Bạn đang đọc Hoa Hồng Đồng Hoang – Chương 19
Sau khi nhận lấy tập hồ sơ Bách Dịch cũng không vội về nhà.
Anh tìm đến một quán trà, gọi một tách Thiết Quan Âm và ngồi trong quán đọc hồ sơ.
Không biết anh Hoắc đã tốn bao nhiêu tiền, dùng bao nhiêu người để điều tra ra những thứ này.
Nội dung viết rõ ràng quá trình phát tài của Chương Lệ.
Năm đầu Chương Lệ ở Myanmar đã vay một khoản tiền, đến đầu năm thứ hai hắn mua hai khối đá thô không có giá trị lắm.
Thời điểm đó mua bán ngọc Phỉ Thúy thô(1) đang phát triển rất mạnh mẽ, đồng thời cũng dễ bị kiểm lậu(2).
Các công ty, xí nghiệp lớn có đường dây riêng của mình, hầu như có thể đảm bảo mỗi một viên bán ra đều là từng viên đá thô chất lượng, dẫu sao các nhà kiểm định đá đều là người có tay nghề cao.
Nhưng mỏ đá ở Myanmar mỗi ngày khai thác hàng tấn đá thô, các công ty lớn chọn trước rồi mới đến lượt các cá nhân.
Nếu may mắn thì vẫn có thể được lời.
Chương Lệ mua hai khối đá thô kia đều khá rẻ.
Nhưng khiến mọi người xôn xao là hai khối này khi tạc ra xử lý lại chính là ngọc xanh hoàng đế loại thủy tinh(3).
Chương Lệ chờ giá cao, cuối cùng cũng bán được với giá cao nhất.
Giữa năm đó Chương Lệ có đội ngũ riêng của mình.
Một đội đắc lực này tiếp tục đến ngày hôm nay, nửa đường có người đi cũng có người ở lại.
Số tiền đó giúp Chương Lệ có chỗ đứng tại Myanmar.
Myanmar so với trong nước còn phức tạp hơn nhiều, nhất là ở phương diện kinh doanh ngọc thạch thô sinh lời, mua với giá thấp bán ra giá cao, qua tay là có thể kiếm đủ tiền tiêu xài cả đời.
Cũng có người rất liều lĩnh chấp nhận rủi ro.
Trước món lợi khổng lồ mọi người đã cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, để lộ ra bên trong đầy hung tợn.
Lúc ấy Chương Lệ cũng chỉ là một kẻ buôn bán đá thô nho nhỏ, buôn bán trao tay, gom mua đá thô chất lượng xấu, đóng gói rồi bán lại trong nước.
Vì không có cắt ra xử lý nên tất cả mọi người đều không biết chất lượng khối đá đó ra sao, đặc biệt là những tay chơi đá trong nước phần lớn là những ông chủ không thiếu tiền, cho rằng loại này dễ thu lời nên có vung tiền như rác cũng không đau lòng.
Hơn nữa nhúng tay vào cái này rất dễ gây nghiện, nếu ăn ngon ăn ngọt một lần sẽ rất khó dứt ra.
Sự thiếu hụt ở thị trường trong nước đã cho Chương Lệ cơ hội nghìn năm có một.
Đám khách hàng nào biết rằng những tảng đá quý thô chất lượng đều đã được đặt hàng từ khi khai thác.
Có một số chuyên gia sẽ có phương pháp để kiểm định có phải ngọc bích hay không, cho dù có bị sót thì cũng chỉ có một phần nghìn khả năng.
Một năm đó Chương Lệ gần như là điên cuồng hốt bạc.
Lúc ấy còn không có quy định nào về kiểm soát đá thô, mua bán ngọc thạch cũng không được tính là hình thức cờ bạc.
Hơn nữa, đến tận thời điểm này vẫn không có quy định liên quan.
Mặc dù các nhà buôn trong nước đánh hơi được cơ hội làm ăn muốn đi theo con đường của Myanmar thì cũng đều phải đến trình diện(4) ở chỗ Chương Lệ.
