Bạn đang đọc Hoa hồng giấy – Chương 14.1
Chương 4: Những gì phải đến đã đến
Sau này, Khang Kiếm nhớ lại ngày hôm nay, cái máy mắt này quả không phải là duy tâm.
Hôm nay là một ngày nhiều sự kiện.
Trời rất đẹp, mấy khu vực quanh Tân Giang đều đang mưa, ánh nắng rực rỡ mà không gay gắt rọi lên gương mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt vì không ngủ đủ của Khang Kiếm.
Thành phố im lìm như một tòa thành chết vừa trải qua cơn dịch bệnh. Thường ngày vào giờ này, khu thành cũ với phần lớn là những hộ dân có thu nhập thấp sinh sống đã vô cùng huyên náo. Lúc này, mọi người đều đang tập trung ở Quảng trường Nhân dân, khu quảng trường vốn chẳng rộng rãi là mấy đã trở nên chật kín. Giữa quảng trường, mấy cây cổ thụ đã sừng sững suốt mấy trăm năm nằm vắt ngang trên đất, một ông lão tuổi đã cao đang ôm lấy thân cây, góc trán đọng vài vệt máu, người đã cứng đờ.
Đây là chuyện xảy ra lúc sáng sớm. Để đẩy nhanh tiến độ giải tỏa và cải tạo thành cũ cho đơn vị trúng thầu sớm vào được hiện trường, nhân lúc mọi người vẫn còn đang ngủ, Ban Giải tỏa đã âm thầm giật đổ mấy cây cổ thụ trăm tuổi. Chủ nhân của mấy cái cây này từng viết cho lãnh đạo thành phố một bức thư dài, khẩn cầu giữ lại mấy cái cây, ông cụ thậm chí còn tới trước cổng Ủy ban thành phố quỳ mãi không đứng dậy. Thư chuyển đến tay Khang Kiếm, Khang Kiếm đang xử lý vụ mấy bức tường thành quá cũ trên tỉnh nên không để tâm lắm. Lúc cây đổ xuống phát ra tiếng kêu lớn, ông cụ từ trên giường ngồi bật dậy, xông ra cửa, ôm lấy cây ngã xuống, xuất huyết não diện rộng, không đợi được bác sĩ tới đã qua đời.
Các vị lãnh đạo thành phố đang ở nhà đều đã tới cả, cảnh sát đề phòng người dân manh động, đứng thành từng vòng vây lấy các vị lãnh đạo.
Xe của Đài Truyền hình đỗ ở một bên, ống kính máy quay đều chĩa sang bên này.
Ông Tùng Trọng Sơn phát biểu, xoa dịu dân chúng, nói ý nghĩa của việc cải tạo thành cũ vô cùng to lớn, kết quả còn chưa phát biểu xong, bên dưới đã bắt đầu la hét, kêu gào ông ta đi xuống.
Khang Kiếm bị đẩy lên hàng đầu tiên.
– Anh Khang, anh nhìn nhận thế nào về việc này? – Một phóng viên Đài Truyền hình thành phố hỏi.
Khang Kiếm không nhìn cô ta, ánh mắt quả quyết nhìn đám người đen kịt trước mắt:
– Lòng dạ tôi đang rối bời, đây là ngày bi thảm nhất kể từ sau khi tôi tới Tân Giang. Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
– Tại sao là anh gánh vác, hơn nữa lại là toàn bộ?
– Tôi là người trực tiếp phụ trách xây dựng thành phố. Về vấn đề quy hoạch cải tạo, tôi chỉ nghĩ tới việc đem lại sự thay đổi to lớn cho bộ mặt thành phố, đem lại lợi ích cho kinh tế Tân Giang, mà không nghĩ tới tình cảm của người dân thành cổ đối với từng nhành cây ngọn cỏ nơi đây. Họ lớn lên, đi học, kết hôn, sinh con, già đi ở nơi này, mỗi ngày đều là những ký ức ấm áp, người ta ai cũng có tình cảm, tôi đã quá sơ suất.
