Đọc truyện Hoa Hồng Đêm – Chương 16
“Cô biết nước Mỹ không?”
“Đương nhiên biết. Hỏi cái này làm gì?” Diệp Mai Quế nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Cô biết sông Mississippi của Mỹ không?
“Ừ.”
“Cô biết sông Mississippi ở Mỹ từng bị bẻ từ cong thành thẳng không?”
“”Này!” Cô trừng mắt nhìn tôi nói: “Nói một lần cho xong đi.”
Tôi mỉm cười rồi đáp: “Người Mỹ trước khi để tiện cho việc vận chuyển bằng đường thủy bèn bẻ con sông Mississippi vốn rất nhiều đoạn gấp khúc từ cong thành thẳng. Nhưng sông Mississippi nói: trời sinh ta đã cong rồi, ta không muốn biến thành thẳng.”
“Vớ vẩn. Sông làm gì biết nói.”
“Sông Mississippi sau khi biến thẳng vẫn cố uốn trái uốn phải, mong khôi phục độ cong như trước. Sau người Mỹ chẳng có cách nào bèn không ngừng xây dựng các công trình đê điều ở hai bên bờ sông, ra sức ngăn cản sông Mississippi cog trở lại. Cô đoán xem kết quả ra sao?”
“Tôi không đoán ra.” Cô lắc đầu.
“Sông Mississippi bèn nói: được, các người không cho ta cong trái cong phải, vậy ta đây cong trên cong dưới chắc là được chứ.”
Tôi mỉm cười, khuôn mặt vừa lúc lắc như bắt chước sâu lông, vừa nói: “Kết quả sông Mississippi bèn dao động theo chiều trên xuống, vì vậy rất nhiều nơi đáy sông gập gềnh như gợn sóng.”
“Thật chứ?”
“Ừ. Sau đó có vài khúc sông vốn đã ép từ cong thành thẳng cũng đành phải để cho nó từ thẳng trở lại thành cong.”
“À.” Diệp Mai Quế chỉ trả lời đơn giản một tiếng.
“Một con sông còn có thể kiên trì hình dáng của mình, đi theo hướng mình thích, không cố kỵ bất cứ gian nan chướng ngại nào…” Tôi mỉm cười nhìn vào mắt cô: “Huống chi là người.”
Ánh mắt Diệp Mai Quế chớp chớp, một lát sau lại như tỏa sáng.
“Hoa Hồng. Ngàn vạn lần đừng thua kém sông Mississippi nhé.”
“Ừ.”
Cô gật đầu, sau đó nhìn tôi, không bao lâu sau lại mỉm cười.
“Trở lại làm giáo viên đi.” Tôi nói.
“Được. Tôi sẽ suy nghĩ.” Cô đáp.
Ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu rọi cả khu ngõ, bóng tối đã phủ xuống.
“Mình đi thôi.” Diệp Mai Quế nhìn đồng hồ.
“Ừ.”
Chúng tôi tới rìa quầy bar, ngoại trừ cô gái lấy menu ra còn một cô gái nữa.
Cô ấy hẳn là người chị trong hai chị em mà Diệp Mai Quế đã nói.
“Cô giáo Diệp, đã lâu không gặp.” Người chị cười nói.
“Ừ.” Diệp Mai Quế cũng mỉm cười đáp: “Sau này tôi sẽ lại thường xuyên tới.”
“Anh đây cũng phải thường xuyên tới đấy nhé.” Cô chị cúi đầu với tôi.
“Tôi nhất định sẽ tới thường xuyên.” Tôi đáp.
“Nhất định nhé.” Cô chị mỉm cười.
“Đương nhiên rồi. Hai cô pha cà phê ngon như vậy, sao tôi không tới được.”
“Cám ơn.” Người chị lấy lưng bàn tay che miệng cười: “Anh thật khéo nói.”
“Tôi là người ăn ngay nói thật. Chắc chút nữa không thể nào ăn tối được rồi.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không muốn để mùi vị của bữa tối phá hỏng hương cà phê vừa lưu lại trong miệng.”
“Ha ha.” Cô chị cười, ngay cả cô em cũng cười theo.
“Tôi…” Khi tôi đang chuẩn bị nói tiếp lại thoáng nhìn ánh mắt Diệp Mai Quế, đành sửa thành: “Chúng tôi đi đây. Bye bye.”
Tôi cùng Diệp Mai Quế ra khỏi quán, quay lại nói với cô: “Hai chị em này đều thật xinh đẹp, nhưng cô chị hơn một bậc.”
Cô trừng mắt nhìn tôi một cái, không đáp lời.
“Tốt quá, chỗ này ngay gần công ty tôi, sau này có thể tới thường xuyên.”
“Cậu vui mừng lắm hả?”
“Đúng thế.”
“Nhất định cậu đang rất muốn cười hả?”
“Đúng thế.” Nói xong tôi cười ha ha vài lần, không nhiều không ít, vừa vặn bảy tiếng.
“Hừ.” Cô hừ một tiếng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Trở lại nhà C, tôi xem thời gian, không khỏi vỗ đầu mình một cái: “Ai da, vừa rồi đáng lẽ nên tiện đường ăn cơm tối xong rồi hãy về.”
“Chẳng phải cậu nói không muốn để bữa tối phá hỏng hương cà phê sao?” Diệp Mai Quế ngồi xuống.
“Đó là nói đùa thôi.”
“Nguyên Sam Tử đâu có nghĩ vậy.”
“Nguyên Sam Tử?”
“Người chị kia họ Nguyên, tên là Sam Tử.”
“Tên thật dễ nghe.” Tôi chậc chậc tán thưởng vài tiếng.
“Thật không?” Cô ngẩng đầu nhìn tôi một cái khiến tôi có cảm giác như một luồng khí vô hình.
“Có điều dù dễ nghe ra sao cũng chẳng bằng Diệp Mai Quế được.”
“Không còn kịp rồi.” Cô đứng dậy: “Tối nay cậu đừng hòng ăn cơm.”
Sau khi nói xong, cô đi vào bếp.
“Cô định nấu ăn sao?”
“Đúng thế.”
“Có phần của tôi không?”
“Không.”
“Vậy tôi xuống lầu mua.”
“Không được.” Diệp Mai Quế quay đầu lại nhìn tôi.
“Nhưng tôi đói.”
“Ai bảo cậu nói lung tung.”
“Tôi đâu có nói sai điều gì.”
“Cậu nói với Nguyên Sam Tử một đống, lại còn đâu có.”
“Có sao?” Tôi nghĩ một chút: “Không có mà.”
“Vậy sao cậu lại nói cậu sẽ thường tới?”
“Cô nói mình sẽ thường xuyên tới, tôi đương nhiên sẽ thường xuyên đi cùng cô tới.”
“Sao cậu biết tôi sẽ thường xuyên tới đó?”
“Chính cô nói với Nguyên Sam Tử mình sẽ thường xuyên tới mà.”
“Vậy vừa nãy, khi vừa ra khỏi quán cà phê, sao lại vui mừng vậy?”
“Hoa Hồng.” Tôi tới cạnh cô, nói: “Đó là vì rốt cuộc cô cũng suy nghĩ lại việc về làm giáo viên, tôi đương nhiên vui thay cho cô rồi.”
