Hoa Hồng Dại

Chương 28: Quà sinh nhật


Đọc truyện Hoa Hồng Dại – Chương 28: Quà sinh nhật

Editor: Dì Annie

Sau khi Tần thiếu gia trịnh trọng xin lỗi, chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai người gần như được giải quyết hoàn toàn.

Diệp Mân cũng không phải là một cô gái lòng dạ hẹp hòi, thật ra không phải cô tức giận với anh mà chỉ vì tâm tư nhỏ không ai biết kia không có chỗ phát tiết thôi.

Lần giảng hòa này dường như làm cho quan hệ của hai người không giống lúc trước.

Nói đúng hơn là thái độ của Tần Mặc với Diệp Mân có sự thay đổi lớn.

Gần như anh đã coi cô là bạn thân giống như Lâm Khải Phong và Giang Lâm, hành vi cử chỉ trước mặt cô càng tùy ý.

Nhưng đồng thời cũng có sự khác biệt với hai người kia, ít ra mỗi lần phấn khích định ôm vai cô sẽ kịp thời nhận thức được việc này không đúng nên nhanh chóng thu lại móng vuốt heo của mình.

Thân thiết nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.

Anh vẫn nhận thức rất rõ ràng cô là nữ sinh.

Chớp mắt đã đến tháng 5, đã quen với việc mỗi buổi sáng tới phòng thí nghiệm lại gặp Tần Mặc, hôm nay lần đầu tiên thấy chỗ của anh trống không, Diệp Mân hỏi Lâm Khải Phong: “Tần Mặc đâu rồi, sao không ở phòng thí nghiệm?”

Lâm Khải Phong trả lời: “Hôm nay sinh nhật cậu ấy, đi về nhà ăn sinh nhật rồi, hôm nay cậu ấy không tới đâu.”

Đương nhiên là Diệp Mân biết sinh nhật Tần Mặc, nhưng còn chưa tới mà, cô lật lịch ra xem mới hiểu hẳn là hôm nay là sinh nhật âm lịch của anh.

Cô ngồi xuống, nghĩ ngợi hỏi: “Cậu có muốn tặng quà không?”

Lâm Khải Phong buồn cười nói: “Tặng quà cho cậu ấy làm gì? Cậu ấy là con một của nhà họ Tần, sinh nhật năm nào cũng nhận toàn là quà giá trị còn hơn thu nhập cả một đời của dân thường nhỏ bé bọn mình nữa. Bọn mình không cần góp vui đâu.”

Diệp Mân nghĩ lại cũng thấy thế, anh cũng không phải con nít nhận được kẹp sách hay đồ chơi sẽ vui vẻ cả ngày.

Nhưng cô vẫn nhắn tin Wechat chúc mừng sinh nhật anh, chắc là bận quá nên một lúc lâu sau đối phương mới trả lời một câu cảm ơn.

Không hiểu vì sao trong lòng cô có cảm giác hơi mất mát.

Mấy ngay nay bọn họ đều ở phòng thí nghiệm nhỏ này làm việc cùng nhau, giống như là người cùng một thế giới.

Nhưng hôm nay Tần Mặc vắng mặt khiến cô rõ ràng, trước giờ anh và bọn họ không cùng một thế giới, thế giới của anh là thứ mà người thường chỉ có thể nghĩ đến mà không chạm tới được.

Anh sinh ra đã đứng ngay vạch đích, không phải ở vạch xuất phát.

Chắc là mấy tháng nay ở phòng thí nghiệm đã quen với việc có người bên cạnh, cả ngày nay cô luôn cảm thấy thiêu thiếu gì đó, nhất là khi muốn bàn bạc công việc, vừa quay đầu lại phát hiện chỗ bên cạnh trống không nên cô không thích ứng được.

Cứ nghĩ cả ngày nay sẽ trôi qua trong mơ hồ như vậy, ai ngờ 8 giờ kém, cửa phòng thí nghiệm bỗng bị đẩy ra.

Diệp Mân vô thức quay đầu, nhìn thấy Tần Mặc phong trần đi tới. Cô kinh ngạc mở to mắt, vừa lúc chạm phải ý cười trong đôi mắt hẹp dài của anh.

“Lão Tần, sao cậu lại tới đây? Không phải là ở nhà ăn sinh nhật à?” Lâm Khải Phong kỳ quái hỏi.

Tần Mặc dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Diệp Mân, hai tay hờ hững khoác lên ghế dựa, cười đáp: “Các cậu không biết trưởng bối đãi sinh nhật phiền thế nào đâu, một bữa ăn là lỗ tai sắp bị lải nhải đến mọc kén rồi.”


