Đọc truyện Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã – Chương 7: Mưa Gió Xối Xả
Tuệ Nhã vừa thấy Đinh Tiểu Tứ tới, liền yên lặng đứng lại.
Đinh Tiểu Tứ đang cùng Huệ Minh nói chuyện, giương mắt liền thấy Tuệ Nhã đứng trước cây mộc lan, nheo mắt cười: “Tuệ Nhã cô nương!”
Tuệ Nhã mỉm cười kêu một tiếng: “Tiểu Tứ ca ca”.
Huệ Minh thấy hai người biết nhau, cười cười, cũng không nói nhiều, vào thẳng chuyện: “Tuệ Nhã, huyện úy đại nhân lệnh Tiểu Tứ ca ca tới mời ngươi tới nha huyện hỏi vài câu.”
Tuệ Nhã thu lại nụ cười trên mặt, đáp ứng một tiếng, nói: “Đã biết.”
Lại nhìn về phía Đinh Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ ca ca, chờ ta hái hoa mộc lan xong đã, đại nương còn đang chờ đây!”
Tiểu Tứ tự nhiên đồng ý, đi lên trước ôm lấy Quý Ca, vừa chơi với Quý Ca vừa chờ Tuệ Nhã hái hoa mộc lan.
Huệ Minh mỗi ngày bị Chu Tuấn sai lui sai tới bận rộn cực kỳ, lúc này cũng vui vẻ nghỉ ngơi một lát, giúp Tuệ Nhã cầm giỏ hoa, trò chuyện vài câu.
Tuệ Nhã cũng không nói nhiều, thầm đếm số hoa cho đủ, tổng cộng cắt xuống sáu nhành hoa, lúc này mới thôi.
Hôm nay ở nhà chính, ngoại trừ bốn người thiếp thất của Chu Tuấn ngồi cùng Vương thị còn có một vị muội muội của Vương thị, vừa vặn sáu người.
Thấy Tuệ Nhã ôm Quý Ca đi vào nguyệt môn, Huệ Minh nhân tiện nói: “Tiểu Tứ ca, chúng ta tới hoa viên chỗ bà mụ uống vài chén trà hạnh nhân đi!”
Đinh Tiểu Tứ nghe vậy kinh ngạc nói: “Nếu như Tuệ Nhã cô nương trở ra, không thấy chúng ta liệu có sốt ruột không?”
Huệ Minh nở nụ cười, vỗ lên vai Tiểu Tứ một cái: “Ca ca của ta, huynh còn chưa hiểu mấy cô nương kia, cho dù là Tuệ Nhã nhã nhặn như vậy, trước khi ra khỏi cửa cũng sẽ rửa mặt chải đầu thay y phục một lần!”
Thấy Đinh Tiểu Tứ không tin, Huệ Minh nhân tiện nói: “Chúng ta đánh cược được không?”
Hắn dương dương đắc ý nói: “Nếu là Tuệ Nhã trong một khắc chung(1) đã đi ra, ta mời huynh uống rượu; nếu là Tuệ Nhã quá một khắc chung mới đi ra, huynh mời ta uống rượu!”
Đinh Tiểu Tứ cúi đầu suy nghĩ một chút, thầm nghĩ Tuệ Nhã làm việc rất lưu loát, liền đáp ứng: “Được.”
Hai người vỗ vỗ tay, nhìn nhau cười.
Tuệ Nhã đến trước cửa nhà chính, đem Quý Ca giao cho nhũ mẫu cùng Lý mụ mụ đang chờ ở hành lang, lúc này mới bước vào.
Lúc này nhà chính ngồi đầy người.
Đại nương Vương thị cùng muội muội ngồi trên cẩm tháp dùng trà nói chuyện phiếm, nhị nương Đổng Lan Anh cùng tam nương Chu Chi Tử sóng vai cười nói ngồi ở tháp nhỏ phía đông làm từ gỗ lê hoa, tứ nương Mã Điềm Điềm cùng ngũ nương Hàn Ngân Nhi kề cận xì xào nói chuyện ở tháp nhỏ phía tây khắc mai quý phi làm từ gỗ tử đàn.
