Họa Đường Xuân

Chương 27


Đọc truyện Họa Đường Xuân – Chương 27

Là người duy nhất biết lai lịch của Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di rất vui vẻ, vui vẻ vì Nguyệt Bất Do tín nhiệm y. Cho nên chẳng sợ Nguyệt Bất Do hoá trang cho y thành một hán tử trung niên trên mặt mang sẹo, dáng vẻ không hề dễ coi, Mạc Thế Di cũng không có nửa điểm không vui. Có thể bỏ mặt nạ xuống, tự do tự tại đi lại trên đường lớn ở kinh thành, cuộc sống như vậy chưa từng xuất hiện trong khát vọng về tương lai của Mạc Thế Di, mà Nguyệt Bất Do lại đã giúp y làm được. Hơn nữa vì phối hợp với Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do cũng hoá trang chính mình thành một hán tử trung niên lùn tịt, đã già phải già cả đôi nha.

Giống như hai lữ khách giang hồ đến kinh thành du lịch, Mạc Thế Di và Nguyệt Bất Do căn bản không khiến cho bất kì kẻ nào chú ý. Mỗi ngày người ngoài đi vào kinh thành đếm không hết, cũng sẽ không có ai chú ý tới bọn họ. Hai người thoải mái mua một chiếc xe ngựa; thoải mái bỏ mấy bao vàng bạc tiền tài vào trong xe; thoải mái ra khỏi thành.

Mạc Thế Di khá quen thuộc với kinh thành, y tìm một nơi an toàn để chôn chỗ của cải này xuống. Hai người chỉ để lại mấy chục lượng bạc trên người. Làm một kí hiệu bí mật chỉ hai người có thể phát hiện ở chỗ chôn tiền, hai người vô cùng cao hứng trở về. Trên mặt Mạc Thế Di không hiện ra được biểu cảm gì, có vui vẻ hay không tạm thời không thể kết luận, nhưng Nguyệt Bất Do thì thật sự vui vẻ, bởi vì đôi mắt của hắn vẫn luôn cong cong. Tuy rằng hắn thường xuyên vì sinh kế mà ra vào nhà giàu có, nhưng lập tức nhìn thấy nhiều tiền bạc như thế này thì vẫn là lần đầu tiên. Trong chuyện này, Nguyệt Bất Do không hề phủ nhận sự tham tiền của mình.

Một đêm trước Nguyệt Bất Do cũng đã nói muốn ăn một bữa cơm no đủ. Bận việc xong trở lại trong thành cũng gần đến giờ ăn cơm trưa, hai người thẳng tiến đến tửu lâu lớn nhất tốt nhất kinh thành. Mặc dù có tiền nhưng hai người cũng không quá xa xỉ, chỉ ngồi ở bàn bình thường nhất dưới lầu. Ngồi bàn nào cũng không sao, chỉ cần đồ ăn giống nhau là được.

Gọi tiểu nhị đem món đầu bảng và tất cả đồ ăn ngon nhất trong điếm lên, Nguyệt Bất Do không quên gọi một phần bí đỏ hầm thịt hươu. Món ăn này bởi vì nguyên nhân nào đó mà có ý nghĩa rất khác thường với Nguyệt Bất Do.

Trong khi đợi đồ ăn ngon rượu ngon lên bàn, Nguyệt Bất Do và Mạc Thế Di ăn món khai vị tiểu nhị đưa lên trước — rau cần nấu đậu phộng và củ cải muối chua. Nguyệt Bất Do không ăn đồ chua, hắn rất tự giác đặt đĩa củ cải muối trước mặt Mạc Thế Di, bảo y không được lãng phí.

Hai người đang ăn, ngoài cửa truyền đến tiếng tiểu nhị cung kính tiếp đón: “Vương đại nhân, ngài tới rồi. Vẫn ở phòng chữ ‘Lan’ trên lầu chứ ạ?”

“Ừ.”

“Vương đại nhân, các vị đại nhân, xin mời.”

