Đọc truyện Hoa Hồng Của Quỷ – Chương 19
CHAP 19: XUI XẺO (1)
Vẫn với cái tốc độ bạt mạng thường ngày, chẳng mấy chốc mà Rosie đã xịch đến cửa quán băng đĩa thường ngày. Bước xuống xe tiếng xương răng rắc như vang bên tai khiến con bé phải gập người lại trước mỗi bước đi. Tuy vậy tốc độ những bước chân vẫn không thay đổi, vẫn là thoăn thoắt như thế.
Bức tranh tường lại mở ra, không thấy JJ đâu, chắc lại đi đâu đó mua phụ tùng máy móc rồi, cứ nhìn đống CPU máy tính mở toang hoang hoác nằm lăn lóc trên mặt sàn thì biết. Thôi vậy, thế cũng tốt, dù sao ko biết sẽ ko hỏi, ko hỏi sẽ ko mất công trả lời. Nghĩ vậy nó bước lại gần tủ lạnh, lấy mấy khay đá ra đổ vào túi chườm.
“ A…”
Rosie khẽ nhăn mặt vì cái buốt da thịt đang lan khắp cơ thể. Phía mạn trái dưới cơ hoành một vùng da đỏ ửng. Bất chợt khuôn mặt tên Minh Khang hiện lên trong đầu nó
“ Không biết còn trò gì nữa, sức khoẻ đang ko ổn thế này”
Đúng lúc đó điện thoại nó rung lên bần bật
Cô đang ở nhà ak?
Khỏi nhìn tên cũng biết là ai?
Đang.
Sau khi nhắn gọn lỏn cho hắn chữ đó, nó nhanh chóng vứt lại túi chườm vào tủ đá, chạy đến tủ đồ thay vội bộ đồ da đen bóng lộn còn tanh mùi máu và khói trắng này, nó bắt taxi và trở về biệt thự của Trịnh Gia.
Qua cửa kính chiếc xe ô tô, cảnh vật cứ vun vút qua đi, những màu sắc, sự vật nhoè đi hoà vào nhau, một vài hạt mưa lất phất đọng trên tấm kính, bên trong hơi nước đã làm mờ đi tầm nhìn của con bé. Công chúa rất thích vẽ mấy thứ lặt vặt linh tinh lên màn hơi nước này. Rosie không hiểu ý nghĩa việc làm vô nghĩa ấy là gì, vẽ lên 1 bức hình tồn tại trong tích tắc rồi tan biến, nó chưa từng thử và cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ thử. Nhưng thực ra trong lòng nó biết, hồi còn bé, khi ở với mẹ trong căn nhà nhỏ, nó cũng từng chạy đến bên cửa sổ những ngày trời mưa chỉ để vẽ vô vàn những cái vòng tròn vô nghĩa. Thế nhưng điều giản đơn ấy từng làm con bé thích thú, thấy ấm áp, thấy vui.
Bất chợt như 1 phản xạ tự nhiên, nó đưa tay lên tấm kính trắng xoá xoay 1 vòng.Im lặng………. Không có gì ngoài cảm giác lành lạnh ở đầu ngón tay
Phải, Nhã Anh nghịch ngợm bên cửa sổ năm nào đã chết, cuộc đời nó được tính từ cái khoảng khắc 2 tiếng súng vang lên xé toạc không gian … vì vậy nó chưa từng thích và sẽ không bao giờ thích cái trò này.
Cánh cổng sừng sững của Trịnh gia dần hiện ra trước mặt, cuộc chiến một lần nữa lại tiếp tục
– Dừng lại
Nó vội vàng nhắc bác tài.
Phía đằng trước, con xe mui trần thể thao bóng loáng đỗ dưới hiên nhà, chưa tắt máy. Phía mũi xe, Khánh Linh và cái tên tồi tệ con bé gọi là người yêu đang vung tay vung chân đấu khẩu, mặt mũi ai nấy cũng đỏ au vì tức giận. Nhìn khẩu hình của Khánh Linh, Rosie đọc được sự xuất hiện của người thứ ba chen ngang thì phải, nó lại khẽ nhếch khoé môi: “ Không phải chứ, sáng sớm vừa nhắc nhở chiều đã ứng nghiệm luôn” rồi lại khẽ nép vào một thân cây nào đó tiếp tục quan sát. Sự xuất hiện vào lúc này thật là không đúng lúc, tốt nhất cứ lẳng lặng mà xem vậy.
Nói là xem chứ con bé hứng thú gì với chuyện này đâu, chủ yếu đứng nhìn đồng hồ, lòng khấn vái chuyện này qua nhanh nhanh lên để nó còn vào nhà, lên phòng nằm nghỉ chút chứ mấy cái xương sườn rạn hay gãy chưa rõ này đang khiến nó không sao đứng thẳng được chứ đừng nói là đủ sức mà hóng chuyện thiên hạ. Nhưng chính cái lúc nó vịn vào bức tường bên cạnh lấy lại sức cũng là lúc con bé làm gẫy cành thường xuân bên tường.
