Hoa Hồng Đồng Hoang

Chương 61


Bạn đang đọc Hoa Hồng Đồng Hoang – Chương 61


Vết thương trên cổ đã không còn chảy máu, cũng đã kết vảy.

Bách Dịch soi gương tháo băng gạc xuống, đầu ngón tay của anh đụng vào vết thương kia, khi vết thương lành lại hẳn cũng sẽ để lại sẹo.

Anh cẩn thận chạm vào, sau lại cúi đầu xuống, nhẹ cười ra tiếng.
Anh nhắm mắt lại, trong bóng tối khi đôi mắt khép lại, anh thấy được Chương Lệ, khuôn mặt Chương Lệ thay đổi, dần dần lại biến thành Nghiêm Lăng.
Khi Nghiêm Lăng dùng dao nâng cằm anh lên, ánh mắt lạnh lùng vô tình ấy, hay cảm giác lạnh lẽo khi lưỡi dao chạm vào da thịt Bách Dịch không hề thấy phẫn nộ chút nào, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Anh thích dáng vẻ đó của đối phương, sự mạnh mẽ, lạnh lùng ấy, một dáng vẻ không gì sánh được.
Bách Dịch cẩn thận lau khô tay, sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn rồi đi ra khỏi nhà.
Tất cả đồ đạc chất trong căn nhà một tầng này đều được chuyển vào một căn nhà kho, hàng ngày đều có hai người canh gác.
Lúc bọn họ trở lại thì Trịnh Tuyết đang dẫn con trai ra ngoài đốn củi.

Đến đêm mẹ con Trịnh Tuyết quay về thế là bị bắt lại luôn.
Sau một đêm tra hỏi, họ được giữ lại.
Thay quần áo sạch sẽ, Bách Dịch đi trên đường phố vắng lặng, trông anh không giống như trải qua gian khổ mà tựa cậu ấm nhà nào đó ra ngoài chiêm nghiệm cuộc sống.

Anh hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh nơi đây, với người bên phía Nghiêm Lăng kia cũng không có chỗ nào tương đồng.
Anh luôn mang theo nụ cười, dù là đối mặt với ai cũng sẽ cong đôi mắt.
— Đối với người trải qua ngày tận thế, anh là một người vô cùng quỷ quyệt.
“Cậu ở đây làm gì thế?” Bách Dịch đi đến bên cạnh Nghiêm Lăng, hai người đứng sóng vai nhau.

Ánh mắt Bách Dịch dịu trong như nước, trong đó đầy ắp tình thâm, khi anh không che giấu, ánh mắt này lại rõ ràng nhìn là biết ngay.
Nghiêm Lăng liếc mắt nhìn Bách Dịch, hắn mím chặt môi, vô cùng chán ghét: “Không biết xấu hổ.”
Bách Dịch nhún vai, trên mặt cũng không có vẻ đau thương, anh thở dài nói: “Tôi đã trao hết tài sản ra, coi như cậu ghét tôi thì cũng đừng rõ ràng như vậy, tôi sẽ thương tâm lắm.”
Nghiêm Lăng cười gằn, cũng không đáp lời lại, hắn chỉ nhìn các anh em trải phẳng đất lên nền bê tông, từng lớp lại từng lớp, cho đến khi đất dày đến độ có thể trồng được khoai lang khoai tây.
“Cuộc sống như vậy không tệ chứ?” Bách Dịch nhẹ giọng nói, “Dựa theo cách sinh tồn ban đầu của các cậu, một ngày nào đó người rồi sẽ hóa thành thú mất.”
Nghiêm Lăng đi ra ngoài, thực sự hắn không muốn nghe người này nói nhăng nói cuội, hắn đã cố nói những lời không khách khí với đối phương, hắn không có hứng thú với đàn ông.

