Bạn đang đọc Hoa Hồng Đồng Hoang – Chương 78
Trong hồ nước nóng ấm áp, sương trắng lượn lờ trên mặt hồ, lòng Bách Dịch rối bời, khoảng cách giữa anh và Bạch nhị không tới nửa sải tay.
“Làm sao vậy?” Bạch nhị cười nói, “Chẳng lẽ cậu cả bất ngờ đổi ý, phát hiện ra chỗ tốt của kẻ hèn tôi?”
Bách Dịch lắc đầu, ngàn vạn câu từ lúc này đây đều không nói lên được thành lời.
Ngay lúc bầu không khí càng trở lên lúng túng bỗng người phục vụ dẫn theo một nhóm các cô gái ăn mặc gợi cảm đi vào trong sân, hiện giờ những nơi có hình thức giải trí nghỉ ngơi ở Thượng Cảng chẳng thể tách rời với các cô nàng này.
Có rất nhiều cô gái nhà nghèo ở các thôn, các thị trấn xung quanh, vừa mới trưởng thành đã nai lưng gánh lên hy vọng của cả nhà mà đến nơi đây, kiếm tiền sống tạm bợ nuôi gia đình.
Đám lính sống hôm nay không có ngày mai, tiêu tiền phung phí, nên hội mấy cô cũng kiếm trác không tồi.
Người phục vụ dẫn bảy tám cô đi vào, đứng thành một hàng, đều mặc một dàn sườn xám tà xẻ cao, đầu gài đầy trang sức lộng lẫy, ngoan ngoãn đứng ở đó, đường cong thướt tha.
Nhân viên phục vụ đứng một bên: “Thưa hai tiên sinh, mấy cô ấy đều là người của tiệm xoa bóp, tay nghề đều là hạng nhất, hai vị có muốn…”
Bạch nhị ngẩng đầu, người phục vụ không nói nữa, cũng không dám lui xuống.
Bạch nhị nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Bách Dịch: “Cậu cả có cần giữ một cô lại không?”
Bách Dịch: “Nhị gia nói đùa, để các cô ấy đi đi.”
Bạch nhị nói với người phục vụ: “Không nghe thấy lời của cậu cả à?”
Người phục vụ rối rít xua đi, khom người đáp: “Vâng.”
Rồi dẫn các cô ấy đi.”
“Cậu cả ở nước Nga có qua lại với bạn gái chưa?” Vẻ mặt Bạch nhị như không, “Nghe nói gái Nga xinh đẹp lắm, cậu cả tuổi cũng chững chạc, thiết nghĩ ở Nga hẳn có không ít hồng nhan tri kỷ.”
Bách Dịch lắc đầu: “Lúc tôi đi Nga, nước ta yếu nhược, Vân Đình sức hèn nhưng vẫn muốn cống hiến, vì vậy chưa từng lơ là một giây, thật sự không có thời gian tâm trí đâu đi nói chuyện yêu đương.”
Bạch nhị không tỏ ý gì, chỉ nâng ly rượu lên, chạm ly với Bách Dịch rồi cả hai cùng uống.
“Cậu cả vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của tôi.” Bạch nhị, “Nếu cậu không nói, tôi sẽ cho rằng bản thân có mị lực vô địch đó, chỉ đi ngâm nước nóng thôi cậu cả đã hồi tâm chuyển ý rồi.”
Bách Dịch đặt lại ly rượu vào khay nổi, khóe miệng anh treo ý cười, tràn lên giữa đôi mày hiền hòa.
Anh sinh ra đã có dung mạo tuấn tú, nhưng dường như chưa có bao giờ như bây giờ, dịu dàng chân thành bày rõ hết ra bên ngoài, vừa nhìn là biết ngay.
Bất ngờ sắc mặt Bạch nhị lạnh đi: “Vậy là làm sao, tôi chỉ hỏi một câu, đã khiến cậu cả nhớ đến người xưa rồi?”
Bách Dịch: “Nhị gia lại đùa rồi, tôi ngâm có hơi choáng váng, Nhị gia thì sao?”
