Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã

Chương 14: Giương Cung Bạt Kiếm


Đọc truyện Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã – Chương 14: Giương Cung Bạt Kiếm


Tuệ Nhã cùng Tuệ Tú đem Quý Ca ra sau hoa viên xem hoa hồng.

Lúc đi ra, Tuệ Nhã cười bắt chuyện với nha hoàn Tiểu Trân của ngũ nương Hàn Ngân Nhi: “Tiểu Trân, cùng đi hậu hoa viên hái hoa đi!”
Tiểu Trân thường bị ngũ nương Hàn Ngân Nhi đánh, bị đánh đến sợ, muốn đi lại không dám đi, do dự nói: “Ta…!ta…!ngũ nương…”
Tuệ Nhã nghe vậy nở nụ cười: “Hôm nay lão gia ở nhà, nhất định sẽ ở phòng chính dùng bữa trưa, ngũ nương lúc này sẽ không trở lại đâu, ngươi yên tâm theo chúng ta đi chơi một chút đi!”
Tiểu Trân nghe vậy vui mừng cực kỳ, vội vàng đi theo Tuệ Nhã, Tuệ Tú.

Đến hoa viên, Tuệ Nhã ngầm để Tuệ Tú đem Quý Ca đi chơi ở bãi cỏ, mình và Tiểu Trân đứng lại ngắm hoa hồng.

Nụ hoa mới chớm nở, cực kỳ kiều diễm, mùi thơm lan tỏa trong gió, mê hoặc lòng người.

Tuệ Nhã hái một bông hồng đỏ thẫm cầm trên tay ngắm nghía, giả vờ vô ý hỏi Tiểu Trân: “Tiểu Trân, hôm nay sao ngươi lại ra ngoài cùng ngũ nương? Bình thường không phải đều là Tiểu Ngọc đi theo hầu hạ sao?” Hai nha hoàn trong viện của ngũ nương là Tiểu Ngọc và Tiểu Trân, Tiểu Ngọc ỷ được lão gia và ngũ nương yêu thích, vẫn luôn bắt nạt Tiểu Trân, Tuệ Nhã tính khơi lên oán giận của Tiểu Trân đối với Tiểu Ngọc.

Tiểu Trân tức giận nói: “Tiểu Ngọc? Hừ!”
Tuệ Nhã cũng không vội hỏi, đem đóa hoa hồng đưa cho Tiểu Trân, tự mình hái một bông hồng phấn khác, đặt ở chóp mũi ngửi, tầm mắt lại chưa hề rời khỏi Quý Ca chơi trên bãi cỏ.

Tiểu Trân mặt đỏ bừng nhịn không được nói ra: “Ngũ nương muốn giữ chân lão gia, đêm qua để Tiểu Ngọc hầu hạ lão gia!”
Tuệ Nhã vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu Ngọc?”
Nàng nâng mắt nhìn về bụi hoa nở rộ, thấp giọng nói: “Tiểu Ngọc sợ là không giữ lão gia được bao lâu.” Chu Tuấn khẩu vị bấy lâu nay không phải là thiếu nữ non nớt ngây ngô, mà là nữ nhân trên giường lẳng lơ, phóng đãng.

Luôn thế, ví như lúc trước là Hàn Ngân Nhi, bây giờ là Tần Bảo Châu.

Trên mặt Tiểu Trân hiện lên ý cười khoái trá: “Đó là đương nhiên! Chỉ là, Tiểu Ngọc hiện tại vô cùng đắc ý, buổi tối nhiều lần sai ta thức dậy hầu hạ nàng ta, sáng sớm nói cả người đều đau nhức, lại hành hạ ta xoay quanh hầu hạ nàng…!Cũng không nhìn xem bản thân mình là thân phận gì, cho dù đã hầu hạ lão gia, nhưng cũng chẳng khác gì ta vẫn là nha hoàn…”
Tuệ Nhã không nói gì, chỉ giơ tay vỗ nhẹ lên vai Tiểu Trân, tỏ ý an ủi.


