Đọc truyện Họa Đường Xuân Tôn Tuệ Nhã – Chương 10: Dồn Dập Kéo Tới
✿ Editor + Beta: Mel Nguyễn ✿
Một đêm này Chu Tuấn vẫn chưa trở về.
Vương thị một mình ngồi trong phòng buồn phiền.
Tuệ Nhã biết nàng ta tính cách cố chấp, rất hay để tâm những chuyện vụn vặt, chỉ đành khuyên giải nói: “Đại nương, người không cần ra tay, ngũ nương bên kia chắc chắn sẽ đi tìm lão gia.”
Vương thị cầm lấy khăn tay vuông lau lệ, nói: “Tuệ Nhã, ngươi không phải luôn nghĩ ra nhiều cách hay sao? Giúp ta nghĩ một cách đi!”
Tuệ Nhã im lặng trong chốc lát, lúc này mới nói: “Ngũ nương bên kia tin tức luôn linh thông, sao không thể không có người tâm phúc được, cho người cầm vài đồng bạc, qua bên đó tìm đầy tớ hỏi thăm một chút thì sao?” Nha hoàn cùng bà mụ trong viện của ngũ nương Hàn Ngân Nhi cũng không nhiều, thiếp thân nha hoàn Tiểu Ngọc là thân tín của Hàn Ngân Nhi, căn bản là không trông mong gì; nhưng mấy nha hoàn thô sử vẩy nước quét nhà cùng bà mụ khác trong viện, chỉ cần cho ít tiền thì ắt sẽ hỏi được một vài tin hay ho.
Chỉ là Vương thị xưa nay keo kiệt, Tuệ Nhã sợ là tự mình đứng ra đem tiền thu mua lòng người dò hỏi nội tình thì ngược lại khiến cho Vương thị nghi ngờ nàng lén ăn bạc, đổi lại là người khác làm thì nàng còn có thể đứng một bên bày vẽ, bởi vậy căn bản cũng không dám tự tiện.
Vương thị nghĩ một hồi, cảm thấy biện pháp này rất tốt, liền hỏi Tuệ Nhã: “Tuệ Trân đi thì sao?” Mấy nha hoàn trong phòng của nàng, Tuệ Nhã trung thành nhất, lại xinh đẹp thông tuệ nhất, thật sự là khó ai sánh được; về phần những người còn lại, kể ra Tuệ Trân không mĩ mạo lắm, nhưng lại rất biết ăn nói.
Tuệ Nhã mỉm cười: “Đại nương suy nghĩ chu toàn.” Chỉ cần không phải là Tuệ Bảo thì tốt rồi, Tuệ Bảo cùng Tiểu Ngọc là bằng hữu tốt, rất khiến người khác không yên tâm.
Lúc sau Vương thị gọi Tuệ Trân tới, sai Tuệ Nhã đem hai trăm đồng bạc đưa cho Tuệ Trân.
Thấy Tuệ Nhã đứng bên lắc đầu không tán thành, Vương thị đành phải nén đau để Tuệ Nhã cầm một chuỗi tiền đưa cho Tuệ Trân đem đi, lại phân phó một hồi, lúc này mới để nàng ta rời đi.
Còn chưa tới trưa thì Tuệ Trân trở lại, nàng từ miệng thô sử nha hoàn Tiểu Trân trong viện Hàn Ngân Nhi mà dò xét được một vài tin tức, ríu ra ríu rít nói nửa ngày.
Lúc Vương thị nghe tới đoạn Hàn Ngân Nhi sai người tới hẻm Tiểu Hoa gửi thư cho Chu Tuấn, kết quả bị Tần Bảo Châu chặn trước, Tần Bảo Châu bày trò xé nát bức thư gã sai vặt đem tới, rồi trước mặt gã sai vặt nọ xỉa xói Hàn Ngân Nhi một trận, khiến Hàn Ngân Nhi biết được tức chết, ở trong viện mắng người nửa ngày trời, Vương thị nghe xong thì thích ý nở nụ cười.
