Hoa Hồng Dại

Chương 12: Cậu lúc nào cũng chảnh như vậy hả?


Đọc truyện Hoa Hồng Dại – Chương 12: Cậu lúc nào cũng chảnh như vậy hả?

Editor: Dì Annie

Giang Lâm uống xong ly trà sữa lớn, thỏa mãn ợ một cái, nói: “Lão Tần, hai ngày nay lương tâm cậu trỗi dậy hả? Sao tốt với bọn tôi vậy? Mỗi tối đều mua trà sữa tới. Nhưng mà tôi thấy uống trà sữa mãi vô vị lắm, ngày mai tôi muốn uống Starbucks đá xay.”

Tần Mặc cười khan: “Làm người không nên mơ mộng quá nhiều, cậu cứ từ từ suy nghĩ đi.” Ngừng một lát lại nói, “Trước cửa chung cư tôi mới mở quán trà sữa, tôi chỉ tiện tay mua mấy lần thôi, nếu cậu thấy vô vị thì mai tôi không mua nữa.”

“Ấy đừng mà!” Giang Lâm kêu rên, “Trà sữa ngon lắm, rất ngon.”

Tần Mặc: “Cậu còn muốn mỗi ngày tôi đều mua cho cậu hả?”

“Không phải cậu tiện tay à?”

“Về sau không tiện nữa.”

Giang Lâm lập tức ỉu xìu như quả cà dập, cả người cao gầy xiêu vẹo vùi trong ghế than thở.

Tần Mặc nhìn cậu, lại nhìn Diệp Mân bên cạnh đã bắt đầu làm việc, hắng giọng nói: “Hình như chúng ta chưa đi ăn chào đón bạn học mới nhỉ. Như vậy đi, trước tiên mọi người làm việc, đến 10 giờ chúng ta kết thúc sớm, tôi mời mọi người ăn khuya.”

“Được”. Giang Lâm nghe xong như được tiêm máu gà, ngồi thẳng lên.

Cuối tháng mười trời se lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới con đường ẩm thực náo nhiệt ở cửa Tây.

Mọi người đến quán nướng Anh Mập, mới giờ này đã không còn chỗ ngồi, cũng may vận khí không tệ, vừa đến thì có một bàn ăn xong tính tiền.

Tần Mặc ngồi xuống, ném thực đơn trước mặt Giang Lâm, nói: “Lâm ca gọi món rất chuyên nghiệp.”

Giang Lâm cười hì hì, cầm thực đơn, không quên hỏi Diệp Mân: “Cậu thích ăn gì? Tôi ưu tiên cậu đó.”

Diệp Mân nói: “Tôi sao cũng được, tùy cậu chọn.”

“Vậy tôi chọn nha.” Ngón tay Giang Lâm trượt dài trên thực đơn, hai mắt sáng ngời nhìn nhân viên phục vụ nói, “Đồ mặn mỗi món mười xiên, bốn trái cà, còn lại mỗi món mười xiên.”

Gọi món nhanh chóng thật, không dây dưa dài dòng chút nào.

Nhân viên phục vụ nhìn cậu gọi hơn hai trăm xiên, hoang mang hỏi: “Các anh chị đi bốn người ạ?”

Giang Lâm gật đầu, khoát tay: “Trước mắt như vậy đi, không đủ lát tôi gọi thêm.”

Nhân viên phục vụ: “…”

Một xiên ở quán rất chất lượng, mười xiên thịt dê đã có thể ăn no.


Giang Lâm nghĩ ngợi, bổ sung: “Thêm bốn chai bia nữa.”

Tần Mặc nghe vậy, nhìn cô gái bên cạnh: “Cậu uống bia được không?”

Diệp Mân nói: “Cho tôi một cốc nước ô mai là được.”

Tần Mặc nhìn nhân viên phục vụ: “Một cốc ô mai.”

Giang Lâm bỏ thực đơn xuống, xắn tay áo, tư thế như chuột sa hũ nếp.

Lâm Khải Phong nhìn Diệp Mân, cười nói: “Lát nữa cậu sẽ được chứng kiến tài nghệ của Lâm ca, một mình quét sạch 100 xiên.”

Giang Lâm cười: “Cậu coi thường tôi quá rồi đó. Kỉ lục của tôi là 150 xiên.”

Diệp Mân bật cười.