“Hừ.” Một lát sau cô mới hừ một tiếng: “Lại lừa người.”
“Tôi nói thật mà. Tôi thật sự vui thay cho cô.”
Sau khi nói xong, tôi quay người định về phòng.
“Cậu định làm gì?” Cô lại hỏi.
“Về phòng.”
Tôi ngừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
“Cậu không định ăn tối à?”
“Chẳng phải cô không cho tôi ăn sao?”
“Tôi bảo cậu không ăn thì cậu không ăn à? Cậu nào có nghe lời như vậy.”
“Cô là giáo viên, cô nói đương nhiên đúng rồi.”
“Cậu bớt nói nhảm đi.” Cô mở tủ lạnh ra nhìn một hồi: “Không có đồ ăn gì, không đủ cho hai người ăn. Cậu theo tôi xuống mua chút gì đi.”
“Hai người? Cô mới là một mà.”
“Nói nhảm. Tính cả cậu vào thì chẳng là hai à.”
“Sao lại tính cả tôi vào?”
“Cậu có đi hay không?” Diệp Mai Quế cầm dao lên.
Chúng tôi xuống lầu mua đồ ăn về, Diệp Mai Quế bèn mang vào phòng bếp.
“Cậu có biết thứ hai tuần sau xe điện ngầm sẽ trở lại hoạt động bình thường không?”
Cô đang cắt gì đó trong phòng bếp, nói mà không quay đầu lại.
“Thật chứ?” Tôi rất ngạc nhiên: “Tôi không biết.”
“Cậu đoảng quá.”
“Nói vậy tôi có thể trở lại những ngày trước kia rồi. Ha ha.”
“Sao lại vui vậy?”
“Đương nhiên là vui rồi. Tôi ít nhất cũng ngủ thêm được 20 phút, trời ạ, 20 phút cơ đấy!”
“Vớ vẩn.”
“Cô cứ mắng thoải mái đi, giờ tôi là đao thương bất nhập. Ha ha, 20 phút đấy!”
Tôi cúi đầu ôm lấy Tiểu Bì: “Tiểu Bì, em nhất định cũng rất vui nhỉ. Chúng mình rốt cuộc cũng hết khổ.”
“Cậu đúng là bị hâm rồi.”
“Lần sau còn nói lung tung, tôi sẽ phạt cậu không cho ăn tối.”
Diệp Mai Quế đem đồ ăn ra phòng khách, nói một câu.
Tôi khé buông Tiểu Bì trong tay ra, im lặng nhìn cô, sau đó lại ngây người.
Những lời này thật quen thuộc, trước kia chị cũng dùng ngữ điệu ấy phạt tôi làm lại động tác mời bạn nhảy vài lần.
Tôi nhớ ra rồi, giọng của chị êm ái mềm mại, không to rõ nhưng âm điệu rất cao, như những người miền núi nhẹ nhàng xướng những khúc ca cao vút.
Đúng, giọng của chị là như vậy, không sai.
Chị đang hát bên tai tôi, “Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời”, chị hát câu này có cảm giác thật đặc biệt.
“Này.” Diệp Mai Quế gọi tôi một tiếng, tiếng ca của chị cũng ngừng ở “Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời”.
“Chẳng phải bảo đói rồi sao?” Cô mỉm cười: “Còn không ăn đi.”
“Tôi…”
“Đồ ngốc. Lúc ăn cơm còn nghĩ linh tinh cái gì?” Cô đưa bát đũa cho tôi: “Cứ ăn trước đã.”
Tôi đơm đầy cơm, Diệp Mai Quế thấy tôi cũng đơm cơm xong, bèn cười nói: “Mình cùng ăn đi.”
Vì vậy, chị lại đi rồi.
oOo
Khi mỗi học kỳ sắp kết thúc, câu lạc bộ sẽ tổ chức một vũ hội tạm biệt cho các đàn anh đàn chị sắp tốt nghiệp.
Chúng tôi gọi vũ hội này là “The Last Dance” .
Vũ hội này chẳng có gì quá đặc biệt, chỉ là mọi thành viên sắp tốt nghiệp trong câu lạc bộ đều sẽ tới.
Bởi vì đây là cơ hội cuối cùng để khiêu vũ ở quảng trường của bọn họ.
Còn có, mỗi người sắp rời khỏi quảng trường đều có quyền chỉ định một điệu nhảy.
Tôi chỉ là năm thứ ba, không phải nhân vật chính trong “The Last Dance”.
Nhưng chị lại đã là năm thứ tư, chị là nhân vật chính.
Đúng vậy, chị đã sắp tốt nghiệp.
Còn tôi phải một năm nữa mới tốt nghiệp.
Mỗi khi nghĩ tới đây, tôi luôn vô thức nhìn vào quảng trường.
Tôi không biết sau khi chị không còn, quảng trường còn có thể tạo thành một vòng tròn không?
Thời điểm tổ chức “The Last Dance” là đêm nay.
Cách lần đầu tiên nhảy điệu hoa hồng đêm với chị đã hơn một năm ba tháng.
Buổi tối lúc chờ đợi hoa hồng đêm xuất hiện, luôn cảm thấy thời gian thật dài.
Nhưng rốt cuộc khi tới “The Last Dance”, tôi lại cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi đó không đủ dài, thời gian trôi qua thật quá nhanh.
Đêm nay chị mặc váy áo như khi dạy điệu hoa hồng đêm trên quảng trường, đều là một màu đỏ thật hiếm thấy.
Quan hệ của chị thật tốt, trên quảng trường người người tranh nhau mời chị khiêu vũ.
Cho dù không phải điệu cần mời bạn nhảy cũng có người tranh nhau tới bên chị.
Tôi vẫn đứng từ xa nhìn chị, không có cơ hội chen tới bên cạnh.
Ánh mắt tôi xuyên qua khe hở của đám người, yên lặng ngắm hoa hồng đêm.
Thi thoảng ánh mắt chị giao với ánh mắt tôi, chị lại mỉm cười, gật đầu một cái.
Có khi lại vỗ vỗ tay, ý bảo vừa rồi tôi nhảy không tồi.
Từng điệu nhảy trôi qua, bên cạnh chị vẫn luôn là một đám người bao phủ.
Điệu nhảy tôi tới gần chị nhất là điệu thủy vũ của Israel, chị ở đối diện với tôi.
Nếu đem tôi với chị vẽ thành đường thẳng, thì đường thẳng này vừa vặn là đường kính của vòng tròn.
Vốn khoảng cách này trong vòng tròn là xa nhất, nhưng khi nhảy Schottische về trung tâm vòng tròn, chúng tôi ngược lại lại tới gần nhất.
Khi nhảy Schottische, mọi người trong vòng tròn sẽ hô: “Oh hey!”
Chữ “hey” vừa phát ra sẽ nhấc chen trái lên, nhảy bằng chân phải.
Trước đây chị luôn hét lớn hơn tôi một chút.
Có điều đêm nay, lần đầu tiên khi nhảy Schottische tôi lại không cách nào phát ra tiếng hey.
Nhưng khi chị nhảy Schottische lần đầu lại cố gắng giơ chân trái tới gần tôi.