Trong đám người đông đúc, có mấy cụ già nước mắt nước mũi đầm đìa bật khóc trước những lời của Khang Kiếm.
Khang Kiếm đi tới bên gốc cây, quỳ xuống, vuốt ve bàn tay khẳng khiu của ông cụ:
– Xin các vị hương thân phụ lão của thành phố Tân Giang hãy tin tưởng rằng tôi sẽ giải quyết chuyện này thật trách nhiệm. Bây giờ, hãy để ông cụ và gốc cây này cùng nhau an giấc ngàn thu!
Lời nói không hào sảng, nhưng lại truyền đi rất xa.
Hiện trường bắt đầu dao động. Nếu anh đưa ra một tá đạo lý, chưa chắc người dân đã phục anh. Nhưng Khang Kiếm dùng tình cảm lay động lòng người, họ bèn nén cơn giận tày trời và không phản kháng nữa. Một cuộc khủng hoảng suýt chút nữa cuộn tung cả bầu trời, đã được dẹp yên trong tích tắc.
Nhân chi sơ, tính bản thiện. Nhìn đám đông dần dần giải tán, trong đầu Khang Kiếm bỗng bật ra câu này.
– Cậu Khang quả là người đàn ông chân chính!
Ông Tùng Trọng Sơn đi tới, không vỗ vai Khang Kiếm như thường lệ mà bắt tay anh. Lực bắt rất mạnh, thời gian cũng rất lâu.
Về đến Ủy ban, ông Tùng Trọng Sơn lập tức mở cuộc họp, bàn biện pháp xử lý.
Cuối cùng quyết định, tiếp tục giải tỏa, tăng tiền bồi thường. Đối với những sự việc và nhân vật đặc biệt sẽ có cách đối xử đặc biệt, mở rộng mạng lưới liên hệ với các hộ dân bị giải tỏa, những hộ không giải tỏa được thì sẽ gây sức ép từ phía họ hàng và cơ quan của họ, thông qua các cửa, tác động từng bước. Về vụ cây đại thụ, kiểm điểm cảnh cáo Trưởng Ban giải tỏa, các nhân viên khác bị trừ hai tháng lương.
Cuộc họp này kéo dài tới tận ba giờ chiều, Khang Kiếm về đến văn phòng, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, Y Đồng Đồng nhắn tin tới: “Em đã đến rồi, anh đang ở đâu?”
Khang Kiếm châm một điếu thuốc:
– Giản Đơn, đưa chìa khóa của cậu cho tôi.
– Sếp Khang, anh chưa ăn cơm, hôm nay lại nhiều việc, để em lái xe đưa anh đi.
– Không cần.
Khang Kiếm rít mạnh mấy hơi thuốc. Anh là người đã vạch ra kế hoạch thì phải thực hiện.
Xe ra khỏi sân Ủy ban, thành phố đã trở lại với vẻ náo nhiệt thường ngày. Đường hơi tắc, Khang Kiếm tạt vào đường tắt rồi lại vòng qua một dãy công trường xây dựng. Chiếc xe nảy tưng tưng trên mặt đường như nhảy disco, ra khỏi một con ngõ nhỏ là ra đến con phố mang hơi hướng châu u lịch lãm, nơi tọa lạc của khách sạn Hoa Hưng.
Trong đại sảnh của khách sạn Hoa Hưng, người qua kẻ lại. Một số cán bộ tham gia hội nghị về bảo vệ môi trường đến sớm, muốn đi loanh quanh chơi, người đăng ký trước quầy lễ tân đông hơn ngày thường một chút.
Khang Kiếm mặt không cảm xúc bước vào thang máy, lên thẳng tầng thượng.
Một trong những điểm xa hoa của khách sạn Hoa Hưng chính là: từ tầng 16 trở lên, mỗi tầng đều có một quán cà phê bài trí trang nhã.