Vương đại nhân? Lỗ tai Nguyệt Bất Do động đậy, lập tức giương mắt nhìn sang. Động tác ăn củ cải muối của Mạc Thế Di hơi dừng lại, rồi mới tiếp tục ăn, nhưng hơi thở quanh người đã lạnh lùng đi vài phần. Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm vào hán tử trung niên dáng người cao to, nhìn qua hơn năm mươi tuổi đang được tiểu nhị dẫn đường lên lầu kia, ánh mắt hắn hấp háy. Đối phương là một người biết võ công.

Vị Vương đại nhân kia tựa hồ cũng phát hiện có người đang nhìn hắn. Sau khi lên lầu hai, hắn nhìn về phía Nguyệt Bất Do, một đôi mắt lợi hại làm Nguyệt Bất Do nghĩ tới diều hâu. Nguyệt Bất Do chớp chớp đôi mắt vừa vô tội vừa hiếu kì, giống như sự hiếu kì của người giang hồ bình thường nhìn thấy đại quan, còn cười lấy lòng với đối phương. Trong mắt vị Vương đại nhân kia lập tức lóe lên một tia khinh miệt, không nhìn Nguyệt Bất Do nữa, nhanh chóng đi vào phòng chữ Lan.

Vương đại nhân dẫn theo bốn năm người, mấy người kia nhìn không giống như quan lại, ngược lại giống như thủ hạ, tuổi còn trẻ. Trên lầu im lặng, Nguyệt Bất Do vung đũa kẹp lấy miếng củ cải muối Mạc Thế Di vừa gắp, không chút nghĩ ngợi bỏ vào miệng mình, tiến sát tới thấp giọng hỏi: “Họ Vương này có phải người nhà nữ nhân kia không?” Xin hãy tha thứ cho sự bất kính của Nguyệt Bất Do đối với nữ chủ nhân tôn quý trong cung kia.

“Có lẽ đi.” Mạc Thế Di cũng không cảm thấy hứng thú, y quan tâm tới miếng củ cải muối bị Nguyệt Bất Do ăn vào miệng hơn. Ngay tiếp theo, y liền nhìn thấy “vẻ mặt già nua” của Nguyệt Bất Do vặn vẹo. Cả người đối phương run run, vội vàng nuốt xuống miếng củ cải chua lòm trong miệng. Mạc Thế Di vội vàng đưa bát trà của mình tới bên miệng Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do vội há mồm uống sạch.

“Chua chết ta chua chết ta……” Một hơi uống hết trà trong bát của Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do nhanh chóng gắp rau cần và lạc ném vào miệng, còn xuýt xoa: “Chua chết chua chết……”

“Sợ chua mà ngươi còn ăn.” Mạc Thế Di lấy hết củ cải muối sang một bên, tách xa Nguyệt Bất Do.

“Vừa rồi ta đang suy nghĩ một chuyện, không chú ý.” Cuối cùng cũng xoá bỏ được vị chua, Nguyệt Bất Do lại run run, kính nể nhìn Mạc Thế Di hỏi: “Ngươi không sợ chua?”


“Cũng được, ta không sợ chua.”

“Chua quá chua quá, ta sợ chua nhất.”

Liếm liếm miệng, Nguyệt Bất Do lại cầm bát trà của mình lên uống một hơi.

Trong mắt chợt lóe ý cười, Mạc Thế Di rót đầy trà vào bát trà vừa bị người chạm qua của mình, không có ý định đổi bát trà. Tiểu nhị nâng khay đến gần, đồ ăn của hai người đã tới. Nguyệt Bất Do lập tức cầm lấy đũa, miệng nói: “Rót rượu rót rượu.”

Rượu ngon được rót ra, hít một hơi thật mê say, Nguyệt Bất Do nâng bát với Mạc Thế Di, đối phương rất phối hợp. Chạm bát, uống một ngụm rượu lớn xong Nguyệt Bất Do liền trực tiếp xuống tay. Cầm lấy một cái chân giò kho tàu, hắn cắn một miếng to. Có người đè lại tay hắn, hắn ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Mạc Thế Di không đáp lại, chỉ xắn hai tay áo hắn lên, cuối cùng mới nói: “Đừng để dầu mỡ dính lên tay áo. Ăn đi.”

Trong tim có chút là lạ, Nguyệt Bất Do cười thật tươi với Mạc Thế Di, liên tục gặm chân giò trong tay: “Ưm…… Thơm, thơm quá…… Phù phù, nóng quá……”

“Chậm một chút, đừng để bị nóng.”