Vì dùng sức quá mạnh, thân thể mất trọng tâm nên ngã sấp xuống, may là có người ở hai bên đỡ lấy.
Chị chỉ mỉm cười, không lộ vẻ đau đớn.
Khi sắp nhảy Schottische lần thứ hai, ánh mắt chị nhìn thẳng vào tôi, gật đầu với tôi.
Tôi cũng gật đầu với chị.
Vì thế tôi và chị gần như kéo người ở hai bên về phía tâm vòng tròn, đồng thời giơ cao chân trái, cố vươn dài, thử chạm vào nhau.
Nhưng vẫn còn cách một mét.
Mà trong miệng tôi, tiếng hey rốt cuộc cũng phát ra.
Chúng tôi lần lượt thử, khoảng cách giữa chân trái với chân trái càng lúc càng gần.
Lần cuối cùng, chân trái chúng tôi rốt cuộc cũng chạm vào nhau.
Mà khi tôi phát ra tiếng hey, cũng đồng thời chảy nước mắt.
Đúng vậy, chị. Quảng trường này là ký ức chung của chúng mình.
Cho dù là lần đầu tiên chị kéo em vào vòng tròn Tennessee Waltz hay là điệu thủy vũ hiện giờ, mỗi điệu nhảy đêm nay đều từng thuộc về chúng mình.
Dưới chân bọn mình, từng đạp lên nước Mỹ, bước lên Nhật Bản, vượt lên Israel, Ba Lan, Thổ Nhĩ Kỳ, Malaysia, Hungary, Hy Lạp. Thế giới ở ngay dưới chân chúng mình.
Điệu thủy vũ đã sắp kết thúc, tiếng nhạc vẫn lặp lại lời ca “Mayim Mayim” .
Vòng tròn không ngừng chuyển động theo chiều kim đồng hồ, giống như chúng tôi không ngừng đi vòng quanh thế giới.
Chị à, chị là người mang em vào trong thế giới này, em sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Điệu thủy vũ kết thúc, mọi người lại làm thành một vòng tròn.
Tôi và chị đều ngồi trên chiếu, trò chuyện nghỉ ngơi. Khi ánh mắt giao nhau lại trao nhau một nụ cười.
Trên quảng trường đột nhiên vang lên: “Tiếp theo là điệu nhảy cuối cùng của đêm nay.”
Mọi người thở dài một tiếng, chị nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía tay trái mình.
“Điệu nhảy cuối cùng là điệu chị Ý Khanh chỉ định…”
Tôi đột nhiên nhận ra, nhanh chóng đứng dậy, chạy về phía tay phải mình.
Chị chạy về phía bên trái, theo chiều thuận kim đồng hồ của vòng tròn, tôi chạy về phía bên phải, theo chiều ngược kim đồng hồ của vòng tròn.
Hai chúng tôi chạy tổng cộng nửa vòng tròn, gặp nhau ngay câu cuối cùng: “Hoa hồng đêm.”
oOo
Tôi lại nhớ lại khi sinh hoạt khi vừa tới Đài Bắc làm, 8 giờ 20 dậy, 8 rưỡi ra khỏi cửa.
Diệp Mai Quế bắt đầu sớm hơn tôi 5 phút.
Trước kia chúng tôi luôn giữ thói quen trước khi ra cửa, trước khi đi cô cũng không nói gì nhiều.
Giờ cô sẽ nói thêm một câu: “Tôi đi trước đây, tối gặp lại.”
Tôi sẽ trả lời: “Ừ, cẩn thận một chút.”
Cô còn để một viên vitamin với một nửa cốc nước trên bàn trà.
Tôi uống thuốc, uống nước xong xuôi rồi mới ra ngoài.
Đương nhiên nếu không mặc quần thất tinh bắc đẩu, vậy còn phải kéo co với Tiểu Bì một phen.
Có lẽ là đã quen với việc chen chúc, hay nên nói là quen với thành phố này nên tôi không hề cảm thấy việc nhìn không thấy cuối ở trạm xe điện ngầm là chuyện phiền phức gì.
Khi đi làm về cũng không còn cảm giác cô đơn và cô độc nữa.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy về hành lang xem đèn sáng, còn cả hoa hồng đêm trong phòng khách.
Thay đổi nhiều nhất có lẽ là lượng công việc của tôi.
Khi vừa đi làm, công việc của tôi không nhiều, lại đang trong lúc dần quen thuộc.
Nhưng hiện giờ lượng công việc của tôi nhiều tới kinh người, nhất là do bão Nạp Lị vừa đi qua.
Vì không muốn để Diệp Mai Quế chờ lâu trong phòng khách, tôi luôn giữ thói quen về lúc tám rưỡi, nhưng cũng vì vậy, khi đi làm về cặp luôn đầy căng.
Còn khi ngủ cũng muộn hơn so với lúc vừa đi làm nửa tiếng.
Mỗi ngày về nhà, cơm nước tắm rửa xong sẽ ngồi nói chuyện với Diệp Mai Quế ở phòng khách một chút, sau đó về phòng, vùi đầu vào bàn làm việc.
Sau đó tôi ở bàn làm việc trong phòng mình, cô ở ghế sô pha ngoài phòng khách, trải qua một đêm.
Bởi vì tôi và cô đều rất im lặng, lại cách nhau một bức tường, nên thường không biết tình trạng của nhau.
Do đó cứ cách một lúc tôi sẽ ra khỏi vòng xem cô ra sao.
Nếu cô vẫn lén lút nở rộ như trước, tôi sẽ yên tâm trở lại bàn làm việc.
Còn cô cũng cách một lúc lại theo khe hở cửa phòng tôi chui người vào nhìn.
Khi khóe mắt liếc thấy cô, tôi sẽ lập tức quay đầu lại nhìn.
Có khi cô sẽ cười một cái rồi về phòng khách, có khi lại hỏi tôi có muốn ăn không? Hay muốn uống gì không?
Cho dù tôi đã ngủ muộn hơn trước kia nửa tiếng, vẫn sớm hơn so với Diệp Mai Quế.
Vì vậy trước khi đi ngủ tôi sẽ ra phòng khách trò chuyện với cô, đùa với Tiểu Bì.
“Tôi ngủ trước đây, cô cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.”
Đó là đoạn đối thoại cuối cùng hàng đêm, trước khi hết ngày của chúng tôi.
Thi thoảng tôi lại cảm thấy nói chuyện như vậy quá đơn điệu, vì vậy trước khi vào phòng ngủ lại nói với cô: “Hoa Hồng.”
“Sao,”
“Chúc cô mỗi đêm say ngủ đều có giấc mộng ngọt ngào.”
“Cậu hâm à.”
“Còn nữa, khi cô ngủ quen giơ tay phải lên hay giơ tay trái lên?”
“Sao tôi biết được.”
“Nếu cô quen giơ tay phải lên sẽ rất giống nữ thần tự do đấy.”
“Vớ vẩn.”
“Còn nữa,…”
“Rốt cuộc cậu có ngủ hay không?”
“Có. Ngủ ngay đây.” Sau đó tôi lập tức lắc mình vào phòng.
