Đọc truyện Hoa Hoa Du Long – Chương 8
Vốn tưởng rằng hắn cùng mình liều mạng, chính là Lộ Thương từ trên giường nhảy vọt lên, phi ra khỏi giường, tùy tay kéo một ngoại sam rơi dưới đất, chạy vội ra khỏi cửa phòng.
Bên ngoài cửa mưa to tầm tã, hắn muốn đi đâu?
Sẽ không phải đi tự tử chứ? Tĩnh có chút lo lắng, vội khoác thêm áo đi theo.
Mới ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy Lộ Thương đang chật vật bám vào cây cột lớn liều mạng nôn mửa, vạt áo chưa kịp cài rớt ra khỏi đầu vai, lộ ra làn da màu mật ong bóng loáng, thân hình uyển chuyển dưới vạt áo mở rộng như ẩn hiện trêu ngươi, Lộ thương xem ra không ý thức được rằng mình như vậy đối với Tĩnh đầy tác ác là có bao nhiêu hấp dẫn.
Uế vật theo nước mưa trôi đi, nhưng Tĩnh vẫn nhìn ra, trong thức ăn hỗn độn có cả dịch vị của mình, hắn nở nụ cười quỷ dị: trước mắt này nam tử cường tráng đã hoàn toàn bị hắn khuất phục dưới thân, tình cảnh chật vật yếu đuối này cửa hắn, ngoại trừ y ra thì không ai có thể thấy được.
Đây cũng là nam nhân mà mình tiếp xúc chặt chẽ thân thể… một khi dịch đã khắc sâu vào hắn , mỗi tế bào trong nội tạng của hắn đã thấm mùi vị của ta, không bao giờ gột rửa được…
Cơn mưa rào mùa hạ đang rơi không ngừng nghỉ, tại hành lang gấp khúc, trong không khí không biết từ đâu tràn tới một mùi hương bạc hà mát lành. Tuyệt mĩ nam nhân đứng ở hành lang, nhìn một nam nhân anh hùng khí phách khác lại đang nôn mửa ra mật xanh mật vàng…
Mưa dần dần ngớt.
“ Súc sinh…Súc sinh…” Ở giữa hành lang gấp khúc, sau khi bị Tĩnh làm thêm hai lần nữa, Lộ Thương dần dần tỉnh lại, lúng túng mắng chửi.
Chính là trước mắt mình chỉ còn những hạt nước mưa trong suốt đọng lại trên hành lang, còn tên đại ma đầu đã bẻ gãy chính mình kia, không biết đã đi nơi nào.
Không được!
Còn như vậy có ngày mình sẽ chết… Lộ Thương bi ai nằm ở gấp khúc hành lang thương, ngay cả khí lức đứng dậy cũng không có, chỉ có thể nằm đó mà hô lớn trong lòng “ Mình sẽ không để tương lai bi thảm này lặp lại… Không biết chuỗi ngày này bao giờ mới chấm dứt đây…”
Gió mùa hạ chậm rãi thổi qua , trong cung điện thành Đồng An , ao sen mênh mông xanh biếc đung đưa những đoá hoa theo từng cơn gió thổi nhẹ nhàng , cả cung thành phiêu diêu trong làn hương thoang thoảng khiến lòng người tâm hồn lâng lâng , làm say tất cả trai gái trong kinh thành của tiên giới , cũng khiến cho người đang đứng tại Thủy Tạ giữa hồ sen ấy , trên tay áo nhiễm vài phần tiên khí như ẩn như hiện .
Dựa trên ghế đá tại trung tâm của Thủy Tạ là một nam tử mặc bạch y , tóc đen như thác nhẹ buông trên làn da như dương chi bạch ngọc bàn, một đôi mắt đẹp không giống nhân loại lại sáng lên như sao Mai giữa đêm hàn . Hắn tư thái tùy ý mà tựa vào trên ghế , người hầu bên người lại vì hắn mà khe khẽ phe phẩy chiếc quạt dài , khí khái nhàn nhã từ một phát quạt tản ra làm tan đi khí nóng xung quanh…nam tử xinh đẹp này là quyền quý bậc nhất của hoàng triều Đại Đồng : Tĩnh Tông hoàng đế Hiên Viên Tĩnh .