Quán cà phê ở tầng trên cùng chỉ mở cửa cho những người do Hoa Hưng chỉ định, hơn nữa mỗi lần chỉ giới hạn một người, người đó muốn dẫn ai tới, Hoa Hưng đều không quan tâm.
Nói gì đi nữa thì có những lúc, nói chuyện phải cần đến một không gian riêng biệt; có những lúc, ở bên bạn khác giới, cần có một không gian tình tứ. Nếu cứ đi đặt một căn phòng nghỉ, hai người với một chiếc giường lớn, khó tránh khỏi hơi lộ liễu.
Quán cà phê tốt biết bao, âm nhạc du dương, ánh đèn ấm áp, cà phê thơm nồng, hai người ngồi đối diện nhau, có thể nhìn nhau mỉm cười, có thể rì rầm to nhỏ.
– Chào buổi chiều! – Nhân viên phục vụ lịch sự cười với Khang Kiếm, mở cửa quán cà phê cho anh rồi đóng lại.
Nhân viên phục vụ ở đây đều do Hoa Hưng tuyển chọn kỹ càng, trừ những chuyện trong phạm vi công việc, khách đến là ai, bọn họ chưa bao giờ để ý.
Y Đồng Đồng ngồi cạnh bàn, hai tay bưng cốc cà phê, nhìn thẳng ra cửa chính.
Trong quán vang vọng tiếng ghi ta và tiếng hát của một cô gái, âm thanh dịu nhẹ, sầu thương, lời ca không rõ lắm.
– Khang Kiếm.
Y Đồng Đồng cười dịu dàng. Khang Kiếm nhìn cô, không hiểu sao lại nghĩ tới hai lúm đồng tiền trên mặt Bạch Nhạn.
– Anh bận chút việc.
Khang Kiếm ngồi đối diện cô, đón lấy ly cà phê cô đưa tới.
Là cà phê Capuchino mà cô thích uống, hơi ngấy, thực ra, anh thích uống Blue Mountain đầy cá tính.
– Em thấy anh trên tivi rồi, Kiếm, anh thật có tư chất làm lãnh đạo, nói vài câu mà thắng được cả thiên binh vạn mã. – Y Đồng Đồng ngưỡng mộ nắm tay anh.
Anh không chút biểu hiện gì rút tay về.
Nụ cười lập tức biến mất trên gương mặt Y Đồng Đồng.
Hai người im lặng uống cà phê, nhạc lại đổi sang tiếng ca của một nam ca sĩ giọng khàn khàn, nghe thật bi thương.
– Đồng Đồng, anh có chuyện…
– Nếu không phải là chuyện em thích nghe, thì đừng nói nữa. – Y Đồng Đồng cướp lời, đôi mắt sáng hơi tối lại.
Khang Kiếm nhíu mày, nghiêm túc lấy hai chùm chìa khóa trong chiếc túi anh mang theo ra:
– Đồng Đồng, đây là chìa khóa căn hộ em xem lần trước, anh đã cho người trang trí xong rồi, em chỉ cần dọn quần áo tới là có thể ở được. Đây là chìa khóa xe, loại xe thể thao màu đỏ mà em thích, bây giờ đang đậu ở bãi xe dưới chung cư. Chung cư gần trường học, có xe rồi, em đi làm cũng tiện.
– Đây là quà tặng em? – Y Đồng Đồng không hề tỏ vẻ vui mừng nhảy cẫng lên mà mặt trắng bệch như tờ giấy, không giấu nổi sự chua chát trong giọng nói.
– Đồng Đồng, những gì anh có thể làm cho em có hạn, em cố gắng tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Khang Kiếm chậm rãi nói, chỉ sợ cô nghe không rõ.
– Khang Kiếm, rốt cuộc là anh có ý gì? – Giọng nói và cơ thể Y Đồng Đồng đều run lên – Em không yêu cầu anh điều gì, em biết anh là nhân vật nổi tiếng ở Tân Giang, sắp phải ứng cử chức thị trưởng xây dựng thành phố, bây giờ là thời điểm quan trọng, em sẽ không gây rắc rối cho anh. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, gặp nhau cũng không được sao?
– Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Không chỉ vì anh phải ứng cử chức thị trưởng, bây giờ anh đã là người có vợ, không giống như trước đây.
Y Đồng Đồng trợn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh:
– Anh… yêu cô ta rồi?
– Không phải. – Khang Kiếm cương quyết phủ nhận.
– Anh từng nói cô ta là con gái bạn cũ của bố anh, bố anh rất thích cô ta, anh không muốn làm bố thất vọng nên mới lấy cô ta. Đây là cuộc hôn nhân không tình cảm, bởi vì anh không tin vào hôn nhân, cho nên anh mới thỏa hiệp. Cô ta chẳng khác nào một vật dụng trong gia đình, một bình hoa… – Y Đồng Đồng nước mắt như mưa.
Chính vì vậy, cô mới tự thuyết phục mình buông tay, nhìn anh lấy người con gái khác, chỉ cần trái tim anh vẫn thuộc về cô.
Cho nên, cô mới không kiêng dè gì mà gọi điện cho anh, khiến anh hết lần này đến lần khác vứt người phụ nữ đó lại, chạy đến với cô.
Cho nên, cô mới có thể đứng trước mặt người phụ nữ đó mà cười cợt, chế giễu.
Hôn nhân chỉ là một tờ giấy hôn thú, một màn trình diễn, cô không thèm.
Cô gần như có thể khẳng định, Khang Kiếm không thể chịu đựng người phụ nữ đó được lâu, sớm muộn gì vị trí Khang phu nhân cũng thuộc về cô.
Tại sao? Tại sao bây giờ Khang Kiếm lại nói những lời này?
Khang Kiếm hoảng hốt ngẩng đầu lên:
– Đây là chuyện gia đình anh, không liên quan đến em.
– Sao lại không liên quan? Em vẫn luôn đợi anh… – Y Đồng Đồng không muốn che giấu thêm nữa, bưng mặt khóc nức nở.
– Vậy thì chúng ta lại càng không thể gặp nhau nữa. Anh và em đều hiểu, giữa đàn ông và đàn bà không thể nào tồn tại tình bạn chân chính. Quả thực anh rất bận, không thể phân thân để ở bên em như trước đây. Sau này hãy tự mình bảo trọng. Tân Giang quá nhỏ, với tài năng của em thì nên phát huy ở những thành phố lớn hơn.
– Anh muốn đuổi em đi? – Y Đồng Đồng không biết lấy sức lực ở đâu, bỗng đứng thẳng dậy, toát ra vẻ lạnh lùng – Anh muốn cắm rễ ở Tân Giang, được, em theo anh. Em sẽ tìm một người đàn ông hơn anh cả trăm lần, sinh con cho anh ấy, bọn em sẽ vui vẻ ân ái bên nhau. Sau đó nhìn anh thăng quan tiến chức, nhìn anh cùng người đàn bà kia gắn bó keo sơn.
Cô nhận ra được, lần này Khang Kiếm còn tuyệt tình và nghiêm túc hơn lần trước, e là cô có nhảy lầu ngay trước mặt anh, anh cũng không thèm chớp mắt.
Cô hiểu người đàn ông này, ngay cả thời gian đầu, khi hai người một ngày không gặp tựa ba thu, ánh mắt anh nhìn cô vẫn bình thản, không hề thể hiện vẻ nhớ nhung khao khát.
Cô tưởng rằng anh nội tâm, anh hàm súc, thực ra không phải, mà là anh lạnh lùng, anh vô tình.
Nước mắt và sự dịu dàng không còn là vũ khí, cô còn có thể dùng cái gì để níu kéo trái tim anh?
Trái tim anh đang nằm ở đâu?
Người phụ nữ có bộ mặt ngu xuẩn đó ảnh hưởng đến anh vậy sao? Có phải thế không?
Y Đồng Đồng giơ tay lau nước mắt, gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia căm hận không hề tương xứng:
– Không cần phải tốn công vì em.
