Hoa hồng giấy

Chương 11.5


Bạn đang đọc Hoa hồng giấy – Chương 11.5

Bộ đồ tắm này mua ở cửa hàng đồ thể thao với Liễu Tinh trong buổi tan tầm hôm qua. Lúc Liễu Tinh nhìn thấy cô đi về phía quầy áo tắm, mắt trợn to như quả trứng gà:
– Nhạn, mình không dám cười to, cậu chắc chắn là muốn mua thứ này sao?
Bạch Nhạn không thèm để ý đến cô nàng, chọn vài bộ áo tắm ra đứng trước gương ướm thử từng bộ một.
– Nhạn, hồi trước bọn mình đến hồ bơi hay sân trượt băng, cậu toàn quyết chí làm con rùa rụt đầu. Cậu từng này tuổi rồi mới bắt đầu học bơi, đúng là dũng cảm đáng khâm phục, cho mình biết động lực ở đâu ra?
Bạch Nhạn nguýt cô nàng, chỉ cười không nói.
– Hay là cậu đã linh cảm được mối nguy hiểm gì, nghĩ cách khóa chặt ông sếp nhà cậu, có tình địch à? – Liễu Tinh trước giờ luôn nhạy cảm với chuyện tình cảm, vừa nói ra miệng đã cảm thấy rất có khả năng. -Trời ạ, trừ thầy Lý nhà mình ra, đàn ông chẳng có tên nào tốt đẹp.
Bạch Nhạn đang trả tiền liền thong thả quay đầu lại:
– Vậy phụ nữ thì tốt đẹp hết hay sao?
– Chí ít là có mình với cậu!
Bạch Nhạn khẽ cười:
– Đàn ông vụng trộm, chẳng phải vụng trộm với phụ nữ sao? Đàn ông ở ngoài nuôi vợ bé, chẳng lẽ vợ bé là đàn ông? Người thứ ba hay nhân tình này nọ, có ai mà không phải là phụ nữ? Trai gái yêu đương đều là đôi bên tình nguyện. Nếu phụ nữ trong sạch, tránh đi một bước, đàng hoàng nghiêm chỉnh, đàn ông muốn hư cũng chẳng được. Vì thế đừng có đụng chuyện gì cũng đổ hết trách nhiệm lên đầu đàn ông, một bàn tay vỗ chẳng thể kêu đâu.
– Nhạn, cậu đừng nói mấy chuyện này với tớ. Rốt cuộc sếp nhà cậu có vấn đề không?
– Cậu thấy sao? – Bạch Nhạn kéo Liễu Tinh ra khỏi cửa hàng.
Liễu Tinh trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy không giống. Hai người đi một lúc thì thấy khát nước, bèn mua hai ly trà lạnh ở bên đường, vừa đưa lên miệng, Liễu Tinh bỗng huých khuỷu tay vào
Bạch Nhạn:
– Ê, nhìn bên kia kìa!
– Bên nào? – Bạch Nhạn nhìn theo ánh mắt cô.
– Cô nàng lông công trong tiệm cắt tóc Ba ngàn sợi lần trước kìa.
Liễu Tinh hất cằm về phía đôi nam nữ đang đứng trước một cửa hàng đồ trang điểm. Người con gái tóc tai lòe loẹt, gầy như que củi; người đàn ông đầu hói, bụng phưỡn ra như đang mang bầu sáu tháng. Bề ngoài của hai người đã đủ bắt mắt rồi, lại còn ôm nhau như đang ở chốn không người, cùng ăn một cái kem, khiến mọi người đi qua đều ngoái lại nhìn.
Hơi thở của Bạch Nhạn nghẽn lại trong bụng, mặt đỏ phừng phừng. “Minh Tinh!”. Cô bước tới.
Minh Tinh liếc cô, hừ một tiếng rồi tiếp tục dồn toàn bộ sự chú ý lên người đàn ông. Nhưng người dàn ông lại tỏ ra rất hứng thú trước sự xuất hiện của Bạch Nhạn, “Tiểu Thương, bạn em à?”. Đôi mắt hắn như hột đậu xanh đảo quanh dán lên người cô.
– Không. – Thương Minh Tinh không thèm nhìn cô.