Ngoại trừ năm đầu tiên, thu nhập hàng năm của Chương Lệ tăng gấp bội trong bốn năm sau.
Hắn nghiên cứu rất nhiều sơ hở, cũng thu được rất nhiều nhân tài.
Lần này hơn mười người đến thành phố này với hắn cũng chỉ là một cái xúc tu nhỏ bé trong đội ngũ khổng lồ của hắn mà thôi.
Sau khi Bách Dịch xem xong đầu tiên thật lòng cảm thấy Chương Lệ là một nhân vật hư cấu.
Ấn tượng về Chương Lệ ở trong lòng anh vẫn còn dừng lại ở năm năm trước, nhưng bây giờ khi anh đã hiểu rõ quá trình làm giàu của Chương Lệ bỗng lại sinh ra thấu hiểu và cảm thông.
Trên đời này không thiếu công ăn việc làm, cũng không thiếu người có bản lĩnh, thiếu chính là người có bản lĩnh lại lớn mật.
Đồng thời có thể làm nên thành tích, là người tiên phong.
Anh Hoắc cũng không phải quá can đảm, sau khi kiếm được tiền trong lĩnh vực kinh doanh quán bar thì anh ta không muốn thử lĩnh vực mới nữa.
Hai năm qua bất động sản có khởi sắc nhưng anh ta vẫn không dám động vào, sợ sẽ không thu được tiền về mà còn phải bỏ tiền ra trước.
Cho nên anh Hoắc mới cho rằng sớm muộn gì sẽ có ngày Chương Lệ phải ngồi tù.
Bởi vì lá gan của Chương Lệ quá lớn.
Một tảng đá vô dụng mua với giá mấy trăm tệ, hắn đóng gói một hồi là dám bán ra với giá một trăm nghìn tệ.
Lúc chuẩn bị về Bách Dịch xé bỏ đống tài liệu này rồi ném thẳng vào thùng rác.
Hiện giờ sắc trời đã tối, người đi đường nhiều hơn, người đi làm tan tầm, học sinh tan việc, nhiều quán xá cửa hàng hai bên đường đua nhau mời mọc buôn bán.
Bách Dịch có chút hâm mộ.
Đây là một thời đại rất tốt, không giống với thời điểm anh gây dựng sự nghiệp, tiêu chuẩn các ngành các nghề vô cùng hoàn thiện, mỗi một ngành nghề đều có người tiên phong.
Hồi học đại học anh có hợp tác với bạn bè mở một phòng làm việc, thu chi cũng đều đều.
Nhưng sau khi tốt nghiệp người ta lại cảm thấy ngành quảng cáo không có tương lai, cạnh tranh khốc liệt, thị trường bão hòa, các doanh nghiệp vừa và nhỏ không thể nào bỏ ra một mức giá cao để hợp tác với công ty quảng cáo.
Vì vậy người kia đã rút lui, Bách Dịch phải tự mình duy trì hoạt động của phòng làm việc.
Thời kỳ đầu, vì để có được đơn hàng mà hàng ngày Bách Dịch phải vận âu phục giày da đi chạy nghiệp vụ khắp nơi, làm việc kín cả tuần, thậm chí là cả tháng nhưng chưa chắc đã có được.
Vì muốn kéo đơn về, muốn củng cố hợp tác với đối phương nên phải liên tục tham gia tiệc rượu, hầu như ngày nào cũng phải uống rượu.
Anh mất ba năm mới có thể chuyển hình từ phòng làm việc thành công ty, lại thêm năm năm rốt cuộc mới có triển vọng đưa ra thị trường, nhưng chỉ là có triển vọng mà thôi.
Mỗi ngày có hàng vô số doanh nghiệp vừa và nhỏ với vốn đầu tư khoảng 20 triệu nhân dân tệ phải đóng cửa, thị trường với bao nhiêu thị phần như vậy nhưng người muốn chia một bát canh lại nhiều vô kể.