“Chân Giả ,” Hắn gọi thị hầu đang đứng thẳng sau thân .
“Bệ hạ có gì phân phó ?”
“Truyền Đồng Tâm Vương gia hồi cung cho ta.” Đồng Tâm là hoàng đệ của hắn, cũng là nhân vật nhiều thủ đoạn cứng rắn của hoàng triều .
“Vâng , bệ hạ .” Thị tòng lĩnh mệnh cung kính mà đi .
Tĩnh cũng đứng thẳng thân khỏi ghế , đi đến ven hồ sen . Tiếp nhận thức ăn cho cá do cung nữ dâng lên , hắn cứ tùy ý hướng trong ao mà tung ra , ánh mắt nhìn chằm chằm vào đàn cá chép đang tranh thức ăn kia , tâm tư nhưng lại bay đi nơi phương xa nào rồi .
Mấy tháng trước , Tĩnh Tông dùng cả lừa gạt lẫn hù dọa khiến cho người từng cùng mình làm ra cái chuyện hành phòng này nọ là sơn tặc vương Lộ Thương của núi Lộ Thương Hàng Châu đến Thành Đồng An này .
Mấy tháng trở lại , hắn không ngừng lâm hạnh Lộ Thương , ở trên người y đạt được thỏa mãn cho khuynh hướng ngược ái tàn ác mà chính mình không muốn người biết đến – chính là lần trước ở dưới Đồng Hoa quán sau khi mạnh mẽ hung ác tra tấn y thì đồng thời nghĩ thông suốt , có điều mỗi lần chính mình đi gian tiểu ốc Nguyệt Long bên cầu kia , Lộ Thương lại luôn vừa khóc vừa nháo lấy tử mà uy hiếp , sống chết không cho chính mình đụng đến y .
Hắn cũng từng cứ ương ngạnh thử qua , chính là thân thể Lộ Thương từ lần trước đã bị thương rất lợi hại , lại vừa thêm tinh thần kháng cự , như thế nào cũng vô pháp suôn sẻ tiến vào .Tuy rằng bản thân cố gắng hết sức mà hạ lực , thì có lẽ cũng có thể đạt được , nhưng chỉ sợ tiến nhập vào Lộ Thương cũng sẽ đồng thời thân tàn mệnh vong…
Tĩnh luyến tiếc thứ hắn yêu thích vẫn còn chưa chơi đủ mà đã bị phá hư , vì thế đành phải cố nén đến mười ngày nay thành ra sâu sắc mà bất mãn .
Hắn cũng từng thử bắt nam tử giang hồ khác thượng sàng, chính là những người đó không phải gây sức ép qua lại chừng hai lần thì liền trở mặt khinh thường ngay , thất vọng khiến hắn không dậy nổi hứng thú nữa , dù sao cũng có phần không hợp với tâm ý của hắn , thật làm cho hắn càng thêm nghiêm trọng mà bắt đầu hoài niệm dữ dội cái thân thể hung hãn kia , sợ mất sĩ diện lại có một thân thể tràn ngập sức hấp dẫn , chính là tiểu sơn vương Lộ Thương .
Lần này truyền gọi Đồng Tâm cũng là vì nghĩ muốn nảy ra một cái phương pháp có thể xoay chuyển cục diện này, lấy một đáp án mà chính mình nóng lòng muốn tuyên bố ra khỏi miệng .
“Bệ hạ, Đồng Tâm vương gia điện hạ đến .” .Theo nội thị cung kính bẩm báo , Tranh bước vào hoàng kim thủy tạ .