Tuệ Nhã trở lại đem giỏ hoa mộc lan dâng lên.
Vương thị cười nói: “Sáu nhành hoa sao? Chúng ta mỗi người vừa đủ một nhành.”
Tuệ Nhã còn chưa kịp nói, Hàn Ngân Nhi đã cười xen vào: “Đại tỷ, tiểu nha đầu Tuệ Nhã này thông minh lanh lợi, mấy lễ tiết đơn giản này sao có thể không hiểu chứ?”
Vương thị im lặng chốc lát, lúc này mới cảm nhận được ý châm chọc Tuệ Nhã trong lời nói của Hàn Ngân Nhi, không muốn cùng nàng chấp nhặt, liền không nói gì.
Tuệ Nhã cũng không nói nhiều, mỉm cười khuỵu gối: “Đại nương, hoa mộc lan lúc này còn mùi thơm, hương thơm ngọt ngào, nếu để một lát nữa, sợ là sẽ héo rũ, nô tì giúp người gài hoa lên đi!”
Vương thị ngồi ngay ngắn bất động, đang muốn nói, thấy cặp mắt to tròn linh động của Tuệ Nhã khẽ chuyển, như thầm ra hiệu, liền nói: “Hôm nay đeo trâm kim phượng quá nặng, ngươi vừa lúc giúp ta gỡ xuống.”
Nhị nượng Đổng Lan Anh trầm mặc, chỉ mỉm cười.
Tam nương Chu Chi Tử rất biết nói chuyện, thấy Vương thị đứng dậy, lúc này mới nịnh nọt nói: “Lão gia thật thương yêu đại tỷ, đồ trang sức của đại tỷ là quý báu nhất, mấy người chúng ta cũng không sánh bằng đâu!”
Tứ nương Mã Điềm Điềm vặn vặn tay cúi đầu mỉm cười.
Ngũ nương Hàn Ngân Nhi khẽ cười lạnh.
Mọi người đều nghe được.
Vương thị có chuyện trong lòng, không quan tâm Hàn Ngân Nhi, để Tuệ Nhã đỡ vào nội thất.
Tuệ Nhã vừa giúp Vương thị tháo trâm kim phượng trên búi tóc xuống, vừa đem chuyện sai vặt Đinh Tiểu Tứ của huyện úy đại nhân tới đem nàng tới nha huyện, lại nói: “Đại nương, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, việc này đại nương không nên trước mặt mấy vị thiếp thất đó nhắc tới.”
Vương thị biết việc phát sinh khi nàng trở lại kênh Tôn Gia, lập tức gật đầu đáp ứng, lại nói: “Ngươi tự lo liệu đi, ta để Huệ Minh đi cùng ngươi.”
Tuệ Nhã vội khom người cảm tạ.
Đỡ Vương thị trở lại chỗ ngồi xong xuôi, Tuệ Nhã mới lui xuống.
Tuệ Nhã trở về nam gian Tây sương phòng, trước tiên ngồi xuống lấy lại bình tĩnh, lòng thầm tính toán, lúc này mới bắt đầu sửa soạn.
Nàng biết mình mi thanh mục tú thần sắc kiều diễm, bởi vậy không dùng nhiều trang sức, chỉ là chải tóc lại, thay đổi thành một bộ y phục lụa tay hẹp màu trắng, lại lần nữa buộc chặt eo váy thêu hoa bách hợp.
Sợ tới nha huyện phải đi bộ một đoạn đường, Tuệ Nhã liền thay đôi giày thêu không mới không cũ, lúc này mới ra khỏi cửa.
Huệ Minh và Đinh Tiểu Tứ đứng chờ ở ngoài nguyệt môn.
Huệ Minh ung dung tự tại, Đinh Tiểu Tứ thì ngẩng đầu ngóng mãi.
Đinh Tiểu Tứ thấy một khắc chung sắp hết, không khỏi có chút khẩn trương, liền liên tục nhìn, thấy Tuệ Nhã đi ra từ vườn hoa lá, liền vui vẻ hẳn: “Tuệ Nhã cô nương à, cuối cùng cũng ra!”
