Bạn đang đọc Hoa hồng giấy – Chương 2.1
Chương 2: Nhiều năm rồi không làm tiên nữ
Những lúc vui vẻ, bà Bạch Mộ Mai – mẹ của Bạch Nhạn, sẽ bình thản nói với cô:
– Phụ nữ nhất định phải yêu. Đời người cũng chia làm bốn mùa xuân hạ thu đông, tình yêu là ngày tháng Tư ấm áp chan hòa, là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời con người. Sống uổng phí tuổi thanh xuân, rồi con sẽ hối hận.
Bạch Nhạn nghe xong, cười cười, tỏ vẻ không đồng tình.
– Mày chả giống mẹ chút nào.
Bà Bạch Mộ Mai nhìn chăm chăm vào mặt cô, như đang nhìn một người xa lạ.
Bạch Nhạn muốn nói có khi con giống bố, lời vừa lên đến miệng lại nuốt xuống bụng. Bở vì với cô, từ “bố” này chỉ là một từ, không có ý nghĩa gì khác. Mà từ này lại là từ đại kị của bà Bạch Mộ Mai, hồi nhỏ cô từng hỏi, bà đã giáng cho cô một cái tát tai nảy lửa.
– Tao có ngược đãi mày không? Mày không được ăn no hay không được mặc ấm, được voi còn đòi tiên! Người ta mang nặng chín tháng mười ngày sinh được đứa con gái như tấm áo bông khoác trên người, còn tao lại đẻ ra cái đồ vô ơn bạc nghĩa!
Từ đó trở đi, cô không nhắc tới từ này nữa.
Bà Bạch Mộ Mai là người coi tình yêu là sự nghiệp để kinh doanh suốt đời, điều này có lẽ có liên quan với việc bà luôn diễn những vai tiểu thư khuê các hết mình theo đuổi tình yêu trên sân khấu. Diễn nhiều quá, nhập vai quá, bà không còn phân biệt được đâu là kịch, đâu là đời thực.
Tuy lớn lên trong khu tập thể của đoàn kịch, xem đến hàng trăm vở kịch, nhưng Bạch Nhạn luôn ngồi ở hàng ghế khán giả. Cô không để ý tới chuyện yêu đương này nọ trong kịch, cô chỉ phát hiện ra một điều. Cho dù là Tây sương ký hay là Tháp Trân Châu, Bích ngọc trâm, Mẫu đơn đình… vai nữ chính trong đó đều là tiểu thư nhà giàu, được nâng niu từ tấm bé, không bệnh tự rên, vì thế âu sầu khổ não, ra khỏi khuê phòng tình cờ gặp gỡ một chàng tài tử, bèn diễn ra một màn phong hoa tuyết nguyệt. Còn đứa nha hoàn đi theo bọn họ, tuổi tác tương đương, nhan sắc xấp xỉ, chỉ rớt lại phía sau làm chân chạy vặt, canh gác, truyền tin, không bao giờ được dính dáng đến chuyện tình yêu.
Tình yêu là một chuyện xa xỉ, được hình thành trên cơ sở vật chất dồi dào.
Những người không bị sinh kế phiền nhiễu, yêu mới gọi là yêu.
Kết cục cuối cùng của nha hoàn, hoặc là gả cho thợ làm vườn, thư đồng trong phủ, hoặc là làm lẽ cho tài tử, đó không phải là tình yêu, mà là chắp vá tạm bợ.
Cuộc đời ắt phải có một sự trao gửi.
Bạch Nhạn cảm thấy mình không phải tiểu thư, cũng chẳng phải nha hoàn, cô là Bạch Nhạn, một Bạch Nhạn độc nhất vô nhị.
Tình yêu, xa xôi diệu vợi, thế thì cần gì phải miễn cưỡng. Cũng không nên chắp vá để làm khó chính mình.
Thà là chờ đợi cả đời, chứ không thể nhượng bộ xài tạm. Đây là nguyên tắc yêu đương của Bạch Nhạn.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Bạch Nhạn học năm năm trong trường đào tạo y tá, hai năm đầu học môn cơ sở, hai năm sau học môn chuyên ngành, còn lại một năm thực tập. Hồi tốt nghiệp cấp hai, Bạch Nhạn thi rất tốt, thầy giáo trường Nhất Trung thành phố Tân Giang còn cất công đến tận nhà cô, nói chỉ cần cô đến đó học sẽ miễn toàn bộ học phí, tiền sách vở, tiền trọ học, mỗi tháng nhà trường còn có thể trợ cấp thêm sinh hoạt phí cho cô.