Lâm Khải Phong cười nói: “Có tiền có quà là được, đừng nói là lỗ tai mọc kén, cho dù lải nhải đến điếc tôi cũng tình nguyện.”

Tần Mặc bĩu môi: “Thôi đừng nhắc tới, lúc trước mỗi năm ba tôi đều tặng một chiếc xe, năm nay tôi chọn mẫu xong rồi, cậu biết lão nhân gia* tôi làm gì không? Đưa cho tôi cái mô hình, thật là làm tôi tức chết mà. Tôi tức giận nên chỉ bữa tối chỉ ăn vài miếng, tranh thủ thời gian chạy đây.”

*người bước vào tuổi trung niên

Lâm Khải Phong cực kỳ hâm mộ nói: “Cậu tận hưởng đi, cậu nghĩ xem ba cậu đã mua bao nhiêu chiếc xe cho cậu rồi.”

Tần Mặc lơ đễnh xùy một tiếng, nói: “Được rồi, ông già* nhà tôi không chỉ không tặng xe mà còn ngừng cấp thẻ cho tôi nữa. Sinh nhật năm bản mệnh đúng là thú vị thật!”

*nguyên văn là lão đầu tử, chỉ người đàn ông lớn tuổi, đôi khi là biệt danh người vợ dành cho người chồng già

Lâm Khải Phong bất ngờ nói: “Không phải chứ, sao ba cậu ác vậy?”

“Ba tôi nói năm nay tôi 24, đến tuổi bắt đầu tay làm hàm nhai rồi.” Tần thiếu gia nói xong câu này còn khinh thường, lại buông tay nói, “Mà không quan trọng, dù sao sáu tháng cuối năm nay có thể gọi vốn đầu tư rồi, tôi không thèm tiền của ông già kia đâu, qua tám năm mười năm, thành tựu của tôi nhất định sẽ vượt ông ấy, lúc đó tặng cho ông ấy một cái xe mô hình để coi ông ấy có tức chết không.”

Lâm Khải Phong cười to.

Diệp Mân thầm nghĩ, trên đời này phần lớn người trẻ 24 tuổi đã sớm tay làm hàm nhai, ngay cả cô cũng phải dựa vào học bổng, vậy mà có người vẫn được ba mẹ chu cấp đầy đủ như thế.

Sự ngây thơ không ai bì nổi trên người anh chắc cũng là do ba mẹ dung túng cưng chiều thế này.

Tần Mặc khoát tay nói: “Đi thôi! Anh đây mời các cậu đi ăn khuya!”

“Đồng ý đồng ý đồng ý*!” Giang Lâm nghe đến ăn thì hưởng ứng ngay, nhanh chóng tắt máy tính chờ xuất phát.

*nguyên văn là “ngao ngao ngao”, là tiếng động vật (mèo) kêu, theo ngôn ngữ mạng thì cũng có nghĩa là đồng ý, chấp nhận

Thấy cô gái bên cạnh thất thần nhìn máy tính, Tần Mặc đá nhẹ chân ghế của cô, liếc mắt nói: “Nghĩ gì mà mất hồn thế? Nhanh lên!”

“Ừ”, Diệp Mân hoàn hồn, lại nghiêm mặt nguýt anh, “Chân cậu ngứa hả?”

Tần Mặc nhếch môi, lại đá ghế cô một cái, “Ừ đấy.”

“Ngây thơ.”

*

Vẫn là đến quán nướng Anh Mập.

Vận may vẫn không tệ, vừa đến đã có người tính tiền rời đi, trong quán đông nghịt khách vẫn thuận lợi tìm được bàn.

Lúc trước mới quen biết Tần Mặc, Diệp Mân luôn cảm thấy anh là loại nhị thế tổ* phóng đãng xa hoa. Giờ mới biết anh có hai mặt, có thể thường đổi xe sang trọng cũng có thể ngồi quán nướng ven đường với bạn bè.

*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

Tựa như là người của hai thế giới.

Lúc chờ đồ nướng, ánh mắt Diệp Mân nhìn mấy quầy hàng ven đường cách đó không xa, nghĩ tới điều gì đó, đứng lên nói: “Tôi đi mua ít đồ.”


“Mua gì, cần tôi đi cùng không?” Tần Mặc ngẩng đầu nhìn cô hỏi.

“Không cần đâu, tôi đi xem chút thôi.”

Cô đến một quầy hàng bán đồ trang trí, chủ quầy là một cô gái khéo tay. Ngoài thành phẩm được trưng bày, trên kệ còn có mấy viên đá và hạt châu nhỏ.

Diệp Mân nói: “Có thể giúp tôi đan một cái vòng tay dây đỏ không?”