Nhưng người này như thể không nghe thấy, lúc nào cũng đi đến bên cạnh hắn, dù có uy hiếp như thế nào anh ta cũng không xi nhê gì.
Sau khi tận thế đến, hai người đàn ông nhập bầy cũng không hiếm thấy.
Nhưng cũng không phải chân chính sống qua ngày mà chỉ là tụ lại cùng nhau thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Nghiêm Lăng cảm thấy buồn nôn.
Bách Dịch nhìn bóng lưng Nghiêm Lăng, anh cũng xoay người rời đi.
Hai người một người hướng Nam, một người hướng Bắc.
“Cậu Bách hôm nay cũng định nấu cơm à?” Trịnh Tuyết nhét củi vào trong bếp, cánh đàn ông có vẻ trông thấy cô thấp bé gầy yếu nên cũng không để cô làm việc nặng, vì vậy công việc hàng ngày của cô từ đốn củi chuyển sang nấu cơm cho mười mấy gã đàn ông.
Hạo Hạo túm vạt áo của mẹ, nhìn Bách Dịch lộ ra một nụ cười bẽn lẽn.

Mặc dù thằng bé còn nhỏ nhưng đã học được phân biệt ý xấu và ý tốt.
Bách Dịch xoa đầu Hạo Hạo, anh cho thằng bé một viên kẹo.
Ánh mắt Hạo Hạo cũng sáng lên, nó nuốt nước miếng cái ực, dí kẹo dưới mũi cẩn thận ngửi mùi thơm, sau đó cất viên kẹo vào túi quần của mình.
Trịnh Tuyết: “Tôi giúp cậu nhóm lửa nhé.”
Cô lau mồ hôi, nhóm lửa giúp Bách Dịch rồi mới đi đun nước luộc khoai tây.
Giếng nước lại được đào sâu thêm mười mét, nước cũng có thể dùng thêm một thời gian, nếu mực nước không bị tụt xuống là tốt nhất.
Bách Dịch trước khi vào bếp anh đổ nước rửa tay sạch sẽ.


Anh cúi đầu, ánh hoàng hôn rơi trên đỉnh đầu anh, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chuyên tâm chìm đắm trong nấu cơm, hoạt động duy nhất có thể khiến anh bình tĩnh lại tâm tình.
Mà Trịnh Tuyết thì đứng một bên len lén nhìn anh.
Người đàn ông bên cạnh thật anh tuấn, trên người anh không có một chút hơi thở thiếu niên ngây ngô nào, anh dịu dàng lại chín chắn, hào phóng mà săn sóc.
Nhưng có lẽ là đã thấy nhiều người, gặp qua nhiều chuyện rồi, Trịnh Tuyết nhìn ra được sự xa cách lạnh lùng chôn sâu trong anh.

Đôi mắt hiền hòa kia cũng không tồn tại tình cảm, anh như một người ngoài cuộc, tự do bên ngoài hiện thực, dù cho hai chân anh bước trên mặt đất chân thực đến thế, vậy mà thân thể anh vẫn lửng lơ trên bầu trời.
Trịnh Tuyết quay đầu.
Chuyện của người khác thì có liên quan gì đến cô chứ?
Anh ấy dịu dàng hay lạnh lùng thì cũng đều không liên quan đến cô.
Bách Dịch làm một nồi canh cá thái lát, ớt cay đỏ tươi với hạt tiêu nổi trên mặt nước, nước canh đỏ sánh, lát cá lại trắng, săn lại với nước canh, ở trong nồi tỏa ra mùi vị thơm ngon.
Chương Lệ rất thích ăn món này.
Bách Dịch múc cá ra.
Anh có chút nhung nhớ hắn.
Anh bỗng cảm thấy có một nỗi bi thương không thể nào kiềm chế.
Điều này làm cho anh nhớ tới khi anh còn nhỏ, mẹ anh nhập viện vì ung thư vũ, mới ở giai đoạn đầu nên kịp trị liệu.