Bạch Nhạn từ chối, bà Bạch Mộ Mai không có ý kiến gì. Đối với chuyện của Bạch Nhạn, từ khi cô vào tiểu học, bà Bạch Mộ Mai đã để cô được toàn quyền quyết định.
Thực ra, bà Bạch Mộ Mai cũng chỉ mong sao cô học chuyên ngành. Cấp hai là giáo dục bắt buộc, không phải tốn mấy tiền. Cấp ba thì khác, nào là học thêm, nào là tài liệu, phải mất bao nhiêu tiền cho đủ đây? Lại học thêm bốn năm cơ bản, vèo một cái đã là bảy năm. Bà Bạch Mộ Mai nghĩ thôi đã thấy phiền lòng, mà ngành y tá chỉ phải học năm năm, học phí lại không cao, bình thường trường học còn cho tiền trợ cấp, đến khi đi thực tập cũng có thể kiếm chút tiền công, tốt nghiệp xong dễ tìm việc, xét về mặt nào cũng thấy thuận lợi. Con gái học nhiều quá, chẳng anh nào dám theo đuổi.
Trường đào tạo y tá là Tây Lương nữ quốc, đến giáo viên cũng đa phần là nữ, hiếm hoi có được vài ông thầy, nhưng ông thì tóc bạc da mồi như cây cổ thụ dày đặc vòng tuổi, ông thì ốm tong teo như cành tre khô, đầy dấu vết bể dâu năm tháng, muốn mơ tưởng hão huyền một chút cũng thấy khó khăn.
Liễu Tinh nói cái trường này tính toán cũng chu toàn, nếu có một chàng đẹp trai xuất hiện, một đám con gái háo sắc xông vào xâu xé, không khéo mất mạng như chơi.
Tuổi mộng mơ mà không có môi trường để mộng mơ, đúng là sầu não thật. Nhưng mà, cách một bức tường cao là Học viện Y học Tân Giang, ngồi thêm hai chặng xe là Học viện Công nghệ Tân Giang, hai học viện này từ trước đến nay dương thịnh âm suy, cô nào hơi xinh xắn một chút đã được tâng lên thành “hoa khôi của khoa”, “hoa khôi học viện”.
Trường y tá mới là một vườn hoa đích thực kìa! Ong bướm sao có thể bỏ qua?
Trước năm thứ ba còn tương đối trong sáng, lên năm thứ tư, nữ sinh trong lớp phần lớn đều có vệ sĩ, có người còn không chỉ có một vệ sĩ.
– Dù sao cũng chưa đến độ phải bàn chuyện cưới hỏi, chỉ kết bạn thôi, có thêm vài sự lựa chọn mới biết được ai là người phù hợp nhất.
Lâm Phong – người đẹp số một trong lớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói.
Liễu Tinh ghét nhất là điệu bộ hợm hĩnh của cô ta, chẳng qua chỉ hơn người khác vài con ong vo ve vây quanh, có gì mà phách lối, cô nàng bất bình muốn mỉa mai vài câu, liền bị Bạch Nhạn ngăn lại.
Liễu Tinh và Bạch Nhạn thuộc số ít những bông hoa tách mình với trào lưu chung.
Liễu Tinh có một đối tượng đã đính hôn, rất tâm đầu ý hợp, học Sư phạm trên tỉnh, hễ có thời gian rảnh là Liễu Tinh chết chìm trong quán net, hẹn hò trên mạng với ông xã tương lai.
Bạch Nhạn cũng nhận được vài bức thư tình, nhưng cô chẳng thèm bóc mà quăng đi luôn.
– Sao lại làm thế? – Liễu Tinh lấy làm tiếc cho cô – Biết đâu lại là một anh chàng điển trai thì sao?
Bạch Nhạn nguýt cô nàng một cái:
– Chuyện không có kết quả, tội gì phải phí thời gian.
– Sao cậu biết là không có kết quả?
– Bọn họ đều không phải người mình thích.
– Người cậu thích là người như thế nào?
Liễu Tinh lúc lắc cái đầu, hết sức tò mò.
Bạch Nhạn vùi đầu vào trang sách, không trả lời.
Hồi thực tập năm thứ năm, Bạch Nhạn, Liễu Tinh, Lâm Phong và vài người nữa được phân về Bệnh viện Nhân dân số Một Tân Giang, thành tích không tồi, sau khi tốt nghiệp được giữ lại làm việc.