– Minh Tinh, chị qua đây. – Bạch Nhạn vội tiến lên kéo tay Minh Tinh.
– Đừng đụng vào tôi. – Minh Tinh tức giận hất Bạch Nhạn ra như sợ dịch bệnh. – Cô muốn làm gì? Nói cho cô biết, đừng mơ hỏi thăm chuyện anh trai tôi từ tôi.
– Em không có. Minh Tinh, chị như thế này, Minh Thiên mà thấy sẽ buồn đấy.
– Xí. – Minh Tinh buông người đàn ông ra, tay chống nạnh mắng nhiếc Bạch Nhạn. – Cô còn dám nói những lời này, không cầm gương mà tự soi mình đi. Cô tưởng cô cụp đuôi lại là biến thành người à? Dù cô có nhảy xuống sông Trường Giang ngâm cho trắng bệch ra thì cáo vẫn hoàn cáo, con hoang vẫn là con hoang…
– Ê, chị này sao lại ăn nói như thế? – Liễu Tinh nghe không lọt tai, từ đằng sau xông lên. – Chị nhìn người đàn ông này xem, gần đủ tuổi làm bố chị rồi, đừng ra vẻ yêu thương trước mặt tôi, nhìn là biết chị chẳng phải đồ tốt đẹp gì, Bạch Nhạn… cậu kéo mình làm gì?
– Đi thôi Liễu Tinh. – Bạch Nhạn bất lực nhìn Minh Tinh – Đừng nói nữa. Xin lỗi, Minh Tinh.
– Mình đã nói xong đâu? – Liễu Tinh tức điên. Hằn học nhìn Minh Tinh.
Thương Minh Tinh mặt mày nhăn nhúm, lỗ mũi xì khói, người đàn ông cũng không an ủi cô, đôi mắt ti hí nhìn dán theo Bạch Nhạn.
– Tại mình không ra gì, Minh Tinh hơn mình những ba tuổi, chị ấy biết mình đang làm gì. Mình lại nói chị ấy trước mặt bạn chị ấy như thế, chắc chắn chị ấy sẽ khó chịu.
– Nhưng mà chị ta xúc phạm cậu!
– Thế có đáng là gì, mình coi như không nghe thấy là xong. – Bạch Nhạn thở dài, cay đắng nhếch miệng. – Phen này, Minh Tinh lại càng hận mình rồi.
– Nhạn, nhà cậu với nhà chị ta có mối thù truyền kiếp à? Chị ta chửi cậu cay nghiệt quá.
Bạch Nhạn cười cười như không có chuyện gì, uống hết ly trà lạnh, tạm biệt Liễu Tinh.

Thực ra những lời Thương Minh Tinh nói so với những gì mẹ của Thương Minh Tinh chửi, chỉ là con muỗi so với con voi. Mẹ của Thương Minh Tinh chính là một thiên tài ngôn ngữ, bà ấy chửi người ta ngữ điệu dạt dào, lên bổng xuống trầm, có câu lấy từ bên ngoài, cũng có câu tự mình nghĩ ra, khoảng cách thời gian, trên là mười tám đời tổ tông, dưới là con con cháu cháu, thật sự không ai sánh bằng.
Nhưng người mẹ vĩ đại như vậy lại sinh ra một cậu con trai nho nhã lịch thiệp, cả huyện Vân đều hoài nghi không biết Thương Minh Thiên có phải bị bà ấy ôm nhầm về không.
Lần trước Minh Tinh nói tháng Năm Minh Thiên sẽ quay về để kết hôn, bây giờ đã là tháng Sáu, không biết anh đã về chưa?
Nếu về, nhất định anh sẽ tới thăm cô, cô phải chào hỏi anh như thế nào đây?
– Hi, Minh Thiên, lâu rồi không gặp, anh khỏe chứ?
– Minh Thiên, anh xem giờ em rất hạnh phúc, lấy chồng cũng tốt. Anh yên tâm rồi chứ.
– Minh Thiên…
– Bạch Nhạn!
Cửa phòng ngủ bật mở, Khang Kiếm bước vào, nét cười mơ màng trên môi cô còn chưa tan hết.
– Dạ?