– Đây là chuyện của anh, không liên quan đến em.
Khóe miệng Y Đồng Đồng nhếch lên lạnh lùng, cô cầm chùm chìa khóa trên bàn, ước lượng trong lòng bàn tay:
– Cảm ơn!
Tại sao lại không nhận chứ?
Thanh cao, không phải là thứ để diễn cho người đàn ông như Khang Kiếm xem. Không có được tình yêu thì tìm kiếm sự an ủi về mặt vật chất. Người phụ nữ thông minh rất biết cách đối xử tốt với bản thân mình.
– Uống cà phê xong, chúng ta giải tán. – Y Đồng Đồng nâng cốc cụng ly với anh, nhìn ra xung quanh, lòng xót xa – Không làm được bạn của trợ lý Khang, cũng tức là không còn cơ hội uống loại cà phê thơm ngon thế này nữa. Ở đây thật tuyệt, đứng bên cửa sổ có thể phóng mắt ra tận Trường Giang, nhìn được toàn cảnh thành phố dưới chân mình. Ông chủ Hoa là bạn bè, có lẽ ông ấy sẽ mở cửa quán cà phê này đón em, nhưng người cùng uống cà phê với em ở nơi đâu?
Khang Kiếm im lặng, nếu không thì biết nói gì đây.
Uống cà phê xong, giống như trước đây, Y Đồng Đồng xuống dưới trước, 15 phút sau Khang Kiếm mới ra về. Người trong khách sạn đông như vậy, sẽ không ai nghĩ anh có mối liên hệ với cô cả.
Khang Kiếm bần thần ngồi trên ghế, rút thêm một điếu thuốc. Trong lòng rối bời, hút mấy hơi thuốc mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Gần 15 phút trôi qua, nhân viên phục vụ đợi bên ngoài mở cửa ra.
Khang Kiếm thở sâu một hơi, nhìn điện thoại, không có cuộc gọi đến, đoán chừng văn phòng không có chuyện gì. Giờ này đang là giờ cơm tối, anh không khỏi muốn gọi điện cho Bạch Nhạn, nói với cô anh sẽ về nhà ăn cơm tối.
Trong thang máy sóng không được tốt, gọi mấy lần đều không được.
Anh cau mày, bước ra khỏi thang máy, cầm điện thoại đang định gọi lại, vô tình ngẩng đầu lên, máu trong người bỗng như đông lại.
Trong đại sảnh cách anh chưa đến mười mét, Bạch Nhạn không biết từ đâu chui ra đang nhìn Y Đồng Đồng cười mủm mỉm. Ông chủ Hoa đứng bên cạnh cô lúc thì nhíu mày, lúc thì giậm chân. Anh đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy một lớp dầu bóng nhoáng trên trán ông ta.
Không phải dầu, mà là mồ hôi!
Hai chân Khang Kiếm lúc đó rủn ra.
Mười mét này, Khang Kiếm không biết đôi chân mất hết cảm giác của mình đã đi như thế nào. Mặt anh hoàn toàn bình tĩnh, lưng áo lại ướt đẫm mồ hôi.
Nhiệt độ trong khách sạn Hoa Hưng một năm bốn mùa đều duy trì ở mức 18 độ, dễ chịu như đang mới vào tiết xuân.
– Trợ lý Khang!
Trong số những người đăng ký tham gia hội nghị, có người nhận ra Khang Kiếm, chạy tới bắt tay anh.
– Chào anh! – Khang Kiếm máy móc nhếch miệng cười, thực sự không tài nào phân tâm đối phó được – Tôi có chút việc, lát nữa nói chuyện sau.
Người đó há hốc mồm, gật đầu cười khan:
– Lát nữa gặp!
– Sếp!
Bạch Nhạn nhìn sang bên này, không khoe hai lúm đồng tiền đáng yêu ra với anh.
Tim Khang Kiếm như rớt xuống đáy vực, mà còn là vực băng, lạnh cắt da cắt thịt. Cô phát hiện ra rồi? Anh mất cô rồi ư?