Thời điểm anh hay tin cũng không có bất kỳ xúc động nào, anh chăm sóc bà, bầu bạn bên bà, an ủi bà, cổ vũ bà vượt qua thời kỳ gian nan nhất.
Nhưng mấy năm qua đi, vào một đêm khuya anh lại thấy chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Chỉ một chút nữa thôi là anh đã đánh mất bà.
Mà phải hai năm sau anh mới cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Bách Dịch níu chặt ngực áo mình.
Anh chợt phát hiện, anh đối xử tàn nhẫn như vậy với Chương Lệ, thậm chí anh còn không để lại nhiều lời hơn cho đối phương.
Nhưng nếu làm lại một lần nữa, anh có thể làm tốt hơn chăng?
Có lẽ đối với Chương Lệ mà nói, giả như anh không xuất hiện hẳn sẽ tốt hơn.
Trong tháng năm mịt mờ, bi thương của anh có bao nhiêu thật lòng, chính anh cũng không nhớ được.
Cảm xúc liều lĩnh nhiệt huyết của thời học sinh, anh lại luôn lịch sự từ chối từng người thật dạ đem lòng mến mộ anh.
Được người khác thích cũng không khiến anh thấy vui vẻ, dù có cư xử nhẹ nhàng thế nào thì anh cũng cảm thấy phiền chán.
“Cậu sao thế? Thân thể không thoải mái à?” Trịnh Tuyết vội vàng đỡ lấy tay Bách Dịch, ân cần nhìn anh.
Bách Dịch lắc đầu với cô, lại đứng thẳng người, anh cười nói: “Không sao, tôi đi trước.”
Anh bưng một bát cơm, một bát canh cá thái lát, dưới bước chân là lớp bê tông cát vàng phủ đầy, bên tai là âm thanh đám anh em của Nghiêm Lăng phát ra khi làm việc, bọn họ lớn tiếng cười đùa, vừa làm việc vừa nói chuyện rôm rả.
Thật giống như tương lai tiền đồ rộng mở, cũng không có chuyện gì có thể khiến họ buồn phiền.
Khi bóng dáng Bách Dịch đến gần, các anh em cười phá lên nháy mắt về phía Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng nhìn bọn họ, họ vội vàng hít vào một hơi, nhưng vẫn đá lông nheo với nhau, cười trộm không thôi.
“Anh tới làm gì?” Nghiêm Lăng lôi Bách Dịch đi, hắn cảm thấy thật đau đầu, nhưng vẫn kiềm chế tính tình của chính mình.
Bách Dịch bình thản nói: “Tới đưa cơm cho cậu?”
Nghiêm Lăng cúi đầu: “Cá ở đâu ra?”
Bách Dịch: “Tôi nuôi trong chậu.”
Tất nhiên là Nghiêm Lăng không tin, hắn cảm thấy người đàn ông trước mặt đây có quá nhiều bí mật, anh ta cũng biểu hiện ra thành thạo qua mức, dù có uy hiếp tính mạng cũng không cạy nổi miệng anh ta ra.

Nghiêm Lăng cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn nữa.
Chỉ cần đối phương không có ý đồ xấu, hắn có thể nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ.
Nhưng nếu đối phương có ý đồ gì với hắn…
Bách Dịch mỉm cười nói: “Miếng cá mềm lắm, cậu không nếm thử một chút sao?”
Nghiêm Lăng ngửi thấy vị cay vấn vít, hương cay xông thẳng chóp mũi, hắn cảm thấy hương vị này vô cùng quen thuộc, như thể hắn đã được ngửi thấy ở nơi nào đó.

Dường như hắn cũng đã được nếm thử hương vị này rồi.

