lau mồ hôi rịn trên trán, cũng may, chưa muộn bữa sáng.
Trong nhà ăn chỉ lác đác vài vị khách. Bạch Nhạn vừa nhìn đã thấy ngay ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai.
Phải nói là hôm nay bà Bạch Mộ Mai trang điểm rất hợp với tuổi của bà, trang trọng mà nền nã. Nhưng điều này cũng giống như cô thiếu nữ mặc đồ tối màu, càng làm nổi bật ưu điểm của bản thân, những người đi ngang qua bà đều tự nhiên để lộ vẻ sững sờ. Ông Khang Vân Lâm không mặc đồ Tây mà mặc một chiếc sơ mi hoa chìm, quần thụng màu kem rộng rãi, mặt mày phấn chấn. Hai người ngồi đó, trong đầu Bạch Nhạn bỗng vang lên giai điệu quen thuộc Đẹp nhất là ánh tà dương…
– Nhạn Nhạn, sao con lại đến một mình? – Bà Bạch Mộ Mai tiếp tục diễn vai mẹ hiền tối qua, quan tâm hỏi – Khang Kiếm đâu?
Bạch Nhạn rũ tóc, ngồi xuống cạnh bàn:
– Tối qua anh ấy uống nhiều quá, bây giờ vẫn chưa tỉnh rượu…
Còn chưa nói hết, đã thấy ông Khang Vân Lâm ngồi đối diện với cửa nhà ăn tròn mắt kinh ngạc:
– Khang Kiếm!
Khóe môi Bạch Nhạn nhếch một nụ cười tự giễu.
– Nhạn Nhạn cố tình trêu chúng ta, xem kìa, Khang Kiếm chẳng phải đã đến rồi… Khang Kiếm? – Bạch Mộ Mai yểu điệu hít một hơi, tỏ vẻ kinh ngạc.
Khang Kiếm đầu tóc bù xù, vẫn mặc bộ đồ chú rể hôm qua, nét mặt vô cùng mệt mỏi, quầng thâm hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú, trong mắt vằn tia máu. Nhìn gần hơn sẽ thấy bộ đồ Tây mới cứng đã bị đầu thuốc lá làm thủng mấy lỗ nhỏ li ti.
Khang Kiếm kéo ghế ngồi xuống, gạt mấy sợi tóc rủ, nhìn vào mắt Bạch Nhạn, sau đó quay đi không chút dấu vết:
– Xin lỗi bố, con đến muộn.
Giọng anh khàn đặc.
Sắc mặt ông Khang Vân Lâm phút chốc biến đổi:
– Con từ đâu đến?
Khẩu khí có sự oai nghiêm của lãnh đạo, cũng có nét không vui của người làm cha.

– Bên ngoài.
– Tối hôm qua con không ở cùng với Bạch Nhạn?
Cơn tức giận của ông Khang Vân Lâm như muốn vọt thẳng từ cổ họng ra ngoài.
– Bố, anh Khang Kiếm có chút việc công. – Bạch Nhạn nói xen vào.
– Nhạn Nhạn, con đừng nói nữa. Khang Kiếm, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện con kết hôn? Hình như bố không nghe nói tối qua ở Tân Giang xảy ra chuyện gì lớn?
Khang Kiếm gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cảm.
– Mọi người muốn ăn gì? – Anh vẫy tay gọi phục vụ.
– Khang Kiếm, trả lời bố. – Ông Khang Vân Lâm không kìm được cơn giận.
– Bạch Nhạn không để ý, bố để ý cái gì? – Khang Kiếm cau mày nhìn ông – Con chỉ đi có một đêm thôi, đâu phải là một năm hay hai năm.
– Khang Kiếm…
Trán ông Khang Vân Lâm nổi đầy gân xanh.
Phút chốc, hai cha con giương cung tuốt kiếm, không ai nhường ai.
– Bố, bố ăn cháo hay uống sữa ạ? – Bạch Nhạn mở miệng đúng lúc, cười hồn nhiên – Mẹ gọi sữa tươi, một cái sandwich và một quả táo, còn anh, Khang Kiếm?