Lượng công việc nhiều thêm cũng không làm phiền tôi mấy, phiền nhất là quan hệ của tôi với ông chủ.
Giám đốc khá vừa lòng với biểu hiện công việc của tôi, thường xuyên khen ngợi tôi.
Nhưng ông chủ lại luôn soi mói.
“Tiểu Kha, bàn làm việc của cậu bừa bộn quá.” Ông chủ tới gần bàn làm việc của tôi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía bàn làm việc còn bừa bộn hơn của Sơ Hồng Đạo.
“Cậu đừng so với cậu ta, cậu ta bừa hơn cậu thì đã sao. Chẳng lẽ vì người khác đi ăn cướp nên cậu cho rằng mình ăn trộm là đúng?”
“Cái này.”
“Một kỹ sư ưu tú phải thật gọn gàng ngăn nắp, đâu vào đấy, cậu ngay cả bàn làm việc cũng không thu dọn sạch sẽ vậy làm sao làm việc tốt được?”
Tôi đành buông công việc trong tay xuống, bắt đầu thu dọn bàn làm việc.
Còn ý kiến của tôi và ông chủ về công việc thường xuyên không hợp nhau.
“Chúng ta là công ty cố vấn công trình, không phải đơn vị hành chính, chỉ có thể làm kiến nghị.” Ông chủ nói.
“Tôi biết. Vì vậy chúng ta nên cung cấp ý kiến thật chuyên nghiệp.”
“Cậu có biết cái mà cậu gọi là ý kiến chuyên nghiệp sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn tới mức nào không?”
“Tôi không hiểu cái sếp gọi là ảnh hưởng là chỉ phương diện nào?” Tôi hỏi.
“Dù sao ý kiến đó cũng không thể xuất hiện trong báo cáo.” Ông chủ trả lời rất thản nhiên.
“Sao lại không được? Chẳng lẽ có gì sai sao?”
“Có lẽ là đúng, nhưng tôi mặc kệ. Tóm lại cứ làm theo lời tôi.”
“Nhưng mà…”
Ông chủ vẫy vẫy tay, ngăn tôi nói tiếp, sau đó nói: “Cậu có thể đi rồi.”
Tôi đành rời khỏi văn phòng của ông ta.
Mỗi khi tôi xung đột với ông chủ, Sơ Hồng Đạo luôn khuyên tôi: “Cậu có biết con sông chảy như thế nào không?”
“Cứ chảy thôi.”
“Sông luôn chảy cong cong khúc khủy, như vậy dòng chảy sẽ dài hơn, độ dốc cũng không quá lớn.”
“Cái này tôi biết.”
“Cho nên…” Sơ Hồng Đạo vỗ vỗ bả vai tôi, cười nói: “Cậu là một con sông quá thẳng, nên cong đi một chút.”
Sơ Hồng Đạo lúc bình thường rất nhốn nháo nhưng khu khuyên nhủ tôi lại thật ôn hòa và đứng đắn.
Trong lòng tôi cũng rất cảm kích anh ta.
Ở Đài Bắc, ngoại trừ Sơ Hồng Đạo với bạn hồi đại học, Lam Hòa Ngạn ra, tôi gần như không có người bạn nào.
Đương nhiên, tôi không tính Diệp Mai Quế vào trong đó.
Vì trong lòng tôi, Diệp Mai Quế không chỉ là bạn.
Trong cảm giác của tôi, cô hẳn như người thân hay người nhà.
Hay có lẽ đã quen và an tâm khi có cô trong cuộc sống nên chưa từng nghĩ tới nếu không có cô sẽ ra sao.
Cho nên một khi nghĩ tới phải xếp quan hệ của mình với Diệp Mai Quế vào loại nào, luôn rất tự nhiên bỏ qua.
Bất kể là bạn bè, người thân hay người nhà, đều chẳng sao cả.
Dù sao đối với tôi mà nói, cô là một đóa hồng đêm kiều diễm.
Sáng nay, ông chủ khi thấy tôi lại nói: “Tiểu Kha, quần áo cậu lòe loẹt quá, một kỹ sư ưu tú phải ăn mặc chỉnh chu chứ.”
Tôi cúi đầu nhìn quần áo mình, là áo sơ mi xanh xọc ô vuông, cũng là cái áo “cách cách Blue” trong lời Sơ Hồng Đạo.
Ông chủ đi rồi, Sơ Hồng Đạo bèn mỉm cười trên tai họa của tôi.
Giữa trưa ăn cơm với Sơ Hồng Đạo xong, anh ta lại rủ tôi đi uống cà phê.
Hình như chỉ cần thấy tôi bị ông chủ mắng là anh ta lại muốn rủ đi uống cà phê.
Vì thế thời gian này tôi gần như ngày nào cũng uống.
Hôm nay tâm huyết dâng trào, tôi dẫn anh ta tới quán cà phê của chị em Nguyên Sam Tử.
“Anh Kha, chào anh.” Em gái Nguyên Sam Tử đưa menu cho tôi, cười nói.
“Chào cô.” Tôi mỉm cười.
“Vị này là…” Cô chỉ vào Sơ Hồng Đạo ngồi đối diện với tôi.
“Anh ấy là đồng nghiệp của tôi. Chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần để ý tới anh ta.”
“Này.” Sơ Hồng Đạo nhỏ giọng kháng nghị.
Cô mỉm cười, cúi đầu với Sơ Hồng Đạo.
Em gái Nguyên Sam Tử đi rồi, anh ta bèn hỏi tôi: “Trông thật xinh xắn, hai người quen nhau à?”
“Coi như quen.” Tôi ngả người về phía trước, nhỏ giọng nói với anh ta: “Chị cô ấy còn đẹp hơn.”
“Thật chứ?”
“Ừ.”
“Sao cậu biết cô ấy có chị?”
“Đợi khi anh tới quầy bar tính tiền là có thể thấy cô chị.”
“Nếu cô ấy thấy dáng vẻ anh tuấn cua tôi liệu có vừa gặp đã yêu rồi không thu tiền không?”
Tôi mở tờ báo ra, giả chết không để ý tới anh ta.
Uống cà phê xong, chúng tôi ra quầy bar trả tiền.
“Anh Kha, lại gặp anh rồi.” Nguyên Sam Tử mỉm cười vui vẻ.
“Tôi là kỹ sư, Tiểu Kha chỉ là phó kỹ sư, tôi lợi hại hơn đấy.”
Tôi đang định mở miệng nói thì Sơ Hồng Đạo đột nhiên đáp lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Nguyên Sam Tử.
Nguyên Sam Tử có vẻ khá ngạc nhiên, tôi thì tập mãi thành quen rồi.
Lấy túi tiền ra, đang chuẩn bị trả phần của mình.
Sơ Hồng Đạo lại đột nhiên giữ tay tôi lại nói: “Tiểu Kha, luơng cậu vốn đã ít rồi, không nhiều như lương tôi.”
Anh ta lấy tiền, mặt vẫn hướng về Nguyên Tử Sam nói: “Huống chi tôi nghĩa khí ngất trời, trọng nghĩa khinh tài, tình thâm nghĩa trọng, nhiệt tình vì lợi ích chung, thế nên để tôi trả tiền cho.”