Tần Mặc nhìn cô, khóe miệng không nhịn được cong lên, nói với Lâm Khải Phong: “Cậu đừng có cười Lâm ca, mỗi lần đi ăn cậu cũng không khác sói đói vồ mồi đâu.” Vừa nói lại quay sang Diệp Mân, “Tôi nói cho cậu biết, cậu chuẩn bị tâm lí đi, lát nữa đừng bị hai tên này dọa sợ, mỗi lần đi ăn với bọn họ tôi đều phải ngồi xa ra, sợ mất mặt.”

Lâm Khải Phong cười ha ha: “Chuyện mất mặt của cậu đâu có ít. Lần trước cậu say điên cuồng hôn cột điện, tôi có quay lại đây này.”

Giang Lâm gật đầu, lấy điện thoại ra, nói: “Đúng đúng đúng, trong điện thoại tôi cũng có, Diệp Mân, để tôi cho cậu xem.”

Mọi người ngồi chung một cái bàn vuông, Diệp Mân ngồi đối diện Giang Lâm. Không đợi cậu ta lôi điện thoại ra trước mặt cô, một cánh tay thon dài đã chặn giữa, đoạt lấy điện thoại.

Tần thiếu gia cả giận nói: “Hai cậu còn muốn tôi tính tiền nữa không?”

Diệp Mân nghiêng đầu nhìn cậu cười nhạt, lúc này cô không đeo kính, dù khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh đèn đường chiếu vào gương mặt trắng trẻo tươi cười kia trông sinh động hơn ngày thường rất nhiều.

Tần Mặc hắng giọng: “Cậu đừng để ý hai tên xấu xa này, ăn chùa còn tổn thương tôi, không có chút nhân tính nào.”

Lâm Khải Phong cười to: “Không phải chứ lão Tần, cậu bị sao vậy? Lần trước tôi gửi cái video kia vào group lớp không phải cậu đắc ý lắm mà, để mọi người thưởng thức cảnh cậu say rượu đẹp trai phóng khoáng ra sao, giờ cho Diệp Mân thưởng thức một chút đi.”

Diệp Mân hùa theo, cười nói: “Đúng vậy, để tôi thưởng thức một chút đi.”

Tần Mặc ném điện thoại cho Giang Lâm, hơi hắng giọng nói: “Say rượu có gì hay đâu mà thưởng thức, đừng nghe cậu ta nói bậy.” Vừa nói vừa giả vờ bình tĩnh lảng sang chuyện khác.

Chuyện cũng lâu rồi, Lâm Khải Phong và Giang Lâm chỉ thuận miệng nhắc lại, không nhất định phải cho Diệp Mân xem, bị Tần Mặc lảng sang chuyện khác thì quên ngay.

Diệp Mân cũng không tự nhiên thưởng thức cảnh say rượu của Tần thiếu.

Xiên nướng được mang lên.


Quả thật Tần Mặc không nói dối, Giang Lâm và Lâm Khải Phong giống bị bỏ đói từ lâu, vùi đầu ăn như sói đói vồ mồi.

Tướng ăn của Tần thiếu gia hững hờ nhã nhặn, giữa nơi khói lửa nhân gian này càng có một loại tao nhã cao quý.

Về phần Diệp Mân, cô không có thói quen ăn khuya nên chỉ ăn vài xiên tượng trưng.

“Ôi, đây không phải là anh Tần Mặc của tôi sao?” Hai người đang nhìn hai con sói đói chiến đấu bỗng nghe một âm thanh truyền đến.

Diệp Mân quay đầu nhìn, thấy một nam sinh tóc đỏ đứng sau Tần Mặc, tay khoác lên vai anh chào hỏi.

Đi theo nam sinh kia là bốn năm người khác, cách ăn mặc cũng giống cậu ta.

Quanh khu này có nhiều trường đại học. Giờ này còn nhàn nhã ra ngoài ăn khuya, chắc hẳn là sinh viên mấy trường gần đây.

Đương nhiên, có nhiều loại sinh viên.

Tần Mặc nhìn cậu ta, nói: “Đi ra chỗ khác, đêm nay ông đây không rảnh chơi với cậu.”

Nam sinh ngượng ngùng buông tay, gọi bạn mình ngồi xuống bàn trống bên cạnh.

Mấy người này vừa ngồi xuống, bên cạnh đã náo nhiệt hẳn lên. Tiếng nói chuyện lớn, xen lẫn nhiều câu thô tục, ảnh hưởng đến hình ảnh sinh viên.

