Đọc truyện Họa Đường Xuân – Chương 83: Buổi Đêm Đính Hôn
Lí mụ mụ nghe Tuệ Nhã nói vậy, thử hỏi Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, con không phải là tìm Triệu đại nhân hủy hôn chứ? Ta nói trước, hôm nay tiểu Triệu đại nhân đã nhận định rồi, con cùng tiểu Triệu đại nhân đã xem như đính hôn thành hôn phu hôn thê.”
Tuệ Nhã tâm sự đầy mình, nghe vậy cũng không cười đùa: “Mụ mụ, xem người lo sợ kìa, con có làm càn bao giờ đâu?”
Nàng trầm ngâm một chút, nói: “Con chỉ muốn hỏi chàng, rốt cuộc vì sao giấu giếm xuất thân mà thôi.” Tuệ Nhã vẫn luôn nghĩ về tương lai nàng cùng với Triệu Thanh, cứ ngỡ phải làm nàng dâu của một thứ tử không được coi trọng trong gia đình bậc trung, chưa bao giờ nghĩ tới vào cửa sẽ trở thành nhị phu nhân của Định Viễn hầu phủ.
Tuệ Nhã một mặt là muốn chất vấn Triệu Thanh, xem xem Triệu Thanh trả lời như thế nào; mặt khác chính là muốn thương lượng với Triệu Thanh, xem có gì cần chú ý không.
Tôn Tuệ Nhã nàng trước giờ không phải là người sợ phiền phức, nhưng cảm giác không hay biết gì thực sự cũng không thoải mái.
Hai người đang thảo luận, cách vách phía tây đột nhiên truyền ra tiếng khóc thê thảm, là giọng của Tú Mai.
Tú Mai lớn tiếng khóc: “Con không đi! Con không đi! Ai muốn đi thì đi đi!”
Tiếp theo là giọng phụ thân Tôn Định Bạch của Tú Mai: “Ngươi không muốn cũng phải đi, nha đầu chết tiệt này, nuôi ngươi nhiều năm như thế, không chịu vì cái nhà này một lần, vậy cần ngươi làm gì nữa? Nhà Trương đại hộ này, hôm nay ngươi nhất định phải đi, không muốn cũng phải đi!”
Tuệ Nhã nghe được nhíu mày lại, vịn bàn chậm rãi đứng dậy.
Sắc mặt Lí mụ mụ cũng trầm xuống.
Theo đó là một tiếng “rầm” lớn, hình như Tú Mai chạy ra ngoài, ngay lập tức vang lên giọng của Tôn Định Bạch trấn an người buôn người: “Kim tẩu, ngươi đừng vội, ta liền đi bắt nàng.”
Nghe được tiếng Tú Mai hướng tới cửa lớn nhà mình, Tuệ Nhã vội nhìn Lí mụ mụ: “Mụ mụ, nhanh đi mở cửa!”
Lí mụ mụ tuy tuổi đã lớn, nhưng phản ứng vẫn rất nhanh nhẹn, ngay lập tức xách váy chạy vội ra ngoài, mở cửa lớn ra, cho Tú Mai tiến vào, rồi mới đóng cửa lớn lại.
Không lâu sau, vang lên tiếng Tôn Định Bạch đứng kéo cửa: “Tú Mai, nha đầu này muốn chết phải không, mau ra đây cho ta!”
Tú Mai run rẩy núp sau lưng Lí mụ mụ, đôi mắt trào lệ nhìn Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã cô cô, ta không muốn đi, ta nghe người ta nói Trương đại hộ muốn tìm người sinh dưỡng, ta mới chỉ mười hai tuổi……”
Tuệ Nhã hít sâu một hơi: “Việc này giao cho ta!”
Nàng bước nhanh đi đến cạnh cổng, nghe thấy Tôn Định Bạch còn ở ngoài đập cửa, liền mạnh mẽ mở cửa ra.
Cửa lớn đột nhiên mở ra, Tôn Định Bạch đang dùng bả vai tựa cửa nhất thời không thu thế kịp, lập tức lao tới trước, ngã chổng vó.
Tú Mai vốn đang khóc, thấy bộ dạng chật vật vậy của phụ thân mình cũng không nhịn được nín khóc bật cười.
Tôn Định Bạch thẹn quá hóa giận, đang định lớn tiếng chửi rủa, bỗng nhiên nhớ tới Tôn Tuệ Nhã hiện giờ đã là hôn thê của tri huyện Triệu đại nhân, vội đứng dậy phủi bụi đất trêи người, quy củ hành lễ với Tuệ Nhã: “Bái kiến đại cô nương.”