Tuệ Nhã ở một bên yên lặng nghe, trong lòng biết rõ Tiểu Trân e là không biết tin tức gì, nếu nói chuyện Hàn Ngân Nhi sai người đưa thư cho Chu Tuấn sợ là bởi vì Hàn Ngân Nhi ở trong viện mắng to nên Tiểu Trân mới biết được việc này.
Thời gian gấp gáp, Tuệ Trân kỳ thực cũng không dò hỏi được gì nhiều, nàng lại sợ đại nương Vương thị đau tiền mà tức giận, liền thuận miệng nói tới chuyện Tiểu Trân oán thán nói quản gia Huệ Lâm mấy ngày trước đưa cho ngũ nương Hàn Ngân Nhi một con mèo trắng như tuyết, nhìn rất đáng yêu, thế nhưng ngũ nương lại để cho Tiểu Ngọc chăm nom, lệnh không cho ai được phép đem đồ ăn cho con mèo này, nàng ta chỉ là thu dọn bữa ăn của ngũ nương xong lén ném cho con mèo kia cái đuôi cá, bị Tiểu Ngọc phát hiện liền tố giác với ngũ nương, kết quả nàng bị ngũ nương đánh cho một trận, trên người giờ vẫn còn dấu vết!
Nghe đến đó, Tuệ Nhã không khỏi có chút nghi ngờ, tâm trạng khẽ động.
Nàng liền mở miệng hỏi Tuệ Trân: “Tuệ Trân, ngươi lúc đi về có thấy nhũ mẫu cùng Quý Ca không?”
Tuệ Trân suy nghĩ một chút, nói: “Nhũ mẫu đang dẫn Quý Ca đi dạo ở hành lang…!có điều ta về đây cũng được một lúc rồi.”
Tuệ Nhã giật thót một cái, không kịp nói nhiều, xốc váy lên chạy ra ngoài.
Vương thị trước có phần nghi hoặc, lại bởi vì là chuyện liên quan đến Quý Ca, liền cũng mang theo Tuệ Trân đi ra ngoài.
Quý Ca đang bám ở hành lang tập đi, đi một bước, dừng lại nhìn rồi sờ sờ con dơi chạm trên tay vịn, cười hì hì như chơi rất vui.
Bé đang cực kỳ vui vẻ, liếc mắt liền thấy phía trước mình xuất hiện một con mèo trắng phau.
Mèo nọ cả thân đều trắng, chỉ có đôi mắt xanh, trông rất đẹp.
Thấy mèo trắng đáng yêu, đôi mắt xinh đẹp nhìn mình chằm chằm, trong miệng meo meo vài tiếng, Quý Ca rất hiếu kỳ, liền buông tay vịn ra, lắc lư đi tới chỗ con mèo.
Mèo trắng lộ ra móng vuốt, thân mình đổ về sau, làm bộ chuẩn bị vồ tới.
Tuệ Nhã tới cổng chính phòng, liền thấy cảnh tượng này.
Nàng không kịp chạy, trước tiên liền hét lớn một tiếng —— “Không”, sau đó liền cởi giày thêu xanh biếc trên chân ra, dùng hết sức ném tới con mèo.
Giày đập trúng con mèo, lại dọa sợ nó.
Con mèo trắng kia đứng thẳng người lại, quay đầu nhìn Tuệ Nhã, meo meo vài tiếng đáng thương, sau đó nhảy đi nơi khác, rất nhanh liền biến mất ngoài nguyệt môn.
Vương thị mềm nhũn cả người, bám lấy khung cửa mà trượt xuống, trên mặt giàn dụa nước mắt từ khi nào.
Tuệ Trân cũng chảy mồ hôi lạnh cả người, nghiêm mặt tái nhợt đứng bên cạnh Vương thị.
