Đọc truyện Hoa Hồng Dại – Chương 7: Có phải Diệp Mân rất kiêu ngạo đúng không?
Editor: Dì Annie
Mỗi học kỳ thầy Vương Tranh Minh đều mời học sinh của mình đi ăn uống một hai lần.
Lần này nhân dịp Tết trung thu và lễ Quốc khánh gần đến, ông muốn cùng các học trò thân thiết họp mặt.
Ông không hướng dẫn nhiều sinh viên, thạc sĩ tiến sĩ cộng lại chỉ có mười người, mọi người lấy thêm một cái ghế ngồi chung thành một bàn.
Lúc Diệp Mân đến, mọi người đã đến gần đủ.
Người cuối cùng bước vào là Tần Mặc.
Thầy Vương hẹn lúc 7 giờ, Tần thiếu gia thong thả tiến vào.
Trong phòng toàn là thạc sĩ tiến sĩ giản dị, anh vừa đến mang theo hào quang, ánh mắt của mọi người đều rơi trên người anh.
Thật ra anh cũng không ăn mặc nổi bật, áo thun đen đơn giản cùng chiếc quần jeans xanh, mang một đôi Vans màu đen hết sức bình thường nhưng cũng rất phong cách.
Song anh sinh ra đã có vẻ ngoài rất tốt, căn bản không cần thêu hoa dệt gấm, có mặc một cái bao bố cũng khiến nữ sinh khóc thét khen đẹp trai.
Diệp Mân nghĩ, anh hơn người bình thường ở chỗ cuộc sống an nhàn sung sướng luôn suôn sẻ, vậy nên anh luôn tự tin, có chút bất cần đời, thêm chút tùy tiện ngông cuồng, tựa như chỉ cần anh ấy muốn thứ gì đều dễ như trở bàn tay.
Anh hoàn toàn khác những người ngồi đây, những người bị vấn đề gia đình, học tập, tương lai, tình yêu chi phối.
Khác ở chỗ khuôn mặt không bị sự thất bại và phiền não vây quanh.
Anh là thiên chi kiêu tử, hoặc có lẽ là đứa trẻ bị chiều hư.
“Đến đây nào, mau ngồi đi!” Thầy Vương Tranh Minh thấy người đến, tươi cười ngoắc anh.
Mặc dù vị đại thiếu gia này không phải là một học sinh ưu tú nhưng từ nhỏ đã được các giáo viên yêu thích. Thầy Vương Tranh Minh đặc biệt dành vị trí bên phải cho anh.
Tần Mặc cười, chào hỏi mọi người, ánh mắt dừng trên người Diệp Mân bên cạnh rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Tuy tâm khí anh cao ngạo bất cần đời nhưng là người biết lễ tiết, đến dùng cơm cũng không quên mang trà đến biếu thầy Vương Tranh Minh, khiến cho những sinh viên đến tay không sững sờ.
Thầy Vương Tranh Minh ân cần hỏi: “Dự án của các em thế nào rồi?”
“Tạm được ạ, đã bắt đầu vào giai đoạn thiết kế đầu tiên.”
Giáo sư Vương gật đầu: “Diệp Mân có chính thức gia nhập nhóm không?”
Tần Mặc hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cô, nói: “Đã gia nhập ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, nếu có vấn đề gì các em có thể tìm thầy bất cứ lúc nào, nếu thầy không giải quyết được, nhất định sẽ tìm người tham khảo ý kiến giúp các em.”
Trong mắt Tần Mặc có ý cười, nói: “Cảm ơn giáo sư Vương.”
Trên bàn đều là học trò cưng của mình, tâm trạng thầy Vương rất tốt, là một giáo viên tốt thầy luôn tận lực giúp đỡ học trò, không thiên vị ai cả.
Dù không nói nhiều nhưng Tần Mặc trời sinh đã là tiêu điểm của đám đông. Ngay cả những thạc sĩ, tiến sĩ ngồi đây ít nhiều cũng có chút ngại ngùng trước mặt giáo sư. Vậy mà trên người anh luôn phảng phất sự tự tin, lúc anh đối mặt với giáo viên cũng rất tự nhiên thong thả.
Thế là thầy Vương luôn miệng cùng anh trò chuyện sôi nổi.
Diệp Mân ngồi bên cạnh tỉnh bơ nhìn anh một lúc.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng bàn ăn. Mỗi học kỳ thầy Vương Tranh Minh đều mời học trò đi ăn uống, nhưng học kỳ đầu cô bận việc, học kỳ trước thì đi nước ngoài.
Lớp bọn họ có tụ tập đi ăn hai lần, Tần Mặc lại không tham gia.