Bệnh viện là chốn giang hồ phức tạp, người có tay nghề giỏi thường là mặt vênh tới trời, cứ như ta đây là thần thánh; tay nghề tầm tầm cũng vênh vênh váo váo; tay nghề kém thì chỉ có thể lăn lộn ở những phòng mạch nơi thị trấn nhỏ heo hút.
Người tay nghề giỏi thường không cưới mĩ nữ, mà là cưới tài nữ, nếu không thì cũng là người nổi tiếng, như vậy mới xứng với thân phận của họ.
Người tay nghề tầm tầm, thích ăn cỏ đồng ta, mà còn phải là cỏ vừa thơm vừa đẹp.
Y tá lấy bác sĩ, trước giờ luôn là phong trào phổ biến trong bệnh viện.
Địa vị của y tá trong bệnh viện không cao, mỗi năm đến kỳ phân công công tác khi tốt nghiệp, mấy tay bác sĩ chưa có nơi có chốn đều ngắm nghía các em y tá mới về tới muốn rớt con ngươi, ngắm trúng ai liền vội vã xuất chiêu.
Khóa Bạch Nhạn rất nhiều người đẹp, ngắm cô này không tệ, cô kia cũng cực hay, loay hoay lựa chọn hoa cả mắt, lần này thì ổn rồi, đợi đến khi xuất chiêu thì cỏ đã mọc chân chạy mất tiêu.
Những cô y tá nhỏ thông minh, ngoại hình lại khá, thường sẽ không chọn bác sĩ.
Nghề nào cũng có mặt trái, làm việc trong bệnh viện cũng vậy.
Dù là bác sĩ hay y tá, dù ở phòng khám hay phòng bệnh, đều phải trực đêm, mỗi tháng ít nhất phải có vài ngày không ngủ ở nhà. Một dãy phòng trực, nam có nữ có, tắt đèn rồi ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Khi có ca cấp cứu, y tá phòng cấp cứu đều phải đứng ở hành lang gọi to một tiếng rồi mới vội vã xuống lầu, sợ không cẩn thận lại nhìn thấy cảnh tượng sống động ướt át thì sẽ rất khó xử.
Chuyện như thế không phải là chưa từng xảy ra.
Có lần Bạch Nhạn làm việc ở phòng cấp cứu, nửa đêm có người nhập viện vì tai nạn giao thông, máu me be bét, cô đi gọi bác sĩ khoa ngoại, gõ cửa hồi lâu không thấy ai, bỗng cánh cửa phòng trực khoa nhi bên cạnh bật mở, vị bác sĩ khoa ngoại bước ra, vừa đi vừa kéo khóa quần, Bạch Nhạn xấu hổ quay đầu chạy thẳng.
Bạch Nhạn tao nhã xinh đẹp, gặp ai cũng cười tươi tắn, vào bệnh viện đã thu hút không ít kẻ hâm mộ. Có y tá công tác lâu năm chuyển đạt tâm ý của một vị bác sĩ nào đó, cũng có vị bác sĩ lấy lý do công việc mời cô đi ăn cơm, xem phim, hát karaoke v.v… Nếu số người tham gia nhiều hơn ba người, thường Bạch Nhạn sẽ đồng ý, nếu chỉ có hai người, Bạch Nhạn sẽ viện lí do để từ chối.
Cứ thế, trong bệnh viện đồn rằng y tá Bạch Nhạn phòng phẫu thuật là một đóa hoa khó hái. Càng như vậy, càng kích thích tính chiến đấu của mấy đấng mày râu.
Độ nổi tiếng của Bạch Nhạn dần dần vượt qua Lâm Phong.
Lâm Phong làm việc tại phòng chăm sóc sức khỏe của bệnh viện, đến phòng này khám bệnh là người có quyền, hoặc là doanh nhân, có địa vị, giàu có, lại sợ không có sức khỏe, cứ cách một thời gian lại đến kiểm tra. Lâm Phong làm việc chưa đầy nửa năm thì được thiếu gia của một khách sạn ngắm trúng, một năm sau ôm bụng bầu làm đám cưới. Ngày kết hôn, bạn trai cũ của cô ở Học viện Công nghệ chạy tới bệnh viện gây chuyện, đàn ông con trai mà khóc tu tu như trẻ con.
Con gái dù đẹp đến đâu, có chủ rồi cũng là đóa hoa đã nở hết cỡ, không còn ai nhớ đến.
