Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 92: Niêm phong cái đầu mày ấy!
Từ trong tâm mà nói, Hàn Phức rất muốn đem con mèo đã làm hắn mất mặt này đi xào xả ớt. Nhưng tình huồng vừa rồi đủ kiến cho hắn xoắn hết cả vào, không dám ho he nữa. Hắn chắn chắn rằng nếu hắn lại hạ lệnh cho thuộc hạ bắt con mèo đen chết tiệt kia thì đám động vật đang rời đi sẽ nhanh chóng quay trở lại, đến lúc đó có trời mới biết lũ súc vật bị dại này làm ra chuyện gì. Có lẽ bọn chúng sẽ không hù dọa đơn thuần như vừa rồi, mà gây ra thương thích cho bọn họ cũng nên. Đây không phải là chuyện Hàn Phức mong muốn. Vì vậy, Hàn Phức đưa tay gõ lên đầu tên nhân viên vừa hỏi, chửi:
– Bắt cái rắm chứ bắt. Mày muốn hại chết tao à?
Tên nhân viên bị đánh không chút biểu cảm đau đớn hay buồn bực nào, ngược lại còn thở ra một hơi thoải mái. Mà mấy tên đồng nghiệp đứng bên cạnh cũng có chung một biểu tình, nếu có kém thì cũng chỉ kém tí ti, không đáng kể. Sa Tử đang ngồi uy phong trên cao, đưa ánh mắt nhìn bọn họ. Bọn họ bây giờ cũng không dám manh động đắc tội con mèo đen nhỏ này nữa, bị một nó dọa cho sợ té đái vãi phân như vậy, đối với bọn hắn cũng là quá đủ rồi… Hàn Phức rời ánh mắt nhìn tới chỗ Chu Hiểu Xuyên, đồng thời đem lửa giận trong lòng mình trút lên người Chu Hiểu Xuyên:
– Chu Hiểu Xuyên, anh không có giấy phép hành nghề, chính là phạm pháp. Hiện tại chúng tôi muốn niêm phong phòng khám này. Mong anh hãy quản lý con súc… con mèo này một chút. Đừng để nó làm chuyện gì quá đáng. Nếu không chúng tôi buộc phải mời cảnh sát, liên ngành chấp pháp.
Lúc nói những lời này, Hàn Phức cảm thấy rất khó chịu. Những người xem náo nhiệt xung quanh nhịn không được, che miệng khúc khích cười trộm. Trách mắng một con mèo bạo lực chống pháp luật, chống người thi hành công vụ thì có lẽ Hàn Phức chính là người đi tiên phong mở đường. Sau khi nói xong, Hàn Phúc cũng không cho Chu Hiểu Xuyên có cơ hội mở miệng. Hắn truyền đạt mệnh lệnh cho đám nhân viên của hắn:
– Niêm phong!
Một tiếng nói mang theo tức giận từ bên ngoài phòng khám truyền vào:
– Niêm phong? Niêm phong cái đầu mày ấy!
– Đức nào! Đứa nào ưvà mới nói? Muốn ngăn cản bọn tao chấp pháp sao?
Trong lúc tức giận, Hàn Phúc xoay người lại, hắn tính trút giận lên kẻ dám ngăn cản hắn làm việc. Nhưng khi hắn vừa quay lại phía sau, nhìn tình huống hiện tại, làm hắn không khỏi ngẩn ngơ. Cũng không biết là từ khi nào mà bên ngoài phòng khám đã tụ tập rất nhiều người, so với ban đầu phải gấp mấy chục lần. Giờ phút này, nhìn ra xa thêm một chút, đủ làm người ta kinh hãi. Đám người đông đúc vô cùng, so với cảnh hội chùa Hương cũng không khém bao nhiêu. Một nhân viên giám sát nhịn không được, hít một hơi khí lạnh, sau đó lẩm bẩm:
– Những người này từ đâu mà ra vậy? Chúng ta mới bị một đám động vật vây hãm, giờ lại đội thành con người sao? Điều này quả thực quá tàn bạo vô nhận đạo mà.
Hắn nói ra điều này, cũng chính là tiếng lòng của những đồng nghiệp bên cạnh. Hàn Phức cũng bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, gọi Liêu Phàm đang đứng một bên lại hỏi:
– Trong chợ Hoa Điểu, sao lại nhiều người như vậy chứ? (Biên: chợ mà không đông người thì buôn bái cái nỗi gì?)
Lúc này Liêu Phàm cũng trợn trừng mắt nói: “
– Những người này… Bọn họ không có mợ tiệm gì ở đây cả!
– Không phải người mở tiệm trong chợ này? Vậy bọn họ là những ai?
Dường như nghe được Hàn Phức và Liêu Phàm nói gì, một bác gái từ trong đám người bước ra, hai tay chống ngang hông nói:
– Chúng tôi đều là những người đã đem thú nuôi của mình đến nhờ bác sĩ Chu khám cho. Nghe nói các người định niêm phong phòng khám, cản trở họ làm ăn. Nói cho các người biết, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí.
Bác gái nói ra những lời này rất hợp tình hợp lý, mười phần khí phách. Ban đầu Liêu Phàm sửng sốt, sau đó hắn chợt nhớ lại. Chắc chắn bọn họ biết được chuyện này là do hắn đang quay trực tuyến trên internet rồi sau đó bọn họ mới từ khắp các nơi ở huyện Phương Đình tập hợp về đây.