Nhân viên các công ty lớn đi ra tự thành lập, sinh viên tốt nghiệp đại học tự chủ gây dựng sự nghiệp, vậy kẻ gặt được của ngọt thực sự lại chẳng có mấy ai.
Nhóm người này có thể không có năng lực cao nhưng nhất định phải may mắn.
Suy trong cùng đôi khi để thành công thì thực lực cũng chẳng chiếm tỷ lệ lớn lắm.
Anh Hoắc không biết rằng, bản thân đưa ra tập tài liệu này trái lại khiến Bách Dịch càng tiến đến gần Chương Lệ hơn.
Dù sao những người dám nghĩ dám làm sẽ luôn thu hút nhau, dễ thấu hiểu nhau hơn.
_____
Lúc Bách Dịch về tới nhà, mở cửa ra đã nhìn thấy Chương Lệ đang ngồi trên ghế sô pha.
Chương Lệ đang xem TV, trên màn hình là một bộ phim kinh dị.
Nhân vật nữ chính đang gào rát cổ họng, hiệu ứng âm thanh kinh khủng cùng với tiếng thét thê lương vô cùng có hiệu quả và tạo bầu không khí.
“Hôm nay tan làm sớm thế?” Bách Dịch vừa thay giày vừa hỏi.
Chương Lệ không nhúc nhích, ngồi trên ghế sô pha đáp: “Không có anh bên cạnh tôi không có động lực.”
Bách Dịch phì cười, anh chỉ cảm thấy Chương Lệ đang đùa mình: “Cậu nói như thế làm tôi còn tưởng mình là người đẹp đấy.”
Chương Lệ cũng cười, sâu xa nói: “Tôi thà mong anh là phụ nữ, xấu hay đẹp cũng chẳng quan tâm.”
Bách Dịch vẫn không coi là thật: “Tôi mà là phụ nữ thật thì cũng không thể xấu được đâu.”
Anh rất tự tin vào điểm này, dầu gì từ bé đến lớn có rất nhiều người khen anh đẹp trai.
Thời sinh viên anh nhận không biết bao nhiêu thư tình, anh sẽ đọc từng bức một rồi còn hồi âm cho đối phương.
Cho nên dù anh có từ chối người ta thì họ cũng chỉ càng thích anh hơn.
Anh tôn trọng và quan tâm đến tâm ý của các cô nàng, vào thời điểm đó trong đám sinh viên có người như anh là rất là hiếm.
Cũng bởi vì điều này mà sau khi tốt nghiệp, mấy nữ sinh viên ưu tú đều đến công ty của anh.
Họ đã cùng anh trải qua giai đoạn khó khăn nhất của công ty, trở thành lực lượng nòng cốt và trụ cột vững vàng của công ty.
Bách Dịch đi tắm và đã thay bộ quần áo ngủ xong, anh đến ngồi bên cạnh Chương Lệ cùng nhau xem phim kinh dị.
Bộ phim kinh dị đã chiếu xong, giờ trên TV đang phát một bộ phim nước ngoài, một bộ phim báo thù kịch tính.
Câu chuyện về một người chồng đơn thương độc mã trả thù sau khi phát hiện vợ mình đã mất tích và tử vong.
Bách Dịch còn đi gọt hoa quả đặt ở trên bàn.
Chương Lệ chờ Bách Dịch ngồi xuống rồi mới hỏi: “Trần Tuấn Tường không có chuyện gì chứ?”
Bách Dịch gật đầu: “Kẻ ra tay có vẻ là người chuyên nghiệp, chỉ bị bầm dập ở mô mềm thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Chương Lệ cười: “Đây là chuyện tốt.”
Bách Dịch: “Đúng vậy, mấy ngày này tôi phải nấu canh mang cho cậu ấy.”
Trong nhất thời Chương Lệ không biết nói gì, nếu lúc này Bách Dịch ngoảnh đầu qua có thể sẽ thấy gương mặt Chương Lệ sầm xuống còn nhăn nhó như muốn vắt chảy ra nước.