Bạch nhị cười gằn: “Tôi thì không choáng đâu, cậu cả có chóng mặt thì cứ lên đi.”
Bách Dịch càng chẳng thấy dáng vẻ quái gở này đáng ghét chút nào, trông còn có mấy phần đáng yêu, vậy nên cũng không so đo với hắn.
Anh đi lên bờ, chuẩn bị vào phòng ngồi, pha ấm trà, dọn bàn cờ.
Chẳng mấy phút sau, quả nhiên Bạch nhị cũng lên, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau.
Bách Dịch đã gạn trà, trà thơm lan tỏa khắp nơi, thoảng hương khoang mũi.
Bạch nhị nhìn Bách Dịch cầm quân trắng đặt xuống, bản thân cũng nhón quân đen.
“Nhị gia, tôi nghe nói Thượng Cảng có ý định đổi đốc quân.” Bách Dịch châm trà cho Bạch nhị.
Bạch nhị nhìn Bách Dịch: “Cậu cả tin tức nhanh nhạy thật.”
Bách Dịch: “Còn chưa biết thực hư, tôi cũng chỉ tình cờ nghe được, xin Nhị gia giải mối nghi ngờ.”
Bạch nhị đặt quân cờ, hắn cười đắc chí: “Quan tâm là ai làm gì, rồng có mạnh cũng phải thua rắn trong đầm, trừ phi là người Nhật, bằng không có là ai tôi cũng không quan tâm.
Cho dù là thái tử, tôi cũng có thể khiến hắn ta cun cút quay về.”
Bách Dịch: “Nhị gia sợ người Nhật?”
Bạch nhị: “Cậu cả không cần khích tôi, hiện giờ người Anh người Pháp ở Thượng Cảng còn không dám động chạm đến người Nhật chứ huống chi một thương nhân nhỏ nhoi như tôi?”
“Mới rồi Nhị gia còn nói rồng mạnh còn thua rắn trong đầm, tôi còn nghĩ Nhị gia là rắn trong đầm đấy.” Bách Dịch thêm một chén trà.
Bạch nhị đặt tách trà xuống, vẻ mặt nghiêm túc, trái ngược lại với vẻ bất cần vừa nãy, tựa như một con quái vật nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắt đứt cổ họng kẻ thù: “Rốt cuộc cậu cả muốn nói điều gì?”
Bách Dịch lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhất thời muốn hỏi, Nhị gia còn chưa đi sao?”
Bạch nhị đặt quân cờ, ngẩng đầu nhìn Bách Dịch: “Cậu thua rồi.”
Bách Dịch cúi đầu nhìn, quả là thua thật – khả năng chơi cờ của anh thật sự rất kém, ngay cả ông Bách cũng nói anh ưu tú về mọi mặt, duy chỉ có chơi cờ là chẳng hề có khiếu chút nào.
Bách Dịch: “Vân Đình đã thua, khiến Nhị gia chê cười.”
Bạch nhị cười nói: “Cậu có chịu nhận thua cược hay không?”
Bách Dịch cũng cười: “Tôi lại không nhớ có cược gì với Nhị gia, con người tôi số may rủi chưa bao giờ được nên cho đến nay không dính dáng gì đến đánh cược.”
Bách Dịch còn nói: “Đốc quân mới tới, nghe nói họ Ngô.”
Bạch nhị: “Ngô Trung Chiếu, là tâm phúc của bên kia, xem ra là lại muốn nắm Thượng Cảng trong tay, nắm được cả người lẫn kinh tế Thượng Cảng.
Tin tức Ngô Trung Chiếu được phái đến tôi đã hay từ lâu, sẽ chờ gã ta chính thức đặt chân đến Thượng Cảng.”
Bạch nhị uống xong hớp trà cuối cùng, vẻ mặt lạnh lùng: “Đời này Bạch nhị tôi không cúi đầu với ai, gã dám đến, tôi cũng dám tiếp.”
“Người trong nước đến, vẫn tốt hơn là người Nhật.”
Hiện giờ quân đội khắp nơi đều có bóng dáng người Nhật, có không ít người trong nước làm việc cho người Nhật, với một số người, làm người trong nước còn không bằng làm Hán gian.