“Những người này lại nói giúp cho Chu Hiểu Xuyên. Xem ra bọn họ đã bị Chu Hiểu Xuyên biến thành khách hàng thân thiết ròi. Cũng không biết tên Chu Hiểu Xuyên chết tiệt này bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa. Quả nhiên làm người khác hâm mộ đến mức ghen tị mà. Nhưng các người đến đây rồi cũng tốt thôi, chờ đến lúc các người biết được tên Chu Hiểu Xuyên kia không có giấy phép hành nghề, rồi nhìn thấy phòng khám bị nhiêm phong thì các người sẽ chuyển sang ghét bỏ thậm chí là oán hận Chu Hiểu Xuyên. Đến lúc đó, mình chỉ cần thừa nước đục thả câu, đưa đám người đó chuyển sang phòng khám của mình, trở thành khách hàng thân thiết của mình là tốt rồi. Không cần toàn bộ, chỉ cần một nửa là ngon ơ. Xem ra, qua năm sau cái xe cũ nát của mình có thể đổi thành BMW được rồi.” Nghĩ vậy, Liêu Phàm không tự chủ được nở nụ cười đắc chí. Giờ phút này trong mắt hắn, đám người đang vây quanh Phòng khám thú cưng không phải là những con người, mà là đống tiền có hình dạng con người. So với Liêu Phàm, Hàn Phức đứng một bên cảm thấy rối bời vô cùng, hiện tại ,ọi chuyện không còn dễ giải quyết nữa rồi. Hắn quay người về đám người đông nghịt, lau mồ hôi trên trán giải thích:
– Các vị, có gì nhầm lẫn ở đây không? Chúng tôi không phải tự ý niêm phong phòng khám này đâu. Chẳng qua là vì Chu Hiểu Xuyên không có giấy phép hành nghề, ầynh ta không thể chứng minh mình là một bác sĩ thú y hợp pháp. Cho nên chúng tôi mới phải niêm phong. Chúng tôi làm việc luôn tuân theo quá trình và thủ tục, đồng thời nghĩ tới lợi ích của người dân mà thôi…
– Đừng có lôi quy trình với thủ tục ra mà nói với chúng tôi!
Người lúc nãy lớn tiếng chửi Niêm phong cái đầu nhà mày, đang ở phía sau cũng bước ra trước. Anh ta chính là chủ nhân của con thằn lằn nuốt phải gỗ lúc trước được Chu Hiểu Xuyên chữa trị:
– Chúng tôi khó khăn lắm mới gặp được một bác sĩ có trình độ và đạo đức. Các ông lại muốn niêm phong phòng khám của người ta lại. Rốt cục các ông có ý gì đây?
Những người đứng xung quanh cũng nhao nhao, sôi nổi theo chân nói:
– Cứ xem như bác sĩ Chu tạm thời không có giấy phép hành nghề như anh nói. Nhưng y thuật của người ta, so với cái đám lang băm có giấy chứng nhận kia còn hơn gấp vạn lần. Các người đem chỗ này niêm phong lại, vậy chẳng phải là ép dân thường như chúng tôi phải đến chỗ mấy tên lang băm kia sao. Làm sao chúng tôi dám tin tưởng mấy tên ấy chứ?
– Các người muốn niêm phong thì tìm mấy tên lang băm, trời oánh không chết ấy mà nhiêm phong. Tại sao lại niêm phong phòng khám của bác sĩ Chu, nơi làm ăn uy tín chứ? Trời ơi là trời, ông xuống mà xem, có còn công bằng không vậy trời!
– Nói rất đúng. Mấy phòng khám của mấy tên lang băm kia, thu phí trên trời, làm việc thì bụp xẹt không ra sao cả. Rõ ràng bọn chúng muốn bóp cổ khách hàng mà. Nói không chừng, bọn chúng còn ăn bớt ăn xén cả thuốc men, khám bệnh lung tung. Chuyện này xảy ra từ xưa đến nay, ấy vậy mà người dân chưa bao giờ thấy cơ quan chức năng đến kiểm tra, khám xét bọn chúng bao giờ cả!
– Theo tôi thấy, tình hình lúc này chính là do bọn lang băm kia làm ra. Bọn chúng đỏ mắt vì công việc của bác sĩ Chu cho nên mới đút lót cho mấy tên này đến, chủ yếu là phá rối công việc của bác sĩ Chu, phá rối chuyện làm ăn của Phòng khám thú cưng mà thôi!
– Quan thương cấu kết! Đây là chuyện cấu kết liên minh giữa thương nhân và cán bộ nhà nước đây mà. Chúng ta hãy phanh phui chuyện này ra, đưa lên báo chí, internet đi. Để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của bọn chúng! Mọi người sẽ lên án, sỉ vả, chửi bới chúng nó đi. Tôi muốn xem bọn chúng còn gian dối được đến bao giờ. Cuối cùng bọn họ sẽ bị trừng phạt như thế nào!
Phải đối mặt với đám đông, mỗi người một tiếng, cứ như bị kết án trước tòa. Đám người Liêu Phàm và Hàn Phức say xẩm, choáng váng mặt mày. Bọn họ nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, một chuyện nhỏ như con thỏ, ngồi ăn cỏ trên bãi bê tông như vậy mà lại nị xé to như con khung long bạo chúa rồi, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ. Nhất thời, bọn họ không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào mới phải.