– Em sắp đồ xong chưa? – Khang Kiếm đeo một cái balô màu đen trên lưng.
Bạch Nhạn kéo khóa chiếc túi, đội chiếc mũ rộng vành màu kem, cúi đầu nhìn chiếc váy liền bằng vải đũi trắng tinh trên người:
– Sếp ơi, có xinh không?
Yết hầu Khang Kiếm nhấp nhô, anh xách túi của cô lên:
– Đi thôi, còn phải đi mua thêm cho em mấy thứ nữa.
– Sếp nhỏ mọn thế, không chịu khen em lấy một câu. – Bạch Nhạn nghịch ngợm le lưỡi, kéo góc áo anh, cùng đi xuống lầu.
– Ừ. – Khang Kiếm đi đằng trước buông ra một chữ, lí nhí không nghe thấy gì.
Bạch Nhạn từ đằng sau nhao lên:
– Tiếng “ừ” này, là ừ em xinh, hay là “ừ” anh nhỏ mọn?
Từ buổi tối hôm đó, vì câu hỏi sẽ cứu ai trước kia mà tự dưng Khang Kiếm bực bội, sau đó không khí trong nhà trở nên rất lạ, phần lớn thời gian anh đều xị mặt, dù cô trêu chọc thế nào, anh cũng không cười đáp. Nhưng có vài lần, cô phát hiện ra, lúc hai người cùng ở trong phòng khách hay trong phòng ăn, cô vừa nhìn ra chỗ khác là anh sẽ lén nhìn trộm cô, ánh mắt đầy vẻ mâu thuẫn, ngơ ngác, tựa như một đứa trẻ lạc đường, khiến cô vô cùng nghi hoặc.
Còn lâu Khang Kiếm mới mắc lừa, anh nghiêm mặt nhắc nhở:
– Khóa cửa cẩn thận.
– Sếp à, giọng điệu này của anh sao giống ra lệnh cho thư ký thế, em là bà xã yêu dấu của anh mà. Cưới vợ về là để yêu thương, không phải là để dạy bảo. – Bạch Nhạn chen lên xông ra cửa trước anh, hùng hồn nói. – Ai ra sau khóa cửa, đổ rác.
Cô nhét ngay túi rác đang xách vào tay anh, vung vẩy hai tay chạy xuống lầu.
Lưng Khang Kiếm đeo ba lô, tay trái xách túi, tay phải xách túi rác, lại còn phải thò tay vào trong túi lấy chìa khóa cửa, đây… công lý ở đâu chứ? Lẽ ra anh phải tức giận gầm lên, gọi cô lên trên, dạy bảo một trận ra trò, nhưng khóe miệng anh lại phảng phất nụ cười.
Mười giờ, hai người rời tiểu khu, Khang Kiếm tự mình lái xe. Xe dừng ở một khách sạn ven bờ sông, ông chủ nhận ra Khang Kiếm, hai người chào hỏi, ông chủ kêu nhân viên lấy một tấm bạt che mưa che kín chiếc xe.
Sau khi thông cây cầu lớn bắc ngang sông, thành phố Tân Giang cho xây một khu công viên nước bên bờ sông, giờ đã vào hè, lại là thứ Bảy, trên bờ sông đầy những người, vô cùng huyên náo. Mấy cô gái thời thượng mặc áo tắm cười nói đi qua, tự hào khoe với thiên hạ cơ thể ma quỷ của mình.
Khang Kiếm dắt Bạch Nhạn đi mua mũ bơi, kính bơi và phao bơi. Lúc chọn mũ bơi, Bạch Nhạn muốn chọn một chiếc mũ màu ghi nhạt, Khang Kiếm nói không đẹp, giúp cô chọn một chiếc màu hoa hồng.
– Lòe loẹt quá. – Bạch Nhạn nói.
– Thì cần lòe loẹt mà, như thế anh mới có thể nhận ngay ra em. – Khang Kiếm kiên quyết trả tiền, hai người đi về phía bến tàu.
Gió sông rất mạnh, thổi rối tóc của cả hai, nói chuyện cũng phải cất cao giọng.