Bách Dịch bỗng nhiên hỏi: “Nếu như là một người Nhật tới thì sao, Nhị gia sẽ chuẩn bị thế nào?”
Bạch nhị hơi nheo mắt lại, sát khi bùng nổ: “Bạch nhị bất tài, chảy trong người là dòng máu người Trung Hoa, nếu thật sự là người Nhật Bản đến… cũng chỉ có thể đánh cược một lần.”
“Nhật Bản chiếm Sơn Đông, chẳng lẽ còn muốn chiếm Thượng Cảng?” Bạch nhị mím chặt môi, “Để ta làm dân mất nước ư?”
Bách Dịch chắp tay nói: “Nhị gia đại nghĩa, tôi thay mặt dân chúng Thượng Cảng tạ ơn Nhị gia.”
Bạch nhị chìa tay bao lại nắm quyền của Bách Dịch: “Tôi hiểu ý cậu cả, cậu cả yên tâm, dù có là ai đến, chủ trương của tôi tuyệt đối không thay đổi.”
Ngô Trung Chiếu thuộc chi trưởng, gã còn có một anh cả, anh em đều là quân nhân, xuất thân từ dòng dõi có học, học qua Trung Tây, phẩm chất không tồi.
Nhưng mặc dù gã ta là một tướng quân nhưng thời cuộc không phải gã có thể chi phối, lần này gã tới cũng là tuân mệnh nắm giữ Thượng Cảng, nắm lấy mạch máu kinh tế trên Thượng Cảng, để nơi đây hoàn toàn trở thành Thượng Cảng của bọn họ.
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Thượng Cảng hiện nay, người có thể chống lại hắn, cũng chỉ có Bạch nhị.
Bạch nhị ra lệnh một câu, cả bến tàu lẫn các thương hộ Thượng Cảng đều sẽ nghe theo Bạch nhị chỉ đâu đánh đó.
Bách Dịch nở nụ cười với Bạch nhị.
Bỗng nhiên Bạch nhị nhẹ giọng nói: “Hôm nay cậu cả không bằng ở lại nhà tôi nghỉ ngơi? Chúng ta chong đèn trò chuyện canh thâu, cũng để tôi làm chủ nhà hiếu khách.”
Túy Ông say không phải vì rượu(1), nhưng Bách Dịch vẫn vui vẻ nhận lời: “Mong Nhị gia phái người đến nhà tôi nói một tiếng, dặn người nhà không cần phải chờ muộn.”
Bạch nhị không ngờ tới Bách Dịch dễ dàng nhận lời như thế, dù sao hắn đã quen một Bách Dịch không dễ dãi, hễ Bách Dịch hòa nhã với hắn là đã đủ khiến hắn kinh ngạc: “Điều này tất nhiên rồi, Bạch nhị tôi cũng không phải là người không hiểu đạo như vậy.”
Bách Dịch đứng dậy, ra dấu: “Nhị gia, mời.”
Bạch nhị ra khỏi sân trong, vào phòng thay quần áo.
Đợi đến khi hai người mặc quần áo xong xuôi, Bách Dịch mới có cảm giác đã về lại trần thế, anh với Bạch nhị ngồi vào xe quay trở về dinh thự nhà họ Bạch.
Mới vừa đặt chân đến cửa, người gác cổng đã đi đến, ghé tai nói với Bạch nhị: “Nhị gia, có khách đến nhà.”
Bạch nhị vừa đi vừa hỏi: “Ai?”
Gác cổng: “Là một người đàn ông, hắn ta nói mình họ Ngô.”
Bạch nhị cười một tiếng: “Đi xuống đi.”
Đến khi họ vào phòng khách, nhìn thoáng qua đã thấy ngay một người thanh niên dương dương tự đắc ngồi trên ghế sô pha.
Gã mặc một bộ âu phục màu nâu nhạt, tóc chải ngược, với mày kiếm mắt sáng tiêu chuẩn, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn là biết xuất thân quân nhân.