Giọng Bách Dịch như thể ma quỷ thì thầm bên tai.
Giọng nói kia trầm đục, mập mờ, giống như dục vọng không thấy rõ tập hợp lại lưu động trong không khí vẩn đục.
Anh ta dẫn dụ con mồi của mình, nhìn con mồi từng bước đâm đầu vào trong bẫy rật mà mình đã bày sẵn.
Đợi đến khi Nghiêm Lăng hoàn hồn hắn đã bê bát canh cá thái lát kia, trong tay cầm lấy đũa Bách Dịch đưa tới, trong miệng tràn ngập vị cá cay lại ngon ngọt, nhất thời hắn cảm thấy hốt hoảng.
Dường như thời khắc này trời đất thay đổi, hắn không phải ngồi trên bậc thang phủ đầy cát trắng mà đang ngồi trước bàn ăn trong một căn phòng ấm áp.
Bách Dịch cũng ngồi bên cạnh Nghiêm Lăng, chứng ưa sạch sẽ không đáng nhắc tới của anh đã hoàn toàn biến mất, anh chẳng bận tâm quần của mình có dính cát bụi hay chăng, cũng chẳng màng hoàn cảnh xung quanh.
“Mùi vị thế nào?” Bách Dịch nghiêng đầu nhìn Nghiêm Lăng.
Đây là một trong những món ăn Chương Lệ thích ăn nhất.
Mỗi lần anh làm món này, Chương Lệ cũng đều thích thú ra mặt.
Anh muốn một lần nữa nhìn thấy cảm xúc quen thuộc trên mặt Nghiêm Lăng.
Nhưng Nghiêm Lăng không có biểu cảm gì, mặt hắn vẫn lạnh như không, chỉ có đôi môi hơi đỏ lên – vì cay.
Ăn khoai nướng lâu như vậy, đã rất lâu rồi hắn không được nếm được vị gì ngoài vị mặn do muối mang lại.
Nhanh chóng hốc mắt hắn cũng bắt đầu ửng đỏ, nước mắt sinh lý vương nơi khóe mắt.
Bách Dịch ma xui quỷ khiến thế nào lại vươn tay ra, ngón tay cái nhẹ nhàng lau, xóa đi chút ít nước mắt ấm áp ấy.
Nghiêm Lăng đột ngột đứng dậy, hắn lại tỏ ra có phần luống cuống, nhưng sự phiền chán và căm ghét nơi đáy mắt không che giấu chút nào, giọng điệu không mấy tốt đẹp quát lên: “Anh Bách, tôi nghĩ tôi đã cảnh cáo anh, tôi không có hứng thú với đàn ông, càng không có ý với anh.”
Bách Dịch nhìn hắn, trong mắt Bách Dịch như có một tia sáng lóe lên, anh nhớ đến có lời Chương Lệ từng nói với anh.
Bách Dịch nói: “Nếu tôi đi thay đổi giới tính, vậy thì sẽ xấu lắm.”
Nghiêm Lăng cảm thấy lời này nghe thật quen, nhưng cũng chỉ là quen tai, trước khi rời đi hắn lại cảnh cáo Bách Dịch một lần nữa.
Bách Dịch thở dài, thu dọn bát đũa, anh hao phí tâm tư đi làm một bữa trưa, đối phương lại chỉ ăn một miếng, thật lãng phí.
Khẩu vị của anh thanh đạm, với những món ăn có vị đậm như vậy quả thực anh không chịu được.
“Cái này… đồ ăn này đại ca không ăn vậy để cho tôi được không?” Râu Quai Nón đầy thèm thuồng nhìn bát cá với cơm không động đến kia, nước miếng cũng ứa ra tới nơi.
Bách Dịch cũng không muốn lãng phí, anh nói với gã ta: “Cậu ăn đi.”
Râu Quai Nón vội vàng đi đến, mặt đầy cảm động ăn một miệng cá, hạnh phúc đến nước mắt rưng rưng.
Có lẽ là cắn người miệng mềm, gã vừa ăn vừa nói với Bách Dịch: “Đại ca chúng tôi có hơi hung dữ, anh muốn theo đuổi anh ấy thì khó lắm đấy.”
Bách Dịch: “Thật sao?”
Râu Quai Nón ăn cũng không ngẩng đầu dậy, nói chuyện có phần nghe không rõ: “Đại ca tụi này nổi danh lãnh cảm, chưa bao giờ tham gia vào hoạt động về đêm của tụi tôi.”
Bách Dịch cau mày, hoạt động về đêm của một đám trai già thì có hoạt động gì tốt hả?
Râu Quai Nón: “Cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nói về kinh nghiệm của anh ấy cho chúng tôi.”
Lông mày Bách Dịch giãn ra.
Râu Quai Nón: “Trước kia trong nhóm không phải là không có kẻ có ý gì đó với đại ca… Đại ca đuổi mấy thằng đi họ mới ngừng lại.”
Râu Quai Nón còn xúc động: “Ôi, khẩu vị của mấy người thật sự quá là nặng!”
Bất luận Bách Dịch lấy lòng như thế nào, Nghiêm Lăng cũng đều không coi anh ra gì.
Đêm đến Bách Dịch gõ cửa nhà Nghiêm Lăng, nhưng thậm chí Nghiêm Lăng còn không để anh vào phòng.
Bách Dịch dựa vào tường, anh ngẩng đầu nhìn trời, vầng trăng kia lạnh lùng nhìn anh, anh cười đầy tự giễu.
Trên thế giới này như thể chỉ còn lại mỗi anh.
Tựa như ở thế giới thật, dù anh có làm bao nhiêu việc hay tạo lên kết quả ra sao thì một thứ cảm giác đói khát không thể nào áp chế được vẫn như hình với bóng bên anh, nó quấn lấy anh, nuốt chửng anh, trong thời gian dài, anh cho rằng mình đã có công ty của riêng mình, có sự nghiệp của bản thân là có thể tiêu trừ được thứ cảm giác đói khát này.
Tuy nhiên, khi ở bên cạnh Asa và Mạnh Ngạo, anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy nữa.
Chỉ là hiện tại anh một thân một mình, đối mặt với bầu trời đêm mênh mông, cảm giác kia lại bỗng nhiên ập tới, giống như một người bạn cũ trở về thăm anh, rồi lại cười nhạo anh.
Bách Dịch quay đầu, anh nhìn về phía cửa phòng Nghiêm Lăng, cánh cửa kia đóng chặt, giống như cánh cửa trái tim của đối phương, kiên quyết đóng lại.
Nếu như có ai đó đã từng nói với Bách Dịch anh sẽ đứng ngoài cửa nhà một người đàn ông chờ đối phương mở cửa, mà anh lại cam tâm tình nguyện không vì lợi ích, không phải lợi dụng, vậy nhất định anh sẽ phì cười và cảm thấy đối phương mắc bệnh hoang tưởng.
Hóa ra có lúc không phải anh tình nguyện là đủ.
Không phải anh đối xử tốt với người ta, người ta sẽ dùng thái độ giống thế đáp lại anh.
Bách Dịch đợi hơn nửa đêm, cánh cửa kia vẫn không hề mở.