Cô gái gật đầu: “Không thành vấn đề, là vòng bản mệnh* đúng không?”

*kiểu vòng may mắn:


Diệp Mân hơi do dự, ngại ngùng đặt tay lên bàn, mở lòng bàn tay ra: “Tặng cậu một món quà sinh nhật. Năm bản mệnh* phạm Thái Tuế, mang màu đỏ có thể trừ tà tránh tai họa.”

*Năm bản mệnh là năm tuổi hoặc năm xung khắc, phạm Thái Tuế là vào năm xung khắc gặp phải điều không thuận lợi

Ánh mắt Tần Mặc rơi vào sợi dây đỏ trong tay cô: “Cậu là một học bá khoa học mà cũng tin cái này hả?”

Diệp Mân nói: “Dù sao thì cũng là vật may mắn.”

Tần Mặc gật đầu: “Cũng đúng” sau đó đưa tay trái ra đặt trên tay cô, nghiêng đầu cười nói: “Cậu đeo cho tôi đi.”

Diệc Mân liếc anh, trong lòng nghĩ thầm tên đại thiếu gia này thật nhiều chuyện nhưng vẫn cầm vòng tay lên cẩn thận đeo cho anh.

Ngón tay con gái nhẹ nhàng mềm mại, còn có chút ấm áp như có như không chạm vào da thịt nơi cổ tay anh.

Đột nhiên trong lòng Tần Mặc có chút gì đó khác thường, dường như là rung động khe khẽ, như có một cơn gió phảng phất, một dòng suối mát chảy qua tim.

Anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt hơi cúi xuống của cô gái, sau đó thuận theo ánh mắt cô nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, chờ cô gái thu tay lại, anh nhíu mày cười nói: “Sao tôi thấy giống mấy bà cô vậy?”

Diệp Mân nói: “Nếu cậu không thích thì tháo xuống.”

Tần Mặc nhanh chóng rụt tay lại nói: “Như thế không được, cái vòng này là vật may mắn đeo lên rồi thì không thể tháo xuống, đó là điềm xấu.”

Diệp Mân xùy một tiếng: “Không phải cậu vừa nói sinh viên khoa học không tin vào mê tín dị đoan à?”

Tần Mặc nói: “Thà tin còn hơn không.”

Anh buông tay xuống, tay phải vô thức sờ lên cổ tay trái, lại nghĩ tới điều gì, xoa tay nhìn hai tên gia hỏa đang chờ đồ nướng nói: “Diệp Mân tặng quà cho tôi rồi, quà của hai tên vương bát đản các cậu đâu?”

Lâm Khải Phong và Giang Lâm nhìn nhau cười, rất ăn ý tặng anh hai nụ hôn gió.

Tần Mặc xì một tiếng, mặt đầy ghét bỏ bĩu môi: “Có thấy buồn nôn không vậy!”

Lâm Khải Phong không biết xấu hổ nói: “Hai bọn tôi hôn gió không trân quý bằng một cái vòng dây đỏ mấy tệ hả?”


Tần Mặc: “Cút đi.”

Mấy tệ thì sao? Mấy tệ có thể là vật may mắn đó.

*

So với lần trước, bữa khuya đêm nay không có phong ba, thời gian cũng còn sớm, mọi người ăn uống no say xong mới có mười giờ, không phải lo ký túc xá đóng cửa.

Ký túc xá nam nữ nghiên cứu sinh không gần nhau, đi qua cổng trường không bao xa Diệp Mân đã tạm biệt bọn họ, mỗi người một ngả.

Vì còn sớm nên cô đút tay trong túi áo, thoải mái nhàn nhã đi về ký túc xá.

Có điều đi được một đoạn cô liền cảm thấy có gì đó kì lạ.

Quay đầu nhìn lại đã thấy cách đó mấy bước, Tần Mặc đang cong môi chậm rãi theo sau.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tần Mặc tiến lên: “Tôi xem chừng nào thì cậu phát hiện ra tôi.”

Diệp Mân: “Cậu làm gì vậy?”

Tần Mặc nói: “Tôi tản bộ một chút cho tiêu cơm, dù sao cũng không bận gì nên đưa cậu về.”

“… Không cần đâu.”

Tần Mặc giơ tay trái lên lộ ra vòng tay màu đỏ nói: “Cậu tặng quà sinh nhật cho tôi, tôi cũng nên có chút phong độ thân sĩ đưa cậu về ký túc xá chứ, coi như là có qua có lại.”

Diệp Mân buồn cười nói: “Chỉ là cái vòng năm tệ thôi cậu không cần phải có qua có lại vậy đâu, hơn nữa cậu đã mời bữa khuya rồi.”