Người đó nhìn thấy Bạch nhị đi đến là đứng ngay dậy, nở nụ cười thân thiết: “Bạch nhị gia, ngưỡng mộ đã lâu, Ngô tôi không mời tự đến, mong rằng Nhị gia không chê tôi không hiểu lễ phép.”
“Tôi có chuẩn bị một món quà nhỏ, đã để người hầu nhận lấy.” Gã nói sang sảng, “Cũng đừng trách tôi tới tay không.”
Nói xong, gã chìa tay ra với Bạch nhị.
Nhưng Bạch nhị đi đến ngồi xuống đối diện đối phương: “Ngô tiên sinh không cần phải khách sáo thế, tôi còn nghĩ tiên sinh phải tầm nửa tháng nữa mới đến, chờ Ngô tiên sinh đến, tôi cũng nên đi kính thăm anh.”
Ngô Trung Chiếu cứng tay đứng tại chỗ, khóe miệng gã giật giật, như thể muốn bốc hỏa, nhưng cuối cùng vẫn nén lại.
Bạch nhị ở Thượng Cảng là cây cao bóng cả, nhà họ Bạch mấy đời kinh thương, thế lực trong đó không phải một sớm một chiều có thể rung chuyển được.
Ngô Trung Chiếu nhìn về phía Bách Dịch, hỏi: “Vị này là…”
Bạch nhị: “Vân Đình qua ngồi đi, để tôi giới thiệu với cậu, đây chính là tiên sinh Ngô Trung Chiếu, đốc quân mới nhậm chức ở Thượng Cảng, sau này an ninh ở Thượng Cảng đều phải dựa vào đốc quân Ngô.”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Sau đó hắn lại nói với Ngô Trung Chiếu: “Vị này là Bách Dịch, cậu cả nhà họ Bách, du học bên Nga mới về nước không lâu, là bạn của tôi.”
“Du học trở về, quả là học sinh ái quốc!” Ngô Trung Chiếu cười nói, “Trưởng quan chúng tôi rất quý những nhân tài như vậy, không biết cậu cả Bách có lòng đền đáp nước nhà hay không?”
Bách Dịch lắc đầu: “Tôi học thức có hạn, chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, đại sự vì dân vì nước vẫn phải dựa vào người như đốc quân Ngô vậy, tôi ấy à, chỉ là đọc mấy quyển sách, xem vài trang báo, chỉ giỏi lý luận suông thôi.”
Ngô Trung Chiếu bật cười: “Cậu cả thật có khiếu, chẳng trách có thể trở thành bạn tốt của Bạch nhị gia.”
Bách Dịch chỉ cười, anh không nói gì thêm mà ngồi bên Bạch nhị, người hầu dâng trà cho anh.
Mới vừa uống một bụng rượu và trà nóng ở suối nước nóng, lúc này đây anh không thể uống thêm được nữa.
Ngô Trung Chiếu: “Mấy năm nay Nhị gia sống ở Thượng Cảng cũng không tệ nhỉ?”
Bạch nhị: “Đúng là không tệ, chẳng qua tôi là một con buôn, chỉ cần công việc xuôi chèo mát mái, có thể nuôi gia đình sống qua ngày, trả công thợ đầy đủ vậy có thể coi là không tệ rồi.”
“Dù có ở kinh thành tôi cũng có thể nghe danh của Bạch nhị.” Ngô Trung Chiếu đúng là không thể tự chủ được, gã hiểu rõ muốn đứng vững ở Thượng Cảng, vậy chủ yếu phải có được sự ủng hộ của Bạch nhị, chờ chân đã đứng vững rồi vậy một Bạch nhị không có súng cũng không có gì đáng lo.
Ngô Trung Chiếu: “Chẳng lẽ Nhị gia chỉ muốn ở Thượng Cảng? Không muốn làm việc ở kinh thành ư?”
Bạch nhị lắc đầu cười: “Quê hương khó rời mà, mặc dù Bạch nhị là thương nhân, nhưng cũng là một kẻ phàm tục, nhát gan lắm.”
Ngô Trung Chiếu: “Các sếp lớn vẫn luôn tán thưởng những doanh nhân như Nhị gia, cứu quốc thực tế, không phải nói đùa nói chơi, chỉ nghiêm túc thực hiện, chỉ cần Nhị gia bằng lòng, tôi về sẽ liên hệ ngay với trưởng quan, để Nhị gia được danh được chức.”