– Thực ra sếp cũng rất quan tâm đến em nhỉ! – Bạch Nhạn cầm chiếc mũ bơi, cười ranh mãnh. – Chỉ có điều anh là người hướng nội, không giỏi thể hiện bằng lời.
Khuôn mặt tuấn tú của Khang Kiếm cứng lại, câu này là khen hay là chê?
– Em nghĩ rồi, sau này chỉ cần không đứng với mẹ anh ở bờ sông, nếu gặp phải chuyện gì, sếp sẽ đặt em lên hàng đầu.
Miệng Khang Kiếm méo xệch.

– Sếp à, em có thể phát biểu ý kiến không?
Khang Kiếm bất lực quay đầu lại.
Hai tay Bạch Nhạn đặt lên vai anh, dịu dàng thủ thỉ:
– Nếu anh yêu em, nhớ em, thương em, xin hãy dùng tiếng Trung để nói. Em rất thông minh, có thể đoán được tâm tư của sếp. Nhưng được đích thân nghe thấy giọng nói quyến rũ trầm ấm của sếp, hiệu quả khác hẳn. Em không để ý chuyện ngày nào anh cũng nói đâu? Có được không?
Khang Kiếm ngẩng đầu lên, trời xanh, mây trắng, nắng vàng rực rỡ, thời tiết này hình như ra ngoài không phải là một lựa chọn tốt. Bởi vì giây phút này, anh rất kích động, muốn giống như trước đây, dùng nụ hôn hung hãn bịt chặt cái miệng nhỏ đang tía lia không ngừng của cô.
– Lục Địch Phi đến rồi. – Rất lâu sau, anh mới trấn tĩnh lại nói.
– Thôi, không nói chuyện với anh nữa. – Bạch Nhạn giằng chiếc túi trong tay anh, cố tình tỏ ra tổn thương. Một cánh tay to lớn từ đằng sau vươn tới, nắm chặt tay cô.
Cô ngoảnh lại, cảm nhận được trên gương mặt thản nhiên như không của Khang Kiếm thoáng run rẩy, lòng thoáng chùng xuống. Cô nũng nịu dựa vào anh, hôn lên má anh:
– Được rồi, anh đừng căng thẳng, em không đòi hỏi nữa.
Bàn tay Khang Kiếm đang nắm tay cô lật lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
– Làm gì thế, liếc mắt đưa tình à? – Lục Địch Phi đứng trên cano, nhìn hai người đang nhìn nhau, không chịu bước xuống, cau mày lại. Cạnh anh ta là một cô gái cao ráo, vai mảnh, tay dài, eo thon, hông rộng, chân thẳng, hệt như người mẫu.
Khang Kiếm đỏ mặt, dắt Bạch Nhạn bước xuống.
– Hi, Khang Kiếm. – Cô gái tươi cười chào hỏi, khóe môi khẽ nhếch, không kìm được liếc Bạch Nhạn từ đầu đến chân.
– Ờ, Tiểu Tây! – Khang Kiếm bình thản gật đầu.
– Vị này chắc là cô nhóc nhà cậu? – Cô gái ngoái lại, nhìn Lục Địch Phi.
Bạch Nhạn cảm thấy người phụ nữ này khí chất mạnh mẽ, cao quý, thầm nghĩ Lục Địch Phi này thật diễm phúc, lấy được cô vợ đẹp như vậy.
Lúc cano nổ máy, cô không nhịn được khẽ cảm thán bên tai Khang Kiếm.
– Đây không phải vợ anh ấy. – Khang Kiếm cười.
-…
Bạch Nhạn há hốc mồm, giữa ban ngày ban mặt, bí thư Lục lại dám ngang nhiên đưa bồ ra ngoài lượn lờ? To gan quá!
– Tiểu Tây và bọn anh lớn lên cùng một khu phố, bố cô ấy cũng công tác trên Tỉnh ủy. Lục Địch Phi ly hôn mấy hôm trước rồi. -Khang Kiếm nhìn thấu tâm tư cô, ý cười càng rõ nét hơn. – Chà nhìn thấy răng sâu rồi.
Bạch Nhạn đang hít gió sông, vội ngậm miệng lại.
– Em không có răng sâu. Sếp à, thực ra ban đầu chắc chắn anh có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng anh lại chọn em, có phải vì em bình thường, như vậy sẽ gần gũi dân chúng, tạo cảm giác thân thiết không?