“Hả? Anh định mời tôi à?” Tôi nhìn anh ta, có phần nghi hoặc: “Vậy đa tạ.”
“Đừng khách khí.” Anh ta vỗ bả vai tôi, lại quay mặt sang bên Nguyên Sam Tử: “Tôi ngoại trừ có việc làm ổn định, rất có trách nhiệm ra, về mặt đối nhân xử thế cũng được người người yêu mến, có thể nói tiếng lành đồn xa, ai cũng tin cậy.”
“Chúng tôi đi đây, lần sau lại tới.”
Tôi giả bộ không nghe anh ta nói, cúi đầu với Nguyên Sam Tử xong liền kéo anh ta ra khỏi quán.
“Tôi còn muốn nói mà.”
Sơ Hồng Đạo bị tôi lôi khỏi quán xong miệng vẫn lẩm bẩm.
“Anh đang làm gì thế?” Tôi hỏi Sơ Hồng Đạo.
“Tiểu Kha, cô ấy thật đẹp.” Anh ta như không nghe thấy tôi nói.
“Đúng vậy, Nguyên Sam Tử rất đẹp. Thế thì sao?”
“Nguyên Sam Tử?” Anh ta rất kinh ngạc: “Cậu nói cô ấy tên là Nguyên Sam Tử?”
“Đúng vậy, có chuyện gì à?”
“Chẳng lẽ đây là trời định sao?”
“Rốt cuộc anh đang làm gì đấy?”
“Thật chẳng cách nào chống lại số mệnh.” Anh ta vẫn không buồn nghe tôi nói, tiếp tục lảm nhảm.
“Này!”
Tôi gọi một tiếng, Sơ Hồng Đạo lúc này mới như tỉnh lại.
“Tiểu Kha.” Anh ta quay đầu sang nhìn tôi: “Cái tên Nguyên Sam Tử không khiến cậu liên tưởng tới cái gì sao?”
Tôi cố nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hô lên: “A! Là…”
Sau đó chúng tôi đồng thanh: “Công trình phân lũ Viên Sơn!” (Viên Sơn tử phân hồng)
Không sai, cái gọi là công trình phân lũ Viên Sơn, chính là tại đoạn Viên Sơn trên thượng lưu sông Cơ Long, đào một đường hầm phân lũ, đem một phần nước lũ dẫn vào đường hầm, rồi sau đó đẩy ra biển ở phía đông bắc Đài Loan, nhằm giảm bớt lũ lụt ở vùng trung hạ lưu sông Cơ Long.
Đường hầm phân lũ này dài chừng 2 km, đương nhiên đó cũng được coi là dòng phân lũ.
“Cô ấy là Nguyên Sam Tử, anh đây là Sơ Hồng Đạo. Chúng tôi nhất định sẽ bên nhau.”
“Chẳng qua là đồng âm thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Sao lại không có ý nghĩa gì cơ chứ?” Sơ Hồng Đạo dường như rất kích động: “Công trình quan trọng như vậy, chúng ta nhất định phải giữ tâm trạng thà tin là có đừng ngờ là không, không được sơ sẩy ở bất cứ chi tiết nào. Cho nên chúng ta sẽ tiếp nhận sự ban bài của ông trời.”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không, anh nói thật đấy. Để bảo đảm công trình thuận lợi, anh nhất định phải ở bên Nguyên Sam Tử.”
Sơ Hồng Đạo nắm chặt hai tay, lớn tiếng nói: “Trời ơi, trách nhiệm của tôi thật quá quan trọng!”
Tôi lại bắt đầu giả điếc.
Buổi chiều khi đi làm, tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện đồng âm.
Diệp Mai Quế với hoa hồng đêm cũng là đồng âm.
Lần đầu tiên nghe Diệp Mai Quế nói cũng có thể gọi cô là “hoa hồng đêm”, tuy tôi rất kinh ngạc nhưng cũng chỉ cho là đồng âm mà thôi.
Nhưng hiện giờ, mọi hành động, mọi tiếng nói, mọi cử chỉ, thậm chí là mọi ánh mắt của Diệp Mai Quế đều khiến tôi nhận định cô là hoa hồng đêm.
Nếu Diệp Mai Quế không tên là Diệp Mai Quế mà là Diệp Hữu Quế hay Diệp Một Miết, tôi vẫn sẽ coi cô là hoa hồng đêm chứ?
Đang lúc suy nghĩ miên man, di động vang lên, là Lan Hà Yển gọi tới.
“Tối có rảnh không? Đi ăn một bữa đi.”
“Cũng được. Có điều sao đột nhiên lại rủ tớ đi?”
“Giới thiệu một người bạn cho cậu.”
“Bạn ra sao?”
“Đến rồi biết.”
“Được rồi.”
Sau đó cậu ta nói địa chỉ nhà hàng, chúng tôi hẹn buổi tối tám giờ.
Gác điện thoại xong tôi lại lập tức gọi cho Diệp Mai Quế, nói với cô chuyện này.
“Được đấy, cậu đi đi.” Cô nói.
“Cám ơn.” Tôi đáp.
“Sao lại cám ơn?”
“Vì… vì…” Tôi nghĩ cả nửa ngày cũng không ra vì sao mình lại nói cám ơn.
“Có phải vì tôi rất đẹp không?”
“Đúng vậy. Vì cô rất đẹp cho nên tôi muốn cám ơn cô.”
“Vớ vẩn.” Cô cười nói: “Cậu đi đi, đừng về nhà trễ quá.”
“Ừ.”
Sau khi hết giờ làm, tôi ngồi taxi tới nhà hàng kia, sau đó trực tiếp đi vào.
Lan Hà Yển với bạn gái anh ta, còn một cô gái tôi không quen đang ngồi đợi tôi.
Bạn gái của cậu ta tôi đã sớm biết, năm thứ tư đại học đã từng giúp Lan Hà Yển viết thư tình cho cô ấy.
Cô ấy tên Cao Bình Hi, cũng đồng âm với con sông dài thứ hai Đài Loan – sông Cao Bình.
Cao Bình Hi nếu kết hợp với Lam Hòa Ngạn sẽ thành đập ngăn sông Cao Bình.
Tôi từng nói, đập ngăn sông có thể nâng cao mực nước ở thượng lưu, dẫn nước sông vào các kênh rạch hai bên bờ.
Đập ngăn sông bình thường đều do bê tông cứng tạo thành, lúc thường dù có thể nâng cao mực nước góp ích cho việc tưới tiêu song khi có lũ cũng sẽ vì mực nước dâng lên mà gây nguy hiểm cho hai bên bờ đê.
Có điều đập ngăn sông của sông Cao Bình lại khác, nó được chế bằng cao su.
Bình thường thổi phồng lên có thể ngăn nước như đập ngăn sông bình thường, nâng cao mực nước góp ích cho tưới tiêu, còn khi lũ tới chỉ cần xả khí ra sẽ khiến nước lũ tràn qua, bảo đảm an toàn cho đê điều.
Tôi đột nhiên nghĩ tới, bọn họ cũng là dồng âm.
Chẳng lẽ cứ đồng âm là nhất định có thể ở chung một chỗ sao?