Các nàng hầu hạ trong phòng ai chẳng biết Quý Ca quan trọng như thế nào với Vương thị? Huống gì Quý Ca đáng yêu như vậy!
Chỉ có Quý Ca vẫn chưa hiểu chuyện gì, hãy còn cười hì hì chuyển đôi chân mập mạp đi tới chỗ Tuệ Nhã, còn vươn đôi tay mập ú đòi Tuệ Nhã ôm, cái miệng nhỏ nhắn vương nước bọt: “Nhuệ Nhã(1) —— ôm ôm ——”
Lúc này nhũ mẫu nghe được tiếng động cũng chạy từ bên ngoài vào, không dám tới gần, sợ hãi đứng ngoài nhìn.
Tuệ Nhã chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống.
Ôm Quý Ca vào lòng.
Quý Ca không ngoan ngoãn cựa quậy trong lòng nàng, nhưng lại không khiến Tuệ Nhã để ý, liền tiến tới hôn lên mặt Tuệ Nhã, lại nếm được vị mằn mặn, đôi mày không khỏi nhăn thành chữ sơn(2)
Vương thị bấy giờ mới khóc thành tiếng, thất tha thất thểu chạy vội tới, đem Quý Ca kéo vào lòng, ôm thật chặt: “Con của nương! Con của nương! Quý Ca đáng thương của nương, nương bây giờ liền đem con đi tìm phụ thân, nói cho hắn biết, nữ nhân xấu xa của hắn dám làm chuyện động trời gì, để hắn xử trí kẻ đó…”
Tuệ Nhã đứng một bên lẳng lặng nhìn, trải qua hai lần, nàng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ khủng khiếp của chuyện thê thiếp tranh sủng.
Nàng nhất định không làm thiếp kẻ khác, cũng sẽ không bao giờ để phu quân tương lại cưới thiếp.
Tuệ Nhã thầm hạ quyết tâm trong lòng.
Thấy Vương thị một mực muốn bế Quý Ca tới hẻm Tiểu Hoa tìm Chu Tuấn cáo trạng, Tuệ Nhã liền ngăn cản: “Đại nương, người đừng vội, nô tỳ hỏi người một câu: Không chứng không cứ, lão gia sẽ tin người, hay là tin ngũ nương?”
Vương thị suy nghĩ một lát, tiếng khóc càng thê lương.
Nàng hiểu rõ trượng phu của mình, cho dù nàng sinh ra Quý Ca, Chu Tuấn nhất định vẫn sẽ đứng về phía Hàn Ngân Nhi.
Tuệ Nhã nhìn nhũ mẫu đang đứng xa xa kia, nguội lạnh nói: “Đại nương, chuyện quan trọng hôm nay là trước tiên phải nhổ bỏ nội gian.”
Lại thấp giọng nói: “Đại nương, sự tình phải làm từng bước một, để vài bà mụ tới đây, trước dọa nhũ mẫu, để thị ta trước mặt mọi người nói ra sự thật!”
Vương thị lúc đó mới nhớ tới nhũ mẫu gây họa, tức giận nhìn nhũ mẫu, phân phó Tuệ Trân: “Đi bảo Huệ Thanh đem vài tên sai vặt tới, gọi mấy bà mụ thô sử tới nữa!”
Nhũ mẫu vừa muốn động, Tuệ Nhã mở to đôi mắt đen láy nhìn thị, thị ta liền không dám nhúc nhích, “phịch” một tiếng quỳ gối trên gạch xanh trải trên mặt đất.
Huệ Thanh rất nhanh liền đem mấy tên sai vặt tới, mấy bà mụ thô sử cũng mang theo dây trói gậy gộc tới.
Cả người nhũ mẫu mềm nhũn sụp trên mặt đất: “Đại nương, nô là bị oan!”