Dù là ở khoa hay ở trường, bạn học Tần Mặc cũng là một nhân vật phong vân, nhưng anh gần như không tham gia hoạt động, không gia nhập hội sinh viên, cũng không tham gia các câu lạc bộ hay hoạt động của khoa, ngoại trừ mấy cuộc thi trong đại hội thể dục thể thao, Diệp Mân chưa từng thấy bóng dáng của anh.
Trong trường không ai không biết anh, ngược lại anh không quen ai ngoại trừ Lâm Khải Phong và mấy người bạn chơi bóng cùng.
Cô có thể tưởng tượng ra, một người luôn lái siêu xe rêu rao khắp nơi, quen bạn gái đều là hoa khôi của các trường, hẳn là xem thường việc làm quen với các bạn cùng trường.
Đây chính là thiên tử kiêu tử.
“Mọi người ăn đi!” Sợ học trò không tự nhiên, thầy Vương lên tiếng.
Diệp Mân không câu nệ, chỉ là món cô thích không được chuyển tới trước mặt, cô cũng không tiện xoay bàn.
Mỗi lần món sườn xào chua ngọt yêu thích vừa đến chỗ cô, chưa kịp duỗi đũa ra gắp đã bị người khác xoay đi, cô cảm thấy tối nay mâm thức ăn kia nhất định không có duyên với mình.
Vì vậy khi món sườn xào chua ngọt lần nữa xoay tới trước mặt, cô dứt khoát làm như không thấy. Khóe mắt cô bỗng liếc thấy hai ngón tay thon dài đang ấn xuống mâm thủy tinh.
Cô hơi bất ngờ, theo bản năng quay đầu, vừa lúc đối diện với con ngươi màu hổ phách trong đôi mắt hẹp dài của Tần Mặc.
Anh nhìn cô, nhướng mày ra hiệu.
Diêp Mân phản ứng kịp thời gắp hai đũa sườn xào chua ngọt vào chén.
Lúc này Tần Mặc mới thu tay để bàn xoay bị người khác chuyển đi.
Một bữa cơm cả chủ khách đều vui vẻ.
Các nam sinh bồi thầy Vương Tranh Minh uống hai chén, Tần Mặc cũng không ngoại lệ.
Ra khỏi phòng, đám người đi thành từng tốp ba, tốp năm, đều là bạn cùng lớp nhau. Bạn cùng lớp của Diệp Mân chỉ có Tần Mặc, hơn nữa hai người đang làm chung dự án, dĩ nhiên phải đi cùng anh.
Cũng may sau khi tạm biệt thầy Vương, mọi người ai về nhà nấy, cô cũng có thể mỗi người một ngả với “bạn học thân thiết” của mình.
Một mình cô đi dọc theo đường cái về cổng trường, không ngờ chưa đi được vài bước đã bị giọng nói quen thuộc gọi lại: “Này, muốn tôi tiễn cậu một đoạn không?”
Diệp Mân quay đầu, thấy Tần Mặc đang đứng cạnh chiếc xe màu xanh ở bãi đậu xe ven đường, một tay khoác lên cửa bên phía lái, một tay cầm chìa khóa xe quơ quơ nhìn cô.
Chân mày cô chau lại, mặt không đổi sắc đi về phía anh.
“Lên xe.” Tần Mặc thấy cô đi tới, khom lưng chuẩn bị ngồi vào ghế lái.
Diệp Mân đi thẳng đến trước mặt anh, đóng cửa xe lại: “Cậu uống rượu.”
Tần Mặc bị một tiếng “cạch” làm cho run lên, có chút buồn cười nói: “Bạn học à, cậu nhìn tôi giống say rượu lắm hả?”
Quả thật không say, nhưng đôi mắt hơi phiếm hồng, đây là biểu hiện của say rượu.
Diệp Mân nói: “Đã uống rượu thì không được lái xe, không sợ việc gì to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, hôm nay giáo sư Vương mời khách, nếu cậu xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy đến thầy.”
Tần Mặc: “…” Con mẹ nó, nói có lý quá nhỉ, suy luận hoàn hảo khiến anh muốn phản bác cũng không được.
Anh đỡ trán, khoát tay: “Được rồi, tôi gọi người đến chở.”
Vừa dứt lời bỗng có một âm thanh nũng nịu vang lên: “Tần Mặc…”
Nghe tiếng gọi hai người cùng quay lại, thấy Triệu Đình mang giày cao gót đang chạy đến.
Diệp Mân không thể phủ nhận, người bạn cùng phòng không thân thiết này thật sự là mỹ nhân, không kém các bạn gái trước của Tần thiếu gia chút nào.