Huệ Minh thấy Tuệ Nhã tới, mím môi cười, vừa đi vừa thảo luận cùng Đinh Tiểu Tứ xem lúc nào mời rượu Đinh Tiểu Tứ.
Hắn có thể được Chu Tuấn coi trọng, đương nhiên là vì có phần hơn người.
.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần) |||||
Đã nhiều ngày Chu Tuấn bởi vì Triệu huyện úy kia móc nối không được, căn bản không có cách nào nịnh bợ; muốn không quan tâm nữa nhưng Triệu huyện úy này xuất thân cao quý, lai lịch không tầm thường, bởi vậy Chu Tuấn rất phiền não.
Huệ Minh hôm nay vừa thấy tên sai vặt Đinh Tiểu Tứ của Triệu huyện úy, liền quyết định kết giao với Đinh Tiểu Tứ.
Hắn biết rõ Tuệ Nhã nhanh nhẹn, nên cố ý đánh cược một cái, chính là muốn tìm lý do mời Đinh Tiểu Tứ đi ăn uống một phen.
Đinh Tiểu Tứ và Tuệ Nhã dự định đi bộ đến nha huyện, ai ngờ Huệ Minh bảo bọn họ chờ trước cổng, tự mình chạy tới chuồng ngựa.
Chưa tới nửa thời gian một chén trà, Huệ Minh đã đánh xe ngựa tới.
Gia chủ Chu Tuấn vừa về từ chỗ Tần Bảo Châu ở hẻm Tiểu Hoa, xe ngựa không cần dùng, sai vặt thân tín của Chu Tuấn cần dùng, người ở chuồng ngựa cũng không dám không cho hắn dùng.
Tuệ Nhã đơn giản là cảm kích Huệ Minh, hướng Huệ Minh giơ ngón tay cái: “Huệ Minh ca ca, ngươi đúng là lợi hại!” Có xe ngựa, sao lại không ngồi xe ngựa?
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Chu phủ.
Huệ Minh và Đinh Tiểu Tứ sóng vai ở phía trước đánh xe, Tuệ Nhã một người một mình ngồi trong xe yên lặng suy nghĩ.
Đến bên ngoài nha huyện, xe ngựa dừng lại.
Đinh Tiểu Tứ nhảy xuống xe, đỡ Tuệ Nhã xuống cùng.
Tuệ Nhã xuống xe, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào trời đã xám xịt, mặt trời trốn mất tăm, trời đất biến thành một bức tranh thủy mặc đen trắng, lại tựa như biến thành đêm tối buông sớm, gió mạnh làm lay động hàng bạch dương cao vút trước nha huyện, thậm chí có không ít phiến lá rơi xuống, chung quanh người đi đường cùng xe ngựa đều vội vã, sợ là sắp có một trận mưa to.
Nàng theo Đinh Tiểu Tứ và Huệ Minh từ cửa đông vào nha huyện.
Bên trong nha huyện, chức vị huyện úy gần với tri huyện, chức năng chủ yếu là điều khiển bắt tội phạm, thẩm tra xử lí án kiện, phán quyết công văn và trưng thu thuế má, bởi vậy Triệu Thanh ở sảnh đông phía sau công đường nha huyện Vĩnh Bình làm việc, phải đi một đoạn mới tới.
Đinh Tiểu Tứ dẫn Tuệ Nhã và Huệ Minh dọc theo rừng cây, vừa đi vừa giải thích với Tuệ Nhã: “Ngươi không cần phải sợ, đại nhân nhà ta chỉ muốn hỏi vài điều, xác minh vài sự việc.”
Tuệ Nhã Ừm một tiếng, lo lắng trong lòng liền vơi đi.
Không hiểu vì sao nàng luôn cảm thấy ở gần Triệu Thanh rất an toàn.
Tuệ Nhã nhẹ lòng còn hơi sớm.
Nàng mới tới cửa hông nha huyện liền nghe được tiếng sấm ầm ầm, còn chưa đi tới chỗ sảnh đông của huyện úy đại nhân, từng đợt chớp liên tục cắt đứt bầu trời, hạt mưa lớn bằng hạt đậu bỗng lộp bộp rơi xuống, rơi lên mặt nàng có chút đau.