Thị dập đầu mấy lần, cố gắng bò tới ôm lấy chân Vương thị, lại bị Vương thị nhấc chân đá ra.
Vương thị ngồi ngay ngắn trên giường gỗ lê chạm trổ hoa cúc mới mua đặt giữa chính phòng, trầm giọng phân phó Huệ Thanh: “Huệ Thanh, đem cả người tiện nhân kia lục soát, tìm xem có vật gì mang theo bên người không!”
Huệ Thanh nghe vậy có chút xấu hổ, ngước mắt nhìn Tuệ Nhã đang ôm Quý Ca đứng một bên, cúi đầu nói: “Đại nương, tiểu nhân…!hay là để bà mụ tới…”
Vương thị tuy đang tức giận, nghe vậy cũng cười phì một tiếng: “Ngươi tên sai vặt này, chưa đủ lông đủ cánh sao? Ngươi còn không gan lớn như Tuệ Nhã đâu!”
Huệ Thanh cả khuôn mặt trắng nõn liền đỏ bừng, ngẩng đầu nói: “Đại nương, ta rõ ràng là lớn hơn Tuệ Nhã một tuổi!”
Vương thị: “…”
Tuệ Nhã: “…”
Tuệ Nhã nháy mắt ra hiệu cho Lý mụ mụ.
Lý mụ mụ hiểu ý, liền cùng một bà mụ khác tiến lên soát người, rất nhanh liền tìm ra trên người nhũ mẫu một hà bao, hà bao lại khá nặng tay.
.
truyện xuyên nhanh
Lý mụ mụ xổ hà bao ra, một đôi vòng tay bạc, một chiếc nhẫn vàng, một chiếc nhẫn bạc và hai nén vàng nhỏ liền rớt ra, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng đinh đinh đang đang.
Tuệ Trân tiến lên phía trước nói: “Đại nương, đây không phải là hai nén vàng lần trước Quý Ca ném chơi sao?”
Vương thị trong lòng càng giận, chằm chằm nhìn nhũ mẫu, sai mấy bà mụ: “Đem tiện nhân hai mang này bịt miệng trói lại nhốt vào phòng chứa củi!”
Lại phân phó Huệ Thanh: “Đi gọi Lương mụ mụ buôn người tới, ta một đồng bạc cũng không cần, để bà ta đem tiện nhân này bán đi nơi nào thật xa đi!”
Nhũ mẫu vốn càng đang chờ ngũ nương Hàn Ngân Nhi tới cứu mình, bấy giờ nghe thế, cả thân liền mềm nhũn, khóc lớn: “Đều do ngũ nương sai nô làm! Đại nương, là nha hoàn Tiểu Ngọc trong phòng ngũ nương tìm nô…”
Lúc này giữa chính phòng đều là người, nghe được nhũ mẫu cung khai, tất cả liền lập tức cúi đầu không dám hó hé —— mọi người đều hiểu ngũ nương Hàn Ngân Nhi có bao nhiêu sủng ái.
Vương thị nhìn về phía Tuệ Nhã, trong lòng không khỏi cảm phục.
Tuệ Nhã mở to đôi mắt, khuôn mặt trắng noãn không có chút biểu tình, dường như đang có tâm sự.
Nàng sáu tuổi vào Chu phủ, trước tiên theo Lý mụ mụ ở phòng bếp làm việc, sau lại cùng Lý mụ mụ tới hầu hạ bên người Vương thị, tận mắt nhìn thấy Quý Ca y hệt Chu Tuấn từ nằm trong tã lót, tới ngày hôm nay biết đi, biết nói, biết ôm nàng gọi Nhuệ Nhã, nàng sao không đau lòng cho tiểu bảo bảo khả ái này?
Hàn Ngân Nhi một lòng một dạ muốn hại Quý Ca, nàng tuy thân phận thấp, nhưng sẽ dùng hết sức mình bảo vệ Quý Ca.