Chương Lệ bất ngờ hỏi: “Năm đó anh đến Tuyên Dương tìm người vậy vẫn chưa tìm được à? Mấy năm nay cũng không định về nhà sao?”
Bách Dịch nghe Chương Lệ hỏi thế, lúc này mới nhớ ra câu chuyện chính mình đã thêu dệt lên từ năm năm trước, vì thế lại viết tiếp lên câu chuyện ấy: “Người tôi tìm đã không còn nữa, vừa hay vẫn phải tiếp tục kiếm tiền, anh Hoắc cho tôi cơ hội nên tôi không về quê nhà nữa.”
Vẻ mặt Chương Lệ hòa hoãn hơn một chút.
Bách Dịch ăn một miếng lê, nhìn nam chính trong TV đang cầm một con dao muốn đâm về một trong số những hung thủ giết vợ hắn, đột nhiên hỏi: “Chuyện của Trần Tuấn Tường, có liên quan đến cậu không?”
Chương Lệ: “Sao lại hỏi vậy?”
Bách Dịch vẫn xem TV mà không nhìn Chương Lệ: “Có không?”
Chương Lệ không hề tỏ ra lo lắng, nếu có dù chỉ một chút thôi Bách Dịch tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng ngay cả biểu cảm và cử chỉ của hắn đều chẳng mảy may chút nào.
“Tôi với cậu ấy không thù không oán.” Chương Lệ cười, “Giả sử tôi muốn xử cậu ta thật, vậy làm sao chỉ có thể bị thương phần mềm? Anh nói xem có đúng không?”
Lời này nghe có hơi đáng sợ, Bách Dịch yên lặng một lúc.
Anh chợt nhận ra, trải qua năm năm này hình như không nuôi dưỡng lên được quan niệm đạo đức đúng đắn cho Chương Lệ.
Mà ngược lại, Chương Lệ còn trở lên hung ác hơn.
Sự hung ác này không chỉ riêng tính khí.
Đó là những hành động hắn sẽ làm khi đối mặt với đối thủ và kẻ thù xâm phạm lợi ích của hắn.
Thanh âm Bách Dịch nhẹ hơn, giọng cũng chậm lại: “Mặc dù Tiểu Tường không có nhiều năng lực, lại còn rất ngây thơ nhưng nếu sau này cậu ta có đụng chạm gì đến cậu, mong cậu có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ dạy dỗ cậu ta.”
Anh lo lắng Trần Tuấn Tường có địch ý với Chương Lệ sẽ khiến y làm ra chuyện không lý trí.
Mà một khi Chương Lệ bị Trần Tuấn Tường chọc giận, hậu quả thu lại chắc chắn Trần Tuấn Tường sẽ không trả nổi.
Bách Dịch nói tiếp: “Tiểu Lệ, năm đó ở Tuyên Dương Tiểu Tường cũng đi theo cậu, hai người các cậu so với người khác còn thân thiết hơn mấy phần, cậu nói có đúng hay không?”
Ở nơi Bách Dịch không thấy được, Chương Lệ nắm chặt bàn tay, gân xanh lộ rõ, móng tay rất ngắn găm sâu vào da thịt, nếu móng tay sắc chắc chắn đã chảy máu đầm đìa.
Chương Lệ cũng không thay đổi sắc mặt, hắn nhìn gò má Bách Dịch thật chăm chú, rồi lại chuyển ánh mắt đến hàng mày, ánh mắt, sống mũi rồi đôi môi anh.
Cuối cùng hít sâu một hơi nhẹ giọng nói: “Được, nếu cậu ấy chọc tôi, tôi cũng sẽ không tức giận.”
Nhưng khóe miệng chúc xuống và ánh mắt lạnh lùng của Chương Lệ rõ ràng đang nói điều ngược lại.
Hắn bỏ lỡ Bách Dịch năm năm, cho dù Chương Lệ không hối hận thì cũng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ chiếm mất chỗ thuộc về hắn trong năm năm qua.
Chương Lệ đè một tay lên cánh tay đang run rẩy vì kích động và tức giận..