Tuệ Nhã biết chuyện bán Tú Mai cho Trương đại hộ đã được tính toán mấy hôm nay, Tôn Định Bạch đã chắc chắn bán khuê nữ, liền trực tiếp lên tiếng hỏi: “Định Bạch đại ca, ngươi đã thỏa thuận xong giá bán Tú Mai với Kim tẩu chưa?”
Tôn Định Bạch cũng nói thật: “Đã thỏa thuận tốt rồi, tổng cộng là mười lăm lượng bạc.” Bởi vì Tú Mai vốn cũng tính là nhanh trí, cho nên mới có giá tiền này.
Có mười lăm lượng bạc này, lại thêm bảy lượng bạc có được nhờ bán vòng tay ngọc của nương hắn là Trương bà cùng bán trâm bạc bông tai bạc của thê tử hắn, đã đủ mua về một tiểu thϊế͙p͙ để sinh con trai nối dõi hương khói.
Tuệ Nhã nhìn gương mặt của Tôn Định Bạch, trong lòng chỉ thấy chán ghét, phân phó Lí mụ mụ: “Mụ mụ, vào phòng con lấy mười lăm lượng bạc ra, con mua Tú Mai!”
Nàng lại nhìn Tôn Định Bạch: “Ngươi gọi Kim tẩu tới đây, vừa lúc viết giấy tờ!”
Tôn Định Bạch ngây ngẩn cả người, ấp a ấp úng một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành bước đi.
Tôn Tuệ Nhã hiện giờ là hôn thê của tri huyện Triệu đại nhân, tiểu dân như hắn không thể trêu vào.
Kim tẩu buôn người biết được chuyện Tôn Tuệ Nhã muốn mua Tú Mai, trong lòng thực sự không vui, bà vốn đã bàn bạc tốt giá mua là mười lăm lượng với Tôn gia, lại báo với bên Trương đại hộ là hai mươi lượng, mua bán lần này nếu thành công, ngoại trừ tiền thưởng của Trương đại hộ, bà còn có thể thu vào năm lượng bạc chênh lệch này, bị Tôn đại cô nương phá lần này, bà cái gì cũng không nhận được.
Nhưng giờ thân phận của Tôn đại cô nương đã khác xưa, bà thực sự không thể dây vào, bởi vậy Kim tẩu chỉ đành tươi cười đứng ra làm trung gian cho Tôn Định Bạch với Tôn Tuệ Nhã, bán Tú Mai cho Tôn Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã là người thông minh, biết tiểu nhân không thể đắc tội, nhận lấy khế ước bán thân của Tú Mai xong, lại nhờ Lí mụ mụ lấy một lượng bạc ra.
Nàng cười nhạt nhìn Kim tẩu: “Không thể để bà không công một chuyến được.”
Kim tẩu sao dám nhận?
Bà vội quỳ xuống, miệng nói: “Tiểu tức phụ sao dám nhận được? Chỉ mong đại cô nương ngày sau chiếu cố việc làm ăn của tiểu tức phụ nhiều hơn là được rồi!” Sang năm Tôn đại cô nương có thể sẽ thành tri huyện nương tử, thể nào cũng cần mua người hầu, đến lúc đó nếu có thể nắm được vụ mua bán này, sau này bà chắc chắn nổi bật nhất trong đám buôn người ở huyện Vĩnh Bình rồi!
Tuệ Nhã không muốn chiếm được món hời này, vẫn bảo Lí mụ mụ đưa một lượng bạc kia cho Kim tẩu.
Kim tẩu từ chối một lúc lâu sau, mãi mới chịu thu.
Chờ hết thảy xong xuôi, Tuệ Nhã phân phó Tú Mai: “Tú Mai, ngươi về nhà thu thập hành lý đi, ngày mai lại chuyển qua đây, sau này ngươi ở tây sương phòng cùng Lí mụ mụ.”
Tú Mai trong lòng cảm kϊƈɦ, lại không nói gì, lau khô nước mắt, hành lễ với Tuệ Nhã, lúc này mới theo phụ thân nàng rời đi.
Nàng tuy nhỏ tuổi, nhưng đã nghe ngóng qua, Trương đại hộ kia thích chà đạp tiểu cô nương, nàng nếu vào nhà Trương đại hộ, sao còn đường sống đây? Bởi vậy Tú Mai thực sự cảm kϊƈɦ Tuệ Nhã.