Hoa Hưng cuống quýt vò đầu bứt tai, muốn nói gì đó với Khang Kiếm, nhưng lại không biết cách nói qua thần giao cách cảm.
Y Đồng Đồng thờ ơ đứng nhìn. Hiện giờ, cô đã không còn phải bận tâm tới tình cảnh của Khang Kiếm nữa. Nhưng cô cũng không cố tình khiêu khích.
Nếu ép anh quá mức, thì giữa bọn họ thật sự sẽ không thể xảy ra phép màu nữa. Nực cười biết bao, đến lúc này rồi cô vẫn còn ôm hy vọng với anh.
Tim Khang Kiếm đập thình thịch, anh không biết tại sao Bạch Nhạn lại có mặt ở nơi này, cô đã biết được những gì? Nhưng bây giờ, những đáp án này đều không quan trọng, bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, phải trấn tĩnh, trấn tĩnh, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì. Tuyệt đối không thể tái diễn lại một màn trên tỉnh.
Chả trách người xưa nói: Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Trên đời này không giấy nào bọc được lửa, cũng may đây là lần cuối cùng anh và Y Đồng Đồng gặp nhau.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, anh vội soạn sẵn những gì cần nói trong đầu.
– Bạch Nhạn, lát nữa anh giải thích với em. Đồng Đồng, em về trước đi.
Đúng là lãnh đạo, trấn tĩnh rất nhanh, anh hạ thấp giọng, xiết chặt cánh tay Bạch Nhạn.
Y Đồng Đồng nhìn anh.
– Hai người…
Bạch Nhạn đảo mắt không ngừng, lúc thì nhìn Y Đồng Đồng, lúc thì nhìn Khang Kiếm.
(Cảnh này sao mà cũ rích vậy nè trời?
Sếp Khang: Đồng chí Đồng Đồng, đồng chí chuồn trước, tôi sẽ bao che cho.
Y Đồng Đồng: Không, đồng chí Khang Kiếm, tôi không thể bỏ lại một mình đồng chí. Chúng ta chung một chiến hào, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.
Sếp Khang: Đồng chí Đồng Đồng, giữ được núi xanh kia, lo gì không củi đốt, nhịn một bước, sau này biển cả mặc cá bơi vầy, trời xanh mặc chim bay lượn. Nghe tôi đi, không sai đâu.
Y Đồng Đồng khóe mắt đỏ hoe, nghẹn ngào gật đầu: Đồng chí Khang Kiếm, đồng chí phải vì tôi mà bảo trọng.
Sếp Khang bi tráng đưa mắt tiễn theo theo hình bóng cô đang rời xa.
Sếp Khang ơi là sếp Khang, sao mà anh cũng tầm thường thế hả?)
Sáu con mắt nhất tề nhìn về Bạch Nhạn, Khang Kiếm như muốn ngừng thở.
– Hai người… cũng biết nhau? – Bạch Nhạn nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nói được hết câu.
– Hả?
Khang Kiếm, Y Đồng Đồng, Hoa Hưng không hẹn mà cùng trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì? Khang Kiếm nhìn Y Đồng Đồng, Y Đồng Đồng cũng hoang mang, người phụ nữ này bị bệnh hay quên?
– Sếp à, cô giáo Y là đồng nghiệp của chồng Liễu Tinh, bọn em đã ăn cơm với nhau một lần. Làm sao mà anh quen cô Y vậy?
– Anh… – Bộ não Khang Kiếm đình công, mồm miệng cứng ngắc, nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời.
– Tôi đi trước đây…
Y Đồng Đồng giờ đây đã hơi hiểu mình thua ở chỗ nào rồi. Bạch Nhạn tâm kế quá sâu, cô ta cố tình không nhắc tới việc cô đã tới tìm cô ta hai lần, tạo đường lui cho Khang Kiếm, làm sao mà Khang Kiếm không vui trong lòng cho được? Đơn giản nhẹ nhàng, không cần một chiêu thức nào, đã đá cô văng sang một bên, người ta vẫn là vợ chồng tốt. Nếu cô ta giở trò náo loạn, Khang Kiếm mất sạch thể diện, nhất định sẽ phản cảm với cô ta. Bạch Nhạn ra vẻ tội nghiệp đáng thương lại có thể chiếm thế thượng phong.
