Đọc truyện Hoa Hồng Đen Tìm Lại Tình Yêu – Chương 22: Tái Ngộ 2
Khi Hắc Ly vừa xuất hiện trên sàn catwalk, không ít khách mời đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Họ đã đoán già đoán non không ít người mẫu có thể sẽ đảm nhận vị trí vedette trong show.
Tuy nhiên chưa một ai nghĩ tới cái tên Irina Yu.
Đáng lẽ bọn họ nên đoán ra ngay từ đầu, rằng Irina Yu là chị gái của Vu An Kỳ, vậy thì việc chị gái diễn vedette cho show của em gái là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Chỉ tại cô ấy quá kín tiếng cho nên chẳng mấy người liên tưởng đến khả năng này.
Cánh nhà báo bên dưới có vẻ cũng khá bất ngờ.
Thế nhưng ngay sau đó, tất cả đồng loạt giơ máy ảnh.
Tiếng đèn flash bắt đầu vang lên lia lịa.
Đây là lần xuất hiện công khai thứ hai của nàng mẫu kể từ khi về nước, lại còn ngay trên sàn catwalk nữa chứ.
Ai nấy đều muốn xem xem rốt cuộc học trò cưng của “Queen of the pose” Lucy Ross có thật sự đỉnh cao giống như thời trang quốc tế hết mực tung hô hay không.
Đảm nhận vị trí vedette show diễn, Hắc Ly đương nhiên được em gái ưu ái giao cho thể hiện trang phục ấn tượng nhất trong bộ sưu tập của cô nàng.
Đó là một chiếc váy bó ôm sát màu đỏ ruby phối với áo choàng kết từ lông vũ đồng màu.
Trên thân váy còn có hoạ tiết hình phượng hoàng bạc cực kì hút mắt.
Thế nhưng điểm nhấn đặc biệt của chiếc váy lại nằm ở chất liệu vải xuyên thấu cùng phần cổ váy chữ V khoét sâu để lộ vòng một lấp ló quyến rũ của Hắc Ly.
Một bộ trang phục đầy táo bạo!
Hắc Ly ngẩng cao đầu, sải những bước đầu tiên trên sàn diễn.
Trong làng thời trang, điều khiến người khác thích thú ở Irina Yu chính là kiểu catwalk uyển chuyển y như mèo cùng khả năng biến hoá cực kì tốt theo mỗi trang phục của cô.
Diện trên người bộ váy bó mà Vu An Kỳ thiết kế, mỗi một bước đi của cô đều gợi ra cảm giác đầy quyến rũ và gợi cảm.
Bên cạnh đó, khả năng cảm nhạc cùng kiến thức nền về khiêu vũ cũng giúp cô kiểm soát tốt về chuyển động hình thể trên sàn catwalk.
Một cái xoay người rất nhẹ, chiếc áo choàng bằng lông vũ cũng vì thế mà tung bay.
Hắc Ly lại giống như nữ vương quyền lực với mái tóc đỏ hung ma mị.
Dung mạo kiều diễm vốn luôn giữ vẻ lạnh lùng tuyệt đối bỗng dưng nở ra một nụ cười mê hoặc.
Cô đã thành công thu hút sự chú ý của toàn bộ khách mời.
“Phong Dực, sao chú lại bảo Ly Ly không đến đây?” Sau khi bóng dáng người thương khuất hẳn, Trình Đế Uy tỏ ra không mấy vui vẻ, lập tức quay sang truy vấn Phong Dực.
“Ấy Trình ca, anh nói như vậy là không đúng nha.” Phong Dực ngả người ra ghế, cười rất đểu: “Em chỉ nói là chị cả không có ở hàng ghế khách mời, chứ có nói chị ấy sẽ không xuất hiện trong show diễn đâu.”
Nói nghe hay gớm!
Trình Đế Uy thật sự nghi ngờ người trước mặt liệu có phải thằng em thân thiết đã chơi chung với mình bao năm không? Cưới được vợ về liền mặc kể anh em khổ ải, còn dám bày trò trêu hắn.
[…]
Sau khi buổi trình diễn kết thúc, tiếp theo đó chính là tiệc cảm ơn của Vu An Kỳ được tổ chức ngay trong hội trường resort.
Toàn bộ khách mời tới buổi trình diễn đều được mời tham dự.
Tất nhiên là chẳng có sự xuất hiện của bất kỳ nhà báo nào để đảm bảo một không gian riêng tư tuyệt đối.
Cả hội trường rộng lớn được phủ trong ánh đèn vàng cam nhu hòa.
Khắp nơi trong hội trường đều toàn người, ai nấy chuyện trò cười đùa vô cùng vui vẻ.
Đó là khung cảnh đầu tiên Hắc Ly nhìn thấy khi bước vào nơi này.
Cô đã thay bộ trang phục trình diễn trên sàn catwalk, đổi thành một chiếc váy đầm dáng dài với phần ngực xẻ sâu.
Đây là một thiết kế riêng của Vu An Kỳ dành cho chị gái.
Đương nhiên, đỏ yên chi vẫn là tông màu yêu thích của cô.
Hắc Ly đi tới bên bàn tiệc cầm lấy một ly rượu đã rót sẵn, lại tìm một góc khuất ít người rồi ngồi xuống.
Ánh mắt bình lặng nhìn về phía vợ chồng em gái em rể đang trò chuyện vui vẻ với mấy chuyên gia thời trang ở đằng xa.
Vốn dĩ đây là việc Vu An Kỳ nên làm.
Nhưng có vẻ như Phong Dực lo sợ vợ nhỏ tửu lượng không tốt nên là cứ luôn kè kè bên cô để đỡ rượu thay.
Chà, tình cảm tốt ghê chưa kìa!
Trong lòng Hắc Ly bỗng dưng cảm thấy có chút ghen tị với Vu An Kỳ.
Tìm được một người chồng quan tâm mình như thế, cô thực sự rất ngưỡng mộ con bé đấy!
“Irina, chị đây rồi.”
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Hắc Ly.
Lý Đào Nhi đi tới cạnh cô: “Chị không tới giao lưu cùng mọi người à?”
Hắc Ly khẽ lắc đầu: “Hôm nay chị hơi khó chịu, không có tâm trạng.
Còn em thì sao?”
“Em không giỏi giao tiếp.” Lý Đào Nhi vừa đáp trong lúc ngồi xuống bên cô: “Trước giờ tham gia mấy buổi tiệc kiểu này đều chỉ quanh quẩn với trợ lý hoặc người đại diện.
Mà rượu này nặng lắm, chị uống nổi không đấy?”
“Tại sao không?” Hắc Ly mỉm cười, chậm rãi đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm nhỏ.
Một thời quá khứ nổi loạn, cô đã từng cùng người kia chơi bời thác loạn trong khắp các hộp đêm ở Hong Kong.
Bia rượu, thuốc lá, thuốc lắc,…! thói hư tật xấu trên đời, có cái gì chưa từng trải nghiệm đâu chứ.
“Nhưng mà chị cũng không nên uống nhiều quá.” Người bên cạnh vẫn hết lời khuyên nhủ: “Dù sao rượu vốn chưa bao giờ là thứ tốt.”
“Được rồi được rồi.
Em đừng có lo.
Chị sẽ tự biết chừng mực.”