Bạch nhị giơ tay: “Không cần đâu, tôi hiểu ý tốt của đốc quân, có điều theo lời Bạch nhị tôi vừa nói, tôi nhát gan, chỉ muốn một cuộc sống yên bình.”
Ngô Trung Chiếu cười đưa lời: “Thế này Nhị gia không nể mặt trưởng quan rồi?”
Bạch nhị thở dài: “Ôi, đốc quân biết mà, hạng tép riu như chúng tôi đây, vốn chẳng muốn dính vào tranh chấp, chỉ muốn kiếm miếng ăn.
Anh đã tìm được chỗ nghỉ ngơi chưa? Nếu không chê, anh có thể ở lại chỗ tôi một thời gian.”
Nghe vẻ khó xơi của Nhị gia, Ngô Trung Chiếu chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười, nói: “Tôi đã tìm được nơi nghỉ ngơi, mong Nhị gia sẽ suy nghĩ thêm về việc tôi nói, có lúc cơ hội chỉ có một lần, có thể nắm chắc được thì phải nắm lấy.”
Dứt lời, Ngô Trung Chiếu cũng không nể mặt Bạch nhị mà quay lưng đi thẳng ra cửa.
Tên lính thấy gã đi ra liền vội vàng bước đến, khom mình hỏi: “Tướng quân, họ Bạch đó nói sao?”
Ngô Trung Chiếu châm thuốc, chửi thề: “Mẹ kiếp nói gì nó cũng không nghe, giở giọng phách lối với tao ư? Tao trông họ Bạch nhà nó chán sống rồi, cho mình là vua xứ mù ở Thượng Cảng đấy à?”
Tên lính: “Vậy có cần… xử hắn không?”
Ngô Trung Chiếu cho tên lính một bạt tai: “Nếu xử được hắn, hôm nay tao còn phải mang quà đến cửa? Bạch nhị còn dám nói như thế với tao? Hắn biết tao không dám động đến hắn, xử hắn được trong một lần thì tốt, nếu không làm được, để hắn giữ được cái mạng vậy cái đất Thượng Cảng này cũng chẳng còn chỗ cho tao đứng nữa.”
Tên lính khiếp vía: “Hắn ta chỉ là một con buôn, còn có bản lĩnh như vậy ư? Chẳng phải người ta hay nói thương nhân theo đuổi lợi ích sao? Chúng ta có súng, hắn không nghe theo chúng ta, tôi cũng chẳng tin cổ những kẻ khác còn cứng hơn so với súng được.”
Những trái tim lạc lối đọc ở trang reup thật là đáng thương leuleu
Ngô Trung Chiếu: “Nói nhảm, mày nghĩ tại sao Bạch nhị lại không sợ? Mày có biết ở Thượng Cảng các hộ buôn khác phải dựa vào nhà họ Bạch mới có miếng ăn không?”
“Người ta cũng không phải ngu, có Bạch nhị ở đây, mọi người yên ổn sống với nhau không có việc gì, cũng bình yên kiếm tiền, không có Bạch nhị thì phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, kẻ buôn bán nhỏ lẻ còn chưa chắc đã trụ nổi.”
“Hơn nữa, gan của họ khéo đã bị Bạch nhị hù từ lâu mà thành lợn hết rồi, không có Bạch nhị che chở thì chỉ có thể mặc người ta xẻ thịt.” Ngô Trung Chiếu thở dài, “Ta có thể diệt nhà họ Bạch, phá hủy con đường buôn bán ở Thượng Cảng, phá thì dễ đấy, nhưng để xây dựng lại mới là khó khăn.”
Tên lính: “Vậy giờ chẳng phải là không có cách nào bắt hắn ư?”
Ngô Trung Chiếu: “Vội cái gì? Chúng ta cứ thong thả, chờ xem đi!”
“Chuẩn bị xe, ta đến dinh thự nhà họ Triệu!”