“ Rắc”
Tiếng động đó làm cho đôi tình nhân đang đứng bên bờ vực tan vỡ kia chú ý. Tên con trai kia thấy có người lạ, lấy cớ đó thoái lui, bước vào trong xe phóng thẳng để lại trơ trọi cô nàng Khánh Linh tội nghiệp kia đứng bần thần dưới trời mưa lất phất. Một dòng nước chảy từ gò má phúng phính, không rõ là mưa hay nước mắt.
Trong khi đó, Rosie biết mình đã bị phát hiện thì chẳng còn gì cần che dấu nữa, dù đau nhưng vẫn cố đứng thẳng bước vào trong nhà. Lúc đi qua Khánh Linh, thấy con bé vẫn ngơ ngẩn đứng chôn chân trước cửa nhà mặc cho cơn giông lớn đang kéo đến. Có lẽ nó đã coi Khánh Linh như 1 phiên bản nhỏ của công chúa ở nơi đây nên không nỡ nhìn con bé như vậy, nó lên tiếng:
– Không vào sao?
Vẫn đứng bất động nhìn vào không trung, mọi sự việc giờ đây chẳng là gì với một con người đang thất tình.
“ Tình yêu. Quả thật nguy hiểm”.- Rosie thầm nghĩ trong lòng
– Chị nghe hết rồi phải không?
Khánh Linh chợt lên tiếng khiến nó không biết đáp lại thế nào.
– Tôi …. Giống con ngốc lắm đúng ko? Bây giờ chị có thể nói cho tôi biết mình phải làm gì ko?
Uây, quả này chết ak nha. Con bé hỏi thế thì nó biết phải trả lời sao. Nó chưa từng yêu và không nghĩ mình sẽ yêu. Bây giờ con bé hỏi vậy biết nói thế nào. Thà rằng cứ hỏi “ chị có thể giết hắn ta hộ tôi đk chứ?” thì có phải vấn đề dễ giải quyết hơn bao nhiêu không . Đằng này….
Nhưng không để Rosie thanh minh, Khánh Linh đã lên phòng, bước từng bước xiêu vẹo. Nhìn con bé đến là tội, Rosie cũng bất giác muốn quan tâm nhưng ngặt một nỗi, mình ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là…. Ngay khi Khánh Linh đi khuất nó vội thụt người xuống ngay.
“ Giời ơi, xương sườn lỏng lẻo của tôi”
Rồi cũng theo gót Khánh Linh khổ sở bước lên phòng.
Sau khi nốc 1 đống thuốc giảm đau vào Rosie lại thiếp đi một lát. Giấc ngủ giờ đây là vô cùng cần thiết, dù sao sức khoẻ là quan trọng để đối phó với anh em kì cục nhà này.
Ngoài trời tối xầm lại, gió như gào rú bên những cành cây dặt dẹo nghiêng ngả trước cơn giông, mùi nước mưa ngấm vào đất ngai ngái trong không khí. Căn nhà lặng im và tịch mịch hơn bao giờ hết. Chị giúp việc thấy có cơn giông cũng xin nghỉ sớm. Chẳng còn lại gì ngoài một khoảng đen nhờ nhờ không rõ sáng tối. Đâu đây, một bóng người đang ngon giấc, một bóng người thơ thẩn nhìn theo mưa. Có cái gì loé sáng ở căn phòng đó. Cũng không rõ cho lắm.
Trông sân nhà, tiếng động cơ ô tô ngày một rõ. Ai đó đã về.
Căn phòng được bật điện lên sáng choang, khác với những gì u ám ngoài kia.
Minh Khang bước vội vào nhà, khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh vừa rít qua, hắn lấy tay phủi đi những hạt mưa lất phất và vài bụi bẩn vương trên vai áo rồi nhìn quanh. Chẳng có ai.
“ Quái, đi đâu hết cả rồi”
Và ngay lập tức bước lên phòng.
Trong căn phòng tầng 3 tối om không một vệt sáng, Rosie vẫn mê mệt với những giấc mơ của nó. Có thể ngoài kia mưa lớn quá hay do vết thương còn chưa lành khiến nó không thể nhanh nhạy như mọi khi để biết được có kẻ đang bước đến. Nàng vẫn nằm im như một con mèo nhỏ trên chiếc giường ngổn ngang chăn đệm.
“ Két”
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, một tia sáng từ bóng điện hành lang len lỏi vào bóng tối trong phòng chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang lấm tấm mồ hôi của nó. Nhẹ, rất nhẹ, Minh Khang rón rén bước về phía giường ngủ. Bản thân hắn thấy thật lạ, vừa mới mấy phút trước còn định đạp cửa xông vào, lật chăn lôi con bé dậy vậy mà bây giờ lại rón rén như kẻ trộm sợ đánh thức gia chủ. Rốt cuộc là tại sao? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy chứ. Vì khuôn mặt yên bình kia sao? Hay còn vì lý do nào khác? Bỗng nhiên Minh Khang lại muốn được chạm vào khuôn mặt kia, chạm vào bờ mi kia biết bao. Hắn tiến gần hơn nữa ngồi xuống mép giường đưa tay về phía con bé.
Bỗng nhiên, Rosie mở mắt.