Thậm chí người bên trong còn không phát ra một âm thanh nào.
Anh xoa xoa cánh tay, hắt hơi một cái cuối cùng cũng rời khỏi sân nhà Nghiêm Lăng.
Sau khi anh đi, khung cửa sổ vốn đang đóng chặt kia lại hé mở ra.
Nghiêm Lăng sau cửa sổ nhìn bóng lưng Bách Dịch rời đi.

Trong đêm đen, ánh trăng chiếu xuống, bóng lưng đó sao trông gầy gò, cô độc và lẻ loi.
Ánh mắt Nghiêm Lăng lạnh nhạt, nhưng không biết tại sao, ngực bỗng nhiên đau nhói.
Tay hắn nắm chặt thành quyền, không biết đến tột cùng Bách Dịch là thần thánh phương nào.
Bách Dịch càng đến gần hắn, hắn cảm thấy lồng ngực càng đau.
Giống như trong đầu có hai giọng nói, một kêu hắn hãy tránh xa ra, một lại bảo hắn tiến gần thêm chút nữa.
Hắn đứng đó nhìn thật lâu sau mới đóng cửa sổ lại.
Giống như đã đóng lại một thế giới khác.
Nghiêm Lăng bắt đầu thu nhận người mới, xây dựng lên một thành phố mới cần phải có nhân lực, cần phải có người canh tác, có người là việc chân tay và cả người đi xây tường thành.