Tâm tình của Tần thiếu gia vốn không tệ, dần dần cũng mất kiên nhẫn.

Bàn nam nữ kia uống vài chai bia, càng không kiêng nể liên tục ồn ào, đùa giỡn lớn tiếng.

Nam sinh tóc đỏ ngồi phía sau Tần Mặc, không biết nói gì với bạn, cậu ta cầm bình rượu, nhảy lên ghê như con khỉ, vì động tác quá mạnh nên đụng vào thành ghế của Tần Mặc.

Tần Mặc vốn khó chịu vì bọn họ ồn ào, giờ bị đụng một cái, không khách khí quay đầu đẩy cậu ta, tức giận: “Thằng nhãi này chú ý chút coi!”

“Ngại quá, anh trai!”

“Ai là anh mày? Mẹ nó đừng gọi bừa!”

Cậu ta cười hì hì ngồi xuống, một lúc sau lại đẩy ghế ra đứng lên bàn đùa giỡn, vừa cười vừa nhảy, lần này không đụng trúng Tần Mặc nhưng lại đụng Diệp Mân.

Vì động tác quá mạnh, nếu Diệp Mân không kịp thời đặt ly ô mai lên bàn thì nước đã văng vào người cô.

Nam sinh kia còn không nhận ra mình đụng trúng người ta, nhảy trở lại bàn.


Cậu ta chưa kịp ngồi xuống, Tần Mặc bỗng đứng dậy, kéo ghế mình ra, duỗi chân dài đạp phía sau một cái.

Ghế của nam sinh tóc đỏ bị đá, cả người cậu ta ngã phịch xuống đất.

“Anh trai, anh làm gì vậy?” Tóc đỏ bị hành động của anh dọa giật mình, ngượng ngùng nói.

“Anh cái đầu mày, đụng vào người ta sao không xin lỗi?”

Trời sinh anh không phải người dễ trêu vào, lúc này cả người đầy sát khí rất đáng sợ. Nhất thời mọi người đều im lặng, bảy tám cặp mắt đồng loạt nhìn hai người họ, ngay cả Giang Lâm đang nhai thức ăn cũng ngừng lại.

Diệp Mân lặng lẽ nhìn Tần Mặc. Cô nhớ Tiêu Vũ từng nói Tần soái ca rất nóng tính.

Quả thật tính tình anh rất nóng nảy, chính là kiểu chưa từng gặp thất bại nên chẳng sợ thứ gì.

Bị nhiều người vây xem như vậy, tóc đỏ cảm thấy mất mặt, có điều người trước mặt không dễ dây vào, đành nén giận, cợt nhả nói: “Anh à, anh vừa quen bạn gái mới hả? Vậy thì xin lỗi nha, anh đổi khẩu vị nên em không nhìn ra.” Vừa nói vừa quay đầu về phía Diệp Mân, “Thật xin lỗi chị dâu, vừa rồi em không chú ý, em xin lỗi em xin lỗi.”

Diệp Mân: “…”

Cô yên lặng cúi đầu, uống một ngụm nước ô mai lạnh buốt.

Lúc này Tần Mặc thật sự tức giận, nắm vạt áo tên tóc đỏ: “Mày nói bậy gì đấy? Mồm mày sinh ra để ăn phân hả?”

Tóc đỏ cũng là nhân vật được tôn trọng trong đám bạn của cậu ta, giờ mặt mũi bị vứt đến Thái Bình Dương, không nhịn được nữa, trở mặt nói: “Tần Mặc, mẹ nó mày đừng khinh người quá đáng, tao thấy mày lớn hơn tao mấy tuổi mới cho mày chút mặt mũi, mày nghĩ mày ngon lắm hả?”

Tần Mặc nhếch miệng, cười lạnh, đẩy cậu ta lên bàn tròn, một tay đè đầu tên tóc đỏ, cười nói: “Ông mày không ngon thì ai ngon?”

Tóc đỏ không phản kháng được, khuôn mặt tức giận đỏ bừng như đầu tóc. Mấy người bạn của cậu ta cũng đứng lên, nhưng nghe danh Tần Mặc, nhất thời không biết làm thế nào.

Cũng may Tần thiếu gia không khiến người ta quá khó xử, rất nhanh đã buông tay ra, nói: “Mẹ nó, thằng nhãi mày đừng làm chuyện mất mặt ở đây nữa, cút nhanh đi!”