“Ăn ngon ăn ngon, ngươi mau ăn đi.”

Cuộn tay áo mình lên, Mạc Thế Di cũng trực tiếp xuống tay .

Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng khẩu phần cũng đủ cho bốn người ăn. Dù sao bọn họ cũng không có việc gì, từ từ ăn là được. Ăn một lúc lâu, trên lầu lại truyền đến tiếng tiểu nhị.

“Vương đại nhân, ngài muốn đi sao, đồ ăn được chứ ạ?”

“Ừ.”

Đang uống rượu cùng Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do lại giương mắt nhìn, ở dưới bàn đá đá chân Mạc Thế Di đang quay lưng về phía cửa. Mạc Thế Di thoáng quay đầu liền nhìn thấy vài người lần lượt đi từ cầu thang xuống.

“Vương đại nhân đi thong thả, Vương đại nhân xin thỉnh thoảng hãy ghé qua tiểu điếm.”


Nguyệt Bất Do vặn cái cổ gà ăn thật bất nhã, vị Vương đại nhân kia không nhìn sang bên này, thần sắc rõ ràng nghiêm túc ra khỏi tửu lâu, đi lên một chiếc xe ngựa ở cửa. Phun xương gà trong miệng ra, Nguyệt Bất Do nhỏ giọng hỏi: “Có phải người Vương gia kia không?”

“Là đại cữu của Thành Lệ, con trưởng của Vương gia, thủ vệ chưởng quản kinh thành.”

“Khó trách vẻ mặt ngạo mạn như vậy.”

Xe ngựa đã rời đi, cổ gà trong tay Nguyệt Bất Do cũng sắp bị hắn tiêu diệt. Phun ra mẩu xương cuối cùng, bàn tay đầy dầu của Nguyệt Bất Do theo thói quen định sát vào áo, một người lại nhanh hơn hăn một bước bắt được tay hắn.

“Tiểu nhị, lấy chậu nước lại đây.”

“Đến đây.”

Từ sau khi gặp Mạc Thế Di đã bị quản lý, Nguyệt Bất Do sớm từ bỏ chống cự, để mặc đối phương tóm cổ tay mình, hắn nhỏ giọng hỏi: “Muốn giết ta có phải là hắn không?”

Ánh mắt Mạc Thế Di lạnh lẽo. Tiểu nhị bưng chậu nước tới, còn cả giấy lụa đến lau tay. Đặt bàn tay đầy dầu của Nguyệt Bất Do vào trong chậu, sau khi Nguyệt Bất Do tự rửa tay xong, Mạc Thế Di trực tiếp lau khô tay cho Nguyệt Bất Do. Bảo tiểu nhị bưng chậu nước đi, Mạc Thế Di mới nói: “Chuyện của ngươi ta sẽ giải quyết.”

“Ai nha, ta không có ý đó.” Khoát tay, Nguyệt Bất Do thoải mái nói: “Ta còn không đem bọn họ để vào mắt đâu. Ai, ngươi nói, nếu ta động tới Vương gia thì Thành Lệ có mất hứng không?”

Ánh mắt Mạc Thế Di lại thay đổi, y nhìn chằm chằm Nguyệt Bất Do hỏi: “Vì sao lại hỏi như thế?” Người này, rất để ý tâm tình của Thành Lệ?

Nguyệt Bất Do nói: “Bây giờ họ còn chưa chọc ta nổi khùng, nếu ngày nào đó ta nổi khùng thật thì khó bảo đảm ta sẽ không hạ sát thủ. Vương gia có quan hệ với Thành Lệ, tuy rằng tên kia rất xấu miệng nhưng nói gì hắn cũng là huynh đệ của ngươi nha, huống chi dọc đường đi ba người chúng ta ở chung cũng không tệ lắm, ta cũng coi hắn là người cùng phe. Không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, nếu hắn để bụng thì khi ta xuống tay sẽ phải suy nghĩ một chút.”