Nụ cười trên môi Khang Kiếm như bị gió sông thổi bay, anh quay mặt đi, nhìn cano chầm chậm dừng ở bến tàu đảo Giang Tâm.
– Xuống thuyền thôi! – Anh đưa tay về phía Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn nắm tay anh, dưới ánh mặt trời gay gắt tháng Sáu, ngón tay sếp Khang lạnh như băng.
So với công viên nước huyên náo, khu nghỉ dưỡng đảo Giang Tâm có vẻ yên tĩnh hơn, lại thêm Lục đại công tử dặn dò từ trước, nói hai ngày này tu sửa toàn bộ, không tiếp đãi quan chức cấp sở trở xuống. Ngoài năm sáu người phục vụ, hòn đảo hiện nay coi như là sở hữu riêng của bọn họ. Nói như lời Lục Địch Phi, dù anh ta có cởi truồng đi dạo cũng không ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục.
Bọn họ không ở dãy phòng nghỉ lần trước. Ở hậu viên của khu nghỉ dưỡng có một căn biệt thự nhỏ ba tầng màu trắng, đó là nơi Thành ủy Tân Giang dùng để tiếp đãi quan khách, bình thường luôn khóa. Hôm nay cửa rộng mở đón bốn vị khách quý giá lâm.
Bên cạnh biệt thự là phòng tập thể hình của khu nghỉ dưỡng, bên ngoài phòng tập thể hình là hồ bơi, làn nước trong xanh vỗ nhẹ vào thành bể, lấp lánh như dát vàng dưới ánh mặt trời.
– Bản vẽ thi công hồ bơi này là chiếu theo Cung bơi lội Quốc gia, bơi rất thú. – Lục Địch Phi hào hứng giới thiệu với Bạch Nhạn, giọng toát lên vẻ niềm nở của chủ nhà.
Bạch Nhạn nuốt nước bọt, thật may vừa nãy cô không nói ra là lúc đầu cô tưởng sẽ ra sông Trường Giang bơi!
Lại quay người cúi nhìn sông nước cuồn cuộn không ngừng phía dưới, từng con sóng vỗ vào ghềnh đá trên đảo, sau mỗi lần sóng vỗ, xung quanh ghềnh đá đều có những tầng thác nhỏ chảy xuống như tà váy trắng xóa. Tiếng nước chảy cũng có quy luật, từ mạnh tới yếu, từ nặng tới nhẹ, sau đó, con sóng phía sau ập tới, rồi lại một con sóng nữa.

Trường Giang, chỉ mới nhìn thôi đã thấy cuồn cuộn khí thế, nếu ở trong lòng nó, e rằng sẽ giống như một phiến lá rơi, không biết trôi dạt về nơi đâu. Chà, mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Khang Kiếm và Bạch Nhạn ở phòng phía Đông, Lục Địch Phi và Tiểu Tây ở phía Tây. Bạch Nhạn bước qua phòng khách, đi vào phòng ngủ phía trong, đập vào mắt cô là một chiếc giường đôi rộng rãi. Cô ngoái nhìn bên phòng phía Tây, hình như bố trí cũng tương tự bên này, không khỏi cười thầm, Lục Địch Phi đúng là một tên đại lưu manh chính hiệu.
Trời nóng, bốn người ở trong phòng tới tận lúc chiều tà mới xuống bơi. Bạch Nhạn thay đồ tắm trong phòng vệ sinh, lúc đi ra, Khang Kiếm đã thay đồ xong, cô cảm thấy ánh mắt anh như cây cọ mềm mại nhẹ lướt trên người cô. Nhẹ thì nhẹ, lướt thì lướt, nhưng cây cọ này cũng thật dài, nó bám theo từng tấc da thịt cô, như muốn xuyên thấu từng lỗ chân lông của cô.
– Anh… mà còn nhìn nữa, em sẽ…
Bạch Nhạn xấu hổ xông đến, hai tay bịt mắt anh.