Chuyện lần này sau khi Chu Tuấn trở về, lại bởi vì liên quan đến Hàn Ngân Nhi, Chu Tuấn cũng nhất định sẽ giơ cao đánh khẽ.
Tuệ Nhã không thể trực tiếp lật đổ Hàn Ngân Nhi, chỉ cần chuyện lần này để mọi người đều biết, để lại trong lòng Chu Tuấn một vết nhơ, khiến cho Hàn Ngân Nhi không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Vương thị hôm nay càng thêm tin cậy Tuệ Nhã, thấy Tuệ Nhã không nói lời nào, liền cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nhũ mẫu.
Nhũ mẫu thấy đại nương như vậy, càng sợ, muốn khai báo một chút dính líu tới Hàn Ngân Nhi, mà Hàn Ngân Nhi làm việc không để lại dấu vết, thị suy nghĩ nửa ngày, lại không còn lời nào để nói, bi thống tột độ, lớn tiếng khóc lên.
Vương thị lúc này lại ra lệnh: “Đem tiện nhân này tới phòng củi!”
Mọi người tản đi, Vương thị dùng xong ngọ thiện, nhận lấy chén trà sâm từ Lý mụ mụ từ tốn uống, lúc này mới lo nghĩ xem để ai chăm sóc Quý Ca —— người ngoài khiến nàng không an tâm, Tuệ Nhã là người nàng tin tưởng nhất, nhưng Tuệ Nhã lại bận rộn với nhiều việc rồi…!
Tuệ Nhã thấy thế, đoán được tâm sự của Vương thị, thấy Tuệ Trân, Tuệ Bảo đều đã đi dùng cơm trưa, liền đề nghị: “Đại nương, Lý mụ mụ vốn rất thiện lương, lại rất có trách nhiệm, sao không để Lý mụ mụ chăm nom Quý Ca?”
Vương thị buông chén trà sâm xuống, thở dài nói: “Lý mụ mụ lớn tuổi, chỉ mình bà ấy sợ là…”
Tuệ Nhã nở nụ cười: “Tuệ Tú ở bên phòng may vá cũng rất được, không bằng điều Tuệ Tú từ phòng may quá, phòng may vá bên kia mua một tú nương(3) tới là ổn rồi!”
Vương thị suy nghĩ, cảm thấy có lý, liền y theo lời Tuệ Nhã phân phó.
Lúc Lý mụ mụ và Tuệ Tú nhận lấy Quý Ca, Vương thị muốn tìm cách mới, nàng ta đầy hy vọng nhìn về phía Tuệ Nhã: “Tuệ Nhã, ngươi nói, chúng ta nên làm thế nào để gọi được lão gia từ hẻm Tiểu Hoa đó trở về đây?”
Tuệ Nhã: “…!Đại nương, phải để nô tỳ suy nghĩ một chút.” Chu Tuấn bình thường một là ham tài, hai là háo sắc, giờ đây hắn lại yêu thương tha thiết Tần Bảo Châu, ngay cả Hàn Ngân Nhi cho mời hắn cũng không trở về, vậy chỉ có dựa vào chuyện làm ăn để khiến lão nhân gia này chịu về nhà.
Nàng ở trong lòng tính toán xong, lúc này mới lên tiếng nói: “Đại nương, lúc nãy người dùng bữa, không phải Huệ Minh tiến đến báo Phương Tang Thiền đem lợi nhuận buôn bán tơ tằm bắc nam năm nay tới, tổng cộng hai nghìn lượng bạc sao? Chuyện này rất quan trọng, để lão gia về xử lý…”
Vương thị nghe xong, cảm thấy rất có lý, liền tủm tỉm cười nói: “Tuệ Nhã hôm nay rất tốt, phải thưởng!”
Chỉ suy tư trong chốc lát, Vương thị lại nói: “Tuệ Nhã, thưởng ngươi một lượng bạc!”