Nói không rõ trong lòng là tư vị gì, có chút thoải mái, nhưng cũng có chút buồn bực. Mạc Thế Di uống xong một ngụm rượu, nói: “Bên Vương gia ta sẽ đi giải quyết, để bọn họ không còn tìm ngươi phiền toái nữa. Còn Thành Lệ đối Vương gia có ý tứ gì, ngươi có thể trực tiếp hỏi hắn.”

“Được rồi.” Cũng không để chuyện này trong lòng, thấy bát rượu của Mạc Thế Di trống không, Nguyệt Bất Do rót đầy cho y, rồi mới xúc muôi bí đỏ hầm thịt heo cuối cùng đổ vào bát Mạc Thế Di, nói: “Ngươi khó được ra ngoài một chuyến, ngươi ăn nhiều một chút.”

Khó chịu trong lòng lập tức tiêu tan, Mạc Thế Di cầm lấy bát: “Mỗi người một nửa.” Đổ một ít vào bát Nguyệt Bất Do, Nguyệt Bất Do nở nụ cười, đôi mắt cong cong.

Bữa cơm này hai người ăn no đến sắp vỡ bụng. Nhưng mặc kệ là với Mạc Thế Di hay với Nguyệt Bất Do, đây đều là bữa ăn thoải mái nhất của họ từ trước đến giờ.


Kế tiếp không có chuyện gì, hai người đơn giản về khách điếm ngủ, buổi tối còn phải làm việc nữa. Nằm ngửa trên giường, vẫn như cũ ngủ ở phía trong, Nguyệt Bất Do quay đầu nhìn Mạc Thế Di cũng đang nằm ngủ. Đối phương nhắm mắt, nhưng hẳn là còn chưa ngủ. Ngón tay đặt trên ngực rõ ràng có chút khẩn trương giật giật, Nguyệt Bất Do xoay người thật mạnh, người đang nhắm mắt liền mở mắt ra, quay đầu.

Đối phương đã nhìn hắn, Nguyệt Bất Do vẫn thò tay vào trong chăn đối phương, chọc chọc y: “Mạc Thế Di, lúc này chúng ta có thể ở lại kinh thành một thời gian.”

“Ừ.” Tim đập thật sự nhanh, trên mặt Mạc Thế Di không hiện ra một tia khẩn trương nào, làm bộ rất tự nhiên cầm tay Nguyệt Bất Do.

Thình thịch thình thịch…… Nguyệt Bất Do không rút bàn tay bị cầm ra mà gẩy gẩy lòng bàn tay đối phương: “Cái kia, ngươi vẫn không quay về, liệu bọn họ có thể phái người tới bắt ngươi không?”

Nguyệt Bất Do không rút tay về làm tâm tình Mạc Thế Di cực tốt, nhưng mà tim đập lại càng nhanh. Thoáng dùng sức, nắm chặt, y vẫn rất bình tĩnh nói: “Bọn họ còn không có năng lực đó.”

“Ừ, cũng đúng, lúc trước ngươi quá nhẫn nhục chịu đựng. Như bây giờ thật tốt, không cần lo lắng nhiều như vậy.” Gật gật đầu, mục đích đạt thành nên Nguyệt Bất Do nhắm mắt lại, “Vậy ngủ đi. Đêm nay còn không biết có thể ngủ được mấy canh giờ đâu.”

Trong mắt là hoan hỉ, Mạc Thế Di “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại, hai người ai cũng không có ý định rút tay ra.

Ngủ một buổi chiều, tỉnh lại hai người rửa mặt cho thanh tỉnh. Bụng cũng không đói, nhưng buổi tối còn phải làm việc, hai người vẫn gọi cơm chiều để ăn trong phòng.

Tối hôm qua bọn họ tìm thấy nhiều tiền của trong phòng Thành Thông, chắc chắn sẽ kinh động một số người. Hai người thương lượng xong, Nguyệt Bất Do đi Tây thành theo dõi người Miêu, Mạc Thế Di đi Bắc thành theo dõi ngũ hoàng tử kia. Hai người ở trong phòng đợi đến giờ Hợi rồi mới từ cửa sổ lặng lẽ ra khỏi khách điếm.

“Bất Do.” Gọi người đang muốn đi, Mạc Thế Di chủ động cầm tay hắn, dặn dò: “Hết thảy cẩn thận, mục đích của chúng ta là giám sát, ngươi đừng mạo muội đi vào.”