Hai người hàn huyên một hồi, Tuệ Nhã tựa như vô ý chuyển chủ đề trò chuyện, nói giỡn với Tiểu Trân: “Ta nói Huệ lâm có phải thích ngươi hay không, như thế nào lại thường xuyên ghé qua viện của ngũ nương nha?” Huệ Lâm là quản gia của Chu phủ, vốn rất ưa nhìn, lúc trước cũng làm sai vặt cho Chu Tuấn, Chu Tuấn rất tín nhiệm, liền làm đến vị trí quản gia.

Quan trọng là Huệ Lâm bây giờ đã hai bốn tuổi, dựa theo quy củ Chu phủ, nữ nô hai mươi, nam nô hai lăm phải kết hôn.

Thấy Tiểu Trân cúi đầu, cắn môi, dường như đang đấu tranh tâm lý, Tuệ Nhã liền cười nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ Huệ Lâm để ý Tiểu Ngọc?”
Tiểu Trân cười lạnh: “Tiểu Ngọc? Nàng ta mà cũng tính! Hắn ta là nhìn trúng ngũ…”
Tiểu Trân bị Hàn Ngân Nhi đánh đến sợ, nói nửa lời mới ý thức được lỡ miệng, lập tức sắc mặt tái nhợt, ngậm miệng không nói nữa.

Nghi vấn trong lòng Tuệ Nhã cuối cùng cũng được chứng thực, vừa thầm suy tính, vừa vẫy tay gọi Tuệ Tú đem Quý Ca tới: “Tuệ Tú, Quý Ca chắc đã khát nước, chúng ta trở về đi!”
Quý Ca có hơi buồn ngủ, Tuệ Nhã liền bế bé lên.

Không lâu sau Tuệ Nhã cảm giác được Quý Ca đang ngủ, thân thể mềm mại béo tròn gục trên lưng nàng, theo từng bước chân của nàng mà rung lên, làm lòng Tuệ Nhã đều hóa mềm.

Nàng không tự chủ chậm bước lại, sợ đánh thức Quý Ca.

Ngày xuân tươi sáng nắng chiếu xuống làm hàng cây hai bên đổ từng bóng râm, đâu đâu cũng thấy lá non đương xanh mướt, khiến tâm tình người nhìn thêm sảng khoái.

Tuệ Nhã liếc mắt nhìn Tiểu Trân, thấy nàng ta vẻ mặt mờ mịt, trên cổ có vài vệt mờ như là do móng tay cấu lên, chỉ sợ không phải là ngũ nương cũng là của Tiểu Ngọc, nhìn rất đáng thương.

Tuệ Nhã bỗng thấy tức giận, liền có lòng chỉ điểm nàng ta: “Tiểu Trân, sau này nếu có ai bắt nạt ngươi, nếu lão gia có nhà, ngươi liền chạy tới chỗ đại nương, đại nương từ ái, sẽ không để ngươi chịu đòn; nếu lão gia không ở nhà, ngươi liền cứ đánh lại Tiểu Ngọc, nàng ta luôn yểu điệu, không chắc đánh lại được ngươi, nếu không chịu được, ngươi lại đi tìm đại nương phân xử…” Đem mọi chuyện làm rầm rộ, làm cho ngũ nương mất hết mặt mũi mới được.

Nàng đem lời nói thấu tình đạt lý, Chu phủ tuy là Chu Tuấn quản, bên trong lại loạn nháo nhào, thê không ra thê, thiếp không ra thiếp, may là Vương thị dù sao cũng là vợ cả, nàng luôn nhân ái, lại chưa từng hòa thuận với Hàn Ngân Nhi, nhất định sẽ không nhắm mắt để nàng ta ngược đãi Tiểu Trân, cho nên Tuệ Nhã mới nói giúp Tiểu Trân như vậy.