“Hoàng huynh .” Tranh cung kính hành lễ , nhìn Tĩnh phất tay cho lui tất cả mọi người. Xoay người từ trên mặt đất đứng lên , trực tiến tựa vào trong lòng ngực ca ca.
Hai huynh đệ bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn vô cùng thân thiết . Tranh càng đối với ca ca mình còn ôm ấp một loại tình cảm bí mật vượt quá tình huynh đệ. Chính là hai huynh đệ đối với loại chuyện này cũng không đề cập đến , mà là duy trì mối quan hệ huynh đệ thân thiết .
“Được rồi được rồi , Tranh , ngươi mau đi xuống dưới , ta có chính sự cần nói với ngươi .” Tĩnh vỗ vỗ đệ đệ đã cao sấp sỉ bằng mình , ý bảo hắn phải có chừng mực chút .
Tranh vô cùng không tình nguyện mà ly khai cái ôm ấp của Tĩnh , ngồi xuống trên cẩm tháp một bên : “Hoàng huynh có gì phân phó ?”
Mặc dù hắn đối với ca ca có một cơ hội liền dính như hồ dán , thế nhưng thật ra cũng giải quyết việc rất gọn gàng , rất được Tĩnh tín nhiệm .
“Ta muốn ngươi mau chóng chuẩn bị một cái đại hội anh hùng thiên hạ .”
Tranh nhướng mày: “Đại hội anh hùng?” Vương triều Đại Đồng từ trước đến nay luôn chú trọng văn hơn võ , làm đại hội anh hùng có thể nói là cũng không có tiền lệ từ trước .
“ Đúng . Ta muốn ngươi tập hợp anh hùng trong thiên hạ , ngay tại trong thành Đồng An quyết định đến cho ta một người đứng đầu võ lâm thiên hạ .”
Tranh có chút sờ không được đầu lão hòa thượng (ách,anh ý k hiểu suy nghĩ của anh Tĩnh như k sờ được đầu của ông sư) , hắn luôn luôn biết năng lực nổi trội hơn người của Tĩnh , Hắn đã quyết định đến một việc gì đều sẽ không cần có mục đích – nhưng này , cái công dụng của đại hội anh hùng thì ngay cả nửa điểm khái niệm cũng không có .
“ Dù thế nào ngươi cũng hoàn thành cái này nhanh cho ta , đem tiền thưởng định ra hơi cao một chút …ân , thì một trăm vạn lượng bạc ròng là được rồi …….”
“Hoàng huynh , lương bổng một năm của Tể tướng cũng chỉ có một vạn hai a ?”. Tranh nhắc nhở hắn nhận thứ rõ ràng lại việc này .
Tĩnh có chút không nhẫn nại mà phất phất tay : “ Dù sao ngươi cũng làm tốt cho ta là được , cụ thể thì đến lúc đó ta sẽ lại phân phó cho ngươi.”
Hắn nói xong liền xoay người trong nháy mắt tỏ vẻ không muốn nói nhiều nữa , Tranh tuy có đầy một bụng nghi vấn cũng đành phải hành lễ cáo lui , ly khai nội cung thất.
Đưa mắt nhìn bóng dáng đệ đệ biến mất trên lối mòn giữa đường hoa , Tĩnh giương giọng phân phó thị nữ trong ngoại thất : “Người tới , cùng ta thay y phục.”
Cởi xuống bộ trang phục trong cung được thêu dệt tinh xảo , hắn thay đổi một thân áo lụa có chút đơn giản .
Gạt lui người hầu trái phải , hắn đề khí mà bước một đường trên những lá sen , thử lay động một chút liền tung người , vài bước sau thì biến mất ở bên ngoài cung tường cao cao .
Một tháng mưa không ngớt đã tiên tán , thời tiết hôm nay cuối cùng cũng quang đãng một chút .
Lộ Thương cảm giác đau đớn trên thân thể hôm nay đã hơi giảm đi một ít , tiện theo trên giường mà chính mình đã có lưu luyến một đoạn thời gian dài đứng lên , chậm rãi đi vào đình viện .