Nguyệt Bất Do nở nụ cười: “Kinh nghiệm giang hồ của ta nhiều hơn ngươi, ngươi cứ yên tâm là được. Hoàng tử kia cũng không phải là người đơn giản, ngươi mới phải coi chừng.”

Gật đầu với Nguyệt Bất Do, Mạc Thế Di chậm rãi buông tay ra.

“Ta đi đây.” Lại cười với Mạc Thế Di, Nguyệt Bất Do xoay người, thân hình cực nhanh biến mất trong bóng đêm.

Phun ra một ngụm khó chịu trong lòng, trong khoảng thời gian này lần đầu tiên phải hành động một mình, Mạc Thế Di cũng biến mất rất nhanh. Không có lý do, y đặc biệt hy vọng năm nay Thành Lệ có thể đăng cơ, đặc biệt hy vọng.

Vẫn ghé vào nóc nhà kia, Nguyệt Bất Do nhìn chằm chằm vào tiểu viện. Trong phòng tối om, không biết là không có người hay là người ở bên trong không cầm đèn. Vừa nhìn, trong lòng Nguyệt Bất Do lại vừa không thể đừng được mà nghĩ đến Mạc Thế Di. Phủ ngũ hoàng tử nhìn trên bản đồ địa hình có vẻ rất lớn, Mạc Thế Di chắc chắn phải lẻn vào phủ hoàng tử mới có thể giám thị được ngũ hoàng tử. Hắn tin tưởng năng lực của Mạc Thế Di nhưng vẫn không khỏi có chút lo lắng. Ở đây chỗ nào cũng có sâu trùng, Mạc Thế Di không hiểu về cổ sẽ rất nguy hiểm.


“Sớm biết vậy thì đáng lẽ ta nên đi theo dõi ngũ hoàng tử kia.” Thấp giọng lẩm bẩm một câu, Nguyệt Bất Do thuận tay nhổ một cọng cỏ trên nóc nhà lên cắn. Mỗi khi hắn bất an trong lòng thì đều phải tìm cái gì đó để cắn. Chẳng qua tình huống như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, trong phòng cũng chưa có động tĩnh gì. Nguyệt Bất Do lặng lẽ đứng lên, chuẩn bị đến gần nhìn một cái. Vừa muốn “bay” sang, bên kia liền có động tĩnh. Nguyệt Bất Do vội nằm sấp xuống, ngừng thở.

Một tiếng cực nhỏ, rồi cửa mở, tiếp theo rèm cửa xốc lên, một người đi từ trong phòng ra. Nguyệt Bất Do phun cỏ trong miệng ra, ánh mắt sắc bén. Người đi ra từ đầu đến chân đều bịt kín mít, áo choàng tối đen rất khó để người ta phát hiện tung tích của hắn trong bóng đêm. Người nọ đi ra rồi đứng trong sân không có động tĩnh gì, Nguyệt Bất Do đè thấp thân thể, biết đối phương đang điều tra xem xung quanh có người không.

Đứng trong chốc lát, tựa hồ phát hiện xung quanh không có người, người nọ bước nhanh ra khỏi sân. Nguyệt Bất Do đợi người nọ đi xa rồi mới lặng lẽ đi theo. Người áo đen đi rất nhanh, tuy nhiên đối với khinh công không người có thể địch lại của Nguyệt Bất Do mà nói thì tốc độ kia vẫn rất chậm. Nhìn tư thái đi đường của đối phương, hắn nhận ra khinh công của đối phương cũng không phải quá tốt. Nhưng mà hơn nửa đêm không ngủ, còn mặc cả một thân đồ đen lén lút, không cần đoán cũng khẳng định là có vấn đề.

Theo người nọ ra tới Tây thành, trong mắt Nguyệt Bất Do chợt lóe nghi hoặc, người này muốn ra khỏi thành? Lại thêm một đoạn đường, bước chân người nọ không dừng lại, cũng không phải đường ra khỏi thành.