– Một ly sữa đậu. – Khang Kiếm thu lại ánh mắt.
– Bố, bố ăn cháo bí đỏ nhé. – Bạch Nhạn đứng ra gọi món.
Ông Khang Vân Lâm đập bàn “chát” một tiếng, đứng bật dậy:
– Không ăn nữa, bố về tỉnh.
Bà Bạch Mộ Mai nãy giờ vẫn im lặng tao nhã đứng dậy:
– Vậy… mẹ cũng quay về huyện Vân.
Bạch Nhạn nhìn Khang Kiếm không có ý làm lành, mỉm cười không nói gì, đi cùng ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai ra cửa.
– Đừng tiễn nữa, Nhạn Nhạn, vào ăn sáng đi. Khang Kiếm bị mẹ chiều hư rồi, tính tình không dễ chịu cho lắm, con đừng để bụng. Nếu có gì ấm ức, cứ gọi điện cho bố.
Tài xế của ông Khang Vân Lâm đánh xe đến trước cửa khách sạn, ông quay người, lại nhìn bà Bạch Mộ Mai, thở dài bước lên xe.
Ông bố trí một chiếc xe khác đưa bà Bạch Mộ Mai về. Bà Bạch Mộ Mai không vội lên xe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, bóng gió ném về phía Bạch Nhạn, Bạch Nhạn vờ như không thấy.
Hai chiếc xe đi xa rồi, Bạch Nhạn quay lại nhà ăn, Khang Kiếm mặt lạnh tanh ngồi bất động.
– Trông sếp tiều tụy quá! – Bạch Nhạn ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh không chớp mắt. – Lát nữa về ngủ đi, anh thế này mà đi ngoài đường sẽ khiến người ta sợ đấy.
Khang Kiếm nghiêng đầu:
– Bạch Nhạn, em có giận không?
– Sếp làm chuyện gì khiến em giận sao?
Khang Kiếm mím môi, không trả lời.
Bạch Nhạn vui vẻ:
– Có phải anh nói em cả ngày chỉ cười vui vẻ không, hơ hơ, em là như vậy đấy. Nhưng mà, em cũng chẳng thấy có gì đáng giận, em đầy đủ chân tay, công việc không tồi có một người mẹ xinh đẹp không ai bằng, còn lấy được một ông chồng xuất sắc như anh, nếu em không biết hài lòng, ông trời sẽ trừng phạt em mất.
Khang Kiếm vô thức cúi mặt, bưng ly sữa đậu lên:
– Ăn sáng đi!
Bạch Nhạn ân cần gắp một miếng trứng chiên vào đĩa của anh:
– Tối qua anh vất vả, bồi bổ thêm một chút.
Khang Kiếm sặc, ngụm sữa đậu nành đang ngậm trong miệng phun đầy ra bàn.
Bạch Nhạn chớp mắt vẻ vô tội, tỏ ra không hiểu.
Khang Kiếm chắc chắn là rất mệt, về đến nhà liền lăn ra ngủ, ngủ tới tận buổi chiều, xuống nhà thấy Bạch Nhạn không ở trong phòng, trên bàn ăn có một mẩu giấy: “Sếp ơi, em đến bệnh viện”.
Bạch Nhạn kết hôn chỉ mời vài người bạn và đồng nghiệp, để sếp Khang không bị mang tiếng là “phô trương lãng phí”, phần lớn đồng nghiệp trong bệnh viện đều không mời, nhưng kẹo cưới thì vẫn phải mang đến cho họ.
Bạch Nhạn xách một túi to bánh kẹo và hoa quả, đi tới khoa Phụ sản trước, muốn nhờ Liễu Tinh phát giúp. Vừa tới cửa khoa đã bị mấy chị em vây quanh.
– Ui da, để chị xem nào, lần kết hôn này không giống nha, như một đóa hoa tươi nở rộ vậy. – Trưởng khoa Phụ sản đẩy Bạch Nhạn ngồi xuống chiếc giường khám, ngắm nghía từ trên xuống dưới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.