Còn tôi, có phải do từ đầu đã vì Diệp Mai Quế đồng âm với hoa hồng đêm mà bắt đầu cảm thấy cô giống hoa hồng đêm?
Lâu dần liền cảm thấy mọi cử động, mọi tiếng nói cử chỉ của cô đều như hoa hồng đêm?
Ví dụ như “Vong phu ý lân” trong Liệt Tử có nói: có người tự mình làm mất búa, nghi là con người hàng xóm trộm mất vì vậy khi nhìn nó thì cảm thấy dáng vẻ khi đi đường, sắc mặt, tiếng nói, cử chỉ đều giống như trộm búa của mình.
Nhưng tới sau này tự tìm thấy búa rồi thì không cảm thấy con của hàng xóm giống kẻ trộm búa nữa.
Thật ra con người hàng xóm vốn chẳng thay đổi gì cả, cho dù là khi nói chuyện, thần sắc hay hành động
Đơn giản là bản thân cảm thấy thế, vì vậy nó trông như kẻ trộm búa, đợi tới khi tìm thấy búa, nó sẽ không còn là kẻ trộm búa nữa.
Vậy liệu tôi đối với Diệp Mai Quế có phải cũng như thế?
Là vì đồng âm với hoa hồng đêm nên tôi mới cho rằng cô là hoa hồng đêm.
Nếu có một ngày, hoa hồng đêm thực sự (nếu có) hay chị xuất hiện, liệu tôi còn cảm thấy Diệp Mai Quế là hoa hồng đêm nữa không?
“Này!” Lan Hà Yển gọi một tiếng tôi mới đột nhiên bừng tỉnh.
Sau đó anh ta chỉ vào chỗ trống đối diện cô gái kia, nói: “Mau ngồi xuống đi.”
Tôi liếc mắt đánh giá cô gái, thoạt nhìn khoảng hơn 20 tuổi, đeo một gọng kính, khuôn mặt coi như thanh tú.
Tôi gật đầu với cô ấy, coi như chào hỏi, sau đó ngồi xuống.
“Tôi giới thiệu hai người một chút.” Lan Hà Yển chỉ vào tôi nói: “Kha Chí Hoành, bạn đại học của tôi.”
Sau đó chỉ vào cô ấy nói: “Ngải Ngọc Lan, đồng nghiệp của bạn gái tớ.”
Cậu ta giới thiệu xong, tôi còn chưa kịp nói gì, Ngải Ngọc Lan đã nói với tôi: “Tuy tên tôi là Ngọc Lan trong hoa ngọc lan, nhưng xin gọi tôi là Ái Nhĩ Lan.”
(Ái Nhĩ Lan là phiên âm hán việt của Ireland)
“Ái Nhĩ Lan?” Tôi rất nghi hoặc.
“Đún vậy. Ái Nhĩ Lan. Yêu hoa lan của …”
Hai tay cô từ từ hướng lên trên, vẽ một hình vòng cung, nhìn qua thật giống động tác nở hoa.
“em.”
Tôi kinh ngạc, tờ giấy ăn trong tay theo đó rơi xuống.
“Rất lãng mạn đấy chứ. Vì chữ Nhĩ trong Ái Nhĩ Lan vừa hay nghĩa là em.”
“Đúng vậy.” Tuy đáp lời nhưng trong lòng tôi vẫn còn kinh ngạc.
“Sau này xin cứ gọi tôi là Ái Nhĩ Lan.”
“Ái… Ái…”
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của…” Cô lại làm động tác nở hoa: “em.”
Tôi lại kinh ngạc.
Tôi nháy mắt, kéo Lan Hà Yển vào toa lét.
“Này, thế là sao?” Tôi hỏi cậu ta.
“Giới thiệu cô ấy cho cậu.” Cậu ta trả lời.
“Vì sao?”
“Nếu hồi trước không có cậu viết thư tình giúp làm sao giờ tớ có bạn gái được? Cho nên tớ muốn trả ơn cậu.”
“Cái này không gọi là trả ơn mà gọi là trả thù.”
“Cậu đừng nói lung tung, cô ấy cũng đâu có tệ.”
“Nhưng vì sao cậu lại định giới thiệu cho tớ?” Tôi lại hỏi.
“Vì ông tớ nói…”
“Này!” Tôi nhanh chóng bịt miệng cậu ta lại: “Đừng có nói cái đấy.”
“Cứ nghe tớ nói xong đã.” Lan Hà Yển kéo tay tôi ra rồi nói: “Ông tớ nói người trong lòng cậu có một đóa hoa, thế nên người đó sẽ có tên như hoa.”
“Hả? Thật chứ?”
“Ừ.” Cậu ta gật đầu: “Tớ phải nhờ bạn gái tìm bao lâu mới thấy đấy.”
“Nhưng cô Ngải này có hơi kỳ cục.”
“Có gì mà kỳ cục? Cô Ngải này tên có hoa, động tác cũng giống hoa, đúng là sinh ra để dành cho cậu mà.”
“Này! Đừng có nói đùa nữa.”
Tôi cùng Lan Hà Yển trở lại chỗ ngồi, không bao lâu sau đồ ăn cũng được đưa lên.
Tôi ăn rât chuyên chú, cố hạ thấp tầm mắt, tập trung vào bàn ăn.
“Anh Kha giờ đang ở đâu?” Ái Nhĩ Lan, không, là cô Ngải lại hỏi tôi.
“Cô Ngải, tôi ở…”
“Xin đừng gọi tôi là cô Ngải, cứ gọi tôi là Ái Nhĩ Lan.” Cô buông dao nĩa rồi nói: “Ánh Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của…” Cô lại nở hoa một lần nữa: “em.”
Lần này tôi kinh ngạc không ít, cơ khóe miệng đột nhiên lỏng đi sau đó run rẩy vài lần.
Một chút nước canh từ khóe miệng tràn ra.
Đúng lúc đấy người phục vụ di qua bên cạnh tôi, tay phải lập tức khăn mặt trong túi ra, vung lên không trung một cái rồi nói: “Xin phép ngài cho tôi dùng khăn mặt bằng tơ đặc biệt của nhà hàng chúng tôi lau khóe miệng tôn quý của ngài, nếu không thì thật thất lễ.”
Tôi nhìn động tác vung khăn ấy của anh ta lập tức đoán ông chủ nhà hàng này là người Thổ Nhĩ Kỳ.
Vì điệu nhảy lạc đà rắc rối của Thổ Nhĩ Kỳ, người múa dẫn đầu sẽ có động tác vung khăn.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Sao tôi cứ gặp phải người kỳ cục vậy?
Thậm chí cả người phục vụ trong nhà ăn cũng rõ kỳ quái.
Tôi đành cẩn thận từng chút một, tránh để Ái Nhĩ Lan làm động tác nở hoa.
Trong câu nói cũng cố dùng từ cô để gọi, tránh gọi tên thường hay gọi cô Ngải.
Nhưng Lan Hà Yển chẳng biết là vô tình hay cố ý cứ luôn gọi cô ta là cô Ngải.
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của…” Vì vậy cô ta lại không ngừng nở hoa: “em.”
Dạ dày tôi nhất định đang co rút.
Bữa ăn này thật ra không lâu lắm nhưng tôi lại thấy thời gian trôi quá chậm.