Tuệ Nhã đều là thật tâm khuyên, nàng lúc bé cũng từng bị Tuệ Trân Tuệ Bảo lớn hơn hai tuổi bắt nạt, nàng chính là làm như vậy, kết quả dọa Tuệ Trân phát sợ, sau này không dám đụng tới nàng nữa.

Tuệ Bảo vóc dáng to lớn, tương đối khỏe mạnh, Tuệ Nhã một thời không dám đánh lại, cho nên Tuệ Bảo rất hay bắt nạt nàng, nàng lại đến chỗ đại nương, Tuệ Bảo bị đánh vài roi, cũng không dám bắt nạt nàng nữa.


Tuệ Nhã cõng Quý Ca trên lưng, nói tiếp: “Bản thân nên tự mình cố gắng, chính mình lợi hại, người khác mới không dám bắt nạt; nếu cứ luôn mềm yếu không biết phản kháng, người xấu sẽ luôn xem ngươi là trái hồng mềm mà nắn.”
Tiểu Trân cúi đầu ừ một tiếng, không rõ có nghe lọt không.

May là nhờ Tiểu Ngọc, Chu Tuấn cũng ở nhà lượn lờ được hai ngày, đến ngày thứ ba lại đi tới hẻm Tiểu Hoa.

Chu Tuấn vừa rời đi, Vương thị liền gọi Tuệ Nhã tới, đuổi đám người khác đi, hỏi: “Hôm nay liền bắt đầu?”
Tuệ Nhã suy nghĩ một chút, nói: “Đại nương, trước cứ từ từ, đừng lơ là cảnh giác.”
Vương thị liên tục gật đầu.

Đến chiều, Vương thị lấy cớ lão gia không có ở nhà, ban đêm tăng cường tuần tra, tập trung mấy bà tử từ các viện lại, để Lý mụ mụ dẫn đầu ban đêm đúng giờ đi kiểm tra.

Vừa mới sẩm tối, đội hình bà mụ liền theo canh giờ mà đi tuần tra từng viện, dần dần lại lười biếng, thành ra chỉ có đến giờ tý ở mấy viện bước vài bước, sau đó liền tập trung ở phòng gác đêm bên ngoài sân uống rượu đánh bài, bình thường không buồn ra cửa kiểm tra.

Ngày hôm đó Tuệ Tú trực đêm, ban đêm ở phòng Quý Ca canh chừng cả đêm chưa có về lại.

Tuệ Nhã sáng sớm liền thức dậy, rửa mặt trang điểm xong xuôi, Lý mụ mụ bưng một khay điểm tâm tới cho nàng.

Tuệ Trân Tuệ Bảo phòng đối diện lúc biết được Lý mụ mụ đối xử đặc biệt tốt với Tuệ Nhã, trái lại không nói gì, chỉ nhanh nhẹn thu dọn để tới thượng phòng làm việc.

Tuệ Nhã chải đầu xong, lấy bông tai ngọc trai nhìn vào gương đeo lên, thấy Lý mụ mụ nhìn qua, liền cười nói: “Mụ mụ, đợi con một chút!”
Lý mụ mụ đem khay thức ăn bỏ trên bàn vuông cạnh cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra, thấy Tuệ Trân Tuệ Bảo hướng nhà chính chạy đi, lúc này mới xoay người thấp giọng nói: “Đêm qua giờ tý canh ba, ta giả vờ đi vệ sinh, thấy được Huệ Lâm chạy vào viện của ngũ nương.

Ta nhớ tới lời dặn của con, liền giả vờ như không thấy, liền trở về.


Sau đám người ăn uống ngủ hết, ta mới ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh canh chừng, rốt cuộc chờ được, Huệ Lâm giờ dần mới rời đi.”
Tuệ Nhã đeo hoa tai xong, nghe vậy không khỏi vỗ tay hoan hô: “Thật tốt quá, tối nay liền tới nhìn xem!”
Đến trưa tam nương Chu Chi Tử đến chỗ Vương thị trò chuyện, Tuệ Nhã vẫn không có cơ hội nói với Vương thị.