Xung quanh chỉ có hai hàng cây tùng, không có chỗ trú mưa, ba người Đinh Tiểu Tứ không thể làm gì khác ngoài vội vàng chạy tới đông sảnh.
Triệu Thanh đang xem sổ sách ghi chép sưu thuế huyện lí chất đống.
Hắn đến nhậm chức, công vụ lúc trước đọng lại phải nói là chất thành núi, chỉ phải xử lý rõ ràng từng cái một.
Thuế lại(2) đều là lão nhân có tuổi, phần lớn là thân tín của huyện lệnh Bạch Cát Quang, ban đầu còn muốn cậy già mà tự cao tự đại, bị mắt phượng lạnh lùng sâu thẳm khó dò của Triệu Thanh nhìn qua, liền xẹp hết khí thế, cúi đầu song song đứng ngoài sảnh, một tiếng ho khan cũng không dám đánh.
Nghe phía ngoài tiếng mưa rơi rào rào cùng ầm ầm tiếng sấm, Triệu Thanh khép lại sổ sách, xoa xoa đôi mắt có chút mỏi, đi ra đường trước hành lang, lại thấy ba người Đinh Tiểu Tứ chạy tới.
Tuệ Nhã hai tay khép hờ trước ngực theo Đinh Tiểu Tứ chạy tới hành lang, lúc này mới thở dài một hơi.
Tóc cùng y phục của nàng đều bị mưa làm ướt, ướt sũng dán lên người, không khỏi khó chịu.
Tuệ Nhã sợ lộ ra dáng người rõ ràng trước người khác, liền quay lưng lại rồi cúi đầu nhìn lén về phía Đinh Tiểu Tứ và Huệ Minh, lại nghe Đinh Tiểu Tứ cùng Huệ Minh lên tiếng nói: “Bái kiến đại nhân!”
Tuệ Nhã ngây ngốc ngẩng đầu lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau chính diện với Triệu Thanh.
Triệu Thanh hốt hoảng dời tầm mắt, tay trái nắm hờ để bên môi ho nhẹ một tiếng, mắt phượng rời đi, vừa nhìn về phía Tuệ Nhã, lúc này mới phát hiện y phục Tuệ Nhã bởi vì dính mưa, áo váy trắng tinh dán lên người, hầu như biến thành tình trạng trong suốt, áo lót màu hồng bên trong như ẩn như hiện, hai đồi ngực cân xứng đầy đặn run nhè nhẹ theo hô hấp của nàng…!
Bên tai Triệu Thanh oanh một tiếng, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, hắn vừa nhìn về phía Đinh Tiểu Tứ cùng Huệ Minh vừa vội vàng cởi áo khoác của mình.
Thấy hai người bọn họ cởi giày rũ nước bên trong, căn bản không chú ý bên này, Triệu Thanh lúc này mới thả lỏng, đem áo khoác của mình đưa cho Tuệ Nhã, thấp giọng nói: “Trước mặc vào đi!”
Tuệ Nhã lúc này cũng phát hiện điểm khác thường, mặt ửng đỏ, cúi đầu nhận lấy áo khoác xanh ngọc với móc viền áo tuyết trắng nhanh chóng mặc vào người.
Vóc người Triệu Thanh cao gầy, Tuệ Nhã mặc y phục của hắn, vạt áo liền quét đất, vội vàng dùng tay cầm.
Triệu Thanh đứng thẳng ngay hành lang, mắt phượng nheo lại nhìn về phía đình viền của đông sảnh đang hứng đợt mưa rền gió dữ, thấp giọng phân phó Đinh Tiểu Tứ: “Đưa Tuệ Nhã cô nương tới phía sau tìm Dương mụ mụ.” Dương mụ mụ là nhũ mẫu của hắn, vì Triệu Thanh không có nữ quyến hầu hạ nên cũng theo tới đây.
Đinh Tiểu Tứ lúc này đã mặc xong giày, đáp Vâng một tiếng, dẫn Tuệ Nhã dọc theo hành lang tới phía sau.
(1) Khắc: đơn vị đo thời gian cổ, 1 khắc = 15 phút
(2) Thuế lại: một chức quan.