Hơn nữa phục vụ món ăn trong quán cũng rõ lâu, cứ từng món từng món một bưng lên.
“Hết chưa?” Rốt cuộc tôi phải hỏi người phục vụ.
“Thưa quý ngài, hình như ngài gặp rắc rối gì đó phải không.” Người phục vụ trả lời như vậy.
Tôi đoán không sai mà, anh ta nhất định sẽ nhảy điệu “lạc đà rắc rối”. Khó khăn lắm các món mới lên hết. mọi người cũng chuẩn bị rời đi, tôi mới thở phào một cái.
Ra khỏi nhà hàng, tôi nhanh chóng tạm biệt Lan Hà Yển, bạn gái của cậu ta với Ái Nhĩ Lan.
Lan Hà Yển ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Có lan để ngắt thì cứ ngắt, dẫu sao cũng chẳng phải chịu trách nhiệm.”
Khi tôi đang định đấm cậu ta một cái, Ái Nhĩ Lan lại gọi một tiếng, tôi đành quay lại nhìn cô ấy.
“Đừng quên đấy.” Ái Nhĩ Lan nói với tôi.
“Quên cái gì?” Tôi rất nghi hoặc.
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của…”
Lần này cô nở hoa rõ lớn: “em.”
“Ha ha ha ha.” Tôi cười khan vài tiếng, giọng phát run.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Lan Hà Yển, trừng mắt với anh cậu ta rồi nói: “Tôi nhất định cả đời khó quên.”
Tôi nhanh chóng bỏ trốn, đón một chiếc taxi, nhảy phốc lên xe.
Khi trở lại lầu dưới chung cư, vừa vặn gặp phải Diệp Mai Quế dắt Tiểu Bì đi dạo về.
“Đã lâu không gặp.” Tôi nói.
“Cậu hâm à, chúng ta vừa gặp nhau sáng nay mà.”
“Nhưng tôi lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi.”
“Vớ vẩn.”
Nói xong, cô đưa dây buộc Tiểu Bì vào tay tôi.
“Mình cùng về đi.” Cô nói.
“Ừ.” Tôi mỉm cười.
Thật ra tôi cũng không nói đùa mà thật sự cảm thấy như đã lâu lắm rồi không được thấy cô.
Tựa như một người phiêu lưu trên biển, rốt cuộc cũng thấy được đất liền.
Có lẽ chỉ phiêu lưu một ngày, nhưng trong thời gian một ngày đó, bạn sẽ cảm thấy như đã qua một tháng.
Tóm lại, tôi đúng là có cảm giác thoát khỏi tai kiếp như vậy.
Lại có thêm cảm giác được về nhà.
Cùng là tên hoa nhưng Diệp Mai Quế trước mắt lại khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Ánh mắt cô tựa hoa hồng, khi thẹn thùng cũng có màu sắc như hoa hồng, khi tức giận thật giống gai hoa hồng, lúc buồn ngủ duỗi người lại càng giống hoa hồng nở rộ.
Chỉ có Diệp Mai Quế mới có thể ở bất cứ điểm nào cũng tựa như hoa hồng đêm.
Cho dù tôi có là kẻ mất búa trong “vong phu ý lân” không, nhưng Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm, cho dù ai nói gì cũng vậy.
Cô gái kia dù cũng như một đóa hoa, nhưng rất đáng tiếc, đó lại không phải hoa hồng đêm
Hoa lan có lẽ rất quý, nhưng tôi lại chỉ thích hoa hồng.
“Oản tù tì nào.” Trước cửa chung cư, Diệp Mai Quế đột nhiên nói.
“Được.”
Kết tôi ra đá, cô ra bao, tôi thua.
“Cậu mở cửa đi.”
“Ừ.” Tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa.
Chúng tôi đi tới cửa thang máy, tờ giấy đã lâu không thấy lại xuất hiện:
Nếu tôi có một trăm ngàn, tôi sẽ sửa thang máy hỏng.
Tôi có một trăm ngàn không? Không hề có.
Cho nên thang máy vẫn cứ hỏng.
Nếu có người tới sửa thang máy, bạn sẽ không phải đi thang bộ.
Có người tới sửa thang máy sao? Không hề có.
Cho nên bạn vẫn phải ngoan ngoãn đi thang bộ.
Nếu đổ hết nước của Thái Bình Dương ra cũng sẽ không dập tắt được ngọn lửa giận bạn dành cho lời văn tôi viết loạn.
Có thể đổ hết nước của Thái Bình Dương không? Không thể.
Vậy nên bạn sẽ chẳng hề giận.
Tôi và Diệp Mai Quế cùng nhìn nhau, đồng thanh nói: “Lần đầu bên nhau của Bĩ Tử Thái!”
Sau đó cô mỉm cười, tôi thầm mắng một câu rỗi hơi.
“Rỗi hơi là chỉ ai? Ngô Trì Nhân? Hay là Bĩ Tử Thái?” Cô hỏi.
“Đương nhiên là Ngô Trì Nhân rồi.” Tôi nói.
Tôi đột nhiên nhớ ra Ngô Trì Nhân với không ai cả cũng đồng âm.
“Ừm…” Tôi lại nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, hỏi cô: “Cô cảm thấy lần này Ngô Trì Nhân viết ra sao?”
“Viết không tồi, coi như lại tiến bộ.”
Cô cũng xem thoáng qua: “Hơn nữa lần trước nó nói đây không phải thang máy, giờ lại thành thang máy bị hỏng. Có thể thấy nó đã từ cảnh giới thấy núi không phải núi tiến bộ tới cảnh giới thấy núi lại là núi rồi.”
“Thật không đấy?” Tôi rất nghi hoặc nhìn cô: “Dù thế nào cô cũng không thấy nó rỗi hơi à?”
“Cậu mới rỗi hơi.” Cô trừng mắt với tôi một cái.
Trở lại nhà C, chúng tôi lại ngồi vào ghế sô pha của mình, sau đó Diệp Mai Quế nói: “Này, nói với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay thôi việc rồi, từ tuần sau sẽ không đi làm nữa.”
“Hả?” Tôi kinh ngạc đến mức đứng bật dậy.
“Sao lại kinh ngạc như vậy?”
“Đương nhiên phải kinh ngạc rồi. Sao lại bỏ việc? Nói vậy giờ cô phải làm sao?”
“Cậu lo à?”
“Ừ.”
“Cậu lừa người.”
“Này!”
Diệp mai Quế nhìn tôi một cái rồi cười thành tiếng.
“Có gì buồn cười?”
“Không có gì.” Cô ngừng cười, trả lời thật đơn giản.
Sau đó cầm lấy điều khiển từ xa, bật tivi lên.
“Này!”
“Sao?”
“Cô còn chưa nói cho tôi biết vì sao lại thôi việc.”
“À.” Ánh mắt cô không rời tivi, thản nhiên nói: “Không thôi việc làm sao tôi về làm giáo viên được?”
“Hoa Hồng.” Tôi vô thức gọi cô một tiếng.
“Sao?”
“Tôi cảm động quá.”
“Cậu hâm rồi.”
“Cô thật sự về làm giáo viên à.”
“Ừ.”