Bách Dịch đang đọc báo, trên báo có khá nhiều tin, đa phần là lo nước thương dân, nhưng đều chỉ đặt vấn đề, không có một dòng nào đưa ra biện pháp giải quyết thiết thực.
Bạch nhị nhìn Bách Dịch nhập tâm như thế, cũng tiến đến gần xem, hai người đầu sát bên nhau, thậm chí Bách Dịch còn có thể cảm nhận được hơi thở của Bạch nhị.
Bạch nhị lên tiếng: “Bolshevik? Nước Nga ư? Trên này nói cái gì?”
Bách Dịch giải thích: “Nói về sự thắng lợi của giai cấp công nhân.
Các nước cải cách đều dựa trên giai cấp tinh anh, chỉ có Nga là khác biệt, vì vậy cũng gọi là sự thắng lợi của nhân dân.
Bài báo này đã được xuất bản một lần vào mấy năm trước, giờ lại được đăng lại.”
Bạch nhị: “Công nhân?”
Bách Dịch gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhưng Bạch nhị không quan tâm đến điều này, hắn không có hứng thú với khía cạnh này nên chỉ nghe vậy thôi.
Bách Dịch: “Đốc quân Ngô kia, xem ra không tốt đẹp gì, Nhị gia nên cẩn thận.”
Bách Dịch đè vai Bách Dịch lại: “Sao thế? Lo cho tôi à?”
Ngay tại lúc Bạch nhị cho rằng Bách Dịch sẽ phản bác lại thì Bách Dịch lại nghiêm túc gật gù: “Lần này Ngô Trung Chiếu đến chắc chắn sẽ lôi kéo Nhị gia, nếu không lôi kéo được Nhị gia vậy nhất định sẽ tìm một kẻ thế chỗ Nhị gia ở Thượng Cảng.
Đến lúc đó giới buôn bán ở Thượng Cảng sẽ đổi chủ, mạng của Nhị gia cũng chẳng còn đáng giá nữa.”
Bạch nhị cười nói: “Chà, cậu không cần phải lo cho tôi đâu, tên Ngô Trung Chiếu kia vừa mới đến đã muốn xúi giục người đầu hàng ở Thượng Cảng, thật đúng là mơ mộng viển vông.”
Đúng như dự đoán, chưa đến hai tiếng, bên phía dinh thự bên nhà họ Triệu đã phái người đến – ở Thượng Cảng này trừ Bạch nhị ra là Triệu Chính Huân có gia nghiệp lớn nhất, lần này người được cử đến chính là cậu cả nhà họ Triệu.
Cậu cả Triệu mặc trường bào, đeo mắt kính gọng tròn, dáng vẻ tri thức phóng khoáng.
Lúc bước vào đầu tiên cậu ta cất tiếng chào hỏi, sau đó mới hỏi ý muốn nói riêng với Bạch nhị đôi lời.
Bạch nhị để người hầu đi, lại nói với cậu cả Triệu: “Cậu không cần lo, đây là bạn tốt của chú, rất kín tiếng, cứ nói đi đừng ngại.”
Bạch nhị xưng anh xưng em với Triệu Chính Huân, vì thế còn cao hơn một bậc so với “cháu trai” lớn hơn tuổi này.
Cũng may bản thân “cháu trai” cũng không để bụng, lúc này mới nói: “Người họ Ngô kia vừa mới đến nhà cháu, cha dặn cháu đến báo tin cho chú.”
“Gã nói những gì?” Bạch hai dửng dưng hỏi.
Cậu cả Triệu: “Gã kêu, nếu cha cháu làm việc tốt, gã sẽ báo lên trưởng quan, để cha cháu làm giám đốc sở kinh tế ở Thượng Cảng.”
Bạch nhị: “Gã cũng hào phóng gớm, chuyện như thế gã cũng hứa hẹn nhẹ bẫng thế được.”
Cậu cả Triệu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán: “Cha cháu trung thành tuyệt đối với Nhị gia, chẳng phải gã vừa đi là ông đã sai cháu đến đây ngay đó sao? Nhà họ Triệu có ngày hôm nay là dựa hết vào cất nhắc của Nhị gia, dù có thế nào nhà cháu cũng không làm kẻ vong ân phụ nghĩa.