Tiết mục cướp đoạt người yêu đối với các cô gái có ngoại hình thế này cũng là dễ hiểu.
Triệu Đình đi đến, cười với Diệp Mân, lại thân mật kéo cánh tay Tần Mặc, ôn nhu nói: “Bọn anh kết thúc liên hoan rồi sao?”
Tần Mặc gật đầu: “Cô tới thật đúng lúc, tôi uống rượu không thể lái xe, cô lái xe đưa tôi về đi.”
Triệu Đình nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Nhìn anh có giống uống say đâu.”
Tần Mặc thản nhiên nhìn Diệp Mân, bắt chước lời cô nói: “Đã uống rượu thì không được lái xe, không sợ việc gì to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, hôm nay giáo sư Vương mời khách, nếu tôi xảy ra chuyện gì sẽ liên lụy đến thầy.”
Diệp Mân mắng thầm trong lòng.
Triệu Đình cười khanh khách, đưa tay ôm cổ anh, nói: “Anh tuân theo quy củ từ bao giờ thế? Nhưng mà đây là chuyện tốt, rất đáng khen.”
Vừa nói vừa mổ lên má anh một cái.
Thấy nhiều cảnh tượng thế này, tâm tư thầm kín của Diệp Mân đã sớm luyện thành thép.
Dù có chút khổ sở, nhưng cũng chỉ có một chút thế thôi.
Cô nghiêm mặt, giọng hời hợt: “Triệu Đình, cậu lái xe cẩn thận, tớ về đây.”
“Được.”
Tần Mặc nói: “Không cần bọn tôi tiễn một đoạn à?”
Diệp Mân đã xoay người bước lên vỉa hè, không quay đầu lại, khoát tay.
Tần Mặc nhìn bóng lưng mảnh mai đang chìm dần vào bóng đêm, bất giác cười khẽ.
Triệu Đình cầm chìa khóa trong tay anh, thay anh mở cửa ghế phụ lái: “Đi thôi đại thiếu gia, em đưa anh về.”
Tần Mặc uể oải ngồi vào chỗ, nhìn qua cửa kính, bóng dáng cô gái kia đã hòa vào bóng đêm, gần như không phân biệt được nữa.
Chờ Triệu Đình ngồi vào ghế lái, anh giả bộ thuận miệng hỏi: “Có phải Diệp Mân kiêu ngạo lắm đúng không?”
Triệu Đình ồ một tiếng: “Kiêu ngạo hả? Cũng được mà, chắc là học bá nên hơi thanh cao.” Cô khởi động xe, hỏi, “Đúng rồi, bây giờ cô ấy đang cùng các anh làm dự án Chip AI hả?”
Tần Mặc gật đầu.
Cũng không hiểu vì sao mà sau khi lên xe, hai ly rượu vừa uống bắt đầu có tác dụng làm đầu óc anh mê man. Xem ra học bá còn có thể đoán trước tương lai nữa cơ.
Triệu Đình lại hỏi: “Anh làm cái này vì gây dựng sự nghiệp sao?”
Tần Mặc nhắm mắt, ừ một tiếng.
Triệu Đình lại hỏi: “Vậy về sau không phải cô ấy cũng là người đồng sáng lập với các anh sao?”
Tần Mặc dựa vào ghế, nói qua loa: “Tôi nể mặt thầy Vương mới cho cô ấy cùng tham gia dự án, lúc xin ngân sách quốc gia thêm tên cô ấy vào là được. Còn gây dựng sự nghiệp gì đó, tôi không có hứng thú làm cùng nữ sinh.”
Triệu Đình cười khanh khách: “Vậy đợi các anh làm xong con chip, em đến giúp các anh được không? Sinh viên tài chính như bọn em giỏi nhất là chuyện đầu tư.”
Tần Mặc nâng mí mắt mỏng liếc xéo cô ta, khẽ cười nói: “Vậy tôi cảm ơn trước.”
Trong lòng Triệu Đình vui mừng, mặc dù cô chưa tốt nghiệp nhưng cũng 25 rồi, không còn đắm chìm trong mơ mộng như nữ sinh mười mấy hai mươi. Ngoài chuyện Tần Mặc thu hút nữ sinh, cô suy tính hiện thực nhiều hơn.
Thứ cô muốn ở người đàn ông này không chỉ có tình yêu.
Cô đang muốn nói tiếp lại nghe người bên cạnh thờ ơ nói: “Nếu lúc đó cô vẫn còn là bạn gái tôi.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng là kiêu hãnh và định kiến, nhưng mà người kiêu ngạo phải là nữ chính ha ha ha.