Hắn cần những người cường tráng, cần người có thể giao thiệp với những thành phố khác.
Đối với Nghiêm Lăng, đây đều là những điều hoàn toàn xa lạ.
Hắn không thích suy đoán lòng người, đồng thời hắn lại cho rằng lòng người hiểm ác.
Anh em của hắn cũng rất cảnh giác, họ đã nếm trải đau khổ lòng người, cũng cảm nhận được điểm tốt đẹp của lòng người.
Nhưng đa phần đều là chịu đau khổ.
Họ sẽ không hạ thấp cảnh giác với bất kỳ ai, dù người đó là nam hay nữ, già hay trẻ.
“Tôi vốn muốn trao đổi vật tư với thành phố phía trước để đổi lấy người.” Bách Dịch ngồi trên băng ghế, “Dùng hạt giống, muối với bông để đổi.”
Nghiêm Lăng không lên tiếng, những người khác đương nhiên càng không biết nói gì.
Nghiêm Lăng nhìn Bách Dịch, Bách Dịch cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đi thêm chuyến nữa, xem có thể đổi được bao nhiêu người.” Nghiêm Lăng nhìn vào mắt Bách Dịch, trong một tích tắc, hắn cảm thấy đôi mắt này vô cùng quen thuộc, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất.
Bách Dịch đứng dậy, anh cười nói: “Được thôi, có điều tôi phải biết chúng ta có thể lấy ra bao nhiêu thứ.”
Sau khi xác định được số vật tư có thể mang đi đổi, Bách Dịch lập tức lên đường đến chỗ Hà Thanh.
Lúc đi mặt trời vừa mới mọc, không một ai tiễn đưa anh, anh một thân một mình băng qua đường phố, đi qua thị trấn nhỏ, đi tới đường quốc lộ chất đầy ô tô.
Anh cảm thấy có chút không quen.
Đã rất lâu rồi anh không đi một mình.
Mạnh Ngạo giờ ở đây, nhất định sẽ mắng anh ngu ngốc.

Mà nói đến, kỳ thực Mạnh Ngạo còn ích kỷ hơn cả anh.
Chỉ có anh ở đó, Mạnh Ngạo mới không tính toán được mất.
Trên khuôn mặt Bách Dịch không tự chủ mang theo ý cười.
Xa xa Nghiêm Lăng cầm ống nhòm, hắn không bỏ qua sự bất thường trên gương mặt Bách Dịch kia, một nụ cười đặc biệt rung động lòng người.
Hắn cảm thấy nụ cười đó quá mức chói mắt.
Đối phương đang nghĩ tới ai? Ân cần với mình lâu như vậy, kết quả lại chỉ là làm bộ làm tịch thôi ư?
Nghiêm Lăng thu ống nhòm lại.
Râu Quai Nón ở một bên gặm khoai tây, một bên hỏi thằng bạn bên cạnh: “Sao anh Nghiêm lại dậy sớm vậy?”
Người bạn mắt lim dim buồn ngủ, gã ta dụi mắt rồi lại ngáp: “Ai mà biết.”
Thời gian họ đi theo Nghiêm Lăng không ngắn, nhưng họ vẫn không thể hiểu được Nghiêm Lăng.
Nghiêm Lăng sẽ là người quyết định, họ chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của hắn, lâu ngày, dường như chính bọn họ không có đầu óc nữa.
Ngày ngày chạy ngược chạy xuôi, đầu buộc trên thắt lưng, bây giờ không còn chút nơron nào để suy nghĩ nữa.
“Lấy cho tôi một củ.” Ông bạn chìa tay.
Râu Quai Nón đưa cho gã một củ khoai tây, thì thầm: “Cái người tên Bách Dịch ấy, như đang theo đuổi anh Nghiêm đấy.”
Ông bạn kia sợ mất mật, thiếu chút nữa rơi cả củ khoai, mặt gã đầy sự kính nể: “Đó là một dũng sĩ.”
Râu Quai Nón nhìn về phía Nghiêm Lăng: “Anh Nghiêm nhà ta nổi danh tâm địa sắt đá, em gái xinh đẹp còn đẩy ra được chứ đừng nói đến đàn ông.”
Ông bạn kia: “Nói không chừng cũng là bởi anh Nghiêm không thích đàn bà nên mới đẩy ra.”
Râu Quai Nón thoáng ngẩn ra, bỗng nhiên bừng tỉnh vỗ đùi: “Có lý!”
Ông bạn cắn một miếng khoai, mặc dù chỉ rắc thêm muối nhưng buổi sáng có thể ăn chút gì đó lót dạ vậy đó chính là hưởng thụ giống như thần tiên rồi, gã ta thỏa mãn thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Đừng quan tâm nhiều làm gì, biết nhiều cũng không phải chuyện tốt, còn không bằng nghĩ thử xem bữa tiếp ăn cái gì.”
Hiện tại không có hoạt động giải trí nào, cũng chỉ đành dựa vào mấy chuyện ngồi lê đôi mách duy trì cuộc sống.
Râu Quai Nón bĩu môi, nhưng gã cũng không nói thêm câu nào, thành thật ăn hết củ khoai rồi chuẩn bị đi đập đất.
Lần này Bách Dịch vẫn mất từng ấy thời gian như lần trước, lúc anh đến vẫn là Hà Thanh đích thân tiếp đón.