– Thực ra bác sĩ Ngụy bên Khoa Nội thật sự rất được, biết giữ mình, bố mẹ đều là giáo viên, gia đình gia giáo, gia cảnh không tệ.
Có người tìm đủ mọi cách đến nhờ Liễu Tinh nói giúp.
Bạch Nhạn từ phòng phẫu thuật đi ra, đã qua giờ cơm trưa từ lâu, bụng đói lép kẹp, bê hộp cơm ăn như rồng cuốn.
Liễu Tinh há hốc miệng nhìn, đây chính là nàng y tá Bạch thanh tịnh, thoát tục trong truyền thuyết sao?
– Mình và anh ta không hợp.
Khó khăn lắm mới nuốt được miếng cơm trong miệng xuống, Bạch Nhạn lên tiếng.
– Vậy cậu hợp với ai?
Học chung năm năm, làm chung ba năm, cũng gần tám năm trời sớm tối bên nhau, Liễu Tinh vẫn chưa thật sự hiểu hết Bạch Nhạn.
Từ năm mười sáu tới năm hai mươi tư tuổi, những năm tháng hoa mộng lại bị cô nàng lãng phí như thế. Nghĩ tới những tháng ngày huyên náo đã qua đó, đúng là thấy đau lòng.
Bạch Nhạn ợ một cái:
– Trên tivi nói hôn nhân của công chức nhà nước là ổn định, an toàn nhất.
Liễu Tinh coi như đã hiểu:
– Cậu muốn tìm công chức nhà nước ư? Công chức nhà nước có nhiều loại lắm, cậu thích loại nào?
Bạch Nhạn khẽ cười, đặt hộp cơm xuống:
– Bao giờ gặp được, mình sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.
Thế cũng bằng chẳng nói gì, Liễu Tinh trừng mắt.
Sau này đúng là có người giới thiệu cho Bạch Nhạn mấy vị công chức nhà nước, Bạch Nhạn gặp người ta một hai lần, sau đó chẳng có kết quả gì.
Liễu Tinh đi nghe ngóng, mấy vị đó nhà đều ở nông thôn, gia cảnh bình thường.
Những y tá vào bệnh viện cùng đợt với Bạch Nhạn, người thì đã kết hôn, kẻ thì đang yêu, chỉ còn mình Bạch Nhạn vẫn là bà cô già thui thủi.
Liễu Tinh nhìn mà sốt ruột, trong khi Bạch Nhạn vẫn bình chân như vại.
Tháng Sáu năm nay, Tổ chức Y tế Thế giới nâng mức báo động cấp sáu đối với đại dịch cúm A H1N1 đột nhiên vùng phát, Tân Giang cũng phát hiện hai ca mắc cúm A.
Tháng Chín, Trung Quốc sản xuất được loại vacxin phòng dịch, tới tấp đưa về các tỉnh thành. Vì lượng vacxin có hạn, đối tượng được tiêm phòng đầu tiên là học sinh trung học, công chức nhà nước tuyến trên và nhân viên chính phủ.
Trước khi tiêm, các đối tượng được tiêm phòng đều phải kê khai đầy đủ trong bệnh án hồ sơ sức khỏe, vacxin được phân phát theo số người. Y tá của Trung tâm Phòng chống Dịch bệnh có hạn, Sở Y tế điều động thêm y tá ở các bệnh viện đến hỗ trợ.
Bạch Nhạn cũng bị điều đến đó, phụ trách tiêm phòng cho cán bộ của Ủy ban thành phố.
Lúc đi thời gian hơi sớm, Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy bố trí một phòng họp lớn tạm thời dùng làm phòng tiêm phòng. Người phụ trách của Trung tâm Phòng chống Dịch bệnh chia y tá thành bốn nhóm, mỗi nhóm một chồng danh sách, cứ theo danh sách mà tiêm. Khi tiêm phải xem giờ, sau đó theo dõi nửa tiếng xem có phản ứng gì không. Nếu không có phản ứng gì thì người được tiêm ký tên, coi như tiêm phòng hoàn tất.
Bạch Nhạn ở nhóm bốn, là nhóm cuối cùng.
Tiêm cho mấy người rồi, cô phát hiện ra ai nấy mặt mày cũng căng thẳng, lo lắng hỏi cô loại vacxin này đã đạt chuẩn chưa, tiêm xong có tác dụng phụ gì không.
Bạch Nhạn cười nói không sao, Bộ trưởng Bộ Y tế cũng đã tiêm rồi, chắc chắn là đạt chuẩn.