Khang Kiếm chầm chậm đưa tay ra, ôm chặt eo cô, chỉ riêng phần eo đó là để trần. Ngón tay ấm nóng dán trên những đường cong tròn trịa căng tràn của cô, bản năng Khang Kiếm sôi sục, người ngả về phía trước, hai người dính chặt vào nhau. “Thì sao?” Anh hà hơi nóng vào lỗ tai nhỏ nhắn của cô.
Còn nhớ trong phim Loạn thế giai nhân, Bạch Thụy Đức và Hách Tư Giai đi thuyền trên biển, thuyền bị sóng đánh lật, hai người dạt đến một hòn đảo vắng, khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ không có chuyện cũ, không có ân oán, chỉ có niềm vui sống sót và tình yêu sâu sắc dành cho nhau đã che giấu từ rất lâu.
Đây cũng là một hòn đảo vắng, anh không phải Khang Kiếm, cô không phải Bạch Nhạn. Anh là một người chồng, cô là vợ anh. Mọi tạp niệm trong đầu đều tan biến, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: ôm chặt lấy cô, không buông tay, không bao giờ buông tay…
Anh không muốn khống chế mình nữa, cơ thể và trái tim đều buông lỏng, để mặc cho cơn nóng hừng hực đang lên từ gót chân, tập trung ở một điểm nào đó trên cơ thể, điểm này xông thẳng đến nơi mềm mại của cô, khát khao cô giải tỏa sự cương cứng của anh.
– Thôi, mặc kệ anh đấy. – Bạch Nhạn cười thành tiếng, đẩy anh ra, ôm phao chạy như bay xuống lầu, như một cánh bướm tránh gió rét. Ở khu nước nông, cô cẩn thận nằm ngập xuống, không chịu đứng lên nữa.
Nước hồ ấm áp vỗ nhẹ lên người cô, như một bàn tay cực lớn đang hiền hòa xoa bóp cho cô, mặt cô đỏ rực như ráng chiều, tim đập thình thịch không ngừng.
Một lát lâu sau, Khang Kiếm mới từ trên lầu đi xuống. Bạch Nhạn không đủ can đảm ngẩng đầu lên, vui vẻ vẩy nước.
– Lại đây, anh dạy em bơi. – Khang Kiếm nhảy xuống hồ, bơi như cá tới bên cô.
– Em cứ ở đây đấy. – Cô bướng bỉnh ôm chặt tay vịn cầu thang như trẻ con.
Khang Kiếm cười khẽ, cực kỳ nhẫn nại:
– Đừng sợ, anh sẽ đỡ em thật chắc.
Vấn đề bây giờ chính là sợ anh đỡ đó, anh không biết anh có ma lực gì, vừa đặt tay lên người cô, cô đã run rẩy, thoáng chốc như mất hết năng lực hành vi, hơi thở gấp gáp, đầu gối mềm nhũn.
– Em… để em làm quen với nhiệt độ nước trước đã, anh mặc kệ em. – Cô né tránh ánh mắt anh, nhưng sức ép vô hình mà anh mang đến vẫn cứ tồn tại, dường như cô sắp không kiên trì được nữa.
Nghe tiếng bước chân của Lục Địch Phi và Tiểu Tây, cô cười rạng rỡ như gặp được người thân.
Tiểu Tây mặc một bộ bikini, làn da khỏe mạnh, bóng láng, đẹp mắt trong ánh chiều tà. Thân hình Lục Địch Phi cũng không tệ, bờ vai vạm vỡ, nước da ngăm đen, đeo kính bơi trông rất ngầu. Anh ta vừa thấy Bạch Nhạn đang bò rạp ở khu nước nông, bên cạnh còn dập dềnh chiếc phao bơi, liền cười nhạo:
– Cô nhóc, em thật khiến người ta phải nhìn với con mắt khác đấy. Thôi thôi, cứ đứng yên một bên. Khang Kiếm, tới đây, chúng ta làm mẫu cho cô nhóc xem.
Anh ta vẫy tay với Khang Kiếm, Khang Kiếm đi tới. Tiểu Tây đóng vai người phát lệnh, hai người nhảy ùm xuống bể bơi như hai con cá, lúc thì bơi tự do, lúc thì bơi ếch, lúc thì bơi ngửa, Bạch Nhạn trố mắt đứng nhìn.
