Hoa Đô Thú Y

Chương 80: Khác gì tát ‘bốp’ vào mặt


Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 80: Khác gì tát ‘bốp’ vào mặt

Chu Hiểu Xuyên cũng không giấu giếm nữa, bắt đầu đem những gì con chuột đã nói ra để diễn giải thành các manh mối vụ án:
– Các người xem, căn phòng tương đối sạch sẽ, toàn bộ mọi thứ không có cái gì bị xáo trộn…
Ngôn Vũ đang muốn giảm bớt bất an ở trong lòng lập tức cắt lời của hắn:
– Vì nạn nhân muốn tự sát nên mới thế! Còn nếu bị giết như lời anh nói thì ở đây phải bị xáo trộn mới đúng chứ?
Chu Hiểu Xuyên hừ lạnh một tiếng:
– Anh đừng quên rằng nạn nhân trước khi chết đã uống quá chén, thậm chí là rất say. Thử hỏi một người đã uống say bí tỷ khi về nhà lại không làm loạn phòng lên hay ít nhất là làm cái gì đó xáo trộn sao? Nhìn đi! Căn phòng này quá mức sạch sẽ. Điều này không đáng ngờ sao?
Ngôn Vũ vẫn tiếp tục cãi bướng:
– Nhỡ… nạn nhân là một người có tửu lượng tốt thì sao? Sau khi uống rượu có vẻ say nhưng vẫn khá vững vàng, không mất đi ý thức của mình…
Đáng tiếc là đám cảnh sát còn lại đều chỉ có hứng thú đối với phân tích của Chu Hiểu Xuyên thôi. Những cảnh sát bình thường, cấp bậc thấp có lẽ bởi vì cha của Ngôn Vũ nên không dám hé răng nói gì nhưng những cảnh sát có thâm niên thì lại không khách khí nói với Ngôn Vũ:

– Được rồi! Ngôn Vũ hãy để yên cho Chu tiên sinh nói nốt đi!
Ngôn Vũ giật mình há hốc miệng:
– Chẳng nhẽ các người lại tin lời anh ta ư?
Mấy lão cảnh sát có thâm niên trả lời:
– Bây giờ có tin hay không thì vẫn còn quá sớm. Bất quá lời của người này nói chó chút đạo lý, có lẽ sẽ có ích cho việc phá án.
Dưới tình huống như vậy, hiển nhiên Ngôn Vũ cảm thấy không vui, hắn vội vàng nói:
– Anh ta… anh ta đâu phải là cảnh sát, anh ta chỉ là một bác sĩ thú y thôi!
– Bác sĩ thú y thì sao? Chỉ cần phân tích hợp lý, hữu ích đối với việc phá án thì liên quan gì đến thân phận của anh ta là ai đâu! Ngôn Vũ, chú biết cháu không vừa mắt đối với anh ta. Thế nhưng công ra công, tư ra tư, hy vọng cháu đừng để lẫn lộn hai thứ này với nhau.
Do dự một chút, cuối cùng Ngôn Vũ mới quyết định ngậm miệng. Chẳng qua hắn ngày càng căm hận nhìn sang phía Chu Hiểu Xuyên. Chu Hiểu Xuyên chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó tiếp tục lại chủ để ban nãy:
– Nếu nạn nhân đã muốn tự sát thì nhảy luôn cho nhanh chứ cần gì phải đi uống say khướt rồi lão đảo về phòng rồi mới nhảy lầu tự tử làm gì? Đương nhiên điều quan trọng nhất là căn phòng tuy được hung thủ dọn sạch sẽ, để mặc cho sát các người kiểm tra cẩn thận như thế nào thì vẫn không tìm ra được gì, nhưng mà hung thủ vẫn để sót lại chứng cứ.
Lâm Thanh Huyên ngạc nhiên hỏi:
– Anh nói cái gì? Còn sót chứng cứ sao?
– Chứng cứ chính là tờ giấy này!
Chu Hiểu Xuyên chỉ vào bức ‘Di thư’ ở đầu giường nói:
– Mọi người coi, bức ‘Di thư’ được viếc trên trang giấy của một quyển sổ nhật ký (*1) nào đó. Vậy mà trong căn nhà nạn nhân mặc dù có đầy đủ bàn học và bút viết nhưng lại không hề có một quyển sổ nhật ký nào! Tuy rằng tôi không rõ trong quyển sổ nhật ký đó viết những gì, chẳng qua tôi có thể khẳng định rằng nội dung quyển nhật ký đó không hề đơn giản! Nếu không cũng sẽ không bị hung thủ liều lĩnh tới mức giết người…
Những manh mối mà Chu Hiểu Xuyên nói ra đều hết sức trật tự và rõ ràng khiến những cảnh sát quanh đó rất kinh ngạc, không khỏi lâm vào trầm tư, cảm thấy Chu Hiểu Xuyên nói rất có lý. Chỉ còn mình Ngôn Vũ là không cam lòng, vẫn có gắng bắt bẻ:

– Thế còn chữ viết trên bức ‘Di thư’? Chả lẽ hung thủ cũng giả luôn cả à?
– Tôi cho rằng đó không phải là bức ‘Di thư’ của nạn nhân! Nạn nhân đã viết: “Tôi đã quá chán nản, muốn chấm dứt cuộc sống hiện” thì cũng không nhất định là nạn nhân sẽ chấm dứt tính mạng mình. Có thể nàng đã quá mệt mỏi, muốn chấn dứt cái tình cảm lưu luyến này, công việc này, cuộc sống như hiện tại hay những thứ linh tinh gì khác…
Ngôn Vũ há miệng thở dốc, bởi vì hắn không thể nào phản bác lại những thứ khá hợp lý mà Chu Hiểu Xuyên đã nói: “Chẳng nhẽ trên phương diện phá án mình lại không bẳng một thằng bác sĩ thú y ư? Vậy thì chả phải tý nữa mình sẽ nhận lỗi với thằng đó sao? Điều này làm sao có thể chứ!
Ngôn Vũ chợt thấy bấn loạn, vội vã chỉ tay vào mặt Chu Hiểu Xuyên, lớn tiếng chất vấn:
– Tại sao mày lại biết rõ vụ án như vậy? Chẳng lẽ… hung thủ vụ án chính là mày?
Chu Hiểu Xuyên không hề tức giận, ngược lại còn cười:
– Tôi là hung thủ? Ha… ha…! Anh muốn bùng thì cứ nói toẹt ra, việc gì phải vu oan giáng họa cho tôi làm gì cho khổ. Không cần nói đến việc tôi chả quen biết nạn nhân, chỉ riêng việc tôi bận túi bụi trong phòng khám của tôi vào thời điểm xảy ra vụ án thì anh dựa vào cái gì mà bảo tôi là hung thủ hả? Nói thật, nếu không phải vì Lâm Thanh Huyên thì căn bản đến bây giờ tôi còn chưa biết đến vụ án này. Còn về phần tại sao tôi có thể phân tích được như vậy là do những chứng cứ vẫn lưu lại trong căn phòng này. Thế nên anh dù có cùi bắp thì cũng đừng có đem tôi ra làm hung thủ chứ!
Chu Hiểu Xuyên vừa nói xong lập tức đỏ bừng mặt, đồng thời cũng làm cho đám cảnh sát càng thêm khinh thường Ngôn Vũ. Chẳng qua do thận phận của hắn nên không mấy ai dám ra vẻ khinh thường mà chỉ dám biểu lộ nó qua ánh mắt. Tuy rằng Ngôn Vũ đã thấy mình sắp thua nhưng hắn không có ý định buông tha cho Chu Hiểu Xuyên, liền cười lạnh một tiếng nói:
– Tôi đã phân tích rõ vụ án này cho mấy người rồi, rất rõ ràng và minh bạch. Còn về phần phá án, các lại đi nghe một bác sĩ thú y không biết cái quái gì về nghiệp vụ chuyên môn và chỉ nói vớ vẩn thôi ư…?
Chu Hiểu Xuyên lại thuật lại lời kết án lúc đầu của Ngôn Vũ lại một lần nữa, rồi phân tích những lỗi sai trong lời kết án đó ra. Điều này không khác gì tát ‘bốp’ một phát vào mặt Ngôn Vũ.
“Mày không biết gì về phá án, về nghiệp vụ mà lại có thể phân tích rõ ràng như vậy ư? Còn có thể tìm ra manh mối vụ án trên hiện trường nữa chứ! Cái @#$#@, mày có để tao sống nữa không? Cho dù có muốn bức người thì cũng nên nhân đạo một chút, bộ nói như tát lên mặt tao vui lắm sao? Tao muốn bắt chước Conan phá án một chút không được sao?” Giờ phút này quả thực Ngôn Vũ rất muốn khóc, hắn cảm thấy mình không phải đang đối mặt với Chu Hiểu Xuyên mà là đang đối mặt với Conan ngoài đời, Bao Công tái thế hay Holmes chuyển kiếp…

Bất quá ác mộng của Ngôn Vũ không có chấm dứt như vậy.
– Hiện tại anh có nên xin lỗi luôn không nhỉ?
Lời nói của Chu Hiểu Xuyên như tiếng oan hồn vang vẳng bên tai hắn.

———————————
(1) Thường thì những quấn sổ nhật ký của con gái thì những trang trong quấn sổ đó sẽ có những hình trang trí hoặc màu sắc khác…., nói chung là khác với những quấn sổ bình thường



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.