Ý của cha cháu, Nhị gia nói một, nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không bảo hai.”
“Vậy để cha cậu ngày mai hẹn Ngô Trung Chiếu đến nhà cậu, rồi giết gã tại đấy.” Bạch nhị nói nhẹ như không.
Cậu cả Triệu trợn tròn mắt, nhất thời không thốt được lên lời mà lắp bắp nói: “…Chuyện này, chuyện này…”
Bạch nhị nhíu mày: “Thế nào? Không phải vừa mới nói tôi nói một nhà các cậu không dám nói hai sao? Gã Ngô Trung Chiếu đó còn chưa tiếp quản Thượng Cảng, Bạch nhị tôi còn chưa rớt đài mà lời tôi nói đã không có tác dụng nữa rồi?”
Cậu cả Triệu cuống cuồng đến mồ hôi đổ đầy đầu, “Dạ” một tiếng vội quỳ sụp xuống trước Bạch nhị.
“Nhị gia, Nhị gia…”
Môi y run không nói thành lời.
Bạch nhị bất ngờ cười phá lên, chớp mắt đã thay đổi thái độ: “Chú nói đùa với cậu thôi, mau đứng dậy đi, về nói với cha cậu, chuyện này chú đã biết, sự trung thành của ông chú cũng biết.”
“Nếu, chú nói là nếu, để chú nghe phong thanh có chuyện ông ấy dính líu với Ngô Trung Chiếu thôi, Ngô Trung Chiếu chú chẳng dễ động vào rồi, chú nên động đến nhà họ Triệu vẫn hơn.
Đến lúc đó cũng chẳng có ai cứu được nhà các cậu đâu.”
Cậu cả Triệu sợ đến khiếp hồn khiếp vía, vội vàng vâng dạ: “Cháu hiểu rồi, Nhị gia, cháu hiểu ạ.”
“Được rồi, đứng lên đi, đừng quỳ nữa.” Bạch nhị, “Ai không biết còn tưởng rằng cậu là con cháu hiếu thảo nhà họ Bạch tôi đấy, cậu đi xe của nhà đến à?”
Cậu cả Triệu lắc đầu: “Sợ bị người bên Ngô Trung Chiếu nhìn thấy nên cháu ngồi xe kéo đến.”
Bạch nhị: “Vậy tôi sẽ không phái xe đưa cậu về nữa, sau này có việc phải hay qua đây, sẽ luôn có ly trà cho cậu.
Hiện giờ để cậu vất vả một chuyến, quay về nói với cha cậu, hàng ở bến tàu lần này chú để cho ông ấy 20%.”
Lúc này cậu cả Triệu mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, dè dặt lui đi.
Sau khi cậu cả Triệu đi rồi, Bạch nhị mới nói với Bách Dịch: “Nhà họ Triệu chưa chắc đã không xiêu lòng, chẳng ai muốn có người đè trên đầu cả.”
Bách Dịch cũng đáp: “Cứ thế mãi, tâm tư nhà họ Triệu tất nhiên sẽ lung lay.”
Bạch nhị: “Cậu cả có nghĩ đến chuyện theo nghiệp thương không?”
Bách Dịch: “Đã từng nghĩ đến, nhưng cha tôi không đồng ý, nên cũng buông bỏ tâm tư.”
Bạch nhị tiếc nuối đầy mặt: “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Sau bữa cơm tối, Bạch nhị dẫn Bách Dịch đến phòng của mình: “Nếu muốn chong đèn chuyện trò thâu đêm vậy ở phòng tôi vẫn là hợp lý nhất, cậu cả đừng lo, tôi có chuyện khác không thể nhưng nhân phẩm vẫn tin tưởng được, cậu không cho phép, tôi tuyệt đối sẽ không có hành vi quá trớn.”
Bách Dịch mỉm cười nói: “Nhân phẩm của Nhị gia tôi có thể tin tưởng.”
Phòng của Bạch nhị là lớn nhất, còn có cả ban công.