Người phụ nữ này thực sự cao thủ.
Y Đồng Đồng chẳng còn tâm trí tranh giành, cũng không muốn nhìn vợ chồng người ta diễn trò ân ái, trái tim tan nát, mau đi tìm chỗ trị thương thôi!
– Đừng đi, nếu đã gặp nhau thì cùng ăn bữa cơm đi. Đây là địa bàn của ông chủ Hoa, để ông chủ Hoa đứng ra làm chủ, có được không? – Bạch Nhạn cười tủm tỉm nhìn Hoa Hưng.
Hoa Hưng đứng bên cạnh như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tim vọt lên vọt xuống liên tục.
– Tôi muốn còn không được, mời còn chẳng xong ấy chứ!
Ông ta lén nhìn Khang Kiếm, cuống quýt ra dấu giải thích: Sếp ơi, chuyện này thật sự không phải do tôi làm, đơn thuần là trùng hợp, đơn thuần là trùng hợp thôi.
Ông ta đang đi kiểm tra trong đại sảnh, bỗng thấy Khang phu nhân bước tới chỗ này, tò mò ngắm nghía bên trong, đúng lúc bị ông ta nhìn thấy. Ông ta không dám giả vờ không trông thấy, đành bước tới chào hỏi.
Cô ấy hỏi vào trong tham quan có tiện không?
Ông ta không dám nói không tiện, tim vọt lên tận cổ, dẫn cô vào, vừa mới đi một vòng, đang muốn dụ cô vào phòng ăn ngồi thì cửa thang máy mở ra, Y Đồng Đồng bước ra.
Mắt cô sáng lên.
Mắt ông ta tối sầm lại.
Nhưng mà, đúng lúc toát mồ hôi thay cho sếp Khang! May thay đây là đại sảnh chứ không phải là phòng nghỉ.
Khang Kiếm nhìn ông ta bằng ánh mắt khiến người ta chết cóng.
– Bạch Nhạn, người ta có việc, để lần sau vậy.
Bạch Nhạn tiếc nuối nhún vai:
– Đành vậy, cô Y, tạm biệt!
Y Đồng Đồng đau khổ ngoảnh lại, hốt hoảng bỏ chạy.
Lúc này Khang Kiếm mới từ từ bước lại.
– Cô Khang, cô thích cơm ta hay cơm Tây? – Nụ cười của Hoa Hưng cũng tự nhiên hơn, nhiệt tình kéo hai người vào nhà ăn.
Bạch Nhạn lại dừng bước:
– Sếp ơi, em muốn đi ăn vỉa hè, anh đi với em! – Cô lắc tay anh.
– Được! – Giờ cô bắt anh lên núi đao, xuống biển lửa, anh cũng sẵn sàng.
Tình cảnh vừa rồi, anh thật không muốn nghĩ ngợi hay dự đoán nhiều, chỉ có thể nói là mình số đỏ.
Không phải anh sợ đánh mất mũ ô sa, mà là anh lo cô… cô sẽ bỏ rơi anh?
– Tôi biết một tiệm ốc xào rất ngon, còn có cả thịt ba chỉ nướng, để tôi dẫn hai người đi. – Hoa Hưng vội xung phong.
Bạch Nhạn liếc xéo ông ta:
– Ông chủ Hoa, mắt tôi và mắt sếp nhà tôi đều tốt, không cần đèn quá sáng đâu.
Đồ dắt mối đáng ghét.
Hoa Hưng xoa đầu cười hềnh hệch:
– Vậy… vậy tôi không quấy quả thế giới riêng của hai người nữa.