Nàng không khéo miệng nên không nói gì, nhưng đã hạ quyết tâm sau này phải hầu hạ Tuệ Nhã cô cô thật tốt, báo đáp ơn cứu mạng của Tuệ Nhã cô cô.
Mấy người này rời đi xong, nhà chính lập tức yên tĩnh lại.
Lí mụ mụ đóng cổng trở vào, cũng có phần chần chừ: “Đại cô nương, chúng ta làm như vậy, không biết là đúng hay là sai……” Kể từ khi Tuệ Nhã bắt đầu bàn chuyện hôn sự, bà cố ý sửa lại xưng hô, tận lực không gọi “Tuệ Nhã” mà gọi là “đại cô nương”.
Tuệ Nhã suy nghĩ, lại nói: “Không biết được! Nhưng mà cũng không thể trơ mắt nhìn Tú Mai bị đẩy vào hố lửa Trương đại hộ! Con không thể thay đổi được thế giới này, cũng không mong làm một người quá lương thiện, chỉ là việc tốt tiện tay này vẫn là làm được.” Chuyện Trương đại hộ thích bé gái mười hai mười ba tuổi, trước giờ cũng không phải là bí mật gì trong huyện Vĩnh Bình, Tuệ Nhã sao có thể biết rõ phía trước là cạm bẫy mà vẫn nhìn Tú Mai rơi vào được.
Bị Tôn Định Bạch náo loạn một hồi, Tuệ Nhã cũng không còn tâm tình vào thành, liền lười biếng nằm xuống bàn làm nũng Lí mụ mụ: “Mụ mụ, con đói!”
Lí mụ mụ nghe vậy, vội vàng đứng dậy: “Tuệ Nhã, con muốn ăn gì?” Mắt thấy mặt trời sắp lặn, là nên chuẩn bị cơm tối.
Tuệ Nhã nghĩ nghĩ, nói: “Mụ mụ, con hôm nay nói hơi nhiều, muốn vài món thanh sảng dễ ăn…… Trước lấy một dĩa cải chua lần trước con ngâm ra, lại dùng củ cải trắng cùng sơn tra làm bánh cuốn, làm thêm tàu hũ ky trộn ớt…… Còn món mặn, xắt rau quả và hành, làm thịt heo luộc giã tỏi cuốn bánh; ướp chút sườn, nấu một dĩa sườn; lại rửa chút mộc nhĩ, thêm chút ớt làm thịt viên…… Mụ mụ, lần trước không phải người có hái chút lá sen sao, lại nấu cái món lần trước người làm thơm nức ấy……”
Lí mụ mụ nghe nàng nói một chuỗi dài, vốn định đáp “Chỉ có hai người thì có cần ăn nhiều món vậy không”, nhưng nhìn Tuệ Nhã bộ dạng mệt mỏi, trong lòng bà chỉ còn thấy đau lòng, sao nỡ lòng nói gì nữa?
Lập tức nói: “Được được được! Ta bây giờ đi nấu đây!”
Sau khi Lí mụ mụ vào phòng bếp bận rộn một hồi, Tuệ Nhã lại may vá trong chốc lát, trong lòng vẫn còn có chút loạn, liền một mình đi ra hậu viện tản bộ.
Lúc này cũng đã là chiều tà, bầu trời phía tây rực hồng một khoảng không, làm ngọn núi nằm phía tây kia càng thêm rõ hình, đẹp như một bức tranh.
Tuệ Nhã cúi lưng ngắt một đóa cúc dại ở bụi cây, đang cầm chơi đùa trong sân nhỏ, bỗng nhiên nghe được tiếng Lí mụ mụ gọi nàng từ bên ngoài: “Đại cô nương, Triệu đại nhân tới!”
Triệu Thanh cùng Tuệ Nhã tiến vào nhà chính.
Đinh Tiểu Ngũ theo Lí mụ mụ xuống phòng bếp giúp việc.
Tuệ Nhã chờ đến khi rèm gấm của nhà chính buông xuống xong, bấy giờ mới cầm canh thϊế͙p͙ nọ, cố ý tỏ vẻ buồn bực: “A Thanh, thϊế͙p͙ đang muốn tìm chàng có chuyện cần nói đây này!”
Lòng Triệu Thanh biết rõ, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bành, ngửa đầu nhìn Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, là ta sai.” Dù sao nhận lỗi hẳn là đúng đi.
Tuệ Nhã liếc hắn một cái: “Chàng sai ở đâu?”