Chu Chi Tử ở phòng chính dùng xong bữa trưa mới rời đi.

Vương thị nghỉ ngơi một lúc, thấy Quý Ca buồn ngủ, liền ôm Quý Ca vào phòng ngủ trưa.

Nghe theo lời Tuệ Nhã, Vương thị trông Quý Ca rất chặt, ban đêm dù có Tuệ Tú hay Tuệ Nhã đem Quý Ca đi ngủ, nhưng trưa đều là Vương thị tự mình dỗ Quý Ca.

Quý Ca ngủ say, Tuệ Nhã lúc này mới đem chuyện tối qua kể rõ cho Vương thị.

Vương thị nghe chuyện, mày càng lúc càng nhướn cao, sắc mặt hớn hở nói: “Chúng ta tối nay liền đi bắt kẻ thông dâm!”
Tuệ Nhã hơi trầm ngâm, nói: “Đại nương, không bằng buổi chiều phái người đi đón Ôn cô cô.”
Vương thị suy nghĩ một chút, lập tức hiểu dụng ý của Tuệ Nhã, hết sức cảm động, vỗ vỗ tay Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, cũng chỉ có ngươi thật tâm lo nghĩ thay ta!” Nhà Chu Tuấn bơ đời đơn truyền, phụ mẫu mất sớm, lúc này bậc trưởng bối chỉ còn có Ôn cô cô là còn sống, bởi vậy Chu Tuấn rất tôn kính Ôn cô cô.

Nếu như chuyện Hàn Ngân Nhi tư thông với quản gia đến tai cô cô, nàng ta dù được sủng ái đến thế nào cũng không hết cách…!
Tuệ Nhã nheo mắt cười, gò má ẩn hiện đôi má lúm đồng tiền: “Đại nương, Lý mụ mụ đã nhiều ngày mời mấy bà tử uống rượu, khá tốn tiền bạc đi!” Vương thị quá keo kiệt, tiền bạc qua tay nàng, ngay cả Chu Tuấn muốn lấy cũng cần tốn chút tâm tư, Tuệ Nhã tranh thủ lúc nàng ta đang vui vẻ để giúp Lý mụ mụ một chút.

Vương thị lúc này đang rất phấn khích, lập tức liền phân phó Tuệ Nhã: “Đem năm đồng bạc đưa cho Lý mụ mụ, đừng để người khác nhìn thấy, nói cho Lý mụ mụ là chuyện thành công sẽ còn có thưởng.”
Tuệ Nhã mỉm cười đáp ứng, từ trong tráp của Vương thị lấy ra năm đồng bạc, để Vương thị nhìn qua, lúc này mới bỏ tiền vào túi áo.

Đem cửa phòng Vương thị đóng lại, Tuệ Nhã mới đi tìm Lý mụ mụ.

Lý mụ mụ nhận bạc, không do dự liền lấy kéo cắt ra miếng nhỏ, ước lượng, khoảng hai đồng bạc, lúc này mới đưa cho Tuệ Nhã.

Tuệ Nhã ngượng ngùng: “Mụ mụ, đây là phần thưởng đại nương cho mụ, con sao có thể cầm.”
Lý mụ mụ xì cười: “Đại nương vốn keo kiệt, nếu không phải nhờ con, ta cũng không dám mơ một cắc tiền! Đây là nên chia cho con!”
Hai người nhún nhường một phen, thấy Lý mụ mụ thật tình muốn đưa, Tuệ Nhã chỉ đành phải nhận.


Mắt thấy sắp cuối tháng, nàng phải quay về kênh Tôn Gia, đến lúc đó phải đưa Mã đại nương hai đồng bạc tiền công, đưa Tôn Lưu thị hai đồng bạc tiêu xài, còn lại sáu lượng một đồng bạc, hôm nay Lý mụ mụ đưa cho hai đồng bạc cộng với tiền lương năm đồng bạc cuối tháng, nàng tháng này còn tổng cộng sáu lượng tám đồng bạc…!
Ban đêm sợ là có chuyện lớn, Tuệ Nhã liền để Lý mụ mụ ngủ trước, còn mình thì đi ra ngoài.