Tóc đỏ tức giận, hai mắt đỏ bừng, cuối cùng không nói gì, gọi bạn mình rời đi. Tần Mặc lại gọi: “Không tính tiền hả?”

Tóc đỏ đành phải hậm hực gọi nhân viên phục vụ tới quét mã thanh toán, lần nữa rời đi.

Tần thiếu gia đã quen được chú ý, náo loạn một trận xong vẫn thản nhiên ngồi xuống ghế của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Diệp mân, nói: “Cậu đừng để ý mấy lời tên tiểu tử kia nói.”

Diệp Mân thản nhiên nói: “Ừ, tôi cũng không chú ý cậu ta nói gì.”

“…”

Tần Mặc hắng giọng: “Loại tiểu tử này không được dạy dỗ đàng hoàng, ỷ nhà có chút tiền suốt ngày làm mưa làm gió, nhìn thấy đã phiền.”

Lâm Khải Phong cười hỏi: “Lão Tần, tên tiểu tử vừa rồi trông rất chảnh chọe, sao lại sợ cậu như vậy?”

Tần Mặc khinh thường nói: “Đương nhiên là cậu ta sợ tôi, nhà cậu ta còn trông cậy vào nhà tôi để làm ăn mà.”

Lâm Khải Phong cười ngượng ngùng.


Làm phiền rồi, dân đen chúng tôi không hiểu được thế giới của người có tiền.

Diệp Mân uống một ngụm nước, đột nhiên nói: “Vậy không phải cậu cũng ỷ thế ăn hiếp người giống cậu ta sao?”

Tần Mặc nhíu mày, bất mãn nhìn cô: “…”

Lâm Khải Phong vội cười hòa: “Sao mà giống nhau được? Lão Tần của chúng ta tuy cũng là con nhà giàu nhưng là một thanh niên hòa nhã tốt tính, xưa nay không làm trời làm đất cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu đâu.” Dừng một lúc lại cười xấu xa bổ sung, “Có điều bạn gái và xe thì thay đổi liên tục thôi.”

Mặt Tần Mặc tối sầm, cầm chân gà nhét vào miệng cậu: “Ăn cũng không chặn nổi miệng cậu.”

Sau đó anh quay đầu nhìn Diệp Mân.

Diệp Mân nhẹ nhàng liếc anh, lặng lẽ dời mắt, gật đầu lạnh nhat nói: “Ừ, cũng không giống lắm.”

Tần Mặc trầm xuống, im lặng một lúc, bỗng cười khẽ, một tay chống đầu, tay còn lại tùy tiện khảy mấy xiên nướng trên vỉ, dáng vẻ cà lơ phất phở, nghiêng đầu nhìn cô cười nhạt, nói: “Tôi nói này bạn học, cậu lúc nào cũng chảnh như vậy hả?”

Diệp Mân cắn xiên nướng, vô tội nói: “Tôi chảnh hả?”

“Cậu không thấy vậy hả?”

“Không.”

Miệng Giang Lâm đầy ắp thức ăn, gật đầu phụ họa: “Tôi cũng không thấy vậy, Diệp Mân mà chảnh thì lão Tần cậu chắc ở trên trời.”

Tần Mặc: “…”

Lâm Khải Phong cười vui vẻ: “Tôi đồng ý, lão Tần, có phải cậu thấy Diệp Mân không giống mấy nữ sinh thấy cậu thì hai mắt sáng rỡ nhào tới nên cảm giác cô ấy chảnh không? Cậu cũng tự luyến quá đi.”

Mặt Tần Mặc lại tối sầm: “Cút đi!”

Nếu không phải đã quen biết nhau 8 năm, anh đã cảm thấy mình có thể bị phán quyết ngay tại chỗ.

Mẹ nó, đúng là kết bạn nhầm người mà!

Anh hung hăng trừng mắt nhìn hai tên phản bội đang ăn không ngừng, lại nghiêng đầu nhìn Diệp Mân.

Ánh đèn khuya chiếu trên gương mặt mộc mạc kia gợi lên một hương vị yên tĩnh nhẹ nhàng.

Trong lòng anh hoài nghi lẩm bẩm, không lẽ chỉ là ảo giác thôi à?

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cẩu tử, cậu không ảo giác đâu.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.