Triệu Thanh thấy nàng cho dù giận dữ nhưng hai mắt sáng ngời, sạch sẽ trong suốt, sóng mắt lưu chuyển, linh động vô cùng, lập tức mọi lời bao biện hắn chuẩn bị từ trước cũng biến mất, thành thành thật thật khai báo: “Ta nên sớm nói cho nàng biết gia cảnh của ta, nhưng nàng mãi không hỏi, ta cũng thấy không cần thiết phải nhắc tới.” Hắn thực sự không thích nói tới chuyện xấu nhà hắn.
Tuệ Nhã: “……”
Kiểu gương mặt thanh lãnh kia của Triệu Thanh, thoạt nhìn cao lãnh bất khả xâm phạm, nhưng hiện giờ hắn ngoan ngoãn ngồi đằng kia, nghiêm chỉnh giải thích cho mình, tâm Tuệ Nhã lập tức cũng hóa mềm.
Tâm nàng mặc dù đã nguôi giận, miệng lại vẫn tỏ ra cứng rắn, nâng tay rót một chén trà tim sen mật ong nhỏ đưa cho Triệu Thanh: “Vậy chàng bây giờ vẫn thấy không cần nói sao?”
Triệu Thanh không nhận lấy chén trà Tuệ Nhã đưa qua mà trực tiếp uống một ngụm từ tay Tuệ Nhã, lúc này mới nói: “Tình huống trong nhà ta kỳ thật đều đã nói với nàng, chỉ là chưa nói kĩ càng mà thôi.
Mẫu thân đã qua đời của ta, Mục phu nhân, xuất thân hoàng tộc, là đường muội của đương kim bệ hạ, cũng là đường muội lẫn biểu muội của tiết độ sứ Cam Châu – Mục Hành, Mục Hành chính là phụ thân của thập nhị ca.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân cưới tiếp trưởng nữ của tế tửu(1) Quốc Tử Giám Nghiêm Tùng Lâm, tức kế mẫu Nghiêm phu nhân.
Bởi vì có di mệnh trước khi lâm chung của mẫu thân, phụ thân để đại ca ta thừa kế tước vị Định Viễn hầu, còn bản thân thì dẫn kế mẫu Nghiêm phu nhân tới Thương Châu nhậm chức.”
Hắn im lặng một lát, lại bổ sung một câu: “Phụ thân ta hiện giờ là tiết độ sứ Thương Châu, tam đệ Triệu Cần cùng muội muội Triệu Dĩnh do kế mẫu Nghiêm thị sinh ra, sống ở Thương Châu cùng phụ thân và kế mẫu.”
“Đại tẩu Doãn phu nhân xuất thân từ nhà họ Doãn ở kinh kì, phụ huynh đều là trụ cột trong triều, rất được đại ca ta coi trọng.
Đại ca và đại tẩu mới chỉ có một con trai, tên là Tử Tiết.”
Triệu Thanh nói những lời này tuy thực khô khan, nhưng Tuệ Nhã nghe được không ít tin tức từ đó.
Nàng bưng chén trà nhỏ trêи tay, chậm rãi đút Triệu Thanh uống hết trà tim sen mật ong còn lại trong chén, trong đầu đã sắp xếp thông tin lại rõ ràng, im lặng nhìn Triệu Thanh, nàng nói: “A Thanh, sau khi thành thân thϊế͙p͙ vẫn sẽ đi theo chàng tới nơi nhậm chức phải không?”
Triệu Thanh gật đầu: “Đó là đương nhiên!”
“Vậy thì tốt rồi!” Tuệ Nhã lập tức nở nụ cười, “Thϊế͙p͙ cũng không kiên nhẫn ngày ngày hầu hạ kế bà bà lại còn đấu đá với trưởng tẩu đâu!”
Triệu Thanh xấu hổ cười: “Sau này nàng đi theo ta, không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.”
Tuệ Nhã muốn hỏi thêm một vài chuyện, nhưng Triệu Thanh lại không nguyện ý nhắc tới, liền cố ý chuyển đề tài, nói: “Tuệ Nhã, mấy ngày nay ta có gặp một án tử, có chút nan giải, nàng giúp ta suy nghĩ thử xem!”
Nghe hắn nói như vậy, Tuệ Nhã cảm thấy hứng thú, vội giục: “Mau nói mau nói!”