“Đám lần trước đi đâu rồi?” Hà Thanh vẫn còn hơi hãi, cậu cảm thấy trong thành phố này không có vũ khí, giống như một miếng thịt mỡ, nếu như có một ngày có kẻ tới cướp của họ, cậu cũng không biết đến lúc đó nên làm gì.
Sẽ đầu hàng để tạm bợ sống, giao nộp hết vật tư cho đối phương, hay sẽ vì cuộc sống sau này mà liều chết đánh một trận?
Sự lựa chọn này thật quá khó khăn.
Hà Thanh không dám chọn, cũng không muốn chọn.
“Họ đều đến chỗ tôi rồi.” Bách Dịch nhẹ nhàng an ủi cậu: “Sẽ không đến gây phiền phức cho các cậu nữa đâu.”
Hà Thanh mở to hai mắt: “Đến chỗ anh rồi? Chúng nó cướp đồ của các anh à?”
Bách Dịch lắc đầu: “Không, họ dự định sau này ở lại chỗ tôi.

Đồ đạc cướp được rồi sẽ có một ngày dùng hết sạch, tìm một nơi đặt chân ổn định cuộc sống so với tình hình được bữa nay lo bữa mai bôn ba khắp nơi thì tốt hơn nhiều.”
Hà Thanh thở phào: “Anh nói đúng.”
“Tôi có mang hạt giống với muối đến.” Bách Dịch đặt balo trên lưng xuống, anh mở balo ra ngay trước mặt Hà Thanh, bên trong là một bao hạt giống với muối, cũng không quá nhiều, nhưng đối với thành phố chỉ có hơn một trăm hai trăm người này vậy cũng đã đủ cho họ sử dụng một khoảng thời gian.
Hà Thanh ngồi xổm xuống, kiểm tra từng túi một, kiểm tra xong trên mặt cậu mới xuất hiện nụ cười, cậu nói với Bách Dịch: “Tôi hỏi qua rồi, có mười người bằng lòng đi với anh.”
Mười người kia đều là người già và phụ nữ, họ cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, còn không bằng đánh cược một lần.
Dù sao điều tồi tệ nhất, cũng là cái chết.
Chẳng qua Hà Thanh luôn miệng bảo đảm, đối phương bằng lòng dùng vật liệu quý giá để đổi người, chắc chắn sẽ không hại họ.
Đánh đổi càng cao, lại càng có vẻ quý giá.
Lần này Bách Dịch không ở lại trong thành phố này, sau khi anh kiểm người xong thì dẫn người đi về luôn.
Mặc dù toàn người già với phụ nữ, nhưng người già cũng không hẳn cao tuổi lắm, người cao tuổi thực sự thì vào ngày tận thế cũng sẽ chẳng còn.