Mấy vị viên chức thường ngày oai phong nghiêm nghị đều tỏ ra không tin cho lắm, đúng lúc này, y tá ở một tổ khác bỗng gọi:
– Bạch Nhạn, chị mau tới đây, mau mau, anh ta…
Một người đàn ông đang tiêm bỗng ngã lăn ra đất.
Phòng tiêm lập tức náo loạn.
Bạch Nhạn chạy tới đó, thấy sắc mặt người đàn ông trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, cô vội đo nhịp tim rồi vạch mí mắt anh ta ra xem:
– Đây không phải là phản ứng vacxin, anh ấy sợ máu quá nên ngất thôi.
Cô đã từng làm việc ở phòng khám bệnh, có một số người cứ thấy máu là ngất xỉu.
Cô y tá vừa kêu vừa vuốt ngực, lau mồ hôi:
– Em… bị anh ta dọa, còn tưởng là phản ứng vacxin, đúng rồi, có người sợ máu, còn có người sợ tiêm, điều này rất bình thường.
Bạch Nhạn giải tán mọi người, kêu người rót nước cho người đàn ông đó uống mấy ngụm. Một lát sau, anh ta mở mắt ra.
Màn hoảng loạn qua đi, công việc tiêm phòng lại tiếp tục.
Bạch Nhạn cảm thấy sau lưng nóng rẫy, quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của một anh chàng dáng vẻ lạnh lùng đang ngồi đợi tiêm, cô nhíu mày, cúi đầu chăm chú làm việc.
Tên anh chàng nằm trong danh sách do nhóm cô phụ trách, Khang Kiếm.
Tiêm phòng xong, theo dõi nửa tiếng, Khang Kiếm đi tới ký tên, nét chữ rắn rỏi, phóng khoáng, giống như đã từng luyện tập.
Người cuối cùng của nhóm này là Giản Đơn. Bạch Nhạn nhìn thấy cái tên này thì phì cười, thầm nghĩ bố mẹ anh chàng này thật hài hước.
Giản Đơn cũng hài hước, trong nửa tiếng đợi theo dõi, anh ta nói mãi không ngừng, chọc cho mấy cô y tá cười mãi.
Khang Kiếm có lẽ là đợi Giản Đơn, cứ ngồi ở một bên, nhưng không nói gì, ánh mắt vô tình hữu ý liếc về phía Bạch Nhạn.
– Y tá Bạch Nhạn, hôm nay chúng ta coi như đã quen biết. Có người quen ở bệnh viện thật tốt, sau này có bệnh gì đến khám cũng thuận tiện. Số điện thoại của cô là bao nhiêu?
Giản Đơn ký tên xong, cười hỏi Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn thu lại tờ đơn, vứt ống tiêm vào phòng khử trùng.
– Nếu anh xảy ra chuyện gì, gọi 120 còn nhanh hơn.
Bị dội gáo nước lạnh nhưng Giản Đơn chẳng hề để bụng, vẫn cười vui vẻ:
– Bí mật vậy, đúng là nhỏ nhen. Tôi rộng lượng hơn cô nhiều.
Anh ta lấy trong túi ra một tấm danh thiếp, lấy bút ghi thêm một hàng chữ lên trên.
– Bên dưới là số điện thoại của tôi, bên trên là của sếp Khang, nếu cô có việc gì, hoặc có thời gian rỗi, ăn cơm cần người thanh toán, dạo phố cần người xách đồ, có tâm sự cần người chia sẻ, đều có thể gọi hai số điện thoại này.
– Sếp Khang? – Bạch Nhạn chớp mắt.
– Ừ, chính là trợ lý thị trưởng Khang Kiếm.
Ồ, thì ra là quan to, đúng là nhìn không ra, cô còn tưởng anh ta cùng lắm là một trưởng ban be bé thôi! Bạch Nhạn liếc Khang Kiếm, Khang Kiếm thản nhiên gật đầu với cô.
Ra khỏi Ủy ban, đứng bên đường đợi xe, Bạch Nhạn thấy gần đó có một thùng rác, tiện tay vứt tấm danh thiếp trên tay vào đó.
Những gì Giản Đơn nói, cô biết chỉ là đùa thôi.
Hình như cô chẳng có khả năng nào tìm đến bọn họ, hơn nữa nếu cô nói cô muốn làm viện trưởng, bọn họ có giúp không?
Người không có quan hệ qua lại, danh thiếp giữ lại chỉ tốn chỗ.
Xe đến rồi, Bạch Nhạn tìm một vị trí gần cửa sổ, cởi mũ y tá, mặc cho gió thổi tung.
Không ngờ Giản Đơn lại đến nhờ Bạch Nhạn giúp đỡ thật.
Hôm nay, phòng đẻ của khoa Phụ sản có một thai phụ vốn là đẻ tự nhiên, ai ngờ trong quá trình sinh, thai nhi bị kẹt trong xương hậu, vào không được ra không xong, cả mẹ và con đều hết sức nguy hiểm. Khi đó đang là giờ nghỉ trưa, bác sĩ trực ban không có mặt, điện thoại gọi đến phòng phẫu thuật, Bạch Nhạn và bác sĩ khoa ngoại vội vã bê khay thuốc chạy xuống. Nhưng thật kỳ lạ, khi bọn họ vừa bước tới cửa phòng đẻ, thai nhi đã chui ra ngoài. Chỉ một lát sau, trong phòng đã vang lên tiếng oe oe, người nhà đang đợi ở ngoài xúc động mắt đỏ hoe.
Bạch Nhạn và vị bác sĩ nhìn nhau, quay người đi về phía cầu thang bộ. Vừa bước lên, cô nghe thấy đằng sau có người gọi, ngoảnh lại nhìn, là Giản Đơn, còn có một anh chàng dáng vẻ rụt rè, mắt mũi đều đỏ, tay xách một chai dịch truyền.
– Thư ký Tiểu Ngô mới chuyển đến văn phòng của chúng tôi, tăng ca mấy hôm liền nên bị cảm, vừa khám bác sĩ, kê đơn rồi. – Giản Đơn nói.
Bạch Nhạn gật đầu, đợi anh ta nói tiếp. Kê đơn rồi thì uống thuốc, lấy bình truyền rồi thì đi đến phòng truyền dịch mà truyền, chạy ra đây làm gì?
Giản Đơn cười ha ha, hạ giọng nói:
– Nhìn mấy cô y tá thực tập trong phòng truyền dịch không yên tâm. Bạch Nhạn, kỹ thuật của cô thuần thục hơn, lẽ nào cô lại không giúp chúng tôi!
Bạch Nhạn còn có thể nói gì, cũng may sau đó không có ca phẫu thuật, cô bèn đưa họ tới phòng y tá thuộc phòng phẫu thuật, để thư ký Ngô ngồi trong đó truyền dịch, chu đáo rót trà, lấy chút hoa quả cho hai người.
Giản Đơn rất tò mò về phòng phẫu thuật, muốn Bạch Nhạn mở cửa cho anh ta thăm quan.
Chỉ là cảm mạo thôi, thư ký Ngô lại trẻ, dịch truyền rất nhanh, chỉ một tiếng chai nước đã cạn. Giản Đơn luôn miệng nói cảm ơn, nói nhất định phải tìm cơ hội cảm tạ y tá Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn nói đây chỉ là việc nhỏ, không có gì, cũng không để tâm.
Cơ hội đến rất nhanh.
Anh chàng Giản Đơn này không hề đơn giản, không biết hỏi được ở đâu số điện thoại của Bạch Nhạn, ngày hôm sau, rơi đúng vào thứ Sáu, anh ta gọi điện cho Bạch Nhạn, nói là Tiểu Ngô đã đặt bàn ở Phúc Mãn Lầu, mong được hân hạnh đón tiếp cô. Nói xong liền cúp máy, không cho Bạch Nhạn cơ hội từ chối.
Buổi tối Bạch Nhạn không phải trực, hôm sau cũng nghỉ liền hai ngày. Mặc dù cô cảm thấy việc này hơi bị quan trọng hóa vấn đề, nhưng nghĩ rằng người ta chỉ muốn cảm ơn mình thôi, nếu không đi thì hơi tỏ vẻ quá.
Buổi tối, thay bộ đồ y tá thành chiếc áo len màu xanh da trời cổ tim, bên dưới mặc một chiếc quần bó màu kem, khoác một chiếc áo gió màu kem, tóc buộc thun kiểu đuôi gà, cũng không trang điểm gì, Bạch Nhạn cứ như vậy mà đi.
Cô gái phục vụ dẫn cô đến căn phòng riêng mà Giản Đơn đã bao trọn. Cửa mở ra, cô hơi sửng sốt, ngoài Giản Đơn và Tiểu Ngô, còn có một người nữa – Khang Kiếm.
– Bạch Nhạn, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô mặc quần áo đó.
Giản Đơn đứng dậy nghênh đón, nhìn cô đầy tán thưởng.