Triệu Thanh rũ mắt, nói tiếp: “Chùa Hoàng Cương ở đông nam huyện Vĩnh Bình phát sinh một vụ án giết người, một hòa thượng bị người dùng đá đập vào đầu mà chết trong giếng khô, đến nay ta vẫn chưa có manh mối gì.”
Tuệ Nhã nghĩ nghĩ, nói: “Bình thường hòa thượng bị sát hại, hoặc là vì tiền, hoặc là vì sắc, chàng không sai người tra xét hòa thượng khác trong chùa hay người nào ở thôn xóm gần đó bị mất tích sao?”
Mắt phượng Triệu Thanh lóe lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Có một thư sinh đọc sách trong chùa không thấy đâu, mặt khác ở một thôn gần đó có một thôn dân bảo rằng nương tử của hắn cũng mất tích.”
Tuệ Nhã dứt khoát kéo ghế bành tới ngồi cạnh Triệu Thanh: “Đã tìm được vị thư sinh cùng vị nương tử kia chưa?”
Triệu Thanh lắc đầu: “Thái Ngọc Thành cùng Diệp Cẩn vẫn đang dẫn người đi tìm.”
Tuệ Nhã đan tay lại, im lặng suy nghĩ.
Lúc này ánh sáng trong phòng đã tối đi, Triệu Thanh nhìn Tuệ Nhã dần chìm vào bóng đêm, trong lòng cảm thấy mềm mại ấm áp, hắn đứng dậy, cúi người hôn Tuệ Nhã.
Tuệ Nhã bị Triệu Thanh hôn đến mức cả người tê dại thở hổn hển, bỗng nghe thấy giọng nói Lí mụ mụ từ bên ngoài truyền vào: “Đại cô nương, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ dùng bữa hay sao?”
Nàng vội đẩy Triệu Thanh ra, lúc này mới phát hiện cánh tay mềm nhũn không xuất nổi lực, chỉ đành thấp giọng năn nỉ: “A Thanh, đừng……”
Triệu Thanh vốn đang vùi mình trước người Tuệ Nhã, nghe vậy thở suyễn một hơi rời khỏi Tuệ Nhã, ôm nàng vào lòng, nửa ngày mới bình phục lại.
Nhất thời hai người tách nhau ra.
Tuệ Nhã cúi người, rũ đầu sửa sang lại vạt áo bị Triệu Thanh kéo đến loạn; Triệu Thanh đỏ mặt kéo áo bào, che lại vị trí đang có phản ứng kia.
Lí mụ mụ và Đinh Tiểu Ngũ cùng nhau đem ba món chay ba món mặn bày lên bàn vuông, sau đó vén rèm đi ra ngoài.
Tuệ Nhã vội gọi Lí mụ mụ lại: “Mụ mụ, đem một bình rượu bạc hà trong nhà qua đây đi!”
Lí mụ mụ e ngại nói: “Đại cô nương……” Tửu lượng của Tuệ Nhã chỉ có một ly, lại hay nổi điên khi say, sao bà dám để nàng uống……
Tuệ Nhã làm nũng: “Con muốn uống chút rượu thôi!” Trong lòng nàng vui vẻ, không biết biểu đạt như thế nào, nên muốn cùng Triệu Thanh ẩm rượu.
Thấy Triệu Thanh không ngăn cản, Lí mụ mụ đành đáp ứng, vén rèm gấm đi ra ngoài.
Không lâu sau, bà quả thực bưng một bình rượu bạc hà tới.
Tuệ Nhã thấy nhà chính chỉ có mình và Triệu Thanh, liền đứng dậy rót hai ly rượu, một ly đặt ở trước mặt mình, một ly kia đặt trước mặt Triệu Thanh.
Thấy Tuệ Nhã bưng chén rượu lên định uống, Triệu Thanh vội vàng kéo nàng: “Tuệ Nhã, trước ăn vài thứ đã rồi hẵng uống.” Tuệ Nhã uống rượu xong, e là lại muốn ôm hắn vừa hôn vừa sờ vừa ɭϊếʍ, vẫn là để nàng ăn trước vài đũa, miễn cho ban đêm khó chịu.
Nghĩ tới hôm nay các thủ tục đính hôn đã hoàn thành, hắn cùng Tuệ Nhã đã là vị hôn phu vị hôn thê danh chính ngôn thuận, trong lòng Triệu Thanh liền có chút rung động, lại có chút chờ mong……
(1) Tế tửu: Chức hiệu trưởng, ở đây là người đứng đầu Quốc Tử Giám hay có thể hiểu là hiệu trưởng Quốc Tử Giám..