Trên ngã tư đường ngoài mấy ngọn đèn lồng thì cũng không có ánh sáng gì, cũng không có người nào. Người áo đen đi rất yên lặng. Vòng đủ một vòng lớn, người áo đen dừng lại ở một khu vườn bỏ hoang tại vị trí Tây thành giao với Bắc thành. Nguyệt Bất Do tránh phía sau một gian nhà gỗ cũ nát nhìn chằm chằm người áo đen, nghĩ rằng đối phương đi cả một vòng như vậy cũng là vì muốn nhìn xem có người theo dõi không. Tâm tư tinh tường đấy, nhưng trong mắt Nguyệt Bất Do cũng chẳng đáng gì. Tâm tư có tinh tường mấy mà gặp phải cao thủ như hắn thì cũng chỉ đến thế thôi.

Người áo đen đứng giữa trời tại chỗ, rồi mới nhìn trái nhìn phải rất lâu, lúc này mới đi đến trước một gốc cây cổ thụ. Hắn ngồi xổm xuống, đào đào trong đám rễ cây, rồi mới lấy thứ gì đó ra đứng lên. Trên tay người áo đen là một gói đồ, hắn mở gói đồ ra, dường như muốn xác định bên trong có phải thứ hắn cần không.

Có vẻ rất vừa lòng gật đầu, người áo đen nhanh chóng gói lại cẩn thận rồi mới mang gói đồ vội vàng rời đi. Nguyệt Bất Do lại lặng lẽ đuổi theo, mi tâm vắt lại. Lúc này người áo đen không cố ra vẻ huyền bí nữa mà trực tiếp trở về chỗ ở trong Tây thành. Nhìn người áo đen vào phòng, Nguyệt Bất Do lặng lẽ vào sân, tránh ở chân tường.

“Lấy được chưa?”

“Lấy được rồi.”

“Quá tốt. Có tóc và móng tay của Thành Lệ, còn có tiết khố của hắn, lần này hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Trước hết đừng cao hứng quá sớm. Ngươi đừng quên chú đàn của chúng ta đã bị người phá rồi. Không biết cao nhân bên cạnh hắn có công lực sâu xa thế nào, cũng không biết đạo hạnh phá cổ của hắn ra sao. Nếu đạo hạnh của hắn rất sâu, lần này chúng ta thi chú rất có thể sẽ vô dụng với Thành Lệ.”

“Không thể nào. Ta xem tám phần là đánh bậy đánh bạ. Ngoài người Miêu chúng ta thì ai biết giải cổ? Cứ cho là người Trung Nguyên biết giải cổ thì nhiều lắm cũng chỉ biết vài thứ vặt vãnh thôi. Thành Lệ vì mạng sống của mình mà giết Dương trưởng lão của chúng ta, lúc này, chúng ta sẽ cho hắn nếm thử tư vị bị cổ ăn hết trái tim.”

“Ngươi đừng quên trên người Thành Lệ có cường cổ, cổ bình thường không thể gây thương tổn cho hắn. Dùng cổ quá mạnh giết hắn sẽ lại gây ra phiền toái. Hắn ở kinh thành, tuyệt đối không thể chết vì ‘hành thích’, việc đó không có gì tốt cho chúng ta. Vương hoàng hậu cũng không phải là một nữ nhân đơn giản. Chúng ta chỉ có thể thần không biết quỷ không hay mà chậm rãi trừ bỏ Thành Lệ, tốt nhất làm hắn nhìn qua là bệnh phát mà chết.”

“Lần trước chúng ta bỏ lỡ cơ hội, nhất định phải mau chóng tìm ra tên Tiểu Nhị kia, đều là hắn làm hỏng đại kế của chúng ta.”

“Việc cấp bách là mau chóng chuẩn bị chú đàn cho tốt, không được làm hỏng đại sự của y mã nữa. Nếu không công chúa sẽ trách tội chúng ta .”

“Ừ.”

Không nghe thêm nữa, Nguyệt Bất Do không hề gây ra tiếng động nào, nhanh chóng rời khỏi sân, đến thẳng đông cung của Thành Lệ. Mi tâm hắn vắt lại, tình huống so với hắn dự đoán còn nguy hiểm hơn. Nguyệt Bất Do nghiến răng nghiến lợi trong lòng, đã bảo giết hết những người đó là được rồi, lưu bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ là mối họa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.