Đương nhiên Tần Mặc rất hài lòng với món quà năm tệ này, nhìn cái vòng cười nói: “Dù sao cũng là cậu có lòng, hai tên vương bát đản kia ăn hai trăm xiên mà ngay cả một món quà một mao cũng không tặng tôi.”

Diệp Mân cười: “Không phải đã tặng cậu hôn gió rồi hả?”

Tần Mặc cười lạnh nói: “Đúng là tôi kết nhầm bạn mà.”

Diệp Mân bật cười, trầm mặc một lát lại nói: “Chỉ là tôi nhớ năm nay là năm bản mệnh nên mới tặng dây đỏ may mắn cho cậu.”

Tần Mặc: “Cho nên mới nói là của ít lòng nhiều.”

Diệp Mân sửng sốt: “… Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Tần Mặc không để ý lời nói của mình có hơi mập mờ, chỉ là anh nhận được quà sinh nhật bất ngờ này nên cảm thấy vui vẻ, thậm chí chút phiền muộn khi ba anh tặng xe mô hình cũng bị quét sạch.

Anh nghĩ ngợi hỏi: “Chừng nào thì đến sinh nhật cậu?”

Diệp Mân nhàn nhạt đáp: “Cuối năm lận, giờ còn sớm.”

Tần Mặc hơi suy nghĩ, gật đầu.

Diệp Mân lặng lẽ hít sâu, nói: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Hai người đi cạnh nhau, ánh đèn đường hắt lên mặt đường hai bóng người, nhìn qua như đang dựa vào nhau có chút thân mật.

Diệp Mân dời ánh mắt khỏi hai cái bóng.


Hình như đây là lần đầu tiên hai người đi cạnh nhau.

Rõ ràng đã quen thuộc nhưng trái tim cô vẫn vì lần đi cạnh nhau này mà đập loạn.

Không hiểu vì sao hai người đều không nói tiếng nào.

Bên tai chỉ có tiếng bước chân và tiếng gió đêm xào xạc.

Lúc này người đi đường không nhiều, lác đác vài sinh viên về muộn, đa số là mấy cặp tình nhân.

Diệp Mân bối rối nghĩ không biết lúc này mình đi cùng Tần Mặc có bị người ta nghĩ là người yêu không.

Hai người đi được vài phút, lúc đến gần ký túc xá nghiên cứu sinh, đôi tình nhân đi đằng trước bỗng dừng lại ôm nhau, dưới ánh đèn đường trên vỉa hè, không coi ai ra gì hôn nhau.

Với mấy đôi yêu nhau mà nói đây là hành động mập mờ nhưng lãng mạn. Nhưng đối với Tần Mặc và Diệp Mân đứng cách đó ba mét thì không thấy vậy.

Diệp Mân vẫn là cô gái chưa có kinh nghiệm, nhìn thấy cảnh này nhanh chóng cúi đầu xuống, lúng túng dừng bước, mang tai cũng nóng lên.

Tần Mặc ho hai tiếng nhắc nhở hai nhân vật chính nhường đường nhưng đôi tình nhân hôn nhau cuồng nhiệt không hề hay biết, thậm chí càng hôn càng dính nhau, còn phát ra âm thanh mập mờ.

Diệp Mân bước nhanh xuống làn đường vượt qua đôi tình nhân đang đứng ven đường.

Tần Mặc trầm mặc đuổi theo.

Không khí vốn có chút kỳ diệu lại trở nên xấu hổ.

Nhất là Tần Mặc còn ho hai tiếng với người ta nên càng lúng túng.

Cũng may ký túc xá không xa, yên lặng đi hai phút đã đến.

“… Tôi đi lên đây.” Diệp Mân nói.

Tần Mặc gật đầu, lại nghĩ tới điều gì giơ tay trái lên: “Cảm ơn món quà của cậu.”

Diệp Mân buồn cười nói: “Thật ra chỉ là món quà nhỏ thôi.”

Tần Mặc mím môi, thả tay xuống: “Vậy cậu lên đi, mai gặp.”

Diệp Mân ừ một tiếng, quay người đi vào cổng ký túc xá.

Đi vào cửa rồi cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, còn lâu mới đến 12 giờ.

Cô quay đầu nhìn Tần Mặc qua lớp cửa kính. Dưới ánh đèn đường người kia vẫn còn đứng đó, vẫy tay với cô, làm khẩu hình “Ngủ ngon”.

Phép thuật của cô bé lọ lem không biến mất.

Bởi vì xưa nay cô không phải là cô bé lọ lem.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay có hai chương, mười giờ đăng.

Cảm ơn hôm qua đã tặng quà. Mọi người hãy tiếp tục bình luận nha —



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.