“Hoa Hồng!” Tôi lại gọi một tiếng.
“Lại làm sao?”
“Tôi thật sự rất cảm động!”
“Cậu thật sự bị hâm rồi!”
“Tiểu Bì!” Tôi gọi Tiểu Bì một tiếng, Tiểu Bì từ từ đi về phía tôi. Tôi nắm lấy chân trước của nó: “Thật tốt quá, chị em lại trở lại làm giáo viên rồi.”
“Làm giáo viên có gì mà vui.”
“Đó là công việc mà cô thích, tôi đương nhiên phải vui rồi.”
Tôi tới gần ghế sô pha của cô, vươn tay phải: “Nào, chúng ta bắt tay cái nào, thể hiện thành ý chân thành chúc mừng của tôi.”
“Vớ vẩn.” Cô vươn tay phải ra đánh nhẹ vào tay phải tôi.
“Vậy cô định tới đâu dạy? Công việc giáo viên này dễ tìm lắm sao?”
Tôi ngồi lại ghế sô pha, nghĩ một chút rồi lại hỏi.
“Hôm nay tôi gọi điện cho hiệu trưởng trường trước, ông ấy hoan nghênh tôi trở lại.”
Cô tắt tivi, quay lại nhìn tôi: “Cho nên tuần sau tôi sẽ trở lại làm giáo viên.”
Sau khi nói xong, khóe miệng cô khẽ cười.
“Hoa Hồng!” Tôi rất cao hứng đứng dậy, bước hai bước về phía cô.
Tôi đi nhanh quá khiến cho khi bước bước thứ hai chân đụng phải bàn trà, đau tới mức ngồi gập xuống.
“Sao vậy?” Cô cúi đầu xuống, giọng nói thật ôn nhu: “Đau lắm không?”
“Chân tôi đau quá, nhưng trong lòng lại rất vui.”
“Sao lại kích động như vậy chứ?” Cô vươn tay phải ra vỗ nhẹ lên đầu tôi rồi nói: “Có bị thương không?”
“Rách da chút thôi.” Tôi kéo ống quần, nhìn thoáng qua.
“Cậu ngồi xuống đi, tôi đi lấy thuốc bôi.” Nói xong, cô đứng đậy về phòng.
Khi Diệp Mai Quế ra khỏi phòng, trong tay cầm thuốc đỏ và bông băng.
Cô chấm một ít thuốc đỏ sau đó ngồi xuống hỏi tôi: “Miệng vết thương ở đâu?”
Tôi đang chuẩn bị cúi xuống chỉ thì cô lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu đi ăn ra sao?”
“Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của…” Tôi cũng làm động tác nở hoa: “em.”
“Cậu đang làm gì thế?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc.
“Đấy là động tác của cô gái đi ăn với tôi tối nay.”
“Hôm nay chẳng phải cậu đi ăn với bạn hồi đại học à?”
“Đúng vậy. Nhưng cậu ta bảo muốn giới thiệu bạn gái cho tôi…”
Vừa nói xong, tôi thầm hô không ổn.
Quả nhiên cô quăng bông băng cho tôi, nói: “Cậu tự bôi đi.”
Sau đó đứng dậy trở lại ngồi trên ghế sô pha, lại bật tivi.
Tôi cầm bông băng, cứng người một lúc rồi mới nói: “Trước khi đi ăn tôi cũng đâu biết cậu ta muốn giới thiệu bạn gái cho tôi.”
Cô chẳng buồn để ý tới tôi, cầm điều khiển từ xa đổi kênh một lần.
“Nếu sớm biết cậu ta muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi nhất định sẽ không tới.”
Cô vẫn không buồn để ý tới tôi, tốc độ đổi kênh càng lúc càng nhanh.
“Bất kể cô ta là hoa gì, hoa lan thì đã sao? Tôi vẫn cảm thấy hoa hồng là xinh đẹp nhất.”
Tivi dừng lại ở kênh Discovery nhưng cô vẫn không để ý tới tôi.
“Lần sau khi cậu ta tìm tôi đi ăn, tôi sẽ hỏi rõ trước. Nếu cậu ta lại muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, tôi nhất định đại thân diệt nghĩa.”
“Tiểu Bì.” Cô cúi đầu gọi một tiếng rồi chỉ vào tôi: “Tới hỏi người kia xem đại thân diệt nghĩa là gì?”
Khi nói “người kia” cô còn cố ý to tiếng lên.
“À. Tôi với cô cô là thân, với cậu ta là tình nghĩa bạn bè, đương nhiên phải đại thân diệt nghĩa rồi.”
“Hừ.” Cô hừ một tiếng rồi nói: “Tiểu Bì, tới bảo người kia mau bôi thuốc đi.”
“À.” Tôi cúi đầu, đột nhiên không muốn bôi thuốc, chỉ vẽ một vòng tròn xung quanh vết thương.
Sau đó lại vẽ một mũi tên, viết vài chữ.
“Tiểu Bì.” Cô lại bảo một tiếng: “Đến hỏi người kia xem sao bôi thuốc thôi mà lâu vậy?”
“À, là như vậy, cô xem này.”
Tôi giơ chân lên, trên chân có mấy chữ màu đỏ: “Miệng vết thương ở trong này.”
“Này!” Cô đột nhiên đứng dậy: “Cậu đang làm gì đấy?”
“Vừa nãy cô hỏi tôi miệng vết thương ở đâu?” Tôi cũng đứng dậy nói: “Tôi nghĩ mình nên trả lời thôi.”
“Tiểu Bì!” Cô đột nhiên lớn tiếng nói: “Đi nói cho người kia, hắn ta có thể bớt rỗi hơi đi được không!”
Tôi lập tức ngồi xuống dùng bông dính thuốc đỏ, ngoan ngoãn dán lên vết thương.
“Tiểu Bì. Đi nói cho người kia trong ngăn kéo thứ nhất dưới tivi có băng dán vêt thương.”
Tôi tới tủ tivi, mở ngăn kéo, lấy băng dán ra, dán lên miệng vết thương.
“Tiểu Bì. Đi nói cho người bia, sau này đừng bất cẩn như thế nữa.”
Vốn khi cô nói “người kia” đầu Tiểu Bì sẽ lúc lắc liên tục giữa tôi với cô.
Không ngờ lần này Tiểu Bì lại đi sang bên tôi. Tôi cúi người nhỏ giọng nói bên tai nó một câu.
“Tiểu Bì. Người kia nói gì thế?”
Tôi lại ghé tới tai Tiểu Bì, nói lại lần nữa.
“Này! Rốt cuộc cậu nói gì?”
“Tiểu Bì không nói cho cô sao?”
“Này!”
“Tôi bảo sau này tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Hừ.”
Sau đó chúng tôi đều ngồi xuống, kênh Discovery đang phát một chương trình về lũ lụt.
Tôi xem tivi rất cẩn thận vì chuyện này có liên quan đến mình, hơn nữa tôi còn phải nghiên cứu.
Diệp Mai Quế có vẻ cũng thấy tôi chăm chú vì vậy không đổi kênh nữa, chỉ im lặng xem tivi cùng tôi.
Khi chương trình kết thúc, tôi nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 rưỡi.