Tuệ Nhã giờ đây phải nuôi Tôn Lưu thị, còn phải trả tiền công cho Mã đại nương, hà bao càng ngày càng xẹp, nghe vậy không khỏi vui mừng, lập tức vén áo thi lễ: “Tạ ơn đại nương!” Đại nương khó có dịp rộng lượng như vậy, lần này đơn giản là thưởng lớn.
Đang trong cơn vui mừng, Tuệ Nhã thầm tính toán tiền bạc trong lòng.
Nàng lúc này có năm lượng năm đồng bạc, thêm một lượng bạc đại nương mới thưởng, liền thành có sáu lượng năm đồng bạc; đến cuối tháng trả cho Mã đại nương hai đồng bạc tiền công, cho Tôn Lưu thị hai đồng bạc chi tiêu, còn lại sáu lượng một đồng bạc…!
Tuệ Nhã đang thầm tính toán, Huệ Minh lại đi vào: “Đại nương, Bạch đại nhân ở nha huyện phái người tới mời Tuệ Nhã đến nha huyện thăng đường làm chứng!”
Lúc này Triệu Thanh đang nghị sự cùng tri huyện Bạch Cát Quang.
Mặc dù Triệu Thanh rất tài giỏi, rất có năng lực, lại mưu trí, nhưng là thứ tử của một đại gia tộc, ở phương diện tình cảm Triệu Thanh chưa bao giờ là người chủ động.
Khi còn bé hắn rất biết điều mà chăm chỉ, hắn mong muốn tổ phụ tổ mẫu(4) vốn coi trọng huynh trưởng cũng sẽ xem trọng hắn một chút; hắn mong muốn phụ thân quan tâm huynh trưởng cũng sẽ quan tâm tới hắn một chút; hắn còn mong muốn mẫu thân yêu thương huynh trưởng cũng sẽ yêu thương hắn một chút…!Thế nhưng, hắn cái gì cũng chưa từng có.
Về sau, mẫu thân của hắn là Mục phu nhân qua đời, kế mẫu Nghiêm phu nhân vào cửa, tam đệ và tứ muội được sinh ra, đại ca kế thừa tước vị Định Viễn hầu, hắn ở phủ Định Viễn hầu, hoàn toàn trở thành kẻ vô hình.
Vì vậy, Triệu Thanh càng không chủ động.
Hắn muốn gặp Tuệ Nhã, nhưng chỉ biết chờ Tuệ Nhã qua trả lại y phục của hắn, như vậy, hắn sẽ có thể nhìn thấy Tuệ Nhã.
Thế mà tấm áo đó theo Tuệ Nhã như hoàng hạc bay xa xôi mãi, không thấy chút tăm hơi.
Bởi vậy khi tri huyện Bạch Cát Quang tới tìm hắn, cùng hắn bàn bạc làm sao an bài thẩm tra xử lí án kiện, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thanh bỗng ửng đỏ một chút, mắt phượng mỉm cười, biểu hiện hòa ái dễ gần: “Việc này Bạch đại nhân quyết định là được, hạ quan sẽ không phản đối.”
Hắn rũ mi mắt xuống, hàng mi dài che khuất sóng mắt thăm thảm: “Nói không bằng làm, hôm nay hạ quan hiếm có lúc rảnh rỗi, không bằng trước xử lý vụ án Tôn Đại Thành?”
(1) Nhuệ Nhã: ở đây là Quý Ca gọi Tuệ Nhã mà nói ngoọng nên mình mạn phép sửa thành Nhuệ Nhã cho hợp văn phong lẫn tiếng việt mình
(2) Chữ sơn theo tiếng trung là 山, theo tượng hình thì như nếp nhăn xô lại trên mặt khi nhíu mày
(3) Tú = thêu, nương = gái, nữ, tú nương: nữ nhân chuyên may vá thêu thùa
(4) Tổ phụ tổ mẫu: ông bà.