Từ Hàng Thành đi vào Đồng An đã có mấy tháng …này trong mấy tháng chính mình chỉ có thể dùng từ “Không muốn nhớ lại” để hình dung đến … bị nam nhân tùy ý đùa bỡn trên thân thể không nói , hơn mười ngày trước càng bởi vì phiêu kĩ vừa vặn bị chộp , kết quả bị Tĩnh đặt ở trên giường mà dùng các loại dụng cụ khủng bố đến tra tấn có ước chừng năm sáu canh giờ .
Chờ hắn dùng đủ thú dục thì chính mình đã là ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nâng dậy , mà cái tử nam nhân sát ngàn đao kia còn không quên cho chính mình một kích nặng nề trên tinh thần , muốn y ở lại kinh sư , ở lại bên người hắn – Trời ạ! Lộ Thương thực hoài nghi chính mình nếu làm như vậy chỉ sợ sẽ không sống đến đầu xuân sang năm .
Chính là …
Trong lòng y còn có chút sợ hãi khi nghĩ đến con cẩu quý Phù Thất mà mình bắt đến thử thuốc …ở nửa tháng sau khi bị hạ bích hoàn kia , Phù Thất đột nhiên cuồng tính đại phát , khắp nơi giở trò ngang ngược , cuối cùng tự đem một cây trúc nhọn đâm vào sau đình , kết quả bị xuyên ruột phá bụng mà chết , tử trạng rất là thê thảm – xem ra tử nam nhân biến thái kia cũng không phải tất cả đều là lừa mình .
Tính ra y cùng hắn cũng đã có hơn mười ngày không có trên thân thể tiếp xúc … bị y lấy cái chết mà uy hiếp, Tĩnh tựa hồ thật có phần bớt phóng túng …nhưng hai ngày tới chính là mười lăm trong lì hạn , y thật sự có chút sợ sẽ thực biến thành tình cảnh bi thảm như Phù Thất .
Ai, thất thước thanh tơ (ko hỉu,ai dịch hộ cái) , như thế nào cũng không thể lý giải rõ ràng .
Trong tiểu viện nhưng phong cảnh lại thực như hoạ, làm cho tâm tình Lộ Thương cũng tốt hơn một chút – nghĩ đến chính mình đã có hồi lâu chưa từng luyện công , y quyến định trước cứ quăng xuống chuyện phiền lòng này , hoạt động gân cốt rồi nói sau .
Vì thế …
Khi Tĩnh bước vào biệt viện vắng vẻ này liền chứng kiến một phen cảnh tượng : Lộ Thương tay dẫn trường phong , đất đá và lá cây trong lúc đó cùng xoay chuyển không ngớt , thỉnh thoảng đâm lên chém xuống (câu này ta chém =.= ) , một tư thái vũ đạo tuyệt đẹp.
Kiếm pháp của Lộ Thương nhẹ nhàng thư thái , một đường vô cùng linh hoạt , phối hợp giữa thân pháp tinh diệu cùng kiếm thế dữ dội , mà hắn rõ ràng đã tôi luyện đến trình độ điêu luyện , tuy ở hàng thứ nhất trong thiên hạ cao thủ dòng dõi chân truyền đệ tử như Tĩnh xem ra có trên vài phần khéo léo , nhưng phiêu bạt giang hồ đã có thể coi như nhất bá một phương .
Lộ Thương từ khóe mắt hiển nhiên cũng đã thấy rõ Tĩnh đến , hắn chợt xoay kiếm qua , thân hình thay đổi thật nhanh , nhắm thẳng hướng Tĩnh bên này mà xông đến .
“Hận ta như vậy sao?” Tĩnh cười , tung thân nhảy lên , dễ dàng liền tránh đi thế công của Lộ Thương .
Lộ Thương cũng không chịu bỏ qua như vậy, một kiếm thất bại ,dùng một kiếm thế nặng hơn , quay đầu lại công tới .