– Hồi trung học, hai ông ấy đều ở đội bơi lội của tỉnh, từng luyện tập chính thức, nếu không làm sao có được thể hình như bây giờ. – Tiểu Tây bơi đến cạnh Bạch Nhạn, cười nói: – Chị dạy em bơi nhé!
Bạch Nhạn cảm ơn:
– Hồi trước bọn chị chơi thân lắm ạ?
– Không, tuy là cùng một khu phố, nhưng Địch Phi hoạt bát, Khang Kiếm cứng nhắc, chị là con gái, không chơi được với nhau. – Tiểu Tây xuất thân dư dả, người lại đẹp, chưa gặp phải thất bại gì, không hề sắc sảo, nghĩ đến đâu nói tới đó. – Nghe Địch Phi nói Khang Kiếm cưới em, chị giật cả mình. Theo tính cách của cô Lý, bọn chị đều tưởng rằng Khang Kiếm sẽ phải lấy một nàng công chúa cơ.
– Mẹ chồng em kỹ tính lắm ạ? Khụ, khụ…
Bạch Nhạn quệt mũi, vừa chui xuống nước bị sặc một ngụm.
– Em… chưa gặp à?
– Sức khỏe bà không tốt, đang ở Bắc Kinh ạ! Bà bị bệnh gì thế?
Tiểu Tây lại làm mẫu cho Bạch Nhạn một lần:
– Bệnh đó hơn hai mươi năm rồi, em… sau này gặp sẽ biết. Ồ, Khang Kiếm thắng rồi!
Tiểu Tây vuốt mặt, trợn tròn mắt. Khang Kiếm và Lục Địch Phi lần lượt trèo lên bờ, mỗi người cầm một cái khăn lau người.
– Lục Địch Phi thua rất nhiều lần rồi sao ạ? – Bạch Nhạn hỏi.
– Anh ấy chưa từng thắng Khang Kiếm, trừ việc thay bạn gái, bố anh ấy thường bảo thế. – Tiểu Tây làm mặt hề với Lục Địch Phi. Bạch Nhạn rất ngạc nhiên trước thái độ của Tiểu Tây, nếu chị ấy đã biết Lục Địch Phi là người thế nào, thì sao chị ấy còn quan hệ với anh ta?
Lục Địch Phi nhún vai, ném cho Khang Kiếm một chai nước khoáng, hai người ngả người trên ghế dựa, sảng khoái duỗi chân.
– Ê, hồi trước chỉ thua cậu nửa thân người, hôm nay lại thua cậu cả một thân người, thể lực tiến bộ thật.
Ánh mắt Khang Kiếm khi gần khi xa theo dõi Bạch Nhạn đang cố vùng vẫy trong nước nhưng không tiến được mét nào, bất giác mỉm cười:
– Em may mắn thôi.
– Cậu may mắn hơn mười năm rồi. – Lục Địch Phi toét miệng. – Dưới hồ bơi, tôi cam bái hạ phong.

Khang Kiếm hơi nhướm mày:
– Người giữ chức thị trưởng thành phố lần tới, hình như bí thư Tùng đã chọn sẵn trong đầu rồi.
– Ai?
Khang Kiếm cười đầy ẩn ý:
– Còn ai vào đây nữa?
Trong mắt Lục Địch Phi thoáng một tia kinh ngạc, vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra đằng sau:
– Cậu đừng nghe phong phanh mà phán bừa. Bây giờ cậu quản lý mảng đó, đến lúc đó chỉ đi theo quy trình mà thôi. Tôi chẳng qua chỉ là bị kéo ra để phụ họa cho cậu. Nói thật nhé, tôi đang muốn điều về tỉnh đây. Ở đây cậu còn có cô nhóc, còn tôi có gì?
– Anh muốn gì mà chả được. Lần này anh với Tiểu Tây là thật đấy à?
– Tôi muốn cưới, Tiểu Tây chưa chắc đã chịu lấy tôi! Cô ấy không muốn làm mẹ kế của một cô nhóc ba tuổi.
– Nhụy Nhụy vẫn đang ở Thượng Hải?