Trong phòng có kê bàn đọc sách, trên bàn có đặt giấy bút, điều Bách Dịch không ngờ đến chính là giấy là giấy Tuyên, và bút lại là bút lông chứ không phải bút máy.
Bạch nhị trông Bách Dịch nhìn chăm chú quá mới giải thích: “Hồi bé tôi học mấy thứ này, thầy dạy có nói bút máy là đồ của người phương Tây, người trong nước vẫn nên học viết chữ bằng bút lông.”
Bách Dịch: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ học.”
Bạch nhị ngồi trên ghế sô pha trong phòng, ban công phòng hắn bày khá nhiều chậu hoa, đều được chăm “trụi lủi”, hoa thủy tiên còn chưa nở, trông lại như những mầm tỏi tươi.
“Tôi đã kể với cậu cả không ít chuyện của tôi, nhưng lại chưa từng nghe cậu kể về chuyện của mình, chỉ biết cậu cả đi du học, nhà có ba người em, trừ những điều này ra quả đúng là không biết thêm gì nữa.”
Bách Dịch biết Bạch nhị nói dối, với bản lĩnh của Bạch nhị gia lại chưa tra ra được chuyện nhà họ Bách chắc?
Nhưng anh chỉ nói: “Thì cũng không có gì để kể cả, nhà tôi đơn giản, họ hàng không có nhiều, mẹ tôi từ trước đến nay không khoác tay đi cùng cha mà chỉ xử lý sản nghiệp trong nhà.
Cha tôi trong giới trí thức, trước kia có làm trưởng ban quốc giáo, hiện giờ thì thất nghiệp ở nhà.
“Còn tôi, hiện tại cũng không có việc làm, em thứ cho đi làm lính, em gái thích đi xã giao, bình thường hay theo bà Triệu đánh mạt chược, em út hiện vẫn đang du học, chắc có lẽ phải một hai năm nữa mới về.”
Bách Dịch lại tiếp: “Tôi thì đang rất muốn tìm một công việc, đáng tiếc cha tôi không muốn tôi kinh doanh buôn bán, cũng không cho tôi tham gia chính trị, tôi xem giờ hết cách chắc cũng có thể đi làm thầy giáo dạy học.”
Bạch nhị: “Dạy học thì kiếm được bao nhiêu.”
Bách Dịch cười đáp: “Có thể duy trì no ấp, sau này cũng có thể đỡ đần chút cho gia đình.”
Trong mắt Bạch nhị lộ ý cười: “Hiện bên tôi đang có một chức vị, không bảo cậu cả buôn bán, cũng chẳng để cậu tham gia chính trị, rất ổn định, không biết ý cậu cả như thế nào?”
Bách Dịch hỏi: “Không biết vị trí Nhị gia nói là gì? Tình hình hiện nay còn có công việc tốt như vậy sao?”
Bạch nhị đi đến bên cạnh Bách Dịch, nắm lấy tay anh, cúi đầu, cụng trán với trán Bách Dịch, chóp mũi kề chóp mũi, chính là hình ảnh thân mật không có kẽ hở, ánh mắt hai người quấn riết vào nhau, hơi thở quẩn quanh.
Bạch nhị hạ giọng, vừa mập mờ lại tràn ngập tình cảm thiết tha.
“Tôi nói, là vị trí Nhị thái thái nhà họ Bạch, cậu cả cảm thấy thế nào?”
“Bạch nhị tuy không có bản lĩnh cao siêu gì, thứ cho được cũng chỉ là chút gia nghiệp nhà họ Bạch, nhưng một tấm chân tình mong rằng cậu cả không chê bỏ.”
“Nói thô tục chút là, Bạch nhị uống được một hụm thì cậu cả cũng ăn được một miếng.”
Bách Dịch nắm lại tay Bạch nhị, chân mày hơi nhíu: “Gia sản nhà họ Bạch cũng không thể nói là chỉ có một chút.”
Bạch nhị thở dài: “Chà, Bạch nhị tôi vô đức vô tài, thân sặc hơi tiền, trừ điều này ra thật sự không còn gì có thể lôi ra được.”
“Nếu cậu cả ưng cái gì, vậy cứ việc lấy đi.”.