Người có thể sống sót đều là khoảng trên dưới năm mươi.
Phụ nữ chỉ có ba người, Bách Dịch vừa thấy các cô là hiểu.
Đoán hẳn là mấy năm trước bị thương nhưng không chữa cho khỏi, người nào người nấy mặt mày xám ngoét, màu môi tái nhợt, lúc đi đứng người còn không thẳng nổi, chỉ có thể còng lưng.

Có một người ấy vậy mà còn bồng bế theo cả một đứa bé.
Sau khi sinh con cô ta không làm lụng được nữa, không kiếm được khẩu phần lương thực, mặc dù có được chia khẩu phần tối thiểu nhưng cô còn một đứa con phải nuôi, cô không có thức ăn không có sữa, cũng không có sữa bột với bột ăn dặm, cô chỉ có thể mang con đi đánh cược một lần.
Khi bọn họ thấy được Bách Dịch, vốn tinh thần đều đang mê man bỗng phấn chấn hẳn ra.
Bách Dịch ăn mặc sạch sẽ.

vóc người cao gầy, sắc mặt hồng hào, nhìn một cái là biết người chưa từng chịu khổ đau.
Hơn nữa Bách Dịch tao nhã lễ độ, không vì dáng vẻ chật vật của họ mà coi khinh, trái lại còn quan tâm chu toàn.
Có lẽ đi theo người này sẽ thật sự tìm được một con đường sống.
Bách Dịch nhìn người phụ nữ đi lại khó khăn liền ôm lấy đứa con bế vào lòng, anh nói với cô ta: “Nó nhẹ lắm, tôi bế không mệt đâu.”
Người phụ nữ rối rít nói: “Để tôi bế, không phải tôi bế nó sẽ…”
Một chữ khóc còn chưa nói xong, đứa bé đã ngủ vùi trong lòng Bách Dịch.
Nó ngậm ngón tay mình, vừa mút mút vừa ngủ, trong giấc mơ hẳn được ăn no bụng.
Lúc đi dùng hai ngày, khi về mất bốn ngày.
Bách Dịch phải lo dọc đường cho họ.
Tựa hồ đứa bé đã coi anh là người thân, trừ mẹ ruột ra thì chỉ cần anh bế.
Dù là ở trong lòng mẹ cũng phải chìa tay ra với Bách Dịch, một đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh chăm chú nhìn Bách Dịch, chỉ cần Bách Dịch không vươn tay ra đứa bé bẹp miệng một cái là có thể khóc ngay được.
Nhưng lúc nó ngoan cũng rất hiểu chuyện, Bách Dịch cúi đầu, nó sẽ ngoan ngoãn thơm thơm Bách Dịch.
Cái thơm ở trên mặt Bách Dịch còn mang theo mùi sữa đặc trưng của trẻ con.
Mặc dù Bách Dịch không thích trẻ con, nhưng không thừa nhận cũng không được, nếu không phải là con của mình thì nó cũng vẫn đáng yêu.
Quãng đường này tất cả mọi người đều ăn lương khô Bách Dịch mang theo – bánh quy nén.
Nước không có nhiều, chỉ có thể uống thật tiết kiệm.
Chờ nhóm Bách Dịch bước vào đường của thị trấn, người trong thị trấn lập tức phát hiện ra.
Bọn họ cũng nhìn thấy trong lòng Bách Dịch đang ẵm một đứa bé vô cùng giống anh.
—— Đều rất trắng.
Đuôi mắt đứa bé kia cũng xếch lên.
Râu Quai Nón thấp giọng nói với người bên cạnh: “Chẳng trách anh ta đồng ý đi một mình, hóa ra là đi đón tình nhân về, đến con cũng có rồi, đúng là đời người đứng trên đỉnh vinh quang mà(1).”
Người kia ho nhẹ một tiếng, đánh mắt tỏ ý Râu Quai Nón im miệng.
Râu Quai Nón không hiểu ra sao, vừa ngoảnh đầu lại phát hiện ra Nghiêm Lăng đang nhìn gã.
Gã ngừng cả thở, người cứng ngắc lại, gã không nghi ngờ gì nếu bản thân nói thêm một chữ nữa thôi, Nghiêm Lăng sẽ bẻ gãy cổ gã..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.