– Không, ông ngoại nó đưa đi Úc rồi. – Lục Địch Phi ngẩng đầu vẻ bất đắc dĩ – Làm thế là tìm cớ không cho hai cha con tôi gặp nhau, dĩ nhiên rồi, trước hết tôi là một người cha không làm tròn trách nhiệm. Mẹ nó cũng đang làm thủ tục di dân, khoảng tháng sau sẽ qua bên đó.
Khang Kiếm khẽ gật đầu, nhìn Bạch Nhạn lại bị sặc mấy ngụm nước, bò rạp trên thành bể ho tới mức không thở được.
– Đồ ngốc này, chẳng có tí kỹ xảo nào, chỉ biết làm ẩu thì ích gì chứ.
Anh đặt chai nước xuống, cầm một cái khăn bông thật lớn tới.
Lục Địch Phi nhếch mép suy nghĩ, mắt nheo thành một đường dài.
Bạch Nhạn bị Khang Kiếm lôi từ dưới nước lên, bọc trong một cái khăn to:
– Chịu thua em luôn, cứ thế này, bữa tối của em sẽ toàn là nước.
Bạch Nhạn bĩu môi, mệt rã rời ngồi phịch xuống ghế:
– Em có bảo là em muốn học đâu, tại anh cứ cố kéo em ra đấy chứ.
– Như thế vẫn là anh sai ư? – Khang Kiếm vừa tức vừa buồn cười.
– Vốn là như vậy. – Bạch Nhạn mệt mỏi xua tay. – Em thà bị chết đuối chứ quyết không đụng tới nửa giọt nước nữa.
– Phong độ mạnh mẽ thật. – Khang Kiếm lườm cô.
– Nhưng mà anh thích đấy thôi! – Bạch Nhạn cười tủm tỉm nhìn anh.
Ánh mắt Khang Kiếm nhìn cô khẽ dao động, rồi bình thản trở lại.
– Địch Phi, xuống bơi với em. – Tiểu Tây đứng trong bể bơi gọi.
– Anh mệt rồi, không muốn vận động nữa. Khang Kiếm cậu xuống bơi với cô ấy mấy vòng đi! – Lục Địch Phi nói.
– Ừ! – Khang Kiếm đưa chai nước cho Bạch Nhạn, lại nhảy xuống bể.
Lục Địch Phi dịch ghế lại gần Bạch Nhạn một chút:
– Cô nhóc, hình như tôi đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô với cậu ấy rồi.
Ánh mắt quét về phía Khang Kiếm ở dưới hồ bơi.
Bạch Nhạn uống từng ngụm nước nhỏ, vẻ mặt tươi cười:
– Đâu có, đâu có! Tôi còn chưa chúc mừng anh Lục đã tìm lại được tự do kìa!
– Chuyện này chẳng có gì đáng để chúc mừng. – Lục Địch Phi nhìn Bạch Nhạn như mẹ chồng nhìn nàng dâu.
Bạch Nhạn đặt chai nước xuống, lòng thấy hơi hoảng:
– Anh Lục, anh có cảm nghĩ gì về tôi?
Lục Địch Phi đang định trả lời thì Khang Kiếm đã bơi một vòng rồi trèo lên bờ. Anh ta cười, như muốn nói chuyện đó thì phải xét cho kỹ!
Buổi tối, mấy người họ không tới nhà ăn ăn cơm, nhân viên phục vụ bày mấy chiếc ghế dựa và một chiếc bàn ở ban công biệt thự, ăn đồ nướng, uống bia.
Thời tiết thật đẹp, sao trời lấp lánh, gió sông hiu hiu, dễ chịu vô cùng.
Đồ nướng có cả khoai lang và ngô khiến Tiểu Tây sướng rơn, ăn hết món này đến món khác, Bạch Nhạn lại chẳng đụng đũa. Tiểu Tây hỏi cô sao không ăn, cô cuộn mình trên ghế, hồn như treo ngược cành cây, nói là mệt quá.
Bia rót từng cốc, Khang Kiếm và Lục Địch Phi uống với nhau, tửu lượng của Tiểu Tây cũng khá. Khang Kiếm nướng cho Bạch Nhạn một đĩa thịt, chấm tương, cô nhận lấy, ý tứ ăn một miếng rồi quay đầu đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.