Hôm nay vừa tới Đoan Ngọ(1), chim đỗ quyên ban đêm kêu quốc quốc từng hồi, đồng ruộng vạn dặm cũng sắp vào mùa, một năm mùa lúa đối với bách tính rất quan trọng, Triệu Thanh lại bàn bạc với tri huyện Bạch Cát Quang, hai người đứng trước bàn bản đồ dựa theo hướng đông tây của Vĩnh Bình huyện chia làm hai vùng, chuẩn bị phân công hợp tác đem nha dịch đi tuần tra toàn huyện.

Triệu Thanh nhớ đến nhà của Tuệ Nhã ở thành đông, đôi mắt phượng quét về phía đông, trầm ngâm một lát lại không nói gì.

Bởi vì Triệu Thanh không có yêu cầu gì nhiều, Bạch Cát Quang đang lo khó để nịnh bợ, nhìn thấy Triệu Thanh dường như đặt tầm mắt ở chỗ thành đông, Bạch Cát Quang liền ha hả cười nói: “Triệu hiền đệ, ngu huynh lâu rồi chưa tới tuần tra thành tây, có phần tưởng niệm, không bằng ngu huynh đi thành tây!”
Triệu Thanh dè dặt gật đầu, sắc mặt thanh lãnh: “Nếu như thế, hạ quan sẽ đi thành đông.”
Ba đến năm ngày sau, Triệu Thanh mang theo thủ lĩnh Thái Ngọc Thành cùng đội cung thủ đi tuần đến thôn Tần Doanh phía đông bắc kênh Tôn Gia.
Hôm nay đã vào đầu hạ, thời tiết càng lúc càng nóng, cưỡi ngựa đi một đoạn đường, mọi người đều đổ mồ hôi cả người, liền vây quanh Triệu Thanh đi theo lý trưởng Tần Thuận Thành nghênh đón vào làng.

Vừa vào cửa, Tần Thuận Thành liền đưa trái cây lên, sai người đi nấu nước pha trà.

Triệu Thanh ngồi xuống tại sảnh nhà Tần Thuận Thành.

Ngoài trời có chút nóng, thế nhưng Tần gia nhà ở lợp gạch ngói, rất là mát mẻ, mồ hôi trên người Triệu Thanh rất nhanh liền biến mất.

Hắn đương nâng chén trà lên miệng, ngoài cửa lớn liền có giọng ai kêu khóc nói: “Đại nhân, thỉnh làm chủ cho tiểu nhân! Nữ nhi của tiểu nhân bị người ta giết rồi!”
Thần sắc Triệu Thanh liền thay đổi, mắt phượng sâu thẳm nhìn sang lý trưởng Tần Thuận Thành ngồi một bên.

Hắn mới vừa vào nhà Tần Thuận Thành, muốn cáo trạng phải biết tin tức trước, chắc chắn người Tần gia đi báo tin.

Tần Thuận Thành bị hắn nhìn như thế, lập tức cả người đổ lạnh, ngực lộp bộp một tiếng, thoáng cái từ trên ghế quỵ xuống, quỳ trên mặt đất: “Đại nhân, có lẽ là thê tử của tiểu nhân đi ra ngoài báo tin…” Triệu đại nhân nhìn qua có vẻ ôn nhuận, rất ưa nhìn, thế nhưng cả người khí khái, ngay cả tri huyện Bạch đại nhân cũng kém xa, y không tự chủ được có chút sợ.

Triệu Thanh cũng không bảo y đứng dậy, rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Để cho họ vào đi!”
(1) Đoan Ngọ: mùng 5 tháng 5 âm lịch.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.