Hai người nắm tay nhau bước ra khỏi khách sạn. Khang Kiếm không nhắc tới xe của mình, chỉ nắm chặt tay cô, dường như không dám tin rằng cô thật sự đang ở bên cạnh anh.
– Anh gọi chị ta là Đồng Đồng? – Bên tai vang lên câu hỏi khẽ khàng của Bạch Nhạn, Khang Kiếm ngây ngốc.
– Anh và chị ta rất thân sao?
– Cũng… cũng hơi thân một chút. – Mặt Khang Kiếm méo đi vì căng thẳng.
– Cô giáo Y vừa đẹp, lại biết vẽ tranh, phụ nữ nhìn thấy cũng phải động lòng, huống chi là đàn ông. Người ta lấy ngói nhử ngọc, sao sếp lại lấy ngọc nhử ngói? Sao không ra tay túm chặt chị ta?
– Bạch Nhạn – Khang Kiếm chật vật nuốt nước bọt – Anh là người đã có vợ.
– À à! – Bạch Nhạn quay người lại cười chúm chím, hất tay anh ra, hai tay chắp sau lưng – Sếp ơi, em họ Bạch, anh cho rằng em là con ngốc sao?
Khang Kiếm như hóa đá.
– Sếp à, bây giờ coi như em đã hiểu, tại sao người ta nói trong chương trình thời sự chỉ có dự báo thời tiết là thật, còn lại đều là lừa đảo, đó là truyền thông của giới quan chức mà! Cho nên mới nói, những luận điệu như tố chất của của công chức nhà nước cao, hôn nhân của công chức nhà nước rất an toàn chỉ là ba chuyện lãng xẹt. Một người muốn hư hỏng, anh đội cho anh ta chiếc vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, nhưng chỉ cần anh không niệm chú, anh ta vẫn có thể giết người, phóng hỏa, chơi gái, có đúng không?
Tôn Ngộ Không hình như không chơi gái!
– Hôm nay, sếp nợ em một món nợ lớn, nhưng xin đừng coi em là đồ ngốc…
– Bạch Nhạn… – Khang Kiếm ngắt lời cô như thể đang thi giải đáp nhanh, anh sợ cô nói ra những lời không thể cứu vãn được nữa – Em nghe anh giải thích.
– Em đang tức giận, giận cực kỳ, rất khủng khiếp, anh cứ soạn sẵn bản thảo đi.
Cô quay đi, bước về phía trước không thèm ngoảnh đầu lại.
– Bạch Nhạn, em đi đâu?
– Tìm giai đẹp để trị vết thương lòng.
Cô huơ tay đầy phong độ, vẫy một cái taxi, lúc anh chạy đến nơi thì cô đã đi mất.
Khang Kiếm cứ thế bị cô vứt lại trên phố, hoang mang vô định, lo âu thấp thỏm, không biết phải làm gì, trong lòng như chua xót, lại như đau đớn, như cay đắng, lại vương một chút ngọt ngào.
Cô giận anh rồi.
Anh gọi điện cho cô, cô không nghe máy, anh nhắn tin, cô không trả lời.
Anh cố gắng duy trì phong độ, nhưng những người qua đường đều nhìn anh thương hại: “Nhìn kìa, gã kia bị thần kinh, nếu không thì trong nhà chắc có chuyện gì?”
Anh hơi phát cáu, nhưng ngọn lửa nhen mãi chẳng bùng lên nổi, bởi vì hôm nay anh có lý cũng không tài nào nói được gì.
Ai mà ngờ nổi, hẹn hò lén lút cả trăm lần, lại bị Bạch Nhạn bắt gặp đúng lúc chia tay. Nhưng chỉ một lần này, Bạch Nhạn sẽ coi như đã qua lại cả trăm lần.
Sau này cô còn dựa vào lòng anh làm nũng nữa không?
Sau này cô còn réo rắt chạy theo anh gọi “sếp ơi” nữa không?
Sau này cô còn nấu cho anh món “tuyệt chiêu bí truyền” nữa không?