Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 55: Tao lờn mặt mày đấy!n
Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 55: Tao lờn mặt mày đấy!
Dịch: MrKen
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Lúc mới bắt đầu, đám chó hoang, mèo hoang, chuột nhắt, chim sẻ có vài phần khiếp sợ đối với chuyện Chu Hiểu Xuyên thể hiểu được thú ngữ. Nhưng sau khi đã khai thông, trao đổi, chúng liền thoải mái tiếp nhận sự thật này và nhân lúc không ai chú ý đến mình, đám chuột cùng chim sẻ lén lút xâm nhập vào quán Hồng Ban Mã KTV, phụ trách thăm dò vị trí của Diêu Tử và Diêm Văn Huy. Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên chưa từng gặp qua Diêu Tử, nhưng hắn đã gặp Diêm Văn Huy rồi, nên đã miêu tả qua dung mạo của Diêm Văn Huy một lần cho đám trinh sát chuột hoang và chim sẻ nghe. Sau đó hắn cùng với đám chó mèo hoang, chuột hoang còn lại ngồi trong một góc âm u của đường hẻm nhỏ, chờ hồi âm của đám “trinh sát”. Năm phút đồng hồ trôi qua, đám chuột và chim sẻ phụ trách điều tra trở về, mang theo tin tức vị trí của Diêm Văn Huy và Diêu Tử.
– Làm tốt lắm!
Nói một câu động viên với đám chuột và chim sẻ. Sau đó Chu Hiểu Xuyên lập tức truyền mệnh lệnh cho đám động vật:
– Đám chuột lập tức vào quán Hồng Ban Mã KTV, tìm ra biện pháp qua mặt Diêu Tử và Diêm Văn Huy sau đó vào trong phòng ẩn nấp. Số còn lại thì ở trong hẻm này, chờ mệnh lệnh của tao. Còn mày đi vào với tao, thay tao truyền đạt mệnh lệnh.
Chu Hiểu Xuyên đến trước một con chim sẻ, để nó đậu lên vai của mình, lập tức hướng Hồng Ban Mã KTV đi đến. Tiểu Hắc nghiêng ngả, lảo đảo muốn đi theo sau Chu Hiểu Xuyên, những chỉ đi được vài bước là nó ngã dụi xuống đất ‘bịch’ một cái.
– Tiểu Hắc, mày làm sao vậy?
Chu Hiểu Xuyên chấn động, vội xoay người lại, chạy nhanh đến trước mặt Tiểu Hắc, kiểm tra tình huống của nó. Hai phút sau, Chu Hiểu Xuyên thở dài một hơi thầm nghĩ: “May mắn không có việc gì, chỉ là bị kiệt sức, suy nhược cơ thể mà thôi. Kỳ lạ là nãy giờ Tiểu Hắc không làm gì mất sức. Chẳng lẽ tru lên vài tiếng đã rút cạn kiệt sức lực của nó sao?”
Lắc lắc đầu xua tạm đi nỗi khó hiểu trong đầu, Chu Hiểu Xuyên đưa tay lên vỗ nhẹ vài cái vào đầu Tiểu Hắc, nói với vẻ quan tâm:
– Được rồi Tiểu Hắc, mày không cần đi theo tao vào trong đó đâu, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt đi. Chờ ta thu thập hai tên hỗn đản Diêu Tử và Diêm Văn Huy xong rồi sẽ đến đây đón mày về nhà.
Không biết là Tiểu Hắc nghe có hiểu lời hắn nói hay không nhưng trong miệng phát lại ra những âm thanh lầm bầm nho nhỏ. Chu Hiểu Xuyên dường như hiểu những tiếng lầm bầm của nó muốn nói gì, cười nói:
– Tao hiểu là mày muốn ở bên cạnh tao để bảo vệ tao. Nhưng mày phải tin tưởng tao chứ, lần này tao có nhiều động vật hỗ trợ như thế này, thu thập hai tên Diêu Tử và Diêm Văn Huy dễ như bỡn!
Khi nói ra những lời này, Chu Hiểu Xuyên tràn ngập tự tin. Mặc dù Tiểu Hắc quên mất thú ngữ, không thể dùng lời nói để trao đổi với Chu Hiểu Xuyên, nhưng ở lúc này giữa hai chủ tớ như có tâm linh tương thông, làm cho nó hiểu được ý của Chu Hiểu Xuyên, nhẹ nhàng gật đầu, không lầm bầm thêm nữa, chỉ lè đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Chu Hiểu Xuyên hai cái. Sau thời gian dài ở chung, hôm nay Chu Hiểu Xuyên mới có thể trao đổi thành công cùng với Tiểu Hắc, hắn không khỏi khẽ nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, đứng dậy nói:
– Mày cứ yên tâm ở chỗ này chờ tin tức của tao nhé.
Nói xong, hắn xoay người đi đến Hồng Ban Mã KTV.
Đứng trước cửa phòng 217 ở tầng hai KTV, Chu Hiểu Xuyên không vội vã đi vào mà hắn bình tĩnh lấy mặt nạ Ultraman đội lên đầu, sau đó đẩy cửa bước vào. Chuyện sắp xảy ra, chắc chắn sẽ là một chuyện kinh thế hãi tục nên Chu Hiểu Xuyên phải dùng mặt nạ che mặt mình đi để tránh rước lấy những phiền toái không cần thiết cho mình. Đương nhiên cái mặt nạ có thể phát huy tác dụng hay không thì chưa thể nói được. Trong phòng, ánh đèn lúc lóe, lúc tắt làm người ta hoa cả mắt, âm thanh ầm ĩ từ những chiếc loa công suất lớn phát ra khiến người ta đau đầu. Chu Hiểu Xuyên mất mấy giây đồng hồ mới có thể thích ứng được với tình huống hiện tại. Sau khi định thần lại, hắn nhìn thấy mấy chục nam nữ người nồng nặc mùi rượu đang điên cuồng nhảy múa dưới ánh đèn và tiếng nhạc xập xình. Ở hoàn cảnh như vậy, muốn dễ dàng tìm ra Diêm Văn Huy trong đám người này, không phải là chuyện dễ dàng. Híp mắt lại nhìn xung quanh một lượt, không thu được kết quả gì. Chu Hiểu Xuyên liền đưa tay sờ công tắc đèn trên tường, tắt mấy cái đèn chớp đi thay bằng đèn tuýp. Căn phòng ngay lập tức sáng trưng như ban ngày. Tuy rằng âm nhạc đùng đùng vẫn còn tiếp tục được phát, nhưng những kẻ đang nhảy múa điên cuồng đều sững người lại, nhao nhao đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Ánh mắt mang theo bất mãn và khó hiểu nhìn chằm chằm vào Chu Hiểu Xuyên. Thấy Chu Hiểu Xuyên dưới bộ dạng đeo mặt nạ của Ultramain, bọn họ đồng loạt ngẩn cả người.
“Chuyện quái gì vậy, sao lại có một thằng dở hơi đeo mặt nạ Ultraman chạy vào đây? Chẳng lẽ là tiết mục mới của KTV sao? Biểu diễn tiết mục Ultraman đánh quái thú à? Nhưng anh hùng đây rồi, vậy quái thú ở đâu?”
Bản thân mình trở thành tiêu điểm của đám đông, nhưng Chu Hiểu Xuyên hết sức bình tĩnh. Dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua tất cả mọi người, sau đó hắn thản nhiên nói một câu:
– Không muốn bị liên lụy thì cút hết ra ngoài cho tao.
Âm thanh của hắn tuy rằng không lớn, nhưng lại có hiệu quả xuyên thấu, ngay cả khi âm nhạc đang được mở ở những cái loa lớn như vậy mà mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng từng lời hắn nói.
– Tắt nhạc đi!
Một gã đàn ông to cao vạm vỡ với hình xăm ác quỷ trên ngực bước lên ra lệnh. Đợi cho nhạc ầm ĩ được tắt đi, gã đàn ông vừa rồi mới dùng ánh mắt âm trầm, vẻ mặt cao cao tại thượng đánh giá Chu Hiểu Xuyên, lớn tiếng chất vấn:
– Mày là thằng chó nào? Dám chạy tới trước mặt lão tử quấy rối, chán sống rồi à?
– Ultraman!
Chu Hiểu Xuyên dùng ngón tay cái chỉ vào mặt mình, trầm giọng nói. Gã đàn ông với hoa văn quái thú xăm trước ngực chính là Diêu Tử. Hắn nghe thấy Chu Hiểu Xuyên trả lời một câu như vậy, tí nữa thì bị sặc, tức giận muốn ói máu, lớn tiếng nói:
– Ultraman? Mày đang lờn mặt với tao à?
– Thì sao??
Chu Hiểu Xuyên lại chầm chậm gật đầu nói:
– Mày nói không sai, tao đang lớn mặt mày đấy!
– Ơ cái @#$# mày, mày chán sống rồi hả con?
Một tiếng hét phẫn nộ từ trong đám đông vọng ra, đó không phải là tiếng của Diêu Tử, mà là từ một tiểu đệ có cái đầu bóng loáng của hắn. Chỉ thấy hắn mạnh mẽ đứng dậy, cầm một bình rượu to đang đặt trên bàn, vọt đến trước mặt Chu Hiểu Xuyên, cầm chai rượu muốn đập lên đầu Chu Hiểu Xuyên. Đúng vào lúc này, Chu Hiểu Xuyên cũng động. Hắn nhanh chóng đưa chân phải lên, đạp trúng ngực gã đàn ông đầu trọc này nhanh như chớp. ‘Rầm’ một tiếng, tên đầu trọc bị sút bay về sau, cả người đập vào chiếc bàn thủy tinh ở trong phòng, làm mảnh thủy tinh vỡ vụn vương vãi khắp nơi, trên bàn trà, dưới sàn nhà. Tất nhiên tên đầu trọc bị văng lên bàn thì sẽ không lấy đâu là lành lặn ca, đống mảnh thủy tinh sắc nhọn bị vỡ ra từ bàn trà, chai rượu đâm lên mình hắn, nhất là ở bàn tọa, hoa cúc cùng với hai quả lựu đạn thịt bị đâm không ít. Bị thủy tinh đâm vào toàn chỗ hiểm, hắn chịu không nổi, phải la lên Á..á…á liên tục. Tiếng thét mang theo mấy phần thê lương, làm cho cho mấy thằng đàn ông có trong đó không tự chủ được phải đưa tay che cả trước lẫn sau. Biến cố thình lình này khiến tất cả mọi